Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 186: Có thể giúp tôi một tay không?”

Tư Không Tiếu

22/12/2023

Từng mảng ánh sáng của Thiên Địa Ngũ Hành tràn ngập và chuyển động trên đỉnh núi. Ngay cả Triệu Thường bị thương ở cánh tay cũng phải đứng lên trợ giúp, phóng ra sức mạnh của mình.

Đây là một cuộc chiến làm tiêu hao, ai buông tay trước sẽ là kẻ thua.

Lúc này, trên bầu trời, Thân Đồ sự tôn của Hoành Sơn viện đã tới.

Ánh mắt nhìn xuống xuyên qua tầng mây, chân mày nhíu chặt, Thân Đồ sư tôn nhìn đám người Triệu Thường đang chật vật, lẩm bẩm nói: “Đám người này đang giở trò quỷ gì thế."

Trúc lão quỷ đang hết sức tập trung nên không phát hiện ra Thân Đồ đến. Nhưng đúng lúc này, giọng của Thân Đồ vang lên bên tai Trúc lão quỷ.

“Trúc lão quỷ, ông đang làm gì thế?”

Trúc lão quỷ giật mình, nguyên khí trên tay khẽ run, ngay lập tức khiến con rối đá có thêm một vết thương.

Trúc lão quỷ cắn răng nói: “Đang thu phục một chiếc đỉnh. Thân Đồ, là ông sao? Có thể giúp tôi một tay không?”

Thân Đồ lên tiếng nói: “Đan lỗi tam sắc ban nãy là do ông tạo ra à? Nếu ông đưa linh đan đó cho tôi thì tôi có thể giúp ông.

Trúc lão quỷ cắn răng nói: “Linh đan thì không có, nhưng cửu phẩm đan dược thì ông cứ tùy ý chọn.

Thân Đồ ở trên không trung thất vọng lắc đầu, xoay người bay đi. Ông ta không có chút hứng thú nào đối với mấy thứ đồ chơi của luyện khí sĩ, nếu linh đan mà ông ta mong muốn không có thì ông ta thà trở về tu luyện tiếp còn hơn.

Ánh sáng trong mắt Trúc lão quỷ lóe lên. Là một luyện khí sư, nói không có linh đan thì là nói dối. Trong tay ông ta có vài viên linh đan nhưng cũng đều rất cần dùng đến, không thể cho Thân Đồ được.

Ngẩng đầu nhìn Thân Đồ rời đi, Trúc lão quỷ khẽ mỉm cười.

Đi thì đi thôi, đằng nào ông ta cũng không trông chờ được đảm võ giả của học viện Võ Đạo này giúp đỡ.



Tại sao ông ta dám dẫn theo đệ tử của mình đi lấy bảo vật, đa phần là vì trong học viện Võ Đạo, trừ ông ta và đám đệ tử của ông ta là Luyện khí sĩ ra, còn lại đều là võ giả. Kể cả

có thấy Thập Phương đỉnh thì họ cũng sẽ không có hứng thú, nếu không thì làm gì có chuyện Thập Phương đỉnh bị giấu ở đây mấy trăm năm mà không ai lấy đi.

Không có ai tranh giành thì không cần phải lo lắng bảo vật sẽ thuộc về ai, đây chắc chắn là một chuyện không thể nào tốt hơn.

Nếu như là ở một nơi có nhiều luyện khí sĩ thì e rằng không tới phiên ông ta tới lấy Thập Phương đỉnh.

Khóe miệng nhếch lên cười, Trúc lão quỷ lấy lại tinh thần, gia tăng vận chuyển nguyên khí, con rối đá ngay lập tức lỗi Thập Phương đỉnh ra nhanh hơn.

Chỉ chốc lát sau, dưới chân núi, đám người Cửu Thiên cũng vội vàng chạy đến.

Nhờ có Cửu Thiên chỉ đường nên họ mới không đi nhầm đường. Dọc đường đi Hàn Liên luôn miệng nói mũi Cửu Thiên thính như mũi chó, họ đều không hề ngửi thấy mùi đan nhưng Cửu Thiên lại có thể điềm tĩnh dẫn họ đi. Không hề đi nhầm một bước nào.

Tốc độ của họ đã không còn chậm chạp, tu vi bốn người cũng không tầm thường, dốc sức triển khai thân pháp, có thể gọi là nhanh như chớp. Nhưng vẫn chẳng khác nào thấy núi trước mặt mà ngựa trối chết, trong khoảng cách có vẻ không xa lắm nhưng bọn họ phải đi rất lâu.

Đứng dưới chân núi, Hàn Liên ngẩng đầu nhìn lên.

“Trên đó có chuyện gì thế nhỉ, đang luyện đan sao? Ánh sáng ngũ sắc đậm thật đấy. Nghe nói luyện khí sĩ đều là người mang bảo vật lớn, trong tay có hàng tá đan dược. Cửu Thiên sư đệ, nghĩ xem chúng ta có thể vay ông ta trước một ít đan dược không, tốt nhất là linh đan đó. Chờ thêm mấy năm hoặc mười mấy năm nữa, chúng ta giàu có rồi sẽ trả lại ông ta gấp mấy chục lần.”

Hàn Liên xoa xoa hai tay, mặt đầy mong mỏi.

Sở Trực thẳng thừng chặn đứng ảo tưởng của hắn ta, nói: “Vay đan dược? Từ xưa tới nay chưa từng nghe nói đến chuyện thế này. Ngươi tưởng luyện khí sĩ đều là những người dễ tỉnh à? Hồi ta còn ở trong gia tộc có quen biết một luyện khí sĩ, tính khí của hắn ta phải nói là khó ưa.

Tựa như nghĩ tới chuyện cũ gì không vui, sắc mặt của Sở Trực và Sở Chính đều có phần thay đổi.

Hàn Liên thở dài nói: “Ai dà, nếu những luyện khí sĩ kia đều dễ tính như Cửu Thiên sư đệ thì tốt biết mấy. Nói vài lời là có thể ném mấy lọ đan dược cho ta luôn.”



Cửu Thiên cười ha ha, không nói gì thêm.

Sở Trực và Sở Chính nghe thấy Cửu Thiên đưa mấy lọ đan dược cho Hàn Liên, sắc mặt lập tức trở nên quái dị.

Sở Trực nhỏ giọng nói: “Cửu Thiên sư đệ, chẳng lẽ sư đệ có xuất thân là thế gia giàu có gì đó sao? Có thiếu trợ thủ không? Hay là chờ sư huynh tốt nghiệp sẽ đi theo sư đệ nhé.” Cửu Thiên lúng túng nói: “Các vị sư huynh, chủ đề của chúng ta đi xa quá rồi thì phải. Hay là lên đỉnh núi xem thử trước đi.”

Sở Chính gật đầu nói: “Đúng đấy. Nghe nói đan dược đến một cấp bậc nhất định, dù chỉ cách một khoảng thì khi hít vào vẫn rất có ích đối với con người. Để xem lần này chúng ta có may mắn đó không.

Bốn người nhanh chóng chạy lên đỉnh núi, cách càng gần càng có thể thấy rõ Thiên Địa Chi Lực đang lưu chuyển trên đỉnh núi.

Trong lòng Cửu Thiên hơi khó hiểu, thông thường thì khi đan dược luyện thành sẽ nên ngưng truyền lực mới phải.

Hơn nữa Thiên Địa Chi Lực trên đỉnh núi không giống đang luyện đan cho lắm, mà giống như đang giao chiến hơn.

Chuyện gì đang xảy ra thế, vừa luyện đan xong đã đánh nhau sao?

Mang theo đủ mọi nghi hoặc, đám người Cửu Thiên chạy nhanh tới đỉnh núi.

Chẳng mấy chốc, từ xa Cửu Thiên đã trông thấy đám người của Trúc lão quỷ đang tranh đấu kịch liệt với Thập Phương đỉnh.

Đúng lúc này, con rối đá phát ra một tiếng gầm thét, lôi Thập Phương đỉnh hoàn toàn thoát ra khỏi lòng đất.

Một nguồn sức mạnh khổng lồ đột ngột tỏa ra từ phía dưới Thập Phương đỉnh. Cửu Thiên chỉ thấy một mảng bóng tối đập vào mặt.

Hàn Liên hét lớn: “Đệch...”

Ngay tức khắc, tất cả mọi người trên đỉnh núi đều biến mất không thấy tăm hơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Tôn Đỉnh Cấp

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook