Vốn Phải Cưa Nam Thần Tôi Lại Ngủ Cùng Bạn Tốt Của Anh Ấy
Chương 29: Lý Do Của Giản Mính
A Sấu A
19/05/2023
Khương Thủy Lê nghe thấy Giản Mính nói thế thì bị dọa đến nỗi tỉnh táo hẳn ra.
Cô mơ mơ màng màng đứng lên nghe điện thoại, vẫn còn nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, nếu không thì sao có thể nghe cô ấy muốn phá bỏ đứa bé đi được chứ?
Có điều không phải hai người bọn họ đã chia tay rồi sao. Sau khi chia tay mới có con nên muốn bỏ đứa bé đi sao?
Tình bạn qua lại giữa Khương Thủy Lê và Giản Mính cũng không tệ. Tính cách Giản Mính rất tốt, Khương Thủy Lê thấy cô ấy khóc nên thầm đoán có lẽ thật sự không còn cách nào khác nên mới tìm đến cô. Cô an ủi cô ấy:
"Cô đừng gấp gáp, bây giờ tôi đến đó ngay."
Sau Khương Thủy Lê nói xong thì cúp điện thoại, chuẩn bị đứng dậy thì Cố Thanh Châu nằm bên cạnh cũng đã tỉnh giấc. Anh vừa mới tỉnh dậy nên không nghe thấy Khương Thủy Lê nói chuyện, chỉ nhìn thấy cô phải đi thôi.
Khương Thủy Lê người không mảnh vải vén chăn lên, muốn mặc đồ vào đi rửa mặt. Bộ dạng của cô khiến Cố Thanh Châu cảm thấy thắc mắc:
"Em đi đâu vậy?"
Khương Thủy Lê vốn định nói với anh là cô đến bệnh viện, nhưng suy nghĩ lại về mối quan hệ của anh và Tưởng Khanh, nếu như nói cho anh biết Giản Mình mang thai thì Tưởng Khanh không phải cũng có thể sẽ biết chuyện hay sao? Giản Mính bây giờ muốn phá bỏ đứa bé trong bụng, đoán chừng cô ấy cũng không muốn cho người kia biết chuyện, cho nên cô bèn không nói chuyện này cho Cố Thanh Châu biết.
"Không có gì đâu, em ra ngoài một lát thôi."
Cố Thanh Châu cảm thấy giác quan thứ sáu của đàn ông quả thật lợi hại. Anh nhìn sơ dáng vẻ của Khương Thủy Lệ một cái, cũng không giống như có chuyện gì nghiêm trọng lắm, vậy thì sao lại hốt hoảng thế chứ?
Có thể là có chuyện gì khác mà cô không nói với anh. Ngày hôm qua hai người đã như thế rồi mà cô còn lừa gạt anh sao?
"Gấp gáp như vậy? Em đi đâu? Nếu không để anh đưa em đi?"
Khương Thủy Lê bây giờ đã ở trong phòng tắm rửa mặt, nghe anh nói thế liền từ chối:
"Không cần đâu, em tự đón xe đi được, anh có mặt sẽ không tiện lắm đâu."
Cố Thanh Châu nghe thấy thế liền không vui, lại nổi lên tính nóng nảy, bật cười thành tiếng, nằm trên giường nói:
"Người ngày hôm qua có thể tiến vào trong em, ngày hôm này đã không tiện nữa rồi ư."
Khương Thủy Lê: "..."
Cố Thanh Châu vẫn cứ nhìn chằm chằm Khương Thủy Lê. Khương Thủy Lê cũng không trang điểm gì mà rửa mặt xong thì cứ thế mặc quần áo rồi đi ngay.
Cả một quá trình đều không liếc nhìn Cố Thanh Châu một cái.
Cố Thanh Châu càng cảm thấy buồn bực hơn.
...
Khương Thủy Lê đi theo địa chỉ Giản Mính đưa để đến bệnh viện. Nhìn thấy cô ấy ngồi trên hành lang, cô liền hỏi:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Giản Mính thấy cô đến rồi thì kể sự tình cho cô nghe:
"Cơ thể tôi hôm nay không được khỏe. Buổi sáng thức dậy muốn ăn cũng ăn không nổi cho nên đến đây để kiểm tra. Bác sĩ nói tôi đã mang thai được ba tháng rồi. Nhưng hai người chúng tôi đã chia tay rồi, dù cho thể nào anh ấy cũng không đồng ý quay lại với tôi, xem ra cũng không muốn tôi giữ lại đứa bé. Tôi muốn phá bỏ đứa bé này đi nhưng việc phẫu thuật phá thai ở bệnh viện phải có người ký giấy đồng ý. Tôi không dám nói với ba mẹ, cũng không dám nói chuyện này với Tưởng Khanh. Cô có thể ký giúp tôi không?"
Khương Thủy Lê nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của cô ấy như thế liền đi đến vỗ vào vai cô ấy mà nói:
"Tôi và anh ta không có quan hệ gì cả. Trước đây khi chúng tôi bên nhau đều là giả, không có gì là thật đâu. Tôi tưởng rằng tôi thích anh ấy nhưng thật ra không phải, anh ấy cũng không cho nên chúng tôi cũng chỉ ở bên nhau vài ba hôm thôi, bây giờ đã không còn là gì nữa rồi. Cho nên cô bây giờ có thai rồi, cô hãy nói cho anh ấy biết đi. Chắc chắn anh ấy sẽ muốn đứa bé này mà, nếu cô bỏ đi đứa bé này đ... Đây là một mạng người đó. Cô không thích con nít sao?"
Khương Thủy Lê nhớ đến Cố Thanh Châu, người đó cũng không nói là rất thích con nít nhưng anh lại thích con gái.
Vào lúc trước hai người đi xem phim với nhau, có một thằng nhóc vô tình va vào bọn họ.
Là một thằng nhóc mập mạp. Anh lúc ấy đã đánh đòn thằng nhóc mũm mĩm ấy, cứ phải muốn đánh thằng nhóc đó, đánh đến nỗi thằng nhóc òa khóc không còn chút lễ nghĩa nào.
Cuối cùng chị gái thằng nhóc ấy chạy tới, rất lễ phép nói với Cố Thanh Châu "anh trai, em xin lỗi". Anh nhất thời liền không còn tức giận nữa, thả thằng nhóc mũm mỉm ấy ra, nói lần sau nhớ chú ý một chút. Anh còn xoa xoa khuôn mặt cô gái nhỏ nói:
"Thật là đáng yêu quá."
Khương Thủy Lê đứng tại chỗ liếc cho anh một cái:
"Quả nhiên đàn ông bất kể ở độ tuổi nào thì đều thích em gái nhỏ nhỉ. Em thấy anh đến 60 tuổi thì anh vẫn sẽ thích cô gái 18 đó ha."
Cố Thanh Châu: "Không, anh vào lúc 60 tuổi sẽ thích Khương Thủy Lê khi 18."
Khương Thủy Lê: "..."
Giản Mính cười khổ nói với cô:
"Hai chúng tôi chia tay, anh ấy nhất quyết không đồng ý quay lại với tôi. Anh ấy không thích tôi nữa rồi. Nếu tôi nói với anh ấy chuyện tôi mang thai, anh ấy sẽ chịu trách nhiệm nhưng là chịu trách nhiệm vì đứa bé, không phải vì thật lòng thích tôi."
Hơn nữa Giản Mính là kiểu người không thích kết hôn hay sinh nở. Cô ấy thật sự không ngờ tới bản thân sẽ mang thai.
Cô ấy là kiểu người không thích con nít vì gia đình cô ấy không được hạnh phúc nên cô ấy rất thất vọng về chuyện hôn nhân chớ đừng nói chi là con cái. Cô ấy cảm thấy bản thân vốn dĩ cũng không cảm nhận được tình yêu từ cha mẹ thì sao có thể yêu thương đứa con của mình chứ.
Nguyên nhân khiến cô và Tưởng Khanh chia tay là bởi vì cô ấy không nghĩ đến chuyện kết hôn, không muốn sinh con nhưng Tưởng Khanh lại mong muốn điều đó. Anh ấy muốn kết hôn, muốn có con nhưng Giản Mính thì ngược lại. Khác biệt như thế liền cảm thấy hai người không hợp nhau.
Đứa bé này là có trước khi chia tay. Đêm hôn đó hai người bọn họ chơi vô cùng sung, mặc dù đã dùng biện pháp ngừa thai nhưng lại tiến vào khi bao bị thủng.
Về sau cô ấy không bỏ được Tưởng Khanh, vẫn còn rất thích anh ấy nên liền mọi cách quay lại với anh ấy. Nhưng Tưởng Khanh vẫn bỏ mặc cô ấy, lên giường nhiều lần như thế rồi, mặc kệ cô ấy như thế thật sự khiến Giản Mính rất mệt mỏi.
Khương Thủy Lê thấy dáng vẻ tiêu cực như thế của cô ấy thì không biết nên làm thế nào. Nhưng dẫu sao đây chính là cuộc sống của cô ấy, là đứa con của cô ấy, có muốn phá bỏ nó hay không cũng là chuyện của cô ấy.Giản Mính muốn bỏ đứa bé đi thì cũng không có cách nào cản lại được.
Khương Thủy Lê đồng ý ký tên giúp cô ấy, đi tìm y tá.
Cô mơ mơ màng màng đứng lên nghe điện thoại, vẫn còn nghĩ rằng mình đã nghe nhầm, nếu không thì sao có thể nghe cô ấy muốn phá bỏ đứa bé đi được chứ?
Có điều không phải hai người bọn họ đã chia tay rồi sao. Sau khi chia tay mới có con nên muốn bỏ đứa bé đi sao?
Tình bạn qua lại giữa Khương Thủy Lê và Giản Mính cũng không tệ. Tính cách Giản Mính rất tốt, Khương Thủy Lê thấy cô ấy khóc nên thầm đoán có lẽ thật sự không còn cách nào khác nên mới tìm đến cô. Cô an ủi cô ấy:
"Cô đừng gấp gáp, bây giờ tôi đến đó ngay."
Sau Khương Thủy Lê nói xong thì cúp điện thoại, chuẩn bị đứng dậy thì Cố Thanh Châu nằm bên cạnh cũng đã tỉnh giấc. Anh vừa mới tỉnh dậy nên không nghe thấy Khương Thủy Lê nói chuyện, chỉ nhìn thấy cô phải đi thôi.
Khương Thủy Lê người không mảnh vải vén chăn lên, muốn mặc đồ vào đi rửa mặt. Bộ dạng của cô khiến Cố Thanh Châu cảm thấy thắc mắc:
"Em đi đâu vậy?"
Khương Thủy Lê vốn định nói với anh là cô đến bệnh viện, nhưng suy nghĩ lại về mối quan hệ của anh và Tưởng Khanh, nếu như nói cho anh biết Giản Mình mang thai thì Tưởng Khanh không phải cũng có thể sẽ biết chuyện hay sao? Giản Mính bây giờ muốn phá bỏ đứa bé trong bụng, đoán chừng cô ấy cũng không muốn cho người kia biết chuyện, cho nên cô bèn không nói chuyện này cho Cố Thanh Châu biết.
"Không có gì đâu, em ra ngoài một lát thôi."
Cố Thanh Châu cảm thấy giác quan thứ sáu của đàn ông quả thật lợi hại. Anh nhìn sơ dáng vẻ của Khương Thủy Lệ một cái, cũng không giống như có chuyện gì nghiêm trọng lắm, vậy thì sao lại hốt hoảng thế chứ?
Có thể là có chuyện gì khác mà cô không nói với anh. Ngày hôm qua hai người đã như thế rồi mà cô còn lừa gạt anh sao?
"Gấp gáp như vậy? Em đi đâu? Nếu không để anh đưa em đi?"
Khương Thủy Lê bây giờ đã ở trong phòng tắm rửa mặt, nghe anh nói thế liền từ chối:
"Không cần đâu, em tự đón xe đi được, anh có mặt sẽ không tiện lắm đâu."
Cố Thanh Châu nghe thấy thế liền không vui, lại nổi lên tính nóng nảy, bật cười thành tiếng, nằm trên giường nói:
"Người ngày hôm qua có thể tiến vào trong em, ngày hôm này đã không tiện nữa rồi ư."
Khương Thủy Lê: "..."
Cố Thanh Châu vẫn cứ nhìn chằm chằm Khương Thủy Lê. Khương Thủy Lê cũng không trang điểm gì mà rửa mặt xong thì cứ thế mặc quần áo rồi đi ngay.
Cả một quá trình đều không liếc nhìn Cố Thanh Châu một cái.
Cố Thanh Châu càng cảm thấy buồn bực hơn.
...
Khương Thủy Lê đi theo địa chỉ Giản Mính đưa để đến bệnh viện. Nhìn thấy cô ấy ngồi trên hành lang, cô liền hỏi:
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Giản Mính thấy cô đến rồi thì kể sự tình cho cô nghe:
"Cơ thể tôi hôm nay không được khỏe. Buổi sáng thức dậy muốn ăn cũng ăn không nổi cho nên đến đây để kiểm tra. Bác sĩ nói tôi đã mang thai được ba tháng rồi. Nhưng hai người chúng tôi đã chia tay rồi, dù cho thể nào anh ấy cũng không đồng ý quay lại với tôi, xem ra cũng không muốn tôi giữ lại đứa bé. Tôi muốn phá bỏ đứa bé này đi nhưng việc phẫu thuật phá thai ở bệnh viện phải có người ký giấy đồng ý. Tôi không dám nói với ba mẹ, cũng không dám nói chuyện này với Tưởng Khanh. Cô có thể ký giúp tôi không?"
Khương Thủy Lê nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của cô ấy như thế liền đi đến vỗ vào vai cô ấy mà nói:
"Tôi và anh ta không có quan hệ gì cả. Trước đây khi chúng tôi bên nhau đều là giả, không có gì là thật đâu. Tôi tưởng rằng tôi thích anh ấy nhưng thật ra không phải, anh ấy cũng không cho nên chúng tôi cũng chỉ ở bên nhau vài ba hôm thôi, bây giờ đã không còn là gì nữa rồi. Cho nên cô bây giờ có thai rồi, cô hãy nói cho anh ấy biết đi. Chắc chắn anh ấy sẽ muốn đứa bé này mà, nếu cô bỏ đi đứa bé này đ... Đây là một mạng người đó. Cô không thích con nít sao?"
Khương Thủy Lê nhớ đến Cố Thanh Châu, người đó cũng không nói là rất thích con nít nhưng anh lại thích con gái.
Vào lúc trước hai người đi xem phim với nhau, có một thằng nhóc vô tình va vào bọn họ.
Là một thằng nhóc mập mạp. Anh lúc ấy đã đánh đòn thằng nhóc mũm mĩm ấy, cứ phải muốn đánh thằng nhóc đó, đánh đến nỗi thằng nhóc òa khóc không còn chút lễ nghĩa nào.
Cuối cùng chị gái thằng nhóc ấy chạy tới, rất lễ phép nói với Cố Thanh Châu "anh trai, em xin lỗi". Anh nhất thời liền không còn tức giận nữa, thả thằng nhóc mũm mỉm ấy ra, nói lần sau nhớ chú ý một chút. Anh còn xoa xoa khuôn mặt cô gái nhỏ nói:
"Thật là đáng yêu quá."
Khương Thủy Lê đứng tại chỗ liếc cho anh một cái:
"Quả nhiên đàn ông bất kể ở độ tuổi nào thì đều thích em gái nhỏ nhỉ. Em thấy anh đến 60 tuổi thì anh vẫn sẽ thích cô gái 18 đó ha."
Cố Thanh Châu: "Không, anh vào lúc 60 tuổi sẽ thích Khương Thủy Lê khi 18."
Khương Thủy Lê: "..."
Giản Mính cười khổ nói với cô:
"Hai chúng tôi chia tay, anh ấy nhất quyết không đồng ý quay lại với tôi. Anh ấy không thích tôi nữa rồi. Nếu tôi nói với anh ấy chuyện tôi mang thai, anh ấy sẽ chịu trách nhiệm nhưng là chịu trách nhiệm vì đứa bé, không phải vì thật lòng thích tôi."
Hơn nữa Giản Mính là kiểu người không thích kết hôn hay sinh nở. Cô ấy thật sự không ngờ tới bản thân sẽ mang thai.
Cô ấy là kiểu người không thích con nít vì gia đình cô ấy không được hạnh phúc nên cô ấy rất thất vọng về chuyện hôn nhân chớ đừng nói chi là con cái. Cô ấy cảm thấy bản thân vốn dĩ cũng không cảm nhận được tình yêu từ cha mẹ thì sao có thể yêu thương đứa con của mình chứ.
Nguyên nhân khiến cô và Tưởng Khanh chia tay là bởi vì cô ấy không nghĩ đến chuyện kết hôn, không muốn sinh con nhưng Tưởng Khanh lại mong muốn điều đó. Anh ấy muốn kết hôn, muốn có con nhưng Giản Mính thì ngược lại. Khác biệt như thế liền cảm thấy hai người không hợp nhau.
Đứa bé này là có trước khi chia tay. Đêm hôn đó hai người bọn họ chơi vô cùng sung, mặc dù đã dùng biện pháp ngừa thai nhưng lại tiến vào khi bao bị thủng.
Về sau cô ấy không bỏ được Tưởng Khanh, vẫn còn rất thích anh ấy nên liền mọi cách quay lại với anh ấy. Nhưng Tưởng Khanh vẫn bỏ mặc cô ấy, lên giường nhiều lần như thế rồi, mặc kệ cô ấy như thế thật sự khiến Giản Mính rất mệt mỏi.
Khương Thủy Lê thấy dáng vẻ tiêu cực như thế của cô ấy thì không biết nên làm thế nào. Nhưng dẫu sao đây chính là cuộc sống của cô ấy, là đứa con của cô ấy, có muốn phá bỏ nó hay không cũng là chuyện của cô ấy.Giản Mính muốn bỏ đứa bé đi thì cũng không có cách nào cản lại được.
Khương Thủy Lê đồng ý ký tên giúp cô ấy, đi tìm y tá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.