Chương 17: Chứng Ám Ảnh Cưỡng Chế
Hổ Ban Miêu
20/02/2023
Mọi người tò mò nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đứng bên cạnh lãnh đạo này, họ suy đoán mối quan hệ của cô và sếp độc thân vạn năm này là gì.
Mỗi lần người đàn ông này yêu đương đều không duy trì quá ba tháng, hiện tại anh đã thay đổi mục tiêu, từ cô gái trưởng thành chuyển sang học sinh tiểu học sao?
Thời gian này, đúng là nên để đứa trẻ đi ngủ sớm, Tông Chính Khiêm gật đầu nói: “Trong văn phòng của tôi có sô pha, cô buồn ngủ thì có thể đến nơi đó ngủ.”
Hoài Tước không khách sáo, đặt túi khô bò nhét vào trong tay anh, xoay người rời đi.
Tông Chính Khiêm mang theo vẻ mặt u ám nhìn khô bò trong tay, cố nén sự khó chịu ném nên bàn hội nghị, rồi đuổi theo Hoài Tước.
“Từ từ, cô lấy bàn chải và kem đánh răng trong túi nilon đi, đến toilet đánh răng rồi hãy đi ngủ.”
Tới rồi! Chứng ám ảnh cưỡng chế của sếp đã tới!
Mọi người trong phòng hội nghị đều chờ xem cô gái nhỏ sẽ chế giễu sếp của họ như thế nào, hoặc là xấu hổ rồi miễn cưỡng giả cười lễ phép với anh.
Không ngờ rằng Hoài Tước không có chút bất mãn nào với việc anh xen vào chuyện của người khác, mà còn nghe lời trở về lấy bàn chải và kem đánh răng trong túi nilon rồi mới rời đi.
“Đợi đã.”
Tông Chính Khiêm lại cô lại, mọi người đều bó tay, biểu cảm trên gương mặt họ đều là “lại có chuyện gì nữa?”.
“Cô biết toilet và văn phòng ở chỗ nào sao? A…”
Từ trước đến nay mấy việc vặt vãnh ngày thường Tống Chính Khiêm đều giao cho trợ lý, anh liếc nhìn trợ lý Annie chuẩn bị đứng dậy làm việc, hơi do dự rồi nói: “Để tôi dẫn cô đi.”
Vở kịch nhỏ
Miêu Miêu: Thật mâu thuẫn, tôi thích lãnh đạo mua cho tôi đồ ăn vặt, nhưng chán ghét lãnh đạo không cho tôi phí tăng ca, nam chính khiến tôi vừa yêu vừa hận.
Hoài Tước: Cô có thể dùng sức ngược anh ấy, sau đó tôi đi cứu anh ấy, sẽ giải quyết sự căm hận và tình yêu của cô.
Miêu Miêu: Tôi hoài nghi cô muốn lợi dụng tôi, đạt được mục đích tới ăn vạ người ta của cô.
Hoài Tước: Ha ha, tôi không có nhà để về, không có tiền, không có căn cước công dân, không có bạn bè người thân, không bám lấy anh ấy thì phải làm sao bây giờ, tôi cũng vì sinh tồn thôi.
Miêu Miêu: Tiểu Tước Tước thật đáng thương, nữ chính mạnh mẽ nhất lại có hoàn cảnh thảm nhất, yên tâm, dù không không bám được anh ấy, một người hiền lành như Tông Chính Khiêm sẽ không nhẫn tâm đuổi cô đi đâu.
Hoài Tước: Đó là đương nhiên, nếu không có tôi, đêm nay cả đám pháo hôi này ít nhất có hai mười người chết, tôi đề nghị anh ấy nên cúng bái tôi, haha.
Miêu Miêu: …Thật khó tưởng tượng, anh ấy sao có thể yêu đương với loại người như cô.
Mỗi lần người đàn ông này yêu đương đều không duy trì quá ba tháng, hiện tại anh đã thay đổi mục tiêu, từ cô gái trưởng thành chuyển sang học sinh tiểu học sao?
Thời gian này, đúng là nên để đứa trẻ đi ngủ sớm, Tông Chính Khiêm gật đầu nói: “Trong văn phòng của tôi có sô pha, cô buồn ngủ thì có thể đến nơi đó ngủ.”
Hoài Tước không khách sáo, đặt túi khô bò nhét vào trong tay anh, xoay người rời đi.
Tông Chính Khiêm mang theo vẻ mặt u ám nhìn khô bò trong tay, cố nén sự khó chịu ném nên bàn hội nghị, rồi đuổi theo Hoài Tước.
“Từ từ, cô lấy bàn chải và kem đánh răng trong túi nilon đi, đến toilet đánh răng rồi hãy đi ngủ.”
Tới rồi! Chứng ám ảnh cưỡng chế của sếp đã tới!
Mọi người trong phòng hội nghị đều chờ xem cô gái nhỏ sẽ chế giễu sếp của họ như thế nào, hoặc là xấu hổ rồi miễn cưỡng giả cười lễ phép với anh.
Không ngờ rằng Hoài Tước không có chút bất mãn nào với việc anh xen vào chuyện của người khác, mà còn nghe lời trở về lấy bàn chải và kem đánh răng trong túi nilon rồi mới rời đi.
“Đợi đã.”
Tông Chính Khiêm lại cô lại, mọi người đều bó tay, biểu cảm trên gương mặt họ đều là “lại có chuyện gì nữa?”.
“Cô biết toilet và văn phòng ở chỗ nào sao? A…”
Từ trước đến nay mấy việc vặt vãnh ngày thường Tống Chính Khiêm đều giao cho trợ lý, anh liếc nhìn trợ lý Annie chuẩn bị đứng dậy làm việc, hơi do dự rồi nói: “Để tôi dẫn cô đi.”
Vở kịch nhỏ
Miêu Miêu: Thật mâu thuẫn, tôi thích lãnh đạo mua cho tôi đồ ăn vặt, nhưng chán ghét lãnh đạo không cho tôi phí tăng ca, nam chính khiến tôi vừa yêu vừa hận.
Hoài Tước: Cô có thể dùng sức ngược anh ấy, sau đó tôi đi cứu anh ấy, sẽ giải quyết sự căm hận và tình yêu của cô.
Miêu Miêu: Tôi hoài nghi cô muốn lợi dụng tôi, đạt được mục đích tới ăn vạ người ta của cô.
Hoài Tước: Ha ha, tôi không có nhà để về, không có tiền, không có căn cước công dân, không có bạn bè người thân, không bám lấy anh ấy thì phải làm sao bây giờ, tôi cũng vì sinh tồn thôi.
Miêu Miêu: Tiểu Tước Tước thật đáng thương, nữ chính mạnh mẽ nhất lại có hoàn cảnh thảm nhất, yên tâm, dù không không bám được anh ấy, một người hiền lành như Tông Chính Khiêm sẽ không nhẫn tâm đuổi cô đi đâu.
Hoài Tước: Đó là đương nhiên, nếu không có tôi, đêm nay cả đám pháo hôi này ít nhất có hai mười người chết, tôi đề nghị anh ấy nên cúng bái tôi, haha.
Miêu Miêu: …Thật khó tưởng tượng, anh ấy sao có thể yêu đương với loại người như cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.