Chương 13:
Vân Kiều
30/09/2024
Người trong phủ đều nói đại phu nhân đã thay đổi.
Nàng có vẻ hoạt bát hơn rất nhiều so với lúc mới vào phủ, y phục thường ngày cũng sáng sủa hơn, cả người cũng có sức sống hơn.
Khi nghe thấy những lời này, Khương Linh đang ngồi trước án, đang cầm cọ chép lại tranh của Quý Trưng.
Nghe vậy, nàng mím môi và cười khẽ.
Lục Vu ở một bên không nhịn được xúc động: "Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy bây giờ người cười lên trông rất đẹp."
"Thật sao?" Khương Linh đỡ búi tóc, hơi thấp thỏm: "Lục Vu, muội cảm thấy... Thừa tướng có thích ta như vậy không?"
"Chắc chắn Thừa tướng sẽ thích," tiểu nha đầu vui vẻ gật đầu: "Tiểu thư, bây giờ người đang hạnh phúc, trong lòng nô tỳ cũng hạnh phúc, tóm lại là dáng vẻ của người không giống như lúc vừa mới gả vào Bộ gia như đi trên băng mỏng kia, nếu lão phu nhân và tiểu công tử có thể thấy ngày như vậy thì tốt biết bao..."
Đang nói chuyện thì bên Đàm Hương viện đột nhiên vang lên tiếng mắng mỏ.
Có người đang đập vỡ thứ gì đó và chửi ầm lên:
"Đồ hồ ly không biết xấu hổ này, suốt ngày trang điểm ăn diện để quyến rũ người khác! Nhìn cái mặt của ngươi xem, dáng người ngươi, đúng là không biết xấu hổ, cực kỳ dâm đãng!"
Tay cầm bút của Khương Linh hơi khựng lại.
Lục Vu vội vàng gọi người đóng cửa sổ lại, an ủi:
"Tiểu thư đừng để ý đến nàng, từ khi người gả vào, Thừa tướng cũng chưa từng đến Đàm Hương viện gặp Phùng thị kia. Bây giờ nàng thất sủng, không có nơi nào để trút giận nên chỉ có thể xả giận lên mấy cái nha đầu trong phòng. Tiểu thư, người đừng chấp nhặt với bà điên đó."
"Ừ," Khương Linh khẽ gật đầu: "Ta sẽ không chấp nhặt với nàng."
Nói xong, nàng nhìn lên bầu trời và cất cọ vẽ của mình đi.
Bức tranh chép lại đã xong, nàng hẹn sau giờ ngọ sẽ đưa tới Đan Thanh Lâu.
Với suy nghĩ nàng, thiếu nữ ôm cuộn tranh đứng dậy rời đi, chân trước vừa mới bước qua ngưỡng cửa thì sau lưng có một chiếc xe ngựa dừng lại trước phủ Thừa tướng.
Xe ngựa của Bộ gia rộng và xa hoa hơn xe ngựa của Khương gia rất nhiều. Chữ "Bộ" được thêu giống như hoa văn ẩn trên rèm xe thể hiện thân phận tôn quý của người bên trong xe.
"Thừa tướng, đã về phủ."
Bộ Chiêm lười biếng nhấc mí mắt lên, đúng lúc có cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay rèm xe.
Chỉ liếc mắt một cái xuyên qua khe hở trên rèm xe, hắn đã thấy bóng dáng Khương Linh vội vàng rời khỏi phủ Thừa tướng.
Không biết trong ngực nàng đang ôm thứ gì mà mặt mày rạng rỡ nhưng bước đi rất vội vàng.
Bên kia xe ngựa, Đàm Chiêu vẫn đang nói về Viên Lộc. Thời gian gần đây, tình hình trong triều đình càng ngày càng căng thẳng, hắn đã gần nửa tháng không về phủ, cơn đau đầu cũng càng nghiêm trọng.
Có lẽ do đau đầu khó chịu mà hắn không thể nghe lời Đàm Chiêu nói, mãi đến khi đối phương gọi hắn một tiếng thì nam nhân mới xoa thái dương, uể oải đáp: "Đưa hồ sơ đến thư phòng."
Đàm Chiêu gật đầu: "Vâng."
Nhìn thấy hắn xuống xe, hạ nhân ở cửa lập tức tiến tới chào đón.
Dẫn đầu là Tôn quản gia thường xuyên nịnh nọt, cúi đầu khom lưng: "Những ngày Thừa tướng không có mặt, đại phu nhân đã sắp xếp toàn phủ gọn gàng, ngài xem, hoa trong viện này đẹp quá. Thừa tướng, ngài không biết trong khoảng thời gian này phu nhân đã hoạt bát hơn không ít, nàng cũng đùa giỡn với đám hạ nhân, nếu đổi lại là trước kia --"
Bộ Chiêm lạnh lùng nheo mắt nhìn ông ấy.
Tôn quản gia lập tức nhận ra bản thân lắm miệng và giữ im lặng.
Nam nhân gấp áo choàng lại và đi về phía Tranh Vanh các.
Khi đi ngang qua Thính Vân các thấy gác mái tối om, cửa viện đóng chặt và không bật đèn. Nhìn thấy bước chân của hắn hơi dừng lại, Tôn quản gia thành thật nói: "Thừa tướng, trước khi ngài về phủ thì phu nhân vừa mới ra khỏi phủ."
Sắc mặt của Bộ Chiêm vẫn không thay đổi, ánh nắng hắt vào gò má hắn khiến làn da của hắn càng trắng như khối ngọc lạnh.
Người khác không nhìn ra nhưng Đàm Chiêu lại nhạy cảm cảm nhận được cảm xúc của Thừa tướng nhà mình sau khi nghe điều này, hắn ta hỏi Tôn quản gia:
"Phu nhân đi đâu vậy?"
Nam nhân trung niên lo lắng quan sát Bộ Chiêm.
"Thưa Thừa tướng, phu nhân, nàng tới... Đan Thanh Lâu của Quý công tử."
...
Trước khi mặt trời lặn, Khương Linh đã sớm rời khỏi Đan Thanh Lâu.
Những bức tranh nàng sao chép mấy ngày nay đều được Quý Phù Thanh khen ngợi, đương nhiên nàng rất phấn khởi. Khi đi ngang qua phố xá sầm uất, nghĩ tới mùa đông đang đến gần, nàng bước vào cửa hàng trang phục, định dùng ngân phiếu đổi được để mua một số y phục mới.
Tuy rằng phủ Thừa tướng cũng phát đồ mới nhưng chất liệu, kiểu dáng cũng không khác trong cung, màu sắc cũng rất đơn giản, không phải xanh ngọc thì cũng là trắng trong. Nàng nghĩ nếu mặc xiêm y trong dịp Tết Nguyên Đán thì màu sắc phải tươi sáng hơn chút mới có hương vị của Tết.
Trước tiên Khương Linh chọn cho mình hai bộ, sau đó chọn cho Bộ Chiêm hai bộ.
Nàng chưa từng thấy Bộ Chiêm mặc đồ đỏ.
"Lục Vu, muội nói xem... Liệu Thừa tướng có thích màu này không?"
Liệu nó có quá rực rỡ không?
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, nha hoàn đi cùng đỡ cánh tay nàng.
"Tiểu thư đừng lo lắng, ngay cả Vương chưởng quầy cũng nói ánh mắt của tiểu thư rất tốt, đương nhiên Thừa tướng sẽ vui vẻ."
Dù biết nàng ấy đang nịnh nọt nhưng Khương Linh vẫn mím môi cười ngượng ngùng. Cánh tay thiếu nữ cực kỳ gầy, lộ ra một phần cổ tay, cực kỳ trắng trẻo, bắt mắt.
Có rất nhiều đồ, nàng ôm bộ đồ mới cho Thừa tướng và để Lục Vu ôm xiêm y của mình.
Vừa ra khỏi cửa hàng y phục, hai mắt Khương Linh liền sáng lên.
Ánh sáng hồng nhạt rơi vào con người trong veo của nàng, đôi mắt thiếu nữ sáng ngời, tràn ngập ánh sáng xinh đẹp.
-- đồ chơi làm từ đường!
Nàng đưa cho Lục Vu hai đồng tiền và chỉ vào một viên kẹo đường trong đó: "Ta muốn con thỏ kia, muội đi đi, muốn ăn cái gì thì cùng mua về."
Lục Vu không thể thay đổi được nàng, đành phớt lờ lời dặn của lão gia trước đó, mua một con thỏ và một con mèo, ăn cùng nàng.
Nàng giẫm lên lớp bụi sáng, tà váy giống như đóa hoa sen rạo rực. Càng đi về càng thấy con đường càng rộng rãi và gọn gàng hơn, tới ngoài cửa phủ Thừa tướng chỉ thấy cửa lớn trước mắt rộng mở và hai chữ lớn -- Bộ phủ được viết ngay ngắn trên tấm bảng hiệu.
Chỉ cần xem chữ "Bộ" này cũng đủ khiến người ta cảm thấy trang nghiêm.
Khương Linh chỉnh lại quần áo, ôm chặt xiêm y trước người.
"Đừng nói với Thừa tướng rằng ta mua những bộ đồ mới, chờ ta sửa xong đường may xiêm y... rồi đưa cho Thừa tướng."
Nàng nghiêm túc căn dặn nên Lục Vu nghiêm túc gật đầu: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ không để lộ đâu."
Khương Linh mỉm cười.
Hai người chủ tớ mải mê trò chuyện đến mức không nhận thấy Phùng Nhân Nhân đi về phía họ. Chỉ nghe một tiếng "ôi" và ngửi thấy mùi phấn ngọt lao về phía trước, Khương Linh còn chưa kịp giấu thì đồ trong ngực đã bị đối phương nhìn thấy.
"Đại phu nhân ôm bảo bối gì trong tay, hiếm lạ đến mức không cho ai nhìn sao."
Nhìn về hướng này, hình như Phùng Nhân Nhân vừa bước ra khỏi Tranh Vanh các.
Dường như biết hôm nay Thừa tướng sẽ về phủ nên nàng ta cố tình ăn mặc rực rỡ. Diện áo ngoài màu hồng khiến dáng người ngàng ta càng thêm duyên dáng, quyến rũ động lòng người.
Thấy Khương Linh né tránh, Phùng Nhân Nhân càng hăng hái, nhướng mày và lắc mông tới gần.
"Đại phu nhân, trên tay người đang cầm cái gì vậy?"
Tuy giọng điệu đối phương ôn hòa nhưng trong ánh mắt lại có sự dò xét sắc bén như thể sắp bắt được nhược điểm gì đó của nàng, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn khó có thể che giấu.
Phùng Nhân Nhân đã sớm nghe nói, trong mấy ngày Thừa tướng không ở phủ, không biết Khương Linh đã quấn lấy người nào mà hầu như ngày nào cũng chạy đến Đan Thanh Lâu.
Phải biết rằng những người thường xuyên tới Đan Thanh Lâu là cậu ấm không phú thì quý. Đại phu nhân Bộ gia thường xuyên tới đây, không khỏi khơi gợi trí tưởng tượng của mọi người.
Đối mặt với câu hỏi của Phùng Nhân Nhân, Khương Linh chỉ vén tóc mái lên tai, bình tĩnh nói: "Vừa mới đi chợ mua một số đồ cho mùa đông."
Giọng nói của nàng bình tĩnh và không để lộ chút sơ hở nào.
Nữ tử vừa dứt lời thì thấy nhóm người đang từ mái hiên hành lang cách đó không xa đi tới. Người đứng đầu đang mặc y phục trắng trơn đang nghiêng người nói chuyện với người phía sau.
Phùng thị nhếch môi, cố ý cao giọng: "Ồ? Trong phủ thiếu thứ gì mà cần đại phu nhân đích thân đi chợ mua sao?"
"Phu nhân của chúng ta mảnh mai, lần đầu trải qua mùa đông ở phủ Thừa tướng, đương nhiên phải chuẩn bị một số thứ. Sao nào, đại phu nhân của chúng ta ra ngoài mua đồ cho mùa đông cũng cần phải báo cáo với ngươi sao?"
"Cũng không phải," Phùng Nhân Nhân liếc nhìn đầu hành lang bên kia, giọng nói từ từ chậm rãi: "Chỉ là gần đây ta nghe được một số tin đồn không hay, vì danh tiếng của phủ Thừa tướng chúng ta nên chuẩn bị đến Thính Vân các để tìm phu nhân đây. Thật là trùng hợp, lại tình cờ gặp phu nhân ở đây, cũng không biết là người từ đâu trở về mà còn mang theo nhiều đồ như vậy --"
Nàng ta dán lại gần với nụ cười giả tạo.
Không biết đối phương dùng mùi hương gì mà nồng đến mức khiến người ta không thể mở mắt.
Khương Linh lùi lại, bỗng nhiên có một lực tác động lên cánh tay nàng, Phùng thị giả vờ không nhìn thấy ngưỡng cửa, đột nhiên kéo nàng lại.
Nếu nói lực kia có nặng hay không thì không đủ nặng để kéo nàng ngã, nói là nhẹ thì cũng không nhẹ, đủ để làm đồ vật trong tay Khương Linh rơi "bụp" xuống đất.
Lục Vu hơi giật mình, vô thức nói "Tiểu thư" thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Bọc tung ra để lộ gấm vóc xinh đẹp bên trong.
Màu sắc của tấm gấm cực kỳ rực rỡ, màu đỏ tươi bắt mắt giống như những cánh hoa đỏ tươi, trải đầy đất.
Khương Linh lấy lại tinh thần, nhìn bộ y phục mới nằm rải rác trên mặt đất.
May mà... may mà bên ngoài có bọc nên y phục bên trong không bị bẩn.
Không cần suy nghĩ, nàng cúi người định nhặt đồ dưới đất lên thì nghe thấy tiếng bước chân.
"Thừa, thừa tướng."
Phùng Nhân Nhân hoảng sợ quay đầu lại, giọng nói đầy bối rối.
"Ta không cố ý..."
Bộ Chiêm còn không thèm nhìn nàng ta mà đi đến bên người nàng.
Đột nhiên có cơn gió nhẹ thổi vào người Khương Linh.
Hơi lạnh mang theo mùi gỗ đàn hương quen thuộc lập tức làm loãng đi vị ngọt của son phấn. Bước chân của người đó lặng yên không tiếng động, chỉ có ngọc bội bên hông phát ra âm thanh chói tai, mặt ngọc sáng như trăng, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Khiến người ta chỉ liếc mắt đã thấy sợ hãi.
Mặt đất hỗn loạn, Đàm Chiêu có hơi nghi ngờ, cũng đi theo Thừa tướng nhà mình tới.
Chỉ thấy Phùng thị đứng bên cạnh đại phu nhân với vẻ mặt oan ức, người sau thì đang cúi người nhặt đồ -- có rất nhiều y phục màu sắc tươi sáng nằm rải rác trên mặt đất, màu sắc tươi sáng như thế rất thích hợp để mừng năm mới, chẳng qua...
Đúng như dự đoán, ngay sau đó Bộ Chiêm lạnh nhạt nói:
"Ném đi."
Không khí xung quanh đột nhiên đông cứng lại.
Khương Linh kinh ngạc ngẩng mặt lên, nhìn quai hàm hắn trơn bóng như ngọc và đôi mắt bình thản lãnh đạm.
Dường như nàng không hiểu, đồng tử trong veo mang theo chút bối rối.
Bộ Chiêm hạ mi mắt xuống nhìn nàng.
Lông mi hắn đen dày, hơi tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Đôi mắt phượng dài và hẹp lúc này trông đẹp đến mức nghẹt thở.
Trong mắt Khương Linh lúc này chẳng còn tâm tư gì, chỉ nghĩ đến hắn vừa nói cái gì.
Hắn đã nói gì?
Phùng Nhân Nhân nâng chiếc cằm sắc nhọn của mình lên, nhìn nữ tử nhỏ yếu trên mặt đất -- trông nàng vẫn ngoan ngoãn vô hại, giả dối đến mức kinh tởm như vậy.
Vì thế nàng ta nói: "Thừa tướng nói ném tất cả những thứ này đi."
Ngón tay nắm chặt bộ đồ hơi của Khương Linh hơi cứng ngắc.
Nàng không nhìn Phùng thị.
Trong mắt thiếu nữ tràn đầy kinh ngạc và dò hỏi, ánh mắt trong sáng nhìn chằm chằm vào Bộ Chiêm.
Một lát sau, nàng nghe thấy giọng nói run rẩy của mình:
"Tại sao?"
Âm thanh không lớn, thậm chí còn có hơi yếu ớt trong viện trống nhưng lại khiến nam nhân hơi nhíu mày.
Hắn hạ mắt xuống nhìn nàng.
Bả vai nàng như run lên, môi cũng trở nên trắng bệch, có lẽ vì căng thẳng hoặc sợ hãi mà thiếu nữ cắn chặt môi dưới, trong hốc mắt trào ra giọt nước mắt uất ức.
Dù vậy nàng vẫn ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào hắn.
Ánh mắt nam nhân lạnh lùng.
-- nàng... đang chống lại hắn sao?
Gió lạnh làm cho hơi thở Khương Linh cứng lại, lát sau nàng nghe thấy tiếng cười lạnh của Phùng thị.
"Đại phu nhân vừa tới phủ Thừa tướng, có lẽ không biết Thừa tướng nhìn thấy vật gì màu đỏ đều sẽ đau đầu."
Nàng có vẻ hoạt bát hơn rất nhiều so với lúc mới vào phủ, y phục thường ngày cũng sáng sủa hơn, cả người cũng có sức sống hơn.
Khi nghe thấy những lời này, Khương Linh đang ngồi trước án, đang cầm cọ chép lại tranh của Quý Trưng.
Nghe vậy, nàng mím môi và cười khẽ.
Lục Vu ở một bên không nhịn được xúc động: "Tiểu thư, nô tỳ cảm thấy bây giờ người cười lên trông rất đẹp."
"Thật sao?" Khương Linh đỡ búi tóc, hơi thấp thỏm: "Lục Vu, muội cảm thấy... Thừa tướng có thích ta như vậy không?"
"Chắc chắn Thừa tướng sẽ thích," tiểu nha đầu vui vẻ gật đầu: "Tiểu thư, bây giờ người đang hạnh phúc, trong lòng nô tỳ cũng hạnh phúc, tóm lại là dáng vẻ của người không giống như lúc vừa mới gả vào Bộ gia như đi trên băng mỏng kia, nếu lão phu nhân và tiểu công tử có thể thấy ngày như vậy thì tốt biết bao..."
Đang nói chuyện thì bên Đàm Hương viện đột nhiên vang lên tiếng mắng mỏ.
Có người đang đập vỡ thứ gì đó và chửi ầm lên:
"Đồ hồ ly không biết xấu hổ này, suốt ngày trang điểm ăn diện để quyến rũ người khác! Nhìn cái mặt của ngươi xem, dáng người ngươi, đúng là không biết xấu hổ, cực kỳ dâm đãng!"
Tay cầm bút của Khương Linh hơi khựng lại.
Lục Vu vội vàng gọi người đóng cửa sổ lại, an ủi:
"Tiểu thư đừng để ý đến nàng, từ khi người gả vào, Thừa tướng cũng chưa từng đến Đàm Hương viện gặp Phùng thị kia. Bây giờ nàng thất sủng, không có nơi nào để trút giận nên chỉ có thể xả giận lên mấy cái nha đầu trong phòng. Tiểu thư, người đừng chấp nhặt với bà điên đó."
"Ừ," Khương Linh khẽ gật đầu: "Ta sẽ không chấp nhặt với nàng."
Nói xong, nàng nhìn lên bầu trời và cất cọ vẽ của mình đi.
Bức tranh chép lại đã xong, nàng hẹn sau giờ ngọ sẽ đưa tới Đan Thanh Lâu.
Với suy nghĩ nàng, thiếu nữ ôm cuộn tranh đứng dậy rời đi, chân trước vừa mới bước qua ngưỡng cửa thì sau lưng có một chiếc xe ngựa dừng lại trước phủ Thừa tướng.
Xe ngựa của Bộ gia rộng và xa hoa hơn xe ngựa của Khương gia rất nhiều. Chữ "Bộ" được thêu giống như hoa văn ẩn trên rèm xe thể hiện thân phận tôn quý của người bên trong xe.
"Thừa tướng, đã về phủ."
Bộ Chiêm lười biếng nhấc mí mắt lên, đúng lúc có cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay rèm xe.
Chỉ liếc mắt một cái xuyên qua khe hở trên rèm xe, hắn đã thấy bóng dáng Khương Linh vội vàng rời khỏi phủ Thừa tướng.
Không biết trong ngực nàng đang ôm thứ gì mà mặt mày rạng rỡ nhưng bước đi rất vội vàng.
Bên kia xe ngựa, Đàm Chiêu vẫn đang nói về Viên Lộc. Thời gian gần đây, tình hình trong triều đình càng ngày càng căng thẳng, hắn đã gần nửa tháng không về phủ, cơn đau đầu cũng càng nghiêm trọng.
Có lẽ do đau đầu khó chịu mà hắn không thể nghe lời Đàm Chiêu nói, mãi đến khi đối phương gọi hắn một tiếng thì nam nhân mới xoa thái dương, uể oải đáp: "Đưa hồ sơ đến thư phòng."
Đàm Chiêu gật đầu: "Vâng."
Nhìn thấy hắn xuống xe, hạ nhân ở cửa lập tức tiến tới chào đón.
Dẫn đầu là Tôn quản gia thường xuyên nịnh nọt, cúi đầu khom lưng: "Những ngày Thừa tướng không có mặt, đại phu nhân đã sắp xếp toàn phủ gọn gàng, ngài xem, hoa trong viện này đẹp quá. Thừa tướng, ngài không biết trong khoảng thời gian này phu nhân đã hoạt bát hơn không ít, nàng cũng đùa giỡn với đám hạ nhân, nếu đổi lại là trước kia --"
Bộ Chiêm lạnh lùng nheo mắt nhìn ông ấy.
Tôn quản gia lập tức nhận ra bản thân lắm miệng và giữ im lặng.
Nam nhân gấp áo choàng lại và đi về phía Tranh Vanh các.
Khi đi ngang qua Thính Vân các thấy gác mái tối om, cửa viện đóng chặt và không bật đèn. Nhìn thấy bước chân của hắn hơi dừng lại, Tôn quản gia thành thật nói: "Thừa tướng, trước khi ngài về phủ thì phu nhân vừa mới ra khỏi phủ."
Sắc mặt của Bộ Chiêm vẫn không thay đổi, ánh nắng hắt vào gò má hắn khiến làn da của hắn càng trắng như khối ngọc lạnh.
Người khác không nhìn ra nhưng Đàm Chiêu lại nhạy cảm cảm nhận được cảm xúc của Thừa tướng nhà mình sau khi nghe điều này, hắn ta hỏi Tôn quản gia:
"Phu nhân đi đâu vậy?"
Nam nhân trung niên lo lắng quan sát Bộ Chiêm.
"Thưa Thừa tướng, phu nhân, nàng tới... Đan Thanh Lâu của Quý công tử."
...
Trước khi mặt trời lặn, Khương Linh đã sớm rời khỏi Đan Thanh Lâu.
Những bức tranh nàng sao chép mấy ngày nay đều được Quý Phù Thanh khen ngợi, đương nhiên nàng rất phấn khởi. Khi đi ngang qua phố xá sầm uất, nghĩ tới mùa đông đang đến gần, nàng bước vào cửa hàng trang phục, định dùng ngân phiếu đổi được để mua một số y phục mới.
Tuy rằng phủ Thừa tướng cũng phát đồ mới nhưng chất liệu, kiểu dáng cũng không khác trong cung, màu sắc cũng rất đơn giản, không phải xanh ngọc thì cũng là trắng trong. Nàng nghĩ nếu mặc xiêm y trong dịp Tết Nguyên Đán thì màu sắc phải tươi sáng hơn chút mới có hương vị của Tết.
Trước tiên Khương Linh chọn cho mình hai bộ, sau đó chọn cho Bộ Chiêm hai bộ.
Nàng chưa từng thấy Bộ Chiêm mặc đồ đỏ.
"Lục Vu, muội nói xem... Liệu Thừa tướng có thích màu này không?"
Liệu nó có quá rực rỡ không?
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của nàng, nha hoàn đi cùng đỡ cánh tay nàng.
"Tiểu thư đừng lo lắng, ngay cả Vương chưởng quầy cũng nói ánh mắt của tiểu thư rất tốt, đương nhiên Thừa tướng sẽ vui vẻ."
Dù biết nàng ấy đang nịnh nọt nhưng Khương Linh vẫn mím môi cười ngượng ngùng. Cánh tay thiếu nữ cực kỳ gầy, lộ ra một phần cổ tay, cực kỳ trắng trẻo, bắt mắt.
Có rất nhiều đồ, nàng ôm bộ đồ mới cho Thừa tướng và để Lục Vu ôm xiêm y của mình.
Vừa ra khỏi cửa hàng y phục, hai mắt Khương Linh liền sáng lên.
Ánh sáng hồng nhạt rơi vào con người trong veo của nàng, đôi mắt thiếu nữ sáng ngời, tràn ngập ánh sáng xinh đẹp.
-- đồ chơi làm từ đường!
Nàng đưa cho Lục Vu hai đồng tiền và chỉ vào một viên kẹo đường trong đó: "Ta muốn con thỏ kia, muội đi đi, muốn ăn cái gì thì cùng mua về."
Lục Vu không thể thay đổi được nàng, đành phớt lờ lời dặn của lão gia trước đó, mua một con thỏ và một con mèo, ăn cùng nàng.
Nàng giẫm lên lớp bụi sáng, tà váy giống như đóa hoa sen rạo rực. Càng đi về càng thấy con đường càng rộng rãi và gọn gàng hơn, tới ngoài cửa phủ Thừa tướng chỉ thấy cửa lớn trước mắt rộng mở và hai chữ lớn -- Bộ phủ được viết ngay ngắn trên tấm bảng hiệu.
Chỉ cần xem chữ "Bộ" này cũng đủ khiến người ta cảm thấy trang nghiêm.
Khương Linh chỉnh lại quần áo, ôm chặt xiêm y trước người.
"Đừng nói với Thừa tướng rằng ta mua những bộ đồ mới, chờ ta sửa xong đường may xiêm y... rồi đưa cho Thừa tướng."
Nàng nghiêm túc căn dặn nên Lục Vu nghiêm túc gật đầu: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ không để lộ đâu."
Khương Linh mỉm cười.
Hai người chủ tớ mải mê trò chuyện đến mức không nhận thấy Phùng Nhân Nhân đi về phía họ. Chỉ nghe một tiếng "ôi" và ngửi thấy mùi phấn ngọt lao về phía trước, Khương Linh còn chưa kịp giấu thì đồ trong ngực đã bị đối phương nhìn thấy.
"Đại phu nhân ôm bảo bối gì trong tay, hiếm lạ đến mức không cho ai nhìn sao."
Nhìn về hướng này, hình như Phùng Nhân Nhân vừa bước ra khỏi Tranh Vanh các.
Dường như biết hôm nay Thừa tướng sẽ về phủ nên nàng ta cố tình ăn mặc rực rỡ. Diện áo ngoài màu hồng khiến dáng người ngàng ta càng thêm duyên dáng, quyến rũ động lòng người.
Thấy Khương Linh né tránh, Phùng Nhân Nhân càng hăng hái, nhướng mày và lắc mông tới gần.
"Đại phu nhân, trên tay người đang cầm cái gì vậy?"
Tuy giọng điệu đối phương ôn hòa nhưng trong ánh mắt lại có sự dò xét sắc bén như thể sắp bắt được nhược điểm gì đó của nàng, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn khó có thể che giấu.
Phùng Nhân Nhân đã sớm nghe nói, trong mấy ngày Thừa tướng không ở phủ, không biết Khương Linh đã quấn lấy người nào mà hầu như ngày nào cũng chạy đến Đan Thanh Lâu.
Phải biết rằng những người thường xuyên tới Đan Thanh Lâu là cậu ấm không phú thì quý. Đại phu nhân Bộ gia thường xuyên tới đây, không khỏi khơi gợi trí tưởng tượng của mọi người.
Đối mặt với câu hỏi của Phùng Nhân Nhân, Khương Linh chỉ vén tóc mái lên tai, bình tĩnh nói: "Vừa mới đi chợ mua một số đồ cho mùa đông."
Giọng nói của nàng bình tĩnh và không để lộ chút sơ hở nào.
Nữ tử vừa dứt lời thì thấy nhóm người đang từ mái hiên hành lang cách đó không xa đi tới. Người đứng đầu đang mặc y phục trắng trơn đang nghiêng người nói chuyện với người phía sau.
Phùng thị nhếch môi, cố ý cao giọng: "Ồ? Trong phủ thiếu thứ gì mà cần đại phu nhân đích thân đi chợ mua sao?"
"Phu nhân của chúng ta mảnh mai, lần đầu trải qua mùa đông ở phủ Thừa tướng, đương nhiên phải chuẩn bị một số thứ. Sao nào, đại phu nhân của chúng ta ra ngoài mua đồ cho mùa đông cũng cần phải báo cáo với ngươi sao?"
"Cũng không phải," Phùng Nhân Nhân liếc nhìn đầu hành lang bên kia, giọng nói từ từ chậm rãi: "Chỉ là gần đây ta nghe được một số tin đồn không hay, vì danh tiếng của phủ Thừa tướng chúng ta nên chuẩn bị đến Thính Vân các để tìm phu nhân đây. Thật là trùng hợp, lại tình cờ gặp phu nhân ở đây, cũng không biết là người từ đâu trở về mà còn mang theo nhiều đồ như vậy --"
Nàng ta dán lại gần với nụ cười giả tạo.
Không biết đối phương dùng mùi hương gì mà nồng đến mức khiến người ta không thể mở mắt.
Khương Linh lùi lại, bỗng nhiên có một lực tác động lên cánh tay nàng, Phùng thị giả vờ không nhìn thấy ngưỡng cửa, đột nhiên kéo nàng lại.
Nếu nói lực kia có nặng hay không thì không đủ nặng để kéo nàng ngã, nói là nhẹ thì cũng không nhẹ, đủ để làm đồ vật trong tay Khương Linh rơi "bụp" xuống đất.
Lục Vu hơi giật mình, vô thức nói "Tiểu thư" thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
Bọc tung ra để lộ gấm vóc xinh đẹp bên trong.
Màu sắc của tấm gấm cực kỳ rực rỡ, màu đỏ tươi bắt mắt giống như những cánh hoa đỏ tươi, trải đầy đất.
Khương Linh lấy lại tinh thần, nhìn bộ y phục mới nằm rải rác trên mặt đất.
May mà... may mà bên ngoài có bọc nên y phục bên trong không bị bẩn.
Không cần suy nghĩ, nàng cúi người định nhặt đồ dưới đất lên thì nghe thấy tiếng bước chân.
"Thừa, thừa tướng."
Phùng Nhân Nhân hoảng sợ quay đầu lại, giọng nói đầy bối rối.
"Ta không cố ý..."
Bộ Chiêm còn không thèm nhìn nàng ta mà đi đến bên người nàng.
Đột nhiên có cơn gió nhẹ thổi vào người Khương Linh.
Hơi lạnh mang theo mùi gỗ đàn hương quen thuộc lập tức làm loãng đi vị ngọt của son phấn. Bước chân của người đó lặng yên không tiếng động, chỉ có ngọc bội bên hông phát ra âm thanh chói tai, mặt ngọc sáng như trăng, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
Khiến người ta chỉ liếc mắt đã thấy sợ hãi.
Mặt đất hỗn loạn, Đàm Chiêu có hơi nghi ngờ, cũng đi theo Thừa tướng nhà mình tới.
Chỉ thấy Phùng thị đứng bên cạnh đại phu nhân với vẻ mặt oan ức, người sau thì đang cúi người nhặt đồ -- có rất nhiều y phục màu sắc tươi sáng nằm rải rác trên mặt đất, màu sắc tươi sáng như thế rất thích hợp để mừng năm mới, chẳng qua...
Đúng như dự đoán, ngay sau đó Bộ Chiêm lạnh nhạt nói:
"Ném đi."
Không khí xung quanh đột nhiên đông cứng lại.
Khương Linh kinh ngạc ngẩng mặt lên, nhìn quai hàm hắn trơn bóng như ngọc và đôi mắt bình thản lãnh đạm.
Dường như nàng không hiểu, đồng tử trong veo mang theo chút bối rối.
Bộ Chiêm hạ mi mắt xuống nhìn nàng.
Lông mi hắn đen dày, hơi tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Đôi mắt phượng dài và hẹp lúc này trông đẹp đến mức nghẹt thở.
Trong mắt Khương Linh lúc này chẳng còn tâm tư gì, chỉ nghĩ đến hắn vừa nói cái gì.
Hắn đã nói gì?
Phùng Nhân Nhân nâng chiếc cằm sắc nhọn của mình lên, nhìn nữ tử nhỏ yếu trên mặt đất -- trông nàng vẫn ngoan ngoãn vô hại, giả dối đến mức kinh tởm như vậy.
Vì thế nàng ta nói: "Thừa tướng nói ném tất cả những thứ này đi."
Ngón tay nắm chặt bộ đồ hơi của Khương Linh hơi cứng ngắc.
Nàng không nhìn Phùng thị.
Trong mắt thiếu nữ tràn đầy kinh ngạc và dò hỏi, ánh mắt trong sáng nhìn chằm chằm vào Bộ Chiêm.
Một lát sau, nàng nghe thấy giọng nói run rẩy của mình:
"Tại sao?"
Âm thanh không lớn, thậm chí còn có hơi yếu ớt trong viện trống nhưng lại khiến nam nhân hơi nhíu mày.
Hắn hạ mắt xuống nhìn nàng.
Bả vai nàng như run lên, môi cũng trở nên trắng bệch, có lẽ vì căng thẳng hoặc sợ hãi mà thiếu nữ cắn chặt môi dưới, trong hốc mắt trào ra giọt nước mắt uất ức.
Dù vậy nàng vẫn ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào hắn.
Ánh mắt nam nhân lạnh lùng.
-- nàng... đang chống lại hắn sao?
Gió lạnh làm cho hơi thở Khương Linh cứng lại, lát sau nàng nghe thấy tiếng cười lạnh của Phùng thị.
"Đại phu nhân vừa tới phủ Thừa tướng, có lẽ không biết Thừa tướng nhìn thấy vật gì màu đỏ đều sẽ đau đầu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.