Chương 2
Tín Tử
16/12/2024
Hắn hít sâu một hơi, cứng nhắc nở nụ cười:
"Cửu Thiên Tuế, ngài không ngồi ở Đông Xưởng xử lý công việc, sao lại cải trang thành thị vệ đến đây?"
Với thái độ khinh thường mọi người của Mạc Thượng Trần, ta không hề nghi ngờ hắn sẽ lạnh lùng nói một câu: "Thích."
Đến lúc đó không chỉ uy nghiêm hoàng thất bị sỉ nhục, mà ta cũng rất có thể vì đủ thứ rắc rối mà cuối cùng phải gả cho Ứng Phi Hồng, rơi vào kết cục c.h.ế.t thảm.
Vì vậy, không đợi Mạc Thượng Trần trả lời, ta lập tức chạy đến trước mặt hắn, lớn tiếng nói:
"Hắn đương nhiên là đến để làm phò mã của ta!"
Nói xong, ta không quên liếc xéo Ứng Phi Hồng một cái: "Ngươi tưởng ai cũng giống ngươi sao? Thích phá đám người khác."
Sắc mặt Ứng Phi Hồng khó coi, không cam lòng nói:
"Vân Thư, chúng ta thanh mai trúc mã, tình sâu nghĩa nặng."
Ta cười lạnh: "Đó chỉ là ngươi tự mình đa tình thôi."
Nói xong, ta nắm lấy tay Mạc Thượng Trần.
Ta cảm nhận được Mạc Thượng Trần khựng người, nhưng không hất tay ta ra.
"Người ta yêu, từ đầu đến cuối chỉ có Cửu Thiên Tuế."
Ta quay người đối diện với Mạc Thượng Trần, chàng đang yên lặng đứng đó, như thể tất cả những điều này không liên quan đến chàng.
Ta lại bắt đầu buồn bực, chàng thích ta sao? Chẳng nhìn ra chút nào.
[A a a a! Nữ chính vậy mà lại tỏ tình!!! Cửu Cửu mau! Hôn nàng ấy đi!]
[Ta lập tức đi khiêng sổ hộ khẩu đến đây!]
[Đừng thấy Cửu Cửu bình tĩnh như vậy, trong lòng chắc đã nghĩ đến cả tên con rồi.]
Những bình luận bất ngờ xuất hiện đã cho ta sự tự tin to lớn, ta dè dặt hỏi:
"Mạc Thượng Trần, chàng có đồng ý làm phò mã của ta không?"
Mạc Thượng Trần khẽ nhướn mày, vẫn là bộ dạng không d.a.o động:
"Đồng ý." Nhưng giọng nói của chàng lại kiên định và rõ ràng.
"Vậy thì, từ hôm nay trở đi, chàng chính là phò mã của Kỳ Vân Thư ta."
Ta mặc kệ Ứng Phi Hồng đang xanh mặt và đám đông ồn ào.
Dẫn Mạc Thượng Trần về phía hoàng cung.
Bình luận lại hiện lên trước mắt:
[Được rồi, tui tuyên bố, đây chính là đại kết cục!]
[Từ nay về sau công chúa và Cửu Cửu sống hạnh phúc bên nhau!]
Nhưng điều này là không thể.
Ta phải làm gì đó để thay đổi số phận đã định sẵn.
3
Trong Dưỡng Tâm điện, phụ hoàng đang nhìn chúng ta với vẻ mặt phức tạp.
Nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của ông, ta rất chu đáo kéo ông vào góc tường nói nhỏ.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo ta đã bị oanh tạc:
"Con gái, con làm sao vậy? Từ nhỏ đến lớn không phải con đều thích thằng nhóc nhà họ Ứng sao?
"Cho dù con không thích nó nữa, con dẫn ai về cũng được, sao lại dẫn Mạc Thượng Trần về!”
"Hắn ta là Diêm Vương sống nổi tiếng đấy! Nếu con bị bắt nạt, cha con cũng không dám ra mặt bênh vực con đâu!"
Đông Xưởng là do Mạc Thượng Trần một tay dựng lên, không chịu sự quản lý của hoàng quyền.
Nghe đồn bên trong có cả triệu ám vệ, chỉ cần Mạc Thượng Trần mở miệng, cả kinh thành có thể biến mất trong một đêm.
Thêm vào đó, bản thân Mạc Thượng Trần có tính cách quỷ quyệt khó lường, cũng khó trách Ứng Phi Hồng và phụ hoàng ta đều sợ hắn như vậy.
Nhưng ta không sợ, ta bắt đầu bịa chuyện:
"Phụ hoàng à! Chàng nào phải Diêm Vương sống gì đâu! Chàng đã hứa với con rồi, sau khi chúng ta thành thân! Chàng sẽ đối xử tốt với con cả đời.
"Hơn nữa! Phụ hoàng xem chàng vừa tuấn tú vừa có quyền thế, sau này còn có thể cùng con quán xuyến gia nghiệp."
Phụ hoàng liếc ta một cái: "Con có gia nghiệp gì?"
Ta cười hì hì: "Gia nghiệp của người chứ sao! Giang sơn rộng lớn như vậy của người không phải để lại cho con thừa kế sao?"
Ông ấy thổi râu trừng mắt: "Con nằm mơ đi! Ta có nói gì đâu."
Phụ hoàng là Hoàng đế, nhưng lại không màng dị nghị, cả đời chỉ có mẫu hậu là hoàng hậu.
Kể từ khi mẫu hậu mất sớm, là đứa con duy nhất của bà.
Phụ hoàng từ nhỏ đã cưng chiều ta vô cùng, nếu như ta muốn hái sao, ông ấy cũng sẽ nghĩ cách hái trăng xuống cho ta.
Gần như mọi người đều ngầm thừa nhận sự thật, ai lấy được ta, người đó chính là người thừa kế ngai vàng tiếp theo.
Nghĩ kỹ lại, những lời thề non hẹn biển mà Ứng Phi Hồng dành cho ta từ nhỏ, chẳng có chút chân thành nào, tất cả đều là lợi dụng.
May mà phát hiện kịp thời, ta còn cơ hội cứu vãn.
Tướng quân phủ cũng là gia tộc quyền quý bậc nhất, nếu như vội vàng tìm người làm phò mã, nhất định sẽ bị bọn họ hãm hại đến chết.
Còn Mạc Thượng Trần thì không, Tướng quân phủ cũng không dám đi tìm chàng gây phiền phức.
Nghĩ đến đây, ta ôm lấy cánh tay phụ hoàng làm nũng:
"Con mặc kệ, con muốn gả cho chàng!"
Phụ hoàng từ trước đến nay không chịu nổi chiêu này, nhưng lúc này ông ấy vẫn còn do dự.
Đợi hồi lâu, ông ấy mới ngập ngừng lên tiếng:
"Vân Vân à, con cũng biết thân phận của Mạc Thượng Trần, phụ hoàng lo lắng, con sau này phương diện đó... sẽ không hạnh phúc..."
Ban đầu ta còn chưa hiểu ý ông ấy là gì, cho đến khi ta nhìn thấy bình luận dày đặc.
[Hai người này nói chuyện trước mặt Cửu Cửu cũng thôi đi, vậy mà còn nghi ngờ hắn không được?!]
[Theo một tác giả giấu tên tiết lộ, Cửu Cửu nhà chúng ta là người nổi tiếng giỏi chăn gối.]
[Lầu trên, chuyện này thật sự có thể nói ra sao?]
"Cửu Thiên Tuế, ngài không ngồi ở Đông Xưởng xử lý công việc, sao lại cải trang thành thị vệ đến đây?"
Với thái độ khinh thường mọi người của Mạc Thượng Trần, ta không hề nghi ngờ hắn sẽ lạnh lùng nói một câu: "Thích."
Đến lúc đó không chỉ uy nghiêm hoàng thất bị sỉ nhục, mà ta cũng rất có thể vì đủ thứ rắc rối mà cuối cùng phải gả cho Ứng Phi Hồng, rơi vào kết cục c.h.ế.t thảm.
Vì vậy, không đợi Mạc Thượng Trần trả lời, ta lập tức chạy đến trước mặt hắn, lớn tiếng nói:
"Hắn đương nhiên là đến để làm phò mã của ta!"
Nói xong, ta không quên liếc xéo Ứng Phi Hồng một cái: "Ngươi tưởng ai cũng giống ngươi sao? Thích phá đám người khác."
Sắc mặt Ứng Phi Hồng khó coi, không cam lòng nói:
"Vân Thư, chúng ta thanh mai trúc mã, tình sâu nghĩa nặng."
Ta cười lạnh: "Đó chỉ là ngươi tự mình đa tình thôi."
Nói xong, ta nắm lấy tay Mạc Thượng Trần.
Ta cảm nhận được Mạc Thượng Trần khựng người, nhưng không hất tay ta ra.
"Người ta yêu, từ đầu đến cuối chỉ có Cửu Thiên Tuế."
Ta quay người đối diện với Mạc Thượng Trần, chàng đang yên lặng đứng đó, như thể tất cả những điều này không liên quan đến chàng.
Ta lại bắt đầu buồn bực, chàng thích ta sao? Chẳng nhìn ra chút nào.
[A a a a! Nữ chính vậy mà lại tỏ tình!!! Cửu Cửu mau! Hôn nàng ấy đi!]
[Ta lập tức đi khiêng sổ hộ khẩu đến đây!]
[Đừng thấy Cửu Cửu bình tĩnh như vậy, trong lòng chắc đã nghĩ đến cả tên con rồi.]
Những bình luận bất ngờ xuất hiện đã cho ta sự tự tin to lớn, ta dè dặt hỏi:
"Mạc Thượng Trần, chàng có đồng ý làm phò mã của ta không?"
Mạc Thượng Trần khẽ nhướn mày, vẫn là bộ dạng không d.a.o động:
"Đồng ý." Nhưng giọng nói của chàng lại kiên định và rõ ràng.
"Vậy thì, từ hôm nay trở đi, chàng chính là phò mã của Kỳ Vân Thư ta."
Ta mặc kệ Ứng Phi Hồng đang xanh mặt và đám đông ồn ào.
Dẫn Mạc Thượng Trần về phía hoàng cung.
Bình luận lại hiện lên trước mắt:
[Được rồi, tui tuyên bố, đây chính là đại kết cục!]
[Từ nay về sau công chúa và Cửu Cửu sống hạnh phúc bên nhau!]
Nhưng điều này là không thể.
Ta phải làm gì đó để thay đổi số phận đã định sẵn.
3
Trong Dưỡng Tâm điện, phụ hoàng đang nhìn chúng ta với vẻ mặt phức tạp.
Nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của ông, ta rất chu đáo kéo ông vào góc tường nói nhỏ.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo ta đã bị oanh tạc:
"Con gái, con làm sao vậy? Từ nhỏ đến lớn không phải con đều thích thằng nhóc nhà họ Ứng sao?
"Cho dù con không thích nó nữa, con dẫn ai về cũng được, sao lại dẫn Mạc Thượng Trần về!”
"Hắn ta là Diêm Vương sống nổi tiếng đấy! Nếu con bị bắt nạt, cha con cũng không dám ra mặt bênh vực con đâu!"
Đông Xưởng là do Mạc Thượng Trần một tay dựng lên, không chịu sự quản lý của hoàng quyền.
Nghe đồn bên trong có cả triệu ám vệ, chỉ cần Mạc Thượng Trần mở miệng, cả kinh thành có thể biến mất trong một đêm.
Thêm vào đó, bản thân Mạc Thượng Trần có tính cách quỷ quyệt khó lường, cũng khó trách Ứng Phi Hồng và phụ hoàng ta đều sợ hắn như vậy.
Nhưng ta không sợ, ta bắt đầu bịa chuyện:
"Phụ hoàng à! Chàng nào phải Diêm Vương sống gì đâu! Chàng đã hứa với con rồi, sau khi chúng ta thành thân! Chàng sẽ đối xử tốt với con cả đời.
"Hơn nữa! Phụ hoàng xem chàng vừa tuấn tú vừa có quyền thế, sau này còn có thể cùng con quán xuyến gia nghiệp."
Phụ hoàng liếc ta một cái: "Con có gia nghiệp gì?"
Ta cười hì hì: "Gia nghiệp của người chứ sao! Giang sơn rộng lớn như vậy của người không phải để lại cho con thừa kế sao?"
Ông ấy thổi râu trừng mắt: "Con nằm mơ đi! Ta có nói gì đâu."
Phụ hoàng là Hoàng đế, nhưng lại không màng dị nghị, cả đời chỉ có mẫu hậu là hoàng hậu.
Kể từ khi mẫu hậu mất sớm, là đứa con duy nhất của bà.
Phụ hoàng từ nhỏ đã cưng chiều ta vô cùng, nếu như ta muốn hái sao, ông ấy cũng sẽ nghĩ cách hái trăng xuống cho ta.
Gần như mọi người đều ngầm thừa nhận sự thật, ai lấy được ta, người đó chính là người thừa kế ngai vàng tiếp theo.
Nghĩ kỹ lại, những lời thề non hẹn biển mà Ứng Phi Hồng dành cho ta từ nhỏ, chẳng có chút chân thành nào, tất cả đều là lợi dụng.
May mà phát hiện kịp thời, ta còn cơ hội cứu vãn.
Tướng quân phủ cũng là gia tộc quyền quý bậc nhất, nếu như vội vàng tìm người làm phò mã, nhất định sẽ bị bọn họ hãm hại đến chết.
Còn Mạc Thượng Trần thì không, Tướng quân phủ cũng không dám đi tìm chàng gây phiền phức.
Nghĩ đến đây, ta ôm lấy cánh tay phụ hoàng làm nũng:
"Con mặc kệ, con muốn gả cho chàng!"
Phụ hoàng từ trước đến nay không chịu nổi chiêu này, nhưng lúc này ông ấy vẫn còn do dự.
Đợi hồi lâu, ông ấy mới ngập ngừng lên tiếng:
"Vân Vân à, con cũng biết thân phận của Mạc Thượng Trần, phụ hoàng lo lắng, con sau này phương diện đó... sẽ không hạnh phúc..."
Ban đầu ta còn chưa hiểu ý ông ấy là gì, cho đến khi ta nhìn thấy bình luận dày đặc.
[Hai người này nói chuyện trước mặt Cửu Cửu cũng thôi đi, vậy mà còn nghi ngờ hắn không được?!]
[Theo một tác giả giấu tên tiết lộ, Cửu Cửu nhà chúng ta là người nổi tiếng giỏi chăn gối.]
[Lầu trên, chuyện này thật sự có thể nói ra sao?]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.