Chương 23
Phong Gian Thanh Đồng
08/08/2021
23.
Ở một khắc khi ánh mắt hai người chạm nhau, Ngụy Vô Tiện đã không nhịn nổi muốn hôn một cái. Bởi vì trên người Long thần có mùi cỏ xanh vô cùng dễ chịu, vòng tay vững chãi đang ôm chặt eo như biến thành thân dây leo kéo hắn lún sâu vào mùi hương đó, muốn chạy cũng đã sớm không kịp nữa rồi. Giáp vai làm bằng ngân thiết lạnh buốt uy vũ, mặt trên được khảm đầu rồng nhìn vô cùng sống động, lúc Long thần vươn tay ra đón lấy hắn hơi dùng lực, cẩn thận để thứ đó không chọc vào người hắn.
Nhưng còn chưa đợi hắn sáp lại gần thì đã nghe thấy Lam Hi Thần đứng bên cạnh ho khẽ hai tiếng:
"Ngụy công tử... trước hết từ từ đã, ta còn có chút chuyện, muốn nói rõ ràng với Vong Cơ."
Hồ ly phanh lại kịp lúc, cũng hiểu lúc này đang ban ngày ban mặt, quả thật là không quá tiện làm những chuyện mà người ta hay gọi là tiến thêm một bước, cho nên đặc biệt thẹn thùng gãi gãi đầu.
Trong ánh nắng ấm áp của buổi sớm mai, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Trạch Vu Quân lấy ra hai khối ngọc bài lớn bằng lòng bàn tay từ trong ngực áo. Một khối là Vũ thần lệnh, làm bằng ngọc bích, trên mặt có khắc một giọt nước, mặt còn lại khắc một đóa hoa tuyết, tượng trưng cho sức mạnh của sấm sét mưa tuyết. Một khối khác là Phong thần lệnh, làm bằng bạch ngọc, bên trên khắc đầy hoa văn mây cuộn, tượng trưng cho quyền chưởng quản bốn mùa. Từ lúc Lam Vong Cơ bị mất thần cách rơi vào trạng thái hôn mê, lệnh bài của y vẫn luôn được Lam Hi Thần mang theo bên người bảo quản.
Lam Hi Thần trịnh trọng đưa một khối lệnh bài ra ngoài, nói:
"Nghênh đón, Long thần quy vị."
Lam Vong Cơ cúi đầu hạ mắt, im lặng không nói một lời, vươn hai tay ra nhận lấy lệnh bài, lúc nhận xong thì vẻ mặt khựng lại, trong đôi mắt nhạt màu toát ra vẻ kinh ngạc, lệnh bài làm bằng bạch ngọc khắc hoa văn mây cuộn nằm trong lòng bàn tay y, mơ hồ có thể cảm nhận được gió nhẹ lướt qua lọn tóc màu trắng bạc.
Long thần chịu trách nhiệm nắm giữ việc điều động sức gió của bốn mùa, nên là Trạch Vu Quân Lam Hi Thần mới đúng.
"Huynh trưởng, đây là Phong thần lệnh."
Rõ ràng vấn đề ở đây chỉ là chọn một trong hai, đương nhiên là không thể có chuyện nhầm lẫn, cũng vì vậy cho nên Lam Vong Cơ mới càng nghi ngờ, không hiểu nguyên nhân vì sao mà huynh trưởng lại làm vậy. Nhưng Lam Hi Thần rõ ràng là không muốn giải thích nhiều.
"Ta biết..."
"Đây là huynh..."
"Đúng vậy, nhận đi."
"Huynh trưởng?"
Thấy dáng vẻ muốn hỏi cho đến nơi đến chốn của đệ đệ nhà mình, Lam Hi Thần chỉ đành bất đắc dĩ hỏi lại:
"Vong Cơ à, đệ định tính toán dùng cái thân thể hiện tại, đi nhận lấy vạn quân thiên lôi trong lúc tạo mưa sao? Nhiều năm như vậy rồi, chịu khổ còn chưa đủ à? Cho dù để cho đệ đi, đệ cáng đáng được sao?"
"Có thể thử một lần."
"Thử cái gì mà thử, hồ đồ!" Ngữ khí của Lam Hi Thần lạnh hẳn xuống, mơ hồ còn mang theo chút tức giận.
Ngụy Vô Tiện càng nghe càng thấy sợ hãi, không nhịn được mở miệng xen vào một câu:
"Trạch Vu Quân, ý của ngài là, từ nay về sau Hàm Quang Quân thật sự sẽ... không thể tạo mưa nữa sao?"
"Một thân vảy tổn hại nhiều chỗ này, không thể."
Sự thật nghe có tàn nhẫn đến thế nào cũng không thể dễ chịu hơn so với việc trực tiếp trải qua nó được, thế nhưng lúc Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn Lam Vong Cơ, người kia đang đứng phía sau hắn lại chỉ lẳng lặng mà nghe, nét mặt cũng không có bất kỳ xao động gì.
Y đã sớm biết rằng hậu quả sẽ như thế này.
Trái tim của hồ ly tựa như bị ai đó khoét đi từng miếng từng miếng một:
"Sư tôn..."
Lam Vong Cơ nghe thấy hắn gọi, cũng chỉ nâng tay lên vuốt ve mặt hắn.
Lam Hi Thần im lặng một lúc lâu mới bình ổn được cảm xúc của mình, một lần nữa ngẩng đầu lên trên mặt lại là vẻ cương trực như gió mát thường ngày, thanh âm ôn nhuận còn mang theo ý cười dỗ dành:
"Sao nào, chỉ là đổi vị trí với huynh trưởng thôi mà, đệ ấm ức đến mức vậy hả?"
Lam Vong Cơ vội vàng chắp tay hành lễ:
"Vong Cơ không dám."
Lam Hi Thần nâng y dậy:
"Từ năm đó vẫn là ta thay đệ làm, mấy năm nay thiên hạ vẫn thái bình, sao đến bây giờ đệ còn do dự không chắc chắn?"
Ngụy Vô Tiện nghe thấy câu sau này thì lập tức sửng sốt, Lam thị song bích giống nhau đến tám chín phần, Lam Hi Thần chỉ cần thu hồi ý cười thoáng chút nghiêm túc, người đứng từ xa nhìn chắc chắn không phân biệt rõ được đó là Trạch Vu Quân hay Hàm Quang Quân. Lúc này hắn mới ý thức được bản thân đã xem nhẹ một điểm cực kỳ quan trọng, người gom mây gọi mưa mười ba năm nay, đến cùng là vị Long thần nào.
Lam Hi Thần tiếp tục:
"Ta đã xin chỉ thị của thiên đình rồi, lần này chúng ta đổi vị trí, Phong hành lực của đệ ở cấp thượng giai, cũng không phải là không thể đảm nhiệm. Hơn nữa vết thương cũ của đệ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, không phù hợp làm những chuyện khốc liệt, gánh vác nhiệm vụ ôn hòa thế này cũng phần nào trợ giúp đệ khôi phục tu hành, như vậy cũng là chia sẻ một phần sầu lo với ta."
Lam Vong Cơ mím môi, không nói một lời.
Y biết huynh trưởng là vì muốn tốt cho y.
Chưởng quản gió thổi bốn mùa rời xa thiên lôi, làm bạn với núi sông, là nhiệm vụ nhẹ nhàng nhất trời đất tứ hải bát hoang. Còn tạo mưa thì lại cần thường xuyên tiếp xúc với sấm sét, cho dù lân giáp của Long thần có thể hộ thân, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không đau đớn. Lúc trước tộc Long thần sắp xếp cho song bích như vậy cũng không phải là vì các trưởng bối thiên vị trưởng tử mà là vì Lam Vong Cơ mặc dù vẻ ngoài trầm tĩnh nội liễm, nhưng tính cách lại kiên cường lãnh lệ, chủ động nhận lấy thần cách tạo mưa, còn Lam Hi Thần ôn nhu hòa nhã lại càng thích hợp hơn với việc điều hòa lượng gió bốn mùa. Huynh đệ hai người từ trước đến nay luôn tuân thủ nghiêm ngặt nhiệm vụ của mình, chưa bao giờ để xảy ra sai lầm.
Nhưng bởi vì hậu quả của những việc do chính bản thân y lựa chọn, lại nhiều lần bức bách huynh trưởng phải thay y suy tính.
Lúc trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy.
Không phải Lam Vong Cơ không biết rõ tình trạng của bản thân mình, nhưng y cũng không thể không cảm thấy áy náy.
Lam Hi Thần cười, vỗ vỗ vai y, nói:
"Sao nào?"
Y nắm chặt Phong thần lệnh trong tay, nhìn thân hình cao ngất của Lam Hi Thần đang đứng đối diện mình, cuối cùng gật đầu.
"Huynh trưởng ân sâu."
Ở một khắc khi ánh mắt hai người chạm nhau, Ngụy Vô Tiện đã không nhịn nổi muốn hôn một cái. Bởi vì trên người Long thần có mùi cỏ xanh vô cùng dễ chịu, vòng tay vững chãi đang ôm chặt eo như biến thành thân dây leo kéo hắn lún sâu vào mùi hương đó, muốn chạy cũng đã sớm không kịp nữa rồi. Giáp vai làm bằng ngân thiết lạnh buốt uy vũ, mặt trên được khảm đầu rồng nhìn vô cùng sống động, lúc Long thần vươn tay ra đón lấy hắn hơi dùng lực, cẩn thận để thứ đó không chọc vào người hắn.
Nhưng còn chưa đợi hắn sáp lại gần thì đã nghe thấy Lam Hi Thần đứng bên cạnh ho khẽ hai tiếng:
"Ngụy công tử... trước hết từ từ đã, ta còn có chút chuyện, muốn nói rõ ràng với Vong Cơ."
Hồ ly phanh lại kịp lúc, cũng hiểu lúc này đang ban ngày ban mặt, quả thật là không quá tiện làm những chuyện mà người ta hay gọi là tiến thêm một bước, cho nên đặc biệt thẹn thùng gãi gãi đầu.
Trong ánh nắng ấm áp của buổi sớm mai, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy Trạch Vu Quân lấy ra hai khối ngọc bài lớn bằng lòng bàn tay từ trong ngực áo. Một khối là Vũ thần lệnh, làm bằng ngọc bích, trên mặt có khắc một giọt nước, mặt còn lại khắc một đóa hoa tuyết, tượng trưng cho sức mạnh của sấm sét mưa tuyết. Một khối khác là Phong thần lệnh, làm bằng bạch ngọc, bên trên khắc đầy hoa văn mây cuộn, tượng trưng cho quyền chưởng quản bốn mùa. Từ lúc Lam Vong Cơ bị mất thần cách rơi vào trạng thái hôn mê, lệnh bài của y vẫn luôn được Lam Hi Thần mang theo bên người bảo quản.
Lam Hi Thần trịnh trọng đưa một khối lệnh bài ra ngoài, nói:
"Nghênh đón, Long thần quy vị."
Lam Vong Cơ cúi đầu hạ mắt, im lặng không nói một lời, vươn hai tay ra nhận lấy lệnh bài, lúc nhận xong thì vẻ mặt khựng lại, trong đôi mắt nhạt màu toát ra vẻ kinh ngạc, lệnh bài làm bằng bạch ngọc khắc hoa văn mây cuộn nằm trong lòng bàn tay y, mơ hồ có thể cảm nhận được gió nhẹ lướt qua lọn tóc màu trắng bạc.
Long thần chịu trách nhiệm nắm giữ việc điều động sức gió của bốn mùa, nên là Trạch Vu Quân Lam Hi Thần mới đúng.
"Huynh trưởng, đây là Phong thần lệnh."
Rõ ràng vấn đề ở đây chỉ là chọn một trong hai, đương nhiên là không thể có chuyện nhầm lẫn, cũng vì vậy cho nên Lam Vong Cơ mới càng nghi ngờ, không hiểu nguyên nhân vì sao mà huynh trưởng lại làm vậy. Nhưng Lam Hi Thần rõ ràng là không muốn giải thích nhiều.
"Ta biết..."
"Đây là huynh..."
"Đúng vậy, nhận đi."
"Huynh trưởng?"
Thấy dáng vẻ muốn hỏi cho đến nơi đến chốn của đệ đệ nhà mình, Lam Hi Thần chỉ đành bất đắc dĩ hỏi lại:
"Vong Cơ à, đệ định tính toán dùng cái thân thể hiện tại, đi nhận lấy vạn quân thiên lôi trong lúc tạo mưa sao? Nhiều năm như vậy rồi, chịu khổ còn chưa đủ à? Cho dù để cho đệ đi, đệ cáng đáng được sao?"
"Có thể thử một lần."
"Thử cái gì mà thử, hồ đồ!" Ngữ khí của Lam Hi Thần lạnh hẳn xuống, mơ hồ còn mang theo chút tức giận.
Ngụy Vô Tiện càng nghe càng thấy sợ hãi, không nhịn được mở miệng xen vào một câu:
"Trạch Vu Quân, ý của ngài là, từ nay về sau Hàm Quang Quân thật sự sẽ... không thể tạo mưa nữa sao?"
"Một thân vảy tổn hại nhiều chỗ này, không thể."
Sự thật nghe có tàn nhẫn đến thế nào cũng không thể dễ chịu hơn so với việc trực tiếp trải qua nó được, thế nhưng lúc Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn Lam Vong Cơ, người kia đang đứng phía sau hắn lại chỉ lẳng lặng mà nghe, nét mặt cũng không có bất kỳ xao động gì.
Y đã sớm biết rằng hậu quả sẽ như thế này.
Trái tim của hồ ly tựa như bị ai đó khoét đi từng miếng từng miếng một:
"Sư tôn..."
Lam Vong Cơ nghe thấy hắn gọi, cũng chỉ nâng tay lên vuốt ve mặt hắn.
Lam Hi Thần im lặng một lúc lâu mới bình ổn được cảm xúc của mình, một lần nữa ngẩng đầu lên trên mặt lại là vẻ cương trực như gió mát thường ngày, thanh âm ôn nhuận còn mang theo ý cười dỗ dành:
"Sao nào, chỉ là đổi vị trí với huynh trưởng thôi mà, đệ ấm ức đến mức vậy hả?"
Lam Vong Cơ vội vàng chắp tay hành lễ:
"Vong Cơ không dám."
Lam Hi Thần nâng y dậy:
"Từ năm đó vẫn là ta thay đệ làm, mấy năm nay thiên hạ vẫn thái bình, sao đến bây giờ đệ còn do dự không chắc chắn?"
Ngụy Vô Tiện nghe thấy câu sau này thì lập tức sửng sốt, Lam thị song bích giống nhau đến tám chín phần, Lam Hi Thần chỉ cần thu hồi ý cười thoáng chút nghiêm túc, người đứng từ xa nhìn chắc chắn không phân biệt rõ được đó là Trạch Vu Quân hay Hàm Quang Quân. Lúc này hắn mới ý thức được bản thân đã xem nhẹ một điểm cực kỳ quan trọng, người gom mây gọi mưa mười ba năm nay, đến cùng là vị Long thần nào.
Lam Hi Thần tiếp tục:
"Ta đã xin chỉ thị của thiên đình rồi, lần này chúng ta đổi vị trí, Phong hành lực của đệ ở cấp thượng giai, cũng không phải là không thể đảm nhiệm. Hơn nữa vết thương cũ của đệ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, không phù hợp làm những chuyện khốc liệt, gánh vác nhiệm vụ ôn hòa thế này cũng phần nào trợ giúp đệ khôi phục tu hành, như vậy cũng là chia sẻ một phần sầu lo với ta."
Lam Vong Cơ mím môi, không nói một lời.
Y biết huynh trưởng là vì muốn tốt cho y.
Chưởng quản gió thổi bốn mùa rời xa thiên lôi, làm bạn với núi sông, là nhiệm vụ nhẹ nhàng nhất trời đất tứ hải bát hoang. Còn tạo mưa thì lại cần thường xuyên tiếp xúc với sấm sét, cho dù lân giáp của Long thần có thể hộ thân, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không đau đớn. Lúc trước tộc Long thần sắp xếp cho song bích như vậy cũng không phải là vì các trưởng bối thiên vị trưởng tử mà là vì Lam Vong Cơ mặc dù vẻ ngoài trầm tĩnh nội liễm, nhưng tính cách lại kiên cường lãnh lệ, chủ động nhận lấy thần cách tạo mưa, còn Lam Hi Thần ôn nhu hòa nhã lại càng thích hợp hơn với việc điều hòa lượng gió bốn mùa. Huynh đệ hai người từ trước đến nay luôn tuân thủ nghiêm ngặt nhiệm vụ của mình, chưa bao giờ để xảy ra sai lầm.
Nhưng bởi vì hậu quả của những việc do chính bản thân y lựa chọn, lại nhiều lần bức bách huynh trưởng phải thay y suy tính.
Lúc trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy.
Không phải Lam Vong Cơ không biết rõ tình trạng của bản thân mình, nhưng y cũng không thể không cảm thấy áy náy.
Lam Hi Thần cười, vỗ vỗ vai y, nói:
"Sao nào?"
Y nắm chặt Phong thần lệnh trong tay, nhìn thân hình cao ngất của Lam Hi Thần đang đứng đối diện mình, cuối cùng gật đầu.
"Huynh trưởng ân sâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.