Vợ Tôi- Cô Ấy Là Nhà Văn

Chương 33

Dương Liễu Liễu

22/06/2016

#'' Anh trai đang học công an trong Đà Lạt, bỗng nhiên tuyên bố với tôi là có vợ. là cô bé còn nhỏ hơn tôi một tuổi, tôi có gặp cô bé mấy lần vào tết năm ngoái.

thực sự ban đầu tôi không ủng hộ, bởi cô nhóc ấy thiếu lễ phép. tôi sợ anh chọn lầm người, không phải khổ anh mà khổ bố mẹ ở quê.

Tôi nghe phong phanh cô bé đó bỏ học rồi, tôi hứa với anh là sẽ tìm hiểu cô bé đó..

Tôi thấy anh hay đăng ảnh lên facebook nói đây là vợ mình, chụp những dòng tin nhắn mùi mẫn của hai người. Tôi nghĩ...

Sau này nếu vợ anh không phải là cô bé đó mà là người khác, thì vợ chính thức nhìn thấy thì sẽ như thế nào?

Tôi thích thầm lặng mà vững bền hơn.

Anh sẽ phải học rất lâu, nếu cô bé đợi được anh còn lâu hơn 7 năm nữa.

Nhưng biết sao được, là song phương tình nguyện..

Tôi cũng thực lòng chúc phúc, mong tháng ngày sau an ổn.

Nhìn lại bản thân hiện giờ, sống không ra sống,chết không ra chết..

Có quá thương hại rồi không? "

#

" Cuốn truyện nhỏ tôi viết về cậu lần đó không biết giờ như thế nào, nhưng giờ nhìn lại, tháng ngày tươi đẹp đó đã trôi xa.

hiện thực

đang khó khăn hơn biết bao nhiêu?

Chung một thành phố, chỉ cần một tiếng ngồi xe là có thể thấy nhau nhưng lòng người lại xa xôi vạn trượng.

Bỏ qua biết bao vòng tay ấm

Để chờ đợi một kẻ chưa từng quay đầu.



Lớn rồi, sao lại hành hạ mình như vậy.

Cuối tuần này đi thực tế, tại một nơi rất xa xôi

Xa cậu

xa cái thành phố làm tôi mỏi mệt

Cảm ơn cậu đã dạy tôi cách lạnh nhạt với người khác.

Tôi nghĩ, sau này tôi sẽ sống một mình thôi, nhận một đứa con nuôi, quan tâm chăm sóc nó. Ngôi nhà của chúng tôi sẽ gần biển, xa nơi ồn ào. Tôi sẽ dạy nó trồng hoa nuôi gà, trồng cho nó một cây nho. Nuôi thêm nhiều thú cưng một chút

Ngày ngày sẽ đi dạo, nô đùa trên bãi biển, cùng ngắm hoàng hôn, binh minh.

Rồi sẽ tìm một người tốt, gả cho nó

còn tôi,

sẽ đứng trên bãi đá, chờ san hô nở hoa,..."

#

Tôi đọc xong cuốn bút kí năm đó của cô ấy, từng mảnh nhỏ tế bào của tôi vụn vỡ tan tành.

tôi nhớ cô ấy, hình ảnh của cô nhóc leo lên xe bus vào ngày mưa.

Tôi lao vào phòng tắm, để nước lạnh xối xả trên đầu, hòa với dòng nước mắt.

Cô ấy mãi chẳng chịu quay về.

#

Mỗi ngày tôi đều đến bênh viện



đến tối, lại qua thư phòng, đọc lại từng trang nhật kí của cô ấy theo từng năm.

Cô ấy nghĩ tôi rất giỏi và thần tượng tôi,

từ lớp 1 tôi đã đi thi đủ loại học sinh giỏi, cô ấy vốn rất ngố trong trò rubic , có lần vào cửa hàng, tôi thấy rubic lộn xộn màu trông rất ngứa mắt, cô ấy xem đồ ở trong đó nói với tôi, khi tớ quay lại, cậu phải hoàn thành rồi đấy nhé. Nhưng chưa đầy một phút, cô ấy quay lại tôi đã xếp xong. Cô ấy tròn mắt ngưỡng mộ.

thật siêu phàm.

Cô ấy tự ti rất nhiều khi đứng bên cạnh tôi,

cô ấy viết trong nhật kí năm đó :

" Cậu ấy giỏi như vậy

nên để người khác bên cạnh, như mình, chẳng phải đối tượng thích hợp"

Qủa thật cô ấy bám dai hơn rất nhiều người con gái khác, nhưng cô ấy nói với tôi " Kiên trì để làm bạn với một người là sai hay sao? "

Tôi đang dần đi về ngày tháng năm đó của cô ấy.

Có những ngày cô ấy đứng bên lề đường, nhìn dòng xe lướt qua. Cô ấy cứ đứng lặng như thế,

lúc đó cô ấy rất muốn có ai đó nắm lấy bàn tay dắt cô ấy sang đường.

cô ấy đã cô độc quá lâu rồi.

#

tôi đã để cô ấy một mình quá lâu rồi.

Yến tử, tôi phải làm gì để bù đắp cho em đây, tôi cứ nghĩ tháng ngày sau có thể bù đắp 7 năm ấy. Nhưng kì thực, tôi càng ngày càng nợ em.

Nợ em chân tình quá lớn

Đến bao giờ tôi mới làm cho người con gái thiếu cảm giác an toàn là em được an yên bên cạnh tôi đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Tôi- Cô Ấy Là Nhà Văn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook