Chương 4: HANNIBAL LẠI TẤN CÔNG
Alfred Hitchcock
13/04/2016
- Ta sắp đến rồi, chú Warrington à - Hannibal nói. Xin chú hãy chạy chậm lại, để tụi cháu nhìn số nhà.
- Vâng thưa cậu Hannibal - bác tài đáp.
Warrington chạy thật chậm trên đường Franklin. Đường này nằm ngay giữa khu phố cổ xinh đẹp của thành phố. Bên trái và bên phải, các ngôi nhà rộng lớn trong khá điêu tàn.
- Dừng lại! Peter kêu. Đến rồi.
Warrington dừng xe Rolls Royce dọc theo lề đường. Ba thám tử xuống xe, xem xét ngôi nhà. Màn sáo kéo kín. Toàn bộ tòa nhà rộng như bỏ hoang. Có hai bậc thềm dẫn lên đến cửa vào nhà. Ba thám tử bước lên, Hannibal bấm chuông..
Một phút dài trôi qua trước khi cánh cửa mở ra với tiếng kêu rít. Một người phụ nữ xuất hiện trên ngưỡng cửa. Trông bà chưa già lắm, nhưng nét mặt mệt mỏi đượm vẻ buồn bã.
- Xin lỗi - Hannibal nói - cháu xin được gặp ông Tick ạ.
- Ông Tick ả? - Bà hỏi lại và nhướng mày lên ngạc nhiên. Ở đây không có ai tên vậy cả.
- Có thể đó không phải là lên thật của ông ấy - Hannibal nói tiếp. Ông ấy quan tâm đến các loại đồng hồ. Và ông ấy sống ở đây, ít nhất là từng ở...
- Đồng hồ hả? Có phải là cậu muốn nói đến ông Hadley! Rất tiếc ông Hadley đã…
Một giọng nói giận dữ cắt ngang:
- Mẹ đừng nói gì!
Rồi một cậu bé tóc đen, khoảng mười bảy tuổi, ra đứng giữa bà và Ba Thám Tử Trẻ. Cậu nhíu mày nhìn khách và nói lại:
- Mẹ ơi, con không muốn mẹ nói chuyện với mấy người này! Mẹ đóng cửa lại đi. Họ không việc gì mà đến nhà mình và không có quyền hỏi han gì cả.
- Kìa con, ít nhất cũng phải lễ phép chứ - bà nhíu mày trách. Mấy cậu này có vẻ đàng hoàng mà. Theo mẹ hiểu, mấy cậu đang tìm ông Hadley.
Hannibal hỏi liều:
- Có phải ông Hadley mới hét lúc nãy không?
Harry nhìn Hannibal chằm chằm.
- Phải, chính ông ấy la! Harry la lên. Ông ấy đã la lên trước khi trút hơi thở cuối cùng. Bây giờ, các cậu cút đi. Chúng tôi còn phải chôn cất ông Hadley nữa. Rồi cậu đóng cửa lại ngay trước mũi khách.
- Cậu nghe không? Peter thốt lên. Bọn chúng đã giết người và phải mang đi chôn!
- Hay ta đi báo cảnh sát? Bob đề nghị.
- Khoan đã - Hannibal nói. Ta chưa có đủ chứng cớ. Mà ta phải cố vào ngôi nhà này một lần nữa.
- Bằng mưu kế à? Bob hỏi.
Hannilal lắc đầu:
- Không, phải làm sao cho họ tự nguyện để cho ta vào. Nhìn kìa: Harry đang theo dõi ta. Anh ấy đứng ngay cửa sổ gần cửa. Vậy là mình tấn công lại.
Hannibal bấm chuông, lâu hơn lần đầu. Cánh cửa đột ngột mở ra.
- Tôi đã bảo các người đi mà! Harry la lên. Đây không phải là lúc để đến quấy người ta!
- Bọn em không hề có ý như thế - Hannibal nhanh miệng đáp. Bọn em chuyên điều tra các sự kiện bí ẩn. Bọn em cần anh giúp đỡ. Danh thiếp của bọn em đây.
Thám tử trưởng nhanh tay rút tấm danh thiếp ra khỏi túi đưa cho Harry. Hary cầm đọc:
BATHÁM TỬ TRẺ
Điều tra các loại
? ? ?
Thám tử trưởng: Hannibal Jones
Thám tử phó: Peter Crentch
Lưu trữ và nghiên cứu: Bob Andy
Harry cười khẩy:
- Mấy dấu chấm hỏi nghĩa là sao? Hay có nghĩa rằng các cậu không hiểu biết những gì mình làm?
- Các dấu chấm hỏi tượng trưng cho những bí ẩn chưa được làm rõ, những câu đố chưa tìm ra giải đáp - Hannibal giải thích. Phương châm của bọn em cũng ghi tên đó: điều tra các loại. Hiện bọn em đang điều tra về một chiếc đồng hồ rất lạ. Nó đây.
Hannibal lấy đồng hồ ra khỏi túi xách và đặt gần như ngay dưới mũi Harry. Không cưỡng lại tính tò mò, Harry cầm lấy xem xét:
- Có gì lạ lùng vậy?
- Em sẽ chứng minh
Và làm như chắc chắn rằng Harry sẽ cho phép vào nhà, thám tử trưởng bước qua ngưỡng cửa. Lát sau, Ba Thám Tử Trẻ đang đứng trong một tiền sảnh chật hẹp và tối tăm. Bên phải có cầu thang dẫn lên lầu. Bên trái là một đồng hồ đứng to lớn với con lắc đang kêu tích tắc. Gần chiếc đồng hồ này, có một cái bàn nhỏ với máy điện thoại.
Bob và Peter láo liên nhìn khắp nơi, hy vọng tìm thấy xác ông Hadley, nhưng không thấy gì khả nghi cả. Trái lại, Hannibal phát hiện một ổ cắm điện gần đồng hồ.
- Em cắm đồng hồ - Hannibal giải thích. Rồi em kéo cần gạt này lên vị trí "chuông". Anh nghe đây!
Tiếng la hét như mọi khi vang lên, xé tai trong tiền sảnh tối om, khiến Bob và Peter nổi da gà.
Hannibal vội vàng tháo dây điện ra.
- Vậy anh có còn nghĩ rằng đồng hồ này không đáng để điều tra không? Hannibal hỏi.
- Càng nghĩ hơn bao giờ hết! Harry cục cằn đáp. Bất cứ ai cũng có thể làm cho một đồng hồ la hét. Tôi sẽ chứng minh ngay. Đến lượt các cậu nghe này nhé.
Từ phía sau đồng hồ, Harry rút ra một dây điện có phích cắm ở đầu, rồi cắm phích vào ổ điện. Khi đó, ba thám tử cảm thấy tóc dựng đứng trên đầu. Giọng đàn ông, lúc đầu chỉ là tiếng kêu rên, rồi cứ cao lên, to lên và dần dần biến thành tiếng hét. Cuối cùng là tiếng la giảm cường độ và nghe xa dần, như thể người đàn ông bị té xuống hố.
Chiếc đồng hồ lớn đã hét. Hannibal, Bob và Peter cùng có một suy nghĩ. "Đúng là tiếng hét nghe thấy lúc nãy trong buồng điện thoại!"
Từ phòng cuối tiền sảnh, người phụ nữ chạy ra:
- Trời ơi. Harry, đừng có làm mẹ điếc tai nữa! Tại sao...
Khi nhìn thấy ba thám tử trẻ, bà bối rối ngưng nói:
- Harry, sao lại để cho các cậu này vào nhà? Các cậu này muốn gì?
- Các cậu có một cái đồng hồ la hét - Harry vừa nói với rút phích điện ra. Đồng hồ nhỏ, lần đầu tiên con thấy, nhưng có lẽ là của ông Hadley.
Harry lấy đồng hồ trên bàn lên, đưa cho mẹ xem. Bà lắc đầu:
- Mẹ cũng thấy nó lần đầu tiên. Con có chắc là của ông Hadley không?
- Gần như chắc, mẹ à. Chỉ có ông ấy mới có tật sửa đồng hồ bình thường thành đồng hồ la hét.
- Phải... mẹ cũng nghĩ thế. Nhưng bằng cách nào mà các cậu đây có được cái đồng hồ như thế?
- Điều này thì con chưa biết - Harry đáp.
Cậu không còn giận dữ nữa. Thậm chí giọng nói có vẻ thân thiện hơn.
- Các cậu này tự xưng là thám tử - Harry nói tiếp. Nhưng do các cậu ấy đang giữ một đồng hồ của ông Hadley, thì ta cũng nên tìm hiểu xem các cậu ấy muốn cái gì.
Harry mở một cánh cửa ra, mời khách vào. Ba thám tử bước vào một thư phòng rộng lớn. Có vài tấm tranh sơn dầu treo trên tường lót gỗ. Ba bạn nhìn thấy ảnh phản chiếu của mình trong một tấm gương đặt ở cuối gian, làm cho phòng trông rộng lớn hơn. Những cái kệ chất hàng trăm quyển sách trải dài từ trần nhà xuống đất.
Nhưng độc đáo nhất là các loại đồng hồ, lớn nhỏ, treo tường, để bàn, đứng, đặt khắp mọi nơi, trên bàn, trên kệ và cả dưới sàn nhà. Không thể nào đếm hết nổi. Hai mươi, ba mươi, năm mươi. Riêng đồng hồ con lắc có mười hai cái. Những cái đồng hồ này rõ ràng là đã được điện hóa. Thật vậy, chúng không kêu tích tắc như thường lệ, mà phát ra tiếng ù ù đều đặn.
- Các cậu có thấy mấy đồng hồ này không? Harry nói. Tôi xin tiết lộ một điều. Tất cả đều hét!
- Vâng thưa cậu Hannibal - bác tài đáp.
Warrington chạy thật chậm trên đường Franklin. Đường này nằm ngay giữa khu phố cổ xinh đẹp của thành phố. Bên trái và bên phải, các ngôi nhà rộng lớn trong khá điêu tàn.
- Dừng lại! Peter kêu. Đến rồi.
Warrington dừng xe Rolls Royce dọc theo lề đường. Ba thám tử xuống xe, xem xét ngôi nhà. Màn sáo kéo kín. Toàn bộ tòa nhà rộng như bỏ hoang. Có hai bậc thềm dẫn lên đến cửa vào nhà. Ba thám tử bước lên, Hannibal bấm chuông..
Một phút dài trôi qua trước khi cánh cửa mở ra với tiếng kêu rít. Một người phụ nữ xuất hiện trên ngưỡng cửa. Trông bà chưa già lắm, nhưng nét mặt mệt mỏi đượm vẻ buồn bã.
- Xin lỗi - Hannibal nói - cháu xin được gặp ông Tick ạ.
- Ông Tick ả? - Bà hỏi lại và nhướng mày lên ngạc nhiên. Ở đây không có ai tên vậy cả.
- Có thể đó không phải là lên thật của ông ấy - Hannibal nói tiếp. Ông ấy quan tâm đến các loại đồng hồ. Và ông ấy sống ở đây, ít nhất là từng ở...
- Đồng hồ hả? Có phải là cậu muốn nói đến ông Hadley! Rất tiếc ông Hadley đã…
Một giọng nói giận dữ cắt ngang:
- Mẹ đừng nói gì!
Rồi một cậu bé tóc đen, khoảng mười bảy tuổi, ra đứng giữa bà và Ba Thám Tử Trẻ. Cậu nhíu mày nhìn khách và nói lại:
- Mẹ ơi, con không muốn mẹ nói chuyện với mấy người này! Mẹ đóng cửa lại đi. Họ không việc gì mà đến nhà mình và không có quyền hỏi han gì cả.
- Kìa con, ít nhất cũng phải lễ phép chứ - bà nhíu mày trách. Mấy cậu này có vẻ đàng hoàng mà. Theo mẹ hiểu, mấy cậu đang tìm ông Hadley.
Hannibal hỏi liều:
- Có phải ông Hadley mới hét lúc nãy không?
Harry nhìn Hannibal chằm chằm.
- Phải, chính ông ấy la! Harry la lên. Ông ấy đã la lên trước khi trút hơi thở cuối cùng. Bây giờ, các cậu cút đi. Chúng tôi còn phải chôn cất ông Hadley nữa. Rồi cậu đóng cửa lại ngay trước mũi khách.
- Cậu nghe không? Peter thốt lên. Bọn chúng đã giết người và phải mang đi chôn!
- Hay ta đi báo cảnh sát? Bob đề nghị.
- Khoan đã - Hannibal nói. Ta chưa có đủ chứng cớ. Mà ta phải cố vào ngôi nhà này một lần nữa.
- Bằng mưu kế à? Bob hỏi.
Hannilal lắc đầu:
- Không, phải làm sao cho họ tự nguyện để cho ta vào. Nhìn kìa: Harry đang theo dõi ta. Anh ấy đứng ngay cửa sổ gần cửa. Vậy là mình tấn công lại.
Hannibal bấm chuông, lâu hơn lần đầu. Cánh cửa đột ngột mở ra.
- Tôi đã bảo các người đi mà! Harry la lên. Đây không phải là lúc để đến quấy người ta!
- Bọn em không hề có ý như thế - Hannibal nhanh miệng đáp. Bọn em chuyên điều tra các sự kiện bí ẩn. Bọn em cần anh giúp đỡ. Danh thiếp của bọn em đây.
Thám tử trưởng nhanh tay rút tấm danh thiếp ra khỏi túi đưa cho Harry. Hary cầm đọc:
BATHÁM TỬ TRẺ
Điều tra các loại
? ? ?
Thám tử trưởng: Hannibal Jones
Thám tử phó: Peter Crentch
Lưu trữ và nghiên cứu: Bob Andy
Harry cười khẩy:
- Mấy dấu chấm hỏi nghĩa là sao? Hay có nghĩa rằng các cậu không hiểu biết những gì mình làm?
- Các dấu chấm hỏi tượng trưng cho những bí ẩn chưa được làm rõ, những câu đố chưa tìm ra giải đáp - Hannibal giải thích. Phương châm của bọn em cũng ghi tên đó: điều tra các loại. Hiện bọn em đang điều tra về một chiếc đồng hồ rất lạ. Nó đây.
Hannibal lấy đồng hồ ra khỏi túi xách và đặt gần như ngay dưới mũi Harry. Không cưỡng lại tính tò mò, Harry cầm lấy xem xét:
- Có gì lạ lùng vậy?
- Em sẽ chứng minh
Và làm như chắc chắn rằng Harry sẽ cho phép vào nhà, thám tử trưởng bước qua ngưỡng cửa. Lát sau, Ba Thám Tử Trẻ đang đứng trong một tiền sảnh chật hẹp và tối tăm. Bên phải có cầu thang dẫn lên lầu. Bên trái là một đồng hồ đứng to lớn với con lắc đang kêu tích tắc. Gần chiếc đồng hồ này, có một cái bàn nhỏ với máy điện thoại.
Bob và Peter láo liên nhìn khắp nơi, hy vọng tìm thấy xác ông Hadley, nhưng không thấy gì khả nghi cả. Trái lại, Hannibal phát hiện một ổ cắm điện gần đồng hồ.
- Em cắm đồng hồ - Hannibal giải thích. Rồi em kéo cần gạt này lên vị trí "chuông". Anh nghe đây!
Tiếng la hét như mọi khi vang lên, xé tai trong tiền sảnh tối om, khiến Bob và Peter nổi da gà.
Hannibal vội vàng tháo dây điện ra.
- Vậy anh có còn nghĩ rằng đồng hồ này không đáng để điều tra không? Hannibal hỏi.
- Càng nghĩ hơn bao giờ hết! Harry cục cằn đáp. Bất cứ ai cũng có thể làm cho một đồng hồ la hét. Tôi sẽ chứng minh ngay. Đến lượt các cậu nghe này nhé.
Từ phía sau đồng hồ, Harry rút ra một dây điện có phích cắm ở đầu, rồi cắm phích vào ổ điện. Khi đó, ba thám tử cảm thấy tóc dựng đứng trên đầu. Giọng đàn ông, lúc đầu chỉ là tiếng kêu rên, rồi cứ cao lên, to lên và dần dần biến thành tiếng hét. Cuối cùng là tiếng la giảm cường độ và nghe xa dần, như thể người đàn ông bị té xuống hố.
Chiếc đồng hồ lớn đã hét. Hannibal, Bob và Peter cùng có một suy nghĩ. "Đúng là tiếng hét nghe thấy lúc nãy trong buồng điện thoại!"
Từ phòng cuối tiền sảnh, người phụ nữ chạy ra:
- Trời ơi. Harry, đừng có làm mẹ điếc tai nữa! Tại sao...
Khi nhìn thấy ba thám tử trẻ, bà bối rối ngưng nói:
- Harry, sao lại để cho các cậu này vào nhà? Các cậu này muốn gì?
- Các cậu có một cái đồng hồ la hét - Harry vừa nói với rút phích điện ra. Đồng hồ nhỏ, lần đầu tiên con thấy, nhưng có lẽ là của ông Hadley.
Harry lấy đồng hồ trên bàn lên, đưa cho mẹ xem. Bà lắc đầu:
- Mẹ cũng thấy nó lần đầu tiên. Con có chắc là của ông Hadley không?
- Gần như chắc, mẹ à. Chỉ có ông ấy mới có tật sửa đồng hồ bình thường thành đồng hồ la hét.
- Phải... mẹ cũng nghĩ thế. Nhưng bằng cách nào mà các cậu đây có được cái đồng hồ như thế?
- Điều này thì con chưa biết - Harry đáp.
Cậu không còn giận dữ nữa. Thậm chí giọng nói có vẻ thân thiện hơn.
- Các cậu này tự xưng là thám tử - Harry nói tiếp. Nhưng do các cậu ấy đang giữ một đồng hồ của ông Hadley, thì ta cũng nên tìm hiểu xem các cậu ấy muốn cái gì.
Harry mở một cánh cửa ra, mời khách vào. Ba thám tử bước vào một thư phòng rộng lớn. Có vài tấm tranh sơn dầu treo trên tường lót gỗ. Ba bạn nhìn thấy ảnh phản chiếu của mình trong một tấm gương đặt ở cuối gian, làm cho phòng trông rộng lớn hơn. Những cái kệ chất hàng trăm quyển sách trải dài từ trần nhà xuống đất.
Nhưng độc đáo nhất là các loại đồng hồ, lớn nhỏ, treo tường, để bàn, đứng, đặt khắp mọi nơi, trên bàn, trên kệ và cả dưới sàn nhà. Không thể nào đếm hết nổi. Hai mươi, ba mươi, năm mươi. Riêng đồng hồ con lắc có mười hai cái. Những cái đồng hồ này rõ ràng là đã được điện hóa. Thật vậy, chúng không kêu tích tắc như thường lệ, mà phát ra tiếng ù ù đều đặn.
- Các cậu có thấy mấy đồng hồ này không? Harry nói. Tôi xin tiết lộ một điều. Tất cả đều hét!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.