Chương 8: Cô Gái Kỳ Bí
Hổ Ban Miêu
18/02/2023
Cô gái không cho là đúng, ngẩng đầu lên hỏi: "Tôi đi rồi, đám côn trùng đuổi theo thì ai đối phó chúng đây?"
Anh từ trên xuống dưới nhìn cô gái, ngạc nhiên hỏi cô: "Vừa rồi là cô đã giết mấy con quái vật đó hả?"
"Anh không chạy trốn à?” Cô hỏi một đằng trả lời một nẻo, có chút khó hiểu nhìn anh.
Tông Chính Khiêm nhíu mày gật đầu:
"Dù sao bỏ lại một đứa nhỏ như cô một mình chiến đấu với thứ hung tàn này như vậy là không tốt. Nếu quái vật là do cô giết, đồng nghĩa với việc vừa rồi cô đã cứu tôi, tôi càng thêm không thể mặc kệ cô mà tự mình trốn thoát."
“Ồ.”
Giọng điệu cô gái nhỏ ung dung, cô cụp mắt xuống không nhìn anh nữa, vẻ mặt và dáng vẻ thờ ơ, như thể cô không hề coi những con quái vật này ra gì cả.
Tông Chính Khiêm cũng không biết những gì cô nói có phải là sự thật hay không, rốt cuộc cô đã dùng phương pháp gì để giết bọn quái vật?
Làm cho anh càng tò mò về cô hơn là bọn con quái vật đó, bắt đầu suy nghĩ tìm cách đưa cô về đài truyền hình để tìm hiểu chi tiết.
Con quái vật ăn thịt người trong đường hầm trước đây đã không còn nữa, mọi người không hiểu vì sao họ gặp phải một cuộc tàn sát đẫm máu và kinh hoàng như vậy, ai ai cũng đều hoang mang.
Không ai nghi ngờ gì về người dẫn dẫn đường cho mọi người sống sót là Tông Chính Khiêm, chỉ muốn làm theo chỉ dẫn của vị cứu tinh để trốn thoát càng sớm càng tốt.
Trong khi họ đang chờ đợi, những con quái vật lần lượt tiến đến, và tất cả chúng đều nổ tung trước mắt Tông chính Khiêm.
Cô gái không hề làm gì cả mà chỉ im lặng đứng đó.
Đa số những người trong toa xe đều đã đi khỏi gần hết đã, thiếu nữ ở bên cạnh liên tục thay đổi tư thế đứng đợi rốt cuộc không nhịn được nữa nói:
"Đi thôi, anh theo sát tôi này, cẩn thận đừng lạc đường."
Tông Chính Khiêm sống ba mươi năm, lần cuối cùng có người nói với anh “đừng để lạc đường” vẫn là ở nhà trẻ.
Có điều tình huống bây giờ đặc biệt, nếu không nghe lời có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cho nên anh không hề có bất kỳ phản đối nào mà đi theo bên người cô, cùng cô đi về phía trước.
Nhưng khi bọn họ đi tới, trên mặt đất bắt đầu lần lượt xuất hiện xác người.
Những chiếc điện thoại di động bị hỏng nằm rải rác khắp nơi, có xác thì bị mổ bụng moi ruột, nội tạng vương vãi đầy đất.
Một số cái xác khác thì bị gãy tay gãy chân, bị chặt đầu, bị nghiền nát thành từng mảnh vụn, trong đường hầm nồng nặc mùi máu tanh.
Anh từ trên xuống dưới nhìn cô gái, ngạc nhiên hỏi cô: "Vừa rồi là cô đã giết mấy con quái vật đó hả?"
"Anh không chạy trốn à?” Cô hỏi một đằng trả lời một nẻo, có chút khó hiểu nhìn anh.
Tông Chính Khiêm nhíu mày gật đầu:
"Dù sao bỏ lại một đứa nhỏ như cô một mình chiến đấu với thứ hung tàn này như vậy là không tốt. Nếu quái vật là do cô giết, đồng nghĩa với việc vừa rồi cô đã cứu tôi, tôi càng thêm không thể mặc kệ cô mà tự mình trốn thoát."
“Ồ.”
Giọng điệu cô gái nhỏ ung dung, cô cụp mắt xuống không nhìn anh nữa, vẻ mặt và dáng vẻ thờ ơ, như thể cô không hề coi những con quái vật này ra gì cả.
Tông Chính Khiêm cũng không biết những gì cô nói có phải là sự thật hay không, rốt cuộc cô đã dùng phương pháp gì để giết bọn quái vật?
Làm cho anh càng tò mò về cô hơn là bọn con quái vật đó, bắt đầu suy nghĩ tìm cách đưa cô về đài truyền hình để tìm hiểu chi tiết.
Con quái vật ăn thịt người trong đường hầm trước đây đã không còn nữa, mọi người không hiểu vì sao họ gặp phải một cuộc tàn sát đẫm máu và kinh hoàng như vậy, ai ai cũng đều hoang mang.
Không ai nghi ngờ gì về người dẫn dẫn đường cho mọi người sống sót là Tông Chính Khiêm, chỉ muốn làm theo chỉ dẫn của vị cứu tinh để trốn thoát càng sớm càng tốt.
Trong khi họ đang chờ đợi, những con quái vật lần lượt tiến đến, và tất cả chúng đều nổ tung trước mắt Tông chính Khiêm.
Cô gái không hề làm gì cả mà chỉ im lặng đứng đó.
Đa số những người trong toa xe đều đã đi khỏi gần hết đã, thiếu nữ ở bên cạnh liên tục thay đổi tư thế đứng đợi rốt cuộc không nhịn được nữa nói:
"Đi thôi, anh theo sát tôi này, cẩn thận đừng lạc đường."
Tông Chính Khiêm sống ba mươi năm, lần cuối cùng có người nói với anh “đừng để lạc đường” vẫn là ở nhà trẻ.
Có điều tình huống bây giờ đặc biệt, nếu không nghe lời có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cho nên anh không hề có bất kỳ phản đối nào mà đi theo bên người cô, cùng cô đi về phía trước.
Nhưng khi bọn họ đi tới, trên mặt đất bắt đầu lần lượt xuất hiện xác người.
Những chiếc điện thoại di động bị hỏng nằm rải rác khắp nơi, có xác thì bị mổ bụng moi ruột, nội tạng vương vãi đầy đất.
Một số cái xác khác thì bị gãy tay gãy chân, bị chặt đầu, bị nghiền nát thành từng mảnh vụn, trong đường hầm nồng nặc mùi máu tanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.