Vô Tình Vấp Ngã, Lịch Kiếp Cũng Không Yên!
Chương 46: Thần Thiếp Xin Tuân Mệnh
B-Smile
14/11/2023
Lão già Diêm Vương này cũng thật biết cách hành hạ ta, vừa chân ướt chân ráo trở về Địa Phủ lão đã sai ta làm đủ mọi công việc, cứ như thể lão
biết được ta sắp được thả tự do đến nơi. Ta cảm thấy bản thân như bị bóc lột sức lao động một cách trắng trợn, còn đám tiểu quỷ kia thì mừng như được mùa vì đã có thêm một chân sai vặt năng nổ là ta.
Ta vốn dĩ cũng không mấy mặn mà với cái chốn Địa Phủ u ám này nữa, ở đây làm việc không công đã lâu như thế rồi cơ mà, ta nhớ lại trước đây lúc ở chỗ Lão Tử Vực, tuy lão ăn chặn bổng lộc của ta nhưng ít nhất lão cũng có chút lương tâm thường hay săn quà giảm giá từ những tiên nhân khác đem về tặng ta. Tử Vực ta nhớ lão, ta muốn về với lão ngay bây giờ… chỉ có điều thật sự ta cũng không rõ sau khi ta rời Thiên Giới tình hình của lão ấy lúc này ra sao, liệu có còn cai quản điện Thiên Vực nữa hay không?…
Địa Phủ vốn vô tình, con người ở đây lại càng không có tình nghĩa, ta làm việc vất vả như thế vậy mà đến câu cảm ơn còn chưa nghe được chứ đừng nói đến quà cáp gì. Nếu tên khốn Thái Hào đứng đầu trong danh sách những người ta ghét nhất thì người tiếp theo không ai khác chính là lão già Diêm Vương.
Hằng ngày, ta siêng năng ra đón những vong hồn vừa trở về từ chốn nhân gian với hy vọng một ngày sẽ gặp lại tên Thái Hào khốn kiếp kia. Lúc đó, ta nhất định sẽ không nương tay mà tẩm quất cho hắn một trận ra trò. Ta nhẩm tính thời gian dưới nhân gian cũng thấm thoát đã 20 năm trôi qua kể từ ngày ta trở về, ấy vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng hắn xuất hiện, không lẽ Ty Mệnh để hắn sống dai dữ vậy ư.
Ta cứ thế mà ngày ngày nhìn hết lượt oan hồn này đến oan hồn khác bước vào Địa Phủ, chưa bao giờ ta thấy thời gian trôi qua một cách chậm rãi đến thế, cảm giác như cả một đời người dưới hạ giới.
Hôm nay cũng như thường lệ ta lê tấm thân nặng trĩu này lết từng bước mệt nhoài về phía Cửa Môn Quan để tiếp đón những vong hồn mới đến. Bỗng phía trước xuất hiện một ánh hào quang sáng tỏa khiến cho ta có chút chói mắt mà lấy vạt áo che lại. Cũng phải, dưới Địa Phủ này một tia sáng cũng là thứ gì đó thật xa xỉ.
“Bạch Mai tinh linh thời gian qua vất vả cho nhà ngươi quá, mau theo ta lên Thiên Đình gặp Ngọc Hoàng”
Ta không nghe lầm đấy chứ, đây không phải là Tháp Tháp Lý Thiên Vương sao, ngài ấy còn đích thân tới Địa Phủ đón ta ư, ta có đang nằm mơ giữa ban ngày không đây, ta vội lấy hai tay vỗ vỗ vào mặt, thấy cảm giác vẫn còn lân lân chưa tỉnh, ta quyết định táng một cái thật mạnh vào đầu khiến bản thân đau đớn đến mức nghiêng ngả, loạng choạng.
“Tháp Tháp Lý Thiên Vương, ngài không trêu đùa ta đấy chứ” Ta tò mò hỏi thăm hắn;
“Nếu nhà ngươi muốn biết ta có thật sự nói đùa hay không thì cứ hãy đi theo ta sẽ rõ” Giọng của Lý Thiên Vương lúc này có vẻ nghiêm túc khiến ta cũng có chút tin tưởng.
“Ngài đợi ta bẩm báo một tiếng với Diêm Vương…Ta…”
“Không cần, ngài ấy hiện đang ở Thiên Đình”
Đây không phải là một giấc mơ, ta được đích thân Ngọc Hoàng sai người đến đón trở về, đúng là trời cao có mắt thật mà đã hiểu thấu lòng ta, người tốt bao giờ cũng gặp may mắn. Thế là ta hí ha hí hửng cùng Lý Thiên Vương cưỡi mây trắng bay thẳng về Thiên Giới. Nhớ lại trước đây, ngài ấy là người áp giải ta xuống Địa Phủ, bây giờ cũng chính ngài ấy tháp tùng ta trở về, điều này thật khiến cảm xúc của ta có chút vui buồn lẫn lộn.
Đứng giữa chánh điện Thiên Phù trước mặt Ngọc Hoàng và những gương mặt đại thần quen thuộc, còn có cả lão già Tử Vực vẫn luôn hướng mắt về ta, còn không quên nở một nụ cười mãn nguyện. Lúc này, ta bỗng nhớ lại khoảnh khắc định mệnh của trước đây lúc ta nhận hình phạt lịch kiếp do bản thân tự mình gây họa chốn Thiên Đình, bất giác ta lại cảm thấy có chút sợ hãi.
“Bạch Mai tinh linh, à không bây giờ phải gọi ngươi là Bạch Mai tiên tử mới phải”
Ta ngẩn người, vội lấy tay vỗ vỗ vào tai không biết bản thân vừa rồi có nghe nhầm hay không nữa: “Bẩm Ngọc Hoàng, thần thiếp không nghe nhầm chứ ạ, Ngài vừa gọi Bạch Mai là tiên tử?”
“Không sai, thời gian vừa qua Ngọc Hoàng ta thấy ngươi đã tu tâm dưỡng tính rất nhiều. Tuy vẫn còn gây họa nhưng đã tự mình nhận lỗi, còn nguyện ý ở lại Địa Phủ để sửa chữa sai lầm, ta thấy rất đáng khen ngợi. Điều quan trọng nhất vẫn là nhờ ngươi mà Thái Hào tiên quân mới có thể thuận lợi trải qua lần lịch kiếp này chính thức trở thành một vị Thần quân của Thiên Giới, công của nhà ngươi quả thật không nhỏ… Nay ta quyết định thăng chức cho ngươi từ Tiểu tinh linh lên thành Tiên tử”
“Đạ tạ Ngọc Hoàng đã ban ơn, thế còn công việc của thần ở điện Thiên vực thì sao ạ, Ngài cũng nên cho thần thiếp cơ hội được trở về cống hiến cho Thiên Đình chứ ạ.”
Ngọc Hoàng lúc này có vẻ trầm ngâm một lát, đưa bàn tay vuốt nhẹ chòm râu có vẻ không được gọn gàng của Ngài ấy, rồi chậm rãi tiếp lời ta: “Vị trí ở điện Thiên Vực hiện đã có người thay thế ngươi và cũng đang đảm nhiệm rất tốt, ta e rằng sẽ rất khó để ngươi có thể trở lại vị trí nấu rượu trước đây”
“Dạ không phải chứ ạ, Ngọc Hoàng vậy xin ngài hãy cho thần thiếp một vị trí phù hợp ở Thiên Đình, thần nguyện làm trâu làm ngựa phục vụ cho Thiên Đình có chết cũng không nề hà”
Tuy nói ra là vậy nhưng trong thâm tâm ta vẫn cảm thấy rất bất bình về chuyện này, ta chỉ rời vị trí của mình có vài trăm năm, ngài ấy đã vội đưa người mới vào rồi âm thầm xóa sổ ta không thông báo đến ta một lời nào, ngài ấy vốn dĩ không hề coi trọng tài năng của ta, Ngọc Hoàng người thật không có mắt nhìn người mà.
Lúc này một ánh mắt hiển nhiên lướt qua người ta khiến ta khẽ lạnh người, ánh mắt ấy không ai khác chính là của lão già Diêm Vương. Ta chỉ liếc qua cũng biết lão ấy đang nghĩ gì trong bụng, lần này được lên chức ta đương nhiên rất đỗi vui mừng, nhưng lên chức thì có ý nghĩa gì trong khi bản thân lại trở thành một tiểu tiên nữ thất nghiệp cơ chứ, như vậy há chẳng phải ta lại phải quay lại Địa Phủ làm việc không công để trả nợ sao, nghĩ đến đây thôi ta thà tự đào hố chôn quách mình còn hơn.
“Hiện tại trên Thiên Đình đều đã kín các vị trí, chỉ còn một vị trí duy nhất, nếu không chê nhà ngươi có thể cân nhắc thử xem sao”
“Thần thiếp đồng ý, dù công việc có phải lên núi đao hay xuống biển lửa đi nữa thần thiếp quyết không chối từ”. Lúc này ta thật sự đã quá vả rồi.
“Vậy tốt, hiện chỗ Thái Hào Thần quân mới nhậm chức nên ta cũng chưa tuyển được tỳ nữ cho ngài ấy, vậy sau khi bãi triều ngươi có thể đến Thái Hào phủ nhận việc.”
Lời Ngọc Hoàng vừa ban xuống, ta lại nghe như có tiếng sét đánh ngang tai, hôm nay rốt cuộc là ngày gì mà lại có thể khiến ta đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác như vậy cơ chứ. Người có đại hận thâm thù với ta bỗng nhiên lại trở thành chủ nhân của ta, rõ ràng Ngọc Hoàng đang muốn trêu đùa ta đây mà.
Ta nhìn Ngọc Hoàng mà ánh mắt đẫm lệ: “Thần thiếp xin tuân mệnh”.
Ta vốn dĩ cũng không mấy mặn mà với cái chốn Địa Phủ u ám này nữa, ở đây làm việc không công đã lâu như thế rồi cơ mà, ta nhớ lại trước đây lúc ở chỗ Lão Tử Vực, tuy lão ăn chặn bổng lộc của ta nhưng ít nhất lão cũng có chút lương tâm thường hay săn quà giảm giá từ những tiên nhân khác đem về tặng ta. Tử Vực ta nhớ lão, ta muốn về với lão ngay bây giờ… chỉ có điều thật sự ta cũng không rõ sau khi ta rời Thiên Giới tình hình của lão ấy lúc này ra sao, liệu có còn cai quản điện Thiên Vực nữa hay không?…
Địa Phủ vốn vô tình, con người ở đây lại càng không có tình nghĩa, ta làm việc vất vả như thế vậy mà đến câu cảm ơn còn chưa nghe được chứ đừng nói đến quà cáp gì. Nếu tên khốn Thái Hào đứng đầu trong danh sách những người ta ghét nhất thì người tiếp theo không ai khác chính là lão già Diêm Vương.
Hằng ngày, ta siêng năng ra đón những vong hồn vừa trở về từ chốn nhân gian với hy vọng một ngày sẽ gặp lại tên Thái Hào khốn kiếp kia. Lúc đó, ta nhất định sẽ không nương tay mà tẩm quất cho hắn một trận ra trò. Ta nhẩm tính thời gian dưới nhân gian cũng thấm thoát đã 20 năm trôi qua kể từ ngày ta trở về, ấy vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng hắn xuất hiện, không lẽ Ty Mệnh để hắn sống dai dữ vậy ư.
Ta cứ thế mà ngày ngày nhìn hết lượt oan hồn này đến oan hồn khác bước vào Địa Phủ, chưa bao giờ ta thấy thời gian trôi qua một cách chậm rãi đến thế, cảm giác như cả một đời người dưới hạ giới.
Hôm nay cũng như thường lệ ta lê tấm thân nặng trĩu này lết từng bước mệt nhoài về phía Cửa Môn Quan để tiếp đón những vong hồn mới đến. Bỗng phía trước xuất hiện một ánh hào quang sáng tỏa khiến cho ta có chút chói mắt mà lấy vạt áo che lại. Cũng phải, dưới Địa Phủ này một tia sáng cũng là thứ gì đó thật xa xỉ.
“Bạch Mai tinh linh thời gian qua vất vả cho nhà ngươi quá, mau theo ta lên Thiên Đình gặp Ngọc Hoàng”
Ta không nghe lầm đấy chứ, đây không phải là Tháp Tháp Lý Thiên Vương sao, ngài ấy còn đích thân tới Địa Phủ đón ta ư, ta có đang nằm mơ giữa ban ngày không đây, ta vội lấy hai tay vỗ vỗ vào mặt, thấy cảm giác vẫn còn lân lân chưa tỉnh, ta quyết định táng một cái thật mạnh vào đầu khiến bản thân đau đớn đến mức nghiêng ngả, loạng choạng.
“Tháp Tháp Lý Thiên Vương, ngài không trêu đùa ta đấy chứ” Ta tò mò hỏi thăm hắn;
“Nếu nhà ngươi muốn biết ta có thật sự nói đùa hay không thì cứ hãy đi theo ta sẽ rõ” Giọng của Lý Thiên Vương lúc này có vẻ nghiêm túc khiến ta cũng có chút tin tưởng.
“Ngài đợi ta bẩm báo một tiếng với Diêm Vương…Ta…”
“Không cần, ngài ấy hiện đang ở Thiên Đình”
Đây không phải là một giấc mơ, ta được đích thân Ngọc Hoàng sai người đến đón trở về, đúng là trời cao có mắt thật mà đã hiểu thấu lòng ta, người tốt bao giờ cũng gặp may mắn. Thế là ta hí ha hí hửng cùng Lý Thiên Vương cưỡi mây trắng bay thẳng về Thiên Giới. Nhớ lại trước đây, ngài ấy là người áp giải ta xuống Địa Phủ, bây giờ cũng chính ngài ấy tháp tùng ta trở về, điều này thật khiến cảm xúc của ta có chút vui buồn lẫn lộn.
Đứng giữa chánh điện Thiên Phù trước mặt Ngọc Hoàng và những gương mặt đại thần quen thuộc, còn có cả lão già Tử Vực vẫn luôn hướng mắt về ta, còn không quên nở một nụ cười mãn nguyện. Lúc này, ta bỗng nhớ lại khoảnh khắc định mệnh của trước đây lúc ta nhận hình phạt lịch kiếp do bản thân tự mình gây họa chốn Thiên Đình, bất giác ta lại cảm thấy có chút sợ hãi.
“Bạch Mai tinh linh, à không bây giờ phải gọi ngươi là Bạch Mai tiên tử mới phải”
Ta ngẩn người, vội lấy tay vỗ vỗ vào tai không biết bản thân vừa rồi có nghe nhầm hay không nữa: “Bẩm Ngọc Hoàng, thần thiếp không nghe nhầm chứ ạ, Ngài vừa gọi Bạch Mai là tiên tử?”
“Không sai, thời gian vừa qua Ngọc Hoàng ta thấy ngươi đã tu tâm dưỡng tính rất nhiều. Tuy vẫn còn gây họa nhưng đã tự mình nhận lỗi, còn nguyện ý ở lại Địa Phủ để sửa chữa sai lầm, ta thấy rất đáng khen ngợi. Điều quan trọng nhất vẫn là nhờ ngươi mà Thái Hào tiên quân mới có thể thuận lợi trải qua lần lịch kiếp này chính thức trở thành một vị Thần quân của Thiên Giới, công của nhà ngươi quả thật không nhỏ… Nay ta quyết định thăng chức cho ngươi từ Tiểu tinh linh lên thành Tiên tử”
“Đạ tạ Ngọc Hoàng đã ban ơn, thế còn công việc của thần ở điện Thiên vực thì sao ạ, Ngài cũng nên cho thần thiếp cơ hội được trở về cống hiến cho Thiên Đình chứ ạ.”
Ngọc Hoàng lúc này có vẻ trầm ngâm một lát, đưa bàn tay vuốt nhẹ chòm râu có vẻ không được gọn gàng của Ngài ấy, rồi chậm rãi tiếp lời ta: “Vị trí ở điện Thiên Vực hiện đã có người thay thế ngươi và cũng đang đảm nhiệm rất tốt, ta e rằng sẽ rất khó để ngươi có thể trở lại vị trí nấu rượu trước đây”
“Dạ không phải chứ ạ, Ngọc Hoàng vậy xin ngài hãy cho thần thiếp một vị trí phù hợp ở Thiên Đình, thần nguyện làm trâu làm ngựa phục vụ cho Thiên Đình có chết cũng không nề hà”
Tuy nói ra là vậy nhưng trong thâm tâm ta vẫn cảm thấy rất bất bình về chuyện này, ta chỉ rời vị trí của mình có vài trăm năm, ngài ấy đã vội đưa người mới vào rồi âm thầm xóa sổ ta không thông báo đến ta một lời nào, ngài ấy vốn dĩ không hề coi trọng tài năng của ta, Ngọc Hoàng người thật không có mắt nhìn người mà.
Lúc này một ánh mắt hiển nhiên lướt qua người ta khiến ta khẽ lạnh người, ánh mắt ấy không ai khác chính là của lão già Diêm Vương. Ta chỉ liếc qua cũng biết lão ấy đang nghĩ gì trong bụng, lần này được lên chức ta đương nhiên rất đỗi vui mừng, nhưng lên chức thì có ý nghĩa gì trong khi bản thân lại trở thành một tiểu tiên nữ thất nghiệp cơ chứ, như vậy há chẳng phải ta lại phải quay lại Địa Phủ làm việc không công để trả nợ sao, nghĩ đến đây thôi ta thà tự đào hố chôn quách mình còn hơn.
“Hiện tại trên Thiên Đình đều đã kín các vị trí, chỉ còn một vị trí duy nhất, nếu không chê nhà ngươi có thể cân nhắc thử xem sao”
“Thần thiếp đồng ý, dù công việc có phải lên núi đao hay xuống biển lửa đi nữa thần thiếp quyết không chối từ”. Lúc này ta thật sự đã quá vả rồi.
“Vậy tốt, hiện chỗ Thái Hào Thần quân mới nhậm chức nên ta cũng chưa tuyển được tỳ nữ cho ngài ấy, vậy sau khi bãi triều ngươi có thể đến Thái Hào phủ nhận việc.”
Lời Ngọc Hoàng vừa ban xuống, ta lại nghe như có tiếng sét đánh ngang tai, hôm nay rốt cuộc là ngày gì mà lại có thể khiến ta đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác như vậy cơ chứ. Người có đại hận thâm thù với ta bỗng nhiên lại trở thành chủ nhân của ta, rõ ràng Ngọc Hoàng đang muốn trêu đùa ta đây mà.
Ta nhìn Ngọc Hoàng mà ánh mắt đẫm lệ: “Thần thiếp xin tuân mệnh”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.