Vợ Tôi- Cô Ấy Là Nhà Văn

Chương 26

Dương Liễu Liễu

22/06/2016

Hè năm nhất, tôi có đăng kí làm sinh viên tình nguyện nhuộm xanh áo bluose phục vụ thi cho học sinh lên thi đại học. Vì Quốc gia bấy giờ là tổ chức thi đại học riêng, không thi chung với đợt đại học của cả nước.Khu vực của chúng tôi là khu nhà K của trường sư phạm.

Lúc ấy là cả tháng trước đó chúng tôi không liên lạc gì với nhau, khi sang đó tôi nghĩ, biết đâu lại gặp cô ấy.

Ai dè, ngay hôm tình nguyện đầu tiên, tôi gặp cô ấy thật.

Khi đó thí sinh đã vào phòng thi,cô ấy đi phô tô tài liệu ở quán đối diện chỗ sinh viên chúng tôi nghỉ mát. Tôi nhìn thấy cô ấy, cảm giác thật khó nói. Tôi giơ tay chào, cô ấy bơ tôi mà quay đi.

Cô ấy lạnh nhạt quá.

Tôi quay ra nói chuyện với mấy anh chị đằng sau, lúc quay lại thì đã thấy cô ấy đang giơ máy điện thoại chụp ảnh tôi.

Biết tôi đã nhìn thấy nhưng cô ấy vẫn hiên ngang chụp, công khai chụp. Làm tôi hơi ngại mà quay đi.

Tưởng cô ấy phô tô xong là ra về, ai dè còn tung tăng ra chỗ bàn phục vụ nước cho thí sinh và phụ huynh uống. Cô ấy cầm một cốc nhân trần, vui vẻ thưởng thức.

Lúc tôi đi khuôn những thùng nước trà xanh để phát cho thí sinh sau khi thi xong thì cô ấy ngồi ăn kem ở cái quán bên tay trái của chúng tôi.

Nhưng cô ấy không ngồi trong quán mà ngồi bên ngoài bậc thang, nhẹ nhàng ăn.

Cô ấy chẳng biết thương tôi gì cả, trong khi trời nóng như vậy tôi phải làm việc, còn cô ấy lại như thế.

Cô ấy vừa ăn vừa nói chuyện với bạn, hình như chẳng thèm quan tâm tôi đang có mặt ở nơi đó.

Tôi có liếc cô ấy vài lần, nhưng chắc cô ấy không để ý.

#



Chẳng có gì là tình cờ.

Đến lúc tối tôi về đến phòng, thấy cô ấy đăng lên khá nhiều ảnh, có những bức ảnh chụp từ đằng sau tôi ở một khoảng cách khá xa. với 1 típ: " Đứng đằng sau lưng cậu lâu như vậy, giá cậu quay lưng lại một lần"

Cô ấy vẫn chọn lựa đứng đằng sau tôi.

Tôi nhìn một lúc lâu trước bức ảnh đó, chẳng biết nên như thế nào, cô ấy tại sao cứ phải làm như vậy. hoàn toàn không cần thiết.

Tôi có chút xúc động , đắn đo mãi, cuối cùng vẫn gửi cho cô ấy một tin nhắn quen thuộc:

" tớ xin lỗi, tại tớ vô tâm quá, tớ không xứng với cậu đâu".

Cô ấy khi đó hiểu từ "không xứng" này giống như tôi đang chế giễu tình cảm của cô ấy giành cho tôi. Cô ấy đau khổ, cô ấy vẫn hay tự ti, câu này chính thức làm tổn thương lòng tự trọng của cô ấy.

Yêu tôi, cô ấy đã mất đi rất nhiều thứ, ngay cả bản thân cô ấy.

Đáng lẽ tôi nên biết, đối với một người bình thường, một nỗi buồn nho nhỏ cũng đủ khiến người ta bứt rứt, còn người nhạy cảm như cô ấy, tất cả nhân lên đến mươi lần.

Sự tổn thương của cô ấy, thời gian đó, đều do tôi vô tình gây ra.

nếu không gặp tôi, chắc cô ấy cũng không hụt hẫng đến như thế.

Thật ra không phải lúc đi phô tô cô ấy mới nhận ra tôi mà trước đó cô ấy đã biết tôi sẽ hoạt động tình nguyện ở đó.

Trước đó 1 tuần, thầy giáo dạy môn tin học của cô ấy có nói là quốc gia sẽ mượn phòng học ở nhà K này để thi đợt đầu.



Cô ấy cũng có thể đoán trong số áo xanh đó sẽ có tôi.

Bạn cô ấy đi cùng, có hỏi cô ấy: " đông người như vậy, sao Yến lại nhận ra được cậu ta"

Cô ấy đáp: " Cái này thuộc về cảm giác, giống như có một cái gì đó rất thân thuộc, không cần dùng mắt nhìn, chỉ cần cảm nhận mà thôi".

Có những bức ảnh cô ấy chụp từ tầng 8 nhà K , tôi bị lùm cây che khuất, tôi chẳng hiểu sao cô ấy thích chụp những bức ảnh vô vị như vậy.

Nhưng cô ấy nói, chỉ cần biết sau lùm cây đó, có tôi ở đó, là được rồi.

Đó là lí do cô ấy xuống gần chỗ tôi phô tô tài liệu, cô ấy muốn tôi biết. Cô ấy cũng đã ở đây.

#

Tôi không biết cô ấy thân thiết với cô bán kem ở chỗ tôi tình nguyện như thế. Sau này khi cô ấy dẫn tôi đi ăn kem ở đó, cô ấy có chỉ chỉ tôi với cô bán hàng nói: " Là cậu ấy đấy, thế nên cô phải ưu tiên cho cốc đầy đấy nhé"

Cô chủ ấy rất vui vẻ gật đầu, lúc đó tôi mới biết, cô ấy hay ăn ở đây, cô ấy kể cho cô chủ bán hàng đó là cô ấy thích một chàng sinh viên tình nguyện năm đó.

cô chủ đó nói, nhiều khi cô ấy hay ra đây ăn lúc buồn, thất thểu. Vì tôi chỉ coi cô ấy là bạn, lần đầu cô ấy bỏ dở cốc kem vì buồn.

" Nhìn đó cầm ba lô thất thểu đi về mà tội nghiệp, lần đầu gặp con bé, con bé toe toét ăn rất nhiều kem chanh, sau đó càng ngày càng thấy nó buồn phiền, tình yêu của tuổi trẻ các cháu thật là.... sau này, đối xử tốt với con bé vào đấy"

.

. Cô ấy vốn rất được nhiều người quý, thành ra, tôi như mang trọng tội, phụ bạc cô ấy.

Có ai thương tôi không chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Tôi- Cô Ấy Là Nhà Văn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook