Chương 552
Linh Linh
20/04/2024
”Vì chuyện của Đỗ Như Quân nên em mới như vậy? Được, vậy anh nói cho em biết, anh đã điều tra, chuyện này không liên quan đến ba anh!”
”Không còn quan trọng nữa, Hoắc Tư Tước, tôi rất mệt mỏi, bây giờ tôi không muốn liên quan gì đến Hoắc gia nữa, tôi chỉ muốn Ôn gia có thể đứng dậy một lần nữa, ba tôi sắp ra ngoài rồi.”
”Con cũng không cần?”
”…Không cần, đều cho anh!” Ôn Hủ Hủ dường như phải dùng hết dũng khí của mình mới có thể nói những lời này, khuôn mặt cô trắng bệch như tờ giấy, hai mắt nhắm chặt lại.
Bầu không khí lúc này như đóng băng.
Rốt cuộc một người có thể nản lòng thoái chí đến mức nào mới có thể nói ra những lời như vậy?
Người đàn ông đứng kia cuối cùng cũng bắt đầu sụp đổ.
Trước giờ hắn là người chủ cần lật tay thôi cũng có thể khiến trời quang thành trời mưa, nhưng giờ phút này, hắn nghe câu nói này xong, hắn cảm thấy có gì đó đang thoát khỏi sự khống chế của hắn, khiến hắn cảm thấy vô cùng khủng hoảng.
Ngay cả ngón tay đang xuôi bên người cũng run lên!
Vậy mà con cô cũng không cần.
Thứ cô đã từng coi là tính mạng…
Ôn Hủ Hủ vẫn luôn đợi hắn trả lời lại, vì khuôn mặt hắn đang chìm trong bóng tối nên cô không thấy rõ nét mặt cô, điều duy nhất cô có thể cảm nhận được là hành động của hắn.
Nhưng lúc này hắn lại không động dậy dù chỉ một chút.
Đúng vậy, hắn động cái gì?
Bây giờ chắc hắn đang rất vui, ba đứa nhỏ đều thuộc về hắn, tất cả mọi thứ đều thuộc về hắn.
Ôn Hủ Hủ bi thương cười một tiếng, cô xoay người rời đi.
”Em đi đâu?”
Nhưng không ngờ cô mới động đậy một cái, người đàn ông đã lập tức đưa tay ra giữ lấy cô, sức mạnh lớn đến mức khiến cô khó chịu nhíu mày lại.
”Anh quản tôi đi đâu làm gì? Thả tôi ra!”
”Em nằm mơ đi! Ôn Hủ Hủ, anh nói cho em biết, đồ của anh, không có lệnh của anh thì mãi mãi là của anh.”
Người đàn ông đỏ bừng mắt gầm nhẹ, hắn giống như dã thú bị chọc điên, sau khi kéo Ôn Hủ Hủ lại thì mạnh mẽ hôn xuống.
Ôn Hủ Hủ: ”…”
Cô ngẩn người trong giây lát, sau đó bắt đầu giằng co: ”Ô… Hoắc Tư Tước… Anh cái người này… Đồ khốn, anh thả tôi ra…”
Hắn là thuốc độc, cô không thể dính vào được nữa, vất vả lắm mới có thể thuyết phục bản thân từ bỏ, cô tuyệt đối không thể lại lần nữa đi vào vết xe đổ đó được!
Nhưng điều khiến cô hoảng loạn là cô càng giãy dụa thì hắn càng điên cuồng.
Thành phố Clear, trụ sợ chính Vân Đoan Nhất Phẩm.
Sau khi trở về, Kiều Thời Khiêm ném áo khoác sang một bên rồi nằm xuống sopha.
Hôm nay anh ta uống quá nhiều, nếu không gắng gượng chống đỡ thì có lẽ không về được.
”Không còn quan trọng nữa, Hoắc Tư Tước, tôi rất mệt mỏi, bây giờ tôi không muốn liên quan gì đến Hoắc gia nữa, tôi chỉ muốn Ôn gia có thể đứng dậy một lần nữa, ba tôi sắp ra ngoài rồi.”
”Con cũng không cần?”
”…Không cần, đều cho anh!” Ôn Hủ Hủ dường như phải dùng hết dũng khí của mình mới có thể nói những lời này, khuôn mặt cô trắng bệch như tờ giấy, hai mắt nhắm chặt lại.
Bầu không khí lúc này như đóng băng.
Rốt cuộc một người có thể nản lòng thoái chí đến mức nào mới có thể nói ra những lời như vậy?
Người đàn ông đứng kia cuối cùng cũng bắt đầu sụp đổ.
Trước giờ hắn là người chủ cần lật tay thôi cũng có thể khiến trời quang thành trời mưa, nhưng giờ phút này, hắn nghe câu nói này xong, hắn cảm thấy có gì đó đang thoát khỏi sự khống chế của hắn, khiến hắn cảm thấy vô cùng khủng hoảng.
Ngay cả ngón tay đang xuôi bên người cũng run lên!
Vậy mà con cô cũng không cần.
Thứ cô đã từng coi là tính mạng…
Ôn Hủ Hủ vẫn luôn đợi hắn trả lời lại, vì khuôn mặt hắn đang chìm trong bóng tối nên cô không thấy rõ nét mặt cô, điều duy nhất cô có thể cảm nhận được là hành động của hắn.
Nhưng lúc này hắn lại không động dậy dù chỉ một chút.
Đúng vậy, hắn động cái gì?
Bây giờ chắc hắn đang rất vui, ba đứa nhỏ đều thuộc về hắn, tất cả mọi thứ đều thuộc về hắn.
Ôn Hủ Hủ bi thương cười một tiếng, cô xoay người rời đi.
”Em đi đâu?”
Nhưng không ngờ cô mới động đậy một cái, người đàn ông đã lập tức đưa tay ra giữ lấy cô, sức mạnh lớn đến mức khiến cô khó chịu nhíu mày lại.
”Anh quản tôi đi đâu làm gì? Thả tôi ra!”
”Em nằm mơ đi! Ôn Hủ Hủ, anh nói cho em biết, đồ của anh, không có lệnh của anh thì mãi mãi là của anh.”
Người đàn ông đỏ bừng mắt gầm nhẹ, hắn giống như dã thú bị chọc điên, sau khi kéo Ôn Hủ Hủ lại thì mạnh mẽ hôn xuống.
Ôn Hủ Hủ: ”…”
Cô ngẩn người trong giây lát, sau đó bắt đầu giằng co: ”Ô… Hoắc Tư Tước… Anh cái người này… Đồ khốn, anh thả tôi ra…”
Hắn là thuốc độc, cô không thể dính vào được nữa, vất vả lắm mới có thể thuyết phục bản thân từ bỏ, cô tuyệt đối không thể lại lần nữa đi vào vết xe đổ đó được!
Nhưng điều khiến cô hoảng loạn là cô càng giãy dụa thì hắn càng điên cuồng.
Thành phố Clear, trụ sợ chính Vân Đoan Nhất Phẩm.
Sau khi trở về, Kiều Thời Khiêm ném áo khoác sang một bên rồi nằm xuống sopha.
Hôm nay anh ta uống quá nhiều, nếu không gắng gượng chống đỡ thì có lẽ không về được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.