Chương 6: Chương 6
Thiểu Lan
26/10/2016
Ngày 16 tháng 8, YY 102030, ca hội kỷ niệm ba năm ngày thành lập Thiên hạ sanh ca.
Tô Làm là thành viên mới của Thiên hạ sanh ca, cho nên cậu rất coi trọng ca hội lần này, mới bảy rưỡi đã mở YY có mặt trong phòng YY, đương nhiên là cậu cũng có chút tâm tư, hôm nay Tạ tiên sinh cũng sẽ hát —— mà cậu lại rất khổ sở vừa bị mẹ triệu về nhà vừa cự tuyệt Tạ tiên sinh đi theo.
Nói cho Mùa hạ biết mình đến, cậu rất nhanh nhận được reply: “An bảo bối, cậu trước tiên đổi tên đã, không nên để là khách qua đường thần bí, rồi tui sẽ mặc áo may ô cho cậu.”
Tô Lan hiển nhiên là bận rộn đến mức dấu chấm câu cũng lười chấm, đổi tên thành “= =”, sau đó hệ thống liền thông báo cậu được quản lí viên Mưa mùa hạ thăng chức thành quản lí kênh, rồi ngay sau đó lại có yêu cầu kết bạn của Quân lâm thiên hạ.
Tô Lam có chút oán niệm đồng ý, Tạ tiên sinh ngay lập tức phát tin nhắn thoại, “Vợ ơi, anh nhớ em lắm, mèo con cả ngày hôm nay không tìm thấy em đã kêu khản cả tiếng đến câm luôn, hiện tại đang nằm ngáy ở trên giường của đôi ta.”
Tô Lam vừa nghe vừa yêu thương nói: “Ngày mai em sẽ trở lại bồi mèo con!”
“Em không nhớ anh sao?” Tạ tiên sinh có chút ghen tị, mèo chỉ là phụ thôi có được không! Trọng điểm phải là con người như anh nhá!
Tô Lam cười trộm, cũng cố nín mà nói, “Anh chút nữa không phải sẽ hát sao, em sẽ tặng hoa cho anh.”
Tạ Tấn Xuyên trực tiếp gửi lời mời chat webcam, Tô Lam đồng ý, liền thấy xuất hiện khuôn mặt nhàn nhạt tiếu ý của anh, rõ rằng ba năm nay ngày ngày sớm chiều đều nhìn thấy, nhưng giống như nhìn thế nào cũng không đủ. Tạ Tấn Xuyên làm tư thế lắng nghe.
Chủ trì ca hội là Cá chua ngọt. Người này tuy ngày thường có vẻ ngu ngốc, nhưng vào thời khắc mấu chốt thì ăn nói rất lợi hại. Lời dạo đầu là một đoạn ghi âm do xã trưởng Mưa mùa hạ lên mạch phát, kể về những kỷ niệm ba năm qua của Thiên hạ sanh ca, có những lúc chuyện phiếm trên YY, có lúc PIA kịch, có lúc đối đáp kịch kinh điển, hậu kì xử lí đơn giản, nghe vào tai cũng thấy cảm động.
Mưa mùa hạ: Sau những thăng trầm, Thiên hạ sanh ca cứ như vậy mà trải qua được ba năm, cảm tạ cả nhà đã một mực cố gắng, cảm tạ từng thành viên của Thiên hạ sanh ca đã hết mình nỗ lực, mong muốn Thiên hạ sanh ca có thể càng chạy càng xa, càng chạy càng tốt.
Cá chua ngọt: Lão đại, cô uy vũ hùng tráng! Xin hãy nhận một đóa hoa hồng tình yêu của tui.
Mưa mùa hạ: Nga, không nghĩ sẽ yêu nữa… Ha ha, cảm ơn lời chúc phúc của các cưng trong khung chat.
Cá chua ngọt: Lão đại nỡ lòng làm tổn thương tui. Tiểu Kiều tỷ tỷ, chị ấy, chị có thể hàn gắn trái tim đã tan vỡ của em không?
Tiểu Kiều: Tui sẽ không thể yêu cậu.
Cá chua ngọt: Thực đau lòng… Thế nhưng tui sẽ không khóc, tui sẽ nghe xong bài 《Em sẽ không thể yêu anh》, sau đó…Đợi người kế tiếp nói yêu tui.”
Ca hội tình cảm là chú yếu, biểu hiện rằng ở bên em thì sẽ không thể yêu, rời em thì lại có chút thích, rồi lại quay về yêu em, cảm tình biến hóa, là Tương Tiểu Vũ cùng Cười mà không nói lên mạch hợp thể, ca hội hiển nhiên bị ném bom khung chat.
Khi nhạc dạo vang lên, Tô Lam cười nói, “Nghe cũng thấy được Cười mà không nói rất sủng Tương Tiểu Vũ a, Tương Tiểu Vũ hảo manh hảo hạnh phúc!”
Tạ Tấn Xuyên nhíu mày, “Anh cũng rất sủng em, không cần ao ước nhà người khác.”
“Bọn họ rất xứng đôi.
“Lẽ nào chúng ta không xứng đôi?”
“… Nghe nhạc đi.”
Cá chua ngọt: Ôi chao, ôi chao, Tiểu vũ đừng vội xuống mạch, kỷ niệm ba năm mà, dù sao chúng ta cũng phải cho lũ nhỏ chút phúc lợi chứ đúng không?
Tương Tiểu Vũ: Có thể a.
Cá chua ngọt: Tôi sẽ hỏi cậu ba câu hỏi, Tiểu Vũ cậu nhất định phải phối hợp trả lời.
Tương Tiểu Vũ: Chỉ cần không phải là mấy câu hỏi khiến tui xấu hổ.
Cá chua ngọt: Không sao, mọi người không nhìn thấy cậu đỏ mặt. Câu thứ nhất, Tiểu Vũ cùng Cười gia từ lúc nào đã ở cùng một chỗ? Kể tình tiết cụ thể nga.
Tương Tiểu Vũ: Về chuyện này, là một tháng nào đó của một năm nào đó, một người nào đó bỗng nhiên xuất hiện trước cửa nhà tôi thổ lộ, sau đó kết quả các cậu đều biết, tôi tiếp thu thổ lộ nha.
Cá chua ngọt: Là lúc nào?
Tương Tiểu Vũ: Đương nhiên là lễ tình nhân. Ngu ngốc, câu tiếp.
Cá chua ngọt: Tôi dự rằng hai câu tiếp theo sẽ khiến Tiểu Vũ thẹn quá hóa giận, thế nhưng không hỏi thật không cam lòng a.
Tương Tiểu Vũ: … Vậy rốt cuộc cậu có muốn hỏi hay không?
Cá chua ngọt: Đương nhiên muốn hỏi. Tương Tiểu Vũ, đại thần nhà cậu một đêm mấy lần?
“Ba—–“ Tương Tiểu Vũ trực tiếp xuống mạch.
Cá chua ngọt: Ai nha nha, Tương Tiểu Vũ quả nhiên thẹn quá hóa giận, được rồi các cưng, chúng ta một vừa hai phải thôi. Tôi xem thấy các cưng đang hô hoán Mạc Ly sama, vậy kế tiếp nhường mic cho Mạc Tiểu Ly nha.
Mạc Ly cười khẽ: Cả nhà vì sao cứ hỏi tôi là đại thần thế nào còn không có tới a? Đại thần là cái gì? Có ăn được không?
Mưa mùa hạ: Mạc Tiểu Ly, cậu giỏi. Bán manh đáng thẹn. Khắp thiên hạ đều biết cậu là tiểu thụ của đại thần mà.
Cá chua ngọt: Mạc Tiểu Ly xuất hiện rồi ~ Đại thần nhất định sẽ đến. Chúng ta trước tiên nghe Mạc Tiểu Ly mang đến ca khúc 《Mệnh ký》.
Thanh âm của Mạc Ly rất êm tai, trong trẻo nhưng lạnh lùng, rồi lại mang theo mê hoặc nhàn nhạt. Tô Lam nghe từ đầu đến cuối, rồi len lén liếc mắt xem biểu tình của Tạ tiên sinh, được rồi, không có biến hóa gì >v< Tô Lam nghe thấy tiếng mèo kêu, rồi thấy mèo con cắm đầu nhảy lên bàn, hai chân trước ôm lấy cổ tay Tạ Tấn Xuyên.
Tạ Tấn Xuyên hướng mèo con về phía camera, “Đến đây, nói chuyện với mẹ đi nào.”
Mèo con thấy Tô Lam quả nhiên tinh thần phấn chấn, đôi tai dựng thẳng, con mắt nhìn Tô Lam trong màn hình mang theo một tia khó xác định. Tô Lam thấy thương, phất phất tay với nó, “Mèo con, ở nhà có khỏe không?”
“Meo meo” —— Mẹ đi đâu thế?
Thanh âm meo meo quả nhiên có chút khàn khàn, Tô Lam lo lắng hỏi, “Tấn Xuyên, dây thanh quản của mèo con sẽ không bị thương chứ? Có nên cho đi bác sỹ thú ý xem hay không?”
Tạ Tấn Xuyên cười, “Nếu như ngày mai nó câm thật thì sẽ đi bác sỹ, ca hội rất nhanh đến lượt anh, em nên chú ý nghe.”
Tô Lam nhìn cửa sổ YY, quả nhiên khung chat lại bắt đầu bị oanh tạc, Tô Lam cũng theo biểu lộ, “Đại thần em yêu anh”
Chỉ là quản trị viên vừa lúc cấm tung hoa cấm ghi thêm ký tự, Tô Lam thuộc nhóm mới nhất gửi tin mang theo áo may ô đỏ thực nổi bật.
Cá chua ngọt: Oa! Nick đỏ là ai! Thổ lộ thật mãnh liệt làm tôi cảm động.
Mưa mùa hạ: Tui sẽ không nói cho các người biết áo may ô kia là chính tôi tự mình thăng cho. Ha ha ha không nghĩ tới nick đỏ lại có tình cảm với đại thần.
Cá chua ngọt: Vậy Mùa hạ có thể nói một chút xem đó là ai không?
Mưa mùa hạ: Nói ra sẽ mất vui
Mùa hạ để Tô Lam giữ mạch, rồi chuyển sang chế độ 2 mạch, “Đại thần, anh có thể đáp lại thổ lộ của bạn nick đỏ này không vậy?”
Quân lâm thiên hạ: Tôi nghĩ, tôi tiếp thu.
Ước gì không phải sự thực
Tô Làm là thành viên mới của Thiên hạ sanh ca, cho nên cậu rất coi trọng ca hội lần này, mới bảy rưỡi đã mở YY có mặt trong phòng YY, đương nhiên là cậu cũng có chút tâm tư, hôm nay Tạ tiên sinh cũng sẽ hát —— mà cậu lại rất khổ sở vừa bị mẹ triệu về nhà vừa cự tuyệt Tạ tiên sinh đi theo.
Nói cho Mùa hạ biết mình đến, cậu rất nhanh nhận được reply: “An bảo bối, cậu trước tiên đổi tên đã, không nên để là khách qua đường thần bí, rồi tui sẽ mặc áo may ô cho cậu.”
Tô Lan hiển nhiên là bận rộn đến mức dấu chấm câu cũng lười chấm, đổi tên thành “= =”, sau đó hệ thống liền thông báo cậu được quản lí viên Mưa mùa hạ thăng chức thành quản lí kênh, rồi ngay sau đó lại có yêu cầu kết bạn của Quân lâm thiên hạ.
Tô Lam có chút oán niệm đồng ý, Tạ tiên sinh ngay lập tức phát tin nhắn thoại, “Vợ ơi, anh nhớ em lắm, mèo con cả ngày hôm nay không tìm thấy em đã kêu khản cả tiếng đến câm luôn, hiện tại đang nằm ngáy ở trên giường của đôi ta.”
Tô Lam vừa nghe vừa yêu thương nói: “Ngày mai em sẽ trở lại bồi mèo con!”
“Em không nhớ anh sao?” Tạ tiên sinh có chút ghen tị, mèo chỉ là phụ thôi có được không! Trọng điểm phải là con người như anh nhá!
Tô Lam cười trộm, cũng cố nín mà nói, “Anh chút nữa không phải sẽ hát sao, em sẽ tặng hoa cho anh.”
Tạ Tấn Xuyên trực tiếp gửi lời mời chat webcam, Tô Lam đồng ý, liền thấy xuất hiện khuôn mặt nhàn nhạt tiếu ý của anh, rõ rằng ba năm nay ngày ngày sớm chiều đều nhìn thấy, nhưng giống như nhìn thế nào cũng không đủ. Tạ Tấn Xuyên làm tư thế lắng nghe.
Chủ trì ca hội là Cá chua ngọt. Người này tuy ngày thường có vẻ ngu ngốc, nhưng vào thời khắc mấu chốt thì ăn nói rất lợi hại. Lời dạo đầu là một đoạn ghi âm do xã trưởng Mưa mùa hạ lên mạch phát, kể về những kỷ niệm ba năm qua của Thiên hạ sanh ca, có những lúc chuyện phiếm trên YY, có lúc PIA kịch, có lúc đối đáp kịch kinh điển, hậu kì xử lí đơn giản, nghe vào tai cũng thấy cảm động.
Mưa mùa hạ: Sau những thăng trầm, Thiên hạ sanh ca cứ như vậy mà trải qua được ba năm, cảm tạ cả nhà đã một mực cố gắng, cảm tạ từng thành viên của Thiên hạ sanh ca đã hết mình nỗ lực, mong muốn Thiên hạ sanh ca có thể càng chạy càng xa, càng chạy càng tốt.
Cá chua ngọt: Lão đại, cô uy vũ hùng tráng! Xin hãy nhận một đóa hoa hồng tình yêu của tui.
Mưa mùa hạ: Nga, không nghĩ sẽ yêu nữa… Ha ha, cảm ơn lời chúc phúc của các cưng trong khung chat.
Cá chua ngọt: Lão đại nỡ lòng làm tổn thương tui. Tiểu Kiều tỷ tỷ, chị ấy, chị có thể hàn gắn trái tim đã tan vỡ của em không?
Tiểu Kiều: Tui sẽ không thể yêu cậu.
Cá chua ngọt: Thực đau lòng… Thế nhưng tui sẽ không khóc, tui sẽ nghe xong bài 《Em sẽ không thể yêu anh》, sau đó…Đợi người kế tiếp nói yêu tui.”
Ca hội tình cảm là chú yếu, biểu hiện rằng ở bên em thì sẽ không thể yêu, rời em thì lại có chút thích, rồi lại quay về yêu em, cảm tình biến hóa, là Tương Tiểu Vũ cùng Cười mà không nói lên mạch hợp thể, ca hội hiển nhiên bị ném bom khung chat.
Khi nhạc dạo vang lên, Tô Lam cười nói, “Nghe cũng thấy được Cười mà không nói rất sủng Tương Tiểu Vũ a, Tương Tiểu Vũ hảo manh hảo hạnh phúc!”
Tạ Tấn Xuyên nhíu mày, “Anh cũng rất sủng em, không cần ao ước nhà người khác.”
“Bọn họ rất xứng đôi.
“Lẽ nào chúng ta không xứng đôi?”
“… Nghe nhạc đi.”
Cá chua ngọt: Ôi chao, ôi chao, Tiểu vũ đừng vội xuống mạch, kỷ niệm ba năm mà, dù sao chúng ta cũng phải cho lũ nhỏ chút phúc lợi chứ đúng không?
Tương Tiểu Vũ: Có thể a.
Cá chua ngọt: Tôi sẽ hỏi cậu ba câu hỏi, Tiểu Vũ cậu nhất định phải phối hợp trả lời.
Tương Tiểu Vũ: Chỉ cần không phải là mấy câu hỏi khiến tui xấu hổ.
Cá chua ngọt: Không sao, mọi người không nhìn thấy cậu đỏ mặt. Câu thứ nhất, Tiểu Vũ cùng Cười gia từ lúc nào đã ở cùng một chỗ? Kể tình tiết cụ thể nga.
Tương Tiểu Vũ: Về chuyện này, là một tháng nào đó của một năm nào đó, một người nào đó bỗng nhiên xuất hiện trước cửa nhà tôi thổ lộ, sau đó kết quả các cậu đều biết, tôi tiếp thu thổ lộ nha.
Cá chua ngọt: Là lúc nào?
Tương Tiểu Vũ: Đương nhiên là lễ tình nhân. Ngu ngốc, câu tiếp.
Cá chua ngọt: Tôi dự rằng hai câu tiếp theo sẽ khiến Tiểu Vũ thẹn quá hóa giận, thế nhưng không hỏi thật không cam lòng a.
Tương Tiểu Vũ: … Vậy rốt cuộc cậu có muốn hỏi hay không?
Cá chua ngọt: Đương nhiên muốn hỏi. Tương Tiểu Vũ, đại thần nhà cậu một đêm mấy lần?
“Ba—–“ Tương Tiểu Vũ trực tiếp xuống mạch.
Cá chua ngọt: Ai nha nha, Tương Tiểu Vũ quả nhiên thẹn quá hóa giận, được rồi các cưng, chúng ta một vừa hai phải thôi. Tôi xem thấy các cưng đang hô hoán Mạc Ly sama, vậy kế tiếp nhường mic cho Mạc Tiểu Ly nha.
Mạc Ly cười khẽ: Cả nhà vì sao cứ hỏi tôi là đại thần thế nào còn không có tới a? Đại thần là cái gì? Có ăn được không?
Mưa mùa hạ: Mạc Tiểu Ly, cậu giỏi. Bán manh đáng thẹn. Khắp thiên hạ đều biết cậu là tiểu thụ của đại thần mà.
Cá chua ngọt: Mạc Tiểu Ly xuất hiện rồi ~ Đại thần nhất định sẽ đến. Chúng ta trước tiên nghe Mạc Tiểu Ly mang đến ca khúc 《Mệnh ký》.
Thanh âm của Mạc Ly rất êm tai, trong trẻo nhưng lạnh lùng, rồi lại mang theo mê hoặc nhàn nhạt. Tô Lam nghe từ đầu đến cuối, rồi len lén liếc mắt xem biểu tình của Tạ tiên sinh, được rồi, không có biến hóa gì >v< Tô Lam nghe thấy tiếng mèo kêu, rồi thấy mèo con cắm đầu nhảy lên bàn, hai chân trước ôm lấy cổ tay Tạ Tấn Xuyên.
Tạ Tấn Xuyên hướng mèo con về phía camera, “Đến đây, nói chuyện với mẹ đi nào.”
Mèo con thấy Tô Lam quả nhiên tinh thần phấn chấn, đôi tai dựng thẳng, con mắt nhìn Tô Lam trong màn hình mang theo một tia khó xác định. Tô Lam thấy thương, phất phất tay với nó, “Mèo con, ở nhà có khỏe không?”
“Meo meo” —— Mẹ đi đâu thế?
Thanh âm meo meo quả nhiên có chút khàn khàn, Tô Lam lo lắng hỏi, “Tấn Xuyên, dây thanh quản của mèo con sẽ không bị thương chứ? Có nên cho đi bác sỹ thú ý xem hay không?”
Tạ Tấn Xuyên cười, “Nếu như ngày mai nó câm thật thì sẽ đi bác sỹ, ca hội rất nhanh đến lượt anh, em nên chú ý nghe.”
Tô Lam nhìn cửa sổ YY, quả nhiên khung chat lại bắt đầu bị oanh tạc, Tô Lam cũng theo biểu lộ, “Đại thần em yêu anh”
Chỉ là quản trị viên vừa lúc cấm tung hoa cấm ghi thêm ký tự, Tô Lam thuộc nhóm mới nhất gửi tin mang theo áo may ô đỏ thực nổi bật.
Cá chua ngọt: Oa! Nick đỏ là ai! Thổ lộ thật mãnh liệt làm tôi cảm động.
Mưa mùa hạ: Tui sẽ không nói cho các người biết áo may ô kia là chính tôi tự mình thăng cho. Ha ha ha không nghĩ tới nick đỏ lại có tình cảm với đại thần.
Cá chua ngọt: Vậy Mùa hạ có thể nói một chút xem đó là ai không?
Mưa mùa hạ: Nói ra sẽ mất vui
Mùa hạ để Tô Lam giữ mạch, rồi chuyển sang chế độ 2 mạch, “Đại thần, anh có thể đáp lại thổ lộ của bạn nick đỏ này không vậy?”
Quân lâm thiên hạ: Tôi nghĩ, tôi tiếp thu.
Ước gì không phải sự thực
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.