Chương 37:
Vân Kiều
01/10/2024
Khương Linh bị người ta "áp giải" tới Trường Minh điện.
Lúc đó là đêm giao thừa, ngọn đèn dầu trong cung vẫn sáng, chiếu sáng Trường Minh cung bằng ánh đèn rực rỡ. Nàng bị cung nhân mạnh mẽ giữ lại, đầu tiên là thay bộ y phục cung nữ trước đó, sau đó được đưa đến Ngọc trì tắm rửa rồi lại có cung nhân nối đuôi nhau đi vào giúp nàng trang điểm chưng diện.
Ba năm giam giữ khiến thân hình nàng có phần mảnh mai, ăn mặc như cung nữ càng khiến nàng trông mảnh mai và đáng thương hơn. Chỉ thấy gương mặt xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, ngoài thân hình mảnh mai thì đâu nhìn thấy dấu vết thời gian để lại trên người nàng?
Đám cung nhân xung quanh nhíu mày nhìn nàng, trong lòng thầm thở dài.
Hoàng đế đã đăng cơ lâu như vậy, mặc dù luôn giam giữ nương nương nhưng chưa từng nghĩ đến việc phế hậu. Hầu hết người trong cung đều chưa từng thấy Hoàng hậu nhưng nghe nói nàng vô cùng xinh đẹp và là báu vật thế gian. Hôm nay nhìn thấy, đúng là sự thật.
Cung nữ cúi đầu ngửi thấy mùi thơm lạ lùng tỏa ra từ cổ Hoàng hậu.
Mùi hương này hơi lạ, không thể gọi là mùi hương thuần lạnh hay mùi hương ấm nhưng nó khiến người ta cảm thấy thư thái, sáng khoải chí sau một lần ngửi.
Bị người đè như vậy, Khương Linh cảm thấy hơi kháng cự.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng họ cũng dừng lại. Trưởng cung nữ cung kính hành lễ với nàng, cuối cùng cả đám người cũng rút lui.
Xung quanh im lặng, Khương Linh ngồi trước gương, nhìn chằm chằm vào gương mặt mình.
Đã lâu lắm rồi nàng mới trang điểm tinh tế như vậy.
Trong lúc nàng đang chìm trong suy nghĩ, ánh đèn dầu bên ngoài cung điện đột nhiên nhấp nháy, tiếng chào hỏi vang lên ở cửa cung điện, nàng biết Bộ Chiêm đã trở lại.
Bước đi của đối phương rất nhẹ.
Bước vào trong tẩm điện, đầu tiên hắn liếc nhìn Khương Linh đang ngồi bên mép giường, sau đó cởi chiếc áo choàng ngoài màu vàng của mình ra. Cung nhân cúi đầu tiếp nhận xiêm y của hắn, phủi nhẹ tuyết trên đó, treo lên rồi thức thời lui xuống.
Tẩm điện to như vậy chỉ còn lại hai người là nàng và Bộ Chiêm.
Đã lâu rồi nàng không chung phòng với người đó, cũng biết rõ Bộ Chiêm sẽ làm gì tiếp theo. Mùi gỗ đàn hương và mùi rượu thoang thoảng từ người đó truyền đến làm lông mi hơi rủ xuống của Khương Linh khẽ động.
Nàng cúi đầu xuống, chỉ liếc mắt đã nhìn thấy vết nứt dữ tợn trên mặt đất.
Thấy nàng nhìn xuống, Bộ Chiêm cũng liếc nhìn vết nứt một lúc, trong giây lát, giọng nói lạnh lùng của nam nhân vang lên:
"Có thấy không, đây là thứ mà nhi tử ngoan của ngươi đã làm."
Khương Linh hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn.
Đôi mắt nàng trong trẻo, dịu dàng, dường như đầy nghi ngờ và thăm dò, Bộ Chiêm thấy thế thì tiến lại gần, cúi đầu nhìn nàng.
"Khương Linh, ngươi đã sinh ra một nhi tử ngoan."
Khi nói lời này, ánh mắt nam nhân vô cùng sắc bén. Đôi mắt hắn cực kỳ tối tăm khiến người ta không thể nhìn thấy được cảm xúc.
Nghe vậy, hiển nhiên là Khương Linh không hiểu, nhíu mày nói: "Ý của Hoàng thượng là gì?"
Vết nứt trên mặt đất rõ ràng là do một thanh kiếm tạo ra.
Vóc người Bộ Chiêm cực kỳ cao lớn, lúc đi tới đã chặn mất ánh sáng trước mặt Khương Linh. Bóng đen bao chặt lấy thân hình nàng, chỉ trong nháy mắt dường như đã đưa nàng về bốn năm trước.
Cũng là sự trịch thượng, cũng là cảm giác áp bức.
Bộ Chiêm nói: "Nhi tử ngoan ngươi sinh ra, vì ngươi mà dám cầm kiếm tới Trường Minh điện hành thích trẫm. Khương Linh, ngươi sinh ra một nhi tử ngoan như vậy, chẳng lẽ không muốn gặp hắn một lần sao?"
Nghe thấy chữ "hành thích", nàng lập tức sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắn nói gì? Dục Nhi vì nàng mà cầm kiếm... xông vào Trường Minh điện?
Y chỉ mới năm tuổi.
Khương Linh nhìn vết nứt không sâu không nông trên mặt đất, dường như đang tưởng tượng ra một hài tử dùng toàn lực giơ kiếm sắt lên, chĩa vào phụ thân bạc tình của y.
Tim nàng chợt đau nhói, một cảm giác khó tả lan tràn khắp cơ thể khiến nàng ngẩng mặt lên, ánh mắt run rẩy kịch liệt.
"Ngươi vừa nói gì, cho phép ta gặp Dục Nhi?"
Than hương trong điện đang cháy, tỏa ra một tầng sương mù dày. Bộ Chiêm cúi đầu, duỗi tay ra nắm cằm nàng.
Hôm nay là yến tiệc giao thừa, trong yến hội hắn đã uống một ít rượu. Không biết có phải vì uống say hay không nhưng vẻ mặt hắn đã dịu đi đôi chút. Cơn gió đêm nhẹ nhàng xuyên qua khe cửa sổ, mang theo mùi thơm thoang thoảng trên người nữ tử đưa tới hơi thở hắn. Ban đầu Bộ Chiêm hơi đau đầu nhưng khi ngửi thấy mùi hương này lại giống như bị nghiện, dằn lòng giải thích.
"Trẫm nói là, nếu như ngươi muốn gặp hắn, nếu như,"
Nam nhân dừng lại một chút: "Nếu như ngươi bằng lòng nhận ngôi vị Hoàng hậu này."
Hắn bước về phía trước, bóng đèn hoàn toàn ập xuống, che phủ cả thân hình yếu đuối của Khương Linh. Nàng chỉ cảm thấy lực trên hàm mình đang dần siết chặt, ngay sau đó đối phương cúi xuống muốn hôn nàng.
"Ngươi... ngươi đừng chạm vào ta!"
Tự dưng nàng nghĩ tới phản kháng, dùng tay liều mạng bảo vệ cơ thể và đẩy mạnh Bộ Chiêm. Đối phương không kịp chuẩn bị nên bị đẩy lùi lại một bước, nhíu mày.
Một tầng sương trắng nhẹ nhàng ập tới gương mặt trắng trẻo của nam nhân.
Hắn đứng vững người, hình như đang thấp giọng thở dài, cảm xúc bên trong lời nói cực kỳ nhẹ nhàng: "Khương Linh, ngươi vẫn không nghe lời như vậy."
Màn đêm buông xuống khiến lưng nàng ớn lạnh.
Bộ Chiêm lạnh lùng hạ mắt xuống, nơi đáy mắt hình như có chút tiếc hận.
"Cũng chỉ có ngươi mới không nghe trẫm nói, nếu là người khác thì đã bị trẫm giết từ lâu rồi."
Khương Linh quay mặt đi, không nói gì.
Yêu hận qua lại nhiều năm như vậy, nàng đã chán ghét phần tình cảm này từ lâu. Nàng biết rõ người trước mặt này tâm tình bất thường, cực kỳ bạc tình. Một khắc trước hắn có thể dỗ ngon dỗ ngọt, vì ngươi mà hái trăng sao xuống nhưng chỉ ngay khắc sau hắn có thể tống ngươi cho người khác một cách không thương tiếc.
Nàng hít sâu một hơi, cụp mắt xuống: "Hoàng thượng đã nhốt thần thiếp ở Tàng Đông cung, hiện giờ thần thiếp cần phải trở về."
"Đứng lại."
Nàng vừa đi được vài bước, ánh mắt của Bô Chiêm chợt trở nên lạnh lẽo. Đối phương cũng cất bước, bước chân của hắn nhẹ nhàng, từ từ đi đến phía sau nàng.
Từ phía sau, mùi gỗ đàn hương quen thuộc truyền đến. Gió đêm khẽ lay động vạt áo và đuôi tóc Khương Linh càng khiến thân hình nàng thêm yêu đuối. So sánh với vóc người nam nhân cao lớn, sức lực cũng không cho phép người khác phản kháng, đối phương lập tức đưa tay kéo nàng lại.
Hắn cúi đầu, hình như đang đánh giá nàng.
Hôm nay Khương Linh được cung nhân chăm sóc, màu sắc trên môi càng thêm mềm mại, ướt át. Ngước mắt lên rồi cụp mắt xuống đều rung động lòng người, ánh mắt nam nhân khẽ nhúc nhích, lần thứ hai giữ cằm nàng, buộc nàng phải ngẩng đầu lên.
Sau ba năm, nụ hôn này mang theo ép buộc vội vàng rơi xuống.
Nàng muốn thoát ra nhưng sức mạnh của đối phương quá đáng sợ, hai tay đang vùng vẫy của nàng bị hắn trở tay giữ lại, buộc nàng không ngừng lui về phía sau.
Phía sau lưng vang lên một tiếng "rầm", ép sát vào tường.
Bộ Chiêm bắt đầu cởi áo ngoài của nàng.
Bàn tay to vuốt ve khiến nàng nhíu mày. Nàng không muốn chứ đừng nói đến việc bị ép buộc làm loại chuyện đó với hắn. Đối phương càng hung dữ thì nàng càng giống một con thú nhỏ có hàm răng sắc nhọn cắn môi hắn.
Máu trào ra.
Không có gì đáng ngạc nhiên, đầu tiên nàng ngửi thấy mùi máu, sau đó những giọt máu đỏ tươi chảy xuống bờ môi hắn. Đôi môi hắn đỏ bừng, trong mắt hiện lên ý giận, nam nhân cũng nhíu mày, như thể rất ngạc nhiên trước sự phản kháng của nàng.
Dù đã ba bốn năm nhưng nàng vẫn sợ Bộ Chiêm.
Đối phương dùng mu bàn tay lau khóe miệng, khớp xương trên đốt ngón tay lập tức bị nhuộm đỏ. Nhưng mà hắn hoàn toàn không để ý tới vết máu trên tay, nhìn nàng rồi cười lạnh: "Khương Linh, ba năm này ngươi thực sự có bản lĩnh, đã học được cách chống lại trẫm."
Giọng nói hắn cực kỳ lạnh, Khương Linh cố chịu đựng sợ hãi, quật cường ngước đôi mắt sáng ngời lên.
Nàng nhìn vào mắt đối phương, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta chỉ hận không nhìn rõ ngươi sớm hơn, không chống cự sớm hơn."
"Phải không?"
Bộ Chiêm nhướng mày cười. Ngay sau đó, đối phương đột nhiên kéo nàng. Vòng eo gầy như cành liễu nằm trong bàn tay hắn, chỉ trong chớp mắt, nam nhân đã đã đưa nàng tới trước gương.
"Khương Linh, ngươi đã quên sáu năm trước ngươi đã nắm tay trẫm cầu hoan như thế nào sao? Trẫm nhớ lúc đó cũng có một tấm gương như vậy, ngươi nhìn kỹ xem."
Trên môi hắn có vết máu đỏ tươi và nụ cười tàn nhẫn.
"Ngươi nhìn kỹ xem, có lẽ có thể nhớ rõ hơn."
Như thể đoán được hắn sắp làm gì mà nàng trừng mắt, bắt đầu ra sức phản kháng. Hai cổ tay nàng bị một tay người đó giữ lại, Bộ Chiêm quăng long quan, dùng tay còn lại cởi dây cột tóc xuống.
Mái tóc đen của nam nhân giống như thác nước, xõa ra trong đêm.
Khương Linh hét lên "Không muốn", hai tay đã bị dây cột tóc quấn chặt, sợi dây ép chặt khiến cổ tay nàng đau nhức. Nhưng lúc này, nàng hoàn toàn không quan tâm đến những việc này, nàng hoảng hốt nhìn Bộ Chiêm giơ hai tay nàng qua đầu và ấn thẳng vào gương.
Nàng bắt đầu sợ hãi, bắt đầu hối hận khi giằng co với một kẻ điên như vậy. Đối phương áp vào nàng nhưng cố tình không cho nàng áp vào gương. Bộ Chiêm muốn nàng nhìn thấy rõ ý tức giận trong mắt hắn, đường gân trên cánh tay hắn và xiêm y của nàng bị cởi ra từng cái một.
Tiếng khóc của nàng nghẹn lại trong cổ họng và bị hắn nghiền nát. Nữ tử loạng choạng, dáng người càng trở nên quyến rũ hơn trong màn đêm mù sương.
Đáy mắt Bộ Chiêm cũng dần động tình, hắn nóng bỏng, đưa Khương Linh đến gần gương. Cho đến khi mắt cá chân nàng bị đống xiêm y che phủ, nam nhân lại bóp cổ nàng, dùng eo bàn tay giữ cằm nàng, ép nàng phải nhìn lên với gương mặt đẫm nước mắt.
Hoa lê toái vũ.
Mới đầu nàng cố kìm nước mắt, không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn. Nhưng tác động trực quan đánh sâu vào cảm giác đau đớn đã khiến nàng rơi nước mắt ngay lập tức. Mỗi khi nàng nhắm mắt lại, Bộ Chiêm sẽ nhéo nàng thật mạnh cho đến khi nàng hoảng loạn ngẩng đầu lên, mở to mắt và hé môi thở dốc.
Nam nhân dí sát vào mặt nàng, giọng nói trầm thấp vang bên tai: "Ngươi nhìn kỹ xem, dáng vẻ dâm đãng của ngươi hôm nay khác gì sáu năm trước?"
Khương Linh sửng sốt.
Tóc nàng duỗi ra, sợi tóc dán chặt, ướt đẫm rủ xuống vai, toàn thân trắng như tuyết.
Cuối cùng nàng không nhịn được, khóc thành tiếng.
"Bộ Chiêm, đã bốn năm rồi, ngươi đã nhốt ta bốn năm rồi... có thể buông tha ta được không."
Trôi qua ngày hôm nay cũng đã là năm thứ tư rồi.
Nam nhân hít một hơi thật sâu, sự kiên nhẫn bốn năm đã đạt tới đỉnh điểm. Hắn nhắm mắt lại và phát ra âm thanh từ cổ họng: "Không thể."
Tiếng mưa ban đêm khó chịu, gió tuyết ngoài cửa sổ càng ngày càng lớn.
Vào mùa đông năm Đại Tuyên thứ mười hai, Khương Linh vốn tưởng rằng năm nay tuyết rơi lớn thì năm sau sẽ là năm tốt. Nhưng kể từ khi nàng gả cho Bộ Chiêm, tuyết mỗi năm đều lớn hơn năm trước, nàng từ chờ đợi đến thất vọng rồi tuyệt vọng.
Cho đến khi... lòng như tro nguội.
Khương Linh nhịu đau, nhắm mắt lại.
"Ngươi đừng chạm vào ta, đừng ép buộc ta... nếu ngươi ép buộc ta như vậy, ta thà chết còn hơn."
Động tác trên tay nam nhân bỗng dừng lại.
Hắn cúi đầu chỉ thấy người nữ tử đầy dấu vết, nàng khóc, run rẩy, khi hắn buông tay thì cuộn tròn như quả bóng.
Nàng nói.
Nàng thà chết còn hơn.
Chiếc gương bị ai đó đập mạnh và vỡ nát.
Khương Linh giật mình, không khỏi lùi về sau. Chỉ thấy máu tươi chảy ra khỏi mu bàn tay nam nhân, cơ thể rách nát của nàng cũng bị chia năm xẻ bảy trong gương.
Bộ Chiêm mím môi, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn.
Một lát sau, hắn cười lạnh.
"Được rồi, Khương Linh, vậy ngươi đi chết đi."
Cơn gió lạnh ùa về khiến nàng tin rằng mùa đông năm nay sẽ lạnh hơn mọi năm trước.
Đều khiến người ta tuyệt vọng.
Hắn mất hết hứng thú, mặc xiêm y, phất tay áo bước ra khỏi cung điện. Khi hắn sắp bước xuống điện thì đột nhiên nghe thấy phía sau có động tĩnh nhỏ, không khỏi quay đầu lại ----
Khương Linh cúi người, nhặt một mảnh vỡ nhỏ trên mặt đất lên.
Hơi thở nam nhân thắt lại, dưới chân không ngừng di chuyển, lao nhanh về phía nàng và nắm lấy cổ tay nàng.
Chỉ một lát nữa thôi...
Chỉ một lát nữa thôi...
Tay của nữ nhân bị hắn nắm chặt, lần này lại là tay phải của hắn đang run rẩy.
Bộ Chiêm nhíu mày nhìn nàng, lần đầu tiên trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Mảnh vỡ cứa qua da thịt, không biết rõ là máu của ai đã nhỏ giọt xuống đất, lan ra thành mảng lớn.
Lúc đó là đêm giao thừa, ngọn đèn dầu trong cung vẫn sáng, chiếu sáng Trường Minh cung bằng ánh đèn rực rỡ. Nàng bị cung nhân mạnh mẽ giữ lại, đầu tiên là thay bộ y phục cung nữ trước đó, sau đó được đưa đến Ngọc trì tắm rửa rồi lại có cung nhân nối đuôi nhau đi vào giúp nàng trang điểm chưng diện.
Ba năm giam giữ khiến thân hình nàng có phần mảnh mai, ăn mặc như cung nữ càng khiến nàng trông mảnh mai và đáng thương hơn. Chỉ thấy gương mặt xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, ngoài thân hình mảnh mai thì đâu nhìn thấy dấu vết thời gian để lại trên người nàng?
Đám cung nhân xung quanh nhíu mày nhìn nàng, trong lòng thầm thở dài.
Hoàng đế đã đăng cơ lâu như vậy, mặc dù luôn giam giữ nương nương nhưng chưa từng nghĩ đến việc phế hậu. Hầu hết người trong cung đều chưa từng thấy Hoàng hậu nhưng nghe nói nàng vô cùng xinh đẹp và là báu vật thế gian. Hôm nay nhìn thấy, đúng là sự thật.
Cung nữ cúi đầu ngửi thấy mùi thơm lạ lùng tỏa ra từ cổ Hoàng hậu.
Mùi hương này hơi lạ, không thể gọi là mùi hương thuần lạnh hay mùi hương ấm nhưng nó khiến người ta cảm thấy thư thái, sáng khoải chí sau một lần ngửi.
Bị người đè như vậy, Khương Linh cảm thấy hơi kháng cự.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng họ cũng dừng lại. Trưởng cung nữ cung kính hành lễ với nàng, cuối cùng cả đám người cũng rút lui.
Xung quanh im lặng, Khương Linh ngồi trước gương, nhìn chằm chằm vào gương mặt mình.
Đã lâu lắm rồi nàng mới trang điểm tinh tế như vậy.
Trong lúc nàng đang chìm trong suy nghĩ, ánh đèn dầu bên ngoài cung điện đột nhiên nhấp nháy, tiếng chào hỏi vang lên ở cửa cung điện, nàng biết Bộ Chiêm đã trở lại.
Bước đi của đối phương rất nhẹ.
Bước vào trong tẩm điện, đầu tiên hắn liếc nhìn Khương Linh đang ngồi bên mép giường, sau đó cởi chiếc áo choàng ngoài màu vàng của mình ra. Cung nhân cúi đầu tiếp nhận xiêm y của hắn, phủi nhẹ tuyết trên đó, treo lên rồi thức thời lui xuống.
Tẩm điện to như vậy chỉ còn lại hai người là nàng và Bộ Chiêm.
Đã lâu rồi nàng không chung phòng với người đó, cũng biết rõ Bộ Chiêm sẽ làm gì tiếp theo. Mùi gỗ đàn hương và mùi rượu thoang thoảng từ người đó truyền đến làm lông mi hơi rủ xuống của Khương Linh khẽ động.
Nàng cúi đầu xuống, chỉ liếc mắt đã nhìn thấy vết nứt dữ tợn trên mặt đất.
Thấy nàng nhìn xuống, Bộ Chiêm cũng liếc nhìn vết nứt một lúc, trong giây lát, giọng nói lạnh lùng của nam nhân vang lên:
"Có thấy không, đây là thứ mà nhi tử ngoan của ngươi đã làm."
Khương Linh hơi ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn.
Đôi mắt nàng trong trẻo, dịu dàng, dường như đầy nghi ngờ và thăm dò, Bộ Chiêm thấy thế thì tiến lại gần, cúi đầu nhìn nàng.
"Khương Linh, ngươi đã sinh ra một nhi tử ngoan."
Khi nói lời này, ánh mắt nam nhân vô cùng sắc bén. Đôi mắt hắn cực kỳ tối tăm khiến người ta không thể nhìn thấy được cảm xúc.
Nghe vậy, hiển nhiên là Khương Linh không hiểu, nhíu mày nói: "Ý của Hoàng thượng là gì?"
Vết nứt trên mặt đất rõ ràng là do một thanh kiếm tạo ra.
Vóc người Bộ Chiêm cực kỳ cao lớn, lúc đi tới đã chặn mất ánh sáng trước mặt Khương Linh. Bóng đen bao chặt lấy thân hình nàng, chỉ trong nháy mắt dường như đã đưa nàng về bốn năm trước.
Cũng là sự trịch thượng, cũng là cảm giác áp bức.
Bộ Chiêm nói: "Nhi tử ngoan ngươi sinh ra, vì ngươi mà dám cầm kiếm tới Trường Minh điện hành thích trẫm. Khương Linh, ngươi sinh ra một nhi tử ngoan như vậy, chẳng lẽ không muốn gặp hắn một lần sao?"
Nghe thấy chữ "hành thích", nàng lập tức sửng sốt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắn nói gì? Dục Nhi vì nàng mà cầm kiếm... xông vào Trường Minh điện?
Y chỉ mới năm tuổi.
Khương Linh nhìn vết nứt không sâu không nông trên mặt đất, dường như đang tưởng tượng ra một hài tử dùng toàn lực giơ kiếm sắt lên, chĩa vào phụ thân bạc tình của y.
Tim nàng chợt đau nhói, một cảm giác khó tả lan tràn khắp cơ thể khiến nàng ngẩng mặt lên, ánh mắt run rẩy kịch liệt.
"Ngươi vừa nói gì, cho phép ta gặp Dục Nhi?"
Than hương trong điện đang cháy, tỏa ra một tầng sương mù dày. Bộ Chiêm cúi đầu, duỗi tay ra nắm cằm nàng.
Hôm nay là yến tiệc giao thừa, trong yến hội hắn đã uống một ít rượu. Không biết có phải vì uống say hay không nhưng vẻ mặt hắn đã dịu đi đôi chút. Cơn gió đêm nhẹ nhàng xuyên qua khe cửa sổ, mang theo mùi thơm thoang thoảng trên người nữ tử đưa tới hơi thở hắn. Ban đầu Bộ Chiêm hơi đau đầu nhưng khi ngửi thấy mùi hương này lại giống như bị nghiện, dằn lòng giải thích.
"Trẫm nói là, nếu như ngươi muốn gặp hắn, nếu như,"
Nam nhân dừng lại một chút: "Nếu như ngươi bằng lòng nhận ngôi vị Hoàng hậu này."
Hắn bước về phía trước, bóng đèn hoàn toàn ập xuống, che phủ cả thân hình yếu đuối của Khương Linh. Nàng chỉ cảm thấy lực trên hàm mình đang dần siết chặt, ngay sau đó đối phương cúi xuống muốn hôn nàng.
"Ngươi... ngươi đừng chạm vào ta!"
Tự dưng nàng nghĩ tới phản kháng, dùng tay liều mạng bảo vệ cơ thể và đẩy mạnh Bộ Chiêm. Đối phương không kịp chuẩn bị nên bị đẩy lùi lại một bước, nhíu mày.
Một tầng sương trắng nhẹ nhàng ập tới gương mặt trắng trẻo của nam nhân.
Hắn đứng vững người, hình như đang thấp giọng thở dài, cảm xúc bên trong lời nói cực kỳ nhẹ nhàng: "Khương Linh, ngươi vẫn không nghe lời như vậy."
Màn đêm buông xuống khiến lưng nàng ớn lạnh.
Bộ Chiêm lạnh lùng hạ mắt xuống, nơi đáy mắt hình như có chút tiếc hận.
"Cũng chỉ có ngươi mới không nghe trẫm nói, nếu là người khác thì đã bị trẫm giết từ lâu rồi."
Khương Linh quay mặt đi, không nói gì.
Yêu hận qua lại nhiều năm như vậy, nàng đã chán ghét phần tình cảm này từ lâu. Nàng biết rõ người trước mặt này tâm tình bất thường, cực kỳ bạc tình. Một khắc trước hắn có thể dỗ ngon dỗ ngọt, vì ngươi mà hái trăng sao xuống nhưng chỉ ngay khắc sau hắn có thể tống ngươi cho người khác một cách không thương tiếc.
Nàng hít sâu một hơi, cụp mắt xuống: "Hoàng thượng đã nhốt thần thiếp ở Tàng Đông cung, hiện giờ thần thiếp cần phải trở về."
"Đứng lại."
Nàng vừa đi được vài bước, ánh mắt của Bô Chiêm chợt trở nên lạnh lẽo. Đối phương cũng cất bước, bước chân của hắn nhẹ nhàng, từ từ đi đến phía sau nàng.
Từ phía sau, mùi gỗ đàn hương quen thuộc truyền đến. Gió đêm khẽ lay động vạt áo và đuôi tóc Khương Linh càng khiến thân hình nàng thêm yêu đuối. So sánh với vóc người nam nhân cao lớn, sức lực cũng không cho phép người khác phản kháng, đối phương lập tức đưa tay kéo nàng lại.
Hắn cúi đầu, hình như đang đánh giá nàng.
Hôm nay Khương Linh được cung nhân chăm sóc, màu sắc trên môi càng thêm mềm mại, ướt át. Ngước mắt lên rồi cụp mắt xuống đều rung động lòng người, ánh mắt nam nhân khẽ nhúc nhích, lần thứ hai giữ cằm nàng, buộc nàng phải ngẩng đầu lên.
Sau ba năm, nụ hôn này mang theo ép buộc vội vàng rơi xuống.
Nàng muốn thoát ra nhưng sức mạnh của đối phương quá đáng sợ, hai tay đang vùng vẫy của nàng bị hắn trở tay giữ lại, buộc nàng không ngừng lui về phía sau.
Phía sau lưng vang lên một tiếng "rầm", ép sát vào tường.
Bộ Chiêm bắt đầu cởi áo ngoài của nàng.
Bàn tay to vuốt ve khiến nàng nhíu mày. Nàng không muốn chứ đừng nói đến việc bị ép buộc làm loại chuyện đó với hắn. Đối phương càng hung dữ thì nàng càng giống một con thú nhỏ có hàm răng sắc nhọn cắn môi hắn.
Máu trào ra.
Không có gì đáng ngạc nhiên, đầu tiên nàng ngửi thấy mùi máu, sau đó những giọt máu đỏ tươi chảy xuống bờ môi hắn. Đôi môi hắn đỏ bừng, trong mắt hiện lên ý giận, nam nhân cũng nhíu mày, như thể rất ngạc nhiên trước sự phản kháng của nàng.
Dù đã ba bốn năm nhưng nàng vẫn sợ Bộ Chiêm.
Đối phương dùng mu bàn tay lau khóe miệng, khớp xương trên đốt ngón tay lập tức bị nhuộm đỏ. Nhưng mà hắn hoàn toàn không để ý tới vết máu trên tay, nhìn nàng rồi cười lạnh: "Khương Linh, ba năm này ngươi thực sự có bản lĩnh, đã học được cách chống lại trẫm."
Giọng nói hắn cực kỳ lạnh, Khương Linh cố chịu đựng sợ hãi, quật cường ngước đôi mắt sáng ngời lên.
Nàng nhìn vào mắt đối phương, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta chỉ hận không nhìn rõ ngươi sớm hơn, không chống cự sớm hơn."
"Phải không?"
Bộ Chiêm nhướng mày cười. Ngay sau đó, đối phương đột nhiên kéo nàng. Vòng eo gầy như cành liễu nằm trong bàn tay hắn, chỉ trong chớp mắt, nam nhân đã đã đưa nàng tới trước gương.
"Khương Linh, ngươi đã quên sáu năm trước ngươi đã nắm tay trẫm cầu hoan như thế nào sao? Trẫm nhớ lúc đó cũng có một tấm gương như vậy, ngươi nhìn kỹ xem."
Trên môi hắn có vết máu đỏ tươi và nụ cười tàn nhẫn.
"Ngươi nhìn kỹ xem, có lẽ có thể nhớ rõ hơn."
Như thể đoán được hắn sắp làm gì mà nàng trừng mắt, bắt đầu ra sức phản kháng. Hai cổ tay nàng bị một tay người đó giữ lại, Bộ Chiêm quăng long quan, dùng tay còn lại cởi dây cột tóc xuống.
Mái tóc đen của nam nhân giống như thác nước, xõa ra trong đêm.
Khương Linh hét lên "Không muốn", hai tay đã bị dây cột tóc quấn chặt, sợi dây ép chặt khiến cổ tay nàng đau nhức. Nhưng lúc này, nàng hoàn toàn không quan tâm đến những việc này, nàng hoảng hốt nhìn Bộ Chiêm giơ hai tay nàng qua đầu và ấn thẳng vào gương.
Nàng bắt đầu sợ hãi, bắt đầu hối hận khi giằng co với một kẻ điên như vậy. Đối phương áp vào nàng nhưng cố tình không cho nàng áp vào gương. Bộ Chiêm muốn nàng nhìn thấy rõ ý tức giận trong mắt hắn, đường gân trên cánh tay hắn và xiêm y của nàng bị cởi ra từng cái một.
Tiếng khóc của nàng nghẹn lại trong cổ họng và bị hắn nghiền nát. Nữ tử loạng choạng, dáng người càng trở nên quyến rũ hơn trong màn đêm mù sương.
Đáy mắt Bộ Chiêm cũng dần động tình, hắn nóng bỏng, đưa Khương Linh đến gần gương. Cho đến khi mắt cá chân nàng bị đống xiêm y che phủ, nam nhân lại bóp cổ nàng, dùng eo bàn tay giữ cằm nàng, ép nàng phải nhìn lên với gương mặt đẫm nước mắt.
Hoa lê toái vũ.
Mới đầu nàng cố kìm nước mắt, không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn. Nhưng tác động trực quan đánh sâu vào cảm giác đau đớn đã khiến nàng rơi nước mắt ngay lập tức. Mỗi khi nàng nhắm mắt lại, Bộ Chiêm sẽ nhéo nàng thật mạnh cho đến khi nàng hoảng loạn ngẩng đầu lên, mở to mắt và hé môi thở dốc.
Nam nhân dí sát vào mặt nàng, giọng nói trầm thấp vang bên tai: "Ngươi nhìn kỹ xem, dáng vẻ dâm đãng của ngươi hôm nay khác gì sáu năm trước?"
Khương Linh sửng sốt.
Tóc nàng duỗi ra, sợi tóc dán chặt, ướt đẫm rủ xuống vai, toàn thân trắng như tuyết.
Cuối cùng nàng không nhịn được, khóc thành tiếng.
"Bộ Chiêm, đã bốn năm rồi, ngươi đã nhốt ta bốn năm rồi... có thể buông tha ta được không."
Trôi qua ngày hôm nay cũng đã là năm thứ tư rồi.
Nam nhân hít một hơi thật sâu, sự kiên nhẫn bốn năm đã đạt tới đỉnh điểm. Hắn nhắm mắt lại và phát ra âm thanh từ cổ họng: "Không thể."
Tiếng mưa ban đêm khó chịu, gió tuyết ngoài cửa sổ càng ngày càng lớn.
Vào mùa đông năm Đại Tuyên thứ mười hai, Khương Linh vốn tưởng rằng năm nay tuyết rơi lớn thì năm sau sẽ là năm tốt. Nhưng kể từ khi nàng gả cho Bộ Chiêm, tuyết mỗi năm đều lớn hơn năm trước, nàng từ chờ đợi đến thất vọng rồi tuyệt vọng.
Cho đến khi... lòng như tro nguội.
Khương Linh nhịu đau, nhắm mắt lại.
"Ngươi đừng chạm vào ta, đừng ép buộc ta... nếu ngươi ép buộc ta như vậy, ta thà chết còn hơn."
Động tác trên tay nam nhân bỗng dừng lại.
Hắn cúi đầu chỉ thấy người nữ tử đầy dấu vết, nàng khóc, run rẩy, khi hắn buông tay thì cuộn tròn như quả bóng.
Nàng nói.
Nàng thà chết còn hơn.
Chiếc gương bị ai đó đập mạnh và vỡ nát.
Khương Linh giật mình, không khỏi lùi về sau. Chỉ thấy máu tươi chảy ra khỏi mu bàn tay nam nhân, cơ thể rách nát của nàng cũng bị chia năm xẻ bảy trong gương.
Bộ Chiêm mím môi, ánh mắt càng lạnh lẽo hơn.
Một lát sau, hắn cười lạnh.
"Được rồi, Khương Linh, vậy ngươi đi chết đi."
Cơn gió lạnh ùa về khiến nàng tin rằng mùa đông năm nay sẽ lạnh hơn mọi năm trước.
Đều khiến người ta tuyệt vọng.
Hắn mất hết hứng thú, mặc xiêm y, phất tay áo bước ra khỏi cung điện. Khi hắn sắp bước xuống điện thì đột nhiên nghe thấy phía sau có động tĩnh nhỏ, không khỏi quay đầu lại ----
Khương Linh cúi người, nhặt một mảnh vỡ nhỏ trên mặt đất lên.
Hơi thở nam nhân thắt lại, dưới chân không ngừng di chuyển, lao nhanh về phía nàng và nắm lấy cổ tay nàng.
Chỉ một lát nữa thôi...
Chỉ một lát nữa thôi...
Tay của nữ nhân bị hắn nắm chặt, lần này lại là tay phải của hắn đang run rẩy.
Bộ Chiêm nhíu mày nhìn nàng, lần đầu tiên trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Mảnh vỡ cứa qua da thịt, không biết rõ là máu của ai đã nhỏ giọt xuống đất, lan ra thành mảng lớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.