Vợ Trước Cực Phẩm Của Nam Phụ Niên Đại Văn Trọng Sinh
Chương 27: Đóng Cửa (2)
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
17/06/2022
Kỷ Tùy Chu nói: "Tới mùa hè rồi, quần áo năm ngoái của Bì Bì Đường Đường đều nhỏ hết rồi đi, cô mua cho tụi nhỏ một ít quần áo mới, giày dép mới, chú ý cẩn thận coi chừng trúng gió, bản thân cô cũng mua một ít thứ cô muốn.”
Nam Tương nghe mà thấy ấm áp trong lòng.
Kỷ Tùy Chu nói tiếp: "Còn nữa, cô không cần quan tâm đến chuyện trên ruộng, tôi đã giao cho bên dì dượng nhòe giúp đỡ rồi, cô chăm sóc kỹ Bì Bì Đường Đường là được, qua hai tháng lúa chín, tôi sẽ trở về thu hoạch lúa.”
Nam Tương hỏi: "Hai tháng nữa anh thật sự sẽ trở về sao?”
"Ừ."
Thật đúng là muốn trở về.
Nam Tương cho rằng Kỷ Tùy Chu chỉ nói chơi với hai đứa nhỏ.
"Nam Tương." Kỷ Tùy Chu đột nhiên trịnh trọng gọi một tiếng.
"Hả?" Nam Tương kinh ngạc đáp một tiếng.
"Nhất định phải chăm sóc hai đứa nhỏ thật tốt." Ngữ khí Kỷ Tùy Chu thập phần ngưng trọng.
"Được. Tôi biết rồi.”
"Vất vả cho cô, cám ơn." Kỷ Tùy Chu trịnh trọng nói.
"Đó là những gì tôi nên làm.” Nam Tương nói.
"Được, vậy cứ như vậy đi."
Nam Tương hỏi: "Muốn nghe Bì Bì Đường Đường nói tạm biệt với anh không?”
"Không cần, ba mẹ con mau về nhà ăn cơm đi, đừng để bị đói bụng."
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Nam Tương cảm khái Kỷ Tùy Chu thật sự là một người đàn ông tốt có trách nhiệm, chịu trách nhiệm với Bì Bì Đường Đường, cũng chịu trách nhiệm với cô, căn bản không bởi vì hành vi của "cô" mà làm tổn thương bất kỳ ai.
Vậy cô cần phải làm việc chăm chỉ hơn, quay đầu cũng có thể trả tự do cho Kỷ Tùy Chu, bù đắp những sai lầm mà mình đã từng mắc phải.
Nghĩ như vậy, trong lòng cô thoải mái hơn nhiều.
Cúi đầu nhìn thì thấy, hai đứa bé Bì Bì Đường Đường đang nhón chân nhỏ, tay nhỏ bám lấy bàn gỗ, nhìn chằm chằm điện thoại, nhìn rồi nhìn, bắt đầu hướng về phía điện thoại đã cúp máy, dùng giọng sữa của mình gọi to: "Ba ơi.”
Nam Tương nở nụ cười.
Bì Bì Đường Đường tiếp tục gọi: "Ba, ba ơi! Sao ba không nói chuyện với con nữa?”
Nam Tương ngồi xổm xuống nói: "Điện thoại đã cúp máy rồi, ba bận lắm nên giờ phải đi làm việc.”
Bì Bì Đường Đường lúc này mới đứng thẳng người.
Bì Bì mờ mịt nói: "Ba bận rộn.”
Đường Đường nói: "Ba bận kiếm tiền!”
Nam Tương gật đầu: "Đúng rồi, kiếm tiền mua đồ ăn ngon đồ chơi vui cho Bì Bì Đường Đường nha.”
Bì Bì nói, "Mẹ cũng kiếm tiền.”
Đường Đường nói theo: "Mẹ cũng kiếm tiền.”
Nam Tương cười nói: "Bì Bì Đường Đường nhà ta cũng kiếm tiền, mỗi ngày đều rất lợi hại.”
Bì Bì Đường Đường nghe được lời khen ngợi, thẹn thùng lấy tay nhỏ che miệng nhỏ cười hì hì.
Nam Tương sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Bì Bì Đường Đường, nói: "Chúng ta cùng nhau cố gắng!”
Bì Bì Đường Đường gật đầu thật mạnh: "Ừm.”
"Vậy chúng ta về nhà trước."
"Về nhà!"
"Về nhà ăn thịt!"
“Ăn thịt thịt!” Mắt Bì Bì Đường Đường sáng lên.
Nam Tương cười đứng lên, kéo Bì Bì Đường Đường đi đến cửa văn phòng, lễ phép nói: "Trưởng thôn, thật ngượng ngùng, tụi cháu quấy rầy rồi.”
"Không có việc gì không có việc gì." Trưởng thôn cười nói.
"Tiền nghe điện thoại mất bao nhiêu?" Nam Tương hỏi.
Trưởng thôn thành thật nói: "Không cần tiền, đây là điện thoại phía trên lắp cho thôn chúng ta, miễn phí nghe.”
Nam Tương lại hỏi: "Gọi điện thoại bao nhiêu tiền?”
Trưởng thôn nói: "Sáu mao một phút, phía trên cho thôn chúng tôi giá ưu đãi.”
Nam Tương cười nói: "Được, lần sau cháu có việc, sẽ tới đây gọi điện thoại.”
"Có thể." Trưởng thôn liên tục gật đầu.
"Cám ơn trưởng thôn."
"Đừng khách khí."
"Vậy trưởng thôn chú cứ bận tiếp, tụi cháu đi đây."
"Được được được."
Nam Tương kéo Bì Bì Đường Đường ra khỏi Thôn Ủy Hội.
Trưởng thôn đứng trong Thôn Ủy Hội gãi đầu.
Hắn dám xác định ba mẹ con Nam Tương đều thay đổi, trở nên đẹp hơn.
Tại sao đột nhiên lại biến đẹp hơn chứ?
Có phải Nam Tương lại gây chuyện gì không?
Nam Tương tốt nhất đừng gây chuyện nữa, bằng không đứa nhỏ Tùy Chu kia sẽ còn khổ hơn.
Hắn quyết định ở trong lòng, sau này để ý ba mẹ con Nam Tương một chút, để tránh Nam Tương nhầm đường lạc lối, người khổ cũng chỉ có đứa nhỏ Tùy Chu kia.
Nam Tương không biết trưởng thôn đang nghĩ gì, cô dắt Bì Bì Đường Đường về sau đó vào phòng bếp, lập tức ngửi được mùi thịt khiến người khác thèm nhỏ dãi, Bì Bì Đường Đường cùng nhau nói: “Thơm quá!”
"Muốn ăn không?" Nam Tương hỏi.
"Dạ có." Bì Bì Đường Đường cùng nhau gật đầu.
“Vậy chúng ta ăn thôi nào!”
“Ăn thôi nào!”
Nam Tương mở nắp nồi, cho Bì Bì Đường Đường còn nửa chén cơm hạt nào hạt nấy no đủ, rưới nước thịt thơm nồng đậm đà lên, bày hai miếng thịt núng nính, ăn kèm với nửa quả trứng gà và hai cây rau xanh, đặt lên bàn, Bì Bì Đường Đường cùng nhau: "Oa!”
Nam Tương hỏi: "Nhìn đẹp không?”
Bì Bì Đường Đường cùng nhau trả lời: "Đẹp.”
Nam Tương mặt dày nói: "Vậy hai đứa không khen mẹ gì sao.”
Bì Bì Đường Đường lập tức nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ.
Nam Tương không nóng nảy, mỉm cười chờ đợi.
Bì Bì nói, "Mẹ thật giỏi! Giỏi giống như quốc vương vậy!” “Quốc vương" này do Nam Tương nhắc đến khi kể chuyện cho Bì Bì Đường Đường, hai bé đều nhớ rõ.
Đường Đường mềm mại nói: "Mẹ thật sinh đẹp!”
Nam Tương cười cong mắt: "Bì Bì Đường Đường thật dụng tâm với mẹ, mẹ thương hai đứa nhất.”
Bì Bì Đường Đường cười hì hì.
"Mau ăn đi."
"Mẹ cũng ăn."
Nam Tương nghe mà thấy ấm áp trong lòng.
Kỷ Tùy Chu nói tiếp: "Còn nữa, cô không cần quan tâm đến chuyện trên ruộng, tôi đã giao cho bên dì dượng nhòe giúp đỡ rồi, cô chăm sóc kỹ Bì Bì Đường Đường là được, qua hai tháng lúa chín, tôi sẽ trở về thu hoạch lúa.”
Nam Tương hỏi: "Hai tháng nữa anh thật sự sẽ trở về sao?”
"Ừ."
Thật đúng là muốn trở về.
Nam Tương cho rằng Kỷ Tùy Chu chỉ nói chơi với hai đứa nhỏ.
"Nam Tương." Kỷ Tùy Chu đột nhiên trịnh trọng gọi một tiếng.
"Hả?" Nam Tương kinh ngạc đáp một tiếng.
"Nhất định phải chăm sóc hai đứa nhỏ thật tốt." Ngữ khí Kỷ Tùy Chu thập phần ngưng trọng.
"Được. Tôi biết rồi.”
"Vất vả cho cô, cám ơn." Kỷ Tùy Chu trịnh trọng nói.
"Đó là những gì tôi nên làm.” Nam Tương nói.
"Được, vậy cứ như vậy đi."
Nam Tương hỏi: "Muốn nghe Bì Bì Đường Đường nói tạm biệt với anh không?”
"Không cần, ba mẹ con mau về nhà ăn cơm đi, đừng để bị đói bụng."
"Được."
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Nam Tương cảm khái Kỷ Tùy Chu thật sự là một người đàn ông tốt có trách nhiệm, chịu trách nhiệm với Bì Bì Đường Đường, cũng chịu trách nhiệm với cô, căn bản không bởi vì hành vi của "cô" mà làm tổn thương bất kỳ ai.
Vậy cô cần phải làm việc chăm chỉ hơn, quay đầu cũng có thể trả tự do cho Kỷ Tùy Chu, bù đắp những sai lầm mà mình đã từng mắc phải.
Nghĩ như vậy, trong lòng cô thoải mái hơn nhiều.
Cúi đầu nhìn thì thấy, hai đứa bé Bì Bì Đường Đường đang nhón chân nhỏ, tay nhỏ bám lấy bàn gỗ, nhìn chằm chằm điện thoại, nhìn rồi nhìn, bắt đầu hướng về phía điện thoại đã cúp máy, dùng giọng sữa của mình gọi to: "Ba ơi.”
Nam Tương nở nụ cười.
Bì Bì Đường Đường tiếp tục gọi: "Ba, ba ơi! Sao ba không nói chuyện với con nữa?”
Nam Tương ngồi xổm xuống nói: "Điện thoại đã cúp máy rồi, ba bận lắm nên giờ phải đi làm việc.”
Bì Bì Đường Đường lúc này mới đứng thẳng người.
Bì Bì mờ mịt nói: "Ba bận rộn.”
Đường Đường nói: "Ba bận kiếm tiền!”
Nam Tương gật đầu: "Đúng rồi, kiếm tiền mua đồ ăn ngon đồ chơi vui cho Bì Bì Đường Đường nha.”
Bì Bì nói, "Mẹ cũng kiếm tiền.”
Đường Đường nói theo: "Mẹ cũng kiếm tiền.”
Nam Tương cười nói: "Bì Bì Đường Đường nhà ta cũng kiếm tiền, mỗi ngày đều rất lợi hại.”
Bì Bì Đường Đường nghe được lời khen ngợi, thẹn thùng lấy tay nhỏ che miệng nhỏ cười hì hì.
Nam Tương sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Bì Bì Đường Đường, nói: "Chúng ta cùng nhau cố gắng!”
Bì Bì Đường Đường gật đầu thật mạnh: "Ừm.”
"Vậy chúng ta về nhà trước."
"Về nhà!"
"Về nhà ăn thịt!"
“Ăn thịt thịt!” Mắt Bì Bì Đường Đường sáng lên.
Nam Tương cười đứng lên, kéo Bì Bì Đường Đường đi đến cửa văn phòng, lễ phép nói: "Trưởng thôn, thật ngượng ngùng, tụi cháu quấy rầy rồi.”
"Không có việc gì không có việc gì." Trưởng thôn cười nói.
"Tiền nghe điện thoại mất bao nhiêu?" Nam Tương hỏi.
Trưởng thôn thành thật nói: "Không cần tiền, đây là điện thoại phía trên lắp cho thôn chúng ta, miễn phí nghe.”
Nam Tương lại hỏi: "Gọi điện thoại bao nhiêu tiền?”
Trưởng thôn nói: "Sáu mao một phút, phía trên cho thôn chúng tôi giá ưu đãi.”
Nam Tương cười nói: "Được, lần sau cháu có việc, sẽ tới đây gọi điện thoại.”
"Có thể." Trưởng thôn liên tục gật đầu.
"Cám ơn trưởng thôn."
"Đừng khách khí."
"Vậy trưởng thôn chú cứ bận tiếp, tụi cháu đi đây."
"Được được được."
Nam Tương kéo Bì Bì Đường Đường ra khỏi Thôn Ủy Hội.
Trưởng thôn đứng trong Thôn Ủy Hội gãi đầu.
Hắn dám xác định ba mẹ con Nam Tương đều thay đổi, trở nên đẹp hơn.
Tại sao đột nhiên lại biến đẹp hơn chứ?
Có phải Nam Tương lại gây chuyện gì không?
Nam Tương tốt nhất đừng gây chuyện nữa, bằng không đứa nhỏ Tùy Chu kia sẽ còn khổ hơn.
Hắn quyết định ở trong lòng, sau này để ý ba mẹ con Nam Tương một chút, để tránh Nam Tương nhầm đường lạc lối, người khổ cũng chỉ có đứa nhỏ Tùy Chu kia.
Nam Tương không biết trưởng thôn đang nghĩ gì, cô dắt Bì Bì Đường Đường về sau đó vào phòng bếp, lập tức ngửi được mùi thịt khiến người khác thèm nhỏ dãi, Bì Bì Đường Đường cùng nhau nói: “Thơm quá!”
"Muốn ăn không?" Nam Tương hỏi.
"Dạ có." Bì Bì Đường Đường cùng nhau gật đầu.
“Vậy chúng ta ăn thôi nào!”
“Ăn thôi nào!”
Nam Tương mở nắp nồi, cho Bì Bì Đường Đường còn nửa chén cơm hạt nào hạt nấy no đủ, rưới nước thịt thơm nồng đậm đà lên, bày hai miếng thịt núng nính, ăn kèm với nửa quả trứng gà và hai cây rau xanh, đặt lên bàn, Bì Bì Đường Đường cùng nhau: "Oa!”
Nam Tương hỏi: "Nhìn đẹp không?”
Bì Bì Đường Đường cùng nhau trả lời: "Đẹp.”
Nam Tương mặt dày nói: "Vậy hai đứa không khen mẹ gì sao.”
Bì Bì Đường Đường lập tức nghiêng đầu nhỏ suy nghĩ.
Nam Tương không nóng nảy, mỉm cười chờ đợi.
Bì Bì nói, "Mẹ thật giỏi! Giỏi giống như quốc vương vậy!” “Quốc vương" này do Nam Tương nhắc đến khi kể chuyện cho Bì Bì Đường Đường, hai bé đều nhớ rõ.
Đường Đường mềm mại nói: "Mẹ thật sinh đẹp!”
Nam Tương cười cong mắt: "Bì Bì Đường Đường thật dụng tâm với mẹ, mẹ thương hai đứa nhất.”
Bì Bì Đường Đường cười hì hì.
"Mau ăn đi."
"Mẹ cũng ăn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.