Vợ Tôi- Cô Ấy Là Nhà Văn

Chương 27

Dương Liễu Liễu

22/06/2016

Buổi sáng ngày thứ 3 tôi làm tình nguyện ở đó, thì có một chị trong đội đưa đến cho tôi hai chai nước còn lạnh, nói là có một bạn gái gửi cho tôi.Ngoài cô ấy ra, chắc chắn chẳng còn ai làm những việc như này.

hóa ra hôm trước cô ấy cũng gửi, nhưng tôi lại có việc bận nên không thể đến, chẳng biết số phận chai nước trôi dạt vào miệng ai.

Tôi gửi tin nhắn cho cô ấy, nói cô ấy đừng gửi nữa, dù gì tôi cũng không được uống, anh chị ở đó uống hết rồi.

Cô ấy chỉ ừ, nói lần sau dẫn tôi đi ăn kem bù.

Vì trời khá nắng, tôi lại là người hay ra mồ hôi nên rất mệt. Cô ấy lo cho tôi nên mới mua loại nước có muối để tôi uống.

Nhưng thời điểm đó tôi không hiểu hết được sự chu đáo của cô ấy.

tôi vẫn coi sự chăm sóc tốt bụng của cô ấy là điều dĩ nhiên, tất nhiên cô ấy phải làm như thế.

Cô ấy chúc tôi mỗi ngày, không phải là để cưa cẩm tôi như tôi vẫn nghĩ.

Là cô ấy muốn khi tôi nhận được tin nhắn thì tôi sẽ nhớ đến cô ấy.

Nhưng hình như sự bận rộn của công việc và học hành...đã cuốn tôi đi.

có lúc, tôi thực sự quên mất cô ấy.



#

Cuối cùng tôi cũng biết được dòng chữ trên hình mặt cười đó, là " Đăng ngố, tôi gét cậu"

Cô ấy viết câu này khi chúng tôi cãi nhau, tôi cười cô ấy vì cô ấy là nhà văn mà lại viết sai Tiếng Việt, vốn là ghét chứ không phải gét, ấy thế mà cô ấy vẫn không chịu nhận mình sai, còn nói là từ gét nhìn thân thiện hơn ghét.

Cô ấy vẫn không tin mà đi hỏi khắp mọi người, mọi người đều nói là ghét, lúc bấy giờ cô ấy mới chịu thừa nhận mình sai.

#

cô ấy sợ tôi mệt mỏi vì học tập mà cho tôi một câu nói: " Nếu cậu mệt mỏi quá thì tớ dẫn cậu đi trốn chúng ta sẽ về biển nơi quê tớ, một ngày"

Nhưng tôi nghĩ, sẽ chẳng có ngày đó, bởi vì tôi không có khái niệm chạy trốn trong bất kì tình huống nào.

Có những ngày Hà Nội chẳng có cô ấy, cô ấy biến mất khỏi vòm trời của tôi, cô ấy về với biển, những bức ảnh cô ấy chụp về biển rất đẹp, sóng nước mây trời, thuyền cá xa bờ, lưới chài gỡ cá. Cô ấy thích chụp ảnh, là một lãng khách.

Nhưng lãng khách này vì tôi mà ở lại.

Vốn chẳng ai có thể yêu mãi một người,

chỉ là người đó có vì mình mà ở lại hay không mà thôi.

Tôi là một bến đỗ, còn cô ấy ...là con thuyền chỉ đậu ở bến bờ nơi tôi.



Nhưng chỉ cần một con thuyền ấy, tôi cũng đủ trù phú giàu có.

#

Cô ấy rất sợ mất tôi, cô ấy đã từng nghe câu " cái gì là của mình thì sẽ mãi là của mình" , tôi cũng tâm niệm câu đấy, thế nên không bao giờ chịu đi tìm cô ấy. Nhưng cô ấy nói, tớ vẫn áp dụng câu đấy nhưng lại sợ, vì nếu tớ đứng yên thì các cô gái khác sẽ không đứng yên, họ đều biết chạy, nếu đột nhiên cậu rung động với họ, lúc đó tớ biết phải làm sao?

Tôi nói cô ấy yên tâm, khi học thì tớ chẳng yêu ai đâu, nhưng cô ấy tất nhiên không an tâm, bởi đó là vấn đề tâm lí, khi tâm mình thích một người rồi, làm sao mà ngăn cản được.

Điều đó lí trí cậu không thể kiểm soát,

tôi có kể cho cô ấy nghe việc tôi chỉ trêu đùa vài câu với cô bạn cùng lớp, ài dè cô bạn đó đổ tôi thật.

Hình như cô ấy nghĩ tôi trăng hoa khi nghe xong câu chuyện, nỗi sợ mất tôi lại tăng lên.

Cô ấy mắng tôi là " đồ trêu hoa ghẹo nguyệt".

tôi cười lớn,

dĩ nhiên,

tôi là người có sức hút mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Tôi- Cô Ấy Là Nhà Văn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook