Chương 15:
Vân Kiều
30/09/2024
May là có Thanh Cúc đứng một bên ngăn nàng ấy lại.
Cách một cánh cửa, Lục Vu nghe thấy tiếng khóc ngắt quãng từ trong phòng, tiếng khóc nức nở run rẩy khiến nàng ấy cũng run bần bật. Trước đây nàng ấy chỉ nghe nói Bộ Tả tướng lạnh lùng vô tình nhưng đây là lần đầu tiên nàng ấy cảm thấy áp lực như vậy.
Tiếng gió không ngừng gào thét hòa lẫn với giọng nói yếu ớt của thiếu nữ.
Không biết đã qua bao lâu.
Cuối cùng cánh cửa phòng bị người bên trong đẩy ra.
Lục Vu rùng mình, vội vàng nhìn về phía cửa phòng nghỉ, chỉ thấy Bộ Chiêm ra ngoài với sắc mặt lạnh lùng và để lại Khương Linh một mình trong phòng ngủ chính.
Tiếng khóc của tiểu thư cũng ngừng lại.
Vừa nhìn thấy Bộ Chiêm, các thị nữ canh giữ trong viện lần lượt cúi đầu, căng thẳng không dám thở mạnh.
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, người đó bước ra khỏi ngưỡng cửa viện.
Lục Vu lau nước mắt, cuối cùng lao vào phòng ngủ chính.
Phòng ngủ chính không có ánh đèn nền khi đẩy cửa bước vào, cả căn phòng tràn ngập màu xám. Hương trong lư hương hình bát giác cũng đã cháy hết, một tầng khói đọng lại trên chiếc màn giường bừa bộn.
Khương Linh ngửa đầu ngã xuống giường, cánh tay phải yếu ớt buông thõng bên mép giường giống như một bức tranh đẹp đẽ thê lương.
Trên người nàng chỉ được che bằng lớp lụa trắng, trên cổ đỏ bừng và xương quai xanh đầy dấu vết lộn xộn. Nhìn mà khiến người ta giật mình đến nỗi không cầm được nước mắt.
"Tiểu... tiểu thư..."
Lục Vu nghẹn tiếng khóc lại và bước về phía trước.
Dường như Khương Linh rất mệt mỏi, nàng ngơ ngác ngước mắt lên, chỉ liếc nhìn nha đầu kia một cái rồi khẽ nhắm mắt lại. Hai hàng lông mày mảnh của nàng nhíu chặt lại như thể đang chịu đựng điều gì đó.
Lục Vu đến bên mép giường, vén tấm rèm giường lộn xộn ra, vội vàng nhặt chăn bông ở một bên đắp lên người nàng.
"Tiểu thư, người... có thấy đau không?"
"Nô tỳ đi gọi người mang nước ấm, sau đó đi hỏi Thanh Cúc cô cô chút thuốc mỡ, người chờ nô tỳ một lát, nô tỳ --"
Cổ tay Lục Vu đột nhiên bị giữ lại.
Sức lực của Khương Linh rất yếu, nàng giống như đóa hoa bị gió mưa đánh nát, phải dựa vào sức lực của đối phương mới có thể ngồi trên giường. Lục Vu thấy thế thì không nhịn được nữa, ôm lấy nàng mà khóc lớn.
"Tiểu thư, nô tỳ không hiểu vì sao Thừa tướng lại đối xử với người như vậy. Không phải chỉ mua xiêm y màu đỏ thôi sao, người cũng không biết Thừa tướng không thích màu đỏ, hơn nữa, lần sau chúng ta không mua, không mua là được mà..."
Lục Vu đang khóc thì cảm nhận được chủ tử nhà mình ngơ ngác thì quay đầu lại. Lúc này, Khương Linh đột nhiên đưa tay ra bịt miệng Lục Vu.
"Lục Vu, đừng nói như vậy."
Giọng nàng khàn khàn: "Tất cả là lỗi của ta, sau này sẽ không tái phạm nữa."
"Tiểu thư..."
Khương Linh cố chịu đựng cơn đau trên người, hai tay chống vào tường chậm rãi đứng dậy.
"Tiểu thư, người muốn đi đâu?"
Khương Linh thu dọn xiêm y, chỉ về hướng bàn, nhẹ giọng nói:
"Mang tất cả chỗ tranh đến đây."
Tuy Lục Vu không hiểu tại sao nhưng cũng chỉ có thể làm theo ý nàng, lấy một xấp tranh dày cộm trên bàn qua.
Đây đều là tranh do tiểu thư vẽ hằng ngày, vì chỉ là luyện tập nên chưa đóng khung mà chỉ có những tờ giấy vẽ được xếp chồng lên nhau.
"Còn một bức kia," Môi Khương Linh khô khốc, "Nước gợn sơn sắc."
Lục Vu đặt giấy vẽ vào tay nàng rồi lại vòng qua án, nhón chân lấy trên tường xuống.
"Đây, tiểu thư."
"Mang chậu than tới đây."
"Cái gì?"
Khương Linh cố gắng bình tĩnh lặp lại: "Chậu than."
Bởi vì trải nghiệm khi còn bé nên nàng rất sợ ngọn lửa bùng phát. Lục Vu cũng sợ chậu than sẽ làm nàng bị thương nên do dự cầm chậu đặt cách Khương Linh không xa.
Không ngờ, ngay sau đó nữ tử đứng cạnh giường lại ném giấy vẽ trên tay vào!
Một tiếng "bụp" vang lên, ngọn lửa bùng lên.
Ban đầu Lục Vu sửng sốt, sau đó mới hiểu ra và ngăn cản nàng:
"Tiểu thư, người đang làm gì vậy, đây đều là tâm huyết của người, người dày công vẽ từng nét một, không thể đốt được! Tiểu thư, người không thể đốt chúng!"
"Chuyện xảy ra ngày hôm nay hoàn toàn không phải lỗi của người. Người vốn không biết Thừa tướng không thích màu đỏ, lần sau chúng ta không mua y phục rực rỡ nữa. Người không sai, đừng đốt mấy bức tranh này nhé!!"
Mỗi lần Khương Linh ném một bức vào chậu than thì ngọn lửa lại bùng lên một chút, khói nghi ngút ập vào mặt thiếu nữ khiến sắc mặt nàng tái nhợt và hơi run rẩy.
Nỗi sợ hãi vô bờ ập đến giống như thủy triều khiến trán nàng lại tuôn ra mồ hôi lạnh.
Nhưng dù vậy, nàng vẫn cụp mắt ném từng bức tranh trên tay vào.
Lục Vu không ngừng khóc: "Người thích chỗ tranh này như vậy, nếu đốt đi, thật sự... thật sự sẽ chẳng còn gì cả..."
Sắc xuân tươi mới trên bức tranh đã bị ngọn lửa nuốt chửng, chỉ để lại cặn đen.
Bức cuối cùng,.
Ngón tay cầm cuộn tranh của Khương Linh trở nên cứng đờ, nàng mím môi, kiềm chế cơ thể run rẩy, mở bức tranh ra lần cuối.
Lục Vu mở to mắt, kêu lên: "Đừng mà --"
Nhưng đã quá trễ rồi! Chỉ thấy thiếu nữ lộ ra gương mặt tái nhợt, quyết tâm ném cuộn tranh vào đống lửa, khói lửa hừng hực càng làm bật lên gương mặt không còn chút máu của nàng.
Vào khoảnh khắc buông tay kia, Khương Linh mất hết sức lực, tuyệt vọng lùi lại nửa bước.
Nàng có tội.
Tất cả đều là lỗi của nàng.
Là nàng nhất quyết phải nhận Quý Trưng làm lão sư, chính nàng là người chạy tới Đan Thanh Lâu mỗi ngày, chính nàng là người không biết tránh hiềm nghi mà ở chung với ngoại nam, chính nàng là người bôi nhọ thanh danh của Bộ gia.
Là nàng tự cho mình là đúng và phạm tội.
Nàng không nên chống đối Bộ Chiêm, giống như nàng không nên thích tranh của Quý Phù Thanh, nàng cũng không nên mua kẹo thỏ làm từ đường ở chợ…
Khương Linh nhắm mắt lại.
Tiếng lửa xì xèo lọt vào tai giống như lăng trì.
Ngoài cửa sổ mưa to, tiếng sấm ầm ầm như nhịp trống, một tia sét đánh thẳng vào khuôn mặt tái nhợt của nàng.
Đột nhiên Khương Linh mở mắt ra, nàng đứng dậy đột ngột và đưa tay về phía chậu than –
Lục Vu sợ hãi đến run rẩy.
"Tiểu thư, tiểu thư!!"
Khương Linh cố chịu nỗi sợ và đau đớn nhặt cuộn tranh từ trong chậu than lên. May là chất liệu của bức tranh rất tốt, cuộn này không bị lửa thiêu rụi mà chỉ bị cháy một phần.
"Tiểu thư --"
Tiểu nha đầu bên cạnh lao tới, vội vàng kiểm tra vết thương trên tay nàng. Nàng ấy vừa ôm cổ tay chủ tử nhà mình vừa khóc: "Người đang làm gì vậy, rõ ràng là người sợ lửa nhất..."
Đúng vậy, rõ ràng là nàng sợ ngọn lửa muốn chết, vừa nhìn thấy ngọn lửa đã rùng mình.
Khương Linh yếu ớt hạ mắt xuống, nhìn đối phương vội vàng lấy nước lạnh tới, đắp khăn ướt lên tay nàng.
Trong phòng ngủ chính yên tĩnh một lúc, chỉ còn lại tiếng mưa tầm tã ngoài sân, không biết qua bao lâu, cuối cùng Lục Vu cũng nghe thấy tiếng gọi khàn khàn:
"Lục Vu."
"Tiểu thư, ta ở đây."
"Từ giờ trở đi... đừng gọi ta là tiểu thư nữa."
Ánh mắt trong trẻo của thiếu nữ biến thành tro tàn trong đêm đen.
"Thay vào đó hãy gọi là Bộ phu nhân."
…
Kể từ đêm đó, mặc dù Bộ Chiêm ở lại phủ Thừa tướng thì cũng không tới Thính Vân các.
Khoảng sân rộng lớn lại trở lại vắng lặng như trước, có lẽ gió lạnh đã trở nên rõ rệt hơn, Khương Linh thực sự cảm thấy Thính Vân các thậm chí còn trống trải hơn khi nàng vừa tới Bộ phủ. Mọi thứ ở đây đều trầm lặng, bầu trời xám xịt, cây cối khô khan và đám hạ nhân không dám nói thêm lời nào.
Trận tuyết đầu tiên của Đại Tuyên năm thứ 12 đã rơi xuống.
Mỗi năm trước đây khi tuyết bắt đầu rơi, A Diễn đều ra ngoài nghịch tuyết với lũ trẻ xung quanh, thứ muội sẽ cùng di nương lên phố mua đồ cho mùa đông. Chỉ một mình nàng bị nhốt trong viện bị đóng kín cửa sổ, đọc sách, chơi đàn, học nữ công, chế hương, thỉnh thoảng có xe ngựa vào cung dừng lại bên ngoài phủ Thái phó đón nàng vào cung để học các loại quy củ.
Dù nàng cảm thấy khô khan nhưng lại không thể không ngoan ngoãn nghe theo.
Trong lòng Khương Linh không hề muốn học những thứ này. Nàng cũng muốn ra ngoài đường, cũng muốn nghịch tuyết và muốn chơi cùng A Diễn trong sân.
A Diễn thích chơi pháo.
Khi nàng khẽ mở cửa sổ đã thấy một thiếu niên bọc người như bánh chưng đang đứng trên nền tuyết vẫy tay với nàng.
"A tỷ, a tỷ! Nhìn này!!"
Một tiếng bùm, pháo nổ trên nền tuyết.
Bởi vì có tuyết trắng hấp dẫn nên tiếng pháo rất buồn tẻ, nhưng dù vậy thì Khương Diễn vẫn bị dính đầy tuyết lên mặt. Khương Linh ngồi bên cửa sổ không nhịn được, dùng sách che nửa gương mặt, cười khúc khích.
Thấy nàng cười, thiếu niên cũng nhe răng nanh nhỏ ra, dùng khẩu hình hướng về phía nàng: "A tỷ, muốn chơi không --"
Nàng mỉm cười lắc đầu và nói với hắn: "Đệ cẩn thận chút."
Bùm bùm bùm, lại ba tiếng nữa.
A Diễn bị tuyết bắn thẳng, vừa chạy vừa bịt tai bằng đôi bàn tay đỏ ửng vì lạnh. Khương Linh dựa vào cửa sổ, bị hắn chọc cười. Nhưng chẳng bao lâu, tiếng pháo đã dẫn phụ thân tới, không ngoại lệ là hắn sẽ bị phụ thân giận dữ đuổi ra khỏi viện.
"Phụ thân, phụ thân! Đừng đánh ở đó, đánh mông, đau quá!"
Trước khi rời đi, A Diễn còn nhe răng trợn mắt với nàng, không hề tỏ ra dấu hiệu nào cho thấy bản thân sắp bị đánh.
Mỗi lần như vậy, nàng đều nhìn theo ánh mắt của thiếu niên, chắc chắn sẽ thấy một người tuyết nhỏ trốn trong góc, im lặng đọc sách cùng nàng.
Tuyết rơi dày đặc ở Thính Vân các.
Một lớp tuyết dày rơi xuống, dường như mặt đất được phủ đầy lông ngỗng nặng trĩu, Khương Linh không nhịn được đi tới bên cửa sổ, mở ra.
Gió lạnh ùa vào, lùa vào cổ áo nàng, lập tức có bông tuyết rơi xuống lông mi nàng.
Nàng rụt cổ lại, cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì và đợi bao lâu.
Xung quanh vắng tanh, tuyết thì sạch sẽ.
Không có tiếng pháo nổ.
Cũng không có người tuyết nhỏ nào trốn trong góc, bí mật làm bạn với nàng.
Trong một khoảnh khắc, nàng chợt nhớ A Diễn.
Nàng rất muốn về nhà!
Cách một cánh cửa, Lục Vu nghe thấy tiếng khóc ngắt quãng từ trong phòng, tiếng khóc nức nở run rẩy khiến nàng ấy cũng run bần bật. Trước đây nàng ấy chỉ nghe nói Bộ Tả tướng lạnh lùng vô tình nhưng đây là lần đầu tiên nàng ấy cảm thấy áp lực như vậy.
Tiếng gió không ngừng gào thét hòa lẫn với giọng nói yếu ớt của thiếu nữ.
Không biết đã qua bao lâu.
Cuối cùng cánh cửa phòng bị người bên trong đẩy ra.
Lục Vu rùng mình, vội vàng nhìn về phía cửa phòng nghỉ, chỉ thấy Bộ Chiêm ra ngoài với sắc mặt lạnh lùng và để lại Khương Linh một mình trong phòng ngủ chính.
Tiếng khóc của tiểu thư cũng ngừng lại.
Vừa nhìn thấy Bộ Chiêm, các thị nữ canh giữ trong viện lần lượt cúi đầu, căng thẳng không dám thở mạnh.
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ, người đó bước ra khỏi ngưỡng cửa viện.
Lục Vu lau nước mắt, cuối cùng lao vào phòng ngủ chính.
Phòng ngủ chính không có ánh đèn nền khi đẩy cửa bước vào, cả căn phòng tràn ngập màu xám. Hương trong lư hương hình bát giác cũng đã cháy hết, một tầng khói đọng lại trên chiếc màn giường bừa bộn.
Khương Linh ngửa đầu ngã xuống giường, cánh tay phải yếu ớt buông thõng bên mép giường giống như một bức tranh đẹp đẽ thê lương.
Trên người nàng chỉ được che bằng lớp lụa trắng, trên cổ đỏ bừng và xương quai xanh đầy dấu vết lộn xộn. Nhìn mà khiến người ta giật mình đến nỗi không cầm được nước mắt.
"Tiểu... tiểu thư..."
Lục Vu nghẹn tiếng khóc lại và bước về phía trước.
Dường như Khương Linh rất mệt mỏi, nàng ngơ ngác ngước mắt lên, chỉ liếc nhìn nha đầu kia một cái rồi khẽ nhắm mắt lại. Hai hàng lông mày mảnh của nàng nhíu chặt lại như thể đang chịu đựng điều gì đó.
Lục Vu đến bên mép giường, vén tấm rèm giường lộn xộn ra, vội vàng nhặt chăn bông ở một bên đắp lên người nàng.
"Tiểu thư, người... có thấy đau không?"
"Nô tỳ đi gọi người mang nước ấm, sau đó đi hỏi Thanh Cúc cô cô chút thuốc mỡ, người chờ nô tỳ một lát, nô tỳ --"
Cổ tay Lục Vu đột nhiên bị giữ lại.
Sức lực của Khương Linh rất yếu, nàng giống như đóa hoa bị gió mưa đánh nát, phải dựa vào sức lực của đối phương mới có thể ngồi trên giường. Lục Vu thấy thế thì không nhịn được nữa, ôm lấy nàng mà khóc lớn.
"Tiểu thư, nô tỳ không hiểu vì sao Thừa tướng lại đối xử với người như vậy. Không phải chỉ mua xiêm y màu đỏ thôi sao, người cũng không biết Thừa tướng không thích màu đỏ, hơn nữa, lần sau chúng ta không mua, không mua là được mà..."
Lục Vu đang khóc thì cảm nhận được chủ tử nhà mình ngơ ngác thì quay đầu lại. Lúc này, Khương Linh đột nhiên đưa tay ra bịt miệng Lục Vu.
"Lục Vu, đừng nói như vậy."
Giọng nàng khàn khàn: "Tất cả là lỗi của ta, sau này sẽ không tái phạm nữa."
"Tiểu thư..."
Khương Linh cố chịu đựng cơn đau trên người, hai tay chống vào tường chậm rãi đứng dậy.
"Tiểu thư, người muốn đi đâu?"
Khương Linh thu dọn xiêm y, chỉ về hướng bàn, nhẹ giọng nói:
"Mang tất cả chỗ tranh đến đây."
Tuy Lục Vu không hiểu tại sao nhưng cũng chỉ có thể làm theo ý nàng, lấy một xấp tranh dày cộm trên bàn qua.
Đây đều là tranh do tiểu thư vẽ hằng ngày, vì chỉ là luyện tập nên chưa đóng khung mà chỉ có những tờ giấy vẽ được xếp chồng lên nhau.
"Còn một bức kia," Môi Khương Linh khô khốc, "Nước gợn sơn sắc."
Lục Vu đặt giấy vẽ vào tay nàng rồi lại vòng qua án, nhón chân lấy trên tường xuống.
"Đây, tiểu thư."
"Mang chậu than tới đây."
"Cái gì?"
Khương Linh cố gắng bình tĩnh lặp lại: "Chậu than."
Bởi vì trải nghiệm khi còn bé nên nàng rất sợ ngọn lửa bùng phát. Lục Vu cũng sợ chậu than sẽ làm nàng bị thương nên do dự cầm chậu đặt cách Khương Linh không xa.
Không ngờ, ngay sau đó nữ tử đứng cạnh giường lại ném giấy vẽ trên tay vào!
Một tiếng "bụp" vang lên, ngọn lửa bùng lên.
Ban đầu Lục Vu sửng sốt, sau đó mới hiểu ra và ngăn cản nàng:
"Tiểu thư, người đang làm gì vậy, đây đều là tâm huyết của người, người dày công vẽ từng nét một, không thể đốt được! Tiểu thư, người không thể đốt chúng!"
"Chuyện xảy ra ngày hôm nay hoàn toàn không phải lỗi của người. Người vốn không biết Thừa tướng không thích màu đỏ, lần sau chúng ta không mua y phục rực rỡ nữa. Người không sai, đừng đốt mấy bức tranh này nhé!!"
Mỗi lần Khương Linh ném một bức vào chậu than thì ngọn lửa lại bùng lên một chút, khói nghi ngút ập vào mặt thiếu nữ khiến sắc mặt nàng tái nhợt và hơi run rẩy.
Nỗi sợ hãi vô bờ ập đến giống như thủy triều khiến trán nàng lại tuôn ra mồ hôi lạnh.
Nhưng dù vậy, nàng vẫn cụp mắt ném từng bức tranh trên tay vào.
Lục Vu không ngừng khóc: "Người thích chỗ tranh này như vậy, nếu đốt đi, thật sự... thật sự sẽ chẳng còn gì cả..."
Sắc xuân tươi mới trên bức tranh đã bị ngọn lửa nuốt chửng, chỉ để lại cặn đen.
Bức cuối cùng,.
Ngón tay cầm cuộn tranh của Khương Linh trở nên cứng đờ, nàng mím môi, kiềm chế cơ thể run rẩy, mở bức tranh ra lần cuối.
Lục Vu mở to mắt, kêu lên: "Đừng mà --"
Nhưng đã quá trễ rồi! Chỉ thấy thiếu nữ lộ ra gương mặt tái nhợt, quyết tâm ném cuộn tranh vào đống lửa, khói lửa hừng hực càng làm bật lên gương mặt không còn chút máu của nàng.
Vào khoảnh khắc buông tay kia, Khương Linh mất hết sức lực, tuyệt vọng lùi lại nửa bước.
Nàng có tội.
Tất cả đều là lỗi của nàng.
Là nàng nhất quyết phải nhận Quý Trưng làm lão sư, chính nàng là người chạy tới Đan Thanh Lâu mỗi ngày, chính nàng là người không biết tránh hiềm nghi mà ở chung với ngoại nam, chính nàng là người bôi nhọ thanh danh của Bộ gia.
Là nàng tự cho mình là đúng và phạm tội.
Nàng không nên chống đối Bộ Chiêm, giống như nàng không nên thích tranh của Quý Phù Thanh, nàng cũng không nên mua kẹo thỏ làm từ đường ở chợ…
Khương Linh nhắm mắt lại.
Tiếng lửa xì xèo lọt vào tai giống như lăng trì.
Ngoài cửa sổ mưa to, tiếng sấm ầm ầm như nhịp trống, một tia sét đánh thẳng vào khuôn mặt tái nhợt của nàng.
Đột nhiên Khương Linh mở mắt ra, nàng đứng dậy đột ngột và đưa tay về phía chậu than –
Lục Vu sợ hãi đến run rẩy.
"Tiểu thư, tiểu thư!!"
Khương Linh cố chịu nỗi sợ và đau đớn nhặt cuộn tranh từ trong chậu than lên. May là chất liệu của bức tranh rất tốt, cuộn này không bị lửa thiêu rụi mà chỉ bị cháy một phần.
"Tiểu thư --"
Tiểu nha đầu bên cạnh lao tới, vội vàng kiểm tra vết thương trên tay nàng. Nàng ấy vừa ôm cổ tay chủ tử nhà mình vừa khóc: "Người đang làm gì vậy, rõ ràng là người sợ lửa nhất..."
Đúng vậy, rõ ràng là nàng sợ ngọn lửa muốn chết, vừa nhìn thấy ngọn lửa đã rùng mình.
Khương Linh yếu ớt hạ mắt xuống, nhìn đối phương vội vàng lấy nước lạnh tới, đắp khăn ướt lên tay nàng.
Trong phòng ngủ chính yên tĩnh một lúc, chỉ còn lại tiếng mưa tầm tã ngoài sân, không biết qua bao lâu, cuối cùng Lục Vu cũng nghe thấy tiếng gọi khàn khàn:
"Lục Vu."
"Tiểu thư, ta ở đây."
"Từ giờ trở đi... đừng gọi ta là tiểu thư nữa."
Ánh mắt trong trẻo của thiếu nữ biến thành tro tàn trong đêm đen.
"Thay vào đó hãy gọi là Bộ phu nhân."
…
Kể từ đêm đó, mặc dù Bộ Chiêm ở lại phủ Thừa tướng thì cũng không tới Thính Vân các.
Khoảng sân rộng lớn lại trở lại vắng lặng như trước, có lẽ gió lạnh đã trở nên rõ rệt hơn, Khương Linh thực sự cảm thấy Thính Vân các thậm chí còn trống trải hơn khi nàng vừa tới Bộ phủ. Mọi thứ ở đây đều trầm lặng, bầu trời xám xịt, cây cối khô khan và đám hạ nhân không dám nói thêm lời nào.
Trận tuyết đầu tiên của Đại Tuyên năm thứ 12 đã rơi xuống.
Mỗi năm trước đây khi tuyết bắt đầu rơi, A Diễn đều ra ngoài nghịch tuyết với lũ trẻ xung quanh, thứ muội sẽ cùng di nương lên phố mua đồ cho mùa đông. Chỉ một mình nàng bị nhốt trong viện bị đóng kín cửa sổ, đọc sách, chơi đàn, học nữ công, chế hương, thỉnh thoảng có xe ngựa vào cung dừng lại bên ngoài phủ Thái phó đón nàng vào cung để học các loại quy củ.
Dù nàng cảm thấy khô khan nhưng lại không thể không ngoan ngoãn nghe theo.
Trong lòng Khương Linh không hề muốn học những thứ này. Nàng cũng muốn ra ngoài đường, cũng muốn nghịch tuyết và muốn chơi cùng A Diễn trong sân.
A Diễn thích chơi pháo.
Khi nàng khẽ mở cửa sổ đã thấy một thiếu niên bọc người như bánh chưng đang đứng trên nền tuyết vẫy tay với nàng.
"A tỷ, a tỷ! Nhìn này!!"
Một tiếng bùm, pháo nổ trên nền tuyết.
Bởi vì có tuyết trắng hấp dẫn nên tiếng pháo rất buồn tẻ, nhưng dù vậy thì Khương Diễn vẫn bị dính đầy tuyết lên mặt. Khương Linh ngồi bên cửa sổ không nhịn được, dùng sách che nửa gương mặt, cười khúc khích.
Thấy nàng cười, thiếu niên cũng nhe răng nanh nhỏ ra, dùng khẩu hình hướng về phía nàng: "A tỷ, muốn chơi không --"
Nàng mỉm cười lắc đầu và nói với hắn: "Đệ cẩn thận chút."
Bùm bùm bùm, lại ba tiếng nữa.
A Diễn bị tuyết bắn thẳng, vừa chạy vừa bịt tai bằng đôi bàn tay đỏ ửng vì lạnh. Khương Linh dựa vào cửa sổ, bị hắn chọc cười. Nhưng chẳng bao lâu, tiếng pháo đã dẫn phụ thân tới, không ngoại lệ là hắn sẽ bị phụ thân giận dữ đuổi ra khỏi viện.
"Phụ thân, phụ thân! Đừng đánh ở đó, đánh mông, đau quá!"
Trước khi rời đi, A Diễn còn nhe răng trợn mắt với nàng, không hề tỏ ra dấu hiệu nào cho thấy bản thân sắp bị đánh.
Mỗi lần như vậy, nàng đều nhìn theo ánh mắt của thiếu niên, chắc chắn sẽ thấy một người tuyết nhỏ trốn trong góc, im lặng đọc sách cùng nàng.
Tuyết rơi dày đặc ở Thính Vân các.
Một lớp tuyết dày rơi xuống, dường như mặt đất được phủ đầy lông ngỗng nặng trĩu, Khương Linh không nhịn được đi tới bên cửa sổ, mở ra.
Gió lạnh ùa vào, lùa vào cổ áo nàng, lập tức có bông tuyết rơi xuống lông mi nàng.
Nàng rụt cổ lại, cũng không biết mình đang chờ đợi điều gì và đợi bao lâu.
Xung quanh vắng tanh, tuyết thì sạch sẽ.
Không có tiếng pháo nổ.
Cũng không có người tuyết nhỏ nào trốn trong góc, bí mật làm bạn với nàng.
Trong một khoảnh khắc, nàng chợt nhớ A Diễn.
Nàng rất muốn về nhà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.