Chương 368: Ngạo Thị quần hùng
Tàm Kiếm Lý Ngưu
27/07/2017
Sau khi Lâm Minh hành hung Thạch Hám Sơn, lại khẩu chiến Thạch Trọng Khôn, sĩ khí đệ tử Thần Hoàng đảo đại trướng.
Sau khi bị người lục đại tông môn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lại bị liên thủ ức hiếp, trong lòng cũng đều bị nén nghẹn.
Lâm Minh chẳng những đại thắng, lại còn mở miệng nói ra tiếng lòng của các đệ tử Thần Hoàng đảo.
Giờ khắc này, thân phận Lâm Minh từ ngoài đến cũng được tất cả đệ tử Thần Hoàng đảo công nhận, trừ bỏ rất ít vài người, không còn có ai đố kị hắn, chỉ còn ngưỡng mộ cùng khâm phục, ở trong đệ tử hạch tâm, vài cô gái tuổi còn nhỏ hơn Lâm Minh làm thành một vòng tròn, oanh oanh yến yến thảo luận Lâm Minh đủ loại, khuôn mặt nhỏ nhắn đều biểu tình đỏ bừng hưng phấn.
Mà đệ tử Ngũ Hành Vực, sắc mặt lại cũng không tốt như vậy, vẻ ghen tị dào dạt trên mặt.
- Lâm Minh này quá kiêu ngạo!
- Kiêu ngạo không được bao lâu, hắn đã có thực lực Hậu Thiên, như vậy sẽ bị cuốn vào tranh đấu của cao thủ Hậu Thiên đi, Lâm Minh thiên tài không giả, nhưng ở cao thủ Hậu Thiên, hắn còn non nớt.
- Đúng vậy, Thạch Hám Sơn tuy là đệ tử hạch tâm nhưng thiên tư lại bình thường, so với hắn mạnh hơn còn có đệ tử thân truyền, ở đa số đệ tử thân truyền, còn có nhân vật như Hỏa Như Yên, Lôi Chấn Tử, Bạch Ngạo Hiên.
- Ân, thủ tịch đệ tử lục đại tông môn cũng không phải dễ chọc, không nói tông môn khác, ngay như Thạch Đỉnh Thiên Hậu Thổ tông, hắn là sư huynh Thạch Hám Sơn, tuyệt đối sẽ không đứng nhìn bàng quan.
- Cây cao vượt rừng, chịu nhiều mưa gió (ý là người giỏi quá sẽ bị đố kị, làm người nên biết hạ thấp mình), lục đại tông môn không cho hắn thảm bại một trận sẽ không từ bỏ ý đồ.
Đánh đến bây giờ, hỏa khí giữa Thần Hoàng đảo cùng lục đại tông môn đã đánh tới đỉnh điểm. Bây giờ còn quản cái gì luận bàn hay không luận bàn, vừa lên đài nhất định là toàn lực ra tay, bản linh giữ nhà ra hết.
Một khi thua, sẽ thua rất thảm.
Thạch Trọng Khôn trên lôi đài lúc này mặt trầm đục, hắn là một đại năng Toàn Đan, đã bao giờ bị tiểu bối khi dễ như thế?
- Tốt, thật sự tốt! Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, lão phu đã kiến thức! Hám Sơn tính cách đôn hậu. Tư chất ngu dốt, ngày thường tu luyện khắc khổ, một lòng cầu võ. Sáng nay lại bị ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, trọng thương đến tận đây! Đệ tử kỹ nghệ không bằng người, lão phu không lời nào để nói! Nhưng, núi cao còn có núi cao hơn, nhân ngoại hữu nhân, ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, thời điểm đánh người khác, nên nghĩ đến có một ngày, người khác cậy vào tu vi tinh thâm hơn, hung hăng giẫm đạp ngươi dưới chân!
- Cao thủ trẻ tuổi Ngũ Hành Vực lục đại tông môn như mây trên trời, lão phu nhìn lại xem, ngươi có thể thắng bao lâu?
Lâm Minh cười lạnh trong lòng, hay một cái tính cách đôn hậu. Tư chất ngu dốt, bậc rẻ rách này cũng coi như tính cách đôn hậu, tư chất ngu dốt trong lời nói, như vậy ngay U Minh đại đế đều có thể được xưng là tâm địa Bồ Tát.
Lâm Minh cất cao giọng nói:
- Thiên hạ to lớn, thiên tài nhiều hằng hà sa số, ta chưa bao giờ cho rằng chính mình là thiếu niên anh hùng có một không hai trong thiên hạ. Cho dù cùng ta cùng tuổi, cũng có rất nhiều người thực lực vượt qua ta, ngươi nói ta nói ỷ mạnh hiếp yếu, đúng vậy, tuy nhiên ta từ trước đến nay chỉ thích đánh kẻ bần tiện, nếu Ngũ Hành Vực cũng có người muốn cậy vào tu vi bản thân, muốn giẫm đạp ta dưới chân, như vậy Lâm Minh ta liền đứng ở chỗ này, mặc tiếp theo, đến bao nhiêu, ta liền chiến bấy nhiêu!
Lâm Minh nói to như chuông mộ cổ, vang động núi sông, vang vọng toàn trường.
Ngay cả Thạch Trọng Khôn đều bị chấn động, giương mắt nói không ra lời, tiểu tử này mất trí điên rồi, hắn muốn với lực một người, chống cự lại tất cả cao thủ lục đại tông môn?
Theo Lâm Minh nói chuyện, đệ tử Thần Hoàng đảo đều sôi trào, nam ồn ào, nữ thét chói tai.
- Lâm ca rất uy vũ!
- Lâm ca nói rất hay!
- Lâm sư huynh đẹp tai!
Lời nói của Lâm Minh có thể thực hiện hay không bọn họ không biết, tạm thời cũng không quan tâm, chỉ là hiện tại, khi Lâm Minh nói ra những lời này, khí phách kia thẳng hướng tận trời, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, dường như máu cả người đều dâng lên.
Lúc này, Mục Thiên Vũ ở bên cạnh Dục Hoàng lão thái, cũng không kìm nổi tim đập nhanh hơn vài phần, khẽ gắt:
- Lâm Minh tên này, rất biết gây chuyện.
Dục Hoàng lão thái khó được nở nụ cười, nàng biết, Lâm Minh sẽ nói ra lời này, nói đến, là hoài bão ẩn tâm tư, nàng cười mắng:
- Tiểu tử này, không thấy thỏ không thả ưng, lần này nếu hắn một hơi thắng năm, sáu tràng, những bảo bối của ta sẽ bị hắn cướp sạch.
Mục Thiên Vũ che miệng cười yếu ớt, cũng không nói gì.
Dục Hoàng lão thái liếc mắt Mục Thiên Vũ một cái:
- Vũ nhi, ngươi còn cười? Ngươi không đau lòng? Mấy thứ này, về sau phải truyền cho ngươi.
Mục Thiên Vũ là thánh nữ Thần Hoàng đảo, về sau Chu Tước huyết tinh tự nhiên truyền cho Mục Thiên Vũ, về phần Mục Băng Vân tuy rằng cũng là thánh nữ, nhưng trên người nàng là huyết mạch Thanh Loan, có Chu Tước huyết tinh cũng vô dụng.
Mục Thiên Vũ nói:
- Vũ nhi không đau lòng, tuy rằng Chu Tước tinh huyết này đối với tu vi của ta cũng rất có ích lợi, tuy nhiên xa xa không tốt bằng dùng trên thân Lâm Minh, sư tôn nhất định sẽ không hối hận.
Mục Thiên Vũ trời sinh có huyết mạch Chu Tước thập phần nồng đậm, ăn vào Chu Tước tinh huyết, mật độ huyết mạch cũng sẽ không gia tăng bao nhiêu, chỉ là thích hợp đề cao một ít độ phù hợp Hỏa chi chân nguyên thôi, xa xa không bằng cấp Lâm Minh, có thể trực tiếp đưa mật độ Chu Tước huyết mạch đề cao đủ để tu luyện Chu Tước Cấm Thần lục, tăng lên thực lực Lâm Minh lên rất nhiều.
- Ta chưa nói không để cho hắn, ngươi lại sợ ta đổi ý...
Mục Dục Hoàng nói tới đây, ý vị thâm trường nhìn Mục Thiên Vũ một cái, Mục Thiên Vũ hoảng hốt trong lòng, vội vàng thu liễm thần thái chính mình.
Thạch Trọng Khôn cười lạnh nói:
- Tiểu tử, nhớ kỹ lời vừa rồi của ngươi, lời nói gió bay, đừng ngu muội nhất thời làm ra chuyện tuyên chiến như thế! Lão phu thật ra muốn nhìn một chút, ngươi như thế nào tiếp được trẻ tuổi tuấn kiệt lục đại tông môn khiêu chiến!
Thạch Trọng Khôn nói tới đây liền không nói nữa, một động tác nhấc Thạch Hám Sơn nửa chết nửa sống, xoay người xuống đài.
Đệ tử trên yến hội nổ tung, đệ tử Thần Hoàng đảo phát điên hò hét trợ uy cho Lâm Minh, cũng không quản tuyên ngôn này hoàn thành được bao nhiêu, tóm lại, bọn họ cuồng nhiệt bởi khẩu khí này.
Về phần đệ tử Ngũ Hành Vực, đều không đáng quan tâm, ôm tâm lý xem náo nhiệt, cứ chờ xem Lâm Minh bị ngược đãi.
- Đoán xem Lâm Minh chống đỡ được mấy trận?
- Ta phỏng chừng nhiều nhất hai ba trận, lục đại tông môn sẽ không để Lâm Minh ra vẻ ta đây, một người bị đánh bại, người thứ hai đi lên khẳng định thực lực càng mạnh, nếu không phải lục tông thủ tịch đệ tử tự cho mình rất cao sẽ không tham dự chiến đấu, trận đầu Lâm Minh đều không chống đỡ nổi.
- Ân, Tôn sư huynh nói đúng, tuy nhiên Lâm Minh tự rước lấy nhục thôi, Tôn sư huynh thực lực hơn người, đã sớm tiến vào Hậu Thiên kỳ, không bằng Tôn sư huynh lên sân khấu cho Lâm Minh một chút nhan sắc nhìn xem!
- Này...
Thanh âm nam nhân họ Tôn bị kìm hãm, trong lòng hận không thể vả gãy răng tên đệ tử ngu muội kia, hắn trầm ngâm một tiếng, ra vẻ suy nghĩ nói:
- Ta trước nhìn kỹ hẵng nói.
Đệ tử Hậu Thổ tông đại khái bị sắc mặt Thạch Trọng Khôn xanh mét biến thành rất áp lực, rốt cuộc một cái đệ tử không kìm nổi nhảy lên đài, đi đến trung tâm quảng trường cao giọng nói:
- Hậu Thổ tông Trần Khôn, hiện mười chín tuổi, xin chỉ giáo!
- Trần Khôn! Hắn là đệ tử thân truyền Hậu Thổ tông.
- Không nghĩ tới người thứ nhất lên sân khấu chính là đệ tử thân truyền! Trận luận bàn biểu diễn yến hội này phát triển quá nhanh, lúc này mới hơn một cái canh giờ, đã đến đệ tử thân truyền bay lên quyết đấu, những người khác đều không cần lên sân khấu.
- Ai biết lại có nhân tố Lâm Minh bất an này nhảy ra, tuy nhiên Trần Khôn cũng không phải dễ chọc, cho dù thắng bại khó nói, nhưng tuyệt đối có thể bức Lâm Minh toàn lực ra tay.
Trần Khôn rút ra một cây trường côn từ trong Tu Di giới, côn cũng là vũ khí tương đối phổ biến của Hậu Thổ tông.
- Tiểu tử, không phải Trần Khôn ta lấy lớn hiếp nhỏ, thật sự ngươi quá kiêu ngạo, không đem để Ngũ Hành Vực lục đại tông môn vào mắt, ngươi đã muốn với lực lượng bản thân, khiêu chiến lục đại tông môn, chúng ta nếu không ứng chiến, chẳng phải là sợ ngươi sao! Xem côn!
Trần Khôn chém ra một côn, côn kia tự nhiên cũng là đầu côn, côn ảnh múa đầy trời, hào quang màu vàng đất tạo thành một mảnh, như cát vàng đầy trời, căn bản không phân biệt được công kích Trần Khôn rốt cuộc ở nơi nào.
Đối mặt với côn ảnh cuồn cuộn mãnh liệt như vậy, Lâm Minh chỉ là đâm ra một thương, một thương này, mang theo chấn động một vạn sợi chân nguyên, Thanh Thương chân nguyên chấn động như thủy triều lao ra, côn ảnh nhao nhao bị đánh xơ xác, hóa thành vô hình.
Trong nháy mắt Lâm Minh vọt tới trước mặt Trần Khôn, một thương đâm vào bụng Trần Khôn.
- Ân?
Trần Khôn khẽ biến sắc mặt:
- Nham Thạch Chướng Bích!
Là đệ tử Hậu Thổ tông, vẫn luôn có mấy chiêu võ kỹ phòng ngự, Trần Khôn vung tay lên, một đạo vách đất rất nặng xuất hiện ở trước người, Lâm Minh một thương đâm vào trên vách đất, chấn nguyên khí ngưng tụ thành nham thạch đổ rào rào xuống!
Trần Khôn cười âm lãnh một tiếng, thừa dịp vũ khí Lâm Minh bị Nham Thạch Chướng Bích đổ vây khốn, giơ trường côn lên, trực tiếp quật xuống bả vai Lâm Minh:
- Khai Sơn côn!
Trường côn mang theo âm thanh gào thét chói tai, nguyên khí chung quanh bị ma sát, hóa thành một đạo côn ảnh thô ba thước, giống một cây cột hoàng kim quật thật mạnh xuống Lâm Minh, một côn này tuyệt đối có thể khiến xương quai xanh gãy, mất đi năng lực chiến đấu.
Nhanh như một tia chớp, Lâm Minh quát một tiếng:
- Bạo!
Luyện Lực Như Tơ bùng nổ, vách đất ước chừng một xích, lại bị một vạn cỗ Thanh Thương chân nguyên chấn thành bột phấn!
Lâm Minh quét ngang một thương, thương thế như nước.
Côn ảnh hoàng kim thô to rắn chắc va vào cùng nhau!
Ầm!
Côn thương tương giao, côn ảnh hoàng kim bị vỡ tan, mà Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương cũng cong thành hình trăng tròn.
- Phấn Thân Toái Cốt quyền!
Ché giết đến khoảnh khắc cuối cùng, Lâm Minh là một tay cầm thương, tay phải chém ra một quyền!
Lúc này Trần Khôn đang toàn lực chống đỡ, nào có dư lực phòng thủ, hắn không thể tin nhìn Lâm Minh một quyền nện thật mạnh ở trên ngực hắn, Trần Khôn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Sau khi bị người lục đại tông môn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, lại bị liên thủ ức hiếp, trong lòng cũng đều bị nén nghẹn.
Lâm Minh chẳng những đại thắng, lại còn mở miệng nói ra tiếng lòng của các đệ tử Thần Hoàng đảo.
Giờ khắc này, thân phận Lâm Minh từ ngoài đến cũng được tất cả đệ tử Thần Hoàng đảo công nhận, trừ bỏ rất ít vài người, không còn có ai đố kị hắn, chỉ còn ngưỡng mộ cùng khâm phục, ở trong đệ tử hạch tâm, vài cô gái tuổi còn nhỏ hơn Lâm Minh làm thành một vòng tròn, oanh oanh yến yến thảo luận Lâm Minh đủ loại, khuôn mặt nhỏ nhắn đều biểu tình đỏ bừng hưng phấn.
Mà đệ tử Ngũ Hành Vực, sắc mặt lại cũng không tốt như vậy, vẻ ghen tị dào dạt trên mặt.
- Lâm Minh này quá kiêu ngạo!
- Kiêu ngạo không được bao lâu, hắn đã có thực lực Hậu Thiên, như vậy sẽ bị cuốn vào tranh đấu của cao thủ Hậu Thiên đi, Lâm Minh thiên tài không giả, nhưng ở cao thủ Hậu Thiên, hắn còn non nớt.
- Đúng vậy, Thạch Hám Sơn tuy là đệ tử hạch tâm nhưng thiên tư lại bình thường, so với hắn mạnh hơn còn có đệ tử thân truyền, ở đa số đệ tử thân truyền, còn có nhân vật như Hỏa Như Yên, Lôi Chấn Tử, Bạch Ngạo Hiên.
- Ân, thủ tịch đệ tử lục đại tông môn cũng không phải dễ chọc, không nói tông môn khác, ngay như Thạch Đỉnh Thiên Hậu Thổ tông, hắn là sư huynh Thạch Hám Sơn, tuyệt đối sẽ không đứng nhìn bàng quan.
- Cây cao vượt rừng, chịu nhiều mưa gió (ý là người giỏi quá sẽ bị đố kị, làm người nên biết hạ thấp mình), lục đại tông môn không cho hắn thảm bại một trận sẽ không từ bỏ ý đồ.
Đánh đến bây giờ, hỏa khí giữa Thần Hoàng đảo cùng lục đại tông môn đã đánh tới đỉnh điểm. Bây giờ còn quản cái gì luận bàn hay không luận bàn, vừa lên đài nhất định là toàn lực ra tay, bản linh giữ nhà ra hết.
Một khi thua, sẽ thua rất thảm.
Thạch Trọng Khôn trên lôi đài lúc này mặt trầm đục, hắn là một đại năng Toàn Đan, đã bao giờ bị tiểu bối khi dễ như thế?
- Tốt, thật sự tốt! Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, lão phu đã kiến thức! Hám Sơn tính cách đôn hậu. Tư chất ngu dốt, ngày thường tu luyện khắc khổ, một lòng cầu võ. Sáng nay lại bị ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, trọng thương đến tận đây! Đệ tử kỹ nghệ không bằng người, lão phu không lời nào để nói! Nhưng, núi cao còn có núi cao hơn, nhân ngoại hữu nhân, ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, thời điểm đánh người khác, nên nghĩ đến có một ngày, người khác cậy vào tu vi tinh thâm hơn, hung hăng giẫm đạp ngươi dưới chân!
- Cao thủ trẻ tuổi Ngũ Hành Vực lục đại tông môn như mây trên trời, lão phu nhìn lại xem, ngươi có thể thắng bao lâu?
Lâm Minh cười lạnh trong lòng, hay một cái tính cách đôn hậu. Tư chất ngu dốt, bậc rẻ rách này cũng coi như tính cách đôn hậu, tư chất ngu dốt trong lời nói, như vậy ngay U Minh đại đế đều có thể được xưng là tâm địa Bồ Tát.
Lâm Minh cất cao giọng nói:
- Thiên hạ to lớn, thiên tài nhiều hằng hà sa số, ta chưa bao giờ cho rằng chính mình là thiếu niên anh hùng có một không hai trong thiên hạ. Cho dù cùng ta cùng tuổi, cũng có rất nhiều người thực lực vượt qua ta, ngươi nói ta nói ỷ mạnh hiếp yếu, đúng vậy, tuy nhiên ta từ trước đến nay chỉ thích đánh kẻ bần tiện, nếu Ngũ Hành Vực cũng có người muốn cậy vào tu vi bản thân, muốn giẫm đạp ta dưới chân, như vậy Lâm Minh ta liền đứng ở chỗ này, mặc tiếp theo, đến bao nhiêu, ta liền chiến bấy nhiêu!
Lâm Minh nói to như chuông mộ cổ, vang động núi sông, vang vọng toàn trường.
Ngay cả Thạch Trọng Khôn đều bị chấn động, giương mắt nói không ra lời, tiểu tử này mất trí điên rồi, hắn muốn với lực một người, chống cự lại tất cả cao thủ lục đại tông môn?
Theo Lâm Minh nói chuyện, đệ tử Thần Hoàng đảo đều sôi trào, nam ồn ào, nữ thét chói tai.
- Lâm ca rất uy vũ!
- Lâm ca nói rất hay!
- Lâm sư huynh đẹp tai!
Lời nói của Lâm Minh có thể thực hiện hay không bọn họ không biết, tạm thời cũng không quan tâm, chỉ là hiện tại, khi Lâm Minh nói ra những lời này, khí phách kia thẳng hướng tận trời, khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, dường như máu cả người đều dâng lên.
Lúc này, Mục Thiên Vũ ở bên cạnh Dục Hoàng lão thái, cũng không kìm nổi tim đập nhanh hơn vài phần, khẽ gắt:
- Lâm Minh tên này, rất biết gây chuyện.
Dục Hoàng lão thái khó được nở nụ cười, nàng biết, Lâm Minh sẽ nói ra lời này, nói đến, là hoài bão ẩn tâm tư, nàng cười mắng:
- Tiểu tử này, không thấy thỏ không thả ưng, lần này nếu hắn một hơi thắng năm, sáu tràng, những bảo bối của ta sẽ bị hắn cướp sạch.
Mục Thiên Vũ che miệng cười yếu ớt, cũng không nói gì.
Dục Hoàng lão thái liếc mắt Mục Thiên Vũ một cái:
- Vũ nhi, ngươi còn cười? Ngươi không đau lòng? Mấy thứ này, về sau phải truyền cho ngươi.
Mục Thiên Vũ là thánh nữ Thần Hoàng đảo, về sau Chu Tước huyết tinh tự nhiên truyền cho Mục Thiên Vũ, về phần Mục Băng Vân tuy rằng cũng là thánh nữ, nhưng trên người nàng là huyết mạch Thanh Loan, có Chu Tước huyết tinh cũng vô dụng.
Mục Thiên Vũ nói:
- Vũ nhi không đau lòng, tuy rằng Chu Tước tinh huyết này đối với tu vi của ta cũng rất có ích lợi, tuy nhiên xa xa không tốt bằng dùng trên thân Lâm Minh, sư tôn nhất định sẽ không hối hận.
Mục Thiên Vũ trời sinh có huyết mạch Chu Tước thập phần nồng đậm, ăn vào Chu Tước tinh huyết, mật độ huyết mạch cũng sẽ không gia tăng bao nhiêu, chỉ là thích hợp đề cao một ít độ phù hợp Hỏa chi chân nguyên thôi, xa xa không bằng cấp Lâm Minh, có thể trực tiếp đưa mật độ Chu Tước huyết mạch đề cao đủ để tu luyện Chu Tước Cấm Thần lục, tăng lên thực lực Lâm Minh lên rất nhiều.
- Ta chưa nói không để cho hắn, ngươi lại sợ ta đổi ý...
Mục Dục Hoàng nói tới đây, ý vị thâm trường nhìn Mục Thiên Vũ một cái, Mục Thiên Vũ hoảng hốt trong lòng, vội vàng thu liễm thần thái chính mình.
Thạch Trọng Khôn cười lạnh nói:
- Tiểu tử, nhớ kỹ lời vừa rồi của ngươi, lời nói gió bay, đừng ngu muội nhất thời làm ra chuyện tuyên chiến như thế! Lão phu thật ra muốn nhìn một chút, ngươi như thế nào tiếp được trẻ tuổi tuấn kiệt lục đại tông môn khiêu chiến!
Thạch Trọng Khôn nói tới đây liền không nói nữa, một động tác nhấc Thạch Hám Sơn nửa chết nửa sống, xoay người xuống đài.
Đệ tử trên yến hội nổ tung, đệ tử Thần Hoàng đảo phát điên hò hét trợ uy cho Lâm Minh, cũng không quản tuyên ngôn này hoàn thành được bao nhiêu, tóm lại, bọn họ cuồng nhiệt bởi khẩu khí này.
Về phần đệ tử Ngũ Hành Vực, đều không đáng quan tâm, ôm tâm lý xem náo nhiệt, cứ chờ xem Lâm Minh bị ngược đãi.
- Đoán xem Lâm Minh chống đỡ được mấy trận?
- Ta phỏng chừng nhiều nhất hai ba trận, lục đại tông môn sẽ không để Lâm Minh ra vẻ ta đây, một người bị đánh bại, người thứ hai đi lên khẳng định thực lực càng mạnh, nếu không phải lục tông thủ tịch đệ tử tự cho mình rất cao sẽ không tham dự chiến đấu, trận đầu Lâm Minh đều không chống đỡ nổi.
- Ân, Tôn sư huynh nói đúng, tuy nhiên Lâm Minh tự rước lấy nhục thôi, Tôn sư huynh thực lực hơn người, đã sớm tiến vào Hậu Thiên kỳ, không bằng Tôn sư huynh lên sân khấu cho Lâm Minh một chút nhan sắc nhìn xem!
- Này...
Thanh âm nam nhân họ Tôn bị kìm hãm, trong lòng hận không thể vả gãy răng tên đệ tử ngu muội kia, hắn trầm ngâm một tiếng, ra vẻ suy nghĩ nói:
- Ta trước nhìn kỹ hẵng nói.
Đệ tử Hậu Thổ tông đại khái bị sắc mặt Thạch Trọng Khôn xanh mét biến thành rất áp lực, rốt cuộc một cái đệ tử không kìm nổi nhảy lên đài, đi đến trung tâm quảng trường cao giọng nói:
- Hậu Thổ tông Trần Khôn, hiện mười chín tuổi, xin chỉ giáo!
- Trần Khôn! Hắn là đệ tử thân truyền Hậu Thổ tông.
- Không nghĩ tới người thứ nhất lên sân khấu chính là đệ tử thân truyền! Trận luận bàn biểu diễn yến hội này phát triển quá nhanh, lúc này mới hơn một cái canh giờ, đã đến đệ tử thân truyền bay lên quyết đấu, những người khác đều không cần lên sân khấu.
- Ai biết lại có nhân tố Lâm Minh bất an này nhảy ra, tuy nhiên Trần Khôn cũng không phải dễ chọc, cho dù thắng bại khó nói, nhưng tuyệt đối có thể bức Lâm Minh toàn lực ra tay.
Trần Khôn rút ra một cây trường côn từ trong Tu Di giới, côn cũng là vũ khí tương đối phổ biến của Hậu Thổ tông.
- Tiểu tử, không phải Trần Khôn ta lấy lớn hiếp nhỏ, thật sự ngươi quá kiêu ngạo, không đem để Ngũ Hành Vực lục đại tông môn vào mắt, ngươi đã muốn với lực lượng bản thân, khiêu chiến lục đại tông môn, chúng ta nếu không ứng chiến, chẳng phải là sợ ngươi sao! Xem côn!
Trần Khôn chém ra một côn, côn kia tự nhiên cũng là đầu côn, côn ảnh múa đầy trời, hào quang màu vàng đất tạo thành một mảnh, như cát vàng đầy trời, căn bản không phân biệt được công kích Trần Khôn rốt cuộc ở nơi nào.
Đối mặt với côn ảnh cuồn cuộn mãnh liệt như vậy, Lâm Minh chỉ là đâm ra một thương, một thương này, mang theo chấn động một vạn sợi chân nguyên, Thanh Thương chân nguyên chấn động như thủy triều lao ra, côn ảnh nhao nhao bị đánh xơ xác, hóa thành vô hình.
Trong nháy mắt Lâm Minh vọt tới trước mặt Trần Khôn, một thương đâm vào bụng Trần Khôn.
- Ân?
Trần Khôn khẽ biến sắc mặt:
- Nham Thạch Chướng Bích!
Là đệ tử Hậu Thổ tông, vẫn luôn có mấy chiêu võ kỹ phòng ngự, Trần Khôn vung tay lên, một đạo vách đất rất nặng xuất hiện ở trước người, Lâm Minh một thương đâm vào trên vách đất, chấn nguyên khí ngưng tụ thành nham thạch đổ rào rào xuống!
Trần Khôn cười âm lãnh một tiếng, thừa dịp vũ khí Lâm Minh bị Nham Thạch Chướng Bích đổ vây khốn, giơ trường côn lên, trực tiếp quật xuống bả vai Lâm Minh:
- Khai Sơn côn!
Trường côn mang theo âm thanh gào thét chói tai, nguyên khí chung quanh bị ma sát, hóa thành một đạo côn ảnh thô ba thước, giống một cây cột hoàng kim quật thật mạnh xuống Lâm Minh, một côn này tuyệt đối có thể khiến xương quai xanh gãy, mất đi năng lực chiến đấu.
Nhanh như một tia chớp, Lâm Minh quát một tiếng:
- Bạo!
Luyện Lực Như Tơ bùng nổ, vách đất ước chừng một xích, lại bị một vạn cỗ Thanh Thương chân nguyên chấn thành bột phấn!
Lâm Minh quét ngang một thương, thương thế như nước.
Côn ảnh hoàng kim thô to rắn chắc va vào cùng nhau!
Ầm!
Côn thương tương giao, côn ảnh hoàng kim bị vỡ tan, mà Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương cũng cong thành hình trăng tròn.
- Phấn Thân Toái Cốt quyền!
Ché giết đến khoảnh khắc cuối cùng, Lâm Minh là một tay cầm thương, tay phải chém ra một quyền!
Lúc này Trần Khôn đang toàn lực chống đỡ, nào có dư lực phòng thủ, hắn không thể tin nhìn Lâm Minh một quyền nện thật mạnh ở trên ngực hắn, Trần Khôn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trực tiếp bay ngược ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.