Vọng Vân Thư

Chương 1

Tín Tử

16/12/2024

Lúc chọn phò mã, ta đang định ném tú cầu cho chàng thiếu niên tướng quân, thanh mai trúc mã của mình.

Bỗng nhiên trước mắt hiện lên mấy dòng bình luận:

[Bảo bối à đừng! Nhất định đừng ném tú cầu cho tên Ứng Phi Hồng giả tạo ích kỷ đó nha!]

[Rõ ràng nữ phụ thiện lương, vừa xinh đẹp vừa có quyền thế. Đáng tiếc mắt nhìn người quá kém, lại đi thích tên nam chính cặn bã.]

[Đúng vậy! Không chỉ khiến Hoàng đế c.h.ế.t không toàn thây, mà cô ấy còn bị lột sạch quần áo ném vào doanh trại, cuối cùng bị làm nhục đến chết.]

Hả?!

Tay ta run lên, lỡ tay ném tú cầu về phía... tên tiểu thị vệ đang duy trì trật tự ở dưới đài.

Bình luận lại sôi nổi:

[Má ơi! Sao khác với cốt truyện vậy? Cái tú cầu này lại ném trúng tên đại phản diện đang ủ rũ trong góc kia rồi sao?]

1

Ta nhíu mày, sao lại rơi vào tay tên gọi là đại phản diện kia rồi?

Chết tiệt, kiểu gì cũng chết.

May thay, những bình luận tiếp theo đã an ủi ta phần nào:

[Chẳng lẽ ông trời mở mắt, Cửu Cửu đáng thương của chúng ta cuối cùng cũng được nữ phụ để ý rồi sao?!]

[Huhu, tui thật sự không cam lòng. Sau khi nữ phụ c.h.ế.t thảm, hắn như phát điên mà nhắm vào nam chính. Đáng tiếc không có hào quang nam chính nên cuối cùng bị vạn tiễn xuyên tim, trước khi c.h.ế.t vẫn nắm chặt túi thơm của nữ phụ nói xin lỗi. (Buồn.jpg)]

[Tui mặc kệ, tui đồng ý hôn sự này! Hai người phải dính chặt nhau nha!]

Nhìn những bình luận sôi nổi kia, ta đại khái đã hiểu.

Ta là nữ phụ bi thảm trong một quyển truyện.

Ứng Phi Hồng, thanh mai trúc mã của ta, là nam chính trong truyện.

Ta là đá kê chân trên con đường quyền lực của hắn, là vật cản trên con đường truy thê của hắn.

Cuối cùng, khi không còn giá trị lợi dụng nữa, bị hắn đá một cái, rơi vào kết cục thê thảm.



Còn tên phản diện độc ác kia chính là Cửu Thiên Tuế Mạc Thượng Trần đương triều.

Hắn yêu ta tha thiết, sau khi ta c.h.ế.t còn liều mạng báo thù cho ta.

Nhưng điều này, ta rất hoài nghi.

Ta chưa từng tiếp xúc với Mạc Thượng Trần, hiểu biết về hắn chỉ giới hạn trong lời kể của người khác.

Trong các bữa tiệc, thỉnh thoảng gặp mặt vài lần, hắn đối với ai cũng khinh thường, kể cả ta.

Đang nghĩ ngợi, phía dưới bỗng nhiên cãi nhau.

"Tú cầu này là phải ném cho ta! Tên nô tài kia mau trả lại cho ta!"

Ứng Phi Hồng tức giận, đưa tay muốn cướp tú cầu trong tay thị vệ.

Thị vệ không nói gì, né tránh một cách dễ dàng.

Đừng nói tú cầu, ngay cả góc áo của hắn Ứng Phi Hồng cũng không chạm được.

Xung quanh mơ hồ vang lên tiếng cười nhạo hắn.

Không cướp được tú cầu còn mất mặt, Ứng Phi Hồng thẹn quá hóa giận:

"Ngươi còn không dừng lại, ngươi có tin ta g.i.ế.c cả nhà ngươi không!"

Hành động này đã khiến mọi người bất mãn:

"Rõ ràng là tuyển chọn phò mã bằng tú cầu, người ta bắt được tú cầu là do vận may hoặc bản lĩnh của người ta, thiếu tướng quân có phải quá ngang ngược rồi không?"

"Đúng vậy! Tú cầu này cho dù muốn lấy lại cũng phải do công chúa lên tiếng chứ!"

"Suỵt, nhỏ tiếng thôi. Thiếu tướng quân không phải người dễ chọc đâu, để hắn nghe được chúng ta cũng không xong đâu!"

Ta cũng không nhịn được nữa, vội vàng bước xuống.

"Bắt được tú cầu của ta thì chính là phò mã của ta, người của ta mà Ứng Phi Hồng ngươi cũng dám động vào?"

Mọi người đều nhìn về phía ta, bình luận cũng bắt đầu trôi:

[Đúng vậy, công chúa người ta tuyển phò mã, nam chính cứ như tên hề ở đây làm trò.]



[A a a nữ phụ ngầu rồi ngầu rồi! Người của ta, ta che chở, hiểu chưa?!]

Ứng Phi Hồng hơi sững sờ.

Hắn bước nhanh đến trước mặt ta, giọng điệu không tốt:

"Nàng đang làm cái trò gì vậy? Mấy ngày trước nàng không phải nói, phò mã của nàng chỉ có thể là ta sao?!"

2

Ừm, ta thật sự đã nói vậy.

Nhưng, thì sao chứ?

"Ngươi có bằng chứng gì? Ai thấy được? Chỉ bằng lời nói vu khống của ngươi thôi sao?"

Chỉ cần ta không thừa nhận, tất cả đều là hắn tự chuốc lấy nhục.

Hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận, dường như không hiểu tại sao ta, người trước đây luôn ngoan ngoãn nghe lời hắn, bây giờ lại làm hắn mất mặt trước đám đông như vậy.

Trong đám đông vang lên tiếng xì xào: "Phụt! Nhìn như vậy, Ứng tướng quân cũng khá buồn cười đấy."

Câu nói này đã chọc vào thần kinh của Ứng Phi Hồng, hắn đưa tay muốn túm lấy ta: "Kỳ Vân Thư, rốt cuộc nàng đang giở trò gì vậy?!"

Ta còn chưa kịp hất tay hắn ra, Ứng Phi Hồng đã "bịch" một tiếng, úp mặt xuống đất, quỳ lạy ta một cái.

Ta: "?"

Bình luận lướt qua: [A!!! Hành trình sủng thê bắt đầu rồi!]

[Cửu Cửu đúng là chiến lực đỉnh cao trong truyện! Chỉ cần nhẹ nhàng b.ắ.n ra một luồng nội lực, đã có thể đánh cho nam chính lăn lộn trên đất!]

Giọng nói cao quý lạnh lùng đột nhiên vang lên:

"Dám trực tiếp gọi tên húy của công chúa hoàng thất, Ứng Phi Hồng, ngươi thật to gan."

Tên thị vệ bên cạnh lúc này đã tháo mũ giáp che mặt, lộ ra khuôn mặt đẹp như tranh vẽ.

Trong đám đông vang lên tiếng kinh hô: "Cửu Thiên Tuế?!"

Ứng Phi Hồng vừa mới bò dậy khỏi mặt đất đang định nổi đóa, nhưng khi nhìn thấy là Mạc Thượng Trần, lập tức im bặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Vọng Vân Thư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook