Chương 15: Cái hộp bị mất
Alfred Hitchcock
13/04/2016
- Hiểu rồi, Babal à. Hết.
Bob tắt radio, bỏ xuống hòn đá bên cạnh mình.
Từ chỗ Bob đang ngồi không thể nhìn thấy chiếc tàu của Oscar Slater. Tàu nằm ở khoảng cách bao xa Bob không hề biết. Nhưng Bob đã đọc nhiều về cá voi, đủ để biết rằng chúng có thính giác nhạy phi thường. Vậy mà cá voi không có tai bên ngoài, mà lại có những tế bào thính giác nhỏ xíu trong lớp da, phía sau tai. Và tai bên trong này hiệu quả hơn tai người nhiều. Cá voi có bộ định vị sóng âm tự nhiên, giúp chúng nghe được tiếng vang của chính chúng với độ chính xác đến nỗi chúng biết được kích thước và hình dạng của những vật chìm dưới nước cách chúng hàng trăm mét, chúng nghe được lời chào hay tiếng kêu cứu của đồng loại đang ở cách đó mấy cây số dưới nước.
Bob cởi áo len và giày ra. Bob lấy máy ghi âm, vẫn còn trong hộp kim loại kín nước, rồi bước xuống nước. Bob đặt và giữ hộp chìm dưới nước, trong khi cuốn băng quay chậm. Bài hát của Fluke đang vang dưới đại dương với hết công suất.
Tất nhiên là không có tai người nào nghe nổi. Nhưng còn Fluke thì sao? Có thể nó sẽ nghe được.
Trên tàu, Hannibal vẫn đứng cạnh tủ ngăn, nhanh nhẹn giấu cái radio.
Cách đó hai mươi mét, Fluke và Constance đang nằm cạnh nhau, thả nổi. Slater vẫn đang la hét, kêu mang hộp
Hannibal đưa tay lên: đó là tín hiệu đã thoả thuận. Có nghĩa là Hannibal đã bắt được liên lạc với Bob.
Constance cũng ra hiệu để trả lời. Cô đã hiểu. Cô vuốt nhẹ đầu Fluke rồi cả hai lặn xuống nước lại.
- Thế này nghĩa là sao? Slater gầm lên.
Oscar Slater lao vào buồng lái, đẩy Peter ra, cầm bánh lái chuyển tàu về điểm Fluke và Constance biến mất.
Tàu gần đến đó, thì Constance trở lên mặt nước. Slater cho tàu dừng lại gần đó, trả bánh lái cho Peter.
- Cô ở yên tại chỗ! Slater trở lên boong tàu và ra lệnh.
Rồi Slater hỏi Constance:
- Cái hộp đâu?
Constance không trả lời. Cô đang cầm đèn và caméra trong tay. Tay kia chụp lấy lan can, tự kéo mình lên tàu.
- Con cá voi đó đâu rồi?
Constance vẫn không trả lời. Cô cởi mặt nạ ra, bỏ bình oxy xuống.
- Nhưng nó đâu rồi? Slater vẫn nói, mắt nhìn xuống biển. Cô hãy cho tôi biết nó đi đâu rồi chứ!
Constance nhún vai.
- Ông hãy thử suy nghĩ đi chứ, ông Slater à.
- Ý cô muốn nói sao?
Slater quay sang Hannibal.
- Đưa cho tôi ống nhòm.
Hannibal đưa cho ông, Slater đưa lên mắt, nhìn đại dương mênh mông quanh mình.
Không thấy Fluke dâu.
- Cá voi thế đấy, Constance nhận xét.
Sau lưng Oscar Slater, Constance nháy mắt với Hannibal.
- Chúng tỏ ra thân thiện, rồi không hiểu tại sao, chúng lại lồng lên rồi biến mất không thèm chào mình.
Slater bỏ ống nhòm xuống.
- Nhưng nó lấy cái hộp của tôi đi rồi! Ông hét lên. Cô cột cái hộp lên đầu nó. Tại sao cô lại làm thế? Slater nghi ngờ hỏi thêm.
- Buộc phải làm thế thôi, Constance lại nhún vai trả lời. Đó là cách duy nhất để mang hộp lên.
- Tại sao cô không tự mình mang lên?
- Tôi ở tuốt dưới đáy. Làm sao tôi có thể bơi trở lên với cái hộp nặng chứa đầy...
- Hộp không nặng. Nó...
- Để tôi nói! Constance la lên. Tôi nói lại, cách duy nhất để mang hộp trở lên là cột vào đầu Fluke thay chỗ caméra.
Constance lấy khăn vắt ở lan can lau mái tóc đen.
- Rất tiếc, ông Slater à, Constance kết luận. Tôi cũng buồn không kém gì ông. Một nửa máy tính là của ba tôi. Tôi cũng bị mất một số tiền bằng ông, khi Fluke bỏ đi như vậy.
- Bỏ đi... Slater lập lại.
Bất lực và cay đắng, Slater lại đưa ống nhòm lên mắt nữa.
- Cô nghĩ con cá voi đó đi đâu rồi? Ông hỏi.
Constance liếc nhìn thám tử trưởng.
- Cậu nghĩ sao Babal? Cô hỏi.
- Đây không phải là ý kiến, Hannibal trả lời, mà chỉ là giả thiết...
Đầu óc Hannibal đang hoạt động cực kỳ nhanh. Bây giờ Fluke có được ít nhất là mười lăm phút đi trước. Dù có cho tàu chạy hết vận tốc, Oscar Slater cũng không thể nào bắt kịp nó. Mà Bob chỉ có một mình ở vịnh. Có thể Bob sẽ cần giúp đỡ.
- Đây chỉ là một giả thiết, Hannibal nói lại, nhưng em nghĩ có thể Fluke quay trở lại vịnh. Sáng nay nó được thả về đại dương từ điểm đó.
- Tại sao nó lại làm một chuyện như thế? Slater ngạc nhiên nhìn Hannibal và hỏi.
- Bản năng cá voi, Hannibal trả lời với vẻ mặt vô tư. Tôi đã nói với ông: đây chỉ là một giả thiết.
- Hừm . . . Slater vừa nói vừa nhìn bờ. Thôi được, Đồng ý. Cậu cầm bánh lái đi. Hướng về vịnh!
Slater bước nhanh trên boong. Hannibal cầm bánh lái thay Peter.
- Tiến hết tốc độ! Slater ra lệnh rồi đưa ống nhòm lên.
- Tuân lệnh thuyền trưởng! Thám tử trưởng trả lời.
“Tiến hết tốc độ” rất phù hợp với Hannibal. Thám tử trưởng cũng nóng lòng muốn về vịnh không kém gì Slater.
Hannibal muốn biết mưu mẹo có thành công không. Có đúng là Fluke đã bị thu hút bởi bài hát của chính nó và đã mang cái hộp kim loại về cho Bob không.
Bởi vì nếu đúng vậy, thì thám tử trưởng có ý định mở cái hộp ra xem trong đó có gì.
Bob tắt radio, bỏ xuống hòn đá bên cạnh mình.
Từ chỗ Bob đang ngồi không thể nhìn thấy chiếc tàu của Oscar Slater. Tàu nằm ở khoảng cách bao xa Bob không hề biết. Nhưng Bob đã đọc nhiều về cá voi, đủ để biết rằng chúng có thính giác nhạy phi thường. Vậy mà cá voi không có tai bên ngoài, mà lại có những tế bào thính giác nhỏ xíu trong lớp da, phía sau tai. Và tai bên trong này hiệu quả hơn tai người nhiều. Cá voi có bộ định vị sóng âm tự nhiên, giúp chúng nghe được tiếng vang của chính chúng với độ chính xác đến nỗi chúng biết được kích thước và hình dạng của những vật chìm dưới nước cách chúng hàng trăm mét, chúng nghe được lời chào hay tiếng kêu cứu của đồng loại đang ở cách đó mấy cây số dưới nước.
Bob cởi áo len và giày ra. Bob lấy máy ghi âm, vẫn còn trong hộp kim loại kín nước, rồi bước xuống nước. Bob đặt và giữ hộp chìm dưới nước, trong khi cuốn băng quay chậm. Bài hát của Fluke đang vang dưới đại dương với hết công suất.
Tất nhiên là không có tai người nào nghe nổi. Nhưng còn Fluke thì sao? Có thể nó sẽ nghe được.
Trên tàu, Hannibal vẫn đứng cạnh tủ ngăn, nhanh nhẹn giấu cái radio.
Cách đó hai mươi mét, Fluke và Constance đang nằm cạnh nhau, thả nổi. Slater vẫn đang la hét, kêu mang hộp
Hannibal đưa tay lên: đó là tín hiệu đã thoả thuận. Có nghĩa là Hannibal đã bắt được liên lạc với Bob.
Constance cũng ra hiệu để trả lời. Cô đã hiểu. Cô vuốt nhẹ đầu Fluke rồi cả hai lặn xuống nước lại.
- Thế này nghĩa là sao? Slater gầm lên.
Oscar Slater lao vào buồng lái, đẩy Peter ra, cầm bánh lái chuyển tàu về điểm Fluke và Constance biến mất.
Tàu gần đến đó, thì Constance trở lên mặt nước. Slater cho tàu dừng lại gần đó, trả bánh lái cho Peter.
- Cô ở yên tại chỗ! Slater trở lên boong tàu và ra lệnh.
Rồi Slater hỏi Constance:
- Cái hộp đâu?
Constance không trả lời. Cô đang cầm đèn và caméra trong tay. Tay kia chụp lấy lan can, tự kéo mình lên tàu.
- Con cá voi đó đâu rồi?
Constance vẫn không trả lời. Cô cởi mặt nạ ra, bỏ bình oxy xuống.
- Nhưng nó đâu rồi? Slater vẫn nói, mắt nhìn xuống biển. Cô hãy cho tôi biết nó đi đâu rồi chứ!
Constance nhún vai.
- Ông hãy thử suy nghĩ đi chứ, ông Slater à.
- Ý cô muốn nói sao?
Slater quay sang Hannibal.
- Đưa cho tôi ống nhòm.
Hannibal đưa cho ông, Slater đưa lên mắt, nhìn đại dương mênh mông quanh mình.
Không thấy Fluke dâu.
- Cá voi thế đấy, Constance nhận xét.
Sau lưng Oscar Slater, Constance nháy mắt với Hannibal.
- Chúng tỏ ra thân thiện, rồi không hiểu tại sao, chúng lại lồng lên rồi biến mất không thèm chào mình.
Slater bỏ ống nhòm xuống.
- Nhưng nó lấy cái hộp của tôi đi rồi! Ông hét lên. Cô cột cái hộp lên đầu nó. Tại sao cô lại làm thế? Slater nghi ngờ hỏi thêm.
- Buộc phải làm thế thôi, Constance lại nhún vai trả lời. Đó là cách duy nhất để mang hộp lên.
- Tại sao cô không tự mình mang lên?
- Tôi ở tuốt dưới đáy. Làm sao tôi có thể bơi trở lên với cái hộp nặng chứa đầy...
- Hộp không nặng. Nó...
- Để tôi nói! Constance la lên. Tôi nói lại, cách duy nhất để mang hộp trở lên là cột vào đầu Fluke thay chỗ caméra.
Constance lấy khăn vắt ở lan can lau mái tóc đen.
- Rất tiếc, ông Slater à, Constance kết luận. Tôi cũng buồn không kém gì ông. Một nửa máy tính là của ba tôi. Tôi cũng bị mất một số tiền bằng ông, khi Fluke bỏ đi như vậy.
- Bỏ đi... Slater lập lại.
Bất lực và cay đắng, Slater lại đưa ống nhòm lên mắt nữa.
- Cô nghĩ con cá voi đó đi đâu rồi? Ông hỏi.
Constance liếc nhìn thám tử trưởng.
- Cậu nghĩ sao Babal? Cô hỏi.
- Đây không phải là ý kiến, Hannibal trả lời, mà chỉ là giả thiết...
Đầu óc Hannibal đang hoạt động cực kỳ nhanh. Bây giờ Fluke có được ít nhất là mười lăm phút đi trước. Dù có cho tàu chạy hết vận tốc, Oscar Slater cũng không thể nào bắt kịp nó. Mà Bob chỉ có một mình ở vịnh. Có thể Bob sẽ cần giúp đỡ.
- Đây chỉ là một giả thiết, Hannibal nói lại, nhưng em nghĩ có thể Fluke quay trở lại vịnh. Sáng nay nó được thả về đại dương từ điểm đó.
- Tại sao nó lại làm một chuyện như thế? Slater ngạc nhiên nhìn Hannibal và hỏi.
- Bản năng cá voi, Hannibal trả lời với vẻ mặt vô tư. Tôi đã nói với ông: đây chỉ là một giả thiết.
- Hừm . . . Slater vừa nói vừa nhìn bờ. Thôi được, Đồng ý. Cậu cầm bánh lái đi. Hướng về vịnh!
Slater bước nhanh trên boong. Hannibal cầm bánh lái thay Peter.
- Tiến hết tốc độ! Slater ra lệnh rồi đưa ống nhòm lên.
- Tuân lệnh thuyền trưởng! Thám tử trưởng trả lời.
“Tiến hết tốc độ” rất phù hợp với Hannibal. Thám tử trưởng cũng nóng lòng muốn về vịnh không kém gì Slater.
Hannibal muốn biết mưu mẹo có thành công không. Có đúng là Fluke đã bị thu hút bởi bài hát của chính nó và đã mang cái hộp kim loại về cho Bob không.
Bởi vì nếu đúng vậy, thì thám tử trưởng có ý định mở cái hộp ra xem trong đó có gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.