Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 187: “Ngũ Hành điên đảo”

Tư Không Tiếu

22/12/2023

Gió nhẹ lay động, trên đỉnh Ly Sơn, mọi thứ bình yên trở lại.

Hắc quang ngừng dung nạp, mang theo Thập Phương đỉnh và mấy người Cửu Thiên biến mất, cuối cùng biến thành một viên màu đen rơi trên mặt đất, tản ra ánh sáng u ám.

Không có nguyên khí của Trúc lão quỷ gây trở ngại, đại trận của học viện Võ Đạo bắt đầu khôi phục toàn bộ Ly Sơn về nguyên dạng.

Những tảng đá nứt vỡ hợp lại, ngọn núi sụp đổ được khôi phục, tất cả những điểm khác thường đều hoàn toàn biến mất.

Đỉnh núi trống trơn, chỉ còn lại tiếng gió rít.

Không ai biết mấy người Cửu Thiên đi đâu, cũng không có ai biết mấy người Trúc lão quỷ còn sống hay không.

Mọi chuyện như thể chưa từng xảy ra.

Một số học viên của học viện Võ Đạo chạy tới sau chỉ có thể ngơ ngác nhìn đỉnh núi, cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Trong bóng tối, Cửu Thiên mở mắt.

Một màu đen kịt, dường như muốn ngấm tận vào xương cốt. Trong không gian đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có tiếng thở dốc nhè nhẹ.

Cửu Thiên kêu lên thành tiếng: “Hàn Liên sư huynh, Sở Chính sư huynh, Sở Trực sư huynh.

Lập tức sau lưng phát ra tiếng kêu của Hàn Liên sư huynh. Đồng thời Trường Thiên kiếm lóe lên ánh sáng xanh biếc thắp sáng không gian bốn phía.

“Đây là nơi quái quỷ gì thế?”



Hàn Liên sư huynh kêu lên.

Gương mặt Sở Chính được phản chiếu trong ánh sáng xanh biếc, hắn ta nói: “Chắc không phải chúng ta lạc vào phủ đệ hư không của một vị cường giả nào đó đâu nhỉ.

Ba người đám Cửu Thiên cùng quay đầu nhìn về phía Sở Chính, mặt đầy vẻ khó hiểu.

Sở Chính nhanh chóng nói: “Chính là nơi mà mà ngày cường giả nghỉ ngơi và ẩn thân đó. Thường là do vật hư ảo luyện hóa, biến không gian bên trong thành phủ đệ của mình, chứa các loại trận pháp cấm chế, cất giữ bảo vật. Bình thường đó có thể là một miếng ngọc bội, một chiếc nhẫn, thậm chí một món binh khí đeo trên người. Tới thời khắc quan trọng sẽ trốn vào trong, không chỉ có thể bảo vệ tính mạng mà có thể kéo dài thời gian. Lúc chết đi sẽ biến phủ đệ thành nơi truyền thừa, để lại cho hậu thế. Đó chính là phủ đệ hư không.

Sở Chính dừng một thoáng rồi lại nói tiếp: “Trong này có thể ẩn chứa vô số nguy hiểm, bởi vì dù sao cũng là thứ mà cường giả để lại. Trận pháp cấm chế, con rối, hoang thủ đều có thể xuất hiện, phải cẩn thận. Nhưng nó cũng có thể cất giữ cơ duyên cực lớn, có được một bảo vật của cường giả còn hơn cả việc cực khổ tu luyện mười năm”

Mắt Hàn Liên sáng rực lên, hắn ta không để ý đến những lời Sở Chính nói trước đó, chỉ dừng lại ở bốn chữ cơ duyên cực lớn.

Hàn Liên xoa tay rồi nói: “He he, nói như vậy nghĩa là lần này chúng ta sắp phát tài rồi hả? Ta thích nhất là phát tài đó.”

Cửu Thiên bất lực lắc đầu, Sở Trực thì thở dài.

Bốn người bước đi về phía trước, bốn phía thỉnh thoảng vang lên tiếng giọt nước rơi.

Hàn Liên lên tiếng hỏi: “Phủ đệ hư không này còn có cả tiếng nước chảy, không phải là không gian tách biệt ư? Sao nghe như thể đang đi vào hang động vậy.”

Sở Chính cau mày nói: “Đúng là không gian tách biệt. Tiếng nước này hoặc là do trận pháp ngưng tụ thành, hoặc là âm thanh tưởng tượng. Ta từng theo người thân đi vào phủ đệ

hư không của một vị võ giả Thiên Canh cảnh rồi, toàn bộ bên trong đều là hàn băng, đủ mọi hình dạng. Mỗi một bước đều có thể cảm giác được cái lạnh thấu xương, cái lạnh đó thật sự khiến người ta muốn lao vào đống lửa để sưởi ấm. Ta mới đi ba bước đã không chịu nổi, phải lập tức chui ra.”

Sở Trực hình như nghĩ tới điều gì, nói: “Thì ra là như vậy, lần đó sư huynh bị ốm rất nặng..

Sở Chính gật đầu nói: “Đúng vậy, là vì ở trong đó đấy. Lần này chúng ta phải bước cẩn thận hơn. Người có thể để lại phủ đệ hư không thể này, ít nhất đều là những cường giả có thể nhìn thấy thiên đạo. Một cấm chế mà bọn họ tiện tay để lại thôi cũng có thể khiến chúng ta mất mạng.”



Đang nói thì chợt phía trước phát ra ánh sáng. Mặt đất dưới chân và bốn phía đột ngột lóe lên một luồng ánh sáng chói mắt.

Mấy người Cửu Thiên vội vàng dừng bước, nheo mắt lại. Ánh sáng không ngừng lan ra phía xa, chiếu sáng cánh cổng đằng trước.

Lúc này, mấy người Cửu Thiên mới nhìn rõ mọi thứ xung quanh.

Đây là một không gian gần như hư vô, dưới chân là màn sáng vàng lấp lánh, các món ngổn ngang chuyển động xung quanh. Mọi thứ có vẻ không theo một quy luật nào cả.

Chẳng hạn như giọt nước rơi ngược lên trên, rơi vào trong hư không, phát ra tiếng nước rơi tí tách. Âm thanh mà ban nãy bọn họ nghe được chính là âm thanh này.

Rồi cả đóa hoa trôi lơ lửng trong hư không hết nở rộ rồi lại phai tàn, rồi lại nở rộ. Mỗi một lần nở là nó đều nhỏ đi, cuối cùng biến thành một hạt giống nhỏ xíu, sau đó bỗng tan biến không còn dấu tích.

Rồi thêm hòn đá trông như bọt biển mang theo ngọn lửa màu băng xanh có khí lạnh.

Con ngươi Cửu Thiên co lại, nhẹ giọng nói: “Ngũ Hành điên đảo”

Mấy người Hàn Liên lập tức quay đầu nhìn về phía Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên sư đệ, sư đệ đang nói gì thế?”

Trong đầu Cửu Thiên thoáng qua rất nhiều công pháp liên quan tới luyện khí sĩ, đó đều là những thứ mà Ngô Tân sư phụ dựa theo phương pháp luyện đan nhét vào đầu hắn.

Mặc dù bây giờ vì thực lực không đủ nên Cửu Thiên không thể sử dụng chúng, nhưng khi thấy những thứ này, hắn vẫn nghĩ tới ngay lập tức.

Cửu Thiên nhẹ giọng nói: “Ngũ Hành điên đảo chi vực là một trong những pháp quyết tiêu chuẩn của tiên khí sư. E rằng chúng ta đã tiến vào phủ đệ hư không của một tiên khí sĩ rồi.”

Hàn Liên vội hét lên: “Cái gì? Phủ đệ hư không của tiên khí sư? Vậy thì có ích lợi gì. Chúng ta đều là võ giả, lại không thể dùng mấy món đồ của luyện khí sĩ. Xui rồi xui rồi, rốt cuộc ai lôi ta vào đây thế. Ta mà bắt được thì không đánh chết hắn ta mới lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Tôn Đỉnh Cấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook