Vợ Trước Cực Phẩm Của Nam Phụ Niên Đại Văn Trọng Sinh
Chương 35: Của Em (3)
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
20/06/2022
Mai Hồng Mai nhanh chóng nói: "Không sao, chị có cách này.”
"Cách gì?"
"Chị đi mượn nợ, chị làm nghề này cũng khá lâu rồi, dựa vào mặt mũi của chị, trước lấy vải, sau trả tiền, không vấn đề gì." Mai Hồng Mai nói.
"Nhưng nếu đối phương biết, chồng chị bị bệnh cần tiền, thì có cho chúng ta mượn không?" Nam Tương hỏi, mọi người đều biết "bệnh tật" chính là động hút tiền bạc không đáy, không phải quan hệ đặc biệt tốt, ai cũng không dám dễ cho vay tiền.
Mai Hồng Mai hơi xuất thần.
Nam Tương nói: "Nếu không, em có một cách.”
Mai Hồng Mai hỏi: "Cách nào?”
Nam Tương suy nghĩ rồi nói: "Thế chấp cửa hàng này, hoàn toàn có thể thế chấp mấy trăm tới hơn một ngàn đồng, cứ giải quyết việc lửa sém lông mày trước.”
"Không cần, chị có thể lấy được hàng, cửa hàng này từ nay về sau chính là của em, chị sẽ không đi thế chấp." Mai Hồng Mai nói chém đinh chặt sắt.
Nam Tương nghi ngờ mình nghe nhầm, hỏi: "Chị nói gì cơ?”
Mai Hồng Mai thẳng thắn nói: "Cửa hàng này là của em!”
Nam Tương giật mình nhìn Mai Hồng Mai: "Của em?”
“Đúng!”
"Sao lại thành của em?" Nam Tương hỏi.
Mai Hồng Mai nói: "Em cho chị quá nhiều tiền rồi.”
"Em đâu có."
Mai Hồng Mai khẳng định: "Em có, ngoài 300 đồng cho chị mượn, còn có mấy trăm đồng tiền đồng phục lần này, tiền trích phần trăm của quần áo trẻ em các thứ, cộng lại đã hơn 1.000 đồng rồi.”
Nam Tương do dự nói: "Nhưng——"
Mai Hồng Mai trách móc: "Đây chỉ là những thứ có thể nhìn thấy, còn không thể nhìn thấy tính từ khi em vào cửa hàng may vá Hồng Mai, không chỉ giúp chị kiếm được rất nhiều tiền, mà còn cho chị rất nhiều sự an ủi về mặt tâm lý.”
"Chị cũng giúp em mà."
"Chúng ta căn bản không thể so sánh với nhau."
"Kỳ thật đều giống nhau thôi."
Mai Hồng Mai nghiêm túc nói: "Không giống, không có em xuất hiện, chị sẽ không tiết kiệm được nhiều tiền như vậy, cũng không kiếm được khoản cuối cùng này, cha tụi nhỏ nhất định sẽ chết! ”
Nam Tương nhất thời ngẩn ra.
Mai Hồng Mai kích động nói: "Bây giờ anh ấy được cứu sống rồi!”
Nam Tương không biết nên nói gì cho phải.
Mai Hồng Mai nói: "Chị mượn quá nhiều tiền, không biết ngày tháng năm nào mới trả hết, chị không muốn mắc nợ em, cho nên chị đưa cửa hàng này cho em, chị cảm thấy cửa hàng này do em quản lý, nhất định sẽ tốt hơn chị, bản thân chị cũng yên tâm, quay đầu chị lại làm việc cho em, nói không chừng còn kiếm được nhiều hơn lúc chị tự làm ăn.”
Nam Tương lại mở miệng: "Nhưng mà..."
Mai Hồng Mai lại ngắt lời: "Em đừng từ chối nữa, chúng ta mau làm việc kiếm tiền đi.”
Trong lúc nhất thời Nam Tương cũng không biết từ chối đề nghị của Mai Hồng Mai như thế nào, có điều trước mắt quan trọng nhất là kiếm đủ tiền phẫu thuật tim cho chồng Mai Hồng Mai, chuyện cửa hàng sau này lại nói, vì thế cô không rối rắm chuyện cửa hàng nữa, ngược lại tập trung vào làm đồng phục.
Cầm lấy mẫu áo vừa làm xong đưa cho Mai Hồng Mai: "Chị Mai, chị xem đồng phục trước đi.”
Mai Hồng Mai nhận lấy rồi xem thật kỹ.
Nam Tương ở bên cạnh giải thích: "Quần là vải lục thô màu lam rất bình thường, chủ yếu là áo, sử dụng phương pháp ghép nối, vai, trước ngực và lưng cố ý dùng màu trắng, những nơi khác dùng màu xanh lam, ngụ ý là trời xanh mây trắng, phát triển khỏe mạnh. Hơn nữa khu vực màu trắng đeo thêm khăn quàng đỏ, vừa bắt mắt vừa tràn đầy sức sống.”
Mai Hồng Mai không thể tin nhìn Nam Tương hỏi: "Đây đều do em tự nghĩ ra?”
"Ừm." Nam Tương gật đầu.
“Đẹp quá!” Mai Hồng Mai thật lòng nói, cô biết làm quần áo, cũng thường xuyên đưa ra một ít đề nghị chi tiết trên quần áo cho khách, nhưng những thứ này so với Nam Tương, quả thực không đáng nhắc tới, Nam Tương thật sự quá ưu tú.
"Chị Mai, chị thật sự cảm thấy đẹp sao?" Mai Hồng Mai làm thợ may nhiều năm, mắt nhìn quần áo vẫn vô cùng độc đáo, nếu cô nói đẹp, trong lòng Nam Tương liền tự tin hơn nhiều.
Mai Hồng Mai lật xem đường may và khóa kéo của đồng phục, hài lòng gật đầu: "Thật đấy.”
"Thế chị xem thử khăn quàng đỏ, áo lót, giày và vớ đi." Nam Tương đưa từng thứ cho Mai Hồng Mai xem: "Vốn em muốn phối cho họ loại giày cao su này, nhưng giày cao su giá hơi đắt, hơn nữa chúng ta cũng không làm được, cho nên em và thầy Hoa mới thương lượng lại, làm loại giày vải đế bọt biển màu vàng nhạt này, vừa hay thích hợp với áo màu trắng.”
"Không tồi không tồi." Mai Hồng Mai vừa lòng vô cùng.
"Chị cảm thấy ổn không?"
“Ổn ổn, rất đẹp là đằng khác!”
"Vậy chúng ta lấy kiểu dáng này cho bên thầy Hoa xem thử, một khi họ xác định chọn, chúng ta sẽ bắt đầu làm ngay, được chứ?” Nam Tương hỏi.
“Được, khi nào thì cho bên thầy Hoa xem?”
"Thầy Hoa nói rõ ngày mai sẽ đến." Nam Tương nhìn đồng hồ trên tường, suy nghĩ rồi nói: "Hiện tại trường tiểu học Nam Hóa vẫn chưa tan học đâu, chị Mai, không bằng, bây giờ chúng ta đưa quần áo qua luôn, để cho họ sớm đưa ra quyết định, như vậy, chúng ta cũng có thêm một chút thời gian làm quần áo.”
"Được."
"Vậy bây giờ đi thôi."
"Đi."
"Cách gì?"
"Chị đi mượn nợ, chị làm nghề này cũng khá lâu rồi, dựa vào mặt mũi của chị, trước lấy vải, sau trả tiền, không vấn đề gì." Mai Hồng Mai nói.
"Nhưng nếu đối phương biết, chồng chị bị bệnh cần tiền, thì có cho chúng ta mượn không?" Nam Tương hỏi, mọi người đều biết "bệnh tật" chính là động hút tiền bạc không đáy, không phải quan hệ đặc biệt tốt, ai cũng không dám dễ cho vay tiền.
Mai Hồng Mai hơi xuất thần.
Nam Tương nói: "Nếu không, em có một cách.”
Mai Hồng Mai hỏi: "Cách nào?”
Nam Tương suy nghĩ rồi nói: "Thế chấp cửa hàng này, hoàn toàn có thể thế chấp mấy trăm tới hơn một ngàn đồng, cứ giải quyết việc lửa sém lông mày trước.”
"Không cần, chị có thể lấy được hàng, cửa hàng này từ nay về sau chính là của em, chị sẽ không đi thế chấp." Mai Hồng Mai nói chém đinh chặt sắt.
Nam Tương nghi ngờ mình nghe nhầm, hỏi: "Chị nói gì cơ?”
Mai Hồng Mai thẳng thắn nói: "Cửa hàng này là của em!”
Nam Tương giật mình nhìn Mai Hồng Mai: "Của em?”
“Đúng!”
"Sao lại thành của em?" Nam Tương hỏi.
Mai Hồng Mai nói: "Em cho chị quá nhiều tiền rồi.”
"Em đâu có."
Mai Hồng Mai khẳng định: "Em có, ngoài 300 đồng cho chị mượn, còn có mấy trăm đồng tiền đồng phục lần này, tiền trích phần trăm của quần áo trẻ em các thứ, cộng lại đã hơn 1.000 đồng rồi.”
Nam Tương do dự nói: "Nhưng——"
Mai Hồng Mai trách móc: "Đây chỉ là những thứ có thể nhìn thấy, còn không thể nhìn thấy tính từ khi em vào cửa hàng may vá Hồng Mai, không chỉ giúp chị kiếm được rất nhiều tiền, mà còn cho chị rất nhiều sự an ủi về mặt tâm lý.”
"Chị cũng giúp em mà."
"Chúng ta căn bản không thể so sánh với nhau."
"Kỳ thật đều giống nhau thôi."
Mai Hồng Mai nghiêm túc nói: "Không giống, không có em xuất hiện, chị sẽ không tiết kiệm được nhiều tiền như vậy, cũng không kiếm được khoản cuối cùng này, cha tụi nhỏ nhất định sẽ chết! ”
Nam Tương nhất thời ngẩn ra.
Mai Hồng Mai kích động nói: "Bây giờ anh ấy được cứu sống rồi!”
Nam Tương không biết nên nói gì cho phải.
Mai Hồng Mai nói: "Chị mượn quá nhiều tiền, không biết ngày tháng năm nào mới trả hết, chị không muốn mắc nợ em, cho nên chị đưa cửa hàng này cho em, chị cảm thấy cửa hàng này do em quản lý, nhất định sẽ tốt hơn chị, bản thân chị cũng yên tâm, quay đầu chị lại làm việc cho em, nói không chừng còn kiếm được nhiều hơn lúc chị tự làm ăn.”
Nam Tương lại mở miệng: "Nhưng mà..."
Mai Hồng Mai lại ngắt lời: "Em đừng từ chối nữa, chúng ta mau làm việc kiếm tiền đi.”
Trong lúc nhất thời Nam Tương cũng không biết từ chối đề nghị của Mai Hồng Mai như thế nào, có điều trước mắt quan trọng nhất là kiếm đủ tiền phẫu thuật tim cho chồng Mai Hồng Mai, chuyện cửa hàng sau này lại nói, vì thế cô không rối rắm chuyện cửa hàng nữa, ngược lại tập trung vào làm đồng phục.
Cầm lấy mẫu áo vừa làm xong đưa cho Mai Hồng Mai: "Chị Mai, chị xem đồng phục trước đi.”
Mai Hồng Mai nhận lấy rồi xem thật kỹ.
Nam Tương ở bên cạnh giải thích: "Quần là vải lục thô màu lam rất bình thường, chủ yếu là áo, sử dụng phương pháp ghép nối, vai, trước ngực và lưng cố ý dùng màu trắng, những nơi khác dùng màu xanh lam, ngụ ý là trời xanh mây trắng, phát triển khỏe mạnh. Hơn nữa khu vực màu trắng đeo thêm khăn quàng đỏ, vừa bắt mắt vừa tràn đầy sức sống.”
Mai Hồng Mai không thể tin nhìn Nam Tương hỏi: "Đây đều do em tự nghĩ ra?”
"Ừm." Nam Tương gật đầu.
“Đẹp quá!” Mai Hồng Mai thật lòng nói, cô biết làm quần áo, cũng thường xuyên đưa ra một ít đề nghị chi tiết trên quần áo cho khách, nhưng những thứ này so với Nam Tương, quả thực không đáng nhắc tới, Nam Tương thật sự quá ưu tú.
"Chị Mai, chị thật sự cảm thấy đẹp sao?" Mai Hồng Mai làm thợ may nhiều năm, mắt nhìn quần áo vẫn vô cùng độc đáo, nếu cô nói đẹp, trong lòng Nam Tương liền tự tin hơn nhiều.
Mai Hồng Mai lật xem đường may và khóa kéo của đồng phục, hài lòng gật đầu: "Thật đấy.”
"Thế chị xem thử khăn quàng đỏ, áo lót, giày và vớ đi." Nam Tương đưa từng thứ cho Mai Hồng Mai xem: "Vốn em muốn phối cho họ loại giày cao su này, nhưng giày cao su giá hơi đắt, hơn nữa chúng ta cũng không làm được, cho nên em và thầy Hoa mới thương lượng lại, làm loại giày vải đế bọt biển màu vàng nhạt này, vừa hay thích hợp với áo màu trắng.”
"Không tồi không tồi." Mai Hồng Mai vừa lòng vô cùng.
"Chị cảm thấy ổn không?"
“Ổn ổn, rất đẹp là đằng khác!”
"Vậy chúng ta lấy kiểu dáng này cho bên thầy Hoa xem thử, một khi họ xác định chọn, chúng ta sẽ bắt đầu làm ngay, được chứ?” Nam Tương hỏi.
“Được, khi nào thì cho bên thầy Hoa xem?”
"Thầy Hoa nói rõ ngày mai sẽ đến." Nam Tương nhìn đồng hồ trên tường, suy nghĩ rồi nói: "Hiện tại trường tiểu học Nam Hóa vẫn chưa tan học đâu, chị Mai, không bằng, bây giờ chúng ta đưa quần áo qua luôn, để cho họ sớm đưa ra quyết định, như vậy, chúng ta cũng có thêm một chút thời gian làm quần áo.”
"Được."
"Vậy bây giờ đi thôi."
"Đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.