Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 188: Chẳng lẽ trên mặt hắn ta dính cơm à?

Tư Không Tiếu

22/12/2023

Sở Trực ở bên cạnh cười nói: “Đừng nói như vậy. Thứ mà một tiên khí sư để lại, tôi nghĩ chắc chắn có rất nhiều luyện khí sĩ sẵn sàng lấy đan dược ra để đổi. Chỉ cần có được bảo vật, không sợ không bán được. Biết đâu nơi này còn cất giữ vô số linh đan tiên đan chờ chúng ta lấy thì sao. Hàn Liên sư đệ, nếu đệ không muốn thì chi bằng cho sư huynh đi.

Hàn Liên hơi ngẩn người, sau đó cười phá lên.

“Nghe có vẻ được đấy. Đan dược à, ừm, đúng là thứ tốt. Vậy chúng ta còn chờ gì nữa, đi tiếp vào trong thôi.”

Hàn Liên dẫn đầu đi về phía trước, Sở Trực và Sở Chính đi theo sau.

Cửu Thiên nhìn mọi thứ kỳ lạ ở chung quanh, hai hàng mày nhíu chặt.

Đọc đường đi, hễ bước một bước là màn sáng dưới chân lại lóe lên ánh sáng.

Phía trước có một chiếc cổng cao đến ngàn trượng, ngẩng lên khó mà thấy hết.

Cánh cổng toát lên vẻ u ám, hai bên điêu khắc hoa văn long hổ tranh bá, con hổ lông bạc trắng cùng con rồng màu vàng đều ngửa mặt lên trời gầm thét, nhìn kỹ thì có cảm giác vô cùng khiếp sợ, tựa như có tiếng hổ và rồng vang lên bên tai.

Rồng trong mây, hổ trong gió, những chỗ còn lại trên cánh cổng thì chạm trổ những đường mây ngọn gió kỳ quặc.

Cửu Thiên để ý đến những hoa văn này, nhìn kỹ thì thấy tất cả hoa văn dường như đều giao hòa với nhau, tạo thành một thể.

Mới vừa đi tới phía dưới cánh cổng, chợt có mấy bóng người từ trên trời đáp xuống. Rơi cùng với bọn họ là những phiến đá vụn, suýt chút nữa thì đập trúng đầu mấy người Cửu

Thiên.

Bốn người Cửu Thiên liền lùi lại ba bước, tức tốc rút binh khí ra.

“Dừng!”



Tiếng quát khế vang lên, nhóm người đang rơi xuống kia chợt dừng lại ở giữa không trung.

Ngũ Hành Chi Lực lưu động, hóa thành một trận pháp Ngũ Hành trong suốt, đỡ lấy cơ thể của mấy người này.

Chỉ bằng một chiêu thức đã có thể dám chắc đám người này là luyện khí sĩ.

Chậm rãi xoay người, đám người được trận pháp Ngũ Hành nâng đỡ đặt chân xuống đất. Chính là mấy người Trúc lão quỷ.

Trúc lão quỷ phải phủi quần áo, nâng chiếc đỉnh trong suốt trên tay, trừng mắt nói với mấy người Cửu Thiên: “Các cậu là đệ tử của viện nào, sao lại lỗ mãng như vậy. Dám cùng bọn ta tiến vào phủ đệ hư không, các cậu phải biết hậu quả.

Hàn Liên móc mũi, nhìn Trúc lão quỷ nói: “Ông già, ông là ai thế. Sao tôi không biết ông nhỉ. Mới đến đã nói mấy câu tào lao rồi. Ông tưởng chúng tôi muốn đi vào cùng ông chắc”

Trúc lão quỷ lớn tiếng mắng: “Lão già đây là luyện khí sĩ cấp cao nhất của học viện Võ Đạo, Phong Lịch. Tiểu tử, chỉ dựa vào lời cậu vừa nói tôi đã có thể bảo đạo sư của cậu và miệng cậu rồi đấy.”

Hàn Liên cười phá lên, nói: “Xin lỗi nhé, tôi không có đạo sư.”

Sở Trực nói tiếp: “Bọn tôi là người của Nhất Nguyên viện, có giỏi thì ông nói với sư phụ bọn tôi như thế đi. Ông già, có phải ông đưa bọn tôi vào đây không?”

Có lẽ là vì lâu rồi không có ai dám nói như vậy với ông ta, Trúc lão quỷ bị giọng điệu của Sở Trực và Hàn Liên chọc tức đến nỗi lông mày dựng đứng lên. Nhưng nghe thấy ba chữ Nhất Nguyên viện, Trúc lão quỷ hình như nghĩ tới điều gì đó, định mở miệng nhưng rồi lại thôi.

Chốc lát sau, Trúc lão quỷ hừ lạnh một tiếng, nói: “Thì ra là đám tiểu tử của Nhất Nguyên viện, bảo sao lại ăn nói khó nghe như vậy. Thôi bỏ đi, không chấp với các cậu. Nếu các cậu không may bị cuốn vào đây thì phải hết sức cẩn thận. Đây không phải là nơi các cậu có thể đi lung tung được đâu. Nếu xảy ra vấn đề gì thì tôi không chịu trách nhiệm."

Lẩm bẩm xong, Trúc lão quỷ lại nói bằng giọng chỉ mình mới nghe thấy: “Chỉ là mấy tên võ giả mà thôi, không có gì to tát cả. Con rối đá đã bị hư hại, biết đâu lát nữa gặp phải tình huống cần có người che chắn thì còn có thể để đám tiểu tử này gánh thay. Đằng nào thì bọn chúng cũng vào đây rồi, chuyện sống chết ai mà lường trước được.

Trong mắt lóe lên ánh sáng khác thường, Trúc lão quỷ quay đầu lại.

Sau lưng ông ta, đảm người Triệu Thường cũng bắt đầu nhìn quanh bốn phía.



Ánh mắt Triệu Thường quét qua đám người Hàn Liên, cuối cùng dừng trên người Cửu Thiên, liếc liếc mấy lần. Bởi vì Cửu Thiên đang nhìn hắn ta bằng một ánh mắt rất kỳ lạ.

Triệu Thường cũng không biết tại sao Cửu Thiên lại nhìn hắn ta bằng ánh mắt đó, chẳng lẽ trên mặt hắn ta dính cơm à?

Triệu Thường khó hiểu quay đầu lại, hướng tầm mắt về phía cánh cổng trước mặt, ngay lập tức hắn ta bị thu hút bởi cánh cổng thần bí này.

“Đây là...”

Trúc lão quỷ vừa nhìn cổng vừa cười, khoa tay múa chân, bắt đầu sờ soạng lung tung trên cánh cổng.

Sau đó thở dài nói: “Cổng trấn giữ, cổng trấn giữ cao ngàn trượng, ta đã có thể cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp trên cánh cổng này. Không còn nghi ngờ gì nữa, phía sau cổng chắc chắn có tất cả những thứ mà ta muốn.

Trúc lão quỷ bắt đầu liên tục truyền nguyên khí vào cánh cổng, muốn mở nó ra.

Hàn Liên ngoẹo đầu, nói: “Ông ta chỉ đang mở cổng thôi phải không? Sao tôi có cảm giác ông ta giống như một đại thần đang nhảy thế nhỉ”

Cửu Thiên khẽ cười nhìn Trúc lão quỷ, cổng trấn giữ ư? Ngô Tân sư phụ của hắn đã từng nói cho hắn biết khá nhiều cách để mở cổng.

Chỉ là, trông có vẻ Trúc lão quỷ này không dùng đúng cách nào cả. Lúc này Cửu Thiên đang cân nhắc xem có nên giúp ông ta hay không.

Bỗng dưng Trúc lão quỷ như thể ẩn trúng thứ gì đó trên cánh cổng.

Ngay sau đó, một con bạch hổ bỗng nhảy phốc ra khỏi cửa.

Trúc lão quỷ khiếp đảm hét lên, lật đật lui lại.

Hàn Liên cũng lui về phía sau, nhưng Cửu Thiên kéo hắn ta lại nói: “Đừng động đậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Tôn Đỉnh Cấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook