Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 369: Chiến

Tàm Kiếm Lý Ngưu

27/07/2017

Thân thể Trần Khôn bay ra mười mấy trượng, mới dùng trường côn chống đỡ mặt đất, đầu gối quỳ rạp xuống đất, từng ngụm từng ngụm thở hồng hộc, một quyền kia thật sự rất quỷ dị, lực đạo truyền khắp ngũ tạng lục phủ, khiến hắn khí huyết cuồn cuộn.

Hắn ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo thần sắc rung động, cao thủ so chiêu, dưới tình huống toàn lực chém giết, tự nhiên phải hết sức chăm chú, hơi vô ý, liền có thể bị thua, nhưng Lâm Minh lại có thể một tay cầm thương, tay kia tạo thành công kích khác, đây là quái lực gì?

Võ giả đến Ngưng Mạch kỳ, lực lượng thân thể tăng trưởng rất ít, chỉ có thể dựa vào chân nguyên phụ trợ gián tiếp tăng cường lực lượng, mà võ giả Hậu Thổ tông, bởi vì đặc tính nguyên khí Thổ hệ, rất có ưu thế ở phương diện tăng phúc lực lượng.

Nhưng vừa rồi, Trần Khôn lại bị Lâm Minh hoàn toàn áp chế ở trên lực lượng.

Điều này làm cho Trần Khôn cảm thấy không thể chịu được.

- Ta nhận thua.

Trần Khôn cắn chặt răng, xoay người xuống đài.

Theo hắn nhận thua, cả khu vực nhao nhao vang lên thanh âm lạnh.

- Lâm Minh không biết học công pháp gì, có một thân quái lực, một tay kháng trụ Khai Sơn côn của Trần Khôn, Trần Khôn thua không oan.

- Lâm Minh đã liên tiếp đánh bại hai đại cao thủ Hậu Thổ tông, ngay cả đệ tử thân truyền Trần Khôn đều thua, nếu lên trên, chính là nhân vật xếp hạng bốn năm hạng đầu đệ tử thân truyền.

- Lâm Minh không có khả năng luôn luôn thắng, xa luân chiến như vậy thật sự không vẻ vang, cho dù thắng, Ngũ Hành Vực lục tông cũng không có chút hào quang gì, ngươi xem sắc mặt Lôi Chấn Tử.

Ở dãy bàn tiệc Lôi Cực tông, sắc mặt Chu Liệt từ khi Lâm Minh nói ra với lực lượng bản thân, tiếp được Ngũ Hành Vực lục tông khiêu chiến không còn hòa hoãn.

Hắn không phải lo lắng Lâm Minh có thể luôn luôn thắng, mấy chục võ giả Hậu Thiên nếu như bị một võ giả Ngưng Mạch kỳ toàn bộ chiến thắng, đó là chuyện cười thiên hạ, đừng nói là Lâm Minh, cho dù là Mục Thiên Vũ năm đó cũng không có khả năng.

Lôi Chấn Tử lo lắng chính là chuyện Ngũ Hành Vực dùng xa luân chiến vây công một tiểu bối Ngưng Mạch kỳ, loại sự tình này nói ra thật sự rất dọa người.

Hắn không kìm được nhìn Chu Tiểu Liên bên cạnh một cái, muội muội lại ở lúc này còn đang cúi đầu ăn cái gì. Chu Liệt nhíu nhíu mày:

- Lúc này ngươi cũng ăn được sao?

- Ta không ăn cơm thì làm cái gì?

Chu Tiểu Liên hàm hồ lẩm bẩm, khó hiểu nhìn Lôi Chấn Tử một cái. Một bộ dáng ngươi thực nhàm chán:

- Dù sao cấp bậc chiến đấu này đã không liên quan gì tới ta, tùy các ngươi làm.

Lôi Chấn Tử không nói gì, thở dài một hơi:

- Bị ngươi nói trúng rồi, Lâm Minh quả thực thắng!

Đem thức ăn nuốt vào miệng, Chu Tiểu Liên nói:

- Muốn cho hắn thua còn không đơn giản, chính ngươi đi lên, không phải một chút liền thu phục sao?

Chu Liệt trợn mắt nhìn muội muội một cái. Nói cái gì bảo hắn tự mình xuất trướng, hoàn toàn là nói đùa.

Mục Định Sơn cùng Mục Tiểu Thanh cũng không phải bất tài, Lâm Minh nói khiêu chiến tuấn kiệt Ngũ Hành Vực lục tông, nhưng cũng không có nói từ nay về sau đệ tử Thần Hoàng đảo sẽ không sẽ ra tay.

Lôi Chấn Tử có thể đoán trước, chỉ cần bất kỳ một cái thủ tịch đệ tử bao gồm chính mình ở bên trong vừa động, Mục Định Sơn cùng Mục Tiểu Thanh sẽ tiếp chiêu. Hai vị nay cũng thập phần khó đối phó, nhất là Mục Định Sơn kia, tu vi cách Hậu Thiên trung kỳ chỉ còn một bước, Lôi Chấn Tử tự nhận chống lại hắn phần thắng không vượt qua năm thành.

Đến lúc đó sẽ diễn biến thành các đệ tử thân truyền đại tông môn giao thủ, mà Lâm Minh ngược lại đi khôi phục thể lực.



Đây cũng không phải là chuyện Lôi Chấn Tử muốn nhìn.

Hắn có thể tưởng tượng, chỉ cần hắn tự mình xuất trướng, vài ngày sau Ngũ Hành Vực cùng Nam Thiên Vực sẽ có đồn đại nói, Ngũ Hành Vực lục tông liên thủ vây công Thần Hoàng đảo thiên tài cấp thánh mười sáu tuổi Lâm Minh, ngay cả thủ tịch đệ tử Lôi Chấn Tử đều xuất trướng. Cuối cùng miễn cưỡng dùng phương thức xa luân chiến đánh bại Lâm Minh.

Loại lời đồn đại này từ trước đến nay đều là nhân bản, bởi vì người kể chuyện muốn câu chuyện hay hơn nên thường thường thêm mắm thêm muối.

Cho nên nói mặc kệ Lôi Chấn Tử thắng được như thế nào, cũng chỉ là tăng lên uy thế cho Lâm Minh.

Lúc này ở trên lôi đài, Lâm Minh gỡ xuống một quả đan dược nuốt vào từ trong Tu Di giới, hai trận chiến đấu, hắn cũng tiêu hao một ít thể lực. Sự chịu đựng của Lâm Minh thập phần xuất chúng, khí lực mênh mông lâu dài, cộng thêm sau khi Tôi Tủy vững chắc, sinh mệnh lực Lâm Minh giống như là một cái hỏa lò tràn đầy, võ giả như vậy, cả người huyết khí cường đại, rớt vào trong vực sâu vạn quỷ, quỷ tà bình thường cũng không dám gần người, nếu không sẽ bị thiêu đốt sạch thần hồn trong nháy mắt.

Lúc này ăn một quả đan dược, vận chuyển Hỗn Độn Chân Nguyên quyết, hắn tiêu hao chân nguyên liền khôi phục với một cái tốc độ kinh người.

- Kế tiếp, ai tới?

Cánh tay Lâm Minh áp ghìm đuôi thương, Trọng Huyền Nhuyễn Ngân chín xích chín tấc chĩa ngang ra ngoài, một người một thương đứng ngạo nghễ ở trung ương quảng trường, với lực lượng bản thân chống lại lục đại tông môn khiêu chiến, lúc này dùng một từ đến hình dung Lâm Minh, đó chính là hào khí vạn trượng!

Một khắc trước, đệ tử Thần Hoàng đảo còn bị từng cái đệ tử Ngũ Hành Vực nhảy vào khiêu chiến, đệ tử chống khắp nơi, đáp ứng không xuể với số lượng bên kia.

Nhưng hiện tại, một câu của Lâm Minh lập tức làm cho bọn họ cảm thấy hãnh diện, lúc này thân ảnh trong tràng này, như lạc ấn ập vào trái tim rất nhiều người.

Đương nhiên đệ tử Ngũ Hành Vực phản ứng hoàn toàn tương phản.

- Con mẹ nó, tiểu tử này quá kiêu ngạo!

- Khinh Ngũ Hành Vực ta không có người sao?

Người trẻ tuổi, khí huyết dâng lên, bị người chỉ vào mũi khiêu chiến, còn ngồi như thế nào được?

Một cái thanh niên lưng đeo trường kiếm ở bên cạnh Triển Vân Gian đứng lên.

- Triển sư huynh, ta đi đấu với hắn.

Thanh niên này đã sớm nóng lòng, một năm nay thực lực tăng tiến vùn vụt, đang muốn tìm cơ hội lộ diện, hiện tại Lâm Minh chiến như thế, nếu chính mình có thể làm hắn chiến bại, vậy nhất định thanh danh lan truyền lớn.

- Ân...

Triển Vân Gian gật đầu, nếu Ngũ Hành Vực đã bị gán thanh danh xa luân chiến, vậy thì xa luân chiến đi, dù sao này thanh danh này không xóa được nữa, vài ngày sau nhất định truyền ra.

Nếu không để Lâm Minh một đường thắng bảy, tám người, thật sự không dễ nhìn.

- Thể lực hắn hẳn còn lại không nhiều lắm, ngươi tranh thủ trực tiếp bắt hắn.

Triển Vân Gian nói.

Thanh niên cười hắc hắc:

- Tiểu tử này thật sự óc bị nước vào, hắn thật sự nghĩ chính mình có thể một đường thắng sao! Loại sự tình này, ngay cả đệ tử thủ tịch đều không có khả năng, ta thấy tiểu tử này muốn thành danh đến điên rồi, phải đi lên đánh hắn tỉnh mộng đẹp!

Thanh niên nói xong, nhảy lên đài.

Triển Vân Gian cũng thở nhẹ một hơi, cho dù Lâm Minh thua, hắn cũng muốn dương danh Nam Thiên Vực cùng Ngũ Hành Vực, thậm chí thanh danh có thể bằng Mục Thiên Vũ cùng Mục Băng Vân.

Tuy nhiên hắn rốt cuộc là thiếu thời gian tích lũy, hiện tại cũng chỉ có thể đi đến một bước này, tuy rằng hắn có thể thắng Trần Khôn, nhưng chống lại nhân vật xếp hạng năm hạng đầu đệ tử thân, chỉ sợ còn có chút miễn cưỡng, lui một bước nói, cho dù hắn lại thắng, cũng phải hao hết thể lực, hắn có năng lực thắng bao nhiêu?



- Phong Vân cốc Sở Vân Phi, ta đến lĩnh giáo!

Sở Vân Phi tay phải hoành ngang người, đầu ngón tay chỉ thẳng mi tâm Lâm Minh, ý tứ khiêu khích không cần nói cũng biết.

Phong Vân cốc Sở Vân Phi, xếp hạng thứ tư trong đệ tử thân truyền, đáng giá nhắc tới chính là, tuổi hắn không đủ mười chín tuổi, thiên phú kinh người, là một trong Phong Vân tứ kiệt.

Đệ tử thân truyền xếp hạng bốn hạng đầu đều xuất trướng, nếu lên trên chính là đệ tử thân truyền thứ hai thứ ba, mà đệ tử thân truyền đệ nhất, chính là đám thủ tịch đệ tử Triển Vân Phi, Bạch Ngạo Hiên, Lôi Chấn Tử.

Tuy nhiên Lâm Minh cũng biết, thủ tịch đệ tử quý hiếm như lông phượng sừng lân, sẽ không tham gia vây công hắn.

- Những thủ tịch đệ tử này không ra tay thì thôi, ta đây sẽ quét sạch sẽ đệ tử thân truyền lục đại tông môn, liên tục chiến đấu vừa lúc có thể củng cố cảnh giới Tôi Tủy của ta, cũng có thể xúc tiến thực lực của ta tăng trưởng một ít.

Lâm Minh không nghĩ chủ động khiêu chiến lực đại thủ tịch đệ tử, thực lực những người này, Lâm Minh thấy không rõ, chống lại bọn họ, đơn đả độc đấu Lâm Minh còn có chút nắm chắc, về phần đánh xa luân chiến, hắn còn không có tự đại đến loại trình độ này.

Đối mặt với Sở Vân Phi ở trung ương quảng trường, Lâm Minh rút ra Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương.

- Hắc hắc, ngươi phải dừng ở đây thôi!

Sở Vân Phi nhe răng cười, cũng không thấy hắn làm ra bất kỳ động tác, thanh kiếm sau lưng lại tự động ra khỏi vỏ, thanh kiếm bay đến trong tay Sở Vân Phi.

Lâm Minh hơi hơi ngạc nhiên:

- Đây là... Phong chi ý cảnh?

Trong nháy mắt Lâm Minh ý thức được, kiếm vừa rồi hẳn là bị gió cuốn ra vỏ kiếm, rồi sau đó đưa đến trong tay Sở Vân Phi, loại năng lực khống gió này, thật sự khiến người ta sáng ngời mắt.

- Trong Ngũ Hành Vực lục tông, đệ tử thân truyền xếp hạng đầu, quả nhiên có vài phần thực, tuy nhiên võ giả Phong Vân cốc, lĩnh ngộ Phong chi ý cảnh cũng là trong tình lý!

- Nga? Ngươi đã nhìn ra? Không tồi, ta có lý giải đối với Phong chi ý cảnh có một không hai trong thế hệ trẻ tuổi Phong Vân cốc!

Sở Vân Phi rất tự tin, mười tám tuổi đột phá Hậu Thiên, lại được xưng là một trong Phong Vân tứ kiệt, hắn tự nhiên có chỗ hơn người.

- Thua ở trên tay ta, ngươi không oan!

Sở Vân Phi ra chiêu, tốc độ hắn xuất kiếm mau ngay cả quỹ tích đều không nhìn thấy, chỉ thấy kiếm quang không thấy kiếm.

Hắn hơi gập hai gối, thân thể bay ra đi, bước chân nhúc nhích, cuồng phong ở bên cạnh hắn hình thành lốc xoáy màu xanh, thân ảnh hắn tùy theo hóa thành ảo ảnh liên tiếp, mỗi một đạo kiếm quang đều ngưng tụ thẳng tắp, ẩn nấp ở trong không khí, chân nguyên nén ép cao độ như thế, quỹ tích công kích lại quỷ dị, khiến người ta khó lòng phòng bị!

Sắc mặt Lâm Minh nghiêm túc, cảm giác tản phát ra, bắt giữ đến vị trí mỗi một tia kiếm quang, Kim Bằng Phá Hư!

Sử dụng thân pháp, thân ảnh Lâm Minh biến mất tại chỗ trong nháy mắt.

Xịch xịch xịch!

Viên gạch dưới đất bị kiếm khí sắc bén chém vỡ, mặt vỡ bóng loáng trong như gương.

Thân thể Lâm Minh như cá, vô số kiếm khí bị Luyện Lực Như Tơ đẩy ra, hắn bước đi trong kiếm khí dày đặc.

- Hừ, luận tốc độ, ngươi không có khả năng so với ta!

Khóe miệng Sở Vân Phi nổi lên một cái độ cong, cổ tay hắn run lên, nguyên bản kiếm khí tinh mịn rồi lại hóa thành phiêu tung trong nháy mắt, dung nhập trong gió.

Trong nháy mắt kia, gió nổi lên lốc xoáy, có vài lốc xoáy màu xanh như con rắn dài vặn vẹo ở trong quảng trường, thẳng hướng tới Lâm Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Cực Thiên Hạ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook