Chương 14:
Vân Kiều
30/09/2024
Giọng nói sắc bén của nữ nhân cuốn theo cơn gió lạnh thổi đến.
Dường như Khương Linh không nghe thấy lời Phùng thị nói, nhìn chằm chằm Bộ Chiêm, đối phương cũng cụp mắt xuống. So với cảm xúc phập phồng của nàng thì đáy mắt nam nhân không có chút độ ấm nào, trong đôi mắt đen đó lại có vài phần khoan dung.
Một lúc sau, Khương Linh mới nhận ra -- đó không phải là khoan dung.
Đó là sự cao ngạo bẩm sinh của kẻ thượng vị** đối với sự dò xét của kẻ hạ vị, là lòng thương hại dịu dàng trong muôn vàn cảm xúc của hắn.
** Thượng vị: cấp trên, hạ vị: cấp dưới.**
Giống như hắn đang nhìn một vật chết, một vật chết mỏng manh đẹp đẽ, không nghe lời.
Một cảm giác sợ hãi vô hình đang ngưng tụ quanh người, một cảm giác ớn lạnh lập tức truyền từ sống lưng ra khắp người Khương Linh. Nàng ngẩng mặt lên, bóng tối che khuất gương mặt xinh đẹp của nàng.
Đây là lần đầu tiên nàng đối đầu với Bộ Chiêm.
Tựa như giữa hai người có một cảm xúc nào đó, một dòng chảy ngầm mãnh liệt.
Không biết qua bao lâu, Khương Linh cảm thấy xiêm y sau lưng bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, gió lạnh từ phía sau thổi tới khiến sống lưng nàng lạnh buốt.
Bộ Chiêm từ trên cao nhìn xuống nàng rất lâu.
Trong chớp mắt đối phương đi qua, cơ thể Khương Linh hoàn toàn sụp đổ.
...
Bộ Chiêm cũng không trực tiếp xử lý xiêm y.
Tuy hắn không nói ra nhưng sau khi rời đi, Phùng thị lập tức diễu võ dương oai ra lệnh cho người ném đống y phục mới vào chậu than. Ngọn lửa đột nhiên bùng lên khiến sắc mặt Khương Linh tái nhợt, sợ hãi lùi về phía sau.
Lục Vu biết nàng sợ lửa.
Tiểu nha hoàn dùng thân mình ngăn cách ngọn lửa kia, đỡ tiểu thư nhà mình về phòng.
Đèn trong Thính Vân các không sáng, nhìn từ bên ngoài vào trông đầy trầm lặng. Vừa vào phòng, Lục Vu liền nhìn Khương Linh ngồi trên chiếc ghế chạm khắc từ gỗ lê, nàng hơi rủ mắt, sắc mặt trắng bệch như người chết.
Thanh Cúc đi vào, dùng ánh mắt hỏi Lục Vu đã xảy ra chuyện gì.
Người sau lặng lẽ lắc đầu mà không phát ra âm thanh.
Xung quanh im lặng càng làm Khương Linh cảm thấy mệt mỏi hơn, nàng giơ tay ra hiệu cho tỳ nữ xung quanh lui ra, bên trong căn phòng to như vậy chỉ còn lại nàng và gió thu ảm đạm.
Bây giờ đang là cuối thu.
Nàng hít một hơi thật sâu và cảm nhận được cổ họng hơi co thắt.
Nhớ lại chuyện vừa rồi, nàng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Điều khiến nàng sợ hãi không chỉ là ngọn lửa rực cháy mà còn là ánh mắt của Bộ Chiêm -- khi nàng lấy hết can đảm để hỏi một câu "Tại sao", một cảm xúc mơ hồ chợt dâng lên trong mắt đối phương.
Nghi ngờ, dò xét, lạnh lẽo, áp bức.
Giam cầm.
Đối mặt với ánh mắt nam nhân, khoái cảm phản kháng mà nàng vừa cảm nhận được đột nhiên biến mất.
Khương Linh lấy lại tinh thần mới phát hiện bản thân đã ngồi xuống trước bàn trang điểm từ bao giờ. Chiếc gương đồng hơi xám phản chiếu gương mặt hơi thất thần của nàng.
Nàng cúi đầu lấy chiếc lược ra.
Chuôi lược lạnh băng, tinh tế và có cảm xúc. Khương Linh vừa định rút trâm cài xuống thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng báo ở cửa viện, tay phải nàng run lên rồi lập tức ngửi thấy mùi thơm của gỗ đàn hương.
Bước chân hắn chậm rãi và gần như không mang theo tiếng động.
Khương Linh cứng ngắc nắm chặt lược, không dám động đậy.
Qua tấm gương đồng, nàng thấy Bộ Chiêm đang từ từ đi tới. Gió lạnh khẽ vén vạt áo to rộng của hắn lên, ngọc bội phát ra âm thanh thanh thúy.
Sửng sốt một lúc, Khương Linh mới nhớ ra phải đứng dậy hành lễ, nhưng giờ phút này, hai chân nàng như bị dính chặt xuống đất, không thể cử động chút nào.
Cổ tay nàng bị người ta nắm lại từ phía sau, lực của đối phương không mạnh lắm, kéo chiếc lược của nàng ra.
Giọng nói Khương Linh khẽ run rẩy: "Sao Thừa tướng lại tới đây?"
Bộ Chiêm không nói gì, môi mím thật chặt, ngón tay lạnh như hàn ngọc.
Đầu hắn đau như búa bổ, nhưng sau khi bước vào gian phòng này và ngửi thấy mùi hương trên người nàng, cơn đau đã dịu đi đôi chút. Đôi môi thiếu nữ trước mặt mở ra rồi khép lại, đưa tới những hơi thở ngọt ngào khiến nam nhân cụp mắt xuống, ánh mắt tập trung vào son môi của nàng.
Màu son tươi sáng, màu đỏ tuyệt đẹp.
Khương Linh cảm giác được có người ôm eo mình, sau đó cả người bị hắn kéo khỏi ghế. Nàng chưa kịp đề phòng đã bị xoay người, ép vào bàn trang điểm.
Không biết vì lý do nào đó mà hơi thở của hắn bỗng trở nên gấp gáp.
Ban đầu nàng nghĩ Bộ Chiêm tới đây để trừng phạt mình.
Nhưng không ngờ hắn sẽ dùng bàn tay to lớn đẩy ngăn kéo đang mở vào, sau đó ôm eo nàng, ấn nàng vào gương rồi hôn xuống.
Nàng vô thức muốn trốn tránh.
Nhưng đối phương hoàn toàn không cho phép nàng phản kháng.
Bàn tay hắn ôm lấy cổ nàng giống như bóp cành cây nhỏ bé, trên mu bàn tay hiện lên đường gần mơ hồ. Khương Linh bị giam cầm không thể động đậy, chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt lại mặc kệ hắn.
Nụ hôn của hắn rất sâu.
Giống như người bị bệnh trúng độc tham lam tìm kiếm thuốc giải.
Nàng bị Bộ Chiêm bóp đến mức đau đớn.
Đau đến nỗi hai giọt nước mắt nóng hổi từ khóe mắt nàng rơi xuống mu bàn tay nam nhân rồi từ từ trượt xuống cánh tay rắn chắc của hắn.
Khương Linh hoàn toàn bị hắn khống chế, gần như nghẹt thở.
Hơi thở của thiếu nữ dần trở nên yếu ớt, trước khi ngất đi, nàng đột nhiên cảm nhận được một luồng khí trong lành quý giá. Mặc dù Bộ Chiêm buông lỏng nàng ra nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào má nàng, không biết có phải ảo giác hay không mà Khương Linh thấy ánh mắt hắn lóe lên.
Tay chân nàng kiệt sức, nàng mệt mỏi dựa vào bàn trang điểm. Thấy Bộ Chiêm chỉ liếc nàng một cái rồi chậm rãi bước sang phía bên kia.
Bóng tối trước mặt dần tiêu tán, ánh sáng trước đó bị hắn ngăn cản cuối cùng cũng chiếu vào người Khương Linh.
Một lúc sau, Bộ Chiêm bưng một chậu nước sạch tới.
Hắn ít nói và bây giờ lại càng im lặng. Đôi môi nam nhân mím lại thành một đường thẳng, một chút ánh nắng hắt lên mặt hắn càng tôn lên vẻ mặt lạnh lùng và trắng lạnh hơn.
Nhìn thấy hắn tới gần, theo bản năng Khương Linh né tránh.
Hắn cúi đầu, cầm chiếc khăn trong chậu rồi giương mắt nhìn về phía nàng.
Khương Linh không biết hắn muốn làm gì, đôi mắt nàng trợn tròn, nhìn hắn đầy hoảng sợ.
"Thừa tướng..."
Ngón tay mạnh mẽ của Bộ Chiêm giữ chiếc cằm trắng nõn của nàng và nâng nó lên.
Lớp trang điểm trên mặt nàng thực sự rất bắt mắt.
Tuy hắn không có hứng thú với trang phục của nữ tử nhưng nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra nàng rất khác so với trước đó. Phùng thị nói, gần đây đại phu nhân rất thân thiết với Quý Trưng của Đan Thanh Lâu, trâm cài của nàng, phấn má hồng, son môi của nàng... đều do người đó chọn.
Bộ Chiêm biết lời nói của Phùng Nhân Nhân nửa thật nửa giả nhưng hắn cũng nhìn ra dấu vết Quý Trưng để lại trên người Khương Linh.
Nam nhân nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.
Khương Linh bị hắn nâng cằm lên, buộc phải đối mặt. Nàng cắn môi dưới, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm trầm lắng của đối phương, bàn tay đối phương trượt từ cằm xuống cổ nàng, khóa cổ nàng và đẩy mặt nàng về phía gương trang điểm.
Một chiếc khăn lạnh như băng phủ lên.
"Thừa tướng, thừa tướng, không được."
Nàng nhắm mắt lại, bả vai run rẩy, giọng nói yếu ớt như thể sắp khóc thành tiếng: "Không trang điểm đàng hoàng thì không thể... phục vụ phu...quân"
Động tác của Bộ Chiêm không hề dừng lại vì câu khóc lóc nức nở này mà ngược lại, hắn kéo khăn từ mắt nàng sang má trái, trầm giọng hỏi:
"Ai là phu quân của ngươi?"
"Ngài," nàng giống như một con cừu non đang chờ bị làm thịt: "Ngài là... phu quân của ta..."
Nàng cắn môi dưới, để lại vết răng khá sâu trên môi. Bộ Chiêm nghe thấy câu này mới tùy ý ném khăn vào chậu và hôn xuống.
Thứ trang điểm duy nhất còn lại trên mặt nàng là son môi.
Xem ra là vì xóa sạch hoàn toàn dấu vết Quý Trưng để lại, động tác của hắn gần như biến thành cắn xé, sức lực của nam nhân mang theo ý giận giữ xen lẫn chút chiếm hữu muốn tuyên bố chủ quyền.
Khương Linh cảm thấy khóe môi đau nhức và lập tức ngửi thấy mùi máu tươi. Bộ Chiêm cắn môi nàng, máu đỏ tươi nhuộm đỏ lớp son ban đầu của nàng.
Màu son tươi sáng ban đầu được phủ một lớp bóng ghê người.
Vẫn chưa đủ, không đủ.
Bộ Chiêm cụp mắt xuống, bình tĩnh nhìn nữ tử trước mặt -- nàng ngây thơ ngoan ngoãn nhưng lại có đôi mắt trong sáng và bướng bỉnh. Giống như nàng muốn khóc, đôi mắt đỏ hoe ngấn nước nhưng lại cố kìm nén, không khóc ra.
Nàng biết Bộ Chiêm đang tức giận.
Nàng dễ dàng bị đối phương bế lên và ném tới trên giường.
Bầu trời ngoài cửa sổ hoàn toàn tối sầm, bầu trời xám xịt như sắp mưa.
Khương Linh ngẩng mặt lên, trên cái cổ trắng nõn thon dài đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Nàng cũng biết Bộ Chiêm đang trừng phạt nàng.
Giống như lúc trước phụ thân phạt nàng quỳ trong đêm tuyết, trừng phạt nàng tự cho mình là đúng, trừng phạt nàng vì không nghe dạy dỗ, trừng phạt nàng đại nghịch bất đạo.
Đêm đó, nàng quỳ bên ngoài thư phòng rất lâu, tuyết rơi dày đặc trên thân hình gầy gò của nàng, hai đầu gối đỏ bừng vì lạnh.
Nàng muốn nói với phụ thân, nàng lạnh lắm, đầu gối nàng rất đau.
Nàng sai rồi, nàng thực sự biết sai rồi.
Cuối cùng Khương Linh không nhịn được khóc thành tiếng, nàng nức nở, bắt lấy túm lấy tấm màn giường, "cạch" một tiếng mà lại kéo tấm rèm giường xuống!!
Trong sương mù dày đặc, nàng có thể nhìn thấy sự bình tĩnh và tự chủ của Bộ Chiêm.
Hắn giống như tạo hóa cao cao tại thượng, quan sát một con kiến không biết tự lượng sức mình, mặc dù hơi thở nóng bỏng nhưng không thấy rõ cảm xúc nơi đáy mắt hắn.
Có lẽ do ánh mắt hắn quá sâu thẳm, quá u ám nên Khương Linh không nhìn rõ.
Nàng đau lắm, đau giống như mùa đông năm ấy.
Ngón tay thiếu nữ luồn qua tấm rèm giường, nàng nức nở cầu xin:
"Phu quân, phu quân, thiếp biết sai rồi."
"Thiếp không nên chống đối ngài, thiếp không nên tự cho là đúng, cũng không nên không biết ngài không thích y phục màu đỏ."
"Cầu xin ngài, buông tha thiếp, thiếp không nên vọng tưởng đến chuyện khác... Thiếp... không nên..."
Có lẽ do tiếng khóc này thảm thiết rõ ràng đến mức rơi vào tai Lục Vu ngoài cửa. Nàng ấy nghe thấy tiếng khóc run rẩy của chủ tử nhà mình, đã rất nhiều lần nghiến răng nghiến lợi mà lao vào. Nàng ấy không biết mình sẽ làm gì khi lao vào, cũng không biết hành động của mình có hoàn toàn chọc tức Bộ Chiêm hay không nhưng vào giờ khắc này, Lục Vu chỉ có một suy nghĩ:
-- Nàng ấy muốn dẫn tiểu thư chạy trốn!
Thoát khỏi Bộ phủ và tới chỗ Quý công tử!
Dường như Khương Linh không nghe thấy lời Phùng thị nói, nhìn chằm chằm Bộ Chiêm, đối phương cũng cụp mắt xuống. So với cảm xúc phập phồng của nàng thì đáy mắt nam nhân không có chút độ ấm nào, trong đôi mắt đen đó lại có vài phần khoan dung.
Một lúc sau, Khương Linh mới nhận ra -- đó không phải là khoan dung.
Đó là sự cao ngạo bẩm sinh của kẻ thượng vị** đối với sự dò xét của kẻ hạ vị, là lòng thương hại dịu dàng trong muôn vàn cảm xúc của hắn.
** Thượng vị: cấp trên, hạ vị: cấp dưới.**
Giống như hắn đang nhìn một vật chết, một vật chết mỏng manh đẹp đẽ, không nghe lời.
Một cảm giác sợ hãi vô hình đang ngưng tụ quanh người, một cảm giác ớn lạnh lập tức truyền từ sống lưng ra khắp người Khương Linh. Nàng ngẩng mặt lên, bóng tối che khuất gương mặt xinh đẹp của nàng.
Đây là lần đầu tiên nàng đối đầu với Bộ Chiêm.
Tựa như giữa hai người có một cảm xúc nào đó, một dòng chảy ngầm mãnh liệt.
Không biết qua bao lâu, Khương Linh cảm thấy xiêm y sau lưng bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, gió lạnh từ phía sau thổi tới khiến sống lưng nàng lạnh buốt.
Bộ Chiêm từ trên cao nhìn xuống nàng rất lâu.
Trong chớp mắt đối phương đi qua, cơ thể Khương Linh hoàn toàn sụp đổ.
...
Bộ Chiêm cũng không trực tiếp xử lý xiêm y.
Tuy hắn không nói ra nhưng sau khi rời đi, Phùng thị lập tức diễu võ dương oai ra lệnh cho người ném đống y phục mới vào chậu than. Ngọn lửa đột nhiên bùng lên khiến sắc mặt Khương Linh tái nhợt, sợ hãi lùi về phía sau.
Lục Vu biết nàng sợ lửa.
Tiểu nha hoàn dùng thân mình ngăn cách ngọn lửa kia, đỡ tiểu thư nhà mình về phòng.
Đèn trong Thính Vân các không sáng, nhìn từ bên ngoài vào trông đầy trầm lặng. Vừa vào phòng, Lục Vu liền nhìn Khương Linh ngồi trên chiếc ghế chạm khắc từ gỗ lê, nàng hơi rủ mắt, sắc mặt trắng bệch như người chết.
Thanh Cúc đi vào, dùng ánh mắt hỏi Lục Vu đã xảy ra chuyện gì.
Người sau lặng lẽ lắc đầu mà không phát ra âm thanh.
Xung quanh im lặng càng làm Khương Linh cảm thấy mệt mỏi hơn, nàng giơ tay ra hiệu cho tỳ nữ xung quanh lui ra, bên trong căn phòng to như vậy chỉ còn lại nàng và gió thu ảm đạm.
Bây giờ đang là cuối thu.
Nàng hít một hơi thật sâu và cảm nhận được cổ họng hơi co thắt.
Nhớ lại chuyện vừa rồi, nàng vẫn cảm thấy sợ hãi.
Điều khiến nàng sợ hãi không chỉ là ngọn lửa rực cháy mà còn là ánh mắt của Bộ Chiêm -- khi nàng lấy hết can đảm để hỏi một câu "Tại sao", một cảm xúc mơ hồ chợt dâng lên trong mắt đối phương.
Nghi ngờ, dò xét, lạnh lẽo, áp bức.
Giam cầm.
Đối mặt với ánh mắt nam nhân, khoái cảm phản kháng mà nàng vừa cảm nhận được đột nhiên biến mất.
Khương Linh lấy lại tinh thần mới phát hiện bản thân đã ngồi xuống trước bàn trang điểm từ bao giờ. Chiếc gương đồng hơi xám phản chiếu gương mặt hơi thất thần của nàng.
Nàng cúi đầu lấy chiếc lược ra.
Chuôi lược lạnh băng, tinh tế và có cảm xúc. Khương Linh vừa định rút trâm cài xuống thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng báo ở cửa viện, tay phải nàng run lên rồi lập tức ngửi thấy mùi thơm của gỗ đàn hương.
Bước chân hắn chậm rãi và gần như không mang theo tiếng động.
Khương Linh cứng ngắc nắm chặt lược, không dám động đậy.
Qua tấm gương đồng, nàng thấy Bộ Chiêm đang từ từ đi tới. Gió lạnh khẽ vén vạt áo to rộng của hắn lên, ngọc bội phát ra âm thanh thanh thúy.
Sửng sốt một lúc, Khương Linh mới nhớ ra phải đứng dậy hành lễ, nhưng giờ phút này, hai chân nàng như bị dính chặt xuống đất, không thể cử động chút nào.
Cổ tay nàng bị người ta nắm lại từ phía sau, lực của đối phương không mạnh lắm, kéo chiếc lược của nàng ra.
Giọng nói Khương Linh khẽ run rẩy: "Sao Thừa tướng lại tới đây?"
Bộ Chiêm không nói gì, môi mím thật chặt, ngón tay lạnh như hàn ngọc.
Đầu hắn đau như búa bổ, nhưng sau khi bước vào gian phòng này và ngửi thấy mùi hương trên người nàng, cơn đau đã dịu đi đôi chút. Đôi môi thiếu nữ trước mặt mở ra rồi khép lại, đưa tới những hơi thở ngọt ngào khiến nam nhân cụp mắt xuống, ánh mắt tập trung vào son môi của nàng.
Màu son tươi sáng, màu đỏ tuyệt đẹp.
Khương Linh cảm giác được có người ôm eo mình, sau đó cả người bị hắn kéo khỏi ghế. Nàng chưa kịp đề phòng đã bị xoay người, ép vào bàn trang điểm.
Không biết vì lý do nào đó mà hơi thở của hắn bỗng trở nên gấp gáp.
Ban đầu nàng nghĩ Bộ Chiêm tới đây để trừng phạt mình.
Nhưng không ngờ hắn sẽ dùng bàn tay to lớn đẩy ngăn kéo đang mở vào, sau đó ôm eo nàng, ấn nàng vào gương rồi hôn xuống.
Nàng vô thức muốn trốn tránh.
Nhưng đối phương hoàn toàn không cho phép nàng phản kháng.
Bàn tay hắn ôm lấy cổ nàng giống như bóp cành cây nhỏ bé, trên mu bàn tay hiện lên đường gần mơ hồ. Khương Linh bị giam cầm không thể động đậy, chỉ có thể tuyệt vọng nhắm mắt lại mặc kệ hắn.
Nụ hôn của hắn rất sâu.
Giống như người bị bệnh trúng độc tham lam tìm kiếm thuốc giải.
Nàng bị Bộ Chiêm bóp đến mức đau đớn.
Đau đến nỗi hai giọt nước mắt nóng hổi từ khóe mắt nàng rơi xuống mu bàn tay nam nhân rồi từ từ trượt xuống cánh tay rắn chắc của hắn.
Khương Linh hoàn toàn bị hắn khống chế, gần như nghẹt thở.
Hơi thở của thiếu nữ dần trở nên yếu ớt, trước khi ngất đi, nàng đột nhiên cảm nhận được một luồng khí trong lành quý giá. Mặc dù Bộ Chiêm buông lỏng nàng ra nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào má nàng, không biết có phải ảo giác hay không mà Khương Linh thấy ánh mắt hắn lóe lên.
Tay chân nàng kiệt sức, nàng mệt mỏi dựa vào bàn trang điểm. Thấy Bộ Chiêm chỉ liếc nàng một cái rồi chậm rãi bước sang phía bên kia.
Bóng tối trước mặt dần tiêu tán, ánh sáng trước đó bị hắn ngăn cản cuối cùng cũng chiếu vào người Khương Linh.
Một lúc sau, Bộ Chiêm bưng một chậu nước sạch tới.
Hắn ít nói và bây giờ lại càng im lặng. Đôi môi nam nhân mím lại thành một đường thẳng, một chút ánh nắng hắt lên mặt hắn càng tôn lên vẻ mặt lạnh lùng và trắng lạnh hơn.
Nhìn thấy hắn tới gần, theo bản năng Khương Linh né tránh.
Hắn cúi đầu, cầm chiếc khăn trong chậu rồi giương mắt nhìn về phía nàng.
Khương Linh không biết hắn muốn làm gì, đôi mắt nàng trợn tròn, nhìn hắn đầy hoảng sợ.
"Thừa tướng..."
Ngón tay mạnh mẽ của Bộ Chiêm giữ chiếc cằm trắng nõn của nàng và nâng nó lên.
Lớp trang điểm trên mặt nàng thực sự rất bắt mắt.
Tuy hắn không có hứng thú với trang phục của nữ tử nhưng nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra nàng rất khác so với trước đó. Phùng thị nói, gần đây đại phu nhân rất thân thiết với Quý Trưng của Đan Thanh Lâu, trâm cài của nàng, phấn má hồng, son môi của nàng... đều do người đó chọn.
Bộ Chiêm biết lời nói của Phùng Nhân Nhân nửa thật nửa giả nhưng hắn cũng nhìn ra dấu vết Quý Trưng để lại trên người Khương Linh.
Nam nhân nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.
Khương Linh bị hắn nâng cằm lên, buộc phải đối mặt. Nàng cắn môi dưới, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm trầm lắng của đối phương, bàn tay đối phương trượt từ cằm xuống cổ nàng, khóa cổ nàng và đẩy mặt nàng về phía gương trang điểm.
Một chiếc khăn lạnh như băng phủ lên.
"Thừa tướng, thừa tướng, không được."
Nàng nhắm mắt lại, bả vai run rẩy, giọng nói yếu ớt như thể sắp khóc thành tiếng: "Không trang điểm đàng hoàng thì không thể... phục vụ phu...quân"
Động tác của Bộ Chiêm không hề dừng lại vì câu khóc lóc nức nở này mà ngược lại, hắn kéo khăn từ mắt nàng sang má trái, trầm giọng hỏi:
"Ai là phu quân của ngươi?"
"Ngài," nàng giống như một con cừu non đang chờ bị làm thịt: "Ngài là... phu quân của ta..."
Nàng cắn môi dưới, để lại vết răng khá sâu trên môi. Bộ Chiêm nghe thấy câu này mới tùy ý ném khăn vào chậu và hôn xuống.
Thứ trang điểm duy nhất còn lại trên mặt nàng là son môi.
Xem ra là vì xóa sạch hoàn toàn dấu vết Quý Trưng để lại, động tác của hắn gần như biến thành cắn xé, sức lực của nam nhân mang theo ý giận giữ xen lẫn chút chiếm hữu muốn tuyên bố chủ quyền.
Khương Linh cảm thấy khóe môi đau nhức và lập tức ngửi thấy mùi máu tươi. Bộ Chiêm cắn môi nàng, máu đỏ tươi nhuộm đỏ lớp son ban đầu của nàng.
Màu son tươi sáng ban đầu được phủ một lớp bóng ghê người.
Vẫn chưa đủ, không đủ.
Bộ Chiêm cụp mắt xuống, bình tĩnh nhìn nữ tử trước mặt -- nàng ngây thơ ngoan ngoãn nhưng lại có đôi mắt trong sáng và bướng bỉnh. Giống như nàng muốn khóc, đôi mắt đỏ hoe ngấn nước nhưng lại cố kìm nén, không khóc ra.
Nàng biết Bộ Chiêm đang tức giận.
Nàng dễ dàng bị đối phương bế lên và ném tới trên giường.
Bầu trời ngoài cửa sổ hoàn toàn tối sầm, bầu trời xám xịt như sắp mưa.
Khương Linh ngẩng mặt lên, trên cái cổ trắng nõn thon dài đổ một lớp mồ hôi mỏng.
Nàng cũng biết Bộ Chiêm đang trừng phạt nàng.
Giống như lúc trước phụ thân phạt nàng quỳ trong đêm tuyết, trừng phạt nàng tự cho mình là đúng, trừng phạt nàng vì không nghe dạy dỗ, trừng phạt nàng đại nghịch bất đạo.
Đêm đó, nàng quỳ bên ngoài thư phòng rất lâu, tuyết rơi dày đặc trên thân hình gầy gò của nàng, hai đầu gối đỏ bừng vì lạnh.
Nàng muốn nói với phụ thân, nàng lạnh lắm, đầu gối nàng rất đau.
Nàng sai rồi, nàng thực sự biết sai rồi.
Cuối cùng Khương Linh không nhịn được khóc thành tiếng, nàng nức nở, bắt lấy túm lấy tấm màn giường, "cạch" một tiếng mà lại kéo tấm rèm giường xuống!!
Trong sương mù dày đặc, nàng có thể nhìn thấy sự bình tĩnh và tự chủ của Bộ Chiêm.
Hắn giống như tạo hóa cao cao tại thượng, quan sát một con kiến không biết tự lượng sức mình, mặc dù hơi thở nóng bỏng nhưng không thấy rõ cảm xúc nơi đáy mắt hắn.
Có lẽ do ánh mắt hắn quá sâu thẳm, quá u ám nên Khương Linh không nhìn rõ.
Nàng đau lắm, đau giống như mùa đông năm ấy.
Ngón tay thiếu nữ luồn qua tấm rèm giường, nàng nức nở cầu xin:
"Phu quân, phu quân, thiếp biết sai rồi."
"Thiếp không nên chống đối ngài, thiếp không nên tự cho là đúng, cũng không nên không biết ngài không thích y phục màu đỏ."
"Cầu xin ngài, buông tha thiếp, thiếp không nên vọng tưởng đến chuyện khác... Thiếp... không nên..."
Có lẽ do tiếng khóc này thảm thiết rõ ràng đến mức rơi vào tai Lục Vu ngoài cửa. Nàng ấy nghe thấy tiếng khóc run rẩy của chủ tử nhà mình, đã rất nhiều lần nghiến răng nghiến lợi mà lao vào. Nàng ấy không biết mình sẽ làm gì khi lao vào, cũng không biết hành động của mình có hoàn toàn chọc tức Bộ Chiêm hay không nhưng vào giờ khắc này, Lục Vu chỉ có một suy nghĩ:
-- Nàng ấy muốn dẫn tiểu thư chạy trốn!
Thoát khỏi Bộ phủ và tới chỗ Quý công tử!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.