Chương 22
Phong Gian Thanh Đồng
08/08/2021
22.
Hắn đột nhiên nhào đến như vậy, Lam Vong Cơ bị đẩy lùi về phía sau vài bước mới có thể đứng vững, theo bản năng đỡ lấy con hồ ly trên người mình.
"Ngươi..."
"Ta... Vừa rồi ở bên kia, những lời ta nói đều là nói hươu nói vượn, không tính. Là ta khăng khăng làm theo ý mình, là ta làm liên lụy đến sư tôn, ta biết sai rồi, ngươi đừng buông tha ta, ta tuyệt đối không rời xa..."
Chóp mũi Ngụy Vô Tiện vẫn còn hồng hồng, hai tai rũ xuống chẳng hề có khí thế của một con đại yêu, ngược lại giống hệt một đứa trẻ phải chịu ấm ức, những lời bộc bạch vội vàng tuôn ra thành chuỗi, giống như sợ vị Long thần đang đứng trước mặt mình sẽ biến mất chẳng thấy đâu nữa. Đôi mắt đen láy như ngọc thạch quý hiếm đến chớp mắt một cái cũng luyến tiếc, bởi vì bên trong đó đang chứa đựng bóng hình mà hồ ly đã nhớ mong qua bao lần đông đi xuân đến. Lúc này hắn thật sự chẳng còn quan tâm đến bất kỳ chuyện gì nữa, chỉ liều chết bám lấy bả vai của Lam Vong Cơ, nhưng trên tay lại không dám dùng sức, sợ rằng bản thân sẽ làm đau Long thần vừa mới quy vị này.
Dù sao thiên kiếp cũng chẳng phải là ánh mặt trời, không phải ai cũng có thể dùng hai vai mà gánh vác được, Long thần cổn y tú thường*, linh lực cuồn cuộn quanh thân, bao phủ miện lễ* mà Cửu Trùng Thiên ban xuống, không thể nhìn ra dưới dáng vẻ cao quý kia là một thân chồng chéo những vết thương thấu xương đã cũ.
(* Cổn y tú thường và Miễn lễ là trang phục và mũ đội mà vua chúa thời xưa mặc lúc đăng cơ. Xem hình minh hoạ phía dưới.)
Lam Vong Cơ vẫn không hiểu tại sao lại thế này, giống như còn chưa kịp phản ứng với những chuyện đang xảy ra ở đây, theo bản năng ngẩng đầu nhìn huynh trưởng nhà mình. Thế nhưng lần này Trạch Vu Quân lại chỉ khẽ lắc đầu, lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
"Đứng vững trước đã..." Lam Vong Cơ đành phải đặt sự chú ý lên người con hồ ly trong lòng một lần nữa, nhẹ nhàng đẩy hắn ra: "Những lời ngươi vừa mới nói, cũng không đúng hoàn toàn."
Ngụy Vô Tiện nóng nảy, giơ ba ngón tay chỉ trời mà thề:
"Sư tôn, ngươi đừng nghi ngờ ta, thật sự là trong lòng ta có ngươi, ta..."
Ngàn vạn tình ý trong một khắc này đều nghẹn ở cổ họng, nhưng Lam Vong Cơ nghe đến đó lại vẫn lẳng lặng như cũ nhìn hắn, chờ hắn nói cho hết câu, làm hắn bỗng nhiên chẳng biết nên nói tiếp thế nào.
Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ cảm thấy lúng túng không biết làm thế nào như bây giờ, cuối cùng hắn cũng hiểu được ngày ấy trong động hồ ly, lúc đối mặt với Long thần dù máu thấm đẫm trung y vẫn không chịu quay lại nhìn hắn, cảm giác hoảng sợ của hắn là do đâu mà có.
Bởi vì giấc mộng đau đớn khổ sở ấy là sự thật.
Hồ ly suýt chút nữa đã mất đi Long thần, mà nói đúng hơn là đã từng thật sự mất đi.
Hắn không nhịn được nữa, xoay người lại nhìn sang phía một vị Long thần khác cầu xin, hi vọng vị kia có thể giúp hắn một chút gì đó, cho dù là nói giúp hắn một câu thôi cũng được. Thế mà Trạch Vu Quân lại dứt khoát bước ra xa thêm vài bước, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Ngụy Vô Tiện cúi đầu, cắn cắn môi, hai hàng lông mày nhíu chặt đong đầy ưu tư, tính toán xem phải làm thế nào mới có thể khiến Lam Vong Cơ tin tưởng mình, tin rằng từ lần đầu tiên gặp mặt hắn đã yêu y rồi. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đã qua nhiều năm như vậy, cho đến tận hôm nay, hắn chưa từng quên đi tình yêu đó cho dù chỉ là một giây một phút.
Hồ ly thừa nhận bản thân hắn ngu ngốc, chỉ vì sự lạnh nhạt bề ngoài mà cảm thấy đau lòng, cho nên không nhìn thấy thương yêu tầng tầng lớp lớp giấu ở sâu bên dưới. Nhưng mà hắn cũng không biết nên oán hận thói đời phân biệt rạch ròi tiên đạo yêu đạo, hay là nên trách móc chính bản thân không chịu suy nghĩ cẩn trọng. Chẳng qua là hắn...
Từng đám mây cũng đã dần dần tan ra theo ánh nắng ấm áp, một đàn chim sẻ núi ào ạt bay qua, làm khoảng thời gian đang im lặng trôi xuất hiện chút náo nhiệt. Lam Vong Cơ không tiếp tục lùi ra phía sau, mà cũng không đi nữa.
Y không nói một lời, chỉ vươn tay túm lấy cái đuôi của Ngụy Vô Tiện.
Đuôi của hồ ly vốn cực kỳ mẫn cảm, lúc này lại bị người khác bất ngờ túm lấy như vậy, cả người Ngụy Vô Tiện giống như phải chịu kích thích, lập tức muốn trốn. Thế nhưng ở giây phút cuối cùng hắn cũng kịp nhớ ra người đang túm lấy đuôi hắn là ai, miễn cưỡng đè nén ý định muốn rụt đuôi chạy trốn xuống.
Cho ngươi túm, cho ngươi túm cả đấy, chỉ cần ngươi đừng đi là được.
"Quay lại đây."
Giọng nói lạnh băng truyền đến một mệnh lệnh, từ trước đến nay tiểu hồ ly sợ nhất là những lần sư tôn nghiêm khắc như vậy, theo thói quen nghe lời mà xoay người lại, cẩn thận từng ly từng tí nhìn chằm chằm đôi mắt màu lưu ly kia.
Đôi mắt kia vốn là một đại mạc hoang vu, nhưng lúc soi rõ bóng hình hắn lại chẳng khác nào như đang bao lấy một viên ngọc quý, cho dù là bão cát gió mạnh cũng bình lặng xuống, sau đó huyễn cảnh tươi đẹp dần dần nảy nở, từng chút từng chút thong thả ghép lại với nhau, biến thành một ốc đảo tươi đẹp chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới.
Lam Vong Cơ vẫn túm lấy đuôi hắn, tay còn lại không nhẹ không nặng vỗ lên đỉnh đầu hắn hai cái, vỗ đến mức hắn không nhịn được mà co rúm vai lại.
"Năm lần bảy lượt ngắt lời người khác, đúng là càng ngày càng tiến bộ rồi đấy nhỉ."
"..."
Ngụy Vô Tiện không nghĩ rằng đến bây giờ rồi mà điều Lam Vong Cơ để ý nhất lại là chuyện này. Nhưng Long thần đã lập tức nói tiếp, giống như là quyết tâm không để hắn ngắt lời lần nữa.
"Ta nói không đúng hoàn toàn tức là, những chuyện ngươi làm xuất phát từ bản tâm, cũng không phải là khăng khăng cố chấp. Mà những chuyện ta làm cũng là ý muốn của bản thân ta, không phải bị ngươi làm liên lụy."
"..."
Lam Vong Cơ dừng lại một chút rồi tiếp tục:
"Nếu nhắc đến chuyện nói xằng nói bậy, thật ra là ta nói xằng nói bậy trước."
Là ta đưa ngươi lên yêu đạo nhưng lại buông tay, tuy rằng là do hoàn cảnh bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn làm ngươi tổn thương sâu sắc.
Nếu nói có chuyện gì khiến y còn đau đớn hơn cả chuyện róc xuống từng mảnh từng mảnh vảy rồng thì có lẽ là vào đêm hôm đó lúc ở thiên lao, y tận mắt nhìn thấy giọt lệ long lanh dưới ánh trăng đang đong đầy ở khóe mi của hồ ly, thấy đôi đồng tử đen láy dần dần mất đi thần thái phi dương vốn có. Hoặc là vào lúc y chạy đến tế đàn, nhìn thấy hồ ly đã bất tỉnh nhân sự, chỗ chiếc đuôi đứt đoạn vẫn còn dính đất, vết máu đỏ thẫm chưa khô.
Hiện tại khuôn mặt như bạch ngọc của Long thần dịu dàng nhã chính, lúc nói chuyện biểu tình cũng mười phần nhu hòa, nhẹ nhàng vuốt ve cái đuôi toàn lông mềm mại của hồ ly.
"Ngụy Anh, lúc trước những lời ta nói, tiên yêu khác đường rồi vĩnh viễn không gặp lại, mấy câu đó, cũng... không tính có được không?"
Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, hắn thực sự muốn cẩn cẩn thận thận mà lặp đi lặp lại những lời này mấy lần, sau đó khắc sâu vào trong đầu, nhưng cuối cùng hắn không chờ nổi nữa, bèn mạnh mẽ nhào đến ôm chặt lấy người trước mặt.
Lần này Lam Vong Cơ không hề lui lại dù chỉ một bước, vững vàng đón được hắn.
Hắn đột nhiên nhào đến như vậy, Lam Vong Cơ bị đẩy lùi về phía sau vài bước mới có thể đứng vững, theo bản năng đỡ lấy con hồ ly trên người mình.
"Ngươi..."
"Ta... Vừa rồi ở bên kia, những lời ta nói đều là nói hươu nói vượn, không tính. Là ta khăng khăng làm theo ý mình, là ta làm liên lụy đến sư tôn, ta biết sai rồi, ngươi đừng buông tha ta, ta tuyệt đối không rời xa..."
Chóp mũi Ngụy Vô Tiện vẫn còn hồng hồng, hai tai rũ xuống chẳng hề có khí thế của một con đại yêu, ngược lại giống hệt một đứa trẻ phải chịu ấm ức, những lời bộc bạch vội vàng tuôn ra thành chuỗi, giống như sợ vị Long thần đang đứng trước mặt mình sẽ biến mất chẳng thấy đâu nữa. Đôi mắt đen láy như ngọc thạch quý hiếm đến chớp mắt một cái cũng luyến tiếc, bởi vì bên trong đó đang chứa đựng bóng hình mà hồ ly đã nhớ mong qua bao lần đông đi xuân đến. Lúc này hắn thật sự chẳng còn quan tâm đến bất kỳ chuyện gì nữa, chỉ liều chết bám lấy bả vai của Lam Vong Cơ, nhưng trên tay lại không dám dùng sức, sợ rằng bản thân sẽ làm đau Long thần vừa mới quy vị này.
Dù sao thiên kiếp cũng chẳng phải là ánh mặt trời, không phải ai cũng có thể dùng hai vai mà gánh vác được, Long thần cổn y tú thường*, linh lực cuồn cuộn quanh thân, bao phủ miện lễ* mà Cửu Trùng Thiên ban xuống, không thể nhìn ra dưới dáng vẻ cao quý kia là một thân chồng chéo những vết thương thấu xương đã cũ.
(* Cổn y tú thường và Miễn lễ là trang phục và mũ đội mà vua chúa thời xưa mặc lúc đăng cơ. Xem hình minh hoạ phía dưới.)
Lam Vong Cơ vẫn không hiểu tại sao lại thế này, giống như còn chưa kịp phản ứng với những chuyện đang xảy ra ở đây, theo bản năng ngẩng đầu nhìn huynh trưởng nhà mình. Thế nhưng lần này Trạch Vu Quân lại chỉ khẽ lắc đầu, lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
"Đứng vững trước đã..." Lam Vong Cơ đành phải đặt sự chú ý lên người con hồ ly trong lòng một lần nữa, nhẹ nhàng đẩy hắn ra: "Những lời ngươi vừa mới nói, cũng không đúng hoàn toàn."
Ngụy Vô Tiện nóng nảy, giơ ba ngón tay chỉ trời mà thề:
"Sư tôn, ngươi đừng nghi ngờ ta, thật sự là trong lòng ta có ngươi, ta..."
Ngàn vạn tình ý trong một khắc này đều nghẹn ở cổ họng, nhưng Lam Vong Cơ nghe đến đó lại vẫn lẳng lặng như cũ nhìn hắn, chờ hắn nói cho hết câu, làm hắn bỗng nhiên chẳng biết nên nói tiếp thế nào.
Ngụy Vô Tiện chưa bao giờ cảm thấy lúng túng không biết làm thế nào như bây giờ, cuối cùng hắn cũng hiểu được ngày ấy trong động hồ ly, lúc đối mặt với Long thần dù máu thấm đẫm trung y vẫn không chịu quay lại nhìn hắn, cảm giác hoảng sợ của hắn là do đâu mà có.
Bởi vì giấc mộng đau đớn khổ sở ấy là sự thật.
Hồ ly suýt chút nữa đã mất đi Long thần, mà nói đúng hơn là đã từng thật sự mất đi.
Hắn không nhịn được nữa, xoay người lại nhìn sang phía một vị Long thần khác cầu xin, hi vọng vị kia có thể giúp hắn một chút gì đó, cho dù là nói giúp hắn một câu thôi cũng được. Thế mà Trạch Vu Quân lại dứt khoát bước ra xa thêm vài bước, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Ngụy Vô Tiện cúi đầu, cắn cắn môi, hai hàng lông mày nhíu chặt đong đầy ưu tư, tính toán xem phải làm thế nào mới có thể khiến Lam Vong Cơ tin tưởng mình, tin rằng từ lần đầu tiên gặp mặt hắn đã yêu y rồi. Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đã qua nhiều năm như vậy, cho đến tận hôm nay, hắn chưa từng quên đi tình yêu đó cho dù chỉ là một giây một phút.
Hồ ly thừa nhận bản thân hắn ngu ngốc, chỉ vì sự lạnh nhạt bề ngoài mà cảm thấy đau lòng, cho nên không nhìn thấy thương yêu tầng tầng lớp lớp giấu ở sâu bên dưới. Nhưng mà hắn cũng không biết nên oán hận thói đời phân biệt rạch ròi tiên đạo yêu đạo, hay là nên trách móc chính bản thân không chịu suy nghĩ cẩn trọng. Chẳng qua là hắn...
Từng đám mây cũng đã dần dần tan ra theo ánh nắng ấm áp, một đàn chim sẻ núi ào ạt bay qua, làm khoảng thời gian đang im lặng trôi xuất hiện chút náo nhiệt. Lam Vong Cơ không tiếp tục lùi ra phía sau, mà cũng không đi nữa.
Y không nói một lời, chỉ vươn tay túm lấy cái đuôi của Ngụy Vô Tiện.
Đuôi của hồ ly vốn cực kỳ mẫn cảm, lúc này lại bị người khác bất ngờ túm lấy như vậy, cả người Ngụy Vô Tiện giống như phải chịu kích thích, lập tức muốn trốn. Thế nhưng ở giây phút cuối cùng hắn cũng kịp nhớ ra người đang túm lấy đuôi hắn là ai, miễn cưỡng đè nén ý định muốn rụt đuôi chạy trốn xuống.
Cho ngươi túm, cho ngươi túm cả đấy, chỉ cần ngươi đừng đi là được.
"Quay lại đây."
Giọng nói lạnh băng truyền đến một mệnh lệnh, từ trước đến nay tiểu hồ ly sợ nhất là những lần sư tôn nghiêm khắc như vậy, theo thói quen nghe lời mà xoay người lại, cẩn thận từng ly từng tí nhìn chằm chằm đôi mắt màu lưu ly kia.
Đôi mắt kia vốn là một đại mạc hoang vu, nhưng lúc soi rõ bóng hình hắn lại chẳng khác nào như đang bao lấy một viên ngọc quý, cho dù là bão cát gió mạnh cũng bình lặng xuống, sau đó huyễn cảnh tươi đẹp dần dần nảy nở, từng chút từng chút thong thả ghép lại với nhau, biến thành một ốc đảo tươi đẹp chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới.
Lam Vong Cơ vẫn túm lấy đuôi hắn, tay còn lại không nhẹ không nặng vỗ lên đỉnh đầu hắn hai cái, vỗ đến mức hắn không nhịn được mà co rúm vai lại.
"Năm lần bảy lượt ngắt lời người khác, đúng là càng ngày càng tiến bộ rồi đấy nhỉ."
"..."
Ngụy Vô Tiện không nghĩ rằng đến bây giờ rồi mà điều Lam Vong Cơ để ý nhất lại là chuyện này. Nhưng Long thần đã lập tức nói tiếp, giống như là quyết tâm không để hắn ngắt lời lần nữa.
"Ta nói không đúng hoàn toàn tức là, những chuyện ngươi làm xuất phát từ bản tâm, cũng không phải là khăng khăng cố chấp. Mà những chuyện ta làm cũng là ý muốn của bản thân ta, không phải bị ngươi làm liên lụy."
"..."
Lam Vong Cơ dừng lại một chút rồi tiếp tục:
"Nếu nhắc đến chuyện nói xằng nói bậy, thật ra là ta nói xằng nói bậy trước."
Là ta đưa ngươi lên yêu đạo nhưng lại buông tay, tuy rằng là do hoàn cảnh bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn làm ngươi tổn thương sâu sắc.
Nếu nói có chuyện gì khiến y còn đau đớn hơn cả chuyện róc xuống từng mảnh từng mảnh vảy rồng thì có lẽ là vào đêm hôm đó lúc ở thiên lao, y tận mắt nhìn thấy giọt lệ long lanh dưới ánh trăng đang đong đầy ở khóe mi của hồ ly, thấy đôi đồng tử đen láy dần dần mất đi thần thái phi dương vốn có. Hoặc là vào lúc y chạy đến tế đàn, nhìn thấy hồ ly đã bất tỉnh nhân sự, chỗ chiếc đuôi đứt đoạn vẫn còn dính đất, vết máu đỏ thẫm chưa khô.
Hiện tại khuôn mặt như bạch ngọc của Long thần dịu dàng nhã chính, lúc nói chuyện biểu tình cũng mười phần nhu hòa, nhẹ nhàng vuốt ve cái đuôi toàn lông mềm mại của hồ ly.
"Ngụy Anh, lúc trước những lời ta nói, tiên yêu khác đường rồi vĩnh viễn không gặp lại, mấy câu đó, cũng... không tính có được không?"
Ngụy Vô Tiện chớp chớp mắt, hắn thực sự muốn cẩn cẩn thận thận mà lặp đi lặp lại những lời này mấy lần, sau đó khắc sâu vào trong đầu, nhưng cuối cùng hắn không chờ nổi nữa, bèn mạnh mẽ nhào đến ôm chặt lấy người trước mặt.
Lần này Lam Vong Cơ không hề lui lại dù chỉ một bước, vững vàng đón được hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.