Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 160

Tư Không Tiếu

08/12/2023

Ra khỏi lầu trúc, ba người dọc theo đường lớn đi nhanh về góc đông nam núi Giám Bảo.

Tháp tu hành chính là tòa tháp trắng Cửu Thiên nhìn thấy khi lên núi, tòa tháp trắng cao chọc trời vừa ra cửa đã nhìn thấy rõ ràng, không sợ đi sai hướng.

Tốc độ của ba người cũng không chậm, khiến Cửu Thiên có chút kinh ngạc là, Linh Bối lại có thể theo kịp tốc độ của họ, nhìn dáng vẻ còn còn rất nhàn nhã.

Thấy vậy, Cửu Thiên và Hàn Liên lại tăng nhanh tốc độ thân pháp.

Nửa tiếng sau, ba người Cửu Thiên đã đến trước tháp, tháp trắng to lớn, chọc thẳng trong tầng mây, không nhìn thấy được toàn cảnh.

Cách gần, càng có thể cảm giác được sự bất phàm của tháp trắng. Tia sáng mông lung lóe lên trong trời đất, chuông vàng ngân vang, khiến tâm cảnh con người thoáng chốc như bình hòa lại.

Trước tháp trắng, là một quảng trường, đầu người chen chúc.

“Haiz, sao người trên bảng thì có thể vào, ngày thường không phải phải thông qua khảo nghiệm mới có thể sao?”

“Chưa nghe nói sao, trong tháp tu hành gần đây có thêm rất nhiều võ kỹ công pháp cường hãn, đều do viện trưởng đặt vào để thăng cấp thực lực của mọi người. Người trên võ bảng có đặc quyền này, có thể vào trước một lần. Chúng ta thì không được đâu, vẫn phải qua khảo nghiệm chó má này.”

“Ai kêu người trên võ bảng lợi hại chứ.”

“Lầm bầm cái gì, có bản lãnh thì cậu cũng lên võ bảng đi.”

Đám người lao nhao nghị luận, Hàn Liên kéo Cửu Thiên chen vào trong.

“Nhường đường, nhường đường, cao thủ trên võ bảng đến đây. Nhường đường hết cho ta, ông đây muốn vào tháp tu hành.

Hàn Liên hoàn toàn không biết khiêm tốn là gì, miệng thì to, nước miếng cũng văng thật xa, thoáng chốc đám người bèn tránh ra.

Linh Bối cúi đầu cách thật xa theo sau, bày dáng vẻ không quen Hàn Liên và Cửu Thiên.

Cửu Thiên cũng muốn làm vậy, nhưng Hàn Liên sư huynh nắm chặt tay hắn, căn bản không cho hắn cơ hội bỏ chạy. Điều duy nhất Cửu Thiên có thể làm chính là giả bộ nhìn phong cảnh.

“Ai vậy, kêu con khỉ.”



“Họ là người trên võ bảng sao?”

Người hai bên đều nghi hoặc nhìn Hàn Liên và Cửu Thiên.

Hàn Liên trực tiếp kéo Cửu Thiên đến trước cửa.

Hai khôi lỗi thanh đồng to lớn đứng trước cửa tháp, cao ba trượng, mặt xanh nanh vàng, tay cầm trường thương sắt gỉ.

Hàn Liên vừa nhấc chân vào cửa, hai khôi lỗi thanh đồng lập tức trường thương chặn cửa, hai giọng nói trầm thấp vang lên.

“Người chưa lên võ bảng, không thể vào trong. Báo tên.”

Hàn Liên kêu lên: “Nhất Nguyên viện, Hàn Liên, Cửu Thiên.

Hai khôi lỗi thanh đồng mắt phát ra tia sáng đỏ, lóe lên giây lát, lại đồng thời nói: “Võ bảng không có họ tên này, không được vào trong.”

Hàn Liên kêu to: “Sư đệ của ta rõ ràng từng đánh bại cao thủ võ bảng, dựa vào cái gì không thể nào.”

Hai khôi lỗi thanh đồng nói: “Tên của hai người không nằm trên võ bảng, không có tư cách đặc quyền vào trong. Các người có thể lựa chọn thông qua khảo nghiệm vào trong.”

Học viên bên ngoài chợt cười bò.

“Thì ra là hai kẻ ngốc à, ta còn thật sự cho rằng là cao thủ võ bảng đến chứ.”

“Học viên Nhất Nguyên viện, cười chết ta mất, người của Nhất Nguyên viện lúc nào từng vào võ bảng.”

“Cút đi, hai người, đứng đây thật chướng mắt. Đừng chặn đường người ta.”

“Các người chọn khảo nghiệm đi, haha, các người không biết khảo nghiệm chính là đánh với hai thủ vệ thanh đồng đi, đánh thẳng họ, hai người sẽ có thể vào.”

Tiếng trào phúng của mọi người, Cửu Thiên cảm thấy chả sao, hắn nghe mười mấy năm rồi, khó nghe hơn gấp mười lần, anh cũng nhịn được, hoàn toàn không xem thành vấn đề.

Hàn Liên miệng không ngừng chửi thầm, xắn tay áo lên, nói: “Cửu Thiên sư đệ, nếu không hai ta liền xử hai tên này đi. Ông đây năm ngoái đánh không lại hai tên này, năm nay có đệ giúp, huynh cảm thấy nắm chắc.

Cửu Thiên cứ cảm thấy không đáng tin, khẽ hỏi một câu Hàn Liên sư huynh: “Hai khôi lỗi này thực lực thế nào?”



Hàn Liên ngẫm nghĩ nói: “Một người đại khái khoảng ngoại canh lục cấp bảy, hai người liên thủ, cũng chỉ ngoại canh cấp tám cấp chín đi.”

Cửu Thiên mở mở miệng, lòng thầm nghĩ, còn may không vội ra tay.

Thực lực ngoại canh cấp tám cấp chín, dù hắn dùng hết sức ứng phó cũng không chịu nỗi. Bỏ chạy có lẽ không thành vấn đề, nhưng nếu nói chiến thắng, e rằng không khả năng lắm đi. Dù thêm Hàn Liên sư huynh cũng như vậy!

Chính vào lúc Cửu Thiên xoắn xuýt, tiếng cười vui vẻ của đám người chợt nhỏ lại, tiếng kinh hô vang lên.

“Triệu Thế sư huynh của Hoành Sơn viện đến rồi.”

“Thật là Triệu Thế sư huynh, huynh ấy cũng đến núi Giám Bảo.”

“Triệu Thế sư huynh là cao thủ hạng 35 võ bảng.”

Cửu Thiên và Hàn Liên quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một chàng trai cường tráng như ngọn núi nhỏ đi tới.

Lưng hùm eo gấu, ngưu cao mã đại không đủ để hình dung người đàn ông này, cơ thịt như đá hoa canh, mặt đầy râu, mắt to như bò, người

cao chín thốn. Đứng trước mặt người khác, thực sự chính là khoảng cách chiều cao của người lớn và trẻ con.

Người mặc trang phục võ giả màu đen, để mở ngực, khiến người ta có thể nhìn thấy rõ ràng cơ thịt rắn chắc của anh ta.

Mỗi bước đi đều mang theo tiếng vang trầm thấp, trong cơ thể bao hàm sức mạnh như bộc phát.

Theo cạnh Triệu Thế còn có một cô gái. Cửu Thiên nhìn cô gái này cảm thấy hơi quen mắt.

Bỗng nhiên, Cửu Thiên nhớ ra, đây không phải Triệu Mẫn của Phiêu Miểu viện sao!

Trong đầu Cửu Thiên dâng lên suy nghĩ không tốt, Hàn Liên lúc này cũng quay đầu sang.

Giây phút nhìn thấy mặt Hàn Liên, Triệu Mẫn sau lưng Triệu Thế dừng bước, chỉ vào Hàn Liên nói: “Anh thế mà cũng ở đây.” Triệu Thế dừng bước, quay đầu nhìn sang Triệu Mẫn nói: “Chuyện gì.”

Triệu Mẫn hét to: “Huynh, chính là hắn ta bắt nạt muội, chính là tên khốn này!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Tôn Đỉnh Cấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook