Chương 16: Nơi Này Của Anh Có Giường Không?
Hổ Ban Miêu
20/02/2023
“Cứu mạng, cuối cùng thì sếp cũng tới rồi, trên đài thông báo trạm tàu điện ngầm bị tập kích, khiến chúng tôi lo lắng muốn chết!”
Vừa thấy lãnh đạo trở về, Thái Hiểu Dương mừng rỡ như điên mà chạy tới chào đón.
“Bọn côn trùng lớn như vậy, sếp à, sao anh có thể sống sót mà chạy thoát được vậy? Chúng nên dựa theo chủ đề hot như vậy để làm một kỳ tiết mục, gọi là ‘Tàu điện ngầm kinh hoàng - Kinh nghiệm của nhà sản xuất khi chống lại quái vật côn trùng khổng lồ’.”
“Được, nhưng mà không cần nhắc đến nhà sản xuất. Tôi có quay chụp khá nhiều video và ảnh chụp, nếu làm kỳ đặc biệt thì có thể dùng tới, còn có camera theo dõi ở trạm tàu điện ngầm, nếu bên chính phủ đồng ý cung cấp một số hình ảnh, ngày mai tôi sẽ làm đơn xin một đoạn phim theo dõi.”
Tông Chính Khiêm vừa trả lời vừa đi đếm văn phòng của tổ chế tác.
Anh nhìn thấy mấy người cấp dưới dường như đều tập trung ở đây, rạng sáng mà họ còn chưa trở về nhà, anh cau mày chất vấn:
“Các người sao còn ở đây? Đêm qua mọi người đều ngủ ở đây à? Đừng trách tôi không nhắc nhở mấy người, lý do tăng ca không hợp lý sẽ không có phí tăng ca đâu.”
“Sếp à, bên tàu điện ngầm chết nhiều người như vậy, bên ngoài còn đang hoảng loạn, nơi nơi đều là lính vũ trang tuần tra, sao chúng tôi có thể về nhà được?”
“Đúng vậy, bên phía chính phủ thông báo mọi người cố gắng ở trong nhà, chờ họ tiêu diệt côn trùng biến dị xong, khi họ xác nhận bên ngoài đã an toàn thì mới được ra ngoài, chúng tôi không cần phí tăng ca, chỉ cần sếp giữ chúng tôi qua đêm ở đây thôi.”
Biên đạo Phùng Chúc Chúc và quay phim Cao Lạp đi lên cố gắng giải thích.
Tông Chính Khiêm cũng đoán được chuyện xảy ra ở tàu điện ngầm có khả năng đã liên lụy mọi người không thể về nhà được, nên anh không làm khó họ, đặt túi nilon trong tay lên bàn, nói với mọi người:
“Tôi đoán chuyện này hôm nay vẫn chưa xong đâu, lúc tôi đến đây có mua chút đồ ăn vặt, cho mọi người bổ sung thể lực.”
Mọi người hoan hô một trận, mồm năm miệng mười khen người lãnh đạo thật tri kỷ, nhưng một giây sau đó họ nghe thấy mệnh lệnh ma quỷ của người sếp cuồng công việc:
“Nếu mọi người không về nhà được, vậy sau khi chúng ta làm xong công việc ngày hôm nay, thì làm đến kế hoạch về tiết mục làm về quái vật côn trùng ở đường hầm trước.”
“Tôi muốn ngủ, nơi này của anh có giường không?”
Bởi vì thân hình cô quá nhỏ xinh, nên ánh mắt mọi người không chú ý đến Hoài Tước vẫn luôn đứng sau Tông Chính Khiêm, đột nhiên cô lên tiếng, khi đang gặm một túi khô bò.
Vừa thấy lãnh đạo trở về, Thái Hiểu Dương mừng rỡ như điên mà chạy tới chào đón.
“Bọn côn trùng lớn như vậy, sếp à, sao anh có thể sống sót mà chạy thoát được vậy? Chúng nên dựa theo chủ đề hot như vậy để làm một kỳ tiết mục, gọi là ‘Tàu điện ngầm kinh hoàng - Kinh nghiệm của nhà sản xuất khi chống lại quái vật côn trùng khổng lồ’.”
“Được, nhưng mà không cần nhắc đến nhà sản xuất. Tôi có quay chụp khá nhiều video và ảnh chụp, nếu làm kỳ đặc biệt thì có thể dùng tới, còn có camera theo dõi ở trạm tàu điện ngầm, nếu bên chính phủ đồng ý cung cấp một số hình ảnh, ngày mai tôi sẽ làm đơn xin một đoạn phim theo dõi.”
Tông Chính Khiêm vừa trả lời vừa đi đếm văn phòng của tổ chế tác.
Anh nhìn thấy mấy người cấp dưới dường như đều tập trung ở đây, rạng sáng mà họ còn chưa trở về nhà, anh cau mày chất vấn:
“Các người sao còn ở đây? Đêm qua mọi người đều ngủ ở đây à? Đừng trách tôi không nhắc nhở mấy người, lý do tăng ca không hợp lý sẽ không có phí tăng ca đâu.”
“Sếp à, bên tàu điện ngầm chết nhiều người như vậy, bên ngoài còn đang hoảng loạn, nơi nơi đều là lính vũ trang tuần tra, sao chúng tôi có thể về nhà được?”
“Đúng vậy, bên phía chính phủ thông báo mọi người cố gắng ở trong nhà, chờ họ tiêu diệt côn trùng biến dị xong, khi họ xác nhận bên ngoài đã an toàn thì mới được ra ngoài, chúng tôi không cần phí tăng ca, chỉ cần sếp giữ chúng tôi qua đêm ở đây thôi.”
Biên đạo Phùng Chúc Chúc và quay phim Cao Lạp đi lên cố gắng giải thích.
Tông Chính Khiêm cũng đoán được chuyện xảy ra ở tàu điện ngầm có khả năng đã liên lụy mọi người không thể về nhà được, nên anh không làm khó họ, đặt túi nilon trong tay lên bàn, nói với mọi người:
“Tôi đoán chuyện này hôm nay vẫn chưa xong đâu, lúc tôi đến đây có mua chút đồ ăn vặt, cho mọi người bổ sung thể lực.”
Mọi người hoan hô một trận, mồm năm miệng mười khen người lãnh đạo thật tri kỷ, nhưng một giây sau đó họ nghe thấy mệnh lệnh ma quỷ của người sếp cuồng công việc:
“Nếu mọi người không về nhà được, vậy sau khi chúng ta làm xong công việc ngày hôm nay, thì làm đến kế hoạch về tiết mục làm về quái vật côn trùng ở đường hầm trước.”
“Tôi muốn ngủ, nơi này của anh có giường không?”
Bởi vì thân hình cô quá nhỏ xinh, nên ánh mắt mọi người không chú ý đến Hoài Tước vẫn luôn đứng sau Tông Chính Khiêm, đột nhiên cô lên tiếng, khi đang gặm một túi khô bò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.