Vợ Trước Cực Phẩm Của Nam Phụ Niên Đại Văn Trọng Sinh
Chương 34: Của Em (2)
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
20/06/2022
Nam Tương dịu dàng cười nói: "Vậy hai đứa con tiếp tục đào đi, mẹ làm quần áo trước, lát nữa lại cùng các con chơi.”
"Ừm." Bì Bì Đường Đường cùng nhau gật đầu.
Bì Bì Đường Đường lại chạy đến trong sân đào "đắt đắt".
Nam Tương đứng ở cửa sân sau, nhìn hai đứa nhỏ trao đổi huyên thuyên, cô nhịn không được nở nụ cười, hơn một tháng nay, mỗi buổi sáng hai bé đều ở trong sân chơi trống bỏi, bắn bi đất hoặc đào đất này nọ, không khóc cũng không nháo, vừa ngoan ngoan vừa yên tĩnh, cho nên cô mới có thể an tâm làm việc.
Cô thật sự vừa biết ơn vừa áy náy với hai đứa nhỏ, nhịn không được tiến lên cùng hai bé chơi đào đất năm phút, lần lượt hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của hai bé, mới bắt đầu làm bộ quần áo mẫu, trong lúc đó có khách tới cửa, cô cũng kiêm luôn nhiệm vụ tiếp đãi.
Vì vậy, cả buổi sáng, thậm chí cô bận rộn đến nước miếng cũng chưa nuốt xuống.
May mắn thay, giờ ăn cơm không có khách tới, cô có thể thở dốc một lát.
Bất quá cô không về thôn Thủy Loan, cô biết Mai Hồng Mai gặp khó khăn, cho nên giống như mấy ngày trước, cô cùng Bì Bì Đường Đường đến tiệm cơm Kiến Quân ăn trưa, sau đó mang theo Bì Bì Đường Đường quay lại cửa hàng may vá Hồng Mai, tiếp tục trông cửa hàng cho Mai Hồng Mai, lúc Bì Bì Đường Đường ngủ trưa, cô tiếp tục làm bộ quần áo mẫu.
Làm đến buổi chiều, bộ quần áo mẫu cuối cùng đã được hoàn thành.
Lúc này mới thấy Mai Hồng Mai về.
"Chị Mai." Nam Tương gọi.
"Em lại đang trông cửa hàng à." Mai Hồng Mai nói.
"Ừm." Nam Tương gật đầu: "Bên chị thế nào rồi?”
"Không mượn được tiền." Mai Hồng Mai mất mát nói.
Nam Tương đã sớm nghĩ đến kết quả này.
"Cũng không tìm được người mua cửa hàng." Mai Hồng Mai thở dài nói: "Mặc dù cải cách mở ra, nhưng nhiều người vẫn cho rằng kinh doanh là chuyện đầu cơ trục lợi, không muốn tiếp nhận cửa hàng may vá Hồng Mai, càng không muốn bỏ ra hàng ngàn đồng để mua, cửa hàng này của chị có thể sẽ không bán được.”
"Vậy thì không bán nữa."
"Như vậy sao được? Chị còn thiếu tới 2000 đồng..."
Nam Tương lấy một cái túi vải từ ngăn kéo, mở ra cho Mai Hồng Mai xem.
Mai Hồng Mai nhìn thoáng qua, tuy rằng đều là mệnh giá mười đồng, nhưng cô biết trong này tuyệt đối không chỉ có 300 đồng, nói cách khác ngoại trừ 300 đồng tối hôm qua Nam Tương định cho cô mượn, còn có tiền khác, cô ngạc nhiên hỏi: "Ở đâu ra nhiều tiền thế này?”
"Kiếm được." Nam Tương nói.
"Ai kiếm?" Mai Hồng Mai khó hiểu hỏi.
Nam Tương nói: "Chúng ta kiếm chứ ai.”
"Chúng ta?"
"Đúng vậy." Nam Tương nói chuyện thầy Hoa làm đồng phục cho Mai Hồng Mai nghe.
Mai Hồng Mai bàng hoàng nhìn Nam Tương hỏi: "Họ sẵn lòng bỏ ra 1080 đồng để mua sáu mươi bộ quần áo?”
"Cái này kỳ thật bao gồm khăn quàng đỏ, áo tay dài có khóa kéo, áo lót trắng, quần dây thun, giày và vớ, một bộ mười tám đồng." Nam Tương nói với Mai Hồng Mai.
Mai Hồng Mai biết giá của các vật liệu, nói: "Dù vậy chúng ta cũng kiếm lời rất nhiều!”
"Đúng."
"Thật sự là 1080 đồng?"
"Thật sự, họ trả trước 540 đồng, đều ở đây." Nam Tương lại đưa túi vải đến trước mặt Mai Hồng Mai: "Chị xem.”
Mai Hồng Mai xúc động gật đầu: "Chị thấy rồi, chị thấy rồi.”
Nam Tương nói: "Không phải chị còn thiếu 2000 đồng sao?”
"Ừm." Mai Hồng Mai gật đầu.
"Để em tính thử, những quần áo này đều giao trong vòng mười ngày, giao hàng là có thể lấy tiền, 1080 đồng, cộng thêm 300 đồng của em, chính là 1380 đồng."
"Đúng." Mai Hồng Mai kích động nói.
Nam Tương tiếp tục tính: "Trong cửa hàng thời gian gần đây tổng thu nhập là 300 đồng, cộng lại là 1680 đồng.”
"Đúng."
"Thiếu 320 đồng là đủ 2000 đồng."
"Ừm."
"Chúng ta còn sáu ngày để kiếm đủ tiền, lỡ như có người đến mua quần áo trẻ em, lỡ như có người làm áo khoác quân đội, lỡ như buôn bán đặc biệt tốt, nói không chừng chúng ta có thể kiếm được 320 đồng, nếu thật sự không được, thì chúng ta bán một cái máy may, hẳn là sẽ gom đủ 2000 đồng." Nam Tương rất nghiêm túc tính toán cho Mai Hồng Mai.
Mai Hồng Mai nghe vừa kích động vừa cảm động lại vừa khó chịu, cô không nói được đó là tư vị gì, dù sao giờ khắc này, cô thật tâm thật ý muốn dùng sinh mệnh báo đáp cho những thứ Nam Tương đã đối tốt với cô, cô lần nữa nắm chặt tay Nam Tương, thậm chí muốn móc trái tim mình ra cho Nam Tương, cực kỳ nghiêm túc nói: "Nam Tương cám ơn em.”
Nam Tương nói: "Chị Mai, chị đừng khách khí.”
"Thật sự, chị không biết nên cảm ơn em như thế nào cho phải nữa."
"Không cần cảm ơn, con người ai mà chẳng có lúc gặp phải khó khăn, chỉ cần kiên cường cố gắng vượt qua là được."
"Ừm."
"Nhưng..." Nam Tương dừng một chút.
Mai Hồng Mai hỏi: "Nhưng cái gì?”
"Nhưng, số tiền em nói, chỉ là tính thu vào, chưa trừ phí hao tổn của nguyên vật liệu, hơn nữa chị biết rồi đó, vải trong cửa hàng chúng ta căn bản không đủ làm sáu mươi bộ quần áo."
"Ừm." Bì Bì Đường Đường cùng nhau gật đầu.
Bì Bì Đường Đường lại chạy đến trong sân đào "đắt đắt".
Nam Tương đứng ở cửa sân sau, nhìn hai đứa nhỏ trao đổi huyên thuyên, cô nhịn không được nở nụ cười, hơn một tháng nay, mỗi buổi sáng hai bé đều ở trong sân chơi trống bỏi, bắn bi đất hoặc đào đất này nọ, không khóc cũng không nháo, vừa ngoan ngoan vừa yên tĩnh, cho nên cô mới có thể an tâm làm việc.
Cô thật sự vừa biết ơn vừa áy náy với hai đứa nhỏ, nhịn không được tiến lên cùng hai bé chơi đào đất năm phút, lần lượt hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của hai bé, mới bắt đầu làm bộ quần áo mẫu, trong lúc đó có khách tới cửa, cô cũng kiêm luôn nhiệm vụ tiếp đãi.
Vì vậy, cả buổi sáng, thậm chí cô bận rộn đến nước miếng cũng chưa nuốt xuống.
May mắn thay, giờ ăn cơm không có khách tới, cô có thể thở dốc một lát.
Bất quá cô không về thôn Thủy Loan, cô biết Mai Hồng Mai gặp khó khăn, cho nên giống như mấy ngày trước, cô cùng Bì Bì Đường Đường đến tiệm cơm Kiến Quân ăn trưa, sau đó mang theo Bì Bì Đường Đường quay lại cửa hàng may vá Hồng Mai, tiếp tục trông cửa hàng cho Mai Hồng Mai, lúc Bì Bì Đường Đường ngủ trưa, cô tiếp tục làm bộ quần áo mẫu.
Làm đến buổi chiều, bộ quần áo mẫu cuối cùng đã được hoàn thành.
Lúc này mới thấy Mai Hồng Mai về.
"Chị Mai." Nam Tương gọi.
"Em lại đang trông cửa hàng à." Mai Hồng Mai nói.
"Ừm." Nam Tương gật đầu: "Bên chị thế nào rồi?”
"Không mượn được tiền." Mai Hồng Mai mất mát nói.
Nam Tương đã sớm nghĩ đến kết quả này.
"Cũng không tìm được người mua cửa hàng." Mai Hồng Mai thở dài nói: "Mặc dù cải cách mở ra, nhưng nhiều người vẫn cho rằng kinh doanh là chuyện đầu cơ trục lợi, không muốn tiếp nhận cửa hàng may vá Hồng Mai, càng không muốn bỏ ra hàng ngàn đồng để mua, cửa hàng này của chị có thể sẽ không bán được.”
"Vậy thì không bán nữa."
"Như vậy sao được? Chị còn thiếu tới 2000 đồng..."
Nam Tương lấy một cái túi vải từ ngăn kéo, mở ra cho Mai Hồng Mai xem.
Mai Hồng Mai nhìn thoáng qua, tuy rằng đều là mệnh giá mười đồng, nhưng cô biết trong này tuyệt đối không chỉ có 300 đồng, nói cách khác ngoại trừ 300 đồng tối hôm qua Nam Tương định cho cô mượn, còn có tiền khác, cô ngạc nhiên hỏi: "Ở đâu ra nhiều tiền thế này?”
"Kiếm được." Nam Tương nói.
"Ai kiếm?" Mai Hồng Mai khó hiểu hỏi.
Nam Tương nói: "Chúng ta kiếm chứ ai.”
"Chúng ta?"
"Đúng vậy." Nam Tương nói chuyện thầy Hoa làm đồng phục cho Mai Hồng Mai nghe.
Mai Hồng Mai bàng hoàng nhìn Nam Tương hỏi: "Họ sẵn lòng bỏ ra 1080 đồng để mua sáu mươi bộ quần áo?”
"Cái này kỳ thật bao gồm khăn quàng đỏ, áo tay dài có khóa kéo, áo lót trắng, quần dây thun, giày và vớ, một bộ mười tám đồng." Nam Tương nói với Mai Hồng Mai.
Mai Hồng Mai biết giá của các vật liệu, nói: "Dù vậy chúng ta cũng kiếm lời rất nhiều!”
"Đúng."
"Thật sự là 1080 đồng?"
"Thật sự, họ trả trước 540 đồng, đều ở đây." Nam Tương lại đưa túi vải đến trước mặt Mai Hồng Mai: "Chị xem.”
Mai Hồng Mai xúc động gật đầu: "Chị thấy rồi, chị thấy rồi.”
Nam Tương nói: "Không phải chị còn thiếu 2000 đồng sao?”
"Ừm." Mai Hồng Mai gật đầu.
"Để em tính thử, những quần áo này đều giao trong vòng mười ngày, giao hàng là có thể lấy tiền, 1080 đồng, cộng thêm 300 đồng của em, chính là 1380 đồng."
"Đúng." Mai Hồng Mai kích động nói.
Nam Tương tiếp tục tính: "Trong cửa hàng thời gian gần đây tổng thu nhập là 300 đồng, cộng lại là 1680 đồng.”
"Đúng."
"Thiếu 320 đồng là đủ 2000 đồng."
"Ừm."
"Chúng ta còn sáu ngày để kiếm đủ tiền, lỡ như có người đến mua quần áo trẻ em, lỡ như có người làm áo khoác quân đội, lỡ như buôn bán đặc biệt tốt, nói không chừng chúng ta có thể kiếm được 320 đồng, nếu thật sự không được, thì chúng ta bán một cái máy may, hẳn là sẽ gom đủ 2000 đồng." Nam Tương rất nghiêm túc tính toán cho Mai Hồng Mai.
Mai Hồng Mai nghe vừa kích động vừa cảm động lại vừa khó chịu, cô không nói được đó là tư vị gì, dù sao giờ khắc này, cô thật tâm thật ý muốn dùng sinh mệnh báo đáp cho những thứ Nam Tương đã đối tốt với cô, cô lần nữa nắm chặt tay Nam Tương, thậm chí muốn móc trái tim mình ra cho Nam Tương, cực kỳ nghiêm túc nói: "Nam Tương cám ơn em.”
Nam Tương nói: "Chị Mai, chị đừng khách khí.”
"Thật sự, chị không biết nên cảm ơn em như thế nào cho phải nữa."
"Không cần cảm ơn, con người ai mà chẳng có lúc gặp phải khó khăn, chỉ cần kiên cường cố gắng vượt qua là được."
"Ừm."
"Nhưng..." Nam Tương dừng một chút.
Mai Hồng Mai hỏi: "Nhưng cái gì?”
"Nhưng, số tiền em nói, chỉ là tính thu vào, chưa trừ phí hao tổn của nguyên vật liệu, hơn nữa chị biết rồi đó, vải trong cửa hàng chúng ta căn bản không đủ làm sáu mươi bộ quần áo."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.