Vợ Tôi- Cô Ấy Là Nhà Văn

Chương 34

Dương Liễu Liễu

27/06/2016

Hôm nay tôi quyết định xin nghỉ làm một vài hôm để đi tìm cô ấy, bất luận thế nào tôi cũng không muốn để cô ấy một mình chịu tổn thương nữa.Qủa thực tôi không biết cô ấy ở đâu, chỉ có thể nghĩ đến một nơi là biển, nơi cô ấy đã từng nói đem tôi đi trốn.

Khi tôi từ viện về thì phát hiện có mùi khói trong không khí.

Hơi giật mình, trong thư phòng còn nguyên một đống tro.

Cô ấy đốt tất cả tập tùy bút, nhật kí trong mấy năm có liên quan tới tôi.

Cô ấy biết tôi đã đọc nó,cô ấy thực sự muốn cắt đứt hết tất cả, cả kí ức, cô ấy cũng muốn xóa đi hết.

trên bàn có một tờ giấy gửi cho tôi.

là một câu " Nhân sinh khó cưỡng cầu, mọi điều tốt đẹp họa chăng còn tình sẽ thấy nhau, my sunshine"

#

Tôi đi tìm cô ấy, bờ biển Hải Lý đã khác xưa nhiều, nhà thờ đổ năm đó bị nước ăn mòn, nay chỉ còn một chút ngập trong nước mà thôi.

Cô ấy, liệu có ở đây không?

gửi lời gió biển, xin lỗi đã làm tổn thương em

gửi lời gió biển, xin lỗi đã bao lần vô tâm'

gửi lời gió biển, xin lỗi đã yêu em không đúng cách...

Bờ biển dài heo hút, gió thổi lồng lộng, nước mắt tôi chẳng biết vì sao lại rơi ra như vậy...

tôi nhớ cô ấy,tôi bất lực trước nỗi nhớ của chính mình.

Cô ấy ngồi bó gối trên bờ cát, mắt nhìn ra xa, bóng dáng cô ấy càng cô độc nhỏ bé.

cô ấy nhìn thấy tôi, cô ấy đứng dậy.

khoảng cách này, tôi nhất định phải vượt qua.

Cô ấy nhìn tôi chăm chú, có phần chán ghét.

-Anh tới đây làm gì?

rất nhiều điều muốn nói trong xa cách , nhưng hiện tại có thể nhìn thấy người, tôi chẳng thể thốt lên lời.

Cô ấy không cho tôi ôm, nhưng sức của cô ấy cũng chẳng thể làm gì, cô ấy dùng tay đẩy tôi ra, cắn thật mạnh vào tay tôi.

Nghiến hết sức lực của cô ấy,

-Em cứ đánh ,cứ cắn, mắng chửi anh thế nào cũng được, nhưng xin em, tha thứ cho anh lần này được không?

Cô ấy nghiến đến khi mệt, tay tôi in vết răng sâu , có phần rướm máu.

Nhưng nhìn cô ấy, trái tim tôi còn đau hơn.

Cô ấy lắc đầu:

-Anh về đi, tôi mệt mỏi rồi, để tôi yên...

-em thực sự lỡ buông anh sao/

Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi:

-Anh từng là ngọn đèn của tôi, là ánh nắng của tôi. Chính vì ngày đó tôi không đủ dũng cảm để buông anh, thế nên tôi mới chịu đủ sự dày vò như thế này. anh có hiểu không?



Tôi khóc, khóc trước mặt khuôn mặt lạnh tanh của cô ấy:

-Bây giờ, em đủ dũng cảm rồi sao?

Cô ấy yên lặng, sự yên lặng tan nát.

Nước mắt lăn dài trên gò má cô ấy,

tay cô ấy buông thõng, cô ấy quả thật mất hết sức lực rồi.

Tôi ôm lấy cô ấy, lau nước mắt cho cô ấy, rồi lại ôm lấy cô ấy thật chặt:

-Yến, chúng ta ở bên nhau lâu như vậy, mất rất nhiều thời gian mới có thể bình ổn đến với nhau, xin em, đừng buông anh được không, anh muốn cùng em trải qua những ngày bình dị, an ổn đến già, năm tháng bình an. Đời dâu bể như vậy, không có em, cũng chẳng còn nghĩa lí gì.

-.....

-Nếu không lỡ buông tay nhau, thì xin em, cùng nhau một lần cố gắng.

ánh nắng của em, mãi chỉ thuộc về em mà thôi.

Tôi thấy cô ấy run rẩy trong lòng tôi, tôi khẽ đẩy cô ấy ra, dùng ngón tay mà cô ấy vẫn khen thon dài, đan mãi không muốn rời mà lau nước mắt cho cô ấy:

-Đừng khóc, anh đau.

Tôi cúi xuống, hôn lên bờ môi cô ấy.

Bờ cát dài, tôi cõng cô ấy, cùng ngắm hoàng hôn.

you are my sunshine

my only sunshine

you make me happy

when skies are grey

you'll never know dear

how much I love you

please don't take my sunshine away

the other night dear

when I lay sleeping

I dreamed I held you in my arms

when I awoke dear

I was mistaken

so I hung my head and I cried

you are my sunshine

my only sunshine

you make me happy

when skies are grey



you'll never know dear

how much I love you

please don't take my sunshine away

you are my sunshine

my only sunshine

you make me happy

when skies are grey

you'll never know dear

how much I love you

" Anh biết không? năm tháng dài đó, em đã nghe rất nhiều lần bài mùa em chờ anh của liu shi shi:

đợi mùa hè rồi đến mùa thu

Và đợi mỗi mùa tiếp theo

phải đợi đến khi trăng tròn hẳn

chàng mới về bên thiếp

có cần gặp lại nữa không?

chẳng có cách nào, vẫn cứ nhớ nhung

đột nhiên muốn nhìn thấy gương mặt chàng

một cảm giác quen thuộc

không nắm tay nhau cũng có thể cùng nhau dạo bước giữa phong sương gió tuyết

không thể gặp nhau cũng đêm ngày nhớ mong

chẳng biết nói thế nào

chỉ muốn nói cho chàng biết

thiếp thực sự vẫn ổn

yêu một đời thương một kiếp

thiếp cũng sẽ đợi chàng đến già

chỉ muốn nói cho chàng biết

chẳng buông xuống cũng chẳng thể nào quên được

nụ cười của chàng và những điều tốt đẹp của chàng

là điểm tựa dịu dàng cho thiếp.."

....

bên nhau trọn đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vợ Tôi- Cô Ấy Là Nhà Văn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook