Chương 15: Anh Là Người Tốt
Hổ Ban Miêu
20/02/2023
Hoài Tước bình tĩnh mà kiêu ngạo nói lên lời ngang ngược đến nổi khiến người nghe khiếp sợ, lại cảm thấy cô như đang có bệnh tuổi dậy thì, lời kịch của vai ác không thể dán lên gương mặt trẻ con dễ thương của cô.
“Lời này đừng nên nói ra, nếu không sẽ bị bên chính phủ khống chế bắt đi đấy, không chừng còn bị người ta bắt đi làm thực nghiệm để nghiên cứu.”
Tông Chính Khiêm nhắc nhở cô nên khiêm tốn một chút, không ngờ là Hoài Tước không phản bác lại anh, gương mặt như băng xuất hiện vết rách.
Dường như trong chớp mắt cảm xúc thống khổ hiện lên trong đôi mắt cô, cô yên lặng trong mấy giây, rồi gật đầu nói: “Lời anh nói không sai.”
Tông Chính Khiêm không biết cô là người thế nào, từ đâu mà đến, vì sao lại có dị năng kỳ quái như vậy, nhưng cô đã cứu anh, cứu những người sống sót còn dư lại và cứu những người trên mặt đất có khả năng bị tập kích.
Cho nên anh quyết định giấu giếm năng lực dị thường của cô, trong phạm vi mà bản thân có khả năng bảo vệ cô.
“Sau khi xong việc, bên chính phủ điều tra, tôi sẽ nói không biết, cô không nói cho họ biết là cô giết hết đám quái vật này, chắc không có vài người biết chính cô động tay, may mắn là cô không làm hành động nào khoa trương, thiết bị theo dõi cũng không quay được bất kỳ chứng cứ nào.”
Anh nghiêm túc cúi đầu nhìn cô, dùng chất giọng nặng nề nói với cô.
“Tôi cảm thấy tốt nhất là cô nên giấu dị năng của cô đi, để tránh những phiền phức không cần thiết tìm tới cô.”
Hoài Tước ngẩng cái đầu nhỏ lên, cô như đang suy nghĩ điều gì đó mà chăm chú nhìn anh, bỗng nhiên nhếch miệng cười nói: “Cảm ơn anh, anh là người tốt.”
“…”
Tông Chính Khiêm buồn bực nhận tấm thẻ người tốt này.
Họ và một số ít ỏi người sống sót khác chờ đợi đến khi quân đội trang bị võ trang của chính phủ và nhân viên cấp cứu tới, cuối cùng thì anh vẫn không thấy cụ già và thai phụ kia.
Đường hầm quái vật bị bên chính phủ dùng đạn khí độc và vũ khí hạng nặng tiêu diệt, tàu điện ngầm bị tập kích không chỉ có bên họ, mà những tàu điện ngầm khác cũng bị tử thương nặng nề, hoàn toàn không còn ai sống sót, chỉ có vô số kén ấu trùng.
Tông Chính Khiêm và Hoài Tước đều được kiểm tra toàn thân, tia chiếu X quét qua quét lại cơ thể cả hai rất nhiều lần, cuối cùng xác định trong cơ thể cả hai không có trứng ấu trùng mới được thả tự do, rạng sáng anh trở lại đài truyền hình.
“Lời này đừng nên nói ra, nếu không sẽ bị bên chính phủ khống chế bắt đi đấy, không chừng còn bị người ta bắt đi làm thực nghiệm để nghiên cứu.”
Tông Chính Khiêm nhắc nhở cô nên khiêm tốn một chút, không ngờ là Hoài Tước không phản bác lại anh, gương mặt như băng xuất hiện vết rách.
Dường như trong chớp mắt cảm xúc thống khổ hiện lên trong đôi mắt cô, cô yên lặng trong mấy giây, rồi gật đầu nói: “Lời anh nói không sai.”
Tông Chính Khiêm không biết cô là người thế nào, từ đâu mà đến, vì sao lại có dị năng kỳ quái như vậy, nhưng cô đã cứu anh, cứu những người sống sót còn dư lại và cứu những người trên mặt đất có khả năng bị tập kích.
Cho nên anh quyết định giấu giếm năng lực dị thường của cô, trong phạm vi mà bản thân có khả năng bảo vệ cô.
“Sau khi xong việc, bên chính phủ điều tra, tôi sẽ nói không biết, cô không nói cho họ biết là cô giết hết đám quái vật này, chắc không có vài người biết chính cô động tay, may mắn là cô không làm hành động nào khoa trương, thiết bị theo dõi cũng không quay được bất kỳ chứng cứ nào.”
Anh nghiêm túc cúi đầu nhìn cô, dùng chất giọng nặng nề nói với cô.
“Tôi cảm thấy tốt nhất là cô nên giấu dị năng của cô đi, để tránh những phiền phức không cần thiết tìm tới cô.”
Hoài Tước ngẩng cái đầu nhỏ lên, cô như đang suy nghĩ điều gì đó mà chăm chú nhìn anh, bỗng nhiên nhếch miệng cười nói: “Cảm ơn anh, anh là người tốt.”
“…”
Tông Chính Khiêm buồn bực nhận tấm thẻ người tốt này.
Họ và một số ít ỏi người sống sót khác chờ đợi đến khi quân đội trang bị võ trang của chính phủ và nhân viên cấp cứu tới, cuối cùng thì anh vẫn không thấy cụ già và thai phụ kia.
Đường hầm quái vật bị bên chính phủ dùng đạn khí độc và vũ khí hạng nặng tiêu diệt, tàu điện ngầm bị tập kích không chỉ có bên họ, mà những tàu điện ngầm khác cũng bị tử thương nặng nề, hoàn toàn không còn ai sống sót, chỉ có vô số kén ấu trùng.
Tông Chính Khiêm và Hoài Tước đều được kiểm tra toàn thân, tia chiếu X quét qua quét lại cơ thể cả hai rất nhiều lần, cuối cùng xác định trong cơ thể cả hai không có trứng ấu trùng mới được thả tự do, rạng sáng anh trở lại đài truyền hình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.