Chương 2
Lê Hoa Yên Vũ
03/01/2017
CHƯƠNG 1
Dương yêu Bách Vị có thể xem là một trong những con yêu thông minh nhất trong 12 người bọn chúng, có thể gọi là bảo khố trong bảo khố, hắn tính tình hiền lành nhu hoà, làm việc tỉ mỉ cẩn thận, bởi vậy tất cả mọi người rất thích hắn, chính là lá gan không lớn, một lần thấy trên núi nọ xuất hiện một con
báo tinh liền vứt bỏ thể diện của yêu tinh vắt chân lên mà chạy
(trời ơi sao em ý lại đáng yêu thế này)
Vì thế mười tên yêu tinh kia đã phải để Bạch Thự đến dạy dỗ hắn không ít lần
Khổ nỗi khi cùng Bạch Thự tiến lên núi kia, bởi vì Bạch Thự so với mình lá gan còn nhỏ hơn nên
mỗi khi gặp con báo tinh đó liền sợ đến mức cả bản năng chạy trốn cũng không còn, may mắn là con báo đó tớt tính, lần nào cũng mang vẻ mặt ngại ngùng mà ngậm Bạch Thự trong mồm mà mang về trả cho bọn ta.
Bất quá Bách Vị nhát gan nhưng sau khi sống với nhau một thời gian dài thì các yêu tinh đều biết tiểu dương nhi này kỳ thật là ngoài mềm trong cứng, bình thường việc gì cũng có thể hảo hảo thương lượng nhưng một khi chọc giận hắn thì chắc chắn không có kết quả tốt đẹp gì. Trong trận chiến với bọn yêu tinh bên ngoài, hắn từng bởi vì bạn tốt trư yêu bị đánh trọng thương mà đại phát thần uy, đem tên yêu tinh đó đánh cho hình thần câu diệt.Bách Vị kỳ thật không muốn thay đổi cuộc sống hiện nay của hắn, chỉ bất quá lần này xuống núi tìm kiếm đáp án, tất cả mọi người hết sức tích cực hăng hái, hắn cũng không dám đưa ra ý kiến phản đối, cho nên sau khi từ biệt mọi người, hắn thật sự rất phiền não.
Thầm nghĩ trong thế giới con người vẫn có rất nhiều con cháu của mình, nhưng sợ rằng trong dương giới sẽ không sinh ra cái gì gọi là “Hỏi thế gian tình ái là chi” để cho ta tìm đáp án đâu, muốn có câu trả lời, xem ra chỉ có thể tìm kiếm trong nhân loại, chỉ là. . .
Bách Vị thở dài, hắn rất sợ hãi loài người, lúc đầu,khi hắn còn chưa có tiến vào tu luyện, có lần bởi vì tham ăn mà lạc vào hậu viện của một gia đình, kết quả thiếu chút nữa thì bị làm thịt, nếu không phải sư phụ đang cưỡi mây nhìn thấy rồi cứu hắn ra thì sợ rằng bây giờ hắn đã phải trải qua kiếp luân hồi đến mấy lần rồi.
Nhưng sự tình cho tới bây giờ, có sợ hãi cũng vô ích
Bách Vị cưỡi mây vòng vèo một hồi, rốt cục không cam lòng hạ xuống, bắt đầu hành trình gian nan
của hắn.
Hắn hạ xuống một cánh rừng, đi qua một đoạn đường,nhân tiện nhìn ngắm sông Trường Giang cực kỳ bao la hùng vĩ.Bách Vị mặc trên người y phục màu trắng, cảm thấy không đẹp bằng bộ lông màu trắng nguyên bản của mình trước đây, nhưng lúc này không có biện pháp rồi, một là tới rồi nhân gian rồi thì không được hiện nguyên hình, hai là nếu có lộ nguyên hình sợ rằng nhà thuyền sẽ không chở một con dê lớn thế này qua sông đâu. Bởi vậy Bách Vị nhìn bờ sông một hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể theo dòng người lên thuyền.
Hắn không có một chút khái niệm nào về tiền bạc, nhưng bởi vì khuôn mặt tuyệt mỹ,giọng nói mềm mại êm tai, nhà thuyền chỉ nghĩ sợ đây là tiểu thiếu gia nhà nào đấy ham vui mà bỏ đi chơi một mình nên cũng không đòi tiền, dễ dàng đưa Bách Vị vào thành Kim Lăng.
Kim Lăng từ xưa phồn hoa, đã trải qua sáu triều đại, phú thương giàu có,quý tộc hiển hách, tựnhiên cũng không ít, nhưng nếu là hỏi Kim Lăng thành đệ nhất gia,ngay cả người ở nơi khác đến cũng
biết là gia tộc họ Giang ở thành bắc, hiện nay chủ gia tộc là Giang Hãn tuy còn trẻ tuổi, nhưng không chỉ là Kim Lăng thành đệ nhất nhân, cho dù đưa mắt khắp thiên hạ, cũng là nằm trong danh sách mười vị đại phú thương đại nhân vật.
(mười anh top ten mí lị quốc sư với chả quốc vương thì 12 em yêu tinh cuỗm hết,các em thật
biết chọn chồng mà)
Nguyên nhân chính là vi như thế, mọi người đang chen chúc nhau xem một cái cáo thị được dán ở khắp nơi, “Lão nho nào tự thấy mình đức cao vọng trọng,học vấn thâm hậu, xin mời tới Giang phủ nói chuyện”, cũng không có người nào ngu ngốc hỏi đến Giang phủ nào, nếu hỏi sẽ làm người ta cười đến rụng cả răng, bởi vì thành Kim Lăng không chỉ có một Giang phủ nhưng loại khẩu khí kiêu ngạo này trừ Giang Hãn đang nắm giữ Giang gia tộc kia thì còn ai vào đây nữa.
Bách Vị nghiêm túc nghiên cứu cáo thị, một bên thì thào tự nói: “Đức cao vọng trọng, học vấn thâm hậu, uh, ta đã hơn một ngàn năm tuổi rồi, hẳn là đủ lão, đủ lão nhân tiện đủ đức cao vọng trọng, về phần học vấn, mặc dù ta không có gì đặc biệt, nhưng mấy ngày nay liên tục nghiên cứu điển tịch cùng truyền kỳ tiểu thuyết, hẳn là cũng không ít. Hơn nữa đây là tuyển gia nhân sao ? Cái này là sở trường của ta a,trên Vụ Ẩn Sơn việc dọn dẹp chính là ta phụ trách,động của mấy tên kia đều là sắp xếp từ cái bàn cái ghế a. Chỉ bất quá tại sao lại muốn tìm lão nho học vấn thâm hậu đây? Chẳng lẽ đây là
quy củ trong nhà kẻ có tiền sao? Thật sự là rất kỳ quái rồi.”
Hắn nhìn thấy xung quanh không có ai, vì vậy tăng lên thêm can đảm tử, tiến lên bóc cáo thị xuống, nghĩ thầm: nếu chưa người nào lấy, ta đây thử một lần xem sao, oh, được rồi, chỉ cần cấp cho ta hậu viện nho nhỏ có cây cỏ xanh tốt phong phú là được.
Trong lòng đắc ý tưởng tượng, Bách Vị trong ánh mắt như thấy người điên của mọi người hỏi đường đi tới Giang phủ.
Thủ vệ gia đinh vừa nhìn thấy hắn, lộ ra ý tươi cười. Bách Vị còn chưa trình cáo thị, đã được bọn họ nhiệt tình mời vào, khiến cho tiểu dương hết sức xấu hổ, nghĩ thầm nhân gian cũng có người tốt, gia đinh nhà này thật nhiều người tốt, đối với một gia nhân cũng luôn tươi cười.
Đi đường gặp rất nhiều người hầu, bọn họ đều thể hiện một ánh mắt đã hiểu rõ, không đợi hắn mở miệng hỏi đã chỉ đường đi cho hắn. Điều này làm cho hắn hết sức giật mình, nghĩ thầm hơn một ngàn năm không có tới nhân gian, thuật tính quẻ phát triển tới mức làm cho người ta phải kinh ngạc, ta còn chưa mở miệng các nàng đều biết ta muốn hỏi đường đi, cái đó và dự cảm của yêu tinh đâu có gì khác nhau, đáng sợ, thật là đáng sợ, không biết các nàng có phải hay không nhìn ra ta là dương yêu rồi hay
không?
Nghĩ tới đây, Bách Vị có chút do dự, thầm nghĩ chính mình rốt cuộc có phải là đang mạo hiểm không đây.Đang chần chừ thì nghe một tiếng thở phì phò rồi một tiếng nói vang lên:”Ai nha má ơi, cám ơn trời đất, cuối cùng cũng có một người đẹp tuyệt trần tới rồi,người này gia mà còn không hài lòng thì ta chỉ còn cách đâm đầu xuống đất mà chết thôi.” Một người ước chừng hai mươi bảy tám tuổi đầu đầy mồ hôi chạy tới, trên dưới đánh giá ta vài lần, liền ha hả cười nói: “Lúc Tiểu Linh Nhi đến nói cho ta biết, ta còn không tin, hôm nay vừa thấy, mới biết thế gian quả nhiên có tuyệt đại giai nhân như thế
này.”
Hắn kéo tay ta, thân thiết nói: “Ngươi tên là gì? Sao không có ai hộ tống ngươi tới đây?”
Bách Vị không hiểu ra sao nhìn hắn: “Ta. . . Ta là Bách Vị, cái này. . . Tới chỗ này mà cứ như là
ra chiến trường vậy sao. . . Còn muốn có người hộ tống sao?”
“Ha ha, đương nhiên không phải rồi, chỉ bất quá những người đó đều có người hộ tống.” Thanh niên ha ha mà cười, làm cho người ta có cảm giác hết sức thân thiết: “Bách Vị Bách Vị, tên rất hay, nhân sinh trăm vị, ngươi một cái tên đã nói lên toàn bộ rồi. Đừng nói, có lẽ chính là ngươi tác phonghào hiệp kiên cường gia sẽ thích đây, ai nha, nói thật ra, chọn hơn mười ngày rồi, ta thật sự cũng mệt
mỏi lắm rồi, ôi, làm người nô bộc thật khổ, nhất là nếu chủ nhân ngươi là người đặc biệt nghiêm
khắc.”
Bách Vị nghĩ thầm nhà này đích thực nghiêm khắc, chọn một gia nhân cũng phải do cái kia khủng hoảng lão gia tự mình xem qua.Chỉ bất quá hắn thấy người thanh niên này có đôi mắt rất thân thiện, liền đánh tan nghi vấn trong đầu, ngậm cười hỏi: “Đại ca ngươi tên là gì? Một khi ta được chọn, chúng ta chính là người một nhà, đến lúc đó mong ngươi chiếu cố đến ta nhiều nhiều một chút. “Bách Vị xem trong truyền kỳ tiểu thuyết biết được một chút lễ nghĩa của con người, nên bắt đầu học theo.
Thanh niên nghe vậy cười nói: “Ta là Kiều Phúc,Bách Vị a, ngươi không cần sợ, gia chúng ta mặc dù nghiêm khắc một chút, nói năng tuỳ tiện một chút, làm việc tàn nhẫn một chút, nhưng là đối với người một nhà, vẫn còn rất khoan hồng đại lượng ngươi hảo hảo mà hầu hạ, lấy dung mạo của ngươi,
tương lai phần thưởng rất phong phú rồi, gia không phải người hẹp hòi đâu.”
(ta ngất,anh công làm thế nào mà để hạ nhân mô tả thế này hả giời)
Bách Vị nghĩ thầm thật tốt quá, không cần tiền thưởng, nếu như cái kia gia đối với ta hài lòng, có
thể phân cho ta một vườn cây cỏ thì tốt rồi.Chỉ bất quá lời này bây giờ không dám ra khỏi miệng, sợ bị phát hiện thân phận dương yêu của hắn.
Kiều Phúc lại hỏi hắn: “Được rồi, ngươi biết thổi tiêu sao? Kỹ thuật như thế nào?”
Bách Vị vừa là sửng sốt, nghĩ thầm nhà này gia nhân còn phải biết thổi tiêu sao?
Chẳng lẽ là khảo nghiệm độ linh hoạt của ta, vì vậy vội vàng đáp: “Có a, ta thổi rất khá. Ngay cả
tiền bối cũng từng đánh giá kỹ nghệ của ta có thể làm say lòng người đấy.” Hắn vốn muốn nói Hàn tương tử tiền bối, nhưng nghĩ như vậy chẳng phải lại muốn làm bại lộ chính mình thân phận yêu tinh hay sao, bởi vậy liền che giấu.
Mà hắn cũng đích thật là biết thổi tiêu nga, ngày đó Hàn tương tử tiền bối hạ phàm rớt xuống Vụ Ẩn Sơn, thấy hắn ngồi trong đám cỏ mây đan ghế, mười ngón như múa cảm thấy hữu duyên, liền dạy hắn vài thủ tiêu khúc, này vẫn là chuyện mà Bách Vị hắn luôn tự hào.
“Hảo hảo, thật tốt quá.” Kiều Phúc một bên cười hưng phấn, một bên lôi kéo Bách Vị vào một gian thính tử.
Chỉ thấy trên ghế của chủ nhân một nam nhân mặc cẩm y ngọc, Kiều Phúc đến bên tai hắn nhẹ nhàng nói vài câu, hắn liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó hờ hững gật đầu nói: “Được rồi, chính là hắn đêm nay thử xem bản lĩnh thế nào, nếu được thông qua, ngày mai liền thưởng bạc cho hắn,
chuyện này quyết định thế đi.” Nói xong cũng không đợi ta nói tiếng nào liền phất tay áo đi vào trong.
Nam nhân này thật là anh tuấn vô cùng, Bách Vị ta trước đây tự nhận là gặp qua không ít nam nhân, trong đó cũng có thấy nhiều mỹ nam tử, nhưng so với người này thì không thể sánh bằng, người nọ ngũ quan sâu sắc hoàn mỹ, quan trọng là hắn rất lạnh lùng khí khái, lại có vài phần bá chủ kiêu hùng, thoáng cái khiến cho ta thiếu chút nữa thì sợ đến quỳ trên mặt đất.
(thế này thì sau này làm sao bắt nạt được chồng bé dê ơi)
Cũng may nam nhân nọ đã rời đi, Bách Vị lau mồ hôi trên trán, khi đi ra phát giác ở đình nghỉ mát
phía tây có rất nhiều nam nhân cung nữ nhân ai nấy dung mạo như hoa đang ngồi chơi, Kiều Phúc đến trước mặt bọn họ nói nói mấy câu, ánh mắt họ liền cùng nhau hướng hắn trông lại, trong đó có hâm mộ cũng có ghen ghét, lại có ánh mắt cực kỳ hâm mộ cùng kinh ngạc.
Bách Vị nghĩ thầm loài người cũng trải qua một ngàn năm rồi, hay là không chịu mở mang kiến thức, không phải chỉ là một tên gia nhân thôi sao?Bị ta đoạt đi cũng không phải là bảo toạ Hoàng đế, sao lại dùng ánh mắt này nhìn ta chứ? Ôi, quả nhiên là công việc khó khăn mà.
Kế tiếp là ta bị đưa đi tắm rửa bằng nước tắm thơm phức, rồi thay y phục, trang điểm, tất cả đều làm cho Bách Vị ta thấy phiền phức vô cùng, nghĩ thầm: đến mức này sao? Mặc ở trên người xiêm yhoa lệ như vậy, làm gia nhân hai ngày thì thành đống vải rách rồi, trước đây ta lấy một bộ lông biến
thành bạch y bào, vừa đẹp vừa nhẹ nhàng, lại dễ làm việc, trọng yếu nhất là chắc chắn, ở Vụ Ẩn Sơn ta mặc nó làm việc mấy trăm năm mà cũng không hề có một miếng rách nhỏ nào.Lúc trước bận rộn quá nên lại quên mang theo rồi.
Kiều Phúc dẫn Bách Vị tiến vào cái sân vừa lớn vừa hoa lệ, không ngừng mà nói: “Gia bây giờ tinh thần hưng thịnh, nếu không cho ngươi ăn bữa cơm trước, đối với lần đầu tiên mà nói dù sao cũng là rất mệt mỏi, bất quá Bách Vị ngươi yên tâm, chỉ cần xong xuôi hết mọi việc, mặc kệ chủ nhân hài
lòng hay không, ta cũng mời ngươi, muốn ăn cái gì cứ việc nói cho ta biết.”
Bách Vị thật cao hứng, nghĩ thầm vụ này coi như không tệ, không hài lòng cũng có cơm ăn.
Hắn rất muốn nói Kiều Phúc cấp cho hắn thật nhiều cây cỏ xanh non là được, thế nhưng nếu vậy
thân phận yêu tinh của chính mình bị bại lộ rồi, bởi vậy Bách Vị hắn cố nén dục vọng, khụ hai tiếng nói: “Không quan hệ không quan hệ, ta ăn cơm luôn luôn ăn ít, dù sao bây giờ cũng không đói, ngày
mai cũng không muộn.”
Kiều Phúc hết sức cảm động, còn nói rất nhiều hảo hảo hầu hạ gia, tương lai không hề thiếu chỗ tốt Sau đó đem Bách Vị vào một gian phòng, chính mình thì lén lút rời khỏi đó.
Nam nhân kia ban ngày làm ta sợ hãi phát run lại đang nằm nghiêng tại trên giường, lấy tay chống đầu, nhìn chắm chằm vào ta từ trên xuống dưới.
Ta nuốt nước miếng một cái, mạnh mẽ đè sợ hãi trong lòng xuống, lẩm bẩm nói: “Cái kia Bây
giờ bắt đầu sao?”
Vừa dứt lời, nam nhân đối diện nhẹ giọng nở nụ cười, lẩm bẩm: “Lớn mật nhưng lại làm ra vẻ thẹn thùng ,vừa phóng đãng lại vừa ngây thơ, quả nhiên là một vưu vật, hành, ngươi nói bắt đầu mà, bắt đầu
đi, trước thổi tiêu cho ta thử xem.”
“Thổi tiêu?” Ta nghi hoặc hỏivừa lại khụ rồi hai tiếng nói: “Cái kia Bất quá, tiêu ở nơi nào đây?” Hắn vừa nói vừa nhìn nhìn cái bàn đặt bên cửa sổ, chỉ bất quá hắn thất vọng rồi, nơi đó chỉ có một bả cổ cầm, căn bản không có cái tiêu nào.
Giang Hãn kinh ngạc nhếch mắt, nghĩ thầm tiểu nhân nhi này có chút thú vị, hiếm thấy lời nói dáng điệu thơ ngây mà lại gợi tình như vậy, mặc dù là đưa đẩy cũng không làm cho người ta phản cảm.Hắn càng hăng hái, liền ngồi dậy, mỉm cười nói: “Tiêu tự nhiên là có, chỉ bất quá cần nhờ ngươi làm cho
nó lộ diện.”(nói đến đây mọi người đã hiểu là tiêu gì chưa)
Bách Vị nhíu nhíu mày, nghĩ thầm loài người nói chuyện luôn kỳ quái như vậy, cái gì mà cần nhờ ta làm cho nó lộ diện, ngươi trực tiếp nói cho ta biết tiêu ở nơi nào không phải được sao? Một bên nghĩ thầm, một bên dùng đôi mắt to tìm kiếm khắp gian phòng, liếc mắt một cái nhìn thấy trên tường treo một ống tiêu màu tím, không khỏi cao hứng nói: “Nguyên lai ở nơi này.” Nói xong tự ý chạy tới, sau đó giẫm lên bàn bát tiên, đem chiếc tiêu mang xuống.
Xoay người trở lại, hắn mang theo vui mừng tươi cười nhìn về phía giang hãn:
“Gia muốn nghe khúc nhạc gì?
Ta sở trường nhất chính là Lộng Ngọc Dẫn,ngoài ra thì còn biết thổi Bồ Tát man, Thanh Bình
Điều, Thủy Điều Ca Đầu (1), chỉ bất quá giai điệu trầm thấp ôn hoà, ít rộn rã vui vẻ, người bình thường cũng không thích nghe, gia như vậy chắc là biết thưởng thức rồi.
Nhìn vào cách gia giữ gìn chiếc tiêu này liền có thể biết được, đây là lấy cây trúc tím điêu khắc mà thành, nếu như ta không có nhìn lầm, cây tiêu này làm từ trúc tím thượng đẳng của Nam Hải, ai da
đây chính là cây tiêu ngàn vàng khó kiếm đó.”
Giang Hãn kinh ngạc mà nhìn Bách Vị như vừa gặp tình nhân mà liên tục vuốt ve cây tiêu, hắn đích xác biết giá trị xa xỉ của cây tiêu này, này là ngày đó Phùng Dạ Bạch trên đường đi Tây Vực, dùng ngàn vàng mua được từ trong tay một vị hoà thượng Thiên Trúc, sau đó tặng lại cho mình, bởi vì rấtthích, cho nên mấy năm nay luôn luôn treo ở trong phòng ngủ, không bao giờ cho người khác động tới,
ai ngờ hôm nay lại bị luyến đồng nho nhỏ này nói rõ lai lịch.
Giang Hãn nhíu mày, thản nhiên nói:
“Học thức uyên bác vốn là tốt, bất quá nếu lấy ra khoe khoang, liền khiến người chán ghét rồi, ta mua ngươi tới vốn là hầu hạ, không phải nghe ngươi nói chuyện học vấn, loại này thích hợp trêu chọc, mặc dù có thể gia tăng tình thú , nhưng nếu vượt quá sự nhẫn nại của ta, thì người bị tổn thất chính là ngươi. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội nữa, lại đây thổi tiêu cho ta, nếu làm tốt, tự nhiên lưu ngươi
lại, làm không tốt, mặc dù ngươi thật sự có chút sắc đẹp, ta cũng không hiếm lạ.”
Bách Vị ngây ngẩn cả người, tận lực bồi tiếp vẻ mặt chực khóc nhìn về phía Giang Hãn, ủy khuất
nói:
“Ngươi mặc dù là gia, cũng. . . Cũng không thể không hiểu đạo lý, ta mất công đem tiêu tới, cũng cho ngươi chọn thủ khúc, ngươi. . . Ngươi tại sao muốn làm khó ta, chẳng lẽ là đại hộ nhân gia thì giỏi lắm sao> Chủ nhân trước kia của ta có một mảnh đất lớn, dưỡng mấy trăm con dê cùng trâu bò, nhưng
cũng không như ngươi không biết lý lẽ là gì.”
“Lại đây, đáng chết ta đã rất nhẫn nại với người rồi đấy.”
Giang Hãn gầm nhẹ, tiểu nhân nhi trước mắt này mặc dù tuyệt mỹ, nhưng cũng không phải là đẹp
nhất trong số mỹ nhân hắn từng nhìn thấy, nhưng vì sao nhìn hắn ủy khuất lại không dám lớn tiếng cãi lý, lại làm cho hạ thân đột nhiên bốc hỏa mà đứng lên như vậy.
Mắt thấy Bách Vị chẳng những không tiến lên, mà còn lui lại mấy bước về phía sau, tựa hồ một khắc sau sẽ gặp xoay người chạy trốn, sự kiên nhẫn của Giang Hãn cuối cùng đã hết, sải bước tiến lên một tay túm lấy tiểu dương đang hoảng sợ quay về.
Hắn cười tà nói:
“Ngươi lúc này chẳng lẽ lại không biết phải làm gì sao? Bây giờ còn cần gì giả bộ thanh cao ngây
thơ nữa, là vì khơi gợi hứng thú của ta sao?
Được rồi, ta thừa nhận, ta đích xác bị ngươi quyến rũ rồi, ta đã quyết định, chọn ngươi là tiểu thiếp
rồi, ngươi lúc này hài lòng rồi chứ? Bây giờ ngươi chính là nên thổi tiêu cho ta được rồi chứ?”
Hắn nói xong nhân tiện lôi kéo Bách Vị trở lại trước giường, sau đó một tay giải khai nội khố của
mình, lộ ra phân thân đã hưng phấn ngẩng cao đầu, hắn chỉ vào cự vật của mình, nói với Bách Vị
“Ta cho ngươi thổi cái tiêu này, bây giờ ngươi có thể hầu hạ ta rồi.”
“Hả. . .” Hoàn toàn bị hù dọa, Bách Vị phát ra tiếng kêu cực kỳ thảm thiết, sau đó hoảng sợ mà
nhảy dựng lên, giương mất nhìn Giang Hãn, lắp bắp nói:
“Không, không phải rồi, ta. . . Ta không chuẩn bị cái này, ta. . . Ta cũng không phải đến làm thiếp cho ngươi, ngươi. . . Giang phủ các ngươi dán cáo thị tuyển gia nhân mà , ta. . . Ta là đến xin làm gia
nhân mà.”
Hắn đang hoảng sợ nên nói chuyện lung tung lộn xộn.Khiến cho Giang Hãn không hiểu ra sao, chỉ bất quá nhìn thấy tiểu mỹ nhân trước mắt thần thái kinh hoảng, hạ thân của hắn càng lúc càng hưng phấn, cự vật rung động như muốn biểu thị khát vọng đối với tiểu mỹ nhân này.
Chính là Giang Hãn đột nhiên nhớ tới, mấy ngày trước đây bởi vì lão sư gia trong tộc đã xin cáo lão hồi hương, đích xác chính mình đã ra cáo thị tuyển một lão nho đức cao vọng trọng tới làm gia sư trong phủ, chỉ bất quá cái đó và tuyển gia nhân có quan hệ gì đâu, vừa lại cùng việc mình tuyển tiểu
thiếp có quan hệ gì đây?
Tạm thời đè nén khát vọng trong lòng, Giang Hãn quyết định hỏi rõ ràng chân tướng sự việc trước đã.
“Ngươi nói ngươi là đến xin làm gia sư, ngươi biết là làm gì sao?”
Trong lòng có một phỏng đoán, nhưng Giang Hãn có chút khó tin, trừ phi này tiểu mỹ nhân nàysống một mình trên núi, nếu không ngay cả anh nông dân đều biết gia sư nghĩa là tiên sinh dạy học
trong những gia đình lớn mà.
“Chứ không phải là gia nhân sắp xếp dọn dẹp nhà cửa ở Tây phòng sao?”
Bách Vị nhìn Giang Hãn:
” Ta. . . Ta không cần ở trong đông ốc hay là tây ốc, chỉ cần có thể đem cây cỏ trong hậu viện cho
ta là được, không có tiền lương cũng được.”
Tu yêu hơn một ngàn năm, ham thích vật chất đã sớm vứt bỏ rồi, chỉ là không bỏ được loại thức ăn yêu quý nhất của mình là cỏ xanh, nên mới đưa ra yêu cầu như vậy.
Giang hãn kinh ngạc mà nhìn Bách Vị, như thế nào cũng không thể tin được mình lại đoán chính
xác. Tâm lý có một chút rối loạn, hắn nhìn Bách Vị một hồi lâu, thở dài nói:
“Ta là muốn tìm một gia sư để dạy dỗ bọn con cháu trong phủ học tập, ngươi ngay cả gia sư là gì cũng không biết, nhiệm vụ này hiển nhiên không thể đảm nhiệm.
Nhưng là ta đang chọn lựa một người làm thê thiếp của ta, ngươi lại hết lần này tới lần khác thu hút ánh mắt của ta, thế nào, nếu như ngươi nguyện ý, ngày mai ta sẽ tặng cho ngươi một sính lễ, chúng ta làm việc này mấy ngày(khiếp sao anh tham thế không biết, chưa gì đã đòi làm mấy ngày), đến lúc đó
đừng nói cây cỏ một hậu viện, tất cả vườn trong phủ ngươi cũng có thể tùy tiện đi dạo.”
“Tiểu. . . Tiểu thiếp?”
Bách Vị sợ đến thụt lùi vài bước, hắn biết tiểu thiếp là vợ bé của người có tiền, mặc dù Giang Hãn
ra điều kiện rất mê người, nhưng là chính mình làm tiểu thiếp cho hắn, hắn có thể không bức mình cùng
hắn hành phòng sao?
Vừa rồi hắn còn muốn mình hầu hạ cái đồ vật kia của hắn kia mà.
Bách Vị nghĩ đến việc phi tiên của mình, lại nhìn đến cự vật đầy gân xanh kia, sau đó kiên quyết
mà lắc đầu, nhưng hắn không từ bỏ cây cỏ ngon lành của hắn được, vì vậy ra vẻ đáng thương mà nhìn
Giang Hãn, ngập ngừng hỏi:
“Nọ vậy. . . Vậy phủ của ngươi có cần gia nhân không? Ta. . . Ta có thể đan rất nhiều rất nhiều ghế
mây đẹp, đủ loại kiểu dáng”
Giọng hắn dần dần thấp xuống, bởi vì chứng kiến Giang Hãn trong nháy mắt ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo.
“Ta không cần, ngươi đã không muốn làm tiểu thiếp của ta, vậy thì đi đi.”
Giang Hãn đứng lên, một lần nữa sửa sang lại quần áo. Trong lòng vẫn là có một tia không muốn,
nhưng hắn luôn luôn khinh thường việc cưỡng cầu kẻ khác. Nhìn thấy Bách Vị một bên hướng cửa đi ra, một bên quay đầu lại nhìn, cặp mắt tựa hồ khẩn cầu chính mình lưu hắn tại trong phủ. Trong lòng không khỏi dâng lên một trận không đành lòng.
Nhưng Giang Hãn rất rõ ràng, một khi lưu lại Bách Vị , ngày sau chính mình rất có khả năng tái đối với hắn sinh ra dục niệm, đến lúc đó hắn lại không muốn bắt buộc Bách Vị , chính mình phải chịu thống khổ.
Thật lâu sau khi tiếng bước chân biến mất, Giang Hãn thở dài, xoay người lại nhìn về phía cửa sổ, đã không thấy bóng người Bách Vị rồi.
Hắn tâm lý dâng lên vài phần phiền muộn, nhiều năm như vậy, Bách Vị là người đầu tiên làm cho hắn cảm thấy hứng thú, hắn phải thừa nhận Bách Vị thật sự rất ngây thơ đáng yêu , chỉ tiếc, hắn không muốn làm bồi mình.Điều này làm cho Giang Hãn lần đầu tiên dâng lên cảm giác bất đắc dĩ không biết làm sao.
Chỉ bất quá, Giang Hãn nằm mơ cũng thật không ngờ, hắn cùng Bách Vị lại gặp lại nhau nhanh như vậy, hơn nữa lại là gặp nhau ở Yến Sa Lâu. Hết———————
Chú thích:
(1) Tên các khúc nhạc, ta không hiểu chỗ này nên để Hán Việt luôn,nàng nào biết thì nói cho ta sửa nhé * Ta muốn giải thích thêm một chút về phần mà Bách Vị nhầm lẫn: Bách Vị đọc cáo thị đã hiểu nhầm từ tây bữa tiệc(tuyển gia sư) thành biên bữa tiệc tử tại tây phòng, nếu ta edit đúng theo thế thì ta cảm giác đoạn văn nó không được hay lắm vì biên bữa tiệc tử hình như là đan ghế mây thì phải nên ta đã
chuyển sang từ gia nhân cho nó vừa ngắn gọn mà lại xuôi theo ý trong đoạn văn hơn,
đây chỉ là ý nghĩ chủ quan của ta thôi, nếu nàng nào hiểu rõ đoạn này trong qt thì làm ơn giải thích lại giúp ta để ta sửa Đăng bởi: admin
Dương yêu Bách Vị có thể xem là một trong những con yêu thông minh nhất trong 12 người bọn chúng, có thể gọi là bảo khố trong bảo khố, hắn tính tình hiền lành nhu hoà, làm việc tỉ mỉ cẩn thận, bởi vậy tất cả mọi người rất thích hắn, chính là lá gan không lớn, một lần thấy trên núi nọ xuất hiện một con
báo tinh liền vứt bỏ thể diện của yêu tinh vắt chân lên mà chạy
(trời ơi sao em ý lại đáng yêu thế này)
Vì thế mười tên yêu tinh kia đã phải để Bạch Thự đến dạy dỗ hắn không ít lần
Khổ nỗi khi cùng Bạch Thự tiến lên núi kia, bởi vì Bạch Thự so với mình lá gan còn nhỏ hơn nên
mỗi khi gặp con báo tinh đó liền sợ đến mức cả bản năng chạy trốn cũng không còn, may mắn là con báo đó tớt tính, lần nào cũng mang vẻ mặt ngại ngùng mà ngậm Bạch Thự trong mồm mà mang về trả cho bọn ta.
Bất quá Bách Vị nhát gan nhưng sau khi sống với nhau một thời gian dài thì các yêu tinh đều biết tiểu dương nhi này kỳ thật là ngoài mềm trong cứng, bình thường việc gì cũng có thể hảo hảo thương lượng nhưng một khi chọc giận hắn thì chắc chắn không có kết quả tốt đẹp gì. Trong trận chiến với bọn yêu tinh bên ngoài, hắn từng bởi vì bạn tốt trư yêu bị đánh trọng thương mà đại phát thần uy, đem tên yêu tinh đó đánh cho hình thần câu diệt.Bách Vị kỳ thật không muốn thay đổi cuộc sống hiện nay của hắn, chỉ bất quá lần này xuống núi tìm kiếm đáp án, tất cả mọi người hết sức tích cực hăng hái, hắn cũng không dám đưa ra ý kiến phản đối, cho nên sau khi từ biệt mọi người, hắn thật sự rất phiền não.
Thầm nghĩ trong thế giới con người vẫn có rất nhiều con cháu của mình, nhưng sợ rằng trong dương giới sẽ không sinh ra cái gì gọi là “Hỏi thế gian tình ái là chi” để cho ta tìm đáp án đâu, muốn có câu trả lời, xem ra chỉ có thể tìm kiếm trong nhân loại, chỉ là. . .
Bách Vị thở dài, hắn rất sợ hãi loài người, lúc đầu,khi hắn còn chưa có tiến vào tu luyện, có lần bởi vì tham ăn mà lạc vào hậu viện của một gia đình, kết quả thiếu chút nữa thì bị làm thịt, nếu không phải sư phụ đang cưỡi mây nhìn thấy rồi cứu hắn ra thì sợ rằng bây giờ hắn đã phải trải qua kiếp luân hồi đến mấy lần rồi.
Nhưng sự tình cho tới bây giờ, có sợ hãi cũng vô ích
Bách Vị cưỡi mây vòng vèo một hồi, rốt cục không cam lòng hạ xuống, bắt đầu hành trình gian nan
của hắn.
Hắn hạ xuống một cánh rừng, đi qua một đoạn đường,nhân tiện nhìn ngắm sông Trường Giang cực kỳ bao la hùng vĩ.Bách Vị mặc trên người y phục màu trắng, cảm thấy không đẹp bằng bộ lông màu trắng nguyên bản của mình trước đây, nhưng lúc này không có biện pháp rồi, một là tới rồi nhân gian rồi thì không được hiện nguyên hình, hai là nếu có lộ nguyên hình sợ rằng nhà thuyền sẽ không chở một con dê lớn thế này qua sông đâu. Bởi vậy Bách Vị nhìn bờ sông một hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể theo dòng người lên thuyền.
Hắn không có một chút khái niệm nào về tiền bạc, nhưng bởi vì khuôn mặt tuyệt mỹ,giọng nói mềm mại êm tai, nhà thuyền chỉ nghĩ sợ đây là tiểu thiếu gia nhà nào đấy ham vui mà bỏ đi chơi một mình nên cũng không đòi tiền, dễ dàng đưa Bách Vị vào thành Kim Lăng.
Kim Lăng từ xưa phồn hoa, đã trải qua sáu triều đại, phú thương giàu có,quý tộc hiển hách, tựnhiên cũng không ít, nhưng nếu là hỏi Kim Lăng thành đệ nhất gia,ngay cả người ở nơi khác đến cũng
biết là gia tộc họ Giang ở thành bắc, hiện nay chủ gia tộc là Giang Hãn tuy còn trẻ tuổi, nhưng không chỉ là Kim Lăng thành đệ nhất nhân, cho dù đưa mắt khắp thiên hạ, cũng là nằm trong danh sách mười vị đại phú thương đại nhân vật.
(mười anh top ten mí lị quốc sư với chả quốc vương thì 12 em yêu tinh cuỗm hết,các em thật
biết chọn chồng mà)
Nguyên nhân chính là vi như thế, mọi người đang chen chúc nhau xem một cái cáo thị được dán ở khắp nơi, “Lão nho nào tự thấy mình đức cao vọng trọng,học vấn thâm hậu, xin mời tới Giang phủ nói chuyện”, cũng không có người nào ngu ngốc hỏi đến Giang phủ nào, nếu hỏi sẽ làm người ta cười đến rụng cả răng, bởi vì thành Kim Lăng không chỉ có một Giang phủ nhưng loại khẩu khí kiêu ngạo này trừ Giang Hãn đang nắm giữ Giang gia tộc kia thì còn ai vào đây nữa.
Bách Vị nghiêm túc nghiên cứu cáo thị, một bên thì thào tự nói: “Đức cao vọng trọng, học vấn thâm hậu, uh, ta đã hơn một ngàn năm tuổi rồi, hẳn là đủ lão, đủ lão nhân tiện đủ đức cao vọng trọng, về phần học vấn, mặc dù ta không có gì đặc biệt, nhưng mấy ngày nay liên tục nghiên cứu điển tịch cùng truyền kỳ tiểu thuyết, hẳn là cũng không ít. Hơn nữa đây là tuyển gia nhân sao ? Cái này là sở trường của ta a,trên Vụ Ẩn Sơn việc dọn dẹp chính là ta phụ trách,động của mấy tên kia đều là sắp xếp từ cái bàn cái ghế a. Chỉ bất quá tại sao lại muốn tìm lão nho học vấn thâm hậu đây? Chẳng lẽ đây là
quy củ trong nhà kẻ có tiền sao? Thật sự là rất kỳ quái rồi.”
Hắn nhìn thấy xung quanh không có ai, vì vậy tăng lên thêm can đảm tử, tiến lên bóc cáo thị xuống, nghĩ thầm: nếu chưa người nào lấy, ta đây thử một lần xem sao, oh, được rồi, chỉ cần cấp cho ta hậu viện nho nhỏ có cây cỏ xanh tốt phong phú là được.
Trong lòng đắc ý tưởng tượng, Bách Vị trong ánh mắt như thấy người điên của mọi người hỏi đường đi tới Giang phủ.
Thủ vệ gia đinh vừa nhìn thấy hắn, lộ ra ý tươi cười. Bách Vị còn chưa trình cáo thị, đã được bọn họ nhiệt tình mời vào, khiến cho tiểu dương hết sức xấu hổ, nghĩ thầm nhân gian cũng có người tốt, gia đinh nhà này thật nhiều người tốt, đối với một gia nhân cũng luôn tươi cười.
Đi đường gặp rất nhiều người hầu, bọn họ đều thể hiện một ánh mắt đã hiểu rõ, không đợi hắn mở miệng hỏi đã chỉ đường đi cho hắn. Điều này làm cho hắn hết sức giật mình, nghĩ thầm hơn một ngàn năm không có tới nhân gian, thuật tính quẻ phát triển tới mức làm cho người ta phải kinh ngạc, ta còn chưa mở miệng các nàng đều biết ta muốn hỏi đường đi, cái đó và dự cảm của yêu tinh đâu có gì khác nhau, đáng sợ, thật là đáng sợ, không biết các nàng có phải hay không nhìn ra ta là dương yêu rồi hay
không?
Nghĩ tới đây, Bách Vị có chút do dự, thầm nghĩ chính mình rốt cuộc có phải là đang mạo hiểm không đây.Đang chần chừ thì nghe một tiếng thở phì phò rồi một tiếng nói vang lên:”Ai nha má ơi, cám ơn trời đất, cuối cùng cũng có một người đẹp tuyệt trần tới rồi,người này gia mà còn không hài lòng thì ta chỉ còn cách đâm đầu xuống đất mà chết thôi.” Một người ước chừng hai mươi bảy tám tuổi đầu đầy mồ hôi chạy tới, trên dưới đánh giá ta vài lần, liền ha hả cười nói: “Lúc Tiểu Linh Nhi đến nói cho ta biết, ta còn không tin, hôm nay vừa thấy, mới biết thế gian quả nhiên có tuyệt đại giai nhân như thế
này.”
Hắn kéo tay ta, thân thiết nói: “Ngươi tên là gì? Sao không có ai hộ tống ngươi tới đây?”
Bách Vị không hiểu ra sao nhìn hắn: “Ta. . . Ta là Bách Vị, cái này. . . Tới chỗ này mà cứ như là
ra chiến trường vậy sao. . . Còn muốn có người hộ tống sao?”
“Ha ha, đương nhiên không phải rồi, chỉ bất quá những người đó đều có người hộ tống.” Thanh niên ha ha mà cười, làm cho người ta có cảm giác hết sức thân thiết: “Bách Vị Bách Vị, tên rất hay, nhân sinh trăm vị, ngươi một cái tên đã nói lên toàn bộ rồi. Đừng nói, có lẽ chính là ngươi tác phonghào hiệp kiên cường gia sẽ thích đây, ai nha, nói thật ra, chọn hơn mười ngày rồi, ta thật sự cũng mệt
mỏi lắm rồi, ôi, làm người nô bộc thật khổ, nhất là nếu chủ nhân ngươi là người đặc biệt nghiêm
khắc.”
Bách Vị nghĩ thầm nhà này đích thực nghiêm khắc, chọn một gia nhân cũng phải do cái kia khủng hoảng lão gia tự mình xem qua.Chỉ bất quá hắn thấy người thanh niên này có đôi mắt rất thân thiện, liền đánh tan nghi vấn trong đầu, ngậm cười hỏi: “Đại ca ngươi tên là gì? Một khi ta được chọn, chúng ta chính là người một nhà, đến lúc đó mong ngươi chiếu cố đến ta nhiều nhiều một chút. “Bách Vị xem trong truyền kỳ tiểu thuyết biết được một chút lễ nghĩa của con người, nên bắt đầu học theo.
Thanh niên nghe vậy cười nói: “Ta là Kiều Phúc,Bách Vị a, ngươi không cần sợ, gia chúng ta mặc dù nghiêm khắc một chút, nói năng tuỳ tiện một chút, làm việc tàn nhẫn một chút, nhưng là đối với người một nhà, vẫn còn rất khoan hồng đại lượng ngươi hảo hảo mà hầu hạ, lấy dung mạo của ngươi,
tương lai phần thưởng rất phong phú rồi, gia không phải người hẹp hòi đâu.”
(ta ngất,anh công làm thế nào mà để hạ nhân mô tả thế này hả giời)
Bách Vị nghĩ thầm thật tốt quá, không cần tiền thưởng, nếu như cái kia gia đối với ta hài lòng, có
thể phân cho ta một vườn cây cỏ thì tốt rồi.Chỉ bất quá lời này bây giờ không dám ra khỏi miệng, sợ bị phát hiện thân phận dương yêu của hắn.
Kiều Phúc lại hỏi hắn: “Được rồi, ngươi biết thổi tiêu sao? Kỹ thuật như thế nào?”
Bách Vị vừa là sửng sốt, nghĩ thầm nhà này gia nhân còn phải biết thổi tiêu sao?
Chẳng lẽ là khảo nghiệm độ linh hoạt của ta, vì vậy vội vàng đáp: “Có a, ta thổi rất khá. Ngay cả
tiền bối cũng từng đánh giá kỹ nghệ của ta có thể làm say lòng người đấy.” Hắn vốn muốn nói Hàn tương tử tiền bối, nhưng nghĩ như vậy chẳng phải lại muốn làm bại lộ chính mình thân phận yêu tinh hay sao, bởi vậy liền che giấu.
Mà hắn cũng đích thật là biết thổi tiêu nga, ngày đó Hàn tương tử tiền bối hạ phàm rớt xuống Vụ Ẩn Sơn, thấy hắn ngồi trong đám cỏ mây đan ghế, mười ngón như múa cảm thấy hữu duyên, liền dạy hắn vài thủ tiêu khúc, này vẫn là chuyện mà Bách Vị hắn luôn tự hào.
“Hảo hảo, thật tốt quá.” Kiều Phúc một bên cười hưng phấn, một bên lôi kéo Bách Vị vào một gian thính tử.
Chỉ thấy trên ghế của chủ nhân một nam nhân mặc cẩm y ngọc, Kiều Phúc đến bên tai hắn nhẹ nhàng nói vài câu, hắn liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó hờ hững gật đầu nói: “Được rồi, chính là hắn đêm nay thử xem bản lĩnh thế nào, nếu được thông qua, ngày mai liền thưởng bạc cho hắn,
chuyện này quyết định thế đi.” Nói xong cũng không đợi ta nói tiếng nào liền phất tay áo đi vào trong.
Nam nhân này thật là anh tuấn vô cùng, Bách Vị ta trước đây tự nhận là gặp qua không ít nam nhân, trong đó cũng có thấy nhiều mỹ nam tử, nhưng so với người này thì không thể sánh bằng, người nọ ngũ quan sâu sắc hoàn mỹ, quan trọng là hắn rất lạnh lùng khí khái, lại có vài phần bá chủ kiêu hùng, thoáng cái khiến cho ta thiếu chút nữa thì sợ đến quỳ trên mặt đất.
(thế này thì sau này làm sao bắt nạt được chồng bé dê ơi)
Cũng may nam nhân nọ đã rời đi, Bách Vị lau mồ hôi trên trán, khi đi ra phát giác ở đình nghỉ mát
phía tây có rất nhiều nam nhân cung nữ nhân ai nấy dung mạo như hoa đang ngồi chơi, Kiều Phúc đến trước mặt bọn họ nói nói mấy câu, ánh mắt họ liền cùng nhau hướng hắn trông lại, trong đó có hâm mộ cũng có ghen ghét, lại có ánh mắt cực kỳ hâm mộ cùng kinh ngạc.
Bách Vị nghĩ thầm loài người cũng trải qua một ngàn năm rồi, hay là không chịu mở mang kiến thức, không phải chỉ là một tên gia nhân thôi sao?Bị ta đoạt đi cũng không phải là bảo toạ Hoàng đế, sao lại dùng ánh mắt này nhìn ta chứ? Ôi, quả nhiên là công việc khó khăn mà.
Kế tiếp là ta bị đưa đi tắm rửa bằng nước tắm thơm phức, rồi thay y phục, trang điểm, tất cả đều làm cho Bách Vị ta thấy phiền phức vô cùng, nghĩ thầm: đến mức này sao? Mặc ở trên người xiêm yhoa lệ như vậy, làm gia nhân hai ngày thì thành đống vải rách rồi, trước đây ta lấy một bộ lông biến
thành bạch y bào, vừa đẹp vừa nhẹ nhàng, lại dễ làm việc, trọng yếu nhất là chắc chắn, ở Vụ Ẩn Sơn ta mặc nó làm việc mấy trăm năm mà cũng không hề có một miếng rách nhỏ nào.Lúc trước bận rộn quá nên lại quên mang theo rồi.
Kiều Phúc dẫn Bách Vị tiến vào cái sân vừa lớn vừa hoa lệ, không ngừng mà nói: “Gia bây giờ tinh thần hưng thịnh, nếu không cho ngươi ăn bữa cơm trước, đối với lần đầu tiên mà nói dù sao cũng là rất mệt mỏi, bất quá Bách Vị ngươi yên tâm, chỉ cần xong xuôi hết mọi việc, mặc kệ chủ nhân hài
lòng hay không, ta cũng mời ngươi, muốn ăn cái gì cứ việc nói cho ta biết.”
Bách Vị thật cao hứng, nghĩ thầm vụ này coi như không tệ, không hài lòng cũng có cơm ăn.
Hắn rất muốn nói Kiều Phúc cấp cho hắn thật nhiều cây cỏ xanh non là được, thế nhưng nếu vậy
thân phận yêu tinh của chính mình bị bại lộ rồi, bởi vậy Bách Vị hắn cố nén dục vọng, khụ hai tiếng nói: “Không quan hệ không quan hệ, ta ăn cơm luôn luôn ăn ít, dù sao bây giờ cũng không đói, ngày
mai cũng không muộn.”
Kiều Phúc hết sức cảm động, còn nói rất nhiều hảo hảo hầu hạ gia, tương lai không hề thiếu chỗ tốt Sau đó đem Bách Vị vào một gian phòng, chính mình thì lén lút rời khỏi đó.
Nam nhân kia ban ngày làm ta sợ hãi phát run lại đang nằm nghiêng tại trên giường, lấy tay chống đầu, nhìn chắm chằm vào ta từ trên xuống dưới.
Ta nuốt nước miếng một cái, mạnh mẽ đè sợ hãi trong lòng xuống, lẩm bẩm nói: “Cái kia Bây
giờ bắt đầu sao?”
Vừa dứt lời, nam nhân đối diện nhẹ giọng nở nụ cười, lẩm bẩm: “Lớn mật nhưng lại làm ra vẻ thẹn thùng ,vừa phóng đãng lại vừa ngây thơ, quả nhiên là một vưu vật, hành, ngươi nói bắt đầu mà, bắt đầu
đi, trước thổi tiêu cho ta thử xem.”
“Thổi tiêu?” Ta nghi hoặc hỏivừa lại khụ rồi hai tiếng nói: “Cái kia Bất quá, tiêu ở nơi nào đây?” Hắn vừa nói vừa nhìn nhìn cái bàn đặt bên cửa sổ, chỉ bất quá hắn thất vọng rồi, nơi đó chỉ có một bả cổ cầm, căn bản không có cái tiêu nào.
Giang Hãn kinh ngạc nhếch mắt, nghĩ thầm tiểu nhân nhi này có chút thú vị, hiếm thấy lời nói dáng điệu thơ ngây mà lại gợi tình như vậy, mặc dù là đưa đẩy cũng không làm cho người ta phản cảm.Hắn càng hăng hái, liền ngồi dậy, mỉm cười nói: “Tiêu tự nhiên là có, chỉ bất quá cần nhờ ngươi làm cho
nó lộ diện.”(nói đến đây mọi người đã hiểu là tiêu gì chưa)
Bách Vị nhíu nhíu mày, nghĩ thầm loài người nói chuyện luôn kỳ quái như vậy, cái gì mà cần nhờ ta làm cho nó lộ diện, ngươi trực tiếp nói cho ta biết tiêu ở nơi nào không phải được sao? Một bên nghĩ thầm, một bên dùng đôi mắt to tìm kiếm khắp gian phòng, liếc mắt một cái nhìn thấy trên tường treo một ống tiêu màu tím, không khỏi cao hứng nói: “Nguyên lai ở nơi này.” Nói xong tự ý chạy tới, sau đó giẫm lên bàn bát tiên, đem chiếc tiêu mang xuống.
Xoay người trở lại, hắn mang theo vui mừng tươi cười nhìn về phía giang hãn:
“Gia muốn nghe khúc nhạc gì?
Ta sở trường nhất chính là Lộng Ngọc Dẫn,ngoài ra thì còn biết thổi Bồ Tát man, Thanh Bình
Điều, Thủy Điều Ca Đầu (1), chỉ bất quá giai điệu trầm thấp ôn hoà, ít rộn rã vui vẻ, người bình thường cũng không thích nghe, gia như vậy chắc là biết thưởng thức rồi.
Nhìn vào cách gia giữ gìn chiếc tiêu này liền có thể biết được, đây là lấy cây trúc tím điêu khắc mà thành, nếu như ta không có nhìn lầm, cây tiêu này làm từ trúc tím thượng đẳng của Nam Hải, ai da
đây chính là cây tiêu ngàn vàng khó kiếm đó.”
Giang Hãn kinh ngạc mà nhìn Bách Vị như vừa gặp tình nhân mà liên tục vuốt ve cây tiêu, hắn đích xác biết giá trị xa xỉ của cây tiêu này, này là ngày đó Phùng Dạ Bạch trên đường đi Tây Vực, dùng ngàn vàng mua được từ trong tay một vị hoà thượng Thiên Trúc, sau đó tặng lại cho mình, bởi vì rấtthích, cho nên mấy năm nay luôn luôn treo ở trong phòng ngủ, không bao giờ cho người khác động tới,
ai ngờ hôm nay lại bị luyến đồng nho nhỏ này nói rõ lai lịch.
Giang Hãn nhíu mày, thản nhiên nói:
“Học thức uyên bác vốn là tốt, bất quá nếu lấy ra khoe khoang, liền khiến người chán ghét rồi, ta mua ngươi tới vốn là hầu hạ, không phải nghe ngươi nói chuyện học vấn, loại này thích hợp trêu chọc, mặc dù có thể gia tăng tình thú , nhưng nếu vượt quá sự nhẫn nại của ta, thì người bị tổn thất chính là ngươi. Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội nữa, lại đây thổi tiêu cho ta, nếu làm tốt, tự nhiên lưu ngươi
lại, làm không tốt, mặc dù ngươi thật sự có chút sắc đẹp, ta cũng không hiếm lạ.”
Bách Vị ngây ngẩn cả người, tận lực bồi tiếp vẻ mặt chực khóc nhìn về phía Giang Hãn, ủy khuất
nói:
“Ngươi mặc dù là gia, cũng. . . Cũng không thể không hiểu đạo lý, ta mất công đem tiêu tới, cũng cho ngươi chọn thủ khúc, ngươi. . . Ngươi tại sao muốn làm khó ta, chẳng lẽ là đại hộ nhân gia thì giỏi lắm sao> Chủ nhân trước kia của ta có một mảnh đất lớn, dưỡng mấy trăm con dê cùng trâu bò, nhưng
cũng không như ngươi không biết lý lẽ là gì.”
“Lại đây, đáng chết ta đã rất nhẫn nại với người rồi đấy.”
Giang Hãn gầm nhẹ, tiểu nhân nhi trước mắt này mặc dù tuyệt mỹ, nhưng cũng không phải là đẹp
nhất trong số mỹ nhân hắn từng nhìn thấy, nhưng vì sao nhìn hắn ủy khuất lại không dám lớn tiếng cãi lý, lại làm cho hạ thân đột nhiên bốc hỏa mà đứng lên như vậy.
Mắt thấy Bách Vị chẳng những không tiến lên, mà còn lui lại mấy bước về phía sau, tựa hồ một khắc sau sẽ gặp xoay người chạy trốn, sự kiên nhẫn của Giang Hãn cuối cùng đã hết, sải bước tiến lên một tay túm lấy tiểu dương đang hoảng sợ quay về.
Hắn cười tà nói:
“Ngươi lúc này chẳng lẽ lại không biết phải làm gì sao? Bây giờ còn cần gì giả bộ thanh cao ngây
thơ nữa, là vì khơi gợi hứng thú của ta sao?
Được rồi, ta thừa nhận, ta đích xác bị ngươi quyến rũ rồi, ta đã quyết định, chọn ngươi là tiểu thiếp
rồi, ngươi lúc này hài lòng rồi chứ? Bây giờ ngươi chính là nên thổi tiêu cho ta được rồi chứ?”
Hắn nói xong nhân tiện lôi kéo Bách Vị trở lại trước giường, sau đó một tay giải khai nội khố của
mình, lộ ra phân thân đã hưng phấn ngẩng cao đầu, hắn chỉ vào cự vật của mình, nói với Bách Vị
“Ta cho ngươi thổi cái tiêu này, bây giờ ngươi có thể hầu hạ ta rồi.”
“Hả. . .” Hoàn toàn bị hù dọa, Bách Vị phát ra tiếng kêu cực kỳ thảm thiết, sau đó hoảng sợ mà
nhảy dựng lên, giương mất nhìn Giang Hãn, lắp bắp nói:
“Không, không phải rồi, ta. . . Ta không chuẩn bị cái này, ta. . . Ta cũng không phải đến làm thiếp cho ngươi, ngươi. . . Giang phủ các ngươi dán cáo thị tuyển gia nhân mà , ta. . . Ta là đến xin làm gia
nhân mà.”
Hắn đang hoảng sợ nên nói chuyện lung tung lộn xộn.Khiến cho Giang Hãn không hiểu ra sao, chỉ bất quá nhìn thấy tiểu mỹ nhân trước mắt thần thái kinh hoảng, hạ thân của hắn càng lúc càng hưng phấn, cự vật rung động như muốn biểu thị khát vọng đối với tiểu mỹ nhân này.
Chính là Giang Hãn đột nhiên nhớ tới, mấy ngày trước đây bởi vì lão sư gia trong tộc đã xin cáo lão hồi hương, đích xác chính mình đã ra cáo thị tuyển một lão nho đức cao vọng trọng tới làm gia sư trong phủ, chỉ bất quá cái đó và tuyển gia nhân có quan hệ gì đâu, vừa lại cùng việc mình tuyển tiểu
thiếp có quan hệ gì đây?
Tạm thời đè nén khát vọng trong lòng, Giang Hãn quyết định hỏi rõ ràng chân tướng sự việc trước đã.
“Ngươi nói ngươi là đến xin làm gia sư, ngươi biết là làm gì sao?”
Trong lòng có một phỏng đoán, nhưng Giang Hãn có chút khó tin, trừ phi này tiểu mỹ nhân nàysống một mình trên núi, nếu không ngay cả anh nông dân đều biết gia sư nghĩa là tiên sinh dạy học
trong những gia đình lớn mà.
“Chứ không phải là gia nhân sắp xếp dọn dẹp nhà cửa ở Tây phòng sao?”
Bách Vị nhìn Giang Hãn:
” Ta. . . Ta không cần ở trong đông ốc hay là tây ốc, chỉ cần có thể đem cây cỏ trong hậu viện cho
ta là được, không có tiền lương cũng được.”
Tu yêu hơn một ngàn năm, ham thích vật chất đã sớm vứt bỏ rồi, chỉ là không bỏ được loại thức ăn yêu quý nhất của mình là cỏ xanh, nên mới đưa ra yêu cầu như vậy.
Giang hãn kinh ngạc mà nhìn Bách Vị, như thế nào cũng không thể tin được mình lại đoán chính
xác. Tâm lý có một chút rối loạn, hắn nhìn Bách Vị một hồi lâu, thở dài nói:
“Ta là muốn tìm một gia sư để dạy dỗ bọn con cháu trong phủ học tập, ngươi ngay cả gia sư là gì cũng không biết, nhiệm vụ này hiển nhiên không thể đảm nhiệm.
Nhưng là ta đang chọn lựa một người làm thê thiếp của ta, ngươi lại hết lần này tới lần khác thu hút ánh mắt của ta, thế nào, nếu như ngươi nguyện ý, ngày mai ta sẽ tặng cho ngươi một sính lễ, chúng ta làm việc này mấy ngày(khiếp sao anh tham thế không biết, chưa gì đã đòi làm mấy ngày), đến lúc đó
đừng nói cây cỏ một hậu viện, tất cả vườn trong phủ ngươi cũng có thể tùy tiện đi dạo.”
“Tiểu. . . Tiểu thiếp?”
Bách Vị sợ đến thụt lùi vài bước, hắn biết tiểu thiếp là vợ bé của người có tiền, mặc dù Giang Hãn
ra điều kiện rất mê người, nhưng là chính mình làm tiểu thiếp cho hắn, hắn có thể không bức mình cùng
hắn hành phòng sao?
Vừa rồi hắn còn muốn mình hầu hạ cái đồ vật kia của hắn kia mà.
Bách Vị nghĩ đến việc phi tiên của mình, lại nhìn đến cự vật đầy gân xanh kia, sau đó kiên quyết
mà lắc đầu, nhưng hắn không từ bỏ cây cỏ ngon lành của hắn được, vì vậy ra vẻ đáng thương mà nhìn
Giang Hãn, ngập ngừng hỏi:
“Nọ vậy. . . Vậy phủ của ngươi có cần gia nhân không? Ta. . . Ta có thể đan rất nhiều rất nhiều ghế
mây đẹp, đủ loại kiểu dáng”
Giọng hắn dần dần thấp xuống, bởi vì chứng kiến Giang Hãn trong nháy mắt ánh mắt trở nên vô cùng lạnh lẽo.
“Ta không cần, ngươi đã không muốn làm tiểu thiếp của ta, vậy thì đi đi.”
Giang Hãn đứng lên, một lần nữa sửa sang lại quần áo. Trong lòng vẫn là có một tia không muốn,
nhưng hắn luôn luôn khinh thường việc cưỡng cầu kẻ khác. Nhìn thấy Bách Vị một bên hướng cửa đi ra, một bên quay đầu lại nhìn, cặp mắt tựa hồ khẩn cầu chính mình lưu hắn tại trong phủ. Trong lòng không khỏi dâng lên một trận không đành lòng.
Nhưng Giang Hãn rất rõ ràng, một khi lưu lại Bách Vị , ngày sau chính mình rất có khả năng tái đối với hắn sinh ra dục niệm, đến lúc đó hắn lại không muốn bắt buộc Bách Vị , chính mình phải chịu thống khổ.
Thật lâu sau khi tiếng bước chân biến mất, Giang Hãn thở dài, xoay người lại nhìn về phía cửa sổ, đã không thấy bóng người Bách Vị rồi.
Hắn tâm lý dâng lên vài phần phiền muộn, nhiều năm như vậy, Bách Vị là người đầu tiên làm cho hắn cảm thấy hứng thú, hắn phải thừa nhận Bách Vị thật sự rất ngây thơ đáng yêu , chỉ tiếc, hắn không muốn làm bồi mình.Điều này làm cho Giang Hãn lần đầu tiên dâng lên cảm giác bất đắc dĩ không biết làm sao.
Chỉ bất quá, Giang Hãn nằm mơ cũng thật không ngờ, hắn cùng Bách Vị lại gặp lại nhau nhanh như vậy, hơn nữa lại là gặp nhau ở Yến Sa Lâu. Hết———————
Chú thích:
(1) Tên các khúc nhạc, ta không hiểu chỗ này nên để Hán Việt luôn,nàng nào biết thì nói cho ta sửa nhé * Ta muốn giải thích thêm một chút về phần mà Bách Vị nhầm lẫn: Bách Vị đọc cáo thị đã hiểu nhầm từ tây bữa tiệc(tuyển gia sư) thành biên bữa tiệc tử tại tây phòng, nếu ta edit đúng theo thế thì ta cảm giác đoạn văn nó không được hay lắm vì biên bữa tiệc tử hình như là đan ghế mây thì phải nên ta đã
chuyển sang từ gia nhân cho nó vừa ngắn gọn mà lại xuôi theo ý trong đoạn văn hơn,
đây chỉ là ý nghĩ chủ quan của ta thôi, nếu nàng nào hiểu rõ đoạn này trong qt thì làm ơn giải thích lại giúp ta để ta sửa Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.