Vợ Trước Cực Phẩm Của Nam Phụ Niên Đại Văn Trọng Sinh
Chương 36: Chờ Đợi (1)
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
21/06/2022
Nam Tương và Mai Hồng Mai đều là người phái hành động, nói làm gì thì làm ngay, lúc này khóa cửa của cửa hàng, mang theo Bì Bì Đường Đường đến cổng trường tiểu học Nam Hóa, giải thích ý định của mình với bảo vệ.
Một lát sau, thầy Hoa đi ra, nhìn thấy đồng phục, cảm thấy rất hài lòng, nhưng anh không thể làm chủ, nói: "Để tôi đưa nó cho các giáo viên khác và hiệu trưởng xem sao.”
"Được, thầy Hoa, hi vọng mọi người mau chóng đưa ra quyết định, như vậy chúng ta mới có thể sớm làm xong, không chậm trễ mọi người tham gia thi đấu." Nam Tương cười nói.
"Được được được." Thầy Hoa liên tục gật đầu: "Bây giờ tôi sẽ đưa cho họ xem liền.”
"Vậy chúng tôi chờ tin tốt của thầy."
"Được."
Thầy Hoa xách quần áo vào trường tiểu học Nam Hóa.
Nam Tương quay đầu nói với Mai Hồng Mai: "Được rồi, chúng ta chờ tin của họ là được.”
Mai Hồng Mai gật đầu.
Nam Tương nói tiếp: "Chị Mai, mấy ngày tiếp theo, chị đừng đi vay tiền, cũng đừng tìm người mua cửa hàng nữa, chúng ta làm xong đơn hàng này, thuận tiện thanh lý sổ sách trong cửa hàng, gom đủ 5000 đồng.”
Mai Hồng Mai đương nhiên đáp ứng.
"Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, em phải về nhà, bằng không để trời tối, hai đứa nhỏ đi đường đêm, không tốt lắm." Nam Tương không mê tín dị đoan, hơn nữa vốn dĩ buổi tối đi ngoài đường không an toàn, lỡ như nhảy ra con mèo con chó hay đụng trúng cành cây, cũng sẽ dọa Bì Bì Đường Đường sợ.
Mai Hồng Mai cũng biết, lúc này nói: "Vậy em mau về nhà đi.”
"Còn chị thì sao?"
"Gần đây chị ngủ trong cửa hàng, vừa lúc có thể làm thêm vài đơn hàng, tích góp thêm chút tiền." Mai Hồng Mai nói.
Nam Tương không ngăn cản nói: "Được rồi, vậy em về đây.”
"Mau về đi."
Nam Tương đẩy xe bò rời đi, sau khi về đến nhà, Nam Tương cùng Bì Bì Đường Đường ăn cơm, dưới đèn dầu hỏa ba mẹ con chơi trò chơi tạo hình, Nam Tương lúc thì lấy tay làm thành hình chim bồ câu, lúc thì làm thành thỏ, lúc thì làm ngỗng vân vân, chọc cho Bì Bì Đường cực kỳ ngạc nhiên, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười khanh khách.
Ba mẹ con vui vẻ vô cùng, mãi cho đến khi đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Nam Tương nhớ tới chuyện của Mai Hồng Mai, dậy sớm làm bữa sáng, sau khi ăn xong với Bì Bì Đường Đường, liền chạy tới cửa hàng may vá Hồng Mai.
Không thể tưởng tượng được Mai Hồng Mai đã đến rồi, đang bận rộn làm quần áo.
Trên đường tới, Nam Tương đã nói với Bì Bì Đường Đường, gần đây sẽ rất bận rộn, Bì Bì Đường Đường ngoan ngoãn chạy ra sân sau chơi đùa, Nam Tương và Mai Hồng Mai bắt đầu làm quần áo bán quần áo chiêu đãi khách.
Một hồi lâu không nghe thấy tiếng nói chuyện ngọng nghịu của Bì Bì Đường Đường.
Nam Tương đi đến hậu viện nhìn thử, thì thấy hai bé con Bì Bì Đường Đường đang im lặng ngồi xổm ở góc tường, cô tò mò gọi: "Bì Bì Đường Đường——"
Bì Bì ngay lập tức đặt ngón tay út nho nhỏ lên miệng, làm một tư thế "suỵt".
Đường Đường nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, dừng nói chuyện.”
Nam Tương lập tức im lặng, tò mò nhìn xung quanh, không phát hiện gì bất thường, tiếp tục đi về phía Bì Bì Đường Đường.
Đi tới gần, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một trận âm thanh hữu lực: "Con khỉ kia là người phương nào? Nó chính là Mỹ Hầu Vương Tôn Ngộ Không từ Động Thủy Liêm Hoa Quả Sơn, thân mang 72 phép thần thông, một cái lộn nhào bay xa đến vạn dặm, há có thể chịu được cục tức này, lập tức đập bàn đứng lên, a nha nha nha nha..."
Lúc này Nam Tương xem như hiểu rõ, thì ra cái radio nhà bên cạnh đang phát "Tây Du Ký", khó trách hai đứa nhỏ này không nói lời nào, rõ là đang mê mẩn nghe.
Cô lắc đầu bật cười, đến trong cửa hàng cầm hai cái ghế nhỏ đặt ở góc tường, sau đó ôm Bì Bì Đường Đường ngồi xuống ghế, hôn một cái lên mặt hai bé con, để hai bé tiếp tục nghe "góc tường" cô thì đi vào trong cửa hàng.
Vừa lúc thầy Hoa vui vẻ ra mặt đi đến.
Nam Tương và Mai Hồng Mai cùng nhau nghênh đón: "Thầy Hoa.”
Thầy Hoa cười nói: "Chào buổi trưa, Nam Tương, chị Mai.”
Nam Tương hỏi: "Vừa tan học à?”
Thầy Hoa nói: "Đúng vậy, sáng nay có quá nhiều tiết dạy, không có thời gian đến, chỉ có thể đến vào bây giờ, trường đã xem qua quần áo rồi.”
"Thế nào?" Nam Tương và Mai Hồng Mai cùng nhau hỏi.
Thầy Hoa đưa túi vải cho Nam Tương nói: "Họ nói làm rất tốt, cứ làm như bộ này, sáu mươi bộ.”
Nam Tương hỏi: "Không cần sửa chi tiết nào?”
"Không, cứ làm theo bộ này! Cô có thể hoàn thành trong một tuần đúng chứ?”
“Có thể!”
"Vậy vất vả hai người rồi, một tuần sau, tôi sẽ đến lấy quần áo."
"Được, thầy đi thong thả."
"Được, tạm biệt."
Nhìn thầy Hoa rời đi, Nam Tương và Mai Hồng Mai kích động nhìn nhau.
Mai Hồng Mai nói: "Chúng ta bắt đầu làm ngay bây giờ đi!”
Nam Tương gật đầu: "Được.”
Một lát sau, thầy Hoa đi ra, nhìn thấy đồng phục, cảm thấy rất hài lòng, nhưng anh không thể làm chủ, nói: "Để tôi đưa nó cho các giáo viên khác và hiệu trưởng xem sao.”
"Được, thầy Hoa, hi vọng mọi người mau chóng đưa ra quyết định, như vậy chúng ta mới có thể sớm làm xong, không chậm trễ mọi người tham gia thi đấu." Nam Tương cười nói.
"Được được được." Thầy Hoa liên tục gật đầu: "Bây giờ tôi sẽ đưa cho họ xem liền.”
"Vậy chúng tôi chờ tin tốt của thầy."
"Được."
Thầy Hoa xách quần áo vào trường tiểu học Nam Hóa.
Nam Tương quay đầu nói với Mai Hồng Mai: "Được rồi, chúng ta chờ tin của họ là được.”
Mai Hồng Mai gật đầu.
Nam Tương nói tiếp: "Chị Mai, mấy ngày tiếp theo, chị đừng đi vay tiền, cũng đừng tìm người mua cửa hàng nữa, chúng ta làm xong đơn hàng này, thuận tiện thanh lý sổ sách trong cửa hàng, gom đủ 5000 đồng.”
Mai Hồng Mai đương nhiên đáp ứng.
"Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, em phải về nhà, bằng không để trời tối, hai đứa nhỏ đi đường đêm, không tốt lắm." Nam Tương không mê tín dị đoan, hơn nữa vốn dĩ buổi tối đi ngoài đường không an toàn, lỡ như nhảy ra con mèo con chó hay đụng trúng cành cây, cũng sẽ dọa Bì Bì Đường Đường sợ.
Mai Hồng Mai cũng biết, lúc này nói: "Vậy em mau về nhà đi.”
"Còn chị thì sao?"
"Gần đây chị ngủ trong cửa hàng, vừa lúc có thể làm thêm vài đơn hàng, tích góp thêm chút tiền." Mai Hồng Mai nói.
Nam Tương không ngăn cản nói: "Được rồi, vậy em về đây.”
"Mau về đi."
Nam Tương đẩy xe bò rời đi, sau khi về đến nhà, Nam Tương cùng Bì Bì Đường Đường ăn cơm, dưới đèn dầu hỏa ba mẹ con chơi trò chơi tạo hình, Nam Tương lúc thì lấy tay làm thành hình chim bồ câu, lúc thì làm thành thỏ, lúc thì làm ngỗng vân vân, chọc cho Bì Bì Đường cực kỳ ngạc nhiên, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười khanh khách.
Ba mẹ con vui vẻ vô cùng, mãi cho đến khi đi vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Nam Tương nhớ tới chuyện của Mai Hồng Mai, dậy sớm làm bữa sáng, sau khi ăn xong với Bì Bì Đường Đường, liền chạy tới cửa hàng may vá Hồng Mai.
Không thể tưởng tượng được Mai Hồng Mai đã đến rồi, đang bận rộn làm quần áo.
Trên đường tới, Nam Tương đã nói với Bì Bì Đường Đường, gần đây sẽ rất bận rộn, Bì Bì Đường Đường ngoan ngoãn chạy ra sân sau chơi đùa, Nam Tương và Mai Hồng Mai bắt đầu làm quần áo bán quần áo chiêu đãi khách.
Một hồi lâu không nghe thấy tiếng nói chuyện ngọng nghịu của Bì Bì Đường Đường.
Nam Tương đi đến hậu viện nhìn thử, thì thấy hai bé con Bì Bì Đường Đường đang im lặng ngồi xổm ở góc tường, cô tò mò gọi: "Bì Bì Đường Đường——"
Bì Bì ngay lập tức đặt ngón tay út nho nhỏ lên miệng, làm một tư thế "suỵt".
Đường Đường nhỏ giọng nói: "Mẹ ơi, dừng nói chuyện.”
Nam Tương lập tức im lặng, tò mò nhìn xung quanh, không phát hiện gì bất thường, tiếp tục đi về phía Bì Bì Đường Đường.
Đi tới gần, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh truyền đến một trận âm thanh hữu lực: "Con khỉ kia là người phương nào? Nó chính là Mỹ Hầu Vương Tôn Ngộ Không từ Động Thủy Liêm Hoa Quả Sơn, thân mang 72 phép thần thông, một cái lộn nhào bay xa đến vạn dặm, há có thể chịu được cục tức này, lập tức đập bàn đứng lên, a nha nha nha nha..."
Lúc này Nam Tương xem như hiểu rõ, thì ra cái radio nhà bên cạnh đang phát "Tây Du Ký", khó trách hai đứa nhỏ này không nói lời nào, rõ là đang mê mẩn nghe.
Cô lắc đầu bật cười, đến trong cửa hàng cầm hai cái ghế nhỏ đặt ở góc tường, sau đó ôm Bì Bì Đường Đường ngồi xuống ghế, hôn một cái lên mặt hai bé con, để hai bé tiếp tục nghe "góc tường" cô thì đi vào trong cửa hàng.
Vừa lúc thầy Hoa vui vẻ ra mặt đi đến.
Nam Tương và Mai Hồng Mai cùng nhau nghênh đón: "Thầy Hoa.”
Thầy Hoa cười nói: "Chào buổi trưa, Nam Tương, chị Mai.”
Nam Tương hỏi: "Vừa tan học à?”
Thầy Hoa nói: "Đúng vậy, sáng nay có quá nhiều tiết dạy, không có thời gian đến, chỉ có thể đến vào bây giờ, trường đã xem qua quần áo rồi.”
"Thế nào?" Nam Tương và Mai Hồng Mai cùng nhau hỏi.
Thầy Hoa đưa túi vải cho Nam Tương nói: "Họ nói làm rất tốt, cứ làm như bộ này, sáu mươi bộ.”
Nam Tương hỏi: "Không cần sửa chi tiết nào?”
"Không, cứ làm theo bộ này! Cô có thể hoàn thành trong một tuần đúng chứ?”
“Có thể!”
"Vậy vất vả hai người rồi, một tuần sau, tôi sẽ đến lấy quần áo."
"Được, thầy đi thong thả."
"Được, tạm biệt."
Nhìn thầy Hoa rời đi, Nam Tương và Mai Hồng Mai kích động nhìn nhau.
Mai Hồng Mai nói: "Chúng ta bắt đầu làm ngay bây giờ đi!”
Nam Tương gật đầu: "Được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.