Chương 551
Linh Linh
20/04/2024
Từ giây phút biết được chân tướng, cô đã sớm không liên quan đến hắn, nhưng cô cũng sợ hắn, cô sợ hắn sẽ bắt cô về, cô sẽ phải quay lại ngày tháng sống không thấy ánh mặt trời đó.
Nếu như vậy cô sẽ không làm gì được nữa.
Cô không thể nào vực dậy được Ôn gia, cũng không thể đền bù cho Đỗ gia, những sai lầm mà cô đã gây nên cũng không thể đền bù được.
Ôn Hủ Hủ nhìn người đàn ông giống ma quỷ đang đi về phía mình, một lúc lâu sau cô kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, nghiến răng nói từng chữ: ”Anh muốn làm gì? Muốn đến bắt tôi về sao? Tôi nói cho anh biết, trừ khi tôi chết, còn không tôi sẽ không để anh được như ý!”
Ánh mắt Hoắc Tư Tước lập tức trầm xuống.
Vậy mà cô lại lấy cái chết ra để dọa hắn?
Quanh người đàn ông lao đến đây trong đêm tối là khí lạnh dày đặc, hắn đứng từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ đang đe dọa mình, ánh mắt đen không còn chút ánh sáng, tất cả đều là nguy hiểm lạnh lẽo, vô cùng dọa người!
”Bây giờ em dứt khoát với anh như vậy, em quên mất ngày trước em quấn lấy anh như thế nào rồi sao?”
”…”
Người Ôn Hủ Hủ run lên, khuôn mặt bằng lòng bàn tay trắng bệch.
Cô chưa từng.
Cho nên bây giờ cô càng hận bản thân hơn, nếu có thể làm lại một lần, cô tuyệt đối sẽ không ngốc nghếch lao vào như trước nữa.
Ôn Hủ Hủ giận dữ nhục nhã đến cực điểm, cuối cùng thê lương nói: ”Đúng vậy, Hoắc Tư Tước, sao tôi có thể quên được chứ? Vì quấn lấy anh nên tất cả mọi thứ của tôi mới mất hết đi như vậy, Ôn gia, Đỗ gia, còn cả chính bản thân tôi. Hoắc Tư Tước, bây giờ anh muốn nhắc nhở tôi tôi đã từng hèn hạ như thế này sao?”
Hoắc Tư Tước: ”…”
Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, hắn muốn phủ nhận bản thân mình không có ý này.
Nhưng người phụ nữ trước mắt đột nhiên trở nên khỏe bất ngờ, cô dùng sức đẩy hắn ra.
”Cũng được, hôm nay anh đã đến đây thì chúng ta có thể nói chuyện rõ ràng với nhau. Hoắc Tư Tước, từ giờ trở đi, chúng ta không còn bất kì quan hệ nào nữa, tôi sẽ ủy thác cho luật sư mang thủ tục ly hôn đến cho anh, bây giờ anh có thể rời đi.”
Câu cuối cùng của cô lạnh như băng.
Ôn Hủ Hủ lúc này không còn sợ hãi, cũng không còn lúng túng nữa, sau khi bình tĩnh nói xong những lời này, cô dường như hoàn toàn biến thành một người khác.
Vẻ mặt Hoắc Tư Tước trở nên vô cùng đáng sợ.
Thật ra bây giờ hắn mới đến là vì muốn cho Ôn Hủ Hủ thời gian để tỉnh táo suy nghĩ lại, trong lúc xúc động con người có thể đưa ra rất nhiều quyết định không sáng suốt.
Cho nên hắn nguyện ý cho cô thời gian.
Nhưng hắn không ngờ, hắn chờ ba bốn ngày mới tìm đến mà cô lại nói với hắn một câu như vậy.
Hắn thật sự không thể được tha thứ sao?
Dù cho chuyện của Đỗ Như Quân chỉ là hiểu lầm? Cho dù chuyện ông cụ làm năm đó không liên quan đến hắn?
Người đàn ông vô cùng thất vọng, khuôn mặt đang chìm vào bóng tối như bị giăng một màn sương mờ ảo, cô có thể cảm nhận được những cảm xúc mà hắn đang cố gắng che giấu rất lâu kia từ từ tuôn trào.
Nếu như vậy cô sẽ không làm gì được nữa.
Cô không thể nào vực dậy được Ôn gia, cũng không thể đền bù cho Đỗ gia, những sai lầm mà cô đã gây nên cũng không thể đền bù được.
Ôn Hủ Hủ nhìn người đàn ông giống ma quỷ đang đi về phía mình, một lúc lâu sau cô kiềm chế sự sợ hãi trong lòng, nghiến răng nói từng chữ: ”Anh muốn làm gì? Muốn đến bắt tôi về sao? Tôi nói cho anh biết, trừ khi tôi chết, còn không tôi sẽ không để anh được như ý!”
Ánh mắt Hoắc Tư Tước lập tức trầm xuống.
Vậy mà cô lại lấy cái chết ra để dọa hắn?
Quanh người đàn ông lao đến đây trong đêm tối là khí lạnh dày đặc, hắn đứng từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ đang đe dọa mình, ánh mắt đen không còn chút ánh sáng, tất cả đều là nguy hiểm lạnh lẽo, vô cùng dọa người!
”Bây giờ em dứt khoát với anh như vậy, em quên mất ngày trước em quấn lấy anh như thế nào rồi sao?”
”…”
Người Ôn Hủ Hủ run lên, khuôn mặt bằng lòng bàn tay trắng bệch.
Cô chưa từng.
Cho nên bây giờ cô càng hận bản thân hơn, nếu có thể làm lại một lần, cô tuyệt đối sẽ không ngốc nghếch lao vào như trước nữa.
Ôn Hủ Hủ giận dữ nhục nhã đến cực điểm, cuối cùng thê lương nói: ”Đúng vậy, Hoắc Tư Tước, sao tôi có thể quên được chứ? Vì quấn lấy anh nên tất cả mọi thứ của tôi mới mất hết đi như vậy, Ôn gia, Đỗ gia, còn cả chính bản thân tôi. Hoắc Tư Tước, bây giờ anh muốn nhắc nhở tôi tôi đã từng hèn hạ như thế này sao?”
Hoắc Tư Tước: ”…”
Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, hắn muốn phủ nhận bản thân mình không có ý này.
Nhưng người phụ nữ trước mắt đột nhiên trở nên khỏe bất ngờ, cô dùng sức đẩy hắn ra.
”Cũng được, hôm nay anh đã đến đây thì chúng ta có thể nói chuyện rõ ràng với nhau. Hoắc Tư Tước, từ giờ trở đi, chúng ta không còn bất kì quan hệ nào nữa, tôi sẽ ủy thác cho luật sư mang thủ tục ly hôn đến cho anh, bây giờ anh có thể rời đi.”
Câu cuối cùng của cô lạnh như băng.
Ôn Hủ Hủ lúc này không còn sợ hãi, cũng không còn lúng túng nữa, sau khi bình tĩnh nói xong những lời này, cô dường như hoàn toàn biến thành một người khác.
Vẻ mặt Hoắc Tư Tước trở nên vô cùng đáng sợ.
Thật ra bây giờ hắn mới đến là vì muốn cho Ôn Hủ Hủ thời gian để tỉnh táo suy nghĩ lại, trong lúc xúc động con người có thể đưa ra rất nhiều quyết định không sáng suốt.
Cho nên hắn nguyện ý cho cô thời gian.
Nhưng hắn không ngờ, hắn chờ ba bốn ngày mới tìm đến mà cô lại nói với hắn một câu như vậy.
Hắn thật sự không thể được tha thứ sao?
Dù cho chuyện của Đỗ Như Quân chỉ là hiểu lầm? Cho dù chuyện ông cụ làm năm đó không liên quan đến hắn?
Người đàn ông vô cùng thất vọng, khuôn mặt đang chìm vào bóng tối như bị giăng một màn sương mờ ảo, cô có thể cảm nhận được những cảm xúc mà hắn đang cố gắng che giấu rất lâu kia từ từ tuôn trào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.