Chương 3
Lê Hoa Yên Vũ
03/01/2017
CHƯƠNG 2
Giang Hãn cùng Phùng Dạ Bạch tuy là bằng hữu nhưng tính cách lại không giống nhau.
Phùng Dạ Bạch phong lưu đa tình, nữ nhân cũng rất thích hắn còn Giang Hãn thì hết sức lạnh lùng
vô tình, hắn đi thanh lâu kỹ viện, bất quá là vì muốn giải quyết sinh lý, vài ngày một lần, phát tiết xong liền rời đi, vì vậy dù hắn tướng mạo cùng quyền thế tiền tài đều khiến thanh lâu nữ tử hết sức thèm thuồng, nhưng hắn đối với phụ nữ nửa điểm ôn nhu chăm sóc cũng không có, vì thế còn kém xa Phùng Dạ Bạch.
Chính vì thế, trước đó vài ngày Giang Hãn mới có ý định nạp một người thiếp, dù sao đều là để giải quyết sinh lý, chung quy đi thanh lâu cũng phiền toái, mặc dù mỗi lần hắn cũng chi rất nhiều bạc để tuyển xử nữ tới hầu hạ, không có khuyết điểm hay bệnh tật gì, nhưng chỉ là phát tiết dục vọng, mấy xử nữ đó lần đầu tiên hầu hạ nên không thật sự thoải mái, còn nữa vài ngày một lần lại phải đến thanh lâu, cũng phiền toái, tốt hơn hết là chọn một người rồi lấy về nhà luôn cho đỡ phiền toái.Cuối cùng, Giang Hãn vẫn không tìm thấy ai vừa ý ngoại trừ Bách Vị, mà Bách Vị thì lại không muốn làm tiểu thiếp của hắn.
Sau khi nhìn thấy Bách Vị, thì hắn lại càng không thấy ai vừa mắt, cuối cùng vẫn không tuyển được ai vì vậy hắn lại một lần nữa phải tới Yến Sa Lâu.
Kiều Phúc đi theo hắn, vừa vào cửa thấy tú bà liền đưa cho nàng một trăm lạng bạc nói
“Vẫn theo quy củ cũ của lão gia nhà ta, ngươi tìm một cô nương chưa khai bao, chúng ta muốn
phòng tốt nhất.”
Chợt nghe trên lầu hai vang lên một tiếng hét thảm, tiếp theo thì thấy một bóng người to béo như lợn lăn xuống cầu thang Trong đại sảnh tầm mắt mọi người đều bị hấp dẫn tới, chợt nghe có người cả
kinh kêu lên:
“A, không phải Phạm lão gia sao? Sao lại có người ngay cả Phạm lão gia cũng dám trêu vào.”
Lời vừa nói ra, lập tức liền có mấy người người lên tiếng phụ họa
Phạm lão gia này cũng là nhân vật rất có tiếng tăm trong thành Kim Lăng, tiền trang của hắn nổi
tiếng nhờ cho vay nặng lãi, rất nhiều người vay của hắn , tự nhiên cũng rất nịnh nọt hoặc sợ hãi hắn.
Tú bà lắc lắc cái mông to lớn tiến lên, một bên hô to gọi nhỏ nói:
“Ai nha trời của ta ơi, ta thấy tên tiểu hỗn đản kia thật sự là không muốn sống nữa rồi, lại dám đối
với Phạm lão gia ngài như thế, ai nha Phạm lão gia ngài yên tâm, ta phái người đi thu thập hắn.”
Nàng vừa mới nói hết, Phạm lão gia nọ đã bò dậy, hung tợn nói:
“Diêu mụ mụ, ta hôm nay không cần hắn nữa, cho người của ta thượng, không đem hắn thao chết ở
trên giường, không giải được mối hận trong lòng ta.”
Tú bà vội kêu lên:
“Người đâu, mau ngăn cản tiểu hỗn đản này, đừng cho hắn chạy, kéo trở về đánh gãy chân hắn chota.”
Nàng gọi một tiếng, lập tức liền có mấy tên bảo tiêu cao lớn lực lưỡng từ trong lao tới, vây quanh
bóng người đang lao xuống.
Giang Hãn thờ ơ liếc mắt một cái về phía bên kia một cái liền nhận ra người đang bị vây bắt kia chính là Bách Vị mà hắn đang mong có thể gặp lại một lần.
“Các ngươi. . . Các ngươi đừng ép ta.”
Trên người Bách Vị y phục thưa thớt, dấu bầm tím cùng vết thương trên da thịt như ẩn như hiện ,
chỉ có mặt hắn là vẫn còn xinh đẹp tuyệt trần.
Hắn nhìn mấy tên bảo tiêu đang chậm rãi đi tới, liền lui về phía sau một bước, khóe mắt ẩm ướt, cánh tay tinh tế trắng nõn đan chéo trước ngực bày ra một tư thế như là phòng ngự, một bên lẩm bẩm
nói:
“Các ngươi. . . Các ngươi đừng khinh người quá đáng rồi, bức. . . Bức ta nóng nảy, vốn. . . Vốn
tiểu dương cũng không phải dễ chọc, đừng. . . Đừng ép ta động thủ.”
Lúc Bách Vị còn ở trên núi, bởi vì ít tuổi, cho nên những yêu tinh so với hắn lớn hơn một chút như trâu, ngựa, xà cũng thân thiết gọi hắn là tiểu dương, cho nên tiểu dương đã trở thành câu cửa miệng cửa hắn, hôm nay mặc dù tại nhân gian, nhưng lúc này tức giận , sao còn có thể bận tâm vấn đề thân phận
có bại lộ hay không ?
Cũng may tất cả mọi người tưởng rằng hắn là bởi vì Phạm lão gia được người xưng hô “Đợi làm thịt dê con” , cho nên mới tự xưng như thế, không có bị bại lộ thân phận.
Phạm lão gia nhe răng cười ở phía sau la hét nói:
“Trói, đừng dùng sợi dây bình thường, dùng dây làm bằng da trâu đã ngâm nước ấy, bắt hắn trói
chắc vào cho ta, ta muốn nhìn hắn ở trên giường có thể chịu đựng tới khi nào, hắc hắc, ta thích nhất thuần phục loại dê con vừa đáng yêu vừa lại quật cường này, động thủ nhanh lên một chút, ta thưởng
mỗi người năm lượng bạc.”
“Quả nhiên là uy phong thật lớn a.”
Ngay lúc Phạm lão gia la hét hết, bọn bảo tiêu cũng vì phần thưởng mà bắt đầu tiến lên, trong đám
người đột nhiên vang lên một tiếng cười nhẹ, người này khẩu khí tựa hồ là lười biếng, thanh âm trong trẻo nhưng đặc biệt lạnh lùng trầm thấp, nhưng lại làm cho đại sảnh đang ồn ào hò hét lập tức yên tĩnh l ại .
Tú bà tâm lý trầm xuống, thầm nghĩ, không xong rồi, lo chuyện của tên tiểu hỗn đản không nghe lời với Phạm lão gia, như thế nào lại có thể quên đại lão gia thân phận cao quý kia chứ.
Nàng nhất thời xuất ra một tầng mồ hôi lạnh, vội xoay người, cười nói:
“Ai nha Giang công tử, ngươi xem trí nhớ của ta này, làm cho ngài đợi hồi lâu, người yên tâm, Hương Tuyết năm trước ta đưa đến Tần Hoài bồi dưỡng đã trở về, thật sự là sắc nghệ song tuyệt, ta sẽ đưa nàng đến hầu hạ công tử, chỉ bất quá giá tiền. . . Hả ha ha ha, ta lại nói hồ đồ rồi, Giang công tử
không lúc nào bạc đãi ta a. . .”
Không đợi mụ nói xong, Kiều Phúc lại xuất ra ngân phiếu một ngàn hai, một bên nói:
“Nếu vốn là sắc nghệ song tuyệt, tự nhiên là đáng tiền, chỉ bất quá quy củ của công tử chúng ta
ngươi đã biết rồi, nếu tra xét phát hiện không có tốt như ngươi nói, đừng trách ta hủy đi cả Yến Sa lâu
này.”
Tú bà cười tít cả mắt, tiếp nhận ngân phiếu đang muốn mời Giang Hãn đi lên trên lầu, đã thấy hắn
chăm chú nhìn Bách Vị, tâm lý mụ trầm xuống, vội nói:
“Công tử, thật xấu hổ, tên kia mặc dù là người mới nhưng đã bị Phạm lão gia chọn trước rồi, hơn nữa tính tình nóng nảy, tuy nói dung mạo xinh đẹp, nhưng Hương Tuyết dung mạo cũng không thua hắn,
ta không dám cùng công tử nói xạo. . .”Không đợi mụ nói xong, Giang Hãn đã phất tay ngăn lại, lãnh đạm hỏi:
“Ngươi mua hắn bao nhiêu tiền?”
“Oh?”
Tú bà sửng sốt, sau đó lập tức tỉnh ngộ, vội vàng nói:
“Ta không dám lừa gạt công tử, hắn xinh đẹp như vậy nhìn là biết giá tiền cũng là xa xỉ rồi. Ta mua
hắn ba trăm lượng bạc, ở nơi này năm sáu ngày, ăn mặc. . .”
Không đợi mụ nói xong, Giang Hãn liền nói với Kiều Phúc:
“Cấp mụ ba vạn lượng bạc, đem Bách Vị về.”
Lúc Kiều Phúc vừa mới nhìn thấy Bách Vị , cũng lấy làm kinh hãi, không rõ hắn như thế nào lại tới
loại địa phương này, chẳng lẽ tới nơi này so với ở Giang phủ làm tiểu thiếp cho gia lại tốt hơn sao?
Nghĩ vậy, liền có một cảm giác phẫn nộ, còn nghĩ đến gia nhà mình luôn kiêu ngạo, sao có thể chịu được sự sỉ nhục này, bởi vậy nghe thấy tú bà nói đến Hương Tuyết, liền tự chủ trương chi ra một ngàn lượng bạc, nghĩ thầm làm cho gia rời khỏi nơi này sớm một chút, để tránh cho gia không thoải mái, hắn cũng không nghĩ tới, Giang Hãn kế tiếp lại muốn hắn chuộc Bách Vị về.
“. . . Gia. . .”
Đôi mắt Bách Vị đong đầy nước, ban đầu hắn nhìn thấy Giang Hãn, quả thực lấy làm kinh hãi, đang
muốn hướng hắn cầu cứu, nhưng lại nhớ tới trước trong Giang phủ, chính mình đã cự tuyệt hắn, hôm nay còn có mặt mũi nào mà cầu cứu, thật sự bị dồn tới đường cùng, muốn thoát ra chỉ có thể sử dụng pháp lực thôi, dù là bị thượng giới yêu tiên trừng phạt, nhưng so với việc con heo béo ú đó bắt mình hành phòng thì còn tốt hơn nhiều.
Ai ngờ lúc này lại nghe thấy Giang Hãn nói muốn chuộc thân cho mình, trong lúc nhất thời tâm lý vừa là cảm kích vừa là chua xót, nước mắt thoáng cái đã rơi xuống, nghẹn ngào kêu nhân tiện nhào tới trong lòng Giang Hãn.
Phạm lão gia bên kia sắc mặt đã đen đến không thể đen hơn, nếu như đứng ở chỗ này không phải
Giang Hãn, mà là bất luận kẻ nào khác trong thành Kim Lăng, hắn cũng có thể hãnh diện nói một câu:
“Tiền lão gia cũng có, ta cũng muốn mua con ngựa hoang này, ngươi tránh sang một bên cho ta.”
Nhưng hết lần này tới lần khác, hết lần này tới lần khác người mua Bách Vị đúng là Giang Hãn,
vốn là một người hắn tuyệt đối không dám tranh, mà muốn tranh cũng không tranh được.
Kiều Phúc lấy ra ngân phiếu ba vạn lượng đưa cho tú bà, làm cho lão bà này mừng đến mặt mày
hớn hở, một bên lại giữ chặt một ngàn một trăm lượng bạc nghiêm mặt hỏi:
“Đã như vậy, một ngàn một trăm lượng bạc này. . .”
Không đợi mụ nói xong, Giang Hãn đã rõ ràng ý tứ của mụ, lạnh lùng nói:
“Coi như là tiền cho Bách Vị mấy ngày ở đây chi dùng đi.”
Nói xong không thèm liếc mắt đến mụ, liền ôm Bách Vị rời đi.
Chợt nghe phía sau truyền đến tiếng khóc, nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử tuyệt sắc không thua kém
Bách Vị quỳ gối trên lầu hai, khóc nói:
“Công tử vừa thương xót thân thế Bách Vị liền cứu giúp, nghĩ tới ngươi có thể cứu hắn, Hương
Tuyết liền muốn dẫm vào vết xe đổ của hắn, xin công tử đừng nhẫn tâm bỏ mặc ta”
(hô hô chị này thật là mặt dày quá rồi)
Giang Hãn lạnh lùng mà nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, trong ánh mắt lạnh lùng không có chút
tình cảm , thản nhiên nói :
“Chuyện của người ngoài, không liên quan tới ta.”
Nói xong xoay người, dắt Bách Vị rời đi. Nhưng sau khi bước ra, nghe thấy tiểu đông tây này
nghẹn ngào nói nhỏ
” Hương Tuyết tỷ tỷ”Vì vậy hắn lại dừng bước, cau mày suy nghĩ trong chốc lát, lại xoay người nói:
“Muốn ta chuộc thân cho ngươi cũng được, nhưng ngươi đi vào trong phủ, chỉ có thể làm nha đầu
hầu hạ Bách Vị , ngươi có bằng lòng hay không?”
(anh ý thật là yêu vợ hi hi)
Hắn vừa dứt lời Hương Tuyết liền lớn tiếng nói:
“Ta nguyện ý.”
Suy nghĩ một chút lại vội vàng sửa lại lời nói:
“Nô tỳ nguyện ý.”
Hương Tuyết không ra lại có chuyện tốt như thế, nàng nghĩ chính mình sắp bị ô nhục nên vừa rồi
mới lên tiếng cầu cứu, bất quá là bởi vì mắt thấy Bách Vị được cứu, hối tiếc thân thế, vừa lại nghĩ muốn lấy dung mạo làm cho Giang Hãn động tâm, lúc này nghĩ lại mới thấy mình quá liều lĩnh.
Thật sự ai cũng biết , Giang Hãn sao có thể có thể tùy tiện chuộc nàng, nếu hắn đi, chính mình sau này ở lại Yến Sa lâu , chỉ sợ càng khó vượt qua.
Ai ngờ lại có việc tốt lành ngoài ý muốn, vị công tử lãnh khốc vô tình trong truyền thuyết lại thật sự đồng ý chuộc thân cho nàng, mặc dù là làm nô tỳ, chung quy so với ở chỗ này làm kỹ nữ bán tiếng cười để kiếm sống còn tốt hơn nhiều, huống chi công tử này mặc dù thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng lại có tác phong của một chính nhân quân tử, hơn nữa nhìn ánh mắt hắn nhìn Bách Vị , rõ ràng là đã có tình cảm rồi, chính mình tới phủ của hắn, hẳn là có thể bảo trụ trong sạch đi.
Hương Tuyết nghĩ như vậy, liền hân hoan mà đứng dậy. Chỉ nghe Giang Hãn nói với tú bà:
“Ngươi tính toán chi phí mấy năm nay của nữ tử này, ngày mai đến giang phủ trình cho phòng thu
chi để lĩnh. Nhớ kỹ, nàng cùng Bách Vị bất đồng, cho nên ngươi đừng hòng hét giá trên trời, ngươi hẳn
là biết, ta là ghét nhất bị người khác lừa gạt.”
Tất cả mọi người dùng ánh mắt kính sợ đưa mắt nhìn Giang Hãn xuất môn, chưa có người nào hoài nghi rằng trên người hắn không đủ tiền mới bảo tú bà ngày mai đến Giang phủ lĩnh tiền.
Trên thực tế, Giang phủ Giang công tử mỗi lần xuất môn, tùy thân cũng có chứa cự ngạch(1) ngân phiếu sớm đã không còn là bí mật, sở dĩ làm như vậy, vốn là bởi vì hắn không muốn phí tiền cho một người không cần thiết.
Giang Hãn đã biến mất từ lâu, nhưng người trong đại sảnh vẫn bị khí thế của hắn làm cho kinh sợ nên vẫn lặng ngắt như tờ, uy danh của người đứng đầu Kim Lăng đệ nhất phủ quả thật không phải là hư danh.
Trên đường trở về, Giang Hãn nắm tay Bách Vị, nhìn thấy hắn do dự, trong mắt vẫn còn ẩm ướt tựa
như muốn nói gì đó, hắn liền cảm thấy có chút buồn cười, nói với Bách Vị :
“Có chuyện gì chúng ta về nhà sẽ giải quyết, ngươi muốn ăn gì đó hay không, ta bảo kiều phúc hồi
phủ trước bảo đầu bếp làm sẵn.”
Bách Vị rất muốn nói:
“Ta muốn ăn cỏ non xanh mềm, nếu không lá cây cũng được, còn có rau cỏ ta cũng thích.”
Bất quá lo lắng cái đáp án này rất có thể hù dọa Giang Hãn, nên hắn nhịn xuống không nói, chỉ là
nhẹ nhàng mà lắc đầu.
Chú thích
(1) Cự ngạch ngân phiếu: nghĩa là mang theo rất rất nhiều ngân phiếu
Trở lại trong phủ, Giang Hãn trước sai bọn hạ nhân mang tới vài thùng nước nóng cho Bách Vị và
Hương Tuyết tắm rửa, sau đó sai nha đầu vóc người không sai biệt lắm với Hương Tuyết tìm quần áo mới cấp nàng thay.Kiều Phúc dẫn nàng đi nói:
“Từ nay về sau, ngươi không còn là người của Yến sa lâu nữa, không cần phải bán rẻ tiếng cười để
sống nữa, Giang phủ tuy có thế lực, nhưng sẽ không làm nhục hạ nhân, ngươi hôm nay ngủ tạm trong phòng Diễm Phương một đêm, thuận tiện nghe nàng chỉ cho ngươi quy củ trong phủ ta, ngày mai ta sẽ an bài chỗ ở và sai người mang quần áo đến cho ngươi. Gia nói, muốn ngươi tận tâm hầu hạ Bách Vị,
nếu làm tốt, mỗi tháng sẽ thưởng thêm cho ngươi hai lượng bạc.”
Hương Tuyết ngàn lần cảm tạ rời đi.
Lúc này Kiều Phúc đến trước cửa phòng Giang Hãn chờ sai bảo, lại nghe hắn ở bên trong nói:
“Kiều Phúc, ngươi lui xuống trước đi, ta cùng Bách Vị nói chuyện một lát, không cần ngươi hầu
hạ.”Hắn thả lỏng người, nghĩ thầm đây là duyên phận của gia cùng Bách Vị, có muốn tránh cũng không thoát được, hảo, thật tốt quá, đứa nhỏ Bách Vị này khiến người ta không thể không yêu, không ai là
không muốn bảo hộ hắn cả. Tính tình lại thiện lương hiền lành, nếu hắn lưu lại, tự nhiên là tốt nhất.
Giang hãn nhìn Bách Vị đang ngồi trước mặt mình, đầu cúi gằm xuống, mỉm cười nói:
“Ngươi có phải hay không rất sợ ta? Mới vừa rồi ngươi đánh cái tên họ Phạm, không phải rất dũng
cảm sao? Ân làm cho ta nghĩ tới . . ., được rồi, ngươi nói người là ” Tiểu dương không dễ chọc ” phải
không ?
Ha hả, như thế nào lúc này lại im lặng không nói tiếng nào thế.
Bách Vị ngẩng đầu, ngập ngừng nói:
“Ta. . . Ta biết là ngươi dùng ba vạn lượng bạc đem cứu ta ra, gia, ngươi. . . Ngươi có thể đừng
giống như người xấu kia không, không nên ép ta làm cái việc kia, ta. . . Ta không thể làm, ta thật sự không thể làm, nếu như ta làm, mọi cố gắng từ trước đến nay của ta đều uổng phí cả, ta. . . Ta nợ ân tình của ngươi, cho ta dùng cách khác trả lại cho ngươi có được hay không? Ta. . . Ta thổi tiêu cho
ngươi nghe, ta có thể làm gia nhân cho ngươi . . .”
Giang hãn không nhịn được cười ha ha, liền ôm chầm lấy Bách Vị :
” Bách Vị , ngươi đúng là thật đáng yêu, đến bây giờ còn không có quên chuyện là gia nhân hả. Tốt
lắm tốt lắm, nếu như ngươi trong lúc nhất thời không tiếp thụ được chuyện này, chúng ta có thể bắt đầu từ từ, ta đáp ứng ngươi, nếu như ngươi không muốn, ta sẽ không bắt buộc ngươi có được hay không? Tên ta là Giang Hãn, ngươi có thể gọi ta là đại ca, cũng có thể gọi ta là Hãn, nhưng đừng gọi ta là gia
là được, cũng không biết tại sao, nghe ngươi gọi ta là gia làm ta cảm thấy không được tự nhiên.”
Bách Vị gật đầu, nhảy nhót mà vui mừng hỏi:
“Ta đây gọi ngươi là Hãn ca ca đi? Ngươi cùng Ngưu ca ca giống nhau, đều là người tốt, mặc dù
ngươi không hay cười, nhưng như vậy cũng tốt, Ngưu ca ca chính là bởi vì tính cách thật quá tốt, cho
nên chúng ta đều nghe lời hắn.”
Hắn nói xong, trong mắt Giang Hãn chợt toát lên sát khí, nghĩ thầm:
” Ngưu ca ca? Đó là người nào? Bách Vị chính là vì hắn mới không chịu làm tiểu thiếp của ta
sao?”
Ngày mai phải sai Kiều Phúc đi điều tra một chút, nếu như quả thật là vậy, phải nhanh nghĩ một biện pháp làm cho cái gì Ngưu ca đó cưới người khác, như vậy Bách Vị mới có thể mãi mãi ở cùng một chỗ với ta.
Hắn nghĩ đến tương lai giữa hắn và Bách Vị được ở cùng một chỗ, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, trong nháy mắt, có một ý niệm xẹt qua trong óc: nếu như thật sự có thể cùng Bách Vị cùng một chỗ, như vậy phải cho hắn làm vợ cả, nếu không Bách Vị lá gan nhỏ như vậy, đừng nhìn ngoài miệng nói cái gì ” Tiểu Dương vốn không dễ chọc”, nhưng tính cách mềm yếu thiện lương, một khi khi hắn phải cướimột nữ tử khác để sinh con nối dòng, nếu gặp phải nữ tử độc ác, hắn còn không biết sẽ bị hành hạ thành
bộ dáng gì nữa đây.
Chỉ bất quá đây mới chỉ là ý nghĩ trong lòng, Giang Gãn vốn là người rất trầm ổn, chuyện gì nếu như chưa đúng thời điểm, hắn rất ít khi nói ra.
Đem Bách Vị kéo đến bên người mình hắn tinh tế đánh giá kỹ khuôn mặt tuyệt mỹ của đối phương,
một hồi lâu thở dài nói:
” Ngươi tiểu đông tây này thật sự là mị hoặc lòng người, định lực của ta trước mặt ngươi cũng
muốn tiêu tan hết, ta có chút hối hận về cái lời hứa với ngươi rồi.”
Bách Vị nháy mắt khẩn trương đứng lên, nghĩ thầm nguy rồi nguy rồi, làm sao bây giờ, Hãn ca ca hối hận mất rồi, ta đây làm sao bây giờ? Dùng pháp thuật đánh hắn sao? Ô ô ô, ta không hạ thủ được.
Hắn đáng thương dùng ánh mắt mong chờ nhìn giang hãn, cà lăm nói:
“Ngươi. . . Ngươi sẽ không làm như vậy đi? Ngưu ca ca nói đại trượng phu một lời nói đáng giá
nghìn vàng, ngươi. . . Ngươi sẽ không bức ta đâu đúng không?”
” Đồ ngốc, ta là nói đùa với ngươi thôi, nhìn ngươi kìa, lại bị hù doạ thành cái dạng này.” Giang hãn không nhịn được cười.
Không biết tại sao, hắn phát giác chính mình đặc biệt thích nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương vừa sợ hãi vừa đáng thương này của Bách Vị, vẻ mặt này làm cho Bách Vị cả người đáng yêu lạ thường, hắn lại thở dài, nghĩ thầm đối mặt với một con “dê con” như thế này, cũng khó trách cái lão họ Phạm kia không kìm được thú tính, ôi, vừa rồi ta còn xem thường têm đầu heo nhà hắn, nhưng nếu như Bách Vị đối với ta lộ ra loại vẻ mặt này, sớm muộn cũng có một ngày, ta cũng sẽ không kiềm chế được thú tính a, quả là khó khăn khó khăn đây.
“Ngươi như thế nào lại tới loại địa phương như Yến sa lâu? Trước cũng không muốn làm tiểu
thiếp trong phủ ta, như thế nào vừa lại chạy đến nơi đó, ngươi không biết đó là nơi hại người sao?”
Hắn vừa nói xong, Bách Vị liền khóc lớn nhào vào lòng hắn, nghẹn ngào nói:
“Hãn ca ca, không phải ta, ta không phải tự nguyện, ô ô ô, ta là bị người ta lừa gạt bán đi, ô ô ô. .
.”
Giang hãn trợn mắt há hốc mồm, bất quá ngẫm lại tính tình Bách Vị , loại chuyện đích xác cũng có
thể phát sinh, hắn vội vàng ôm Bách Vị , nhẹ giọng nói:
“Đừng sợ đừng sợ, bây giờ ngươi đã ở trong phủ của ta rồi, không người dám khi dễ ngươi, đến,
nói cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?”
Hắn lửa giận ngập trời, thầm nghĩ hảo a, còn dám có chủ ý với người của ta, ngày mai sai Kiều Phúc đi bắt hắn, cắt lưỡi hắn, nếu không hắn lại nghĩ Giang Hãn ta là người dễ trêu chọc.
Ta ngày đó rời đi, không biết nên đi đâu. Sau đó ta nhìn thấy một ngôi miếu đổ nát, nên đã nghỉ lại ở chỗ này. Đến nửa đêm, có người tiến vào, nhìn thấy ta ở đó một mình, hắn nói hắn đi đường xa tới đây, bị quá giờ nên mới vào đây nghỉ tạm, còn nói hắn có người nhà ngay trong thành Kim Lăng, hắn hỏi ta có muốn đến nhà thân thích của hắn ở tạm mấy ngày, chậm rãi tìm việc để làm. Ta nghĩ, ta trên người không có tiền, nếu như có thể có một cơ hội như vậy đương nhiên là tốt, cho nên sáng hôm sau ta đã theo hắn rời đi.
Sau đó chúng ta tới Yến sa lâu, hắn bảo ta chờ ở dưới lầu, chính mình thì đi lên trên lầu, chỉ chốc lát sau, hắn cầm lại một túi bạc cho ta, bảo ta đếm xem có đủ ba trăm hai mươi lượng bạc hay không, sau đó lại cùng tú bà tiến vào một gian phòng khác.
Ta ở bên ngoài đem bạc ra đếm tốt lắm, lúc hắn đi ra, nói đã tìm cho ta một công việc ở chỗ này, bà chủ ứng trước tiền ông cho chúng ta là ba trăm hai mươi lượng bạc , nhưng là muốn lập hợp đồng, ta cũng không hoài nghi hắn, nghĩ thầm cùng hắn xem qua nhưng hắn khẳng định là không có vấn đề gì,
cho nên. . . Cho nên ta liền điểm chỉÔ ô ô. . . Ai biết. . . Ai biết hắn nói ra ngoài có chút việc, bảo ta ở đât nghe bà chủ căn dặn xem
công việc phải làm gì. Sau đó thì hắn liền biến mất.
Bách Vị vừa khóc vừa nói, mà Giang Hãn sau khi sửng sốt một hồi lâu, lại không nhịn được mà cười ha ha, ôm thân thể mềm mại của Bách Vị , hắn cười đến lạc cả giọng, trong đời hắn đây là lần đầu tiên được cười thoả thích như vậy.
Nhưng là sau khi đã cười đến múc cả thể xác lẫn tinh thần đều vui sướng vô cùng, liếc mắt nhìn Bách Vị một cái, phát hiện sắc mặt tiểu nhân nhi có chút không tốt hắn mới vội vàng ngừng cười, khụ
khụ hai tiếng nói:
“Cái kia. . . Khụ khụ, ta. . . Ta mới vừa rồi hơi tức ngực, cho nên. . . Cho nên mới cười to để hạ
hoả một chút, ta không phải cười ngươi, ngươi. . . Ngươi đừng hiểu lầm.”
“Ngươi nói bậy.”
Bách Vị phẫn nộ lên án:
” Nếu ngươi tức ngực thì phải là không dám cười mới đúng, trước kia ta bị thương, tên thối xà kia
liền chạy vội đến bên cạnh trò chuyện với ta, nhưng là càng cười càng đau.”
Hắn dùng ngón tay thon dài trắng như tuyết của mình chỉ vào Giang Hãn:
“Ngươi rõ ràng là chê cười ta, hoàn lại không thừa nhận, ngươi một điểm cũng không thông cảm
với ta, vẫn còn cười, ô ô ô, ngươi cũng là người xấu.”
“Tốt lắm tốt lắm.”
Giang hãn ôm lấy tiểu dương đang giận dỗi, vẻ mặt vô tội nói
“Ngươi không thể trách ta a Bách Vị , từ khi ta sinh ra tới nay, chưa bao giờ nghe qua chuyện nào
buồn cười như thế, ngươi bị người ta lừa mang đi bán, còn giúp người ta đếm tiền, ha ha ha, bạc nọ chính là tiền bán thân của ngươi ngươi có biết hay không? Ha ha ha ha, ta. . . Ta không nhịn được rồi.”
Bách Vị đấm đấm vào lưng Giang Hãn, vành mắt cũng đã đỏ lên
“Ta cũng nói qua ta là bị lừa gạt địa rồi, ngươi vẫn còn cười, nếu như ta biết đó là tiền bán thân
của ta thì ta đã cầm lấy rồi lặng lẽ tiêu sái mà bỏ đi rồi, để cho tên hỗn đản nào đó ở lại tiếp khách
đi.”
Hắn đột nhiên dừng tay, vẻ mặt hớn hở giật giật tay áo của Giang Hãn nói
“Hãn ca ca, cái lừa gạt kia cũng rất đẹp, không bằng ngày mai ta đem Kiều Phúc đi bắt hắn, sau đó
ngươi đem bán hắn cho Yến sa lâu có được không? Để cho cái con heo họ Phạm kia đi tìm hắn đi, ha
ha ha. . .”
Nói xong lời cuối cùng, tiểu dương đắc ý nhảy nhót trên mặt đất, hai tay chống nạnh cười to nói:
“Chờ đến lúc đó, ta có thể hãnh diện đến trước mặt hắn nói ” Vốn dê không dễ chọc đâu” rồi, ha
ha ha, ta muốn cho hắn biết biết sự lợi hại của ta.”
“Uh, bảo bối, chủ ý của ngươi không tệ, ngày mai chúng ta liền làm vậy đi.”
Giang Hãn nhìn thần thái đáng yêu của con dê con Bách Vị này, đũng quần hắn liền đội lên như túp
lều.
Hết lần này tới lần khác Bách Vị say mê tưởng tượng trong tư tưởng của chính mình, vẫn còn không
phát hiện nguy hiểm đang đến gần, vẫn ở nơi nào đó hết sức phấn khởi lầm bầm lầu bầu:
“Hắc hắc, ngươi dám gạt ta, ta làm cho ngươi gieo gió gặt bão, hắc hắc hắc. . .”
“Bách Vị , ta không ép ngươi cùng ta hành phòng, nhưng ta bây giờ thật sự không nhịn được rồi,
ngươi lấy tay giải quyết giúp ta đi.”
Thanh âm trầm thấp ẩn nhẫn(1) của Giang Hãn đột nhiên truyền đến, dọa Bách Vị sợ đến giật thót cả tim, hắn quay người lại nhìn, không khỏi la hoảng lên, liên tiếp lui về phía sau vài bước, chỉ vào
cái túp lều đội lên chỗ bụng dưới của Giang Hãn lắp bắp nói
“Hãn. . . Hãn ca ca, ngươi sao lại bị con sâu to chui vào chỗ đó thế ngươi xem đầu của nó cũngdựng thẳng đứng lên rồi , hả hả hả. . .”
(đây gọi là điếc không sợ súng)
Giang Hãn tối mặt
“Cái gì mà con sâu lớn, đây phải là cự long.”
Nói xong Bách Vị vội vàng tiếp cận, tiến lên để nhìn, chính là nhìn một hồi lâu , hắn vẫn là bĩu môi
nói
“Cái gì mà cự long chứ, Hãn ca ca ngươi khẳng định là không có nhìn thấy con rồng thật thụ, nói cho ngươi biết, ta đã thấy qua rồi, ngươi đừng hòng lừa gạt ta, con rồng thật thụ vừa to vừa dài, phải
đến mấy chục trượng. . .”
Hắn liều mạng mà dang hai tay, thoạt nhìn là muốn tả chiều dài của rồng, bất quá này đương nhiên là không có khả năng.
Giang Hãn dở khóc dở cười nói
“Ngươi lại nói bậy, có người nào lại làm con rồng lớn như vậy đâu, lễ Nguyên Tiêu năm ngoái, ta tại Kim Lăng thành này đã mời đội múa rồng đến múa ba ngày, đã làm những con rồng to lớn nhất
rồi,nhưng cũng không có khoa trương đến mức như ngươi nói.”
Hắn lại chỉ hông mình nói: “Kỳ thật con rồng này, ngươi cũng đã nhìn qua a, đã quên sao? Mấy
ngày hôm trước, ngươi còn bị nó doạ sợ đến chạy trối chết đây.”
Hắn vừa nói hết, Bách Vị lập tức tỉnh ngộ rồi, hai gò má trắng nõn đỏ ửng lên, so với tô son đánh phấn còn muốn xinh đẹp động lòng người hơn gấp ba lần. Hắn vội vàng lui lại mấy bước, song Giang
Hãn đã ôm hắn giữ lại nói
” Bách Vị , ta không ép ngươi, nhưng là bây giờ ngươi nhìn ta đã thành cái dạng này, ngươi cũng không đành lòng nhìn ta bởi vì cấm dục mà chết đi, cho nên chúng ta mỗi người lùi một bước, ngươi
dùng tay giúp ta giải quyết một chút được không?”
Bách Vị chớp mắt, ngây thơ nhìn về phía Giang Hãn
“Vậy muốn dùng tay giải quyết thì phải làm thế nào đây? Hãn ca ca, nếu như ta lấy tay, có tính là. .
. Có tính là hành phòng không?”
Vừa dứt lời, Giang Hãn tưởng rằng hắn là muốn lợi dụng việc này để xác định địa vị trong phủ, vì
vậy vội vàng nói
“Hảo hảo hảo, chỉ cần Bách Vị ngươi làm cho ta thoải mái, mặc kệ ngươi dùng cái gì, cũng tính là
hành phòng, ngươi coi như cũng là chủ nhân của Giang phủ rồi, có được hay không?”
“Hả, vậy không được.”
Bách Vị đột nhiên nhảy dựng lên, hét lớn
“Hãn ca ca, ta không thể cùng ngươi hành phòng, ta sẽ mang thai mất!”
Chú thích:
(1) ẩn nhẫn: nhẫn nại chịu đựng
Chương này là H trá hình a, ta khuyên mọi người không nên ăn uống gì khi đọc chương
này nhé, tránh trường hợp ngày mai có một số nàng phải mang laptop đi bệnh viện Đăng bởi: admin
Giang Hãn cùng Phùng Dạ Bạch tuy là bằng hữu nhưng tính cách lại không giống nhau.
Phùng Dạ Bạch phong lưu đa tình, nữ nhân cũng rất thích hắn còn Giang Hãn thì hết sức lạnh lùng
vô tình, hắn đi thanh lâu kỹ viện, bất quá là vì muốn giải quyết sinh lý, vài ngày một lần, phát tiết xong liền rời đi, vì vậy dù hắn tướng mạo cùng quyền thế tiền tài đều khiến thanh lâu nữ tử hết sức thèm thuồng, nhưng hắn đối với phụ nữ nửa điểm ôn nhu chăm sóc cũng không có, vì thế còn kém xa Phùng Dạ Bạch.
Chính vì thế, trước đó vài ngày Giang Hãn mới có ý định nạp một người thiếp, dù sao đều là để giải quyết sinh lý, chung quy đi thanh lâu cũng phiền toái, mặc dù mỗi lần hắn cũng chi rất nhiều bạc để tuyển xử nữ tới hầu hạ, không có khuyết điểm hay bệnh tật gì, nhưng chỉ là phát tiết dục vọng, mấy xử nữ đó lần đầu tiên hầu hạ nên không thật sự thoải mái, còn nữa vài ngày một lần lại phải đến thanh lâu, cũng phiền toái, tốt hơn hết là chọn một người rồi lấy về nhà luôn cho đỡ phiền toái.Cuối cùng, Giang Hãn vẫn không tìm thấy ai vừa ý ngoại trừ Bách Vị, mà Bách Vị thì lại không muốn làm tiểu thiếp của hắn.
Sau khi nhìn thấy Bách Vị, thì hắn lại càng không thấy ai vừa mắt, cuối cùng vẫn không tuyển được ai vì vậy hắn lại một lần nữa phải tới Yến Sa Lâu.
Kiều Phúc đi theo hắn, vừa vào cửa thấy tú bà liền đưa cho nàng một trăm lạng bạc nói
“Vẫn theo quy củ cũ của lão gia nhà ta, ngươi tìm một cô nương chưa khai bao, chúng ta muốn
phòng tốt nhất.”
Chợt nghe trên lầu hai vang lên một tiếng hét thảm, tiếp theo thì thấy một bóng người to béo như lợn lăn xuống cầu thang Trong đại sảnh tầm mắt mọi người đều bị hấp dẫn tới, chợt nghe có người cả
kinh kêu lên:
“A, không phải Phạm lão gia sao? Sao lại có người ngay cả Phạm lão gia cũng dám trêu vào.”
Lời vừa nói ra, lập tức liền có mấy người người lên tiếng phụ họa
Phạm lão gia này cũng là nhân vật rất có tiếng tăm trong thành Kim Lăng, tiền trang của hắn nổi
tiếng nhờ cho vay nặng lãi, rất nhiều người vay của hắn , tự nhiên cũng rất nịnh nọt hoặc sợ hãi hắn.
Tú bà lắc lắc cái mông to lớn tiến lên, một bên hô to gọi nhỏ nói:
“Ai nha trời của ta ơi, ta thấy tên tiểu hỗn đản kia thật sự là không muốn sống nữa rồi, lại dám đối
với Phạm lão gia ngài như thế, ai nha Phạm lão gia ngài yên tâm, ta phái người đi thu thập hắn.”
Nàng vừa mới nói hết, Phạm lão gia nọ đã bò dậy, hung tợn nói:
“Diêu mụ mụ, ta hôm nay không cần hắn nữa, cho người của ta thượng, không đem hắn thao chết ở
trên giường, không giải được mối hận trong lòng ta.”
Tú bà vội kêu lên:
“Người đâu, mau ngăn cản tiểu hỗn đản này, đừng cho hắn chạy, kéo trở về đánh gãy chân hắn chota.”
Nàng gọi một tiếng, lập tức liền có mấy tên bảo tiêu cao lớn lực lưỡng từ trong lao tới, vây quanh
bóng người đang lao xuống.
Giang Hãn thờ ơ liếc mắt một cái về phía bên kia một cái liền nhận ra người đang bị vây bắt kia chính là Bách Vị mà hắn đang mong có thể gặp lại một lần.
“Các ngươi. . . Các ngươi đừng ép ta.”
Trên người Bách Vị y phục thưa thớt, dấu bầm tím cùng vết thương trên da thịt như ẩn như hiện ,
chỉ có mặt hắn là vẫn còn xinh đẹp tuyệt trần.
Hắn nhìn mấy tên bảo tiêu đang chậm rãi đi tới, liền lui về phía sau một bước, khóe mắt ẩm ướt, cánh tay tinh tế trắng nõn đan chéo trước ngực bày ra một tư thế như là phòng ngự, một bên lẩm bẩm
nói:
“Các ngươi. . . Các ngươi đừng khinh người quá đáng rồi, bức. . . Bức ta nóng nảy, vốn. . . Vốn
tiểu dương cũng không phải dễ chọc, đừng. . . Đừng ép ta động thủ.”
Lúc Bách Vị còn ở trên núi, bởi vì ít tuổi, cho nên những yêu tinh so với hắn lớn hơn một chút như trâu, ngựa, xà cũng thân thiết gọi hắn là tiểu dương, cho nên tiểu dương đã trở thành câu cửa miệng cửa hắn, hôm nay mặc dù tại nhân gian, nhưng lúc này tức giận , sao còn có thể bận tâm vấn đề thân phận
có bại lộ hay không ?
Cũng may tất cả mọi người tưởng rằng hắn là bởi vì Phạm lão gia được người xưng hô “Đợi làm thịt dê con” , cho nên mới tự xưng như thế, không có bị bại lộ thân phận.
Phạm lão gia nhe răng cười ở phía sau la hét nói:
“Trói, đừng dùng sợi dây bình thường, dùng dây làm bằng da trâu đã ngâm nước ấy, bắt hắn trói
chắc vào cho ta, ta muốn nhìn hắn ở trên giường có thể chịu đựng tới khi nào, hắc hắc, ta thích nhất thuần phục loại dê con vừa đáng yêu vừa lại quật cường này, động thủ nhanh lên một chút, ta thưởng
mỗi người năm lượng bạc.”
“Quả nhiên là uy phong thật lớn a.”
Ngay lúc Phạm lão gia la hét hết, bọn bảo tiêu cũng vì phần thưởng mà bắt đầu tiến lên, trong đám
người đột nhiên vang lên một tiếng cười nhẹ, người này khẩu khí tựa hồ là lười biếng, thanh âm trong trẻo nhưng đặc biệt lạnh lùng trầm thấp, nhưng lại làm cho đại sảnh đang ồn ào hò hét lập tức yên tĩnh l ại .
Tú bà tâm lý trầm xuống, thầm nghĩ, không xong rồi, lo chuyện của tên tiểu hỗn đản không nghe lời với Phạm lão gia, như thế nào lại có thể quên đại lão gia thân phận cao quý kia chứ.
Nàng nhất thời xuất ra một tầng mồ hôi lạnh, vội xoay người, cười nói:
“Ai nha Giang công tử, ngươi xem trí nhớ của ta này, làm cho ngài đợi hồi lâu, người yên tâm, Hương Tuyết năm trước ta đưa đến Tần Hoài bồi dưỡng đã trở về, thật sự là sắc nghệ song tuyệt, ta sẽ đưa nàng đến hầu hạ công tử, chỉ bất quá giá tiền. . . Hả ha ha ha, ta lại nói hồ đồ rồi, Giang công tử
không lúc nào bạc đãi ta a. . .”
Không đợi mụ nói xong, Kiều Phúc lại xuất ra ngân phiếu một ngàn hai, một bên nói:
“Nếu vốn là sắc nghệ song tuyệt, tự nhiên là đáng tiền, chỉ bất quá quy củ của công tử chúng ta
ngươi đã biết rồi, nếu tra xét phát hiện không có tốt như ngươi nói, đừng trách ta hủy đi cả Yến Sa lâu
này.”
Tú bà cười tít cả mắt, tiếp nhận ngân phiếu đang muốn mời Giang Hãn đi lên trên lầu, đã thấy hắn
chăm chú nhìn Bách Vị, tâm lý mụ trầm xuống, vội nói:
“Công tử, thật xấu hổ, tên kia mặc dù là người mới nhưng đã bị Phạm lão gia chọn trước rồi, hơn nữa tính tình nóng nảy, tuy nói dung mạo xinh đẹp, nhưng Hương Tuyết dung mạo cũng không thua hắn,
ta không dám cùng công tử nói xạo. . .”Không đợi mụ nói xong, Giang Hãn đã phất tay ngăn lại, lãnh đạm hỏi:
“Ngươi mua hắn bao nhiêu tiền?”
“Oh?”
Tú bà sửng sốt, sau đó lập tức tỉnh ngộ, vội vàng nói:
“Ta không dám lừa gạt công tử, hắn xinh đẹp như vậy nhìn là biết giá tiền cũng là xa xỉ rồi. Ta mua
hắn ba trăm lượng bạc, ở nơi này năm sáu ngày, ăn mặc. . .”
Không đợi mụ nói xong, Giang Hãn liền nói với Kiều Phúc:
“Cấp mụ ba vạn lượng bạc, đem Bách Vị về.”
Lúc Kiều Phúc vừa mới nhìn thấy Bách Vị , cũng lấy làm kinh hãi, không rõ hắn như thế nào lại tới
loại địa phương này, chẳng lẽ tới nơi này so với ở Giang phủ làm tiểu thiếp cho gia lại tốt hơn sao?
Nghĩ vậy, liền có một cảm giác phẫn nộ, còn nghĩ đến gia nhà mình luôn kiêu ngạo, sao có thể chịu được sự sỉ nhục này, bởi vậy nghe thấy tú bà nói đến Hương Tuyết, liền tự chủ trương chi ra một ngàn lượng bạc, nghĩ thầm làm cho gia rời khỏi nơi này sớm một chút, để tránh cho gia không thoải mái, hắn cũng không nghĩ tới, Giang Hãn kế tiếp lại muốn hắn chuộc Bách Vị về.
“. . . Gia. . .”
Đôi mắt Bách Vị đong đầy nước, ban đầu hắn nhìn thấy Giang Hãn, quả thực lấy làm kinh hãi, đang
muốn hướng hắn cầu cứu, nhưng lại nhớ tới trước trong Giang phủ, chính mình đã cự tuyệt hắn, hôm nay còn có mặt mũi nào mà cầu cứu, thật sự bị dồn tới đường cùng, muốn thoát ra chỉ có thể sử dụng pháp lực thôi, dù là bị thượng giới yêu tiên trừng phạt, nhưng so với việc con heo béo ú đó bắt mình hành phòng thì còn tốt hơn nhiều.
Ai ngờ lúc này lại nghe thấy Giang Hãn nói muốn chuộc thân cho mình, trong lúc nhất thời tâm lý vừa là cảm kích vừa là chua xót, nước mắt thoáng cái đã rơi xuống, nghẹn ngào kêu nhân tiện nhào tới trong lòng Giang Hãn.
Phạm lão gia bên kia sắc mặt đã đen đến không thể đen hơn, nếu như đứng ở chỗ này không phải
Giang Hãn, mà là bất luận kẻ nào khác trong thành Kim Lăng, hắn cũng có thể hãnh diện nói một câu:
“Tiền lão gia cũng có, ta cũng muốn mua con ngựa hoang này, ngươi tránh sang một bên cho ta.”
Nhưng hết lần này tới lần khác, hết lần này tới lần khác người mua Bách Vị đúng là Giang Hãn,
vốn là một người hắn tuyệt đối không dám tranh, mà muốn tranh cũng không tranh được.
Kiều Phúc lấy ra ngân phiếu ba vạn lượng đưa cho tú bà, làm cho lão bà này mừng đến mặt mày
hớn hở, một bên lại giữ chặt một ngàn một trăm lượng bạc nghiêm mặt hỏi:
“Đã như vậy, một ngàn một trăm lượng bạc này. . .”
Không đợi mụ nói xong, Giang Hãn đã rõ ràng ý tứ của mụ, lạnh lùng nói:
“Coi như là tiền cho Bách Vị mấy ngày ở đây chi dùng đi.”
Nói xong không thèm liếc mắt đến mụ, liền ôm Bách Vị rời đi.
Chợt nghe phía sau truyền đến tiếng khóc, nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử tuyệt sắc không thua kém
Bách Vị quỳ gối trên lầu hai, khóc nói:
“Công tử vừa thương xót thân thế Bách Vị liền cứu giúp, nghĩ tới ngươi có thể cứu hắn, Hương
Tuyết liền muốn dẫm vào vết xe đổ của hắn, xin công tử đừng nhẫn tâm bỏ mặc ta”
(hô hô chị này thật là mặt dày quá rồi)
Giang Hãn lạnh lùng mà nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, trong ánh mắt lạnh lùng không có chút
tình cảm , thản nhiên nói :
“Chuyện của người ngoài, không liên quan tới ta.”
Nói xong xoay người, dắt Bách Vị rời đi. Nhưng sau khi bước ra, nghe thấy tiểu đông tây này
nghẹn ngào nói nhỏ
” Hương Tuyết tỷ tỷ”Vì vậy hắn lại dừng bước, cau mày suy nghĩ trong chốc lát, lại xoay người nói:
“Muốn ta chuộc thân cho ngươi cũng được, nhưng ngươi đi vào trong phủ, chỉ có thể làm nha đầu
hầu hạ Bách Vị , ngươi có bằng lòng hay không?”
(anh ý thật là yêu vợ hi hi)
Hắn vừa dứt lời Hương Tuyết liền lớn tiếng nói:
“Ta nguyện ý.”
Suy nghĩ một chút lại vội vàng sửa lại lời nói:
“Nô tỳ nguyện ý.”
Hương Tuyết không ra lại có chuyện tốt như thế, nàng nghĩ chính mình sắp bị ô nhục nên vừa rồi
mới lên tiếng cầu cứu, bất quá là bởi vì mắt thấy Bách Vị được cứu, hối tiếc thân thế, vừa lại nghĩ muốn lấy dung mạo làm cho Giang Hãn động tâm, lúc này nghĩ lại mới thấy mình quá liều lĩnh.
Thật sự ai cũng biết , Giang Hãn sao có thể có thể tùy tiện chuộc nàng, nếu hắn đi, chính mình sau này ở lại Yến Sa lâu , chỉ sợ càng khó vượt qua.
Ai ngờ lại có việc tốt lành ngoài ý muốn, vị công tử lãnh khốc vô tình trong truyền thuyết lại thật sự đồng ý chuộc thân cho nàng, mặc dù là làm nô tỳ, chung quy so với ở chỗ này làm kỹ nữ bán tiếng cười để kiếm sống còn tốt hơn nhiều, huống chi công tử này mặc dù thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng lại có tác phong của một chính nhân quân tử, hơn nữa nhìn ánh mắt hắn nhìn Bách Vị , rõ ràng là đã có tình cảm rồi, chính mình tới phủ của hắn, hẳn là có thể bảo trụ trong sạch đi.
Hương Tuyết nghĩ như vậy, liền hân hoan mà đứng dậy. Chỉ nghe Giang Hãn nói với tú bà:
“Ngươi tính toán chi phí mấy năm nay của nữ tử này, ngày mai đến giang phủ trình cho phòng thu
chi để lĩnh. Nhớ kỹ, nàng cùng Bách Vị bất đồng, cho nên ngươi đừng hòng hét giá trên trời, ngươi hẳn
là biết, ta là ghét nhất bị người khác lừa gạt.”
Tất cả mọi người dùng ánh mắt kính sợ đưa mắt nhìn Giang Hãn xuất môn, chưa có người nào hoài nghi rằng trên người hắn không đủ tiền mới bảo tú bà ngày mai đến Giang phủ lĩnh tiền.
Trên thực tế, Giang phủ Giang công tử mỗi lần xuất môn, tùy thân cũng có chứa cự ngạch(1) ngân phiếu sớm đã không còn là bí mật, sở dĩ làm như vậy, vốn là bởi vì hắn không muốn phí tiền cho một người không cần thiết.
Giang Hãn đã biến mất từ lâu, nhưng người trong đại sảnh vẫn bị khí thế của hắn làm cho kinh sợ nên vẫn lặng ngắt như tờ, uy danh của người đứng đầu Kim Lăng đệ nhất phủ quả thật không phải là hư danh.
Trên đường trở về, Giang Hãn nắm tay Bách Vị, nhìn thấy hắn do dự, trong mắt vẫn còn ẩm ướt tựa
như muốn nói gì đó, hắn liền cảm thấy có chút buồn cười, nói với Bách Vị :
“Có chuyện gì chúng ta về nhà sẽ giải quyết, ngươi muốn ăn gì đó hay không, ta bảo kiều phúc hồi
phủ trước bảo đầu bếp làm sẵn.”
Bách Vị rất muốn nói:
“Ta muốn ăn cỏ non xanh mềm, nếu không lá cây cũng được, còn có rau cỏ ta cũng thích.”
Bất quá lo lắng cái đáp án này rất có thể hù dọa Giang Hãn, nên hắn nhịn xuống không nói, chỉ là
nhẹ nhàng mà lắc đầu.
Chú thích
(1) Cự ngạch ngân phiếu: nghĩa là mang theo rất rất nhiều ngân phiếu
Trở lại trong phủ, Giang Hãn trước sai bọn hạ nhân mang tới vài thùng nước nóng cho Bách Vị và
Hương Tuyết tắm rửa, sau đó sai nha đầu vóc người không sai biệt lắm với Hương Tuyết tìm quần áo mới cấp nàng thay.Kiều Phúc dẫn nàng đi nói:
“Từ nay về sau, ngươi không còn là người của Yến sa lâu nữa, không cần phải bán rẻ tiếng cười để
sống nữa, Giang phủ tuy có thế lực, nhưng sẽ không làm nhục hạ nhân, ngươi hôm nay ngủ tạm trong phòng Diễm Phương một đêm, thuận tiện nghe nàng chỉ cho ngươi quy củ trong phủ ta, ngày mai ta sẽ an bài chỗ ở và sai người mang quần áo đến cho ngươi. Gia nói, muốn ngươi tận tâm hầu hạ Bách Vị,
nếu làm tốt, mỗi tháng sẽ thưởng thêm cho ngươi hai lượng bạc.”
Hương Tuyết ngàn lần cảm tạ rời đi.
Lúc này Kiều Phúc đến trước cửa phòng Giang Hãn chờ sai bảo, lại nghe hắn ở bên trong nói:
“Kiều Phúc, ngươi lui xuống trước đi, ta cùng Bách Vị nói chuyện một lát, không cần ngươi hầu
hạ.”Hắn thả lỏng người, nghĩ thầm đây là duyên phận của gia cùng Bách Vị, có muốn tránh cũng không thoát được, hảo, thật tốt quá, đứa nhỏ Bách Vị này khiến người ta không thể không yêu, không ai là
không muốn bảo hộ hắn cả. Tính tình lại thiện lương hiền lành, nếu hắn lưu lại, tự nhiên là tốt nhất.
Giang hãn nhìn Bách Vị đang ngồi trước mặt mình, đầu cúi gằm xuống, mỉm cười nói:
“Ngươi có phải hay không rất sợ ta? Mới vừa rồi ngươi đánh cái tên họ Phạm, không phải rất dũng
cảm sao? Ân làm cho ta nghĩ tới . . ., được rồi, ngươi nói người là ” Tiểu dương không dễ chọc ” phải
không ?
Ha hả, như thế nào lúc này lại im lặng không nói tiếng nào thế.
Bách Vị ngẩng đầu, ngập ngừng nói:
“Ta. . . Ta biết là ngươi dùng ba vạn lượng bạc đem cứu ta ra, gia, ngươi. . . Ngươi có thể đừng
giống như người xấu kia không, không nên ép ta làm cái việc kia, ta. . . Ta không thể làm, ta thật sự không thể làm, nếu như ta làm, mọi cố gắng từ trước đến nay của ta đều uổng phí cả, ta. . . Ta nợ ân tình của ngươi, cho ta dùng cách khác trả lại cho ngươi có được hay không? Ta. . . Ta thổi tiêu cho
ngươi nghe, ta có thể làm gia nhân cho ngươi . . .”
Giang hãn không nhịn được cười ha ha, liền ôm chầm lấy Bách Vị :
” Bách Vị , ngươi đúng là thật đáng yêu, đến bây giờ còn không có quên chuyện là gia nhân hả. Tốt
lắm tốt lắm, nếu như ngươi trong lúc nhất thời không tiếp thụ được chuyện này, chúng ta có thể bắt đầu từ từ, ta đáp ứng ngươi, nếu như ngươi không muốn, ta sẽ không bắt buộc ngươi có được hay không? Tên ta là Giang Hãn, ngươi có thể gọi ta là đại ca, cũng có thể gọi ta là Hãn, nhưng đừng gọi ta là gia
là được, cũng không biết tại sao, nghe ngươi gọi ta là gia làm ta cảm thấy không được tự nhiên.”
Bách Vị gật đầu, nhảy nhót mà vui mừng hỏi:
“Ta đây gọi ngươi là Hãn ca ca đi? Ngươi cùng Ngưu ca ca giống nhau, đều là người tốt, mặc dù
ngươi không hay cười, nhưng như vậy cũng tốt, Ngưu ca ca chính là bởi vì tính cách thật quá tốt, cho
nên chúng ta đều nghe lời hắn.”
Hắn nói xong, trong mắt Giang Hãn chợt toát lên sát khí, nghĩ thầm:
” Ngưu ca ca? Đó là người nào? Bách Vị chính là vì hắn mới không chịu làm tiểu thiếp của ta
sao?”
Ngày mai phải sai Kiều Phúc đi điều tra một chút, nếu như quả thật là vậy, phải nhanh nghĩ một biện pháp làm cho cái gì Ngưu ca đó cưới người khác, như vậy Bách Vị mới có thể mãi mãi ở cùng một chỗ với ta.
Hắn nghĩ đến tương lai giữa hắn và Bách Vị được ở cùng một chỗ, cảm thấy vô cùng thỏa mãn, trong nháy mắt, có một ý niệm xẹt qua trong óc: nếu như thật sự có thể cùng Bách Vị cùng một chỗ, như vậy phải cho hắn làm vợ cả, nếu không Bách Vị lá gan nhỏ như vậy, đừng nhìn ngoài miệng nói cái gì ” Tiểu Dương vốn không dễ chọc”, nhưng tính cách mềm yếu thiện lương, một khi khi hắn phải cướimột nữ tử khác để sinh con nối dòng, nếu gặp phải nữ tử độc ác, hắn còn không biết sẽ bị hành hạ thành
bộ dáng gì nữa đây.
Chỉ bất quá đây mới chỉ là ý nghĩ trong lòng, Giang Gãn vốn là người rất trầm ổn, chuyện gì nếu như chưa đúng thời điểm, hắn rất ít khi nói ra.
Đem Bách Vị kéo đến bên người mình hắn tinh tế đánh giá kỹ khuôn mặt tuyệt mỹ của đối phương,
một hồi lâu thở dài nói:
” Ngươi tiểu đông tây này thật sự là mị hoặc lòng người, định lực của ta trước mặt ngươi cũng
muốn tiêu tan hết, ta có chút hối hận về cái lời hứa với ngươi rồi.”
Bách Vị nháy mắt khẩn trương đứng lên, nghĩ thầm nguy rồi nguy rồi, làm sao bây giờ, Hãn ca ca hối hận mất rồi, ta đây làm sao bây giờ? Dùng pháp thuật đánh hắn sao? Ô ô ô, ta không hạ thủ được.
Hắn đáng thương dùng ánh mắt mong chờ nhìn giang hãn, cà lăm nói:
“Ngươi. . . Ngươi sẽ không làm như vậy đi? Ngưu ca ca nói đại trượng phu một lời nói đáng giá
nghìn vàng, ngươi. . . Ngươi sẽ không bức ta đâu đúng không?”
” Đồ ngốc, ta là nói đùa với ngươi thôi, nhìn ngươi kìa, lại bị hù doạ thành cái dạng này.” Giang hãn không nhịn được cười.
Không biết tại sao, hắn phát giác chính mình đặc biệt thích nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương vừa sợ hãi vừa đáng thương này của Bách Vị, vẻ mặt này làm cho Bách Vị cả người đáng yêu lạ thường, hắn lại thở dài, nghĩ thầm đối mặt với một con “dê con” như thế này, cũng khó trách cái lão họ Phạm kia không kìm được thú tính, ôi, vừa rồi ta còn xem thường têm đầu heo nhà hắn, nhưng nếu như Bách Vị đối với ta lộ ra loại vẻ mặt này, sớm muộn cũng có một ngày, ta cũng sẽ không kiềm chế được thú tính a, quả là khó khăn khó khăn đây.
“Ngươi như thế nào lại tới loại địa phương như Yến sa lâu? Trước cũng không muốn làm tiểu
thiếp trong phủ ta, như thế nào vừa lại chạy đến nơi đó, ngươi không biết đó là nơi hại người sao?”
Hắn vừa nói xong, Bách Vị liền khóc lớn nhào vào lòng hắn, nghẹn ngào nói:
“Hãn ca ca, không phải ta, ta không phải tự nguyện, ô ô ô, ta là bị người ta lừa gạt bán đi, ô ô ô. .
.”
Giang hãn trợn mắt há hốc mồm, bất quá ngẫm lại tính tình Bách Vị , loại chuyện đích xác cũng có
thể phát sinh, hắn vội vàng ôm Bách Vị , nhẹ giọng nói:
“Đừng sợ đừng sợ, bây giờ ngươi đã ở trong phủ của ta rồi, không người dám khi dễ ngươi, đến,
nói cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?”
Hắn lửa giận ngập trời, thầm nghĩ hảo a, còn dám có chủ ý với người của ta, ngày mai sai Kiều Phúc đi bắt hắn, cắt lưỡi hắn, nếu không hắn lại nghĩ Giang Hãn ta là người dễ trêu chọc.
Ta ngày đó rời đi, không biết nên đi đâu. Sau đó ta nhìn thấy một ngôi miếu đổ nát, nên đã nghỉ lại ở chỗ này. Đến nửa đêm, có người tiến vào, nhìn thấy ta ở đó một mình, hắn nói hắn đi đường xa tới đây, bị quá giờ nên mới vào đây nghỉ tạm, còn nói hắn có người nhà ngay trong thành Kim Lăng, hắn hỏi ta có muốn đến nhà thân thích của hắn ở tạm mấy ngày, chậm rãi tìm việc để làm. Ta nghĩ, ta trên người không có tiền, nếu như có thể có một cơ hội như vậy đương nhiên là tốt, cho nên sáng hôm sau ta đã theo hắn rời đi.
Sau đó chúng ta tới Yến sa lâu, hắn bảo ta chờ ở dưới lầu, chính mình thì đi lên trên lầu, chỉ chốc lát sau, hắn cầm lại một túi bạc cho ta, bảo ta đếm xem có đủ ba trăm hai mươi lượng bạc hay không, sau đó lại cùng tú bà tiến vào một gian phòng khác.
Ta ở bên ngoài đem bạc ra đếm tốt lắm, lúc hắn đi ra, nói đã tìm cho ta một công việc ở chỗ này, bà chủ ứng trước tiền ông cho chúng ta là ba trăm hai mươi lượng bạc , nhưng là muốn lập hợp đồng, ta cũng không hoài nghi hắn, nghĩ thầm cùng hắn xem qua nhưng hắn khẳng định là không có vấn đề gì,
cho nên. . . Cho nên ta liền điểm chỉÔ ô ô. . . Ai biết. . . Ai biết hắn nói ra ngoài có chút việc, bảo ta ở đât nghe bà chủ căn dặn xem
công việc phải làm gì. Sau đó thì hắn liền biến mất.
Bách Vị vừa khóc vừa nói, mà Giang Hãn sau khi sửng sốt một hồi lâu, lại không nhịn được mà cười ha ha, ôm thân thể mềm mại của Bách Vị , hắn cười đến lạc cả giọng, trong đời hắn đây là lần đầu tiên được cười thoả thích như vậy.
Nhưng là sau khi đã cười đến múc cả thể xác lẫn tinh thần đều vui sướng vô cùng, liếc mắt nhìn Bách Vị một cái, phát hiện sắc mặt tiểu nhân nhi có chút không tốt hắn mới vội vàng ngừng cười, khụ
khụ hai tiếng nói:
“Cái kia. . . Khụ khụ, ta. . . Ta mới vừa rồi hơi tức ngực, cho nên. . . Cho nên mới cười to để hạ
hoả một chút, ta không phải cười ngươi, ngươi. . . Ngươi đừng hiểu lầm.”
“Ngươi nói bậy.”
Bách Vị phẫn nộ lên án:
” Nếu ngươi tức ngực thì phải là không dám cười mới đúng, trước kia ta bị thương, tên thối xà kia
liền chạy vội đến bên cạnh trò chuyện với ta, nhưng là càng cười càng đau.”
Hắn dùng ngón tay thon dài trắng như tuyết của mình chỉ vào Giang Hãn:
“Ngươi rõ ràng là chê cười ta, hoàn lại không thừa nhận, ngươi một điểm cũng không thông cảm
với ta, vẫn còn cười, ô ô ô, ngươi cũng là người xấu.”
“Tốt lắm tốt lắm.”
Giang hãn ôm lấy tiểu dương đang giận dỗi, vẻ mặt vô tội nói
“Ngươi không thể trách ta a Bách Vị , từ khi ta sinh ra tới nay, chưa bao giờ nghe qua chuyện nào
buồn cười như thế, ngươi bị người ta lừa mang đi bán, còn giúp người ta đếm tiền, ha ha ha, bạc nọ chính là tiền bán thân của ngươi ngươi có biết hay không? Ha ha ha ha, ta. . . Ta không nhịn được rồi.”
Bách Vị đấm đấm vào lưng Giang Hãn, vành mắt cũng đã đỏ lên
“Ta cũng nói qua ta là bị lừa gạt địa rồi, ngươi vẫn còn cười, nếu như ta biết đó là tiền bán thân
của ta thì ta đã cầm lấy rồi lặng lẽ tiêu sái mà bỏ đi rồi, để cho tên hỗn đản nào đó ở lại tiếp khách
đi.”
Hắn đột nhiên dừng tay, vẻ mặt hớn hở giật giật tay áo của Giang Hãn nói
“Hãn ca ca, cái lừa gạt kia cũng rất đẹp, không bằng ngày mai ta đem Kiều Phúc đi bắt hắn, sau đó
ngươi đem bán hắn cho Yến sa lâu có được không? Để cho cái con heo họ Phạm kia đi tìm hắn đi, ha
ha ha. . .”
Nói xong lời cuối cùng, tiểu dương đắc ý nhảy nhót trên mặt đất, hai tay chống nạnh cười to nói:
“Chờ đến lúc đó, ta có thể hãnh diện đến trước mặt hắn nói ” Vốn dê không dễ chọc đâu” rồi, ha
ha ha, ta muốn cho hắn biết biết sự lợi hại của ta.”
“Uh, bảo bối, chủ ý của ngươi không tệ, ngày mai chúng ta liền làm vậy đi.”
Giang Hãn nhìn thần thái đáng yêu của con dê con Bách Vị này, đũng quần hắn liền đội lên như túp
lều.
Hết lần này tới lần khác Bách Vị say mê tưởng tượng trong tư tưởng của chính mình, vẫn còn không
phát hiện nguy hiểm đang đến gần, vẫn ở nơi nào đó hết sức phấn khởi lầm bầm lầu bầu:
“Hắc hắc, ngươi dám gạt ta, ta làm cho ngươi gieo gió gặt bão, hắc hắc hắc. . .”
“Bách Vị , ta không ép ngươi cùng ta hành phòng, nhưng ta bây giờ thật sự không nhịn được rồi,
ngươi lấy tay giải quyết giúp ta đi.”
Thanh âm trầm thấp ẩn nhẫn(1) của Giang Hãn đột nhiên truyền đến, dọa Bách Vị sợ đến giật thót cả tim, hắn quay người lại nhìn, không khỏi la hoảng lên, liên tiếp lui về phía sau vài bước, chỉ vào
cái túp lều đội lên chỗ bụng dưới của Giang Hãn lắp bắp nói
“Hãn. . . Hãn ca ca, ngươi sao lại bị con sâu to chui vào chỗ đó thế ngươi xem đầu của nó cũngdựng thẳng đứng lên rồi , hả hả hả. . .”
(đây gọi là điếc không sợ súng)
Giang Hãn tối mặt
“Cái gì mà con sâu lớn, đây phải là cự long.”
Nói xong Bách Vị vội vàng tiếp cận, tiến lên để nhìn, chính là nhìn một hồi lâu , hắn vẫn là bĩu môi
nói
“Cái gì mà cự long chứ, Hãn ca ca ngươi khẳng định là không có nhìn thấy con rồng thật thụ, nói cho ngươi biết, ta đã thấy qua rồi, ngươi đừng hòng lừa gạt ta, con rồng thật thụ vừa to vừa dài, phải
đến mấy chục trượng. . .”
Hắn liều mạng mà dang hai tay, thoạt nhìn là muốn tả chiều dài của rồng, bất quá này đương nhiên là không có khả năng.
Giang Hãn dở khóc dở cười nói
“Ngươi lại nói bậy, có người nào lại làm con rồng lớn như vậy đâu, lễ Nguyên Tiêu năm ngoái, ta tại Kim Lăng thành này đã mời đội múa rồng đến múa ba ngày, đã làm những con rồng to lớn nhất
rồi,nhưng cũng không có khoa trương đến mức như ngươi nói.”
Hắn lại chỉ hông mình nói: “Kỳ thật con rồng này, ngươi cũng đã nhìn qua a, đã quên sao? Mấy
ngày hôm trước, ngươi còn bị nó doạ sợ đến chạy trối chết đây.”
Hắn vừa nói hết, Bách Vị lập tức tỉnh ngộ rồi, hai gò má trắng nõn đỏ ửng lên, so với tô son đánh phấn còn muốn xinh đẹp động lòng người hơn gấp ba lần. Hắn vội vàng lui lại mấy bước, song Giang
Hãn đã ôm hắn giữ lại nói
” Bách Vị , ta không ép ngươi, nhưng là bây giờ ngươi nhìn ta đã thành cái dạng này, ngươi cũng không đành lòng nhìn ta bởi vì cấm dục mà chết đi, cho nên chúng ta mỗi người lùi một bước, ngươi
dùng tay giúp ta giải quyết một chút được không?”
Bách Vị chớp mắt, ngây thơ nhìn về phía Giang Hãn
“Vậy muốn dùng tay giải quyết thì phải làm thế nào đây? Hãn ca ca, nếu như ta lấy tay, có tính là. .
. Có tính là hành phòng không?”
Vừa dứt lời, Giang Hãn tưởng rằng hắn là muốn lợi dụng việc này để xác định địa vị trong phủ, vì
vậy vội vàng nói
“Hảo hảo hảo, chỉ cần Bách Vị ngươi làm cho ta thoải mái, mặc kệ ngươi dùng cái gì, cũng tính là
hành phòng, ngươi coi như cũng là chủ nhân của Giang phủ rồi, có được hay không?”
“Hả, vậy không được.”
Bách Vị đột nhiên nhảy dựng lên, hét lớn
“Hãn ca ca, ta không thể cùng ngươi hành phòng, ta sẽ mang thai mất!”
Chú thích:
(1) ẩn nhẫn: nhẫn nại chịu đựng
Chương này là H trá hình a, ta khuyên mọi người không nên ăn uống gì khi đọc chương
này nhé, tránh trường hợp ngày mai có một số nàng phải mang laptop đi bệnh viện Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.