Vòng Dưỡng Chi Nhà Có Phu Quân Đoạn Tụ
Chương 5: Quyến rũ trong truyền thuyết
Dạ Mạn Vũ
22/10/2015
Cao Uy tránh ở trên
cây rình coi, nghe thấy Chu Nhan gọi Hoa Dung Nguyệt như vậy, cả kinh
tới mức trượt chân suýt thì ngã xuống dưới!
Lòng nhiệt tình của Hoa Dung Nguyệt bị câu ‘tiểu nương tử’ kia của Chu Nhan làm cho nguội lạnh. Không để ý tới mắt cá chân đau nhức, đưa tay đẩy Chu Nhan ra, lạnh lùng nói: “Ai là tiểu nương tử? Ngươi gọi ai là tiểu nương tử?”.
Tuy rằng Hoa Dung Nguyệt trời sinh đã có dung mạo tuyệt mỹ, nhưng hắn hận nhất là bị người khác coi thành nữ nhân. Lại ở trong lòng yêu lang mất hết thể diện, khiến hắn xấu hổ không thôi.
Chu Nhan vừa nghe thấy thanh âm này, liền đại khái minh bạch(1) cái gì đó. Vội vàng chắp tay xin lỗi: “Là Nhan lỗ mãng(2), hiểu lầm công tử!”.
Hoa Dung Nguyệt thấy làn da lúa mạch khỏe mạnh của Chu Nhan lúc dưới ánh trăng càng mê người hơn, nuốt nuốt nước miếng, chịu đựng xúc động trong lòng, nói: “Bản công tử chính là thế tử của Quốc Công phủ, Hoa Dung Nguyệt!”.
Tuy rằng Chu Nhan nhiều năm qua đều ở bên ngoài, nhưng mấy vị con cháu hào môn quyền quý này vẫn là biết được chút ít. Quốc Công phủ trên dưới đều là người trung liệt(3), lão quốc công thời trẻ cũng trợ giúp tiên đế bảo vệ xã tắc, con trai độc nhất của lão quốc công vì bảo vệ biên cương mà hy sinh trên chiến trường, con dâu lại là một phụ nhân trinh liệt(4), phu quân da ngựa bọc thây(5), nàng liền một lòng theo phu quân, đâm đầu vào linh cữu mà chết. Nghe nói năm đó việc này đã truyền khắp Đại Chu, không ai là không vì đôi phu thê tình thâm, trung quân ái quốc này mà lau nước mắt. Theo lời giới thiệu vừa rồi của Hoa Dung Nguyệt, Chu Nhan liền biết người trước mặt mình là đứa trẻ mồ côi của Quốc Công phủ kia.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Chu Nhan liền ôn hòa đi rất nhiều. Hắn trải qua bao chuyện sinh ly tử biệt trên chiến trường, chứng kiến hàng trăm tướng quân chết trận, tráng sĩ ra đi mười năm khi trở lại thì thân nhân đã biệt ly, tự nhiên liền đối với người từ nhỏ đã mất đi tình yêu thương chăm sóc của cha mẹ như Hoa Dung Nguyệt nảy sinh lòng thương tiếc.
Đồng tử Chu Nhan màu hổ phách nhạt, tuy không đủ kinh diễm(6), nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy bình yên. Bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm một lúc lâu, khiến gò má của Hoa Dung Nguyệt nổi lên một tầng đỏ ửng khả nghi.
“Sao tướng quân lại nhìn ta như vậy?”. Hoa Dung Nguyệt ngại ngùng nói. Rõ ràng bản thân hắn là một đại nam nhân, nhưng hắn không hiểu tại sao, khi ở trước mặt nam tử hán như Chu Nhan, tâm hắn liền như nai con nhảy loạn, hận không thể nháy mắt nhảy vào lòng Chu Nhan, khiến cánh tay mạnh mẽ của Chu Nhan ôm chặt mình.
Chu Nhan lạnh nhạt cười, ánh mắt theo thân hình mặc quần áo đẹp đẽ quý giá dời xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở mắt cá chân Hoa Dung Nguyệt: “Ngươi bị thương?”.
Nghe thấy lời này, Hoa Dung Nguyệt mới cảm thấy đau đớn từ mắt cá chân truyền tới, vốn là gò má hồng hồng, liền nhanh chóng trắng đi vài phần.
Chu Nhan nhìn thấy hắn như vậy, trực tiếp mặc kệ hắn có đồng ý hay không, nhẹ nhàng đem hắn ôm vào lòng, hướng tảng đá mình vừa mới ngồi đi đến: “Miệng vết thương ở chân ngươi không lớn cũng không nhỏ, tuy ta không hiểu y, nhưng cũng biết chút ít, để ta xem giúp ngươi!”.
Hoa Dung Nguyệt kinh hỉ, gò má lại càng đỏ bừng: “Vậy làm phiền tướng quân!”.
Ánh trăng chiếu xuống mặt hồ xanh biếc, ánh sáng lấp lánh trên mặt nước kết hợp cùng ánh trăng nhu hòa, khiến một góc xung quanh bờ hồ sáng trưng.
Hoa Dung Nguyệt thoải mái ngồi trên tảng đá lạnh lẽo, nhìn Chu Nhan ngồi xổm xuống, dè dặt nâng chân trái hắn lên xoa xoa, động tác không nhẹ không nặng, lực đạo vừa đủ, khiến Hoa Dung Nguyệt thoải mái nheo lại đôi mắt, chỉ cảm thấy trên bụng có một luồng khí nóng thiêu đốt, làm cho mỗi lúc hắn nhìn Chu Nhan, ánh mắt đều giống như phun lửa.
Lúc này, Chu Nhan chỉ lo xử lí vết thương, nào có nhiều tâm tư để ý chuyện khác như Hoa Dung Nguyệt, tự nhiên không biết là trong lòng tiểu tử hỗn đản này đang nảy sinh dâm niệm với mình.
“Hết cách, bị thương gân mạch rồi, khi về ngươi nhớ dán hai lần thuốc dán, lại kêu lang trung xoa bóp hai lần nữa là ổn!”. Nói xong, Chu Nhan liền phủi tay đứng dậy, dung mạo đoan chính cương nghị, thần sắc(7) thong dong. Nhìn thấy vậy, tâm Hoa Dung Nguyệt càng loạn, ở trong lòng hô to ‘Nhan lang tiêu sái của ta a!’.
Chu Nhan đi đến chỗ đoản đao vừa mới phi(8) đi, ‘xoẹt’ một tiếng đã đem đoản đao dài nửa thước thoải mái rút ra. Lấy tay áo lau chùi đoản đao yêu quý, rồi híp mắt đánh gia xung quanh, hỏi Hoa Dung Nguyệt: “Vừa rồi chỉ có mình ngươi đến đây sao?”.
Cao Uy trốn ở trên cây nghe thấy, vậy lại trượt chân lần nữa, sống chết ôm chặt thân cây, sợ Hoa Dung Nguyệt khai hắn ra. Dù hắn không làm chuyện trộm cướp gì, nhưng hắn theo dõi tướng quân, ý đồ lại không rõ, nếu bị phát hiện thì hắn khó có thể mở miệng giải thích nha!
Hoa Dung Nguyệt phẫn hận nhìn nơi Cao Uy ẩn thân, cắn chặt răng, vẫn quyết định không bán rẻ bằng hữu: “Đúng, là ta uống say, muốn đi ra ngoài hóng gió để tỉnh rượu, chỉ là không nghĩ tới thiếu chút nữa bị tướng quân nhận lầm thành thích khách mà giết chết!”.
Chu Nhan nửa tin nửa ngờ, vẫn đứng một chỗ dò xét xung quanh một hồi, không phát hiện được cái gì khả nghi mới từ từ đem đoản đao bỏ lại vào vỏ.
Hoa Dung Nguyệt từ sớm đã chú ý tới đoản đao trong tay Chu Nhan, nhớ ra lúc tướng quân khải hoàn trở về, bên hông giắt một thanh đoản đao, chính là thanh này. Chỉ là nhìn cái thanh đoản đao này, ngoại trừ vỏ đao có chút hoa lệ quý khí, vẫn không có gì nổi bật, chỉ có mấy viên đã quý nhỏ như đá cuội được khảm trên vỏ đao và nơi gần tay cầm là phá lệ chói mắt.
Chu Nhan chú ý tới ánh mắt của Hoa Dung Nguyệt đang nhìn chằm chằm đoản đao trong tay mình, hỏi: “Thể tử thích thanh đoản đao này?”.
“Cũng không hẳn là thích, chỉ là cảm thấy nó ngoại trừ bắt mắt một chút, còn đâu so ra vẫn kém thanh đao đầy khí phách giắt bên hông ngự lâm quân.” Hoa Dung Nguyệt trả lời thẳng thắn.
Chu Nhan nghe thấy lời này, cũng không tức giận, chỉ ngồi xuống cạnh Hoa Dung Nguyệt, ‘xoẹt’ một tiếng rút đoản đao ra, đoản đao được rút ra lóe lên một tia sáng bạc, hắn nhìn chằm chằm đầu đao, chậm rì rì nói: “Đối với người khác mà nói, thanh đao này ngắn gọn tinh xảo, nhìn được chứ không dùng được. Ở chiến trường Tây hoang, máu văng khắp nơi, dáng người tráng sĩ Đại Chu ta vốn cường tráng, nhưng so ra vẫn kém đám chiến sĩ Tây Man. Còn nhớ khi ta mới ra chiến trường, một thân một mình xâm nhập trận địa của địch, lúc ấy trước sau đều là quân địch, trên người lại thụ thương. Khi đó quan tiên phong của Tây Man nhìn thân thể ta không cao lớn như hắn, liền dương dương tự đắc nghịch thiết chùy trong tay, tính đem ta băm vằm thành thịt nát, ở thời khắc mấu chốt, ta rút thanh đao này ra, đem đầu của tên quan tiên phong kia chặt đứt, thừa dịp quân địch đại loạn, cướp chiến kỳ Tây Man, khoét tròng mắt tướng quân của họ, như vậy mới bảo vệ an toàn tính mạng, khiến kỵ binh Tây Man chịu khuất nhục.”
Hoa Dung Nguyệt nghe Chu Nhan kể chuyện xưa, khiến hắn sợ tới mức đỉnh đầu đổ mồ hôi, lòng bàn tay run lên bần bật, cũng không dám khinh thường thanh đoản đao kia nữa, nuốt nuốt nước miếng, nói: “Thanh đao này quả nhiên giúp tương quân không ít việc!”.
“Đúng vậy!”. Bỗng nhiên Chu Nhan tươi cười xán lạn, vốn nụ cười kia tuấn lãng động lòng người, có điều giờ phút này trong mắt Hoa Dung Nguyệt vẫn còn u ám nên không để ý tới. Thật ngoan độc! Tiểu tướng quân này đúng là không phải hạng người ngồi không, nói đến chuyện giết người, kể cả nói như kiểu biện hộ, thì ánh mắt cũng không biến hóa tẹo nào.
Thấy rõ một mặt lãnh huyết của tiểu tướng quân, Hoa Dung Nguyệt có chút hoài nghi bản thân có thể cùng tiểu anh hùng Chu Nhan này ngủ một giấc hay không. Nhưng mà, trên con đường đoạn tụ, Hoa Dung Nguyệt luôn là người chỉ đánh không lùi, như thế mới ngồi yên ổn vị trí thiên hạ đệ nhất đoạn tụ. Tuy tiểu tướng quân uy vũ, không dễ dàng đè dưới thân, nhưng chỉ cần có thể cùng tiểu tướng quân ngủ một đêm, bắt Hoa Dung Nguyệt làm người ở dưới, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Trong lúc nam nhân ngủ cùng nam nhân, không cần để ý vấn đề ai trên ai dưới này! Không phải ngươi đè ta, thì chính là ta đè ngươi! Mặc kệ ai đè ai, ngủ cùng ngươi vẫn là người đấy, chỉ khác nhau là ai bắn ra bên ngoài, ai bắn ra bên trong mà thôi! (Vũ Ca: Amen~ Đồng chí Dung Nguyệt, đồng chí quá đen tối rồi!!!! )
Suy nghĩ cẩn thận chuyện này, Hoa Dung Nguyệt liền hạ quyết tâm, thay đổi phương châm, chuẩn bị quyến rũ tiểu tướng quân, trở thành nam nhân đầu tiên của hắn.
Hiện giờ, ánh trăng cao quá đầu, phong cảnh lại hợp lòng người, đúng là lúc thích hợp để thổ lộ tình cảm, phát sinh việc phong hoa tuyết nguyệt(9). Hoa Dung Nguyệt vuốt ve đuôi tóc dài đen thùi ở trước ngực, nhìn yêu lang ngồi bên người, vừa định thổ lộ lại bị một tiếng ôn nhu mềm yếu đánh gãy.
“Tam thiếu gia, ngài có ở đấy không?”. Sau đó, ở cuối hành lang gấp khúc, tiểu thị nữ mặc y phục vàng nhạt xuất hiện hướng bọn họ hô.
Lời nói nghẹn ở cổ họng bị Hoa Dung Nguyệt cố gắng nuốt trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nghẹn đến đỏ bừng, hung tợn trừng mắt người vừa đánh gãy lời hắn.
Chu Nhan nhanh nhẹn từ tảng đá nhảy xuống, lên tiếng trả lời: “Là Thanh Tú sao? Ta ở đây!”.
Tiểu thị nữ Thanh Tú này là nha hoàn bên người Sở Tương Vương phi, lại đi ra ngoài tìm hắn, chắc chắn là ý của mẫu thân.
“Tam thiếu gia, vương phi chuẩn bị trở về, muốn nô tì đi gọi ngài cùng đi!”. Thanh Tú đứng ở cuối hành lang gấp khúc, bộ dáng mi thanh mục tú quả nhiên là có thể ngắm nhìn mãi không chán, đến mức có thể quên cả ăn cơm.
Hoa Dung Nguyệt lạnh lùng nhìn thị nữ này, rồi lưu luyến không rời nhìn Chu Nhan: “Tướng quân phải đi sao?”.
Chu Nhan nói: “Mẫu thân sai người đến tìm ta, chắc chắn là phải đi rồi. Vừa nãy Nhan cùng thế tử gia nói chuyện rất vui, nếu có thời gian, liền gặp mặt nói chuyện với nhau một chút!”.
Nói xong câu đó, Chu Nhan liền xoay người rời đi. Thấy cơ hội thật vất vả mới kiếm được bị đánh gãy như vậy, Hoa Dung Nguyệt không cam lòng, từ tảng đá đứng dậy, sốt ruột hướng bóng lưng Chu Nhan hô: “Tướng quân, chờ một chút!”.
Chu Nhan dừng bước, tò mò quay đầu nhìn hắn.
Hoa Dung Nguyệt cắn răng, nhanh chóng quyết định, gò má bế nguyệt tu hoa(10) kia đỏ bừng, nói: “Tướng quân cảm thấy Dung Nguyệt như thế nào?”.
Chu Nhan từ nhỏ đi theo sư phụ ngao du khắp nơi, nào biết rằng thế tử gia là cao thủ tình trường đang tính toán hắn. Chỉ thành thật gật đầu, nói: “Rất đẹp!”. Bằng không, hắn cũng không nhận lầm thành tiểu nương tử.
Hoa Dung Nguyệt nhất thời mừng thầm: “Vậy tướng quân thấy có thích không?”.
Chu Nhan sợ run một chút, không rõ nhếch nhếch mi.
Nhìn Chu Nhan như vậy, Hoa Dung Nguyệt liền phát hiện bản thân thật nóng vội, mới vội vàng giải thích: “Ý tứ của ta là, muốn hỏi một chút xem tướng quân có thích người dung mạo xinh đẹp hay không?”.
Chu Nhan thành thật đáp: “Thích!”.
“Giống như Dung Nguyệt sao?”. Hoa Dung Nguyệt khẩn trương mở to hai mắt hỏi.
“Nếu tương lai Nhan có thể tìm được người kết mối lương duyên mà có dung mạo giống như thế tử gia, thật sự là tam sinh hữu hạnh(11)!”
Nghe thấy lời này đúng là đáp án mình cần, Hoa Dung Nguyệt cơ hồ mừng đến điên rồi: “Nhan lang, ngươi phải nhớ kỹ lời nói tối hôm nay a!”.
Một tiếng ‘Nhan lang’ này quả thật nhu tình mật ý hết sức, khiến người đang rình coi trên cây kia đều nhũn cả xương cốt, thiếu chút nữa từ trên cây rơi xuống.
Chu Nhan không chút do dự, nhìn thế tử gia xinh đẹp tựa như hoa, nói: “Lời Nhan nói qua, tất nhiên sẽ không quên!”.
**********
Ghi chú:
(1) minh bạch: rõ ràng
(2) lỗ mãng: thô lỗ, mất lịch sự quá đáng
(3) trung liệt: ý chỉ người trung thành khảng khái đã hy sinh vì chính nghĩa
(4) trinh liệt: ý chỉ người khảng khái hy sinh vì giữ vững sự trong sạch
(5) da ngựa bọc thây: chết giữa chiến trường, dùng da ngựa bọc xác, nói về chí khí của người con trai thời xưa
(6) kinh diễm: ý chỉ dung mạo diễm lệ đến mức khiến người nhìn kinh ngạc
(7) thần sắc: thần thái, biểu cảm
(8) nguyên văn: ném
(9) phong hoa tuyết nguyệt: khụ...cái việc mà ai cũng biết là việc gì ấy ạ
(10) bế nguyệt tu hoa: ý chỉ vẻ đẹp tuyệt trần, đến mức trăng phải giấu mình, hoa phải xấu hổ
(11) tam sinh hữu hạnh: may mắn ba đời
Lòng nhiệt tình của Hoa Dung Nguyệt bị câu ‘tiểu nương tử’ kia của Chu Nhan làm cho nguội lạnh. Không để ý tới mắt cá chân đau nhức, đưa tay đẩy Chu Nhan ra, lạnh lùng nói: “Ai là tiểu nương tử? Ngươi gọi ai là tiểu nương tử?”.
Tuy rằng Hoa Dung Nguyệt trời sinh đã có dung mạo tuyệt mỹ, nhưng hắn hận nhất là bị người khác coi thành nữ nhân. Lại ở trong lòng yêu lang mất hết thể diện, khiến hắn xấu hổ không thôi.
Chu Nhan vừa nghe thấy thanh âm này, liền đại khái minh bạch(1) cái gì đó. Vội vàng chắp tay xin lỗi: “Là Nhan lỗ mãng(2), hiểu lầm công tử!”.
Hoa Dung Nguyệt thấy làn da lúa mạch khỏe mạnh của Chu Nhan lúc dưới ánh trăng càng mê người hơn, nuốt nuốt nước miếng, chịu đựng xúc động trong lòng, nói: “Bản công tử chính là thế tử của Quốc Công phủ, Hoa Dung Nguyệt!”.
Tuy rằng Chu Nhan nhiều năm qua đều ở bên ngoài, nhưng mấy vị con cháu hào môn quyền quý này vẫn là biết được chút ít. Quốc Công phủ trên dưới đều là người trung liệt(3), lão quốc công thời trẻ cũng trợ giúp tiên đế bảo vệ xã tắc, con trai độc nhất của lão quốc công vì bảo vệ biên cương mà hy sinh trên chiến trường, con dâu lại là một phụ nhân trinh liệt(4), phu quân da ngựa bọc thây(5), nàng liền một lòng theo phu quân, đâm đầu vào linh cữu mà chết. Nghe nói năm đó việc này đã truyền khắp Đại Chu, không ai là không vì đôi phu thê tình thâm, trung quân ái quốc này mà lau nước mắt. Theo lời giới thiệu vừa rồi của Hoa Dung Nguyệt, Chu Nhan liền biết người trước mặt mình là đứa trẻ mồ côi của Quốc Công phủ kia.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Chu Nhan liền ôn hòa đi rất nhiều. Hắn trải qua bao chuyện sinh ly tử biệt trên chiến trường, chứng kiến hàng trăm tướng quân chết trận, tráng sĩ ra đi mười năm khi trở lại thì thân nhân đã biệt ly, tự nhiên liền đối với người từ nhỏ đã mất đi tình yêu thương chăm sóc của cha mẹ như Hoa Dung Nguyệt nảy sinh lòng thương tiếc.
Đồng tử Chu Nhan màu hổ phách nhạt, tuy không đủ kinh diễm(6), nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy bình yên. Bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm một lúc lâu, khiến gò má của Hoa Dung Nguyệt nổi lên một tầng đỏ ửng khả nghi.
“Sao tướng quân lại nhìn ta như vậy?”. Hoa Dung Nguyệt ngại ngùng nói. Rõ ràng bản thân hắn là một đại nam nhân, nhưng hắn không hiểu tại sao, khi ở trước mặt nam tử hán như Chu Nhan, tâm hắn liền như nai con nhảy loạn, hận không thể nháy mắt nhảy vào lòng Chu Nhan, khiến cánh tay mạnh mẽ của Chu Nhan ôm chặt mình.
Chu Nhan lạnh nhạt cười, ánh mắt theo thân hình mặc quần áo đẹp đẽ quý giá dời xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở mắt cá chân Hoa Dung Nguyệt: “Ngươi bị thương?”.
Nghe thấy lời này, Hoa Dung Nguyệt mới cảm thấy đau đớn từ mắt cá chân truyền tới, vốn là gò má hồng hồng, liền nhanh chóng trắng đi vài phần.
Chu Nhan nhìn thấy hắn như vậy, trực tiếp mặc kệ hắn có đồng ý hay không, nhẹ nhàng đem hắn ôm vào lòng, hướng tảng đá mình vừa mới ngồi đi đến: “Miệng vết thương ở chân ngươi không lớn cũng không nhỏ, tuy ta không hiểu y, nhưng cũng biết chút ít, để ta xem giúp ngươi!”.
Hoa Dung Nguyệt kinh hỉ, gò má lại càng đỏ bừng: “Vậy làm phiền tướng quân!”.
Ánh trăng chiếu xuống mặt hồ xanh biếc, ánh sáng lấp lánh trên mặt nước kết hợp cùng ánh trăng nhu hòa, khiến một góc xung quanh bờ hồ sáng trưng.
Hoa Dung Nguyệt thoải mái ngồi trên tảng đá lạnh lẽo, nhìn Chu Nhan ngồi xổm xuống, dè dặt nâng chân trái hắn lên xoa xoa, động tác không nhẹ không nặng, lực đạo vừa đủ, khiến Hoa Dung Nguyệt thoải mái nheo lại đôi mắt, chỉ cảm thấy trên bụng có một luồng khí nóng thiêu đốt, làm cho mỗi lúc hắn nhìn Chu Nhan, ánh mắt đều giống như phun lửa.
Lúc này, Chu Nhan chỉ lo xử lí vết thương, nào có nhiều tâm tư để ý chuyện khác như Hoa Dung Nguyệt, tự nhiên không biết là trong lòng tiểu tử hỗn đản này đang nảy sinh dâm niệm với mình.
“Hết cách, bị thương gân mạch rồi, khi về ngươi nhớ dán hai lần thuốc dán, lại kêu lang trung xoa bóp hai lần nữa là ổn!”. Nói xong, Chu Nhan liền phủi tay đứng dậy, dung mạo đoan chính cương nghị, thần sắc(7) thong dong. Nhìn thấy vậy, tâm Hoa Dung Nguyệt càng loạn, ở trong lòng hô to ‘Nhan lang tiêu sái của ta a!’.
Chu Nhan đi đến chỗ đoản đao vừa mới phi(8) đi, ‘xoẹt’ một tiếng đã đem đoản đao dài nửa thước thoải mái rút ra. Lấy tay áo lau chùi đoản đao yêu quý, rồi híp mắt đánh gia xung quanh, hỏi Hoa Dung Nguyệt: “Vừa rồi chỉ có mình ngươi đến đây sao?”.
Cao Uy trốn ở trên cây nghe thấy, vậy lại trượt chân lần nữa, sống chết ôm chặt thân cây, sợ Hoa Dung Nguyệt khai hắn ra. Dù hắn không làm chuyện trộm cướp gì, nhưng hắn theo dõi tướng quân, ý đồ lại không rõ, nếu bị phát hiện thì hắn khó có thể mở miệng giải thích nha!
Hoa Dung Nguyệt phẫn hận nhìn nơi Cao Uy ẩn thân, cắn chặt răng, vẫn quyết định không bán rẻ bằng hữu: “Đúng, là ta uống say, muốn đi ra ngoài hóng gió để tỉnh rượu, chỉ là không nghĩ tới thiếu chút nữa bị tướng quân nhận lầm thành thích khách mà giết chết!”.
Chu Nhan nửa tin nửa ngờ, vẫn đứng một chỗ dò xét xung quanh một hồi, không phát hiện được cái gì khả nghi mới từ từ đem đoản đao bỏ lại vào vỏ.
Hoa Dung Nguyệt từ sớm đã chú ý tới đoản đao trong tay Chu Nhan, nhớ ra lúc tướng quân khải hoàn trở về, bên hông giắt một thanh đoản đao, chính là thanh này. Chỉ là nhìn cái thanh đoản đao này, ngoại trừ vỏ đao có chút hoa lệ quý khí, vẫn không có gì nổi bật, chỉ có mấy viên đã quý nhỏ như đá cuội được khảm trên vỏ đao và nơi gần tay cầm là phá lệ chói mắt.
Chu Nhan chú ý tới ánh mắt của Hoa Dung Nguyệt đang nhìn chằm chằm đoản đao trong tay mình, hỏi: “Thể tử thích thanh đoản đao này?”.
“Cũng không hẳn là thích, chỉ là cảm thấy nó ngoại trừ bắt mắt một chút, còn đâu so ra vẫn kém thanh đao đầy khí phách giắt bên hông ngự lâm quân.” Hoa Dung Nguyệt trả lời thẳng thắn.
Chu Nhan nghe thấy lời này, cũng không tức giận, chỉ ngồi xuống cạnh Hoa Dung Nguyệt, ‘xoẹt’ một tiếng rút đoản đao ra, đoản đao được rút ra lóe lên một tia sáng bạc, hắn nhìn chằm chằm đầu đao, chậm rì rì nói: “Đối với người khác mà nói, thanh đao này ngắn gọn tinh xảo, nhìn được chứ không dùng được. Ở chiến trường Tây hoang, máu văng khắp nơi, dáng người tráng sĩ Đại Chu ta vốn cường tráng, nhưng so ra vẫn kém đám chiến sĩ Tây Man. Còn nhớ khi ta mới ra chiến trường, một thân một mình xâm nhập trận địa của địch, lúc ấy trước sau đều là quân địch, trên người lại thụ thương. Khi đó quan tiên phong của Tây Man nhìn thân thể ta không cao lớn như hắn, liền dương dương tự đắc nghịch thiết chùy trong tay, tính đem ta băm vằm thành thịt nát, ở thời khắc mấu chốt, ta rút thanh đao này ra, đem đầu của tên quan tiên phong kia chặt đứt, thừa dịp quân địch đại loạn, cướp chiến kỳ Tây Man, khoét tròng mắt tướng quân của họ, như vậy mới bảo vệ an toàn tính mạng, khiến kỵ binh Tây Man chịu khuất nhục.”
Hoa Dung Nguyệt nghe Chu Nhan kể chuyện xưa, khiến hắn sợ tới mức đỉnh đầu đổ mồ hôi, lòng bàn tay run lên bần bật, cũng không dám khinh thường thanh đoản đao kia nữa, nuốt nuốt nước miếng, nói: “Thanh đao này quả nhiên giúp tương quân không ít việc!”.
“Đúng vậy!”. Bỗng nhiên Chu Nhan tươi cười xán lạn, vốn nụ cười kia tuấn lãng động lòng người, có điều giờ phút này trong mắt Hoa Dung Nguyệt vẫn còn u ám nên không để ý tới. Thật ngoan độc! Tiểu tướng quân này đúng là không phải hạng người ngồi không, nói đến chuyện giết người, kể cả nói như kiểu biện hộ, thì ánh mắt cũng không biến hóa tẹo nào.
Thấy rõ một mặt lãnh huyết của tiểu tướng quân, Hoa Dung Nguyệt có chút hoài nghi bản thân có thể cùng tiểu anh hùng Chu Nhan này ngủ một giấc hay không. Nhưng mà, trên con đường đoạn tụ, Hoa Dung Nguyệt luôn là người chỉ đánh không lùi, như thế mới ngồi yên ổn vị trí thiên hạ đệ nhất đoạn tụ. Tuy tiểu tướng quân uy vũ, không dễ dàng đè dưới thân, nhưng chỉ cần có thể cùng tiểu tướng quân ngủ một đêm, bắt Hoa Dung Nguyệt làm người ở dưới, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
Trong lúc nam nhân ngủ cùng nam nhân, không cần để ý vấn đề ai trên ai dưới này! Không phải ngươi đè ta, thì chính là ta đè ngươi! Mặc kệ ai đè ai, ngủ cùng ngươi vẫn là người đấy, chỉ khác nhau là ai bắn ra bên ngoài, ai bắn ra bên trong mà thôi! (Vũ Ca: Amen~ Đồng chí Dung Nguyệt, đồng chí quá đen tối rồi!!!! )
Suy nghĩ cẩn thận chuyện này, Hoa Dung Nguyệt liền hạ quyết tâm, thay đổi phương châm, chuẩn bị quyến rũ tiểu tướng quân, trở thành nam nhân đầu tiên của hắn.
Hiện giờ, ánh trăng cao quá đầu, phong cảnh lại hợp lòng người, đúng là lúc thích hợp để thổ lộ tình cảm, phát sinh việc phong hoa tuyết nguyệt(9). Hoa Dung Nguyệt vuốt ve đuôi tóc dài đen thùi ở trước ngực, nhìn yêu lang ngồi bên người, vừa định thổ lộ lại bị một tiếng ôn nhu mềm yếu đánh gãy.
“Tam thiếu gia, ngài có ở đấy không?”. Sau đó, ở cuối hành lang gấp khúc, tiểu thị nữ mặc y phục vàng nhạt xuất hiện hướng bọn họ hô.
Lời nói nghẹn ở cổ họng bị Hoa Dung Nguyệt cố gắng nuốt trở về, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nghẹn đến đỏ bừng, hung tợn trừng mắt người vừa đánh gãy lời hắn.
Chu Nhan nhanh nhẹn từ tảng đá nhảy xuống, lên tiếng trả lời: “Là Thanh Tú sao? Ta ở đây!”.
Tiểu thị nữ Thanh Tú này là nha hoàn bên người Sở Tương Vương phi, lại đi ra ngoài tìm hắn, chắc chắn là ý của mẫu thân.
“Tam thiếu gia, vương phi chuẩn bị trở về, muốn nô tì đi gọi ngài cùng đi!”. Thanh Tú đứng ở cuối hành lang gấp khúc, bộ dáng mi thanh mục tú quả nhiên là có thể ngắm nhìn mãi không chán, đến mức có thể quên cả ăn cơm.
Hoa Dung Nguyệt lạnh lùng nhìn thị nữ này, rồi lưu luyến không rời nhìn Chu Nhan: “Tướng quân phải đi sao?”.
Chu Nhan nói: “Mẫu thân sai người đến tìm ta, chắc chắn là phải đi rồi. Vừa nãy Nhan cùng thế tử gia nói chuyện rất vui, nếu có thời gian, liền gặp mặt nói chuyện với nhau một chút!”.
Nói xong câu đó, Chu Nhan liền xoay người rời đi. Thấy cơ hội thật vất vả mới kiếm được bị đánh gãy như vậy, Hoa Dung Nguyệt không cam lòng, từ tảng đá đứng dậy, sốt ruột hướng bóng lưng Chu Nhan hô: “Tướng quân, chờ một chút!”.
Chu Nhan dừng bước, tò mò quay đầu nhìn hắn.
Hoa Dung Nguyệt cắn răng, nhanh chóng quyết định, gò má bế nguyệt tu hoa(10) kia đỏ bừng, nói: “Tướng quân cảm thấy Dung Nguyệt như thế nào?”.
Chu Nhan từ nhỏ đi theo sư phụ ngao du khắp nơi, nào biết rằng thế tử gia là cao thủ tình trường đang tính toán hắn. Chỉ thành thật gật đầu, nói: “Rất đẹp!”. Bằng không, hắn cũng không nhận lầm thành tiểu nương tử.
Hoa Dung Nguyệt nhất thời mừng thầm: “Vậy tướng quân thấy có thích không?”.
Chu Nhan sợ run một chút, không rõ nhếch nhếch mi.
Nhìn Chu Nhan như vậy, Hoa Dung Nguyệt liền phát hiện bản thân thật nóng vội, mới vội vàng giải thích: “Ý tứ của ta là, muốn hỏi một chút xem tướng quân có thích người dung mạo xinh đẹp hay không?”.
Chu Nhan thành thật đáp: “Thích!”.
“Giống như Dung Nguyệt sao?”. Hoa Dung Nguyệt khẩn trương mở to hai mắt hỏi.
“Nếu tương lai Nhan có thể tìm được người kết mối lương duyên mà có dung mạo giống như thế tử gia, thật sự là tam sinh hữu hạnh(11)!”
Nghe thấy lời này đúng là đáp án mình cần, Hoa Dung Nguyệt cơ hồ mừng đến điên rồi: “Nhan lang, ngươi phải nhớ kỹ lời nói tối hôm nay a!”.
Một tiếng ‘Nhan lang’ này quả thật nhu tình mật ý hết sức, khiến người đang rình coi trên cây kia đều nhũn cả xương cốt, thiếu chút nữa từ trên cây rơi xuống.
Chu Nhan không chút do dự, nhìn thế tử gia xinh đẹp tựa như hoa, nói: “Lời Nhan nói qua, tất nhiên sẽ không quên!”.
**********
Ghi chú:
(1) minh bạch: rõ ràng
(2) lỗ mãng: thô lỗ, mất lịch sự quá đáng
(3) trung liệt: ý chỉ người trung thành khảng khái đã hy sinh vì chính nghĩa
(4) trinh liệt: ý chỉ người khảng khái hy sinh vì giữ vững sự trong sạch
(5) da ngựa bọc thây: chết giữa chiến trường, dùng da ngựa bọc xác, nói về chí khí của người con trai thời xưa
(6) kinh diễm: ý chỉ dung mạo diễm lệ đến mức khiến người nhìn kinh ngạc
(7) thần sắc: thần thái, biểu cảm
(8) nguyên văn: ném
(9) phong hoa tuyết nguyệt: khụ...cái việc mà ai cũng biết là việc gì ấy ạ
(10) bế nguyệt tu hoa: ý chỉ vẻ đẹp tuyệt trần, đến mức trăng phải giấu mình, hoa phải xấu hổ
(11) tam sinh hữu hạnh: may mắn ba đời
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.