Võ Trang Gió Lốc

Chương 63: Khứu giác cảm nhận nguy hiểm

Khô Lâu Tinh Linh

29/03/2013



Gonzalez và Mã Tiểu Như lại không hề cười. Mã Tiểu Như sở dĩ không cười vì cô biết Vương Động nói đến khứu giác là nói đến khả năng cảm giác nguy hiểm, cũng chính là cảm giác được sát khí tiềm ẩn; loại Zago ẩn hình này có khả năng che dấu sát khí kém hơn rất nhiều so với khả năng ngụy trang của chúng. Nhưng vấn đề là trên chiến trường sát khí đầy trời, nên việc cảm ứng được sát khí kiểu này cũng rất khó.

Gonzalez không cười bời chỉ có những chiến sĩ đầy kinh nghiệm mới có thể nói được như thế. Chỉ có những người thường xuyên tìm đường sống trong chỗ chết mới có thể biết cách phát hiện Zago ẩn hình, thứ này không một cuốn sách giáo khoa nào có thể dạy được; mà trước kia chính tay ông xử lý mười mấy con Zago ẩn hình này cũng là dựa vào ‘khứu giác’ của chiến sĩ!

“Sao lại cười! Muốn sống sót trên chiến trường thì phải biết dựa vào khứu giác. Những phương pháp nêu ra lúc trước cơ hội sống sót chỉ có 30 – 40%. Mỗi người chiến sĩ đều phải biết dùng khứu giác đánh hơi sự nguy hiểm, không hề có một quyển sách hay giáo trình nào có thể dạy các anh chị điều này; chỉ có thể dần dần tích lũy trên chiến trường. Nếu các anh chị cứ thế này thì về sau có một nửa còn sống sót cũng đã là may mắn quá lớn!”

Gonzalez bỗng nhiên quát to. Cả lớp trở lên lặng như tờ.

“Thưa thầy Gonzalez, em cảm thấy thầy đang thiên vị! Dựa vào đâu mà bảo lời của bạn học Vương Động là đúng. Huống hồ, khứu giác cảm nhận – một loại cảm giác rất hư ảo, sao có thể học được?” Lúc này, có học sinh đứng lên phát biểu, phản đối lại lời của Gonzalez và Vương Động. Hiển nhiên không phải ai cũng thích phương pháp dạy học của Gonzalez.

Gonzalez không hề nổi nóng, ông ta bèn nhấn vào nút điều khiển trên bục giảng, trên màn hình bắt đầu xuất hiện một đoạn tin nói về phương pháp đối phó hữu hiệu nhất với loại Zago ẩn hình này.

Trong màn hình là một nhóm bộ đội đang tiến lên, nhưng một người có vẻ là đội trưởng trong đó bỗng nhiên dừng lại, ngay lập tức phát động công kích một địa điểm mà anh ta cảm thấy đáng ngờ. Ngay lập tức, một con Zago ẩn hình đã bị xử lý. Trong trường hợp Zago ẩn hình chưa kịp tấn công mà bị phát hiện trước thì nó chỉ như cá trên thớt.

Cả lớp trở lên im lặng không một tiếng động. “Thấy rồi chứ, đây là phương pháp chính xác nhất. Ở trong quân đội những người có khả năng này đều là những chiến sĩ có cấp bậc từ đội trưởng trở lên!”

“Thưa thầy, chúng em thuộc hệ chỉ huy, là những người điều khiển phi thuyền nên khả năng trực tiếp chiến đấu thế này sẽ ít sảy ra.”

Gonzalez khẽ cười, “Đúng vậy, các anh chị thuộc hệ chỉ huy. Nhưng vấn đề ở chỗ nếu chiến hạm do anh chị điều khiến bị bắn hạ, nhất là loại chiến hạm vũ trụ. Sau khi tiến hành điều tra trong các hạm đội vũ trụ thì tỉ lệ này lên tới 40%. Nói cách khác có gần một nửa tỉ lệ các anh chị sẽ phải trực tiếp chiến đấu với lũ sâu bọ. Nếu trước khi đội cứu viện tìm được anh chị thì các anh chị sẽ phải ở chung với lũ sâu bọ trong vòng vài ngày. Hơn nữa, hiệu suất của Liên Bang cũng không cao như các anh chị kỳ vọng. Nếu cha mẹ các anh chị không phải người có cấp bậc quân hàm cao thì các anh chị hãy tự cầu phúc cho mình đi!”

Mọi người không hề lên tiếng. Những người có thể thi đậu vào Alan này cũng không phải kẻ ngốc, cho dù không thích phương pháp dạy học của Gonzalez nhưng ông ta nói hoàn toàn là sự thật, đó sẽ là kết quả của những kẻ tự huyễn.



Gonzalez muốn nói lên một chân lý: muốn sinh tồn trên chiến trường thì cần phải sử dụng đầu óc, có một tinh thần sắt thép và phải luôn thực tế.

“Tiếp tục là loại bom trùng (bomb insect), là một trong những phần tử khủng bố hung hãn nhất của lũ sâu bọ Zago. Một khi tới gần người chúng sẽ tự phát nổ. Phương pháp đối phó với chúng là khi chúng chưa kịp phát nổ thì cần một đòn chém rụng đầu của bọn chúng… Chính là vị trí này. Nếu chém nhầm thì kết quả là… bùm!”

Gonzalez hoa tay múa chân tạo tư thế như bị nổ tan xác. Đối với loại bom trùng này thì cũng không có gì nhiều để nói, về cơ bản chúng là một nhánh ‘sâu cảm tử’. Nhưng trong mỗi tiểu đội đều có bố trí chuyên gia phụ trách vấn đề bom trùng này.

Trước kia Vương Động luôn có một ‘gia sư’ trực tiếp chỉ dạy – đó chính là Võ Thần Tự Nhận. Ông ta có hiểu biết rất sâu về tộc Zago, nhưng hiển nhiên cũng có rất nhiều loại Zago mới xuất hiện mà ngay cả ông ta cũng không biết, cho nên mỗi khi gặp phải loại này thì Vương Động đều cần dựa vào chính mình, dựa vào khứu giác để ‘đánh hơi’ nguy cơ – đây là cách giữ mạng duy nhất mà hắn có.

Hắn đã trải qua thực tiễn, hiện giờ lại được nghiên cứu thêm các thông tin lý luận nên hiểu biết về Zago của hắn càng trở lên sâu sắc. Lần sau nếu có cơ hội nhất định hắn sẽ ân cần ‘thăm hỏi’ bọn chúng một phen, không biết lũ sâu bọ trên Norton có nhớ hắn hay không.

“Zago phun lửa, chúng tương đương với lực lượng của bộ đội trọng trang thiết giáp. Có thể phun ra ngọn lửa mang theo tính ăn mòn cực mạnh, là khắc tinh của các loại trang giáp, cho dù có áo giáp võ trang bảo vệ thì cũng khuyên mọi người không nên trực tiếp đón đỡ ngọn lửa này. Loại sâu này có vỏ ngoài rất cứng, chỉ duy nhất phần bụng kề sát đất là mềm hơn. Trong lúc chúng phun lửa mới lộ ra sơ hở.” Gonzalez chỉ vào màn hình, theo sát sau là hình ảnh một con Zago loại này đang phun lửa.

Một mảng lửa đỏ ụp xuống, trong nháy mắt đã hòa tan cả nhóm chiến sĩ mặc áo giáp võ trang. Gien hạch lực của bọn họ không đủ để ngăn cản lực công kích mạnh như vậy.

Nhưng chết ngay còn là may mắn, bi thảm nhất chính là có một chiến sĩ bị ngọn lửa liếm qua nửa người dưới, anh ta trơ mắt nhìn phần dưới của mình bị đốt thành tro.

Đây mới là chiến trường, anh hùng cũng sinh ra từ đây, chỉ là sau lưng người anh hùng có biết bao hài cốt. – Nhất tướng công thành vạn cốt kho – đây là thực tế đến tàn nhẫn.

Chuông tan học vang lên, Gonzalez lại lê chiếc chân trái bằng máy của mình đi. Nhưng giờ phút này tất cả học sinh của ông đều đã hiểu được sự tàn khốc của chiến trường. Kiến công lập nghiệp ư? Nhất chiến thành danh ư? Điều kiện đầu tiên là phải còn sống!

Không biết loại Zago nào đã cướp đi chân trái của Gonzalez, nhưng lúc này đây tất cả đều kính trọng ông, lòng tôn kính xuất phát từ tận đáy lòng. Dù sao chỉ có những chiến sĩ còn sống sót trên chiến trường mới có đủ tư cách lên tiếng nói những lời như vậy.



Vương Động cũng có thu hoạch lớn, hắn đã hiểu biết cụ thể hơn về cấu tạo của Zago, khiến trong lúc chiến đấu có thể phát huy hiệu quả cao nhất.

“Vương Động, sao cậu biết được phương pháp này?” Người vừa hỏi Vương Động chính là anh chàng cùng lớp F với Vương Động – Tạp Nhĩ, người vừa phản bác Gonzalez. Anh chàng này được liệt vào hàng ngũ cá biệt, luôn thích làm theo ý mình.

“Ha ha, tôi thấy trong sách có nói tới, thấy thầy Gonzalez hỏi thì buột miệng nói ra mà thôi.” Vương Động trả lời.

“Lúc nãy là lỗi của tôi, tôi xin lỗi!” Tạp Nhĩ sảng khoái nói ra. Những người khác cho dù biết mình sai lầm nhưng cũng sẽ không thể sáng khoái nhận sai như hắn.

“Không vấn đề gì. Tất cả là bạn học, nói xin lỗi làm gì.”

Vương Động cũng không chấp nhặt, Tạp Nhĩ lúc nãy có phản ứng như vậy vì hắn không hiểu ‘khứu giác đánh hơi nguy hiểm’ là gì. Nhưng điều đó cũng đúng, lực học của người này ở lớp F cũng không có gì nổi trội, lại còn hơi đuối.

“Vấn đề về ‘khứu giác’ mình cũng đã nghe nói qua, chỉ là chưa có cơ hội kiểm chứng.” Mã Tiểu Như chờ hai người nói xong mới bắt đầu tiến tới.

“Không đến mức như vậy chứ, tinh thần lực khi tới một mức độ nhất định sẽ tự hình thành cảm giác. Việc này đối với người tu luyện Ma Nữ Quyết không thành vấn đề, còn thầy Gonzalez nói tới là nói cho toàn bộ các chiến sĩ bình thường. Tinh thần lực của những người đó chưa tới mức độ này nên càng phải dựa vào cảm giác tự thân về sát khí.” Vương Động nói ra. Kỳ thật hắn cũng hiểu rõ tâm tình của Gonzalez, tuy trước mặt ông nói vậy nhưng trong lòng luôn lo cho sự an nguy những học sinh của ông.

Những người như vậy thà để mọi người hiểu sai hiểu lệch về mình, nhưng chỉ cần để mọi người nhận biết được những điều để sinh tồn thì cũng đáng giá.

“Đúng rồi, cậu biết thầy Gonzalez trước kia làm gì chứ?” Vương Động hỏi.

“Vấn đề này mình cũng không rõ lắm, để đến cuối tuần mình sẽ hỏi qua chị Samantha, chắc chị ấy sẽ biết.” Lời của Mã Tiểu Như đầy hàm ý, cô đang muốn mời Vương Động.

Vương Động khẽ gật đầu. Chỉ là điều này lại khiến cô cảm thấy hơi thất vọng, lúc này người Vương Động nghĩ tới không phải là cô mà là Samantha. Con người này khi thì rất nhiệt tình với cô nhưng có khi lại hờ hững khiến tâm tình Mã Tiểu Như cũng phập phồng theo, dường như chính hắn mới là người tu luyện Ma Nữ Quyết chứ không phải cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Võ Trang Gió Lốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook