Vốn Phải Cưa Nam Thần Tôi Lại Ngủ Cùng Bạn Tốt Của Anh Ấy
Chương 30: “Đừng Phá Thai, Em Sinh Nó Ra, Anh Nuôi!”
A Sấu A
19/05/2023
Khi y tá kêu cô ký tên thì nhắc nhở cô:
"Cô phải nhớ kỹ, một khi cô đã ký tên thì quyết định giữ đứa bé lại thì cũng không hối hận kịp đâu. Cô chắc chắn vẫn sẽ ký tên chứ?"
Khương Thủy Lê:
"Chắc chắn, tôi không cần đứa bé."
Đúng lúc này, một người đàn ông ở cách đó không xa cùng vợ đi khám thai, vừa nhìn thấy cảnh tượng này đã hoảng sợ, rõ ràng nghe được chuyện Khương Thủy Lê muốn phá bỏ đứa bé.
Người đàn ông này là người đã khuyên Cố Thanh Châu tìm lại người ở quán bar lần trước. Bây giờ thấy cảnh tượng này thì bị dọa một phen.
Anh ta vội vàng gọi điện cho Cố Thanh Châu.
Bây giờ kiểm tra thấy đang mang thai, nói rõ đứa trẻ có cách đây mấy tháng rồi.
Mấy tháng trước bọn họ vẫn còn ở bên nhau, đứa trẻ không phải là của Cố Thanh Châu thì của ai, kết quả là Khương Thủy Lê bây giờ lại muốn phá bỏ đứa trẻ đi.
Cố Thanh Châu phía bên kia sau khi Khương Thủy Lê rời đi thì rất lâu sau vẫn chưa hồi phục lại. Anh gửi cho cô gói icon wechat nhưng vẫn thu hồi lại, gửi rồi lại thu hồi, cứ thu hút sự chú ý của cô, gửi xong lại còn nói:
"Gửi nhầm rồi."
Trái lại anh cứ nằm trên giường đợi Khương Thủy Lê trả lời nhưng Khương Thủy Lê vẫn chưa chịu hồi âm lại cho anh. Được lắm, Khương Thủy Lê tối nay ở ngủ dưới hầm cầu anh cũng sẽ không thèm đau lòng đâu nhé!
Đúng lúc này, người anh em của anh gọi điện cho anh, hỏi:
"Cố Thanh Châu, cậu đang làm gì vậy hả?"
Cố Thanh Châu: "Ngủ."
"Cậu thật sự vẫn còn tâm trạng tốt để ngủ ư, Khương Thủy Lê mang thai cậu có biết không hả? Bây giờ cô ấy đang muốn phá đứa bé đi đó. Cậu nhanh tới bệnh viện Nhân Ái đi, nếu không đứa con của cậu không còn nữa đâu."
Cố Thanh Châu nghe thế liền giật mình ngạc nhiên mất mấy giây, sau đó lập tức ném điện thoại đi đứng dậy rửa mặt thay quần áo chạy đến bệnh viện.
...
Sau khi Khương Thủy Lê ký giấy đồng ý phẫu thuật thì đi tìm Giản Mính. Giản Mính cầm tờ kết quả kiểm tra trong tay, Khương Thủy Lê đi đến bên cô ấy. Bỗng Giản Mính buồn nôn nên đưa tờ báo cáo cho cô rồi chạy vào nhà vệ sinh nôn ra.
Khương Thủy Lê xem báo cáo của cô ấy, chăm chú đọc nó.
Đúng lúc này đột nhiên xuất hiện một người chạy đến, thở hồng hộc, viền mắt đỏ au kèm theo tia lửa giận dữ nhìn cô.
Khương Thủy Lê ngẩng đầu lên thì nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt người trước mặt:
"Cố Thanh Châu?"
Cố Thanh Châu lúc này thật sự muốn bóp chết cô:
"Khương Thủy Lê, em là ác ma hay sao hả? Tại sao em muốn phá bỏ con chúng ta chứ. Em thậm chí còn không báo chuyện này với người làm ba như anh một tiếng nào thì liền muốn phá nó đi ư. Người làm ba như anh không có quyền biết sao hả? Con của anh em cũng dám phá đi ư?"
Nói ra những lời nóng nảy này xong, Khương Thủy Lê nhìn người xung quanh đều đang nhìn về phía bọn họ, thật là mất mặt!
Khương Thủy Lê cũng biết Cố Thanh Châu đang hiểu lầm rồi.
Người mang thai không phải là cô mà!
Dáng vẻ thở hổn hển như thế của Cố Thanh Châu khiến cô không biết phải làm sao, cô kéo tay Cố Thanh Châu nói:
"Cố Thanh Châu, anh bình tĩnh lại đi, đứa bé này không phải của anh... Đứa bé là của Tưởng Khanh!"
Lời vừa nói ra xong thì Cố Thanh Châu càng không thể bình tĩnh. Đầu anh phát nổ như quả lựu đạn vậy.
Khương Thủy Lê muốn giải thích với anh nhưng Cố Thanh Châu lại ngắt lời cô:
"Của Tưởng Khanh? Khương Thủy Lê, em có thật sự xứng đáng với anh không vậy? Em mang thai đứa con của Tưởng Khanh ư? Mấy tháng trước chúng ta còn bên nhau mà em còn mang đứa con của cậu ta ư?"
Khương Thủy Lê thấy không ổn rồi, lúng túng là giậm giậm chân. Quần chúng hóng chuyện bây giờ đều đang nhìn hai người bọn họ. Con mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm bọn họ, cảm thấy thật sự là một vở kịch hay nha. Đơn giản chuyện thiên hạ cũng liên quan đến chuyện bọn họ.
Khương Thủy Lê kéo Cố Thanh Châu, kêu anh ngồi xuống:
"Anh đừng gấp, chuyện không giống như anh nghĩ đâu. Em có thể từ từ giải thích với anh mà."
Cố Thanh Châu cảm thấy mình thật sự quá đáng thương, bị cắm chi chít một đống sừng trên đầu.
Khương Thủy Lê còn nói sau khi bọn họ chia tay thì cô ở bên cạnh Tưởng Khanh, chuyện này xảy ra sau khi chia tay hồi nào chứ, rõ ràng là ở bên nhau trước khi chia tay mà.
Khương Thủy Lê vẫn không nói gì. Bộ não của Cố Thanh Châu đã vẽ ra một vở kịch rồi, nghĩ ra bọn ho trước đây có thể là đêm uống rượu say là làm gì đó.
"Hai người trước đây vô tình làm với nhau sao? Nên mới có đứa trẻ này? Khương Thủy Lê, em quả thật không muốn phụ lòng anh! Cho nên em mới muốn phá bỏ đứa trẻ này, bởi vì nó không phải là con anh sao."
Khương Thủy Lê: "..."
Khương Thủy Lê cũng không biết nên giải thích với anh như thế. Tật xấu của Cố Thanh Châu chính là như thế, không để cho người ra nói hết lời mà.
Cố Thanh Châu đọc tờ báo cáo kiểm tra Khương Thủy Lê đang cầm trong tay. Thời gian mang thai này quả thật không khớp với anh. Ba tháng trước anh đang công tác, đi gần nửa tháng.
Cho nên...
Chính là có nó vào lúc đó.
Cố Thanh Châu càng đọc càng đau lòng cảm thấy bản thân thật đau khổ.
Cố Thanh Châu vẫn đang nghiên cứu hỏi:
"Khương Thủy Lê, em cảm thấy có khả năng có một chút tỉ lệ nào đó, rằng đứa bé là con anh hay không."
Khương Thủy Lê: "...Tỷ lệ con của anh là 0."
Cố Thanh Châu: "... Khương Thủy Lê, em thật sự rất tàn nhẫn."
Cố Thanh Châu đã tiếp thu xong rồi, ai mà biết được rằng tâm tình anh hôm nay lại thế chứ, buổi sáng biết mình làm ba, hưng phấn đến đòi mạng, sau đó lại biết được đứa bé không phải con của anh, ngay lập tức liền rơi xuống địa ngục.
Cố Thanh Châu không muốn đọc báo cáo, càng đọc càng khó chịu hơn. Tay anh bây giờ đang run lên, hốc mắt ấm ức đến đỏ ửng nhưng không dám để cho Khương Thủy Lê nhìn thấy. Anh kìm nén bản thân lại, giọng nói có chút run rẩy, anh nói với Khương Thủy Lê:
"Sinh đứa bé ra đi, đừng bỏ nó. Sinh ra, anh nuôi."
Khương Thủy Lê: "...!!!!!!"
Khương Thủy Lê cười phá lên:
"Cố Thanh Châu, anh thật sự có thể chấp nhận đứa bé này sao? Đứa nhỏ này không phải là con của anh, ba nó không phải là anh!"
Đôi mắt Cố Thanh Châu đỏ ửng nhìn cô:
"Nếu không thì còn có thể làm sao nữa? Bây giờ chẳng lẽ vẫn để cho em phá nó đi hay sao?
Phá đứa bé đi gây ra nhiều tổn hại đến cơ thể em. Sinh con ra, không thể chấp nhận thì anh cũng có thể chấp nhận được, làm lại từ đầu là được. Đứa bé mặc dù không phải con của anh, nhưng vợ là của anh."
Khương Thủy Lê bị anh chọc cho bật cười, thật là hợp tình hợp lý nhỉ!
"Cô phải nhớ kỹ, một khi cô đã ký tên thì quyết định giữ đứa bé lại thì cũng không hối hận kịp đâu. Cô chắc chắn vẫn sẽ ký tên chứ?"
Khương Thủy Lê:
"Chắc chắn, tôi không cần đứa bé."
Đúng lúc này, một người đàn ông ở cách đó không xa cùng vợ đi khám thai, vừa nhìn thấy cảnh tượng này đã hoảng sợ, rõ ràng nghe được chuyện Khương Thủy Lê muốn phá bỏ đứa bé.
Người đàn ông này là người đã khuyên Cố Thanh Châu tìm lại người ở quán bar lần trước. Bây giờ thấy cảnh tượng này thì bị dọa một phen.
Anh ta vội vàng gọi điện cho Cố Thanh Châu.
Bây giờ kiểm tra thấy đang mang thai, nói rõ đứa trẻ có cách đây mấy tháng rồi.
Mấy tháng trước bọn họ vẫn còn ở bên nhau, đứa trẻ không phải là của Cố Thanh Châu thì của ai, kết quả là Khương Thủy Lê bây giờ lại muốn phá bỏ đứa trẻ đi.
Cố Thanh Châu phía bên kia sau khi Khương Thủy Lê rời đi thì rất lâu sau vẫn chưa hồi phục lại. Anh gửi cho cô gói icon wechat nhưng vẫn thu hồi lại, gửi rồi lại thu hồi, cứ thu hút sự chú ý của cô, gửi xong lại còn nói:
"Gửi nhầm rồi."
Trái lại anh cứ nằm trên giường đợi Khương Thủy Lê trả lời nhưng Khương Thủy Lê vẫn chưa chịu hồi âm lại cho anh. Được lắm, Khương Thủy Lê tối nay ở ngủ dưới hầm cầu anh cũng sẽ không thèm đau lòng đâu nhé!
Đúng lúc này, người anh em của anh gọi điện cho anh, hỏi:
"Cố Thanh Châu, cậu đang làm gì vậy hả?"
Cố Thanh Châu: "Ngủ."
"Cậu thật sự vẫn còn tâm trạng tốt để ngủ ư, Khương Thủy Lê mang thai cậu có biết không hả? Bây giờ cô ấy đang muốn phá đứa bé đi đó. Cậu nhanh tới bệnh viện Nhân Ái đi, nếu không đứa con của cậu không còn nữa đâu."
Cố Thanh Châu nghe thế liền giật mình ngạc nhiên mất mấy giây, sau đó lập tức ném điện thoại đi đứng dậy rửa mặt thay quần áo chạy đến bệnh viện.
...
Sau khi Khương Thủy Lê ký giấy đồng ý phẫu thuật thì đi tìm Giản Mính. Giản Mính cầm tờ kết quả kiểm tra trong tay, Khương Thủy Lê đi đến bên cô ấy. Bỗng Giản Mính buồn nôn nên đưa tờ báo cáo cho cô rồi chạy vào nhà vệ sinh nôn ra.
Khương Thủy Lê xem báo cáo của cô ấy, chăm chú đọc nó.
Đúng lúc này đột nhiên xuất hiện một người chạy đến, thở hồng hộc, viền mắt đỏ au kèm theo tia lửa giận dữ nhìn cô.
Khương Thủy Lê ngẩng đầu lên thì nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt người trước mặt:
"Cố Thanh Châu?"
Cố Thanh Châu lúc này thật sự muốn bóp chết cô:
"Khương Thủy Lê, em là ác ma hay sao hả? Tại sao em muốn phá bỏ con chúng ta chứ. Em thậm chí còn không báo chuyện này với người làm ba như anh một tiếng nào thì liền muốn phá nó đi ư. Người làm ba như anh không có quyền biết sao hả? Con của anh em cũng dám phá đi ư?"
Nói ra những lời nóng nảy này xong, Khương Thủy Lê nhìn người xung quanh đều đang nhìn về phía bọn họ, thật là mất mặt!
Khương Thủy Lê cũng biết Cố Thanh Châu đang hiểu lầm rồi.
Người mang thai không phải là cô mà!
Dáng vẻ thở hổn hển như thế của Cố Thanh Châu khiến cô không biết phải làm sao, cô kéo tay Cố Thanh Châu nói:
"Cố Thanh Châu, anh bình tĩnh lại đi, đứa bé này không phải của anh... Đứa bé là của Tưởng Khanh!"
Lời vừa nói ra xong thì Cố Thanh Châu càng không thể bình tĩnh. Đầu anh phát nổ như quả lựu đạn vậy.
Khương Thủy Lê muốn giải thích với anh nhưng Cố Thanh Châu lại ngắt lời cô:
"Của Tưởng Khanh? Khương Thủy Lê, em có thật sự xứng đáng với anh không vậy? Em mang thai đứa con của Tưởng Khanh ư? Mấy tháng trước chúng ta còn bên nhau mà em còn mang đứa con của cậu ta ư?"
Khương Thủy Lê thấy không ổn rồi, lúng túng là giậm giậm chân. Quần chúng hóng chuyện bây giờ đều đang nhìn hai người bọn họ. Con mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm bọn họ, cảm thấy thật sự là một vở kịch hay nha. Đơn giản chuyện thiên hạ cũng liên quan đến chuyện bọn họ.
Khương Thủy Lê kéo Cố Thanh Châu, kêu anh ngồi xuống:
"Anh đừng gấp, chuyện không giống như anh nghĩ đâu. Em có thể từ từ giải thích với anh mà."
Cố Thanh Châu cảm thấy mình thật sự quá đáng thương, bị cắm chi chít một đống sừng trên đầu.
Khương Thủy Lê còn nói sau khi bọn họ chia tay thì cô ở bên cạnh Tưởng Khanh, chuyện này xảy ra sau khi chia tay hồi nào chứ, rõ ràng là ở bên nhau trước khi chia tay mà.
Khương Thủy Lê vẫn không nói gì. Bộ não của Cố Thanh Châu đã vẽ ra một vở kịch rồi, nghĩ ra bọn ho trước đây có thể là đêm uống rượu say là làm gì đó.
"Hai người trước đây vô tình làm với nhau sao? Nên mới có đứa trẻ này? Khương Thủy Lê, em quả thật không muốn phụ lòng anh! Cho nên em mới muốn phá bỏ đứa trẻ này, bởi vì nó không phải là con anh sao."
Khương Thủy Lê: "..."
Khương Thủy Lê cũng không biết nên giải thích với anh như thế. Tật xấu của Cố Thanh Châu chính là như thế, không để cho người ra nói hết lời mà.
Cố Thanh Châu đọc tờ báo cáo kiểm tra Khương Thủy Lê đang cầm trong tay. Thời gian mang thai này quả thật không khớp với anh. Ba tháng trước anh đang công tác, đi gần nửa tháng.
Cho nên...
Chính là có nó vào lúc đó.
Cố Thanh Châu càng đọc càng đau lòng cảm thấy bản thân thật đau khổ.
Cố Thanh Châu vẫn đang nghiên cứu hỏi:
"Khương Thủy Lê, em cảm thấy có khả năng có một chút tỉ lệ nào đó, rằng đứa bé là con anh hay không."
Khương Thủy Lê: "...Tỷ lệ con của anh là 0."
Cố Thanh Châu: "... Khương Thủy Lê, em thật sự rất tàn nhẫn."
Cố Thanh Châu đã tiếp thu xong rồi, ai mà biết được rằng tâm tình anh hôm nay lại thế chứ, buổi sáng biết mình làm ba, hưng phấn đến đòi mạng, sau đó lại biết được đứa bé không phải con của anh, ngay lập tức liền rơi xuống địa ngục.
Cố Thanh Châu không muốn đọc báo cáo, càng đọc càng khó chịu hơn. Tay anh bây giờ đang run lên, hốc mắt ấm ức đến đỏ ửng nhưng không dám để cho Khương Thủy Lê nhìn thấy. Anh kìm nén bản thân lại, giọng nói có chút run rẩy, anh nói với Khương Thủy Lê:
"Sinh đứa bé ra đi, đừng bỏ nó. Sinh ra, anh nuôi."
Khương Thủy Lê: "...!!!!!!"
Khương Thủy Lê cười phá lên:
"Cố Thanh Châu, anh thật sự có thể chấp nhận đứa bé này sao? Đứa nhỏ này không phải là con của anh, ba nó không phải là anh!"
Đôi mắt Cố Thanh Châu đỏ ửng nhìn cô:
"Nếu không thì còn có thể làm sao nữa? Bây giờ chẳng lẽ vẫn để cho em phá nó đi hay sao?
Phá đứa bé đi gây ra nhiều tổn hại đến cơ thể em. Sinh con ra, không thể chấp nhận thì anh cũng có thể chấp nhận được, làm lại từ đầu là được. Đứa bé mặc dù không phải con của anh, nhưng vợ là của anh."
Khương Thủy Lê bị anh chọc cho bật cười, thật là hợp tình hợp lý nhỉ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.