Chương 14: Bài hát của Flucke
Alfred Hitchcock
13/04/2016
- Tôi không thể lặn đủ sâu để đến xác tàu.
Constance đang đứng trong buồng lái đối diện với Oscar Slater.
- Vậy thì làm sao...?
- Xin ông đừng ngắt lời tôi. Ông cứ trả lời các câu hỏi của tôi. Tôi cần mọi thông tin mà ông có thể cho biết. Đồng ý không?
Oscar Slater nhìn cô gái. Hannibal nhìn thấy ánh mắt tức giận của ông.
- Lại câu hỏi nữa? Được. Cô cần biết gì?
- Cái hộp... với máy tính nằm chính xác chỗ nào?
- Thì, những gì có giá...
Slater cố gắng nhìn thẳng vào mắt Constance Carmel.
- Ý tôi muốn nói cái duy nhất đáng được ta quan tâm nằm dưới cái giường trong phòng.
- Có cột lại không?
- Không.
Oscar Slater bối rối quay mặt đi.
- Ba cô định cho thuyền cứu hộ xuống, Slater giải thích. Chúng tôi định sẽ mang hộp đi cùng. Rồi... không kịp. Nước tràn ngập vào tàu...
Oscar Slater cay đắng nhún vai.
- Chúng tôi đã buộc phải bỏ hộp lại.
- Cửa phòng có khóa không?
- Không, nó bị kẹt ở vị trí mở. Cô biết mà, phải không?
Constance gật đầu. Cô đi câu cá cùng ba từ lúc mười tuổi. Cô biết từng chi tiết trên tàu.
- Tôi biết, Constance nói. Có những cái móc to bằng đồng trên boong. Ba dùng giữ cửa mở để rẽ vào lấy chút bia, cả khi đang lái.
- Đúng rồi.
Oscar Slater lại nhìn Constance Carmel.
- Hộp trông ra sao?
- Xanh lục sậm. Bằng thép. Dài sáu mươi phân. Khoảng chừng vậy.
- Có tay cầm không?
- Có tay cầm bằng kim loại trên nắp.
- Tôi sẽ cần dây.
Constance đang nghĩ cách tốt nhất để lấy hộp ra khỏi xác tàu.
- Một sợi dây dài, chắc. . . và cái móc áo bằng sắt.
- Không có vấn đề gì.
Hannibal cầm bánh lái, trong khi Slater đi tìm những thứ Constance yêu cầu. Constance dùng sức tay bẻ móc áo thành hình thoi. Rồi cô bẻ cái móc sao cho song song với khung.
Sau đó cô quấn sợi dây nylon, cột một đầu vào móc áo.
- Thôi, cô nói. Tôi đi đây...
Peter bước lên.
- Nếu chị muốn... Peter bắt đầu nói.
Peter không hề muốn đi theo Constance. Sau những gì xảy ra, Peter cảm giác như đã lặn quá đủ rồi. Nhưng Peter cảm thấy cần phải ngỏ lời. Peter không biết tại sao, nhưng nếu không ngỏ lời, Peter sẽ cảm thấy mình bị mất mặt.
- Nếu chị muốn, Peter nói, em sẽ đi cùng chị.
Constance mỉm cười.
- Không, Peter à. Cậu nên ở lại đây, lỡ có gì không ổn.
Peter mỉm cười tỏ vẻ biết ơn. Có lẽ Constance muốn tha cho Peter. Nhưng cô đã làm mà không hề hạ thấp Peter.
Peter nhìn thấy Constance treo sợi dây lên vai, đeo mặt nạ, rồi ngã xuống biển.
Fluke đang ngủ gật cách tàu vài mét. Nó mở mắt ra ngay khi Constance bơi về phía nó, và cũng bơi nhanh đến cô gái. Suốt một phút, Constance vuốt đầu con cá voi. Peter thấy Constance đang nói chuyện với Fluke, nhưng không nghe được cô nói gì.
Sau này, khi nghĩ lại, Peter không tài nào tưởng tượng được bằng cách nào Constance đã giải thích cho Fluke nghe những gì nó phải làm. Chắc chắn là không phải bằng lời rồi. Nhưng cũng có thể cá voi không cần từ ngữ để hiểu?
Peter nhớ lại những cảm giác khi quan sát Constance và con cá voi trong hồ bơi nhà Slater. Tình bạn, lòng tin kết nối cả hai quá sâu sắc đến nỗi dường như cả hai có cùng một ý chí. Những gì Constance muốn, thì Fluke cũng muốn.
Cả hai lặn xuống. Hannibal không rời mắt khỏi màn hình. Thám tử trưởng nhìn thấy vệt sáng tròn xuất hiện đâu đó dưới đáy biển khi Constance bật đèn trên đầu Fluke lên. Hannibal nhìn theo chùm sáng nhảy múa trong nước sâu đen tối. Một đàn cá nhỏ băng qua màn hình.
Rồi lại thấy đáy: cát, sỏi, đá phủ đầy vỏ sò.
Slater cầm bánh lái, phía sau. Hannibal cảm thấy ông càng lúc càng căng thẳng thêm.
Đột nhiên caméra trên đầu Fluke quay trúng mũi tàu.
- Tàu kìa! Peter kêu và bước lại gần Hannibal.
Mũi tàu lớn dần, chiếm đầy vòng tròn sáng. Rồi nó biến mất, nhanh như tấm bảng trên đường cao tốc. Bây giờ đèn sáng đang chiếu boong tàu. Hannibal nhìn thấy thanh bánh lái. Vệt sáng tròn tối đi một hồi, rồi lại sáng lên, sáng lên nhiều. Hannibal nhìn thấy ghế, cửa sổ tròn...
Fluke đã chui vào phòng!
Suốt vài giây, hình ảnh nối tiếp nhau nhanh đến nỗi không kịp nhìn đó là gì. Slater nóng lòng dữ dội.
Rồi hình ảnh ngưng không nhảy múa nữa. Camera dừng lại một vật cố định, hiện rõ dần lên.
Đó là một hộp kim loại.
- Nó kia rồi!
Slaler cúi qua bánh lái, như thể ông có thể chụp lấy cái hộp xuất hiện trên màn hình.
Cái hộp lớn dần; nó lắp đầy vệt sáng tròn khi Fluke tiến gần.
Đột nhiên nó như ngã xuống rồi biến mất hắn. Trên màn hình chỉ còn một vòng tròn trắng. Trống không.
Rồi mọi thứ tiếp tục lại. Hình ảnh diễu hành nhanh đến nỗi không phân biệt được. Có lúc Hannibal tưởng như nhìn thấy lan can tàu. .. Vòng tròn nước lại xuất hiện. Fluke đang trở lên mặt nước.
- Con vật này ngu quá! Slater gầm gừ, hai tay xiết chặt bánh lái. Nó không thèm kéo cái hộp lên thử!
Rồi ông giận dữ quay sang nhìn bờ.
Nhưng Hannibal không còn chú ý đến Slater nữa. Cậu vừa mới để ý thấy trên màn hình một điều mà Oscar Slater không thấy: hình ảnh Constance đang bơi. Bàn tay cô thò đến ống kính, ánh sáng biến mất khỏi màn hình và màn hình trở nên đen thui. Constance đã tắt caméra.
- Cậu cầm bánh lái đi! Slater ra lệnh cho Peter. Cầm cho thẳng nhé!
Rồi Slater chạy ra xem bên ngoài.
Hannibal đi theo Slater, trong khi Peter cầm bánh lái, rồi lặng lẽ ra phía sau, đứng cạnh tủ ngăn, chờ đợi.
Không phải chờ lâu. Cách tàu hai chục mét, cái đầu của Constance đột nhiên xuất hiện. Dây không còn quấn quanh vai cô nữa.
Fluke bơi cạnh cô gái. Khi con cá voi ngước đầu lên, Hannibal để ý thấy một cái khác nữa. Caméra và đèn đã biến mất… thay vào đó là một cái hộp kim loại xanh lục cột ở dây cương quấn quanh đầu Fluke.
Hannibal mở ngăn ra, lấy cái túi nhựa mà Peter đã giấu trong đó. Hannibal xé túi lấy radio nhỏ ra. Thám tử trưởng mở ăng ten thật dài, rồi bật máy ở chế độ “phát”.
- Bob, Hannibal thì thầm vào micro. Bob ơi, phát nhạc đi!
Hannibal liếc nhìn Oscar Slater. Người đàn ông trọc đầu đang cúi xuống nước gọi Constance:
- Đem lại đây cho tôi! Đem cái hộp lại đây! Nghe không?
Trong khi đó Hannibal đang nóng lòng lặp lại:
- Phát nhạc đi. Bob ơi! Bật bài hát của Fluke lên!
Constance đang đứng trong buồng lái đối diện với Oscar Slater.
- Vậy thì làm sao...?
- Xin ông đừng ngắt lời tôi. Ông cứ trả lời các câu hỏi của tôi. Tôi cần mọi thông tin mà ông có thể cho biết. Đồng ý không?
Oscar Slater nhìn cô gái. Hannibal nhìn thấy ánh mắt tức giận của ông.
- Lại câu hỏi nữa? Được. Cô cần biết gì?
- Cái hộp... với máy tính nằm chính xác chỗ nào?
- Thì, những gì có giá...
Slater cố gắng nhìn thẳng vào mắt Constance Carmel.
- Ý tôi muốn nói cái duy nhất đáng được ta quan tâm nằm dưới cái giường trong phòng.
- Có cột lại không?
- Không.
Oscar Slater bối rối quay mặt đi.
- Ba cô định cho thuyền cứu hộ xuống, Slater giải thích. Chúng tôi định sẽ mang hộp đi cùng. Rồi... không kịp. Nước tràn ngập vào tàu...
Oscar Slater cay đắng nhún vai.
- Chúng tôi đã buộc phải bỏ hộp lại.
- Cửa phòng có khóa không?
- Không, nó bị kẹt ở vị trí mở. Cô biết mà, phải không?
Constance gật đầu. Cô đi câu cá cùng ba từ lúc mười tuổi. Cô biết từng chi tiết trên tàu.
- Tôi biết, Constance nói. Có những cái móc to bằng đồng trên boong. Ba dùng giữ cửa mở để rẽ vào lấy chút bia, cả khi đang lái.
- Đúng rồi.
Oscar Slater lại nhìn Constance Carmel.
- Hộp trông ra sao?
- Xanh lục sậm. Bằng thép. Dài sáu mươi phân. Khoảng chừng vậy.
- Có tay cầm không?
- Có tay cầm bằng kim loại trên nắp.
- Tôi sẽ cần dây.
Constance đang nghĩ cách tốt nhất để lấy hộp ra khỏi xác tàu.
- Một sợi dây dài, chắc. . . và cái móc áo bằng sắt.
- Không có vấn đề gì.
Hannibal cầm bánh lái, trong khi Slater đi tìm những thứ Constance yêu cầu. Constance dùng sức tay bẻ móc áo thành hình thoi. Rồi cô bẻ cái móc sao cho song song với khung.
Sau đó cô quấn sợi dây nylon, cột một đầu vào móc áo.
- Thôi, cô nói. Tôi đi đây...
Peter bước lên.
- Nếu chị muốn... Peter bắt đầu nói.
Peter không hề muốn đi theo Constance. Sau những gì xảy ra, Peter cảm giác như đã lặn quá đủ rồi. Nhưng Peter cảm thấy cần phải ngỏ lời. Peter không biết tại sao, nhưng nếu không ngỏ lời, Peter sẽ cảm thấy mình bị mất mặt.
- Nếu chị muốn, Peter nói, em sẽ đi cùng chị.
Constance mỉm cười.
- Không, Peter à. Cậu nên ở lại đây, lỡ có gì không ổn.
Peter mỉm cười tỏ vẻ biết ơn. Có lẽ Constance muốn tha cho Peter. Nhưng cô đã làm mà không hề hạ thấp Peter.
Peter nhìn thấy Constance treo sợi dây lên vai, đeo mặt nạ, rồi ngã xuống biển.
Fluke đang ngủ gật cách tàu vài mét. Nó mở mắt ra ngay khi Constance bơi về phía nó, và cũng bơi nhanh đến cô gái. Suốt một phút, Constance vuốt đầu con cá voi. Peter thấy Constance đang nói chuyện với Fluke, nhưng không nghe được cô nói gì.
Sau này, khi nghĩ lại, Peter không tài nào tưởng tượng được bằng cách nào Constance đã giải thích cho Fluke nghe những gì nó phải làm. Chắc chắn là không phải bằng lời rồi. Nhưng cũng có thể cá voi không cần từ ngữ để hiểu?
Peter nhớ lại những cảm giác khi quan sát Constance và con cá voi trong hồ bơi nhà Slater. Tình bạn, lòng tin kết nối cả hai quá sâu sắc đến nỗi dường như cả hai có cùng một ý chí. Những gì Constance muốn, thì Fluke cũng muốn.
Cả hai lặn xuống. Hannibal không rời mắt khỏi màn hình. Thám tử trưởng nhìn thấy vệt sáng tròn xuất hiện đâu đó dưới đáy biển khi Constance bật đèn trên đầu Fluke lên. Hannibal nhìn theo chùm sáng nhảy múa trong nước sâu đen tối. Một đàn cá nhỏ băng qua màn hình.
Rồi lại thấy đáy: cát, sỏi, đá phủ đầy vỏ sò.
Slater cầm bánh lái, phía sau. Hannibal cảm thấy ông càng lúc càng căng thẳng thêm.
Đột nhiên caméra trên đầu Fluke quay trúng mũi tàu.
- Tàu kìa! Peter kêu và bước lại gần Hannibal.
Mũi tàu lớn dần, chiếm đầy vòng tròn sáng. Rồi nó biến mất, nhanh như tấm bảng trên đường cao tốc. Bây giờ đèn sáng đang chiếu boong tàu. Hannibal nhìn thấy thanh bánh lái. Vệt sáng tròn tối đi một hồi, rồi lại sáng lên, sáng lên nhiều. Hannibal nhìn thấy ghế, cửa sổ tròn...
Fluke đã chui vào phòng!
Suốt vài giây, hình ảnh nối tiếp nhau nhanh đến nỗi không kịp nhìn đó là gì. Slater nóng lòng dữ dội.
Rồi hình ảnh ngưng không nhảy múa nữa. Camera dừng lại một vật cố định, hiện rõ dần lên.
Đó là một hộp kim loại.
- Nó kia rồi!
Slaler cúi qua bánh lái, như thể ông có thể chụp lấy cái hộp xuất hiện trên màn hình.
Cái hộp lớn dần; nó lắp đầy vệt sáng tròn khi Fluke tiến gần.
Đột nhiên nó như ngã xuống rồi biến mất hắn. Trên màn hình chỉ còn một vòng tròn trắng. Trống không.
Rồi mọi thứ tiếp tục lại. Hình ảnh diễu hành nhanh đến nỗi không phân biệt được. Có lúc Hannibal tưởng như nhìn thấy lan can tàu. .. Vòng tròn nước lại xuất hiện. Fluke đang trở lên mặt nước.
- Con vật này ngu quá! Slater gầm gừ, hai tay xiết chặt bánh lái. Nó không thèm kéo cái hộp lên thử!
Rồi ông giận dữ quay sang nhìn bờ.
Nhưng Hannibal không còn chú ý đến Slater nữa. Cậu vừa mới để ý thấy trên màn hình một điều mà Oscar Slater không thấy: hình ảnh Constance đang bơi. Bàn tay cô thò đến ống kính, ánh sáng biến mất khỏi màn hình và màn hình trở nên đen thui. Constance đã tắt caméra.
- Cậu cầm bánh lái đi! Slater ra lệnh cho Peter. Cầm cho thẳng nhé!
Rồi Slater chạy ra xem bên ngoài.
Hannibal đi theo Slater, trong khi Peter cầm bánh lái, rồi lặng lẽ ra phía sau, đứng cạnh tủ ngăn, chờ đợi.
Không phải chờ lâu. Cách tàu hai chục mét, cái đầu của Constance đột nhiên xuất hiện. Dây không còn quấn quanh vai cô nữa.
Fluke bơi cạnh cô gái. Khi con cá voi ngước đầu lên, Hannibal để ý thấy một cái khác nữa. Caméra và đèn đã biến mất… thay vào đó là một cái hộp kim loại xanh lục cột ở dây cương quấn quanh đầu Fluke.
Hannibal mở ngăn ra, lấy cái túi nhựa mà Peter đã giấu trong đó. Hannibal xé túi lấy radio nhỏ ra. Thám tử trưởng mở ăng ten thật dài, rồi bật máy ở chế độ “phát”.
- Bob, Hannibal thì thầm vào micro. Bob ơi, phát nhạc đi!
Hannibal liếc nhìn Oscar Slater. Người đàn ông trọc đầu đang cúi xuống nước gọi Constance:
- Đem lại đây cho tôi! Đem cái hộp lại đây! Nghe không?
Trong khi đó Hannibal đang nóng lòng lặp lại:
- Phát nhạc đi. Bob ơi! Bật bài hát của Fluke lên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.