Vòng Dưỡng Chi Nhà Có Phu Quân Đoạn Tụ
Chương 6: Thân nữ nhi phiền hà
Dạ Mạn Vũ
22/10/2015
Một hồi gặp gỡ bất ngờ ở Dao đài yến giúp Hoa Dung Nguyệt thành công nói chuyện với Chu Nhan.
Chỉ vì chân bị trẹo mà hắn giống như con chim trắng nho nhỏ, thân thể rã rời nằm ở nhà dưỡng thương vài ngày mới có thể xuống giường đi lại.
Cao Uy rất tự giác, biết mình làm Hoa Dung Nguyệt bị thương, nên mấy ngày nay hắn đều ân cần chăm sóc Hoa Dung Nguyệt. Thấy Hoa Dung Nguyệt cuối cùng cũng có thể đi lại, liền túm tay Hoa Dung Nguyệt lôi tới Túy Phương Cư, làm một bữa ăn tạ tội, vì đêm đó hắn hại bằng hữu bị thương, lại còn không để ý đến an nguy của bằng hữu mà trốn đi.
Mấy ngày nay, Hoa Dung Nguyệt ở nhà ngây người đến phát hoảng, nhìn thấy Cao Uy nhiệt tình như vậy, liền ỡm ờ đi theo hắn.
Hai người cùng đi ra ngoài, vừa đi lên kiệu nhỏ, Hoa Dung Nguyệt nhất thời vỗ tay một cái, kích động nói: “Sao không kêu Nhan lang cùng đi?”.
Cao Uy cũng thấy ý kiến này rất tốt, vội sai người đến Sở Tương Vương phủ mời.
Cùng lúc đó…
Trong sân phía tây bắc Sở Tương Vương phủ, cửa sương phòng khép chặt, không có một hạ nhân nào hầu hạ.
Mà sân viện nhìn qua bình yên này, chính là sân viện Chu Nhan ở. So sánh cùng các sân viện khác, chỉ có mấy cái cây hòe trồng thẳng tắp trong viện, ánh mặt trời chiếu xuống, tán cây che kín khiến cả góc sân râm mát. Cảnh sắc đơn giản như thế, nhưng lại rất phù hợp với tính tình an tĩnh của Chu Nhan.
Ở trong sương phòng khép chặt, Sở Tương Vương phi trìu mến nắm tay con trai yêu quý, ánh mắt ngập tràn tình mẫu tử, sau đó lấy ra một cái yếm tinh xảo: “Nhan nhi, đây là mẫu thân tự mình làm, ngươi mặc vào thử xem?”.
Chu Nhan nhất thời quẫn bách, sắc mặt hồng hồng, đoạt lấy cái yếm ném lên giường: “Mẫu thân, người làm cái gì vậy? Con là nam nhân mà!”.
Sở Tương Vương phi thất vọng nhẹ nhàng nâng tay vỗ vào cánh tay Chu Nhan một cái: “Đứa nhỏ này, giả thành nam nhân còn giả tới mức nghiện, ngươi nhìn ngươi đi, đã hai mươi tuổi rồi, nếu không phải vị sư phụ kia của ngươi nói ngươi chỉ có thể giả dạng nam nhân mới sống thọ, không thì ngươi nghĩ mẫu thân thích đem một đại cô nương xinh đẹp như ngươi giấu ở dưới lớp da một xú nam nhân(1) sao?”.
Thấy mẫu thân lôi chuyện cũ ra nhắc lại, Chu Nhan có chút khó xử: “Mẫu thân, ta từ nhỏ liền bạc mệnh, là sư phụ vất vả lắm mới giữ được mạng con lại. Sư phụ nói, vận mệnh của ta phải là nam nhân, không cưới không gả, vĩnh viễn làm bạn bên người phụ vương và mẫu thân!”.
Nghe thấy lời này, Sở Tương Vương phi mắt hồng hồng: “Nữ nhi đáng thương của ta, đều là mẫu thân làm hại ngươi. Ngươi nói lúc khi sinh ngươi, nếu ta bảo vệ ngươi thật tốt, thì giờ ngươi có thể quang minh chính đại dùng thân phận nữ nhi ở trong kinh thành ước hội cùng nam nhân, nếm thử tư vị ngọt ngào của tình yêu. Đáng tiếc…”.
Chu Nhan kéo mẫu thân đang than khóc vào lòng, nhẹ nhàng vỗ bờ vai mẫu thân, an ủi: “Mẫu thân, ngươi đừng đau lòng, là duyên hay là mệnh, ta đều không oán trách cái gì, chỉ cần Nhan có thể ở bên người mẫu thân, làm bạn với mẫu thân, Nhan liền cảm thấy vô cùng mỹ mãn!”.
Ngay khi Chu Nhan đang dốc lòng an ủi mẫu thân, đột nhiên nghe thấy có người đi lại trong sân, vội buông mẫu thân ra, đi qua mở cửa phòng.
Trông ra cửa, thấy một hạ nhân vừa thở hổn hển, vừa lau mồ hôi, nói: “Tam thiếu gia, người của Quốc Công phủ đến truyền lời, hắn nói thế tử gia nhà hắn muốn hẹn gặp ngài ở Túy Phương Cư!”.
Chu Nhan còn chưa có phản ứng gì, Sở Tương Vương phi liền giống như lâm đại địch, cầm chặt tay con, kinh ngạc hỏi: “Nhan nhi, ngươi cùng cái tên ăn chơi trác táng đấy quen nhau khi nào?”.
Chu Nhan theo bản năng nói: “Quen hắn ở khánh công thịnh yến. Mẫu thân thấy có gì không ổn sao?”.
Nhìn thấy bộ dáng ngây thơ kia của con trai, Sở Tương Vương phi muốn mở miệng nói gì cũng khó. Thấy thế nào cũng không thể giáo huấn nữ nhi còn chưa nếm qua tư vị tình yêu của mình về đoạn tụ a!
Thấy mẫu thân khó xử, Chu Nhan cũng không khiến mẫu thân lo thêm, nhìn thoáng qua hạ nhân vẫn còn đang hấp tấp lau mồ hôi trên trán, nói: “Nói với hạ nhân kia của Quốc Công phủ một tiếng, ta lập tức đến!”.
“Nhan nhi, ngươi không thể đi a!”. Sở Tương Vương sắp khóc đến nơi.
Chu Nhan càng không hiểu gì: “Nhan chỉ là đi họp mặt với bằng hữu, mẫu thân không cần khẩn trương! Lại nói, ở trên chiến trường huyết vũ tinh phong(2) con đều một thân một mình, hiện giờ thiên hạ thái bình, hoàng thành hay kinh đô cũng chẳng có nguy hiểm gì!”.
Sở Tương Vương phi thật sự muốn khóc rồi, nhìn ái tử nhà mình ngây thơ chất phác như vậy, vò khăn tay. Tên Hoa Dung Nguyệt kia so ra thì kém sát khí nơi chiến trường, nhưng là công thần sợ nhất là viên đạn bọc đường, có lẽ anh hùng ở trên chiến trường đao thương bất nhập, nhưng nếu ở trong ôn hương nhuyễn ngọc(3), có bao nhiêu nam tử hán sơ sẩy, biến thành nỗi hận thiên cổ a!
Nhìn bộ dáng khó xử của mẫu thân, Chu Nhan đương nhiên không rõ nguyên nhân, chỉ nghĩ mẫu thân luyến tiếc hắn vừa trở về liền đi tụ họp với bằng hữu, nhẹ giọng trấn an: “Mẫu thân yên tâm, con đi ra ngoài một chút, chạng vạng sẽ trở về!”.
Sở Tương Vương phi sủng ái chu Nhan, nhìn hắn nóng lòng muốn đi, cũng không muốn dập tắt hưng trí của hắn, chỉ có thể kiên trì nói: “Vậy ngươi đi sớm về sớm!”.
Chu Nhan đáp ứng, liền cười cười rời đi! Từ xa cũng có thể nghe thấy thanh âm hắn kêu hạ nhân lấy ngựa.
Chu Nhan vừa mới đi, Thanh Tú luôn hầu hạ bên ngoài lập tức chạy vào: “Vương phi, chẳng lẽ người yên tâm nhìn tam thiếu gia đi tìm thế tử gia như vậy sao?”.
Sở Tương Vương phi chua sót nói: “Nếu không thì làm cái gì bây giờ? Ta cũng không thể kể cho Nhan nhi nghe mấy chuyện dơ bẩn kia a!”.
Thanh Tú sốt ruột: “Vương phi ! Tam thiếu gia hằng năm ở ngoài ngao du, lại ở trên chiến trường cùng một đám nam nhân ở cùng nhau, nhìn thấy heo mẹ cũng coi như Điêu Thuyền. Thế tử gia xinh đẹp như hoa, hơn nữa lại là người đoạn tụ, không biết khiến bao nhiêu nam nhân ở kinh thành chết dưới thân hắn. Ngay cả hoa hoa công tử(4) ở kinh thành cũng không thể đánh bại được thế tử gia, tam thiếu gia thuần lương như thế, chẳng phải sẽ bị lừa đi?”.
Thanh Tú vừa chê bai như thế, khiến Sở Tương Vương phi sợ hãi toát một thân mồ hôi lạnh, hoang mang lo sợ nói: “Vậy nên làm gì bây giờ? Ta kêu hạ nhân gọi Nhan nhi trở về!”.
Thanh Tú bước lên trước ngăn cản: “Vương phi chớ sốt ruột, nếu gọi tam thiếu gia trở về nhanh như vậy, ngược lại sẽ khiến cho tam thiếu gia không vui. Không bằng phái vài tên hạ nhân nhanh nhẹn lén đi theo, theo dõi nhất cử nhất động, rồi quay về bẩm báo lại tình hình cho chúng ta!”.
Sở Tương Vương phi suy nghĩ một hồi, thấy ý kiến này cũng xem như là một biện pháp tốt. Nghe theo Thanh Tú, lập tức kêu người đi theo Chu Nhan.
Phải biết rằng, tên đoạn tụ Hoa Dung Nguyệt kia, so với hồ ly tinh còn quyến rũ hơn gấp trăm lần!
**********
Ghi chú:
(1) xú nam nhân: nam nhân xấu xí, hư hỏng
(2) huyết vũ tinh phong: mưa máu gió tanh
(3) ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người có thân thể trắng nõn mềm mại, đối xử với người khác ân cần dịu dàng
(4) hoa hoa công tử: cổng tử phong lưu
Chỉ vì chân bị trẹo mà hắn giống như con chim trắng nho nhỏ, thân thể rã rời nằm ở nhà dưỡng thương vài ngày mới có thể xuống giường đi lại.
Cao Uy rất tự giác, biết mình làm Hoa Dung Nguyệt bị thương, nên mấy ngày nay hắn đều ân cần chăm sóc Hoa Dung Nguyệt. Thấy Hoa Dung Nguyệt cuối cùng cũng có thể đi lại, liền túm tay Hoa Dung Nguyệt lôi tới Túy Phương Cư, làm một bữa ăn tạ tội, vì đêm đó hắn hại bằng hữu bị thương, lại còn không để ý đến an nguy của bằng hữu mà trốn đi.
Mấy ngày nay, Hoa Dung Nguyệt ở nhà ngây người đến phát hoảng, nhìn thấy Cao Uy nhiệt tình như vậy, liền ỡm ờ đi theo hắn.
Hai người cùng đi ra ngoài, vừa đi lên kiệu nhỏ, Hoa Dung Nguyệt nhất thời vỗ tay một cái, kích động nói: “Sao không kêu Nhan lang cùng đi?”.
Cao Uy cũng thấy ý kiến này rất tốt, vội sai người đến Sở Tương Vương phủ mời.
Cùng lúc đó…
Trong sân phía tây bắc Sở Tương Vương phủ, cửa sương phòng khép chặt, không có một hạ nhân nào hầu hạ.
Mà sân viện nhìn qua bình yên này, chính là sân viện Chu Nhan ở. So sánh cùng các sân viện khác, chỉ có mấy cái cây hòe trồng thẳng tắp trong viện, ánh mặt trời chiếu xuống, tán cây che kín khiến cả góc sân râm mát. Cảnh sắc đơn giản như thế, nhưng lại rất phù hợp với tính tình an tĩnh của Chu Nhan.
Ở trong sương phòng khép chặt, Sở Tương Vương phi trìu mến nắm tay con trai yêu quý, ánh mắt ngập tràn tình mẫu tử, sau đó lấy ra một cái yếm tinh xảo: “Nhan nhi, đây là mẫu thân tự mình làm, ngươi mặc vào thử xem?”.
Chu Nhan nhất thời quẫn bách, sắc mặt hồng hồng, đoạt lấy cái yếm ném lên giường: “Mẫu thân, người làm cái gì vậy? Con là nam nhân mà!”.
Sở Tương Vương phi thất vọng nhẹ nhàng nâng tay vỗ vào cánh tay Chu Nhan một cái: “Đứa nhỏ này, giả thành nam nhân còn giả tới mức nghiện, ngươi nhìn ngươi đi, đã hai mươi tuổi rồi, nếu không phải vị sư phụ kia của ngươi nói ngươi chỉ có thể giả dạng nam nhân mới sống thọ, không thì ngươi nghĩ mẫu thân thích đem một đại cô nương xinh đẹp như ngươi giấu ở dưới lớp da một xú nam nhân(1) sao?”.
Thấy mẫu thân lôi chuyện cũ ra nhắc lại, Chu Nhan có chút khó xử: “Mẫu thân, ta từ nhỏ liền bạc mệnh, là sư phụ vất vả lắm mới giữ được mạng con lại. Sư phụ nói, vận mệnh của ta phải là nam nhân, không cưới không gả, vĩnh viễn làm bạn bên người phụ vương và mẫu thân!”.
Nghe thấy lời này, Sở Tương Vương phi mắt hồng hồng: “Nữ nhi đáng thương của ta, đều là mẫu thân làm hại ngươi. Ngươi nói lúc khi sinh ngươi, nếu ta bảo vệ ngươi thật tốt, thì giờ ngươi có thể quang minh chính đại dùng thân phận nữ nhi ở trong kinh thành ước hội cùng nam nhân, nếm thử tư vị ngọt ngào của tình yêu. Đáng tiếc…”.
Chu Nhan kéo mẫu thân đang than khóc vào lòng, nhẹ nhàng vỗ bờ vai mẫu thân, an ủi: “Mẫu thân, ngươi đừng đau lòng, là duyên hay là mệnh, ta đều không oán trách cái gì, chỉ cần Nhan có thể ở bên người mẫu thân, làm bạn với mẫu thân, Nhan liền cảm thấy vô cùng mỹ mãn!”.
Ngay khi Chu Nhan đang dốc lòng an ủi mẫu thân, đột nhiên nghe thấy có người đi lại trong sân, vội buông mẫu thân ra, đi qua mở cửa phòng.
Trông ra cửa, thấy một hạ nhân vừa thở hổn hển, vừa lau mồ hôi, nói: “Tam thiếu gia, người của Quốc Công phủ đến truyền lời, hắn nói thế tử gia nhà hắn muốn hẹn gặp ngài ở Túy Phương Cư!”.
Chu Nhan còn chưa có phản ứng gì, Sở Tương Vương phi liền giống như lâm đại địch, cầm chặt tay con, kinh ngạc hỏi: “Nhan nhi, ngươi cùng cái tên ăn chơi trác táng đấy quen nhau khi nào?”.
Chu Nhan theo bản năng nói: “Quen hắn ở khánh công thịnh yến. Mẫu thân thấy có gì không ổn sao?”.
Nhìn thấy bộ dáng ngây thơ kia của con trai, Sở Tương Vương phi muốn mở miệng nói gì cũng khó. Thấy thế nào cũng không thể giáo huấn nữ nhi còn chưa nếm qua tư vị tình yêu của mình về đoạn tụ a!
Thấy mẫu thân khó xử, Chu Nhan cũng không khiến mẫu thân lo thêm, nhìn thoáng qua hạ nhân vẫn còn đang hấp tấp lau mồ hôi trên trán, nói: “Nói với hạ nhân kia của Quốc Công phủ một tiếng, ta lập tức đến!”.
“Nhan nhi, ngươi không thể đi a!”. Sở Tương Vương sắp khóc đến nơi.
Chu Nhan càng không hiểu gì: “Nhan chỉ là đi họp mặt với bằng hữu, mẫu thân không cần khẩn trương! Lại nói, ở trên chiến trường huyết vũ tinh phong(2) con đều một thân một mình, hiện giờ thiên hạ thái bình, hoàng thành hay kinh đô cũng chẳng có nguy hiểm gì!”.
Sở Tương Vương phi thật sự muốn khóc rồi, nhìn ái tử nhà mình ngây thơ chất phác như vậy, vò khăn tay. Tên Hoa Dung Nguyệt kia so ra thì kém sát khí nơi chiến trường, nhưng là công thần sợ nhất là viên đạn bọc đường, có lẽ anh hùng ở trên chiến trường đao thương bất nhập, nhưng nếu ở trong ôn hương nhuyễn ngọc(3), có bao nhiêu nam tử hán sơ sẩy, biến thành nỗi hận thiên cổ a!
Nhìn bộ dáng khó xử của mẫu thân, Chu Nhan đương nhiên không rõ nguyên nhân, chỉ nghĩ mẫu thân luyến tiếc hắn vừa trở về liền đi tụ họp với bằng hữu, nhẹ giọng trấn an: “Mẫu thân yên tâm, con đi ra ngoài một chút, chạng vạng sẽ trở về!”.
Sở Tương Vương phi sủng ái chu Nhan, nhìn hắn nóng lòng muốn đi, cũng không muốn dập tắt hưng trí của hắn, chỉ có thể kiên trì nói: “Vậy ngươi đi sớm về sớm!”.
Chu Nhan đáp ứng, liền cười cười rời đi! Từ xa cũng có thể nghe thấy thanh âm hắn kêu hạ nhân lấy ngựa.
Chu Nhan vừa mới đi, Thanh Tú luôn hầu hạ bên ngoài lập tức chạy vào: “Vương phi, chẳng lẽ người yên tâm nhìn tam thiếu gia đi tìm thế tử gia như vậy sao?”.
Sở Tương Vương phi chua sót nói: “Nếu không thì làm cái gì bây giờ? Ta cũng không thể kể cho Nhan nhi nghe mấy chuyện dơ bẩn kia a!”.
Thanh Tú sốt ruột: “Vương phi ! Tam thiếu gia hằng năm ở ngoài ngao du, lại ở trên chiến trường cùng một đám nam nhân ở cùng nhau, nhìn thấy heo mẹ cũng coi như Điêu Thuyền. Thế tử gia xinh đẹp như hoa, hơn nữa lại là người đoạn tụ, không biết khiến bao nhiêu nam nhân ở kinh thành chết dưới thân hắn. Ngay cả hoa hoa công tử(4) ở kinh thành cũng không thể đánh bại được thế tử gia, tam thiếu gia thuần lương như thế, chẳng phải sẽ bị lừa đi?”.
Thanh Tú vừa chê bai như thế, khiến Sở Tương Vương phi sợ hãi toát một thân mồ hôi lạnh, hoang mang lo sợ nói: “Vậy nên làm gì bây giờ? Ta kêu hạ nhân gọi Nhan nhi trở về!”.
Thanh Tú bước lên trước ngăn cản: “Vương phi chớ sốt ruột, nếu gọi tam thiếu gia trở về nhanh như vậy, ngược lại sẽ khiến cho tam thiếu gia không vui. Không bằng phái vài tên hạ nhân nhanh nhẹn lén đi theo, theo dõi nhất cử nhất động, rồi quay về bẩm báo lại tình hình cho chúng ta!”.
Sở Tương Vương phi suy nghĩ một hồi, thấy ý kiến này cũng xem như là một biện pháp tốt. Nghe theo Thanh Tú, lập tức kêu người đi theo Chu Nhan.
Phải biết rằng, tên đoạn tụ Hoa Dung Nguyệt kia, so với hồ ly tinh còn quyến rũ hơn gấp trăm lần!
**********
Ghi chú:
(1) xú nam nhân: nam nhân xấu xí, hư hỏng
(2) huyết vũ tinh phong: mưa máu gió tanh
(3) ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người có thân thể trắng nõn mềm mại, đối xử với người khác ân cần dịu dàng
(4) hoa hoa công tử: cổng tử phong lưu
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.