Chương 18: Con Gái Nuôi
Hổ Ban Miêu
20/02/2023
Người trong phòng đều mở rộng tầm mắt, một người luôn quý trọng thời gian làm việc, ngay cả bạn gái cũng phải nhờ trợ lý Annie thay anh tiếp đãi, vậy mà lãng phí sức lực dẫn đường đến WC đánh răng cho một cô gái sao?
Đây là đãi ngộ siêu quốc dân gì vậy?
Lãnh đạo vừa đi, mọi người mồm năm miệng mười bắt đầu suy đoán mối quan hệ của họ.
“Chắc là bao nuôi tình nhân nhỏ, vì tuổi còn nhỏ nên mới nuông chiều đặc biệt như vậy.” Phùng Chúc Chúc dựa vào trực giác của phụ nữ mà phán đoán.
Thái Hiểu Dương lắc đầu: “Không đâu, tôi thấy ánh mắt của sếp không có tia ham muốn nào khi nhìn cô bé kia, tôi dựa vào kinh nghiệm đàn ông mà nói cho cô biết, chắc chắn không phải là tình nhân.”
“Nếu không phải tình nhân thì sao đối xử với người ta tốt như vậy?” Các đồng nghiệp nữ hỏi.
“Không chừng là con gái riêng.” Cao Lạp cười hì hì nói, nhưng bởi vì tuổi không đúng, lời này bị mọi người nhất trí phủ quyết.
Họ không biết rằng, lý do đơn giản của Tông Chính Khiêm là anh không dám để Hoài Tước tiếp xúc với những người khác.
Anh sợ dị năng của cô bị bại lộ, trước khi anh còn chưa biết rõ tình huống cụ thể, anh không hy vọng sự tồn tại của cô bị phát hiện, rồi bị văn phòng chính phủ bắt đi.
Đối với anh mà nói, Hoài Tước sở hữu dị năng không thể tưởng tượng được là hiện tượng thần quái, đáng giá để anh bỏ ra chút thời gian cẩn thận tìm tòi nghiên cứu.
Cho nên anh tự mình dẫn cô đi toilet, kiên nhẫn chờ cô rửa mặt xong, rồi dẫn cô đến văn phòng của anh, lấy cho cô chăn nệm rồi sắp xếp chỗ ngủ cho cô.
Xong xuôi anh mới trở về phòng họp để chia sẻ cho đồng nghiệp hình chụp về quái vật biến dị mà hôm nay anh chụp được.
Còn về lai lịch của Hoài Tước, anh chỉ nói với mọi người là anh gặp cô ở tàu điện ngầm, vì cô không có nơi ở nên dẫn cô về đây ngủ một đêm.
“Có video, có ảnh chụp, tôi còn mang về một mảnh chân nhỏ của ấu trùng về, chúng ta có thể dùng lời tự thuật, không cần tự biểu diễn, để làm một kỳ về phim phóng sự.”
Mọi người sôi sổi đồng ý ý tưởng của lãnh đạo, rồi bắt đầu làm việc, cắt nối biên tập hình ảnh, biên soạn lời kịch và rất nhiều việc khác.
Tông Chính Khiêm vừa tiến vào trạng thái làm việc thì mất ăn mất ngủ, anh vội vàng làm việc đến hừng đông, mới ý thức được mọi người cũng tăng ca suốt đêm với anh.
Đây là đãi ngộ siêu quốc dân gì vậy?
Lãnh đạo vừa đi, mọi người mồm năm miệng mười bắt đầu suy đoán mối quan hệ của họ.
“Chắc là bao nuôi tình nhân nhỏ, vì tuổi còn nhỏ nên mới nuông chiều đặc biệt như vậy.” Phùng Chúc Chúc dựa vào trực giác của phụ nữ mà phán đoán.
Thái Hiểu Dương lắc đầu: “Không đâu, tôi thấy ánh mắt của sếp không có tia ham muốn nào khi nhìn cô bé kia, tôi dựa vào kinh nghiệm đàn ông mà nói cho cô biết, chắc chắn không phải là tình nhân.”
“Nếu không phải tình nhân thì sao đối xử với người ta tốt như vậy?” Các đồng nghiệp nữ hỏi.
“Không chừng là con gái riêng.” Cao Lạp cười hì hì nói, nhưng bởi vì tuổi không đúng, lời này bị mọi người nhất trí phủ quyết.
Họ không biết rằng, lý do đơn giản của Tông Chính Khiêm là anh không dám để Hoài Tước tiếp xúc với những người khác.
Anh sợ dị năng của cô bị bại lộ, trước khi anh còn chưa biết rõ tình huống cụ thể, anh không hy vọng sự tồn tại của cô bị phát hiện, rồi bị văn phòng chính phủ bắt đi.
Đối với anh mà nói, Hoài Tước sở hữu dị năng không thể tưởng tượng được là hiện tượng thần quái, đáng giá để anh bỏ ra chút thời gian cẩn thận tìm tòi nghiên cứu.
Cho nên anh tự mình dẫn cô đi toilet, kiên nhẫn chờ cô rửa mặt xong, rồi dẫn cô đến văn phòng của anh, lấy cho cô chăn nệm rồi sắp xếp chỗ ngủ cho cô.
Xong xuôi anh mới trở về phòng họp để chia sẻ cho đồng nghiệp hình chụp về quái vật biến dị mà hôm nay anh chụp được.
Còn về lai lịch của Hoài Tước, anh chỉ nói với mọi người là anh gặp cô ở tàu điện ngầm, vì cô không có nơi ở nên dẫn cô về đây ngủ một đêm.
“Có video, có ảnh chụp, tôi còn mang về một mảnh chân nhỏ của ấu trùng về, chúng ta có thể dùng lời tự thuật, không cần tự biểu diễn, để làm một kỳ về phim phóng sự.”
Mọi người sôi sổi đồng ý ý tưởng của lãnh đạo, rồi bắt đầu làm việc, cắt nối biên tập hình ảnh, biên soạn lời kịch và rất nhiều việc khác.
Tông Chính Khiêm vừa tiến vào trạng thái làm việc thì mất ăn mất ngủ, anh vội vàng làm việc đến hừng đông, mới ý thức được mọi người cũng tăng ca suốt đêm với anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.