Vợ Trước Cực Phẩm Của Nam Phụ Niên Đại Văn Trọng Sinh
Chương 28: Đóng Cửa (3)
Thủy Tinh Phỉ Thúy Nhục
17/06/2022
Ba mẹ con vây quanh ăn cơm trưa phong phú giàu dinh dưỡng, cùng nhau ngủ trưa, cùng nhau ra sân sau đào rau, cùng nhau ăn cơm tối, sau bữa tối Nam Tương lần lượt tắm rửa cho hai đứa nhỏ, sau đó lên giường.
Nam Tương vừa làm giày vừa kể chuyện cho Bì Bì Đường Đường dưới ánh đèn dầu hỏa.
Vừa quay đầu hai đứa nhỏ đã dẩu mông nhỏ ngủ thiếp đi.
Cô cười buông giày xuống, đặt Bì Bì Đường Đường nằm thẳng lại, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của hai bé, nhìn khuôn mặt lúc ngủ của hai bé, nhịn không được nhớ tới Kỷ Tùy Chu.
Kỷ Tùy Chu gửi cho cô 100 đồng, cô sẽ không tiêu xài lung tung như trước.
Ngày mai đi lấy tiền, mua một số đồ gia dụng như chăn đơn, chậu gỗ, giấy bút gì đó.
Phần còn lại sẽ tiết kiệm để chuẩn bị phòng hờ cho các trường hợp cần thiết.
Nghĩ như vậy, cô nhặt giày lên và bắt đầu làm giày tiếp.
Sáng hôm sau, cô đẩy xe bò đến huyện thành như bình thường.
Trên đường nghe thôn dân nói Kỷ Tùy Chu gọi điện thoại cho Thôn Ủy Hội, nói Kỷ Tùy Chu gọi ước chừng nửa giờ, nói nửa giờ chính là hơn hai mươi đồng, nói Kỷ Tùy Chu kiếm được nhiều tiền, nói Nam Tương cô thật là dùng vận may tám đời mới gả được cho Kỷ Tùy Chu...
Nam Tương nghe mà dở khóc dở cười.
Bất quá cũng do nguyên nhân là Kỷ Tùy Chu, những thôn dân này mới thân thiện với cô nhiều như vậy, cô vốn không sao cả, cười cười với người hai bên đường, đẩy xe bò, đi thẳng về phía huyện thành.
Nghĩ rằng hôm nay cô muốn mua một đài radio cho Bì Bì Đường Đường nghe giết thời gian, vì thế cô liền có động lực làm việc nhiều hơn một chút.
Nào biết cửa hàng may Hồng Mai còn chưa mở cửa.
Đây là lần đầu tiên cô tới làm việc mà gặp tình huống này.
Bì Bì mở to hai mắt nói: "Cửa đóng rồi!”
Đường Đường mềm mại hỏi: "Dì Mai dâu?”
Nam Tương cũng vô cùng khó hiểu, kiên nhẫn trả lời Bì Bì Đường Đường: "Mẹ không biết.”
Bì Bì Đường Đường nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng Mai Hồng Mai đâu.
Nam Tương nói: "Có thể dì Mai có việc bận, lát nữa mới tới đây, chúng ta cứ đứng chờ ở đây là được.”
Bì Bì Đường Đường gật đầu.
Nam Tương dừng xe bò và nói, "Nào, xuống xe.”
Bì Bì Đường Đường đưa tay cho Nam Tương.
Nam Tương chậm rãi kéo tay Bì Bì Đường Đường, đến trước cửa gỗ của cửa hàng may vá Hồng Mai, bình thường khi bọn họ đến làm việc, Mai Hồng Mai đều đã tiến vào trạng thái bận rộn, cho nên bọn họ căn bản không biết Mai Hồng Mai đi làm từ hướng nào đến.
Vì thế ba mẹ con nhìn xung quanh.
Không thấy Mai Hồng Mai tới, ngược lại thấy có khách tới.
Người khách tò mò hỏi: "Sao hôm nay không mở cửa?”
Nam Tương trả lời: "Hôm nay chị Mai có việc bận, nên đến trễ hơn bình thường chút.”
Người khách hỏi thêm: "Hôm nay có nhận làm quần áo không?”
"Có chứ, anh cứ nói trước với tôi, chờ mở cửa, tôi sẽ bắt đầu làm cho anh."
"Nhưng không phải tất cả dụng cụ của cô đều ở trong cửa hàng sao?" Người khách nói.
"Bọn tôi có mang theo bên người." Nam Tương nói.
"Ở đâu?" Người khách nhìn hai tay trống trơn của Nam Tương hỏi.
“Mang theo trong tứi nha!” Đường Đường chỉ vào túi vải treo trên cửa của cửa hàng may vá Hồng Mai.
Túi vải là Nam Tương dùng vải bỏ đi ghép lại mà thành, bình thường đựng một ít đồ dùng sinh hoạt vô cùng thuận tiện, vừa rồi Nam Tương cảm thấy xách trong tay rất mệt mỏi, lại phải chơi đùa cùng Bì Bì Đường Đường, nên mới treo túi vải ở trên cửa.
Bì Bì xoay người ghé vào trên cửa, nhón chân nhỏ, "ai nha ai nha" kéo túi vải xuống, mở ra cho người khách xem: "Chú, chú nhìng nè!”
Người khách cúi đầu nhìn: "Ôi chao, giấy, bút, thước thẳng quả thật đều có.”
Nam Tương cười nói: "Chỉ là làm nghề nào yêu nghề đó thôi.”
Người khách liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng.”
Nam Tương lấy quyển sổ luyện tập và bút chì ra khỏi túi vải, nói: "Anh trai này, anh nói anh muốn làm quần áo gì, tôi ghi lại, chờ mở cửa sẽ làm cho anh, anh xem có được không?”
"Được được." Người khách suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi muốn làm..."
Nam Tương hỏi: "Anh muốn làm quần áo gì?”
"Làm... Quần áo trẻ em.”
Nam Tương một tay nâng sổ luyện tập, một tay ghi lại bốn chữ "quần áo trẻ em", tiếp tục hỏi: "Anh tự mang theo vải hay sao?”
Người khách trả lời: "Không, tôi dùng vải của cửa hàng cô.”
Nam Tương nói thẳng: "Vậy giá có khả năng sẽ hơi đắt.”
"Bao nhiêu tiền?"
"Phải xem anh làm loại quần áo gì." Nam Tương giải thích cho khách: "Các loại vải dệt thường dùng như vải bông, đường vân thẳng, nghiêng, kaki, lụa, sợi tổng hợp, đều có giá cả khác nhau, kiểu dáng và phong cách tương ứng cũng khác nhau.”
Người khách ngay lập tức gãi đầu nói, "Tôi cũng không biết muốn làm kiểu dáng gì.”
Nam Tương kinh ngạc nhìn người khách: "Anh cũng không biết?”
Nam Tương vừa làm giày vừa kể chuyện cho Bì Bì Đường Đường dưới ánh đèn dầu hỏa.
Vừa quay đầu hai đứa nhỏ đã dẩu mông nhỏ ngủ thiếp đi.
Cô cười buông giày xuống, đặt Bì Bì Đường Đường nằm thẳng lại, hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ của hai bé, nhìn khuôn mặt lúc ngủ của hai bé, nhịn không được nhớ tới Kỷ Tùy Chu.
Kỷ Tùy Chu gửi cho cô 100 đồng, cô sẽ không tiêu xài lung tung như trước.
Ngày mai đi lấy tiền, mua một số đồ gia dụng như chăn đơn, chậu gỗ, giấy bút gì đó.
Phần còn lại sẽ tiết kiệm để chuẩn bị phòng hờ cho các trường hợp cần thiết.
Nghĩ như vậy, cô nhặt giày lên và bắt đầu làm giày tiếp.
Sáng hôm sau, cô đẩy xe bò đến huyện thành như bình thường.
Trên đường nghe thôn dân nói Kỷ Tùy Chu gọi điện thoại cho Thôn Ủy Hội, nói Kỷ Tùy Chu gọi ước chừng nửa giờ, nói nửa giờ chính là hơn hai mươi đồng, nói Kỷ Tùy Chu kiếm được nhiều tiền, nói Nam Tương cô thật là dùng vận may tám đời mới gả được cho Kỷ Tùy Chu...
Nam Tương nghe mà dở khóc dở cười.
Bất quá cũng do nguyên nhân là Kỷ Tùy Chu, những thôn dân này mới thân thiện với cô nhiều như vậy, cô vốn không sao cả, cười cười với người hai bên đường, đẩy xe bò, đi thẳng về phía huyện thành.
Nghĩ rằng hôm nay cô muốn mua một đài radio cho Bì Bì Đường Đường nghe giết thời gian, vì thế cô liền có động lực làm việc nhiều hơn một chút.
Nào biết cửa hàng may Hồng Mai còn chưa mở cửa.
Đây là lần đầu tiên cô tới làm việc mà gặp tình huống này.
Bì Bì mở to hai mắt nói: "Cửa đóng rồi!”
Đường Đường mềm mại hỏi: "Dì Mai dâu?”
Nam Tương cũng vô cùng khó hiểu, kiên nhẫn trả lời Bì Bì Đường Đường: "Mẹ không biết.”
Bì Bì Đường Đường nhìn bốn phía, không thấy bóng dáng Mai Hồng Mai đâu.
Nam Tương nói: "Có thể dì Mai có việc bận, lát nữa mới tới đây, chúng ta cứ đứng chờ ở đây là được.”
Bì Bì Đường Đường gật đầu.
Nam Tương dừng xe bò và nói, "Nào, xuống xe.”
Bì Bì Đường Đường đưa tay cho Nam Tương.
Nam Tương chậm rãi kéo tay Bì Bì Đường Đường, đến trước cửa gỗ của cửa hàng may vá Hồng Mai, bình thường khi bọn họ đến làm việc, Mai Hồng Mai đều đã tiến vào trạng thái bận rộn, cho nên bọn họ căn bản không biết Mai Hồng Mai đi làm từ hướng nào đến.
Vì thế ba mẹ con nhìn xung quanh.
Không thấy Mai Hồng Mai tới, ngược lại thấy có khách tới.
Người khách tò mò hỏi: "Sao hôm nay không mở cửa?”
Nam Tương trả lời: "Hôm nay chị Mai có việc bận, nên đến trễ hơn bình thường chút.”
Người khách hỏi thêm: "Hôm nay có nhận làm quần áo không?”
"Có chứ, anh cứ nói trước với tôi, chờ mở cửa, tôi sẽ bắt đầu làm cho anh."
"Nhưng không phải tất cả dụng cụ của cô đều ở trong cửa hàng sao?" Người khách nói.
"Bọn tôi có mang theo bên người." Nam Tương nói.
"Ở đâu?" Người khách nhìn hai tay trống trơn của Nam Tương hỏi.
“Mang theo trong tứi nha!” Đường Đường chỉ vào túi vải treo trên cửa của cửa hàng may vá Hồng Mai.
Túi vải là Nam Tương dùng vải bỏ đi ghép lại mà thành, bình thường đựng một ít đồ dùng sinh hoạt vô cùng thuận tiện, vừa rồi Nam Tương cảm thấy xách trong tay rất mệt mỏi, lại phải chơi đùa cùng Bì Bì Đường Đường, nên mới treo túi vải ở trên cửa.
Bì Bì xoay người ghé vào trên cửa, nhón chân nhỏ, "ai nha ai nha" kéo túi vải xuống, mở ra cho người khách xem: "Chú, chú nhìng nè!”
Người khách cúi đầu nhìn: "Ôi chao, giấy, bút, thước thẳng quả thật đều có.”
Nam Tương cười nói: "Chỉ là làm nghề nào yêu nghề đó thôi.”
Người khách liên tục gật đầu: "Đúng đúng đúng.”
Nam Tương lấy quyển sổ luyện tập và bút chì ra khỏi túi vải, nói: "Anh trai này, anh nói anh muốn làm quần áo gì, tôi ghi lại, chờ mở cửa sẽ làm cho anh, anh xem có được không?”
"Được được." Người khách suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi muốn làm..."
Nam Tương hỏi: "Anh muốn làm quần áo gì?”
"Làm... Quần áo trẻ em.”
Nam Tương một tay nâng sổ luyện tập, một tay ghi lại bốn chữ "quần áo trẻ em", tiếp tục hỏi: "Anh tự mang theo vải hay sao?”
Người khách trả lời: "Không, tôi dùng vải của cửa hàng cô.”
Nam Tương nói thẳng: "Vậy giá có khả năng sẽ hơi đắt.”
"Bao nhiêu tiền?"
"Phải xem anh làm loại quần áo gì." Nam Tương giải thích cho khách: "Các loại vải dệt thường dùng như vải bông, đường vân thẳng, nghiêng, kaki, lụa, sợi tổng hợp, đều có giá cả khác nhau, kiểu dáng và phong cách tương ứng cũng khác nhau.”
Người khách ngay lập tức gãi đầu nói, "Tôi cũng không biết muốn làm kiểu dáng gì.”
Nam Tương kinh ngạc nhìn người khách: "Anh cũng không biết?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.