[Vong Tiện] Càn Thường Trạch Chi
Chương 6
Tiêu Tiêu Thố
09/03/2022
6.
Thấy y phản ứng như vậy, Ôn Tình sững người lại, mi tâm khẽ cau, thử lên tiếng hỏi:
"Lam Nhị công tử không biết Ngụy Vô Tiện hắn..."
Lam Vong Cơ im lặng lắc lắc đầu.
Ôn Tình cũng im lặng.
Ngụy Vô Tiện đã từng nói qua với nàng, đừng có nói chuyện phẫu đan với bất kỳ ai khác, nhưng nàng không nghĩ tới, Lam Vong Cơ cũng nằm trong phạm vi "bất kỳ ai khác" này. Dù sao hắn và Lam Vong Cơ đến con cũng có cùng nhau rồi, thế mà lại vẫn chưa nói chuyện này cho đối phương biết.
Ôn Tình cực kỳ cạn lời, thật sự không hiểu nổi đến cùng là giữa Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nàng cũng không muốn bàn luận lung tung nhiều về chuyên này, mục đích duy nhất của nàng chỉ là trị bệnh cứu người, những chuyện khác nàng hoàn toàn không quan tâm.
Chẳng qua là nếu lúc này Lam Vong Cơ không biết chuyện Ngụy Vô Tiện không có Kim đan, như vậy thì đương nhiên cũng không biết Kim đan của hắn biến mất như thế nào. Trong lúc vô thức nàng đã nói lỡ lời, đương nhiên là cũng sẽ không nói thêm nửa chữ nào về vấn đề này nữa. Do dự một lát, nàng mới lên tiếng nói tiếp:
"Khôn trạch trong thời gian mang thai cực kỳ cần Càn nguyên đã kết khế với hắn bầu bạn bên cạnh, tốt cả với hắn lẫn thai nhi."
Tuy rằng nói rất uyển chuyển, nhưng Lam Vong Cơ cũng hiểu được ý tứ của nàng, cũng không truy hỏi nhiều thêm nữa, chỉ khàn giọng đáp:
"Nhất định."
Hai chữ đơn giản, mặc dù là đáp lại lời Ôn Tình, nhưng lại giống như là tự bản thân y lập lời thề, cũng chính là lời hứa hẹn của y đối với người đang ngủ say trong doanh trướng kia.
Giọng nói nghe cũng không còn phập phồng cảm xúc nhiều như ban nãy nữa, nhưng Ôn Tình dĩ nhiên cũng thấp thoáng cảm nhận được y đây là đang cố gắng đè nén tâm tình. Nàng nghĩ hiện giờ điều duy nhất mà Lam Nhị công tử muốn làm, có lẽ chính là nhanh chóng chạy vội đến bên cạnh người kia để bảo vệ hắn. Vì vậy cũng không có ý định ở lại chỗ này lâu, trịnh trọng thi lễ với Lam Vong Cơ xong, nàng lập tức xoay người biến mất trong bóng đêm.
Lam Vong Cơ cũng xoay người vén cửa doanh trướng lên, người nọ vẫn đang còn ngủ say.
Y im lặng bước đến cạnh giường rồi ngồi xuống lần nữa, nhìn chăm chú người đang ngủ say trên giường, không thèm chớp mắt.
Mi mắt khẽ buông xuống, đôi mắt của y bị hàng mi đen dài che giấu đi phần nào đó, không thể nhìn thấy rõ trong đồng tử màu lưu ly nhạt màu kia đang nổi sóng như thế nào.
Tầm nhìn dừng lại trên mặt Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ vươn một tay ra, giống như muốn chạm vào hắn, nhưng lại như là sợ chạm vào sẽ làm hỏng mất kiện vật báu yếu ớt mà trân quý nhất trong lòng mình. Y do dự thật lâu, cuối cùng chỉ vuốt khẽ lên gò má hắn một chút, động tác nhẹ nhàng đến mức gần như không thể nhận ra.
Y thu tay lại sau đó đặt lên đùi, không cầm lòng được mà siết tay thật chặt. Bởi vì dùng sức quá mạnh, thậm chí có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên. Nhưng còn chưa được một thoáng chốc, y lại như chẳng còn chút sức lực gì mà chậm rãi buông tay ra, hệt như không biết làm cách nào mới có thể níu giữ được những hạt cát nhỏ đang trượt qua những kẽ ngón tay rồi rơi xuống vậy. . Truyện Kiếm Hiệp
Sáng sớm hôm sau, Ngụy Vô Tiện vừa mới thức giấc, nhìn sang bên cạnh đã thấy khuôn mặt quá mức thanh tuấn của Lam Vong Cơ đập thẳng vào mắt. Nhưng khuôn mặt này nhìn đi nhìn lại vẫn thấy có gì đó không đúng lắm, chẳng qua là hắn vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn mơ hồ, trong chốc lát cũng không thể nghĩ rõ ràng được đến cùng là sai sai chỗ nào.
"Dậy rồi?"
Tận đến khi giọng nói của Lam Vong Cơ truyền đến Ngụy Vô Tiện mới ý thức được chỗ sai sai đó là chỗ nào.
Tối hôm qua trước khi hắn mơ mơ màng màng rồi ngủ mất, Lam Vong Cơ vẫn còn tỉnh. Sáng nay đến khi hắn thức giấc, hai mắt Lam Vong Cơ vẫn mở to.
Tối hôm qua người này đến cùng là ngủ hay không ngủ đấy trời?!
Hắn bỗng dưng nhớ lại câu "Ta ở đây cùng ngươi" mà tối qua Lam Vong Cơ nói với hắn, có lẽ nào Lam Vong Cơ thật sự cả đêm không ngủ cứ ngồi như vậy trông hắn sao?
Nghĩ như vậy thì có vẻ như là bản thân hắn có chút không biết xấu hổ, nhưng nếu chiếu theo tính tình bướng bỉnh nói một không hai kia của Lam Vong Cơ, thật sự y có thể làm ra loại chuyện này đấy.
Ngụy Vô Tiện vừa định mở miệng hỏi đến cùng, nhưng chỉ vừa hé môi thì cảm giác buồn nôn đã lập tức trào lên, hắn chỉ có thể bắt đầu ôm ngực nôn khan.
Phản ứng mỗi khi thức dậy lúc sáng sớm luôn nghiêm trọng nhất trong ngày, hiện giờ để cho Lam Vong Cơ nhìn thấy dáng vẻ của bản thân hắn trong lúc này, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cực kỳ không đúng lúc mà nghĩ đến lần đó gặp lại nhau ở trạm dịch, nhớ lại chuyện hắn vừa nhìn thấy mặt Lam Vong Cơ đã lập tức trực tiếp nôn khan.
Đợi cố gắng lắm mới miễn cưỡng đè ép cảm giác khó chịu xuống, vì muốn làm không khí không rơi vào tình thế quá xấu hổ, sau khi Ngụy Vô Tiện nhận lấy cốc nước mà Lam Vong Cơ đưa cho hắn rồi súc miệng xong, lên tiếng giải thích:
"Lam Trạm, không phải là ta vừa nhìn thấy ngươi đã muốn nôn đâu, ta là khó chịu thật đấy..."
"Ừm..."
Mặc dù Lam Vong Cơ vẫn đáp lại hắn, nhưng giọng điệu rõ ràng là có chút cạn lời.
Ngụy Vô Tiện cười gượng một tiếng, nói:
"Không có chuyện gì lớn cả, sáng sớm thường xuyên bị như vậy."
Lam Vong Cơ nâng mắt nhìn hắn bỗng nhiên nói:
"Ngày nào cũng như vậy?"
Ngụy Vô Tiện thuận miệng nói:
"Đúng vậy, ngày nào..."
Nhưng vừa lơ đãng liếc mắt nhìn biểu tình của đối phương một cái, hắn lại tạm thời thay đổi chủ ý:
"Cũng không phải là ngày nào cũng thế, thỉnh thoảng, chỉ thỉnh thoảng thôi. Có thể là do đói bụng nguyên đêm, cho nên buổi sáng lại càng buồn nôn hơn."
Lam Vong Cơ cũng không bắt bẻ lời hắn nói, chỉ hỏi:
"Ngươi muốn ăn gì?"
Ngụy Vô Tiện ngáp một cái, tùy tiện đưa tay lên vò mái tóc rối như tổ chim:
"Không ăn uống gì hết, chỉ cảm thấy buồn nôn thôi, không muốn ăn."
Lam Vong Cơ im lặng trong chốc lát, trực tiếp xoay người chuẩn bị rời đi, Ngụy Vô Tiện theo phản xạ gọi giật y lại:
"Lam Trạm, ngươi đi đâu đấy?"
Lam Vong Cơ nói:
"Lấy đồ ăn sáng, sau đó sẽ quay về ngay."
Ngụy Vô Tiện nghĩ, chính hắn không muốn ăn, nhưng Lam Vong Cơ thì vẫn phải ăn gì đó, cho nên cũng không ngăn y lại. Ngày hôm qua đánh thắng một trận nhỏ, hôm nay không có chiến sự, Ngụy Vô Tiện cũng không vội vàng rời giường mặc quần áo.
Ngồi xếp bằng trên gường một lúc lâu, sờ sờ phần bụng đã nhô thành một đường cong còn chưa rõ ràng lắm của mình, hắn yếu ớt thở dài một hơi. Hắn vẫn cảm thấy hình như bụng hắn so với những người bình thường mang bầu đến tháng này nhỏ hơn một chút, cũng khổ cho nó...
Lúc hắn đang suy tư, Lam Vong Cơ đã vén mành che cửa doanh trướng lên, vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh tượng Ngụy Vô Tiện đang cúi đầu dịu dàng vuốt ve bụng, không khỏi đứng sững tại chỗ ngẩn ngơ.
Ngụy Vô Tiện nghe thấy tiếng động, biết là y đã trở về, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn:
"Lam Trạm, ngươi đã về rồi."
Nghe thấy hắn reo lên một câu như vậy, Lam Vong Cơ mới hồi phục lại tinh thần, tiếp tục đi vào, đặt hộp đựng thức ăn lên bàn. Nhìn thấy Lam Vong Cơ lấy từng đĩa từng đĩa các loại thức ăn ra khỏi hộp đựng, Ngụy Vô Tiện kinh ngạc đến mức hai mắt cũng sắp rớt ra ngoài đến nơi luôn rồi.
Lấy như thế này cũng quá nhiều rồi đi?
Lam Vong Cơ đây là mang cả phòng bếp đến đây đấy à!
Ngụy Vô Tiện trợn mắt há mồm nói:
"Lam Trạm, những thứ này... ngươi đều là lấy cho ta đấy à?"
Lam Vong Cơ mấp máy môi, nói:
"Có món gì muốn ăn không?"
Ngụy Vô Tiện cười khổ một tiếng, vốn định nói bản thân thật sự không thèm gì, cũng không muốn ăn gì cả. Nhưng vừa thấy ánh mắt của Lam Vong Cơ thì đã lập tức nuốt hết những lời muốn nói ngược vào bụng, hỏi:
"Ngươi không biết ta muốn ăn gì, cho nên lấy tất cả các món mỗi thứ một ít mang về sao?"
Lam Vong Cơ im lặng không nói, thế nhưng thấy Ngụy Vô Tiện vẫn nhìn y chằm chằm, cuối cùng đành phải gật gật đầu.
Ngụy Vô Tiện thật sự là khiếp sợ đến tột cùng rồi.
Hắn chẳng qua mới chỉ ngủ một giấc dậy thôi, tại sao Lam Vong Cơ lại có thể biến thành như thế này rồi?
Là hắn đang nằm mơ hay là hắn chưa tỉnh ngủ thế?
Hắn gãi gãi đầu, nghĩ mãi cũng không nghĩ thông, Lam Vong Cơ đối xử với hắn hình như là tốt quá mức rồi?
Trông hắn ngủ suốt một đêm, sáng sớm thức dậy, nghe thấy hắn đói bụng nguyên đêm lại đi lấy đồ ăn cho hắn. Không biết hắn thích ăn cái gì thì lại cố gắng có thể mang được món gì về thì đều mang về cho hắn.
Đây vẫn là Lam Vong Cơ từ trước đến nay nói chuyện không hợp thủy hỏa bất dung với hắn sao?
Có khi nào là bị người khác đoạt xá không?
Vô số nghi vấn quét qua trong đầu, nhưng hắn cẩn thận nghĩ kỹ lại một chút, điểm khác nhau duy nhất của hiện giờ và trước kia, chính là Lam Vong Cơ đã biết được sự tồn tại của đứa nhỏ trong bụng hắn thôi.
Sau khi biết được chuyện này lại có thể thay đổi lớn đến mức này, chắc là Lam Vong Cơ thật sự rất rất để ý đến đứa nhỏ này luôn.
Ngụy Vô Tiện nghĩ như vậy, chẳng hiểu sao trong lòng lại bắt đầu có chút chua xót.
Thấy y phản ứng như vậy, Ôn Tình sững người lại, mi tâm khẽ cau, thử lên tiếng hỏi:
"Lam Nhị công tử không biết Ngụy Vô Tiện hắn..."
Lam Vong Cơ im lặng lắc lắc đầu.
Ôn Tình cũng im lặng.
Ngụy Vô Tiện đã từng nói qua với nàng, đừng có nói chuyện phẫu đan với bất kỳ ai khác, nhưng nàng không nghĩ tới, Lam Vong Cơ cũng nằm trong phạm vi "bất kỳ ai khác" này. Dù sao hắn và Lam Vong Cơ đến con cũng có cùng nhau rồi, thế mà lại vẫn chưa nói chuyện này cho đối phương biết.
Ôn Tình cực kỳ cạn lời, thật sự không hiểu nổi đến cùng là giữa Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nàng cũng không muốn bàn luận lung tung nhiều về chuyên này, mục đích duy nhất của nàng chỉ là trị bệnh cứu người, những chuyện khác nàng hoàn toàn không quan tâm.
Chẳng qua là nếu lúc này Lam Vong Cơ không biết chuyện Ngụy Vô Tiện không có Kim đan, như vậy thì đương nhiên cũng không biết Kim đan của hắn biến mất như thế nào. Trong lúc vô thức nàng đã nói lỡ lời, đương nhiên là cũng sẽ không nói thêm nửa chữ nào về vấn đề này nữa. Do dự một lát, nàng mới lên tiếng nói tiếp:
"Khôn trạch trong thời gian mang thai cực kỳ cần Càn nguyên đã kết khế với hắn bầu bạn bên cạnh, tốt cả với hắn lẫn thai nhi."
Tuy rằng nói rất uyển chuyển, nhưng Lam Vong Cơ cũng hiểu được ý tứ của nàng, cũng không truy hỏi nhiều thêm nữa, chỉ khàn giọng đáp:
"Nhất định."
Hai chữ đơn giản, mặc dù là đáp lại lời Ôn Tình, nhưng lại giống như là tự bản thân y lập lời thề, cũng chính là lời hứa hẹn của y đối với người đang ngủ say trong doanh trướng kia.
Giọng nói nghe cũng không còn phập phồng cảm xúc nhiều như ban nãy nữa, nhưng Ôn Tình dĩ nhiên cũng thấp thoáng cảm nhận được y đây là đang cố gắng đè nén tâm tình. Nàng nghĩ hiện giờ điều duy nhất mà Lam Nhị công tử muốn làm, có lẽ chính là nhanh chóng chạy vội đến bên cạnh người kia để bảo vệ hắn. Vì vậy cũng không có ý định ở lại chỗ này lâu, trịnh trọng thi lễ với Lam Vong Cơ xong, nàng lập tức xoay người biến mất trong bóng đêm.
Lam Vong Cơ cũng xoay người vén cửa doanh trướng lên, người nọ vẫn đang còn ngủ say.
Y im lặng bước đến cạnh giường rồi ngồi xuống lần nữa, nhìn chăm chú người đang ngủ say trên giường, không thèm chớp mắt.
Mi mắt khẽ buông xuống, đôi mắt của y bị hàng mi đen dài che giấu đi phần nào đó, không thể nhìn thấy rõ trong đồng tử màu lưu ly nhạt màu kia đang nổi sóng như thế nào.
Tầm nhìn dừng lại trên mặt Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ vươn một tay ra, giống như muốn chạm vào hắn, nhưng lại như là sợ chạm vào sẽ làm hỏng mất kiện vật báu yếu ớt mà trân quý nhất trong lòng mình. Y do dự thật lâu, cuối cùng chỉ vuốt khẽ lên gò má hắn một chút, động tác nhẹ nhàng đến mức gần như không thể nhận ra.
Y thu tay lại sau đó đặt lên đùi, không cầm lòng được mà siết tay thật chặt. Bởi vì dùng sức quá mạnh, thậm chí có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên. Nhưng còn chưa được một thoáng chốc, y lại như chẳng còn chút sức lực gì mà chậm rãi buông tay ra, hệt như không biết làm cách nào mới có thể níu giữ được những hạt cát nhỏ đang trượt qua những kẽ ngón tay rồi rơi xuống vậy. . Truyện Kiếm Hiệp
Sáng sớm hôm sau, Ngụy Vô Tiện vừa mới thức giấc, nhìn sang bên cạnh đã thấy khuôn mặt quá mức thanh tuấn của Lam Vong Cơ đập thẳng vào mắt. Nhưng khuôn mặt này nhìn đi nhìn lại vẫn thấy có gì đó không đúng lắm, chẳng qua là hắn vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn mơ hồ, trong chốc lát cũng không thể nghĩ rõ ràng được đến cùng là sai sai chỗ nào.
"Dậy rồi?"
Tận đến khi giọng nói của Lam Vong Cơ truyền đến Ngụy Vô Tiện mới ý thức được chỗ sai sai đó là chỗ nào.
Tối hôm qua trước khi hắn mơ mơ màng màng rồi ngủ mất, Lam Vong Cơ vẫn còn tỉnh. Sáng nay đến khi hắn thức giấc, hai mắt Lam Vong Cơ vẫn mở to.
Tối hôm qua người này đến cùng là ngủ hay không ngủ đấy trời?!
Hắn bỗng dưng nhớ lại câu "Ta ở đây cùng ngươi" mà tối qua Lam Vong Cơ nói với hắn, có lẽ nào Lam Vong Cơ thật sự cả đêm không ngủ cứ ngồi như vậy trông hắn sao?
Nghĩ như vậy thì có vẻ như là bản thân hắn có chút không biết xấu hổ, nhưng nếu chiếu theo tính tình bướng bỉnh nói một không hai kia của Lam Vong Cơ, thật sự y có thể làm ra loại chuyện này đấy.
Ngụy Vô Tiện vừa định mở miệng hỏi đến cùng, nhưng chỉ vừa hé môi thì cảm giác buồn nôn đã lập tức trào lên, hắn chỉ có thể bắt đầu ôm ngực nôn khan.
Phản ứng mỗi khi thức dậy lúc sáng sớm luôn nghiêm trọng nhất trong ngày, hiện giờ để cho Lam Vong Cơ nhìn thấy dáng vẻ của bản thân hắn trong lúc này, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cực kỳ không đúng lúc mà nghĩ đến lần đó gặp lại nhau ở trạm dịch, nhớ lại chuyện hắn vừa nhìn thấy mặt Lam Vong Cơ đã lập tức trực tiếp nôn khan.
Đợi cố gắng lắm mới miễn cưỡng đè ép cảm giác khó chịu xuống, vì muốn làm không khí không rơi vào tình thế quá xấu hổ, sau khi Ngụy Vô Tiện nhận lấy cốc nước mà Lam Vong Cơ đưa cho hắn rồi súc miệng xong, lên tiếng giải thích:
"Lam Trạm, không phải là ta vừa nhìn thấy ngươi đã muốn nôn đâu, ta là khó chịu thật đấy..."
"Ừm..."
Mặc dù Lam Vong Cơ vẫn đáp lại hắn, nhưng giọng điệu rõ ràng là có chút cạn lời.
Ngụy Vô Tiện cười gượng một tiếng, nói:
"Không có chuyện gì lớn cả, sáng sớm thường xuyên bị như vậy."
Lam Vong Cơ nâng mắt nhìn hắn bỗng nhiên nói:
"Ngày nào cũng như vậy?"
Ngụy Vô Tiện thuận miệng nói:
"Đúng vậy, ngày nào..."
Nhưng vừa lơ đãng liếc mắt nhìn biểu tình của đối phương một cái, hắn lại tạm thời thay đổi chủ ý:
"Cũng không phải là ngày nào cũng thế, thỉnh thoảng, chỉ thỉnh thoảng thôi. Có thể là do đói bụng nguyên đêm, cho nên buổi sáng lại càng buồn nôn hơn."
Lam Vong Cơ cũng không bắt bẻ lời hắn nói, chỉ hỏi:
"Ngươi muốn ăn gì?"
Ngụy Vô Tiện ngáp một cái, tùy tiện đưa tay lên vò mái tóc rối như tổ chim:
"Không ăn uống gì hết, chỉ cảm thấy buồn nôn thôi, không muốn ăn."
Lam Vong Cơ im lặng trong chốc lát, trực tiếp xoay người chuẩn bị rời đi, Ngụy Vô Tiện theo phản xạ gọi giật y lại:
"Lam Trạm, ngươi đi đâu đấy?"
Lam Vong Cơ nói:
"Lấy đồ ăn sáng, sau đó sẽ quay về ngay."
Ngụy Vô Tiện nghĩ, chính hắn không muốn ăn, nhưng Lam Vong Cơ thì vẫn phải ăn gì đó, cho nên cũng không ngăn y lại. Ngày hôm qua đánh thắng một trận nhỏ, hôm nay không có chiến sự, Ngụy Vô Tiện cũng không vội vàng rời giường mặc quần áo.
Ngồi xếp bằng trên gường một lúc lâu, sờ sờ phần bụng đã nhô thành một đường cong còn chưa rõ ràng lắm của mình, hắn yếu ớt thở dài một hơi. Hắn vẫn cảm thấy hình như bụng hắn so với những người bình thường mang bầu đến tháng này nhỏ hơn một chút, cũng khổ cho nó...
Lúc hắn đang suy tư, Lam Vong Cơ đã vén mành che cửa doanh trướng lên, vừa bước vào đã nhìn thấy cảnh tượng Ngụy Vô Tiện đang cúi đầu dịu dàng vuốt ve bụng, không khỏi đứng sững tại chỗ ngẩn ngơ.
Ngụy Vô Tiện nghe thấy tiếng động, biết là y đã trở về, theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn:
"Lam Trạm, ngươi đã về rồi."
Nghe thấy hắn reo lên một câu như vậy, Lam Vong Cơ mới hồi phục lại tinh thần, tiếp tục đi vào, đặt hộp đựng thức ăn lên bàn. Nhìn thấy Lam Vong Cơ lấy từng đĩa từng đĩa các loại thức ăn ra khỏi hộp đựng, Ngụy Vô Tiện kinh ngạc đến mức hai mắt cũng sắp rớt ra ngoài đến nơi luôn rồi.
Lấy như thế này cũng quá nhiều rồi đi?
Lam Vong Cơ đây là mang cả phòng bếp đến đây đấy à!
Ngụy Vô Tiện trợn mắt há mồm nói:
"Lam Trạm, những thứ này... ngươi đều là lấy cho ta đấy à?"
Lam Vong Cơ mấp máy môi, nói:
"Có món gì muốn ăn không?"
Ngụy Vô Tiện cười khổ một tiếng, vốn định nói bản thân thật sự không thèm gì, cũng không muốn ăn gì cả. Nhưng vừa thấy ánh mắt của Lam Vong Cơ thì đã lập tức nuốt hết những lời muốn nói ngược vào bụng, hỏi:
"Ngươi không biết ta muốn ăn gì, cho nên lấy tất cả các món mỗi thứ một ít mang về sao?"
Lam Vong Cơ im lặng không nói, thế nhưng thấy Ngụy Vô Tiện vẫn nhìn y chằm chằm, cuối cùng đành phải gật gật đầu.
Ngụy Vô Tiện thật sự là khiếp sợ đến tột cùng rồi.
Hắn chẳng qua mới chỉ ngủ một giấc dậy thôi, tại sao Lam Vong Cơ lại có thể biến thành như thế này rồi?
Là hắn đang nằm mơ hay là hắn chưa tỉnh ngủ thế?
Hắn gãi gãi đầu, nghĩ mãi cũng không nghĩ thông, Lam Vong Cơ đối xử với hắn hình như là tốt quá mức rồi?
Trông hắn ngủ suốt một đêm, sáng sớm thức dậy, nghe thấy hắn đói bụng nguyên đêm lại đi lấy đồ ăn cho hắn. Không biết hắn thích ăn cái gì thì lại cố gắng có thể mang được món gì về thì đều mang về cho hắn.
Đây vẫn là Lam Vong Cơ từ trước đến nay nói chuyện không hợp thủy hỏa bất dung với hắn sao?
Có khi nào là bị người khác đoạt xá không?
Vô số nghi vấn quét qua trong đầu, nhưng hắn cẩn thận nghĩ kỹ lại một chút, điểm khác nhau duy nhất của hiện giờ và trước kia, chính là Lam Vong Cơ đã biết được sự tồn tại của đứa nhỏ trong bụng hắn thôi.
Sau khi biết được chuyện này lại có thể thay đổi lớn đến mức này, chắc là Lam Vong Cơ thật sự rất rất để ý đến đứa nhỏ này luôn.
Ngụy Vô Tiện nghĩ như vậy, chẳng hiểu sao trong lòng lại bắt đầu có chút chua xót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.