Chương 38:
Vân Kiều
01/10/2024
Cổ tay phải nàng bị Bộ Chiêm giữ chặt.
Ngoài ra còn có một dấu vết rõ ràng trên cổ tay.
Xung quanh nhất thời im lặng chỉ có gió đêm gào thét, Khương Linh cảm thấy tay mình bị đối phương siết chặt vô cùng đau đớn. Không biết cơn đau đến từ đâu ----- từ cổ tay đỏ bừng bị dây siết chặt, bị mảnh vỡ cứa qua da hay là sức lực trên tay nam nhân.
Bộ Chiêm giữ chặt nàng, thở nhẹ.
Đây là lần đầu tiên Khương Linh nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của hắn.
Chiếc gương đồng trên mặt đất bị vỡ thành từng mảnh, phản chiếu bóng dáng hai người trên từng mảnh. Nàng run rẩy, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, nhìn nam nhân trước mặt với đôi mắt đỏ hoe.
"Bộ Chiêm, ngươi không nên ép ta."
Nói tới đây, nàng ngừng khóc.
Lớp cảm xúc mềm mại đó vỡ tan và thay vào đó là một sự quyết tâm chưa từng có.
Bộ Chiêm nghe vậy thì giật mình.
Nàng thật sự muốn... tự sát!
Lực tác động lên cổ tay Khương Linh càng ngày càng nặng, giữa hai người diễn ra một cuộc đối đầu trong im lặng. Nàng gạt nước mắt, đôi mắt bướng bỉnh lại sáng người, nam nhân hơi hạ mi xuống, nhìn vào đôi mắt nàng.
Đôi mắt đen láy, vô cùng đẹp đẽ.
Nơi đáy mắt Khương Linh tràn ngập đau đớn, bị gió lạnh thổi qua càng trở nên nặng nề. Áp lực kìm nén nhiều năm vào thời điểm này đã lên đến đỉnh điểm, cuối cùng nàng đã bộc lộ ra ngoài.
Chỉ một lát thôi... chỉ một chút nữa.
Bộ Chiêm quay mặt đi, trầm mặc cởi long bào trên người ra quấn quanh người nàng. Trong chốc lát, Khương Linh được người đó chặn ngang bế lên long sàng.
Hắn xoay người gọi thái y.
Khi thái y chạy tới, Khương Linh đã mặc xong xiêm y, đối phương rửa sạch miệng vết thương cho hai người và băng bó, nhìn tấm gương đồng vỡ trên mặt đất cũng sợ đến mức không dám thở.
Sau khi thái y xử lý xong thì thức thời lui ra ngoài.
Một lúc sau lại có cung nhân tiến vào dọn dẹp.
Sau khi thu dọn xong thì trời đã khuya.
Năm Đại Ngụy thứ tư lặng lẽ đến vào một đêm tuyết rơi như vậy.
Khương Linh xõa tóc, an tĩnh ngồi trên long sàng. Bộ Chiêm đứng ở một bên không xa, nam nhân trầm mặc một lát rồi đột nhiên nói: "Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, đêm nay ngươi ở lại đây."
Hắn dừng một chút rồi nói thêm: "Trẫm không chạm vào ngươi."
Một cơn gió đông thổi tuyết bay rì rào ngoài cửa sổ, bông tuyết trộn lẫn với hạt mưa đập vào song cửa sổ. Khương Linh quay người lại nhìn thấy nam nhân ngồi lại trước bàn, hắn chấp bút bắt đầu phê duyệt đống tấu chương xếp thành núi nhỏ trên án thư.
Càng về cuối năm, tấu chương càng nhiều.
Cửa sổ đóng chặt nhưng dường như Khương Linh có thể cảm nhận được gió lạnh ngoài sân đang bao bọc lấy toàn thân nàng. Nàng nằm đưa lưng về phía Bộ Chiêm, trong lòng vẫn lo sợ bất an, hai mắt nhìn chằm chằm bóng đèn dầu trên tường, phản chiếu bóng dáng khẽ lắc lư của người đó.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng nàng cũng cảm thấy mệt nhọc, mí mắt mệt mỏi gục xuống rồi ngất đi.
Ở phía bên kia, Bộ Chiêm ngồi gần như cả đêm để phê duyệt tấu chương.
Tiếng vui mừng ngoài điện đã ngừng, đêm dài rơi vào im lặng. Thứ duy nhất không vui chính là tiếng tuyết bay bên trong đình viện, mưa lạnh và tuyết hóa thành những bông hoa màu trắng.
Góc bàn, trước án.
Lặng lẽ đặt một mảnh vỡ dính máu.
Không rõ là máu của ai dính lên mảnh vỡ nhưng vết máu loang lổ cũng đã đông lại. Nhìn vào màu đỏ tươi đó, đột nhiên Bộ Chiêm bị đau đầu dữ dội.
Hắn đã bị chứng đau đầu nhiều năm và đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy bị cơn đau đầu hành hạ sắp chết. Hàng trăm hàng ngàn con côn trùng cứ nhân lên hết lần này đến lần khác, chúng tùy tiện xâm nhập vào não hắn và gặm nhấm từng chút một.
Đau.
Rất đau.
Đường gân trên trán hắn nổi lên, những giọt mồ hôi như hạt đậu trượt xuống khỏi thái dương.
Đây là nỗi đau mà hắn không thể kìm chế được.
Nam nhân cắn chặt hàm răng run rẩy, trong đầu chỉ quanh quẩn không ngừng:
Không nên ép buộc ta.
Ngươi không nên ép buộc ta.
Bộ Chiêm, đừng ép ta phải chết.
"Cạch" một tiếng, hắn làm gãy chiếc bút trong lòng bàn tay.
Một cảm xúc chưa từng có trước đó đột nhiên dâng lên trong lòng hắn và lập tức lan ra khắp người.
Cảm xúc này là gì?
Cảm giác như thế nào?
Là... là sợ hãi sao?
Sao hắn có thể sợ hãi, làm sao hắn có thể sợ hãi, làm sao hắn lại có cảm xúc chỉ có thể thuộc về kẻ hèn nhát?
Sao lại là hắn??
Bộ Chiêm nắm chặt nửa cây bút còn lại.
Trong màn đêm hỗn loạn, làn sương mù ấm áp tràn vào điện, từ từ leo lên đuôi lông mày hắn. Bất giác, hắn chìm vào giấc ngủ. Hắn có một giấc mơ ngắn, giấc mơ bị bóng tối bao quanh, nàng khóc lóc đi tới trong bóng tối vô tận.
Cơ thể nàng gầy gò, ốm yếu.
Giống như một tờ giấy mỏng manh, khi có gió thổi thì chẳng biết sẽ bay về phương nào.
Nàng vừa khóc vừa hỏi hắn.
"Tại sao ngươi phải làm như vậy, tại sao lại đối xử với ta như vậy. Bộ Chiêm, ta đã làm gì sai? Ta đã cố gắng yêu ngươi, tin tưởng ngươi, cố gắng dựa dẫm vào ngươi. Nhưng tại sao ngươi vẫn ép buộc ta như vậy..."
"Bộ Chiêm, ngươi nhất định phải đẩy ta vào chỗ chết thì mới vui vẻ sao?"
Giọng nói thê lương của nàng giống như một con dao sắc nhọn khiến trái tim người nghe run lên, hắn chợt bừng tỉnh khỏi bàn.
Khi hắn mở mắt ra, trong điện vẫn còn tối om.
Ngọn đèn trước bàn không biết đã tắt từ lúc nào, chỉ còn lại một làn khói thoang thoảng. Bộ Chiêm khẽ ngước mắt lên, trong điện chỉ còn lại ánh trăng yếu ớt. Ánh trăng tràn vào như nước, phủ lên mặt đất một lớp trắng bạc. Nàng ngủ không được ngon, không biết mơ thấy gì mà đang giãy giụa trên giường.
Còn đá chân, chiếc chăn bông bị đá văng khỏi giường, rơi xuống đất.
Hắn đứng dậy, chậm rãi đi tới.
Đêm rất lạnh, bước chân của Bộ Chiêm cũng rất khẽ. Hắn chậm rãi bước đến bên giường, cúi người nhặt chăn đệm rơi xuống sàn. Khi quay đầu lại, nữ tử đã nghiêng người đưa lưng về phía mình. Sau vành tai và một bên cổ nàng có một lớp mồ hôi mỏng.
Nàng đang mơ cái gì.
Có phải cơn ác mộng đã làm phiền suốt bốn năm qua?
Bộ Chiêm siết chặt đệm chăn, cụp mắt xuống.
Cơ thể nàng mảnh mai hơn hắn nghĩ, hắn đắp chăn lên người nàng, thậm chí có thể chạm vào xương nàng. Một mùi hương nhàn nhạt từ cổ nữ tử tỏa ra, nam nhân cúi đầu nhìn gương mặt tái nhợt của nàng.
Trong giấc mơ, biểu cảm của nàng vẫn rất đau đớn.
Nhíu chặt mày, lông mi run rẩy và đôi môi trắng bệch.
Hắn không nói gì cũng không đánh thức nàng mà chỉ phủ chăn lên tay rồi cẩn thận dém góc chăn lại.
Khi quay trở lại trước bàn, ngọn đèn dầu đã tắt, các vì sao nằm rải rác trên bầu trời làm hắn thấy quyển tấu chương ở trên cùng.
Ba năm này hắn dồn hết công việc cho nên quốc khố không được dư dả. Bây giờ tài chính có vấn đề, từng cuốn sổ con như bông tuyết đặt trên bàn hắn. Bộ Chiêm xoa huyệt thái dương, rút ra một cuốn sổ con từ bên cạnh.
Đây là thứ Huyên Nhi đưa cho hắn.
Trên đó có viết một số từ mà nàng ấy nhận ra khi giám sát Ân thị.
Ân thị có tài sản hùng hậu, phú khả địch quốc.
...
Đêm đó Khương Linh ngủ không ngon.
Nàng vừa nhắm mắt lại, trong giấc mơ đã tràn ngập mùi thơm của gỗ đàn hương, vừa ngửi thấy mùi thơm như thể Bộ Chiêm luôn đi theo nàng. Hình bóng của Bộ Chiêm luôn có trong giấc mơ của nàng ----- khi nàng mới gả vào phủ Thừa tướng, khi cùng Bộ Chiêm ngắm hoa dưới trăng, khi vì hắn mà sinh hạ Dục Nhi...
Còn có cái đêm nàng bị nhốt trong Tàng Đông cung.
Nàng bị Bộ Chiêm ép uống gáo rượu hợp cẩn có bỏ thuốc.
Hôm sau tỉnh dậy, nàng được người ta nâng cỗ kiệu trở về Tàng Đông cung.
Có lẽ lần hành động này quá lớn nên nàng đã gặp được không ít gương mặt trên đường đi. Những người đến từ Linh Hoa cung, Thanh Tĩnh cung, Ỷ Lan cung và còn... Chung Dục cung.
Hình như Ân Lăng Nhi bị bệnh nặng, nước da không được tốt, toàn bộ gương mặt trắng bệch đến đáng sợ. Nhìn thấy Khương Linh, trong ánh mắt đối phương tràn đầy thù hận nhưng lại không thể không hành lễ, cung kính hành lễ trước cỗ kiệu của nàng.
Khi cúi xuống lại không biết bị thương ở đâu mà hét thảm thiết.
Khương Linh không để ý đến nàng ta, quay đầu nhìn con đường phía trước.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng nàng cảm thấy Ân thị lần này gặp hoàn toàn khác với Ân Thục viên lần trước. Thái độ của đối phương đối với nàng đã cung kính hơn rất nhiều, ngoài ánh mắt oán hận thì còn có sự sợ hãi không thể khống chế.
Khương Linh cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi.
Với dáng vẻ hiện tại của nàng, tại sao Ân thị lại phải sợ nàng?
Cỗ kiệu chậm rãi dừng lại ở Tàng Đông cung, Khương Linh được người đỡ xuống kiệu. Điều khiến nàng ngạc nhiên chính là trong viện có mấy hàng cung nhân đang đứng, vừa thấy nàng tới thì mọi người vội vàng quỳ xuống.
"Nô tỳ (nô tài) bái kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế, thiên thiên tuế -----"
Trên mặt Lục Vu nở nụ cười đã lâu không thấy, vui vẻ xuyên qua đám người đến bên cạnh nàng.
"Nương nương, người không biết đâu, sáng sớm nay Hoàng thượng đã dỡ bỏ giam giữ người và cũng phái rất nhiều cung nữ thái giám đến đây. Nương nương nhìn xem, đây là danh sách, người có thể chọn người tùy thích."
Vừa nói đối phương vừa đưa ra một danh sách.
Nghe vậy Khương Linh hơi nhíu mày. Nàng nghi ngờ ----- hôm qua nàng đã náo loạn như vậy ở Trường Minh điện, vốn tưởng điều đó sẽ chọc tức Bộ Chiêm nhưng không ngờ đối phương lại hành động khác thường.
Hắn dỡ bỏ việc giam giữ nàng và điều rất nhiều cung nhân tới cho nàng.
Trong Tàng Đông cung chật kín người, vài hàng người đang đứng đó.
Nàng vốn thích yên tĩnh, từ trước đến nay không quen cuộc sống có nhiều người hầu hạ, nhìn thấy nhiều gương mặt như vậy bỗng hơi đau đầu. Nàng nhận lấy danh sách, tùy tiện chọn vài người rồi sải bước vào trong điện.
Đêm qua Khương Linh ngủ không ngon, bây giờ nàng có hơi buồn ngủ, muốn ngủ bù.
Chân trước nàng vừa bước qua ngưỡng cửa điện, chân sau đã có người đi theo.
"Hoàng hậu nương nương, đây là cây xanh Hoàng thượng phân phó nô tài đưa tới Tàng Đông cung."
"Hoàng hậu nương nương, đây là dạ minh châu Hoàng thượng phân phó bọn nô tài đưa tới cho người."
"Ngoài ra còn có lô vải tốt nhất, nương nương chọn một cái."
"Còn có châu báu, trang sức, vàng bạc..."
Âm thanh nối tiếp nhau vang lên khiến Khương Linh hơi đau đầu.
Nàng vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy ngoài sân có một nhóm người đang đứng. Trên mặt các thái giám đều tràn đầy vui mừng, bọn họ đều biết vị Hoàng hậu này bị cấm túc ba năm cuối cùng cũng được thả.
Bọn họ háo hức chờ đợi để khen ngợi vị chủ tử mới của hậu cung.
Không ngờ đối phương lại có vẻ uể oải, chỉ chọn mấy cái bảo đặt xuống, còn lại đều cho lui.
Những người xung quanh tuy muốn bước tới nịnh nọt nhưng cũng đoán được vẻ mặt không mặn mà của Hoàng hậu nên không thể làm gì khác ngoài cung kính chào nàng rồi rời khỏi Tàng Đông cung.
Trong viện cuối cùng cũng yên tĩnh.
Khương Linh túm váy áo, quay người lại.
"Báo cáo -----"
Trước viện lại truyền đến tiếng.
Nàng hơi nhíu mày, đang định gọi người đuổi đi nhưng lại nghe được nửa câu sau của đối phương.
"Hoàng hậu nương nương, Dục Thái tử cầu kiến -----"
Khương Linh dừng chân, xoay người trong màn tuyết.
Ngoài ra còn có một dấu vết rõ ràng trên cổ tay.
Xung quanh nhất thời im lặng chỉ có gió đêm gào thét, Khương Linh cảm thấy tay mình bị đối phương siết chặt vô cùng đau đớn. Không biết cơn đau đến từ đâu ----- từ cổ tay đỏ bừng bị dây siết chặt, bị mảnh vỡ cứa qua da hay là sức lực trên tay nam nhân.
Bộ Chiêm giữ chặt nàng, thở nhẹ.
Đây là lần đầu tiên Khương Linh nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của hắn.
Chiếc gương đồng trên mặt đất bị vỡ thành từng mảnh, phản chiếu bóng dáng hai người trên từng mảnh. Nàng run rẩy, nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, nhìn nam nhân trước mặt với đôi mắt đỏ hoe.
"Bộ Chiêm, ngươi không nên ép ta."
Nói tới đây, nàng ngừng khóc.
Lớp cảm xúc mềm mại đó vỡ tan và thay vào đó là một sự quyết tâm chưa từng có.
Bộ Chiêm nghe vậy thì giật mình.
Nàng thật sự muốn... tự sát!
Lực tác động lên cổ tay Khương Linh càng ngày càng nặng, giữa hai người diễn ra một cuộc đối đầu trong im lặng. Nàng gạt nước mắt, đôi mắt bướng bỉnh lại sáng người, nam nhân hơi hạ mi xuống, nhìn vào đôi mắt nàng.
Đôi mắt đen láy, vô cùng đẹp đẽ.
Nơi đáy mắt Khương Linh tràn ngập đau đớn, bị gió lạnh thổi qua càng trở nên nặng nề. Áp lực kìm nén nhiều năm vào thời điểm này đã lên đến đỉnh điểm, cuối cùng nàng đã bộc lộ ra ngoài.
Chỉ một lát thôi... chỉ một chút nữa.
Bộ Chiêm quay mặt đi, trầm mặc cởi long bào trên người ra quấn quanh người nàng. Trong chốc lát, Khương Linh được người đó chặn ngang bế lên long sàng.
Hắn xoay người gọi thái y.
Khi thái y chạy tới, Khương Linh đã mặc xong xiêm y, đối phương rửa sạch miệng vết thương cho hai người và băng bó, nhìn tấm gương đồng vỡ trên mặt đất cũng sợ đến mức không dám thở.
Sau khi thái y xử lý xong thì thức thời lui ra ngoài.
Một lúc sau lại có cung nhân tiến vào dọn dẹp.
Sau khi thu dọn xong thì trời đã khuya.
Năm Đại Ngụy thứ tư lặng lẽ đến vào một đêm tuyết rơi như vậy.
Khương Linh xõa tóc, an tĩnh ngồi trên long sàng. Bộ Chiêm đứng ở một bên không xa, nam nhân trầm mặc một lát rồi đột nhiên nói: "Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, đêm nay ngươi ở lại đây."
Hắn dừng một chút rồi nói thêm: "Trẫm không chạm vào ngươi."
Một cơn gió đông thổi tuyết bay rì rào ngoài cửa sổ, bông tuyết trộn lẫn với hạt mưa đập vào song cửa sổ. Khương Linh quay người lại nhìn thấy nam nhân ngồi lại trước bàn, hắn chấp bút bắt đầu phê duyệt đống tấu chương xếp thành núi nhỏ trên án thư.
Càng về cuối năm, tấu chương càng nhiều.
Cửa sổ đóng chặt nhưng dường như Khương Linh có thể cảm nhận được gió lạnh ngoài sân đang bao bọc lấy toàn thân nàng. Nàng nằm đưa lưng về phía Bộ Chiêm, trong lòng vẫn lo sợ bất an, hai mắt nhìn chằm chằm bóng đèn dầu trên tường, phản chiếu bóng dáng khẽ lắc lư của người đó.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng nàng cũng cảm thấy mệt nhọc, mí mắt mệt mỏi gục xuống rồi ngất đi.
Ở phía bên kia, Bộ Chiêm ngồi gần như cả đêm để phê duyệt tấu chương.
Tiếng vui mừng ngoài điện đã ngừng, đêm dài rơi vào im lặng. Thứ duy nhất không vui chính là tiếng tuyết bay bên trong đình viện, mưa lạnh và tuyết hóa thành những bông hoa màu trắng.
Góc bàn, trước án.
Lặng lẽ đặt một mảnh vỡ dính máu.
Không rõ là máu của ai dính lên mảnh vỡ nhưng vết máu loang lổ cũng đã đông lại. Nhìn vào màu đỏ tươi đó, đột nhiên Bộ Chiêm bị đau đầu dữ dội.
Hắn đã bị chứng đau đầu nhiều năm và đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy bị cơn đau đầu hành hạ sắp chết. Hàng trăm hàng ngàn con côn trùng cứ nhân lên hết lần này đến lần khác, chúng tùy tiện xâm nhập vào não hắn và gặm nhấm từng chút một.
Đau.
Rất đau.
Đường gân trên trán hắn nổi lên, những giọt mồ hôi như hạt đậu trượt xuống khỏi thái dương.
Đây là nỗi đau mà hắn không thể kìm chế được.
Nam nhân cắn chặt hàm răng run rẩy, trong đầu chỉ quanh quẩn không ngừng:
Không nên ép buộc ta.
Ngươi không nên ép buộc ta.
Bộ Chiêm, đừng ép ta phải chết.
"Cạch" một tiếng, hắn làm gãy chiếc bút trong lòng bàn tay.
Một cảm xúc chưa từng có trước đó đột nhiên dâng lên trong lòng hắn và lập tức lan ra khắp người.
Cảm xúc này là gì?
Cảm giác như thế nào?
Là... là sợ hãi sao?
Sao hắn có thể sợ hãi, làm sao hắn có thể sợ hãi, làm sao hắn lại có cảm xúc chỉ có thể thuộc về kẻ hèn nhát?
Sao lại là hắn??
Bộ Chiêm nắm chặt nửa cây bút còn lại.
Trong màn đêm hỗn loạn, làn sương mù ấm áp tràn vào điện, từ từ leo lên đuôi lông mày hắn. Bất giác, hắn chìm vào giấc ngủ. Hắn có một giấc mơ ngắn, giấc mơ bị bóng tối bao quanh, nàng khóc lóc đi tới trong bóng tối vô tận.
Cơ thể nàng gầy gò, ốm yếu.
Giống như một tờ giấy mỏng manh, khi có gió thổi thì chẳng biết sẽ bay về phương nào.
Nàng vừa khóc vừa hỏi hắn.
"Tại sao ngươi phải làm như vậy, tại sao lại đối xử với ta như vậy. Bộ Chiêm, ta đã làm gì sai? Ta đã cố gắng yêu ngươi, tin tưởng ngươi, cố gắng dựa dẫm vào ngươi. Nhưng tại sao ngươi vẫn ép buộc ta như vậy..."
"Bộ Chiêm, ngươi nhất định phải đẩy ta vào chỗ chết thì mới vui vẻ sao?"
Giọng nói thê lương của nàng giống như một con dao sắc nhọn khiến trái tim người nghe run lên, hắn chợt bừng tỉnh khỏi bàn.
Khi hắn mở mắt ra, trong điện vẫn còn tối om.
Ngọn đèn trước bàn không biết đã tắt từ lúc nào, chỉ còn lại một làn khói thoang thoảng. Bộ Chiêm khẽ ngước mắt lên, trong điện chỉ còn lại ánh trăng yếu ớt. Ánh trăng tràn vào như nước, phủ lên mặt đất một lớp trắng bạc. Nàng ngủ không được ngon, không biết mơ thấy gì mà đang giãy giụa trên giường.
Còn đá chân, chiếc chăn bông bị đá văng khỏi giường, rơi xuống đất.
Hắn đứng dậy, chậm rãi đi tới.
Đêm rất lạnh, bước chân của Bộ Chiêm cũng rất khẽ. Hắn chậm rãi bước đến bên giường, cúi người nhặt chăn đệm rơi xuống sàn. Khi quay đầu lại, nữ tử đã nghiêng người đưa lưng về phía mình. Sau vành tai và một bên cổ nàng có một lớp mồ hôi mỏng.
Nàng đang mơ cái gì.
Có phải cơn ác mộng đã làm phiền suốt bốn năm qua?
Bộ Chiêm siết chặt đệm chăn, cụp mắt xuống.
Cơ thể nàng mảnh mai hơn hắn nghĩ, hắn đắp chăn lên người nàng, thậm chí có thể chạm vào xương nàng. Một mùi hương nhàn nhạt từ cổ nữ tử tỏa ra, nam nhân cúi đầu nhìn gương mặt tái nhợt của nàng.
Trong giấc mơ, biểu cảm của nàng vẫn rất đau đớn.
Nhíu chặt mày, lông mi run rẩy và đôi môi trắng bệch.
Hắn không nói gì cũng không đánh thức nàng mà chỉ phủ chăn lên tay rồi cẩn thận dém góc chăn lại.
Khi quay trở lại trước bàn, ngọn đèn dầu đã tắt, các vì sao nằm rải rác trên bầu trời làm hắn thấy quyển tấu chương ở trên cùng.
Ba năm này hắn dồn hết công việc cho nên quốc khố không được dư dả. Bây giờ tài chính có vấn đề, từng cuốn sổ con như bông tuyết đặt trên bàn hắn. Bộ Chiêm xoa huyệt thái dương, rút ra một cuốn sổ con từ bên cạnh.
Đây là thứ Huyên Nhi đưa cho hắn.
Trên đó có viết một số từ mà nàng ấy nhận ra khi giám sát Ân thị.
Ân thị có tài sản hùng hậu, phú khả địch quốc.
...
Đêm đó Khương Linh ngủ không ngon.
Nàng vừa nhắm mắt lại, trong giấc mơ đã tràn ngập mùi thơm của gỗ đàn hương, vừa ngửi thấy mùi thơm như thể Bộ Chiêm luôn đi theo nàng. Hình bóng của Bộ Chiêm luôn có trong giấc mơ của nàng ----- khi nàng mới gả vào phủ Thừa tướng, khi cùng Bộ Chiêm ngắm hoa dưới trăng, khi vì hắn mà sinh hạ Dục Nhi...
Còn có cái đêm nàng bị nhốt trong Tàng Đông cung.
Nàng bị Bộ Chiêm ép uống gáo rượu hợp cẩn có bỏ thuốc.
Hôm sau tỉnh dậy, nàng được người ta nâng cỗ kiệu trở về Tàng Đông cung.
Có lẽ lần hành động này quá lớn nên nàng đã gặp được không ít gương mặt trên đường đi. Những người đến từ Linh Hoa cung, Thanh Tĩnh cung, Ỷ Lan cung và còn... Chung Dục cung.
Hình như Ân Lăng Nhi bị bệnh nặng, nước da không được tốt, toàn bộ gương mặt trắng bệch đến đáng sợ. Nhìn thấy Khương Linh, trong ánh mắt đối phương tràn đầy thù hận nhưng lại không thể không hành lễ, cung kính hành lễ trước cỗ kiệu của nàng.
Khi cúi xuống lại không biết bị thương ở đâu mà hét thảm thiết.
Khương Linh không để ý đến nàng ta, quay đầu nhìn con đường phía trước.
Không biết có phải ảo giác hay không nhưng nàng cảm thấy Ân thị lần này gặp hoàn toàn khác với Ân Thục viên lần trước. Thái độ của đối phương đối với nàng đã cung kính hơn rất nhiều, ngoài ánh mắt oán hận thì còn có sự sợ hãi không thể khống chế.
Khương Linh cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi.
Với dáng vẻ hiện tại của nàng, tại sao Ân thị lại phải sợ nàng?
Cỗ kiệu chậm rãi dừng lại ở Tàng Đông cung, Khương Linh được người đỡ xuống kiệu. Điều khiến nàng ngạc nhiên chính là trong viện có mấy hàng cung nhân đang đứng, vừa thấy nàng tới thì mọi người vội vàng quỳ xuống.
"Nô tỳ (nô tài) bái kiến Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế, thiên thiên tuế -----"
Trên mặt Lục Vu nở nụ cười đã lâu không thấy, vui vẻ xuyên qua đám người đến bên cạnh nàng.
"Nương nương, người không biết đâu, sáng sớm nay Hoàng thượng đã dỡ bỏ giam giữ người và cũng phái rất nhiều cung nữ thái giám đến đây. Nương nương nhìn xem, đây là danh sách, người có thể chọn người tùy thích."
Vừa nói đối phương vừa đưa ra một danh sách.
Nghe vậy Khương Linh hơi nhíu mày. Nàng nghi ngờ ----- hôm qua nàng đã náo loạn như vậy ở Trường Minh điện, vốn tưởng điều đó sẽ chọc tức Bộ Chiêm nhưng không ngờ đối phương lại hành động khác thường.
Hắn dỡ bỏ việc giam giữ nàng và điều rất nhiều cung nhân tới cho nàng.
Trong Tàng Đông cung chật kín người, vài hàng người đang đứng đó.
Nàng vốn thích yên tĩnh, từ trước đến nay không quen cuộc sống có nhiều người hầu hạ, nhìn thấy nhiều gương mặt như vậy bỗng hơi đau đầu. Nàng nhận lấy danh sách, tùy tiện chọn vài người rồi sải bước vào trong điện.
Đêm qua Khương Linh ngủ không ngon, bây giờ nàng có hơi buồn ngủ, muốn ngủ bù.
Chân trước nàng vừa bước qua ngưỡng cửa điện, chân sau đã có người đi theo.
"Hoàng hậu nương nương, đây là cây xanh Hoàng thượng phân phó nô tài đưa tới Tàng Đông cung."
"Hoàng hậu nương nương, đây là dạ minh châu Hoàng thượng phân phó bọn nô tài đưa tới cho người."
"Ngoài ra còn có lô vải tốt nhất, nương nương chọn một cái."
"Còn có châu báu, trang sức, vàng bạc..."
Âm thanh nối tiếp nhau vang lên khiến Khương Linh hơi đau đầu.
Nàng vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy ngoài sân có một nhóm người đang đứng. Trên mặt các thái giám đều tràn đầy vui mừng, bọn họ đều biết vị Hoàng hậu này bị cấm túc ba năm cuối cùng cũng được thả.
Bọn họ háo hức chờ đợi để khen ngợi vị chủ tử mới của hậu cung.
Không ngờ đối phương lại có vẻ uể oải, chỉ chọn mấy cái bảo đặt xuống, còn lại đều cho lui.
Những người xung quanh tuy muốn bước tới nịnh nọt nhưng cũng đoán được vẻ mặt không mặn mà của Hoàng hậu nên không thể làm gì khác ngoài cung kính chào nàng rồi rời khỏi Tàng Đông cung.
Trong viện cuối cùng cũng yên tĩnh.
Khương Linh túm váy áo, quay người lại.
"Báo cáo -----"
Trước viện lại truyền đến tiếng.
Nàng hơi nhíu mày, đang định gọi người đuổi đi nhưng lại nghe được nửa câu sau của đối phương.
"Hoàng hậu nương nương, Dục Thái tử cầu kiến -----"
Khương Linh dừng chân, xoay người trong màn tuyết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.