Chương 5: DÀNH CHO MỌI SỞ THÍCH…
Alfred Hitchcock
13/04/2016
Thật là ỏm tỏi!
Bắt đầu từ tiếng hét the thé của em bé đang sợ hãi. Sau đó là tiếng gào của một người đàn ông giận dữ, rồi tiếng gầm gừ của một cơn thú, có lẽ là con beo. Tiếp theo đó, từ khắp phía và lấn át nhau, là những tiếng rên, khóc, gào thét… tạo thành một hòa âm khủng khiếp đến nỗi ba thám tử
Ngồi trước cái bục, Harry kéo những tay cầm cho phép cậu điều khiển tùy ý dàn nhạc lạ lùng này. Bây giờ, ba vị khách trẻ không còn nghi ngờ gì nữa: tất cả các loại đồng hồ tập trung trong phòng này đều có trang bị một cơ cấu đặc biệt, giống như của đồng hồ mà ba bạn đang quan tâm.
Harry bật chúng lên cùng lúc hay lần lượt hết sức dễ dàng nhờ thao tác quen.
Harry mỉm cười nhìn ba thám tử, hạ tất cả các cần gạt xuống, rồi sau khi im lặng trở lại nói:
- Chắc chắn các em chưa bao giờ nghe cái gì như thế này. Bây giờ có hiểu tại sao anh không ngạc nhiên khi nghe đồng hồ kia rồi chứ? Mấy thứ đó, anh đã biết từ lâu rồi.
- Phòng này có cách âm không? Hannibal hỏi. Nếu không, thì chắc chắn hàng xóm của anh sẽ gọi cảnh sát!
- Có cách âm, cứ yên tâm đi! Ông Hadley thường ngồi ở đây vào buổi tối, và cho chạy mấy cái này. Ông ấy đã chỉ cho anh trước khi... Tóm lại, ông ấy đã báo anh về phòng này.
- Chuyện gì đã xày ra với ông ấy vậy? Hannibal hỏi.
Harry trừng mắt đáp:
- Đâu có gì đâu! Làm sao lại có thể có chuyện gì xảy ra?
- Anh vừa mới nói: "ông ấy đã chỉ cho anh trước khi..." Tại sao anh không nói hết câu?
- Ông ấy đã đi, vậy thôi. Mà chuyện này đâu liên quan gì đến các em!
Hannilal giải thích:
- Bọn em đã bắt dầu cuộc điều tra về một cái đồng hồ la hét. Rồi lại rơi vào một căn phòng có không biết bao nhiêu là đồng hồ, đều la hét! Em có cảm giác vụ bí ẩn dày đặc thêm. Tại sao có những đồng hồ la hét này. Vô lý!
- Đúng, thật là phi lý - Peter nói thêm. Chưa bao giờ thấy cái gì điên rồ như thé!
Bây giờ, Harry có vẻ như đang phòng thủ:
- Đó là niềm say mê, thú vui của ông Hadley. Nguyên nhân à? Ông ấy muốn một cái gì đó thật độc đáo. Cho nên ông ấy sưu tầm đồng hồ la hét.
Rồi Harry như hỏi riêng Hannibal:
- Bộ em không có thú vui đặc biệt à?
- Có. Em thích tìm giải đáp của một số vụ bí ẩn, giống như vụ mà bọn em hiện đang tìm hiểu.
- Đã nói là không có bí ẩn mà.
- Có thể - Hannibal đáp. Nhưng em có cảm giác rằng có một cái gì đó dang làm cho anh khó chịu. Thái độ của anh là thái độ của một người đang oán hận đời. Anh hãy tâm sự với bọn em đi. Tại sao lại không? Có thể bọn em sẽ giúp được anh.
- Làm sao mà giúp nổi - Harry giận dữ lại lời. Tôi không khó chịu điều gì cả. Chỉ có một việc làm cho tôi phiền: sự hiện diện của các cậu. Tôi yêu cầu để cho tôi yên, tóm lại đi khỏi đây.
Harry lao ra mở cửa:
- Lối ra ngả này đây! Đừng trở lại nữa. Nếu không tôi...
Harry ngưng nói đột ngột. Cánh cửa kia, dẫn ra ngoài đường cũng vừa mới mở ra. Một người đàn ông vóc dáng trung bình, nhưng vai rất rộng, bước vào. Ông nhìn Harry rồi nhìn khách.
- Cái gì vậy hả Harry? Ông nhíu mày hỏi. Cậu đã dẫn bạn bè đến cho vui... và làm quấy tôi à? Cậu cũng biết là tôi cần yên lặng tuyệt đối để nghỉ ngơi mà.
Harry cau có trả lời:
- Tụi cháu không hề gây ồn ào, thưa chú Jitters. Mà chú cũng biết rằng thư phòng này cách âm mà.
Người đàn ông nhìn dò xét Bob, Peter và Hannibal thật lâu như để ghi nhớ nét mặt của bộ cậu vào bộ nhớ.
- Tôi cần nói chuyện với mẹ cậu - cuối cùng ông tuyên bố.
Rồi ông bắt đầu leo lên cầu thang.
Bob chưng hửng hỏi Harry:
- Tại sao ông ấy không cho anh tiếp khách? Đây là nhà anh mà.
- Không - Harry giải thích - nhà này của ông Hadley. Mẹ tôi chỉ là người giữ nhà. Mẹ làm công việc này từ khi ông Hadley đi. Dễ trang trải cho chi phí bảo quản nhà, lầu một được cho ông Jitters thuê. Bây giờ các cậu đi đi. Các cậu đã gây cho tôi bấy nhiêu rắc rối là đủ lắm rồi!
Hannibal dẫn đầu cả nhóm ra tiền sảnh, đi ngang lấy cái đồng hồ đặt trên bàn gần máy điện thoại, cho trở vào túi xách. Rồi cả ba ra khỏi nhà, bước về chỗ đậu xe Rolls Royce.
- Cũng không tiến được bao nhiêu - Peter càu nhàu khi leo lên xe. Bất cứ ai cũng có quyền sưu tầm đồng hồ la hét.
- Mình nghĩ vậy, Babal ơi, sợ cuộc điều tra của cậu thua rồi!
- Mình cũng sợ là như thế - Hannibal nói.
Hannibal nghiêng ra phía trước nói với bác tài:
- Sẵn đang ở Hollywood, nhờ chú chở đến World Studios. Tụi cháu sẽ thử xin vào gặp bác Hitchcock. Biết đâu bác ấy sẽ quan tâm đến đồng hồ của bọn cháu.
- Vâng, thưa cậu Hannibal - Warrington trả lời rồi khởi động máy xe.
Nhưng Bob đột ngột la lên:
- Khoan đã, chú Warrington ơi!
Harry Smith vừa mới bước ra khỏi nhà và đang chạy đến. Peter vội kéo kiếng xe xuống. Harry thò đầu vào trong và hổn hển nói:
- Rất may là anh bắt kịp được các em... Anh mới quyết định. Dù sao, nếu các em là thám tử, thì cũng có thể các em giúp được gì. Ba anh đang ngồi tù, vì một tội mà ba không hề làm. Anh muốn nhờ các em giúp chứng minh rằng ba anh vô tội.
Bắt đầu từ tiếng hét the thé của em bé đang sợ hãi. Sau đó là tiếng gào của một người đàn ông giận dữ, rồi tiếng gầm gừ của một cơn thú, có lẽ là con beo. Tiếp theo đó, từ khắp phía và lấn át nhau, là những tiếng rên, khóc, gào thét… tạo thành một hòa âm khủng khiếp đến nỗi ba thám tử
Ngồi trước cái bục, Harry kéo những tay cầm cho phép cậu điều khiển tùy ý dàn nhạc lạ lùng này. Bây giờ, ba vị khách trẻ không còn nghi ngờ gì nữa: tất cả các loại đồng hồ tập trung trong phòng này đều có trang bị một cơ cấu đặc biệt, giống như của đồng hồ mà ba bạn đang quan tâm.
Harry bật chúng lên cùng lúc hay lần lượt hết sức dễ dàng nhờ thao tác quen.
Harry mỉm cười nhìn ba thám tử, hạ tất cả các cần gạt xuống, rồi sau khi im lặng trở lại nói:
- Chắc chắn các em chưa bao giờ nghe cái gì như thế này. Bây giờ có hiểu tại sao anh không ngạc nhiên khi nghe đồng hồ kia rồi chứ? Mấy thứ đó, anh đã biết từ lâu rồi.
- Phòng này có cách âm không? Hannibal hỏi. Nếu không, thì chắc chắn hàng xóm của anh sẽ gọi cảnh sát!
- Có cách âm, cứ yên tâm đi! Ông Hadley thường ngồi ở đây vào buổi tối, và cho chạy mấy cái này. Ông ấy đã chỉ cho anh trước khi... Tóm lại, ông ấy đã báo anh về phòng này.
- Chuyện gì đã xày ra với ông ấy vậy? Hannibal hỏi.
Harry trừng mắt đáp:
- Đâu có gì đâu! Làm sao lại có thể có chuyện gì xảy ra?
- Anh vừa mới nói: "ông ấy đã chỉ cho anh trước khi..." Tại sao anh không nói hết câu?
- Ông ấy đã đi, vậy thôi. Mà chuyện này đâu liên quan gì đến các em!
Hannilal giải thích:
- Bọn em đã bắt dầu cuộc điều tra về một cái đồng hồ la hét. Rồi lại rơi vào một căn phòng có không biết bao nhiêu là đồng hồ, đều la hét! Em có cảm giác vụ bí ẩn dày đặc thêm. Tại sao có những đồng hồ la hét này. Vô lý!
- Đúng, thật là phi lý - Peter nói thêm. Chưa bao giờ thấy cái gì điên rồ như thé!
Bây giờ, Harry có vẻ như đang phòng thủ:
- Đó là niềm say mê, thú vui của ông Hadley. Nguyên nhân à? Ông ấy muốn một cái gì đó thật độc đáo. Cho nên ông ấy sưu tầm đồng hồ la hét.
Rồi Harry như hỏi riêng Hannibal:
- Bộ em không có thú vui đặc biệt à?
- Có. Em thích tìm giải đáp của một số vụ bí ẩn, giống như vụ mà bọn em hiện đang tìm hiểu.
- Đã nói là không có bí ẩn mà.
- Có thể - Hannibal đáp. Nhưng em có cảm giác rằng có một cái gì đó dang làm cho anh khó chịu. Thái độ của anh là thái độ của một người đang oán hận đời. Anh hãy tâm sự với bọn em đi. Tại sao lại không? Có thể bọn em sẽ giúp được anh.
- Làm sao mà giúp nổi - Harry giận dữ lại lời. Tôi không khó chịu điều gì cả. Chỉ có một việc làm cho tôi phiền: sự hiện diện của các cậu. Tôi yêu cầu để cho tôi yên, tóm lại đi khỏi đây.
Harry lao ra mở cửa:
- Lối ra ngả này đây! Đừng trở lại nữa. Nếu không tôi...
Harry ngưng nói đột ngột. Cánh cửa kia, dẫn ra ngoài đường cũng vừa mới mở ra. Một người đàn ông vóc dáng trung bình, nhưng vai rất rộng, bước vào. Ông nhìn Harry rồi nhìn khách.
- Cái gì vậy hả Harry? Ông nhíu mày hỏi. Cậu đã dẫn bạn bè đến cho vui... và làm quấy tôi à? Cậu cũng biết là tôi cần yên lặng tuyệt đối để nghỉ ngơi mà.
Harry cau có trả lời:
- Tụi cháu không hề gây ồn ào, thưa chú Jitters. Mà chú cũng biết rằng thư phòng này cách âm mà.
Người đàn ông nhìn dò xét Bob, Peter và Hannibal thật lâu như để ghi nhớ nét mặt của bộ cậu vào bộ nhớ.
- Tôi cần nói chuyện với mẹ cậu - cuối cùng ông tuyên bố.
Rồi ông bắt đầu leo lên cầu thang.
Bob chưng hửng hỏi Harry:
- Tại sao ông ấy không cho anh tiếp khách? Đây là nhà anh mà.
- Không - Harry giải thích - nhà này của ông Hadley. Mẹ tôi chỉ là người giữ nhà. Mẹ làm công việc này từ khi ông Hadley đi. Dễ trang trải cho chi phí bảo quản nhà, lầu một được cho ông Jitters thuê. Bây giờ các cậu đi đi. Các cậu đã gây cho tôi bấy nhiêu rắc rối là đủ lắm rồi!
Hannibal dẫn đầu cả nhóm ra tiền sảnh, đi ngang lấy cái đồng hồ đặt trên bàn gần máy điện thoại, cho trở vào túi xách. Rồi cả ba ra khỏi nhà, bước về chỗ đậu xe Rolls Royce.
- Cũng không tiến được bao nhiêu - Peter càu nhàu khi leo lên xe. Bất cứ ai cũng có quyền sưu tầm đồng hồ la hét.
- Mình nghĩ vậy, Babal ơi, sợ cuộc điều tra của cậu thua rồi!
- Mình cũng sợ là như thế - Hannibal nói.
Hannibal nghiêng ra phía trước nói với bác tài:
- Sẵn đang ở Hollywood, nhờ chú chở đến World Studios. Tụi cháu sẽ thử xin vào gặp bác Hitchcock. Biết đâu bác ấy sẽ quan tâm đến đồng hồ của bọn cháu.
- Vâng, thưa cậu Hannibal - Warrington trả lời rồi khởi động máy xe.
Nhưng Bob đột ngột la lên:
- Khoan đã, chú Warrington ơi!
Harry Smith vừa mới bước ra khỏi nhà và đang chạy đến. Peter vội kéo kiếng xe xuống. Harry thò đầu vào trong và hổn hển nói:
- Rất may là anh bắt kịp được các em... Anh mới quyết định. Dù sao, nếu các em là thám tử, thì cũng có thể các em giúp được gì. Ba anh đang ngồi tù, vì một tội mà ba không hề làm. Anh muốn nhờ các em giúp chứng minh rằng ba anh vô tội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.