Chương 9: Cõng
Hổ Ban Miêu
18/02/2023
Tông Chính Khiêm phải bịt mũi miệng lại để cố kìm nén cảm giác buồn nôn, lo lắng nói: "Phía trước có quái vật, không biết những người rời đi trước đã xảy ra chuyện gì rồi."
"Ừm, có lẽ trước đó bọn chúng đã chạy đến phía trước rồi! Bọn chúng vừa nhìn thấy người thì giết, người bị chúng nó bắt được cũng xui xẻo, cũng không có cách nào khác, tôi có thể giết quái vật, nhưng không thể làm cho bọn họ sống lại được."
Lời của cô nhìn như có vẻ thờ ơ, nhưng sao Tông Chính Khiêm lại có cảm giác rằng cô đang an ủi anh vậy? Anh nghiêng đầu nhìn cô, cẩn thận nói:
“Cô làm sao giết được bọn chúng thế?”
“Tôi muốn chúng nó chết thì chúng nó sẽ chết, he he he…”
Mặc dù giọng nói của cô gái ngọt ngào và trong trẻo, nhưng nội dung mà cô nói ra phối hợp với tiếng cười ma quái như thế này ở trong bóng đêm, khiến cho Tông Chính Khiêm có chút rợn cả tóc gáy.
“Ui cha, tôi đi không nổi nữa, mệt quá.”
Cô gái đi được mười phút thì thở hồng hộc muốn nghỉ ngơi.
Nhưng Tông Chính Khiêm lo lắng cho hành khách phía trước nên muốn nhanh chóng đuổi đến để xem thử tình hình, cô gái bên cạnh là vũ khí chắc chắn để giết quái vật, anh không thể để cô dây dưa ở đây được.
“Tôi cõng cô cho! Như vậy sẽ đi nhanh hơn.” Anh đề nghị với cô.
Cô gái nhỏ vui vẻ tiếp nhận, anh còn chưa kịp ngồi xổm xuống cô đã chủ động nhảy lên lưng anh, ôm lấy cổ anh rồi: “Cám ơn chú nha!”
Anh vội vàng dùng tay đỡ lấy hai chân cô, bởi vì cô mặc váy ngắn, cho nên hai tay anh trực tiếp ấn vào da đùi cô, mịn màng mềm mại, còn có chút lành lạnh.
Mà cô nằm ở phía sau lưng anh, khiến anh có thể cảm nhận rõ ràng bộ ngực nhô lên của cô áp vào áo lót của anh.
Nhưng gọi là "chú" thì thật là quá đáng mà! Anh chẳng qua mới ba mươi tuổi, lớn hơn cô nhiều lắm cũng chỉ có mười tuổi thôi, sao cô lại gọi chú chứ?
“Khụ khụ, đừng gọi tôi là ‘chú’, tôi tên Tông Chính Khiêm.”
Quý ông chính nhân quân tử Tông Chính Khiêm ho khan hai tiếng để che giấu nội tâm xao động.
Anh dùng ý chí khống chế bất kỳ suy nghĩ miên man nào có thể xảy ra, cõng cô gái còn chưa biết tên trên lưng nhanh chóng bước đi về phía trước.
Đối với một người đam mê tập thể thao rèn luyện sức khỏe như Tông Chính Khiêm, chút sức nặng của cô gái nhỏ nhắn trên lưng anh hoàn toàn không đáng để nói.
"Ừm, có lẽ trước đó bọn chúng đã chạy đến phía trước rồi! Bọn chúng vừa nhìn thấy người thì giết, người bị chúng nó bắt được cũng xui xẻo, cũng không có cách nào khác, tôi có thể giết quái vật, nhưng không thể làm cho bọn họ sống lại được."
Lời của cô nhìn như có vẻ thờ ơ, nhưng sao Tông Chính Khiêm lại có cảm giác rằng cô đang an ủi anh vậy? Anh nghiêng đầu nhìn cô, cẩn thận nói:
“Cô làm sao giết được bọn chúng thế?”
“Tôi muốn chúng nó chết thì chúng nó sẽ chết, he he he…”
Mặc dù giọng nói của cô gái ngọt ngào và trong trẻo, nhưng nội dung mà cô nói ra phối hợp với tiếng cười ma quái như thế này ở trong bóng đêm, khiến cho Tông Chính Khiêm có chút rợn cả tóc gáy.
“Ui cha, tôi đi không nổi nữa, mệt quá.”
Cô gái đi được mười phút thì thở hồng hộc muốn nghỉ ngơi.
Nhưng Tông Chính Khiêm lo lắng cho hành khách phía trước nên muốn nhanh chóng đuổi đến để xem thử tình hình, cô gái bên cạnh là vũ khí chắc chắn để giết quái vật, anh không thể để cô dây dưa ở đây được.
“Tôi cõng cô cho! Như vậy sẽ đi nhanh hơn.” Anh đề nghị với cô.
Cô gái nhỏ vui vẻ tiếp nhận, anh còn chưa kịp ngồi xổm xuống cô đã chủ động nhảy lên lưng anh, ôm lấy cổ anh rồi: “Cám ơn chú nha!”
Anh vội vàng dùng tay đỡ lấy hai chân cô, bởi vì cô mặc váy ngắn, cho nên hai tay anh trực tiếp ấn vào da đùi cô, mịn màng mềm mại, còn có chút lành lạnh.
Mà cô nằm ở phía sau lưng anh, khiến anh có thể cảm nhận rõ ràng bộ ngực nhô lên của cô áp vào áo lót của anh.
Nhưng gọi là "chú" thì thật là quá đáng mà! Anh chẳng qua mới ba mươi tuổi, lớn hơn cô nhiều lắm cũng chỉ có mười tuổi thôi, sao cô lại gọi chú chứ?
“Khụ khụ, đừng gọi tôi là ‘chú’, tôi tên Tông Chính Khiêm.”
Quý ông chính nhân quân tử Tông Chính Khiêm ho khan hai tiếng để che giấu nội tâm xao động.
Anh dùng ý chí khống chế bất kỳ suy nghĩ miên man nào có thể xảy ra, cõng cô gái còn chưa biết tên trên lưng nhanh chóng bước đi về phía trước.
Đối với một người đam mê tập thể thao rèn luyện sức khỏe như Tông Chính Khiêm, chút sức nặng của cô gái nhỏ nhắn trên lưng anh hoàn toàn không đáng để nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.