Quyển 10 - Chương 101
Nhĩ Nhã
24/08/2016
Long Tước rất thuận lợi thông qua nhà xuất bản liên lạc với tác giả
nọ, vị kia là phu nhân Nhiêu Anh, hôm nay đang dưỡng bệnh, gầy đến nỗi
nhìn không ra, tuổi cũng đã lớn.
“Được, ok! Cám ơn.” Long Tước cúp điện thoại, nói với Lam Minh, “Tôi hỏi địa chỉ, Nhiêu Anh nói, nếu chúng ta có thể mau chóng phá án, bà ấy nguyện ý tặng cho chúng ta toàn bộ tài sản… Bởi vì bà ta không còn người thân hay bạn bè, với lại không sống được lâu nữa.”
“Oa.” Khiết Liêu nhịn không được nhíu mày, “Có cần thê thảm vậy không.”
“Chúng ta đi chưa?” Bạch Lâu có vẻ rất hứng thú, Cổ Lỗ Y gật đầu — Phải đi, nhất định phải đi!
Chỉ có Lam Minh là không mấy hứng thú.
Cổ Lỗ Y giơ tay túm đầu hắn, “Cục!”
Lam Minh nhún vai, “Ta muốn xem Tiêu Bắc tập múa hơn.”
“Cục!” Cổ Lỗ Y trừng hắn.
“Nói gì?” Lam Minh nhéo mũi và quai hàm của Cổ Lỗ Y, “Nghe không hiểu! Nghe không hiểu! Cổ Lỗ Y không nói được.”
“Cục cục!” Cổ Lỗ Y nháo nhào.
“Nó nói là Tiêu Bắc kêu anh đi.” Long Tước phiên dịch giúp, “Anh không nghe lời Tiêu Bắc, đợi hắn về sẽ méc.”
“À.” Lam Minh giơ năm ngón, rồi lại giơ một ngón, “Cổ Lỗ Y, có lẽ ta có một ngón nghe theo Tiêu Bắc… Nhưng mà ta còn bốn ngón, ta có thể không nghe theo cậu ấy.”
“Cục cục!” Cổ Lỗ Y nắm cổ áo Lam Minh, vỗ vỗ cánh, nhất định phải đi.
Lam Minh sống chết cũng nói không có hứng thú, cuối cùng Cổ Lỗ Y khoanh tay bay lên không, “Cục cục!”
“Nó nói gì?” Lam Minh hỏi Long Tước.
Long Tước ngoáy lỗ tai, “Cổ Lỗ Y nói, chỉ cần anh phối hợp, nó sẽ giúp anh hôn Bắc Bắc.”
“Bình thường cũng hôn được vậy!”
“Cục!”
Long Tước nghe xong, bất đắc dĩ, hỗ trợ dịch tiếp, “Cổ Lỗ Y nói, không phải hôn đó, là cái mà anh mong muốn á, hôn kiểu người yêu á, cái đồ lưu manh!”
“Cổ Lỗ Y!” Sishir chăm chú nói, “Còn nhỏ như thế sao lại nói lời thô tục như vậy!”
“Cục cục!” Cổ Lỗ Y xoay đầu nhìn Sishir le lưỡi, Sishir nghe không hiểu, xoay đầu nhìn Long Tước.
Long Tước chỉ nhún vai, “Nó nói đối đãi với lưu manh thì phải lưu manh hơn, đây là lời Bắc Bắc dạy nó, hiền với lưu manh là tàn nhẫn với mình.”
Mọi người im lặng.
“Chúng tôi cũng phải ra ngoài, mọi người cố lên, bà lão này thật sự rất đáng thương.” Tiêu Hoa và Phong Danh Vũ đi tham gia tiệc cắt băng khánh thành, tuy Khiết Liêu muốn đi theo, nhưng sợ lại phá gây thêm phiền phức cho Tiêu Hoa, cho nên chủ động gia nhập Lam Minh bọn họ, nghe bà tác giả kể chuyện ma.
Cảnh Diệu Phong xem tài liệu, “Chúng ta đi một chuyến, có khi liên quan tới vài vụ án cũ cần phải tra… Tiểu Lâu đi chứ?”
Bạch Lâu rút tay khỏi tay hắn, lòng nói anh bị bệnh hả, làm như quen thân lắm! Ai quen anh!
Cảnh Diệu Phong thì rất thỏa mãn, hắn bây giờ là chuyên gia đi nịnh bợ Cổ Lỗ Y, những chuyện khác nào đều như cũ, nhất định có viện trợ.
Cổ Lỗ Y ngồi trên vai Bạch Lâu, cọ cọ mặt hắn…
Bạch Lâu có chút bất đắc dĩ, vật nhỏ này thật đáng ghét, ỷ bản thân dễ thương là lại đi phá tới phá lui, cuối cùng mọi người cũng không nỡ giận nó.
“Đi thôi.” Bạch Lâu gật đầu, tất cả mọi người nhìn Lam Minh, chỉ còn hắn thôi.
Trên thực tế, Lam Minh cũng động lòng rồi, vẫy tay với Cổ Lỗ Y, “Qua đây, ta muốn trả giá!”
Cổ Lỗ Y vỗ cánh bay qua.
“Nè, không chỉ hôn, còn phải thân mật một chút, ngươi có thể làm được không?” Lam Minh nói xong, nở nụ cười thô bỉ.
Cổ Lỗ Y thở dài, gật đầu đồng ý bảo thành giao, vươn tay móc nghéo với hắn, Lam Minh cười giơ tay móc nghéo… Quyết định vậy đi! Thằng nhóc này đúng là có tiền đồ!
Mọi người khởi hành đi tìm vị phu nhân nọ, dò hỏi chuyện đã xảy ra nhiều năm trước.
Nhà của Nhiêu Anh, ngoài dự đoán của mọi người, nó nằm gần trường học.
“Vẫn sống ở đây sao?” Khiết Liêu lên cầu thang, bước ngang hành lang, xuyên qua hai cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy xa xa là rừng cây rậm rạp, một bên là ký túc xá cũ kỹ, trông hoang phế chẳng ai ở, có vẻ khả nghi.
Lúc nhấn chuông cửa, qua một lúc lâu mới có người ra mở, sau khi cửa mở, mọi người thấy một bà lão ngồi xe lăn, hình dáng tiều tụy, vô cùng gầy yếu.
“Phu nhân Nhiêu Anh?” Bạch Lâu lễ phép hỏi.
Nhiêu Anh ngẩng đầu nhìn mọi người, lần này tới đây có Bạch Lâu, Cảnh Diệu Phong, Sishir, Khiết Liêu và Lam Minh… Cổ Lỗ Y ngồi trong balo đeo trên lưng Lam Minh, Fanny cũng nằm bên trong. Bây giờ Fanny là bạn tốt nhất của Cổ Lỗ Y. Long Tước không đi theo, mang Sphinx về nhà chăm sóc mấy tiểu long, hôm nay là ngày tổng vệ sinh và tắm rửa tập thể.
“Các cậu là người của EX?” Nhiêu Anh có chút kinh ngạc nhìn mọi người, đại khái là không nghĩ tất cả đều còn trẻ. Đối với một người sắp gần đất xa trời như bà, lâu lắm rồi mới có những chàng trai trẻ tuổi đến thăm, có thể có chút cảm giác áp bách kì lạ.
“Xin chào.” Cảnh Diệu Phong giơ thẻ cảnh sát, loại bỏ nghi ngờ của bà, “Tôi là cảnh sát, hôm nay chúng tôi tới đây là về cuốn sách của bà, muốn điều tra chuyện năm đó.”
“A!” Nhiêu Anh hít sâu mới hơi mới bình ổn lại hô hấp, “Thật tốt quá… Rốt cuộc cũng có người tới điều tra… Tôi đợi một ngày rồi, mời vào mời vào.” Bà chậm rãi lui ra sau, đẩy xe lăn vào trong.
Trong nhà rất đơn sơ, mọi người thậm chí còn nghi ngờ là bà sinh hoạt thế nào, chắc chắn là rất bất tiện.
“A, tôi sống cũng không tệ lắm.” Nhiêu Anh phát hiện thần tình mọi người nhìn mình có chút khổ sở, nở nụ cười, xem ra đều là những thằng bé biết thông cảm, vội vàng nói, “Bình thường biên tập có tới đây giúp tôi vài chuyện, mỗi ngày cũng có bảo mẫu tới… Ít ra, nếu tôi chết ở nhà, hôm sau nhất định đã được phát hiện.”
Lúc Nhiêu Anh nói lời này, trông rất vui vẻ, lại làm mọi người khó chịu… Bà lão không còn mong muốn gì hơn, cảm giác đã sắp thăng đến cực lạc.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Nhiêu Anh có vẻ còn muốn châm trà, Bạch Lâu liền chạy tới giúp.
Lam Minh đặt cuốn sách lên bàn, hỏi bà, “Trong sách bà ghi, có ác ma hại chết những người bên cạnh bà… Chỉ vì một tấm hình?”
“Tôi chỉ có thể nghĩ tới một lý do duy nhất là tấm hình đó.” Nhiêu Anh nói, đưa tay chỉ tấm ảnh chụp một con ma màu trắng quỷ dị, “Cô ta còn là con ma đó, qua nhiều năm vẫn đi theo tôi âm hồn không tan, cho tới bây giờ vẫn không thoát được.”
Lam Minh bọn họ nhìn nhau, đều có chút nghi hoặc… Căn phòng này rất nhỏ, nếu quả thật có gì không phải người, mọi người hẳn đã sớm cảm nhận ra. Bạch Lâu gần như không thể cảm nhận có sinh vật phi nhân loại nào tồn tại trong mấy dặm trở lại đây… Chẳng lẽ họ bị che mắt?
“Cô ta vẫn ở đây?” Lam Minh hỏi.
“Đúng vậy, đêm nào cũng tới chúc ngủ ngon, bình thường thì hoạt động trong rừng. Ban đầu tôi bị dọa sợ chết khiếp, nhưng giờ thì hết rồi, gần như có thể quên sự tồn tại của cô ta, xem ra cô ta muốn quấn lấy tôi cả đời.”
Mọi người xem số tuổi và tình trạng của Nhiêu Anh, càng thêm tin tưởng là hiểu lầm, do Nhiêu Anh bị ảo tưởng sinh ra nhiều điều kì hoặc… Gần đây căn bản không có quỷ, điều này là chắc chắn.
“Có thể kể lại cụ thể chuyện năm đó không?” Lam Minh nhẫn nại hỏi.
“Năm đó…” Bà lão suy nghĩ, “Phải bắt đầu từ đâu đây.”
Bà lớn tuổi, thân thể cũng không được khỏe lắm, nói một câu đã thở dốc, mọi người lo cho sức khỏe thay cho bà, Lam Minh hối hận vì không kéo Miêu Tiêu Bắc theo!
…
Mà lúc này, trong hậu trường nhà hát, Miêu Tiêu Bắc vừa tập xong, đang ngồi nghỉ.
“Bắc Bắc ~ Bắc Bắc ~”
Điện thoại của Miêu Tiêu Bắc rung lên, mang theo giọng nói của Cổ Lỗ Y, đây là tiếng chuông tin nhắn.
Mở ra xem, là Cổ Lỗ Y nhắn tin — Bắc Bắc, anh có tới không? Địa chỉ nè.
Cổ Lỗ Y nhắn địa chỉ nhà Nhiêu Anh cho Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc gõ cằm, rất muốn đi nhưng mà còn phải tập.
“Tiêu Bắc.”
Lão Dương cầm quyển biên đạo cuối cùng bước tới, “Kế tiếp là phần của vai phụ và quần chúng, con xem giúp chú.”
“Dạ.” Miêu Tiêu Bắc cầm lấy, điện thoại lại vang lên.
“Bắc Bắc, vụ án này rất thú vị nha.”
Cổ Lỗ Y ngồi trong balo nhắn tin, miệng ngáp nghe bà lão dùng trật tự vô cùng hỗn loạn kể về chuyện năm đó, nói một câu thở mười câu.
Khiết Liêu đã bắt đầu mệt, mọi người đều có một suy nghĩ trong đầu, nếu Miêu Tiêu Bắc ở đây thì tốt rồi, có thể dùng TV chiếu thẳng hình ảnh, cùng lắm thì coi như xem phim kinh dị, ít ra còn mạch lạc rõ ràng.
Miêu Tiêu Bắc thấy tin nhắn lại đung đưa một hồi.
Cuối cùng, Cổ Lỗ Y nhắn tin nhắn thứ ba — Bắc Bắc mau tới nha! Nhiều bí mật lắm.
Miêu Tiêu Bắc thật sự không nhịn nổi tò mò, đứng dậy, làm lão Dương bên cạnh giật mình, “Lão Dương… con đi một chút được không?”
“Haha.” Lão Dương mỉm cười, “Vốn chú cũng không định để con tập tiếp, về nghỉ ngơi đi, tối mai diễn đừng tới trễ là được.”
“Dạ!” Miêu Tiêu Bắc đeo balo lên lưng, cầm chìa khóa xe xông ra ngoài, Phong Tiểu Vũ bọn họ còn phải tập, cho nên chỉ có mình hắn thôi.
Miêu Tiêu Bắc dựa theo địa chỉ Cổ Lỗ Y đưa, lái xe tới nhà Nhiêu Anh. Hướng hắn đi hoàn toàn khác với hướng của Lam Minh bọn họ, bởi vậy Lam Minh bọn họ nhìn thấy rừng cây phía xa, Miêu Tiêu Bắc thì từ rừng cây băng qua vườn trường.
Ven đường, hàng rào sắt che chắn từng hàng cây tụm lại, Miêu Tiêu Bắc có chút không rõ, chưa thấy khu rừng nào mà còn cần hàng rào bao xung quanh, cũng đâu có nuôi dã thú.
Lúc xe dừng chờ đèn đỏ, Miêu Tiêu Bắc cảm thấy luồng gió lạnh từ cửa sổ thổi vào… Phảng phất đến từ rừng cây.
Miêu Tiêu Bắc ngẩn người, nhìn chằm chằm rừng cây… Mơ hồ, thấy bóng trắng bên trong di chuyển.
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, lấy camera ra muốn chụp, nhưng bóng trắng lóe lên không thấy nữa, đang tìm thì chiếc xe phía sau nhấn còi. Xoay đầu lại, đèn xanh rồi, Miêu Tiêu Bắc không thể làm gì khác hơn là lái tiếp, vòng qua rừng cây, lâu lâu lại liếc nhìn… Cũng không thấy bóng trắng xuất hiện.
Nhưng Miêu Tiêu Bắc cảm giác nếu đó không phải ảo giác, vậy đúng là nhìn thấy ma, con ma đó giống như trong tấm hình của cuốn tiểu thuyết nọ… Ma cũng không thay đổi gì sao?
Miêu Tiêu Bắc đã có hiểu biết về ma quỷ, oan hồn này phần lớn đều vì oán hận hoặc lưu luyến gì đó mà tồn tại. Ở trong rừng lâu như vậy không chịu đi… Là do nguyên nhân gì?
Suy nghĩ miên man, xe rốt cuộc cũng dừng lại bên cạnh xe của Lam Minh bọn họ.
Mọi người trên lầu vừa nghe tiếng xe liền mừng rỡ, không cần nghe bà lão niệm kinh nữa, thật tốt!
Lam Minh đứng dậy chạy ra hành lang xem, định ngoắc tay gọi Miêu Tiêu Bắc… Trong nháy mắt đó, Lam Minh chú ý, trong rừng cây có cái bóng lóe lên. Một quả cầu màu đen thoáng cái rụt vào, quả cầu năng lượng màu đen… Cũng vì quả cầu năng lượng chặn linh lực cho nên không cảm giác ma vật tồn tại? Quả cầu năng lượng này cần rất nhiều chú ngữ và trình tự phức tạp mới có thể làm ra, một du hồn không có khả năng làm được, thần ma cấp cao sao lại bố trí quả cầu ở đây? Chẳng lẽ muốn che giấu cái gì?
Lam Minh nhíu mày nhìn kỹ, rừng cây cũng đã khôi phục hình dạng ban đầu — Kì lạ.
Miêu Tiêu Bắc lên lầu, hắn đã thay áo sơmi trắng, tóc còn ươn ướt. Lam Minh hít một hơi thật sâu, không hổ là linh lực của Đại Tế Ti, ở bên cạnh Miêu Tiêu Bắc vô cùng thoải mái, nhất là sau khi hắn vận động xong.
Nghĩ tới đây, Lam Minh hỏi, “Bắc Bắc, cảm giác thử, gần đây có linh lực nào không.”
“A…” Miêu Tiêu Bắc nhắm mắt lại, vừa bước vào cảm giác thử, gật đầu, “Có! Ở phía tây bắc có một quả cầu.”
Lam Minh nhướn mày — Quả nhiên!
“Anh bị sao vậy?” Miêu Tiêu Bắc bước tới.
Lam Minh cúi đầu nhìn mắt hắn, không hiểu sao lại nhớ tới vài chuyện không mấy đứng đắn… Và lời hứa của Cổ Lỗ Y!
“Ê.” Bắc Bắc búng tay một cái.
Lam Minh lúc này mới quay lại thực tại, Cổ Lổ Y đạp hắn một cái — Lưu manh! Miêu Tiêu Bắc bật cười.
Lam Minh xoa xoa ót, hỏi Cổ Lỗ Y, “Cổ Lỗ Y, ngươi biết thuật đọc tâm?”
Cổ Lỗ Y chỉ chỉ mặt hắn, cục cục nói hai tiếng rồi bay lên vai Miêu Tiêu Bắc, chọc cho Miêu Tiêu Bắc cười ha ha.
Lam Minh không hiểu vụ gì đang xảy ra, Miêu Tiêu Bắc nói với Lam Minh — Cổ Lỗ Y nói, đồ ngốc thì nghĩ gì viết hết trên mặt rồi.
Lam Minh tức giận muốn đánh vào mông nó.
Hai người bước vào trong, Khiết Liêu đưa bà lão tới trước TV, ngồi đối diện sô pha, đóng cửa tắt đèn, chuẩn bị xem phim kinh dị.
Bà lão không rõ mọi người muốn làm gì lắm, Lam Minh nhìn vào mắt bà… Bà liền ngồi yên bất động.
“Anh làm vậy, bà có bị rối loạn không?” Miêu Tiêu Bắc lo lắng hỏi.
“Yên tâm, nếu như thấy trong đầu mình có hình ảnh gì đó, có lẽ là tái hiện sự việc kinh khủng năm đó, nói không chừng sẽ sợ mà chết luôn, dù sao cũng lớn tuổi rồi.” Lam Minh nói xong, đẩy xe lăn qua cạnh bàn TV, Miêu Tiêu Bắc ngồi xuống, đặt tay lên vai bà, tay kia đặt lên TV, tìm về ký ức năm xưa, một câu chuyện thất lạc đã lâu.
Bước vào bóng tối, cảnh tượng trước mắt như chạy lùi về sau, Miêu Tiêu Bắc đợi ký ức chạy tới điểm ban đầu.
Lam Minh bọn họ ngồi nhìn TV có chút choáng váng, mặc dù nhanh, nhưng hầu hết hình ảnh đều có thể nhìn ra, nhiều năm trôi qua nhưng bà lão chỉ sống một mình, con ma kia thật sự thường xuyên đến thăm bà, hầu như lần nào cũng làm bà sợ tới thét chói tai, sau đó thì bỏ đi… Không làm bất cứ thương tổn nào.
“Đúng là đêm nào cũng tới!” Bạch Lâu bước tới trước TV, nhìn chằm chằm con ma.
“Có chút giống Sadako.” Sishir rất quen thuộc vong hồn, thấy thế nào cũng đều là loại bình thường.
Miêu Tiêu Bắc vận chuyển trí nhớ rất nhanh, tìm được điểm bắt đầu… Dừng lại, thấy được vườn trường năm đó. Mà mọi người ở ngoài xem TV, lại như đang xem một cuộn phim cũ kỹ.
Hình ảnh đột nhiên đen thui, xuất hiện một câu — Nội dung sau đây có khả năng không hợp cho người bị bệnh tim, xin cẩn thận khi xem.
Quả nhiên sau màn đen là hình người máu văng tứ tung. Nhưng không phải kiểu ướt át mà là cảnh sát nhân máu chảy lênh láng, văng khắp nơi. Giữa dòng chảy của máu là một tấm ảnh cũ.
“Được, ok! Cám ơn.” Long Tước cúp điện thoại, nói với Lam Minh, “Tôi hỏi địa chỉ, Nhiêu Anh nói, nếu chúng ta có thể mau chóng phá án, bà ấy nguyện ý tặng cho chúng ta toàn bộ tài sản… Bởi vì bà ta không còn người thân hay bạn bè, với lại không sống được lâu nữa.”
“Oa.” Khiết Liêu nhịn không được nhíu mày, “Có cần thê thảm vậy không.”
“Chúng ta đi chưa?” Bạch Lâu có vẻ rất hứng thú, Cổ Lỗ Y gật đầu — Phải đi, nhất định phải đi!
Chỉ có Lam Minh là không mấy hứng thú.
Cổ Lỗ Y giơ tay túm đầu hắn, “Cục!”
Lam Minh nhún vai, “Ta muốn xem Tiêu Bắc tập múa hơn.”
“Cục!” Cổ Lỗ Y trừng hắn.
“Nói gì?” Lam Minh nhéo mũi và quai hàm của Cổ Lỗ Y, “Nghe không hiểu! Nghe không hiểu! Cổ Lỗ Y không nói được.”
“Cục cục!” Cổ Lỗ Y nháo nhào.
“Nó nói là Tiêu Bắc kêu anh đi.” Long Tước phiên dịch giúp, “Anh không nghe lời Tiêu Bắc, đợi hắn về sẽ méc.”
“À.” Lam Minh giơ năm ngón, rồi lại giơ một ngón, “Cổ Lỗ Y, có lẽ ta có một ngón nghe theo Tiêu Bắc… Nhưng mà ta còn bốn ngón, ta có thể không nghe theo cậu ấy.”
“Cục cục!” Cổ Lỗ Y nắm cổ áo Lam Minh, vỗ vỗ cánh, nhất định phải đi.
Lam Minh sống chết cũng nói không có hứng thú, cuối cùng Cổ Lỗ Y khoanh tay bay lên không, “Cục cục!”
“Nó nói gì?” Lam Minh hỏi Long Tước.
Long Tước ngoáy lỗ tai, “Cổ Lỗ Y nói, chỉ cần anh phối hợp, nó sẽ giúp anh hôn Bắc Bắc.”
“Bình thường cũng hôn được vậy!”
“Cục!”
Long Tước nghe xong, bất đắc dĩ, hỗ trợ dịch tiếp, “Cổ Lỗ Y nói, không phải hôn đó, là cái mà anh mong muốn á, hôn kiểu người yêu á, cái đồ lưu manh!”
“Cổ Lỗ Y!” Sishir chăm chú nói, “Còn nhỏ như thế sao lại nói lời thô tục như vậy!”
“Cục cục!” Cổ Lỗ Y xoay đầu nhìn Sishir le lưỡi, Sishir nghe không hiểu, xoay đầu nhìn Long Tước.
Long Tước chỉ nhún vai, “Nó nói đối đãi với lưu manh thì phải lưu manh hơn, đây là lời Bắc Bắc dạy nó, hiền với lưu manh là tàn nhẫn với mình.”
Mọi người im lặng.
“Chúng tôi cũng phải ra ngoài, mọi người cố lên, bà lão này thật sự rất đáng thương.” Tiêu Hoa và Phong Danh Vũ đi tham gia tiệc cắt băng khánh thành, tuy Khiết Liêu muốn đi theo, nhưng sợ lại phá gây thêm phiền phức cho Tiêu Hoa, cho nên chủ động gia nhập Lam Minh bọn họ, nghe bà tác giả kể chuyện ma.
Cảnh Diệu Phong xem tài liệu, “Chúng ta đi một chuyến, có khi liên quan tới vài vụ án cũ cần phải tra… Tiểu Lâu đi chứ?”
Bạch Lâu rút tay khỏi tay hắn, lòng nói anh bị bệnh hả, làm như quen thân lắm! Ai quen anh!
Cảnh Diệu Phong thì rất thỏa mãn, hắn bây giờ là chuyên gia đi nịnh bợ Cổ Lỗ Y, những chuyện khác nào đều như cũ, nhất định có viện trợ.
Cổ Lỗ Y ngồi trên vai Bạch Lâu, cọ cọ mặt hắn…
Bạch Lâu có chút bất đắc dĩ, vật nhỏ này thật đáng ghét, ỷ bản thân dễ thương là lại đi phá tới phá lui, cuối cùng mọi người cũng không nỡ giận nó.
“Đi thôi.” Bạch Lâu gật đầu, tất cả mọi người nhìn Lam Minh, chỉ còn hắn thôi.
Trên thực tế, Lam Minh cũng động lòng rồi, vẫy tay với Cổ Lỗ Y, “Qua đây, ta muốn trả giá!”
Cổ Lỗ Y vỗ cánh bay qua.
“Nè, không chỉ hôn, còn phải thân mật một chút, ngươi có thể làm được không?” Lam Minh nói xong, nở nụ cười thô bỉ.
Cổ Lỗ Y thở dài, gật đầu đồng ý bảo thành giao, vươn tay móc nghéo với hắn, Lam Minh cười giơ tay móc nghéo… Quyết định vậy đi! Thằng nhóc này đúng là có tiền đồ!
Mọi người khởi hành đi tìm vị phu nhân nọ, dò hỏi chuyện đã xảy ra nhiều năm trước.
Nhà của Nhiêu Anh, ngoài dự đoán của mọi người, nó nằm gần trường học.
“Vẫn sống ở đây sao?” Khiết Liêu lên cầu thang, bước ngang hành lang, xuyên qua hai cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy xa xa là rừng cây rậm rạp, một bên là ký túc xá cũ kỹ, trông hoang phế chẳng ai ở, có vẻ khả nghi.
Lúc nhấn chuông cửa, qua một lúc lâu mới có người ra mở, sau khi cửa mở, mọi người thấy một bà lão ngồi xe lăn, hình dáng tiều tụy, vô cùng gầy yếu.
“Phu nhân Nhiêu Anh?” Bạch Lâu lễ phép hỏi.
Nhiêu Anh ngẩng đầu nhìn mọi người, lần này tới đây có Bạch Lâu, Cảnh Diệu Phong, Sishir, Khiết Liêu và Lam Minh… Cổ Lỗ Y ngồi trong balo đeo trên lưng Lam Minh, Fanny cũng nằm bên trong. Bây giờ Fanny là bạn tốt nhất của Cổ Lỗ Y. Long Tước không đi theo, mang Sphinx về nhà chăm sóc mấy tiểu long, hôm nay là ngày tổng vệ sinh và tắm rửa tập thể.
“Các cậu là người của EX?” Nhiêu Anh có chút kinh ngạc nhìn mọi người, đại khái là không nghĩ tất cả đều còn trẻ. Đối với một người sắp gần đất xa trời như bà, lâu lắm rồi mới có những chàng trai trẻ tuổi đến thăm, có thể có chút cảm giác áp bách kì lạ.
“Xin chào.” Cảnh Diệu Phong giơ thẻ cảnh sát, loại bỏ nghi ngờ của bà, “Tôi là cảnh sát, hôm nay chúng tôi tới đây là về cuốn sách của bà, muốn điều tra chuyện năm đó.”
“A!” Nhiêu Anh hít sâu mới hơi mới bình ổn lại hô hấp, “Thật tốt quá… Rốt cuộc cũng có người tới điều tra… Tôi đợi một ngày rồi, mời vào mời vào.” Bà chậm rãi lui ra sau, đẩy xe lăn vào trong.
Trong nhà rất đơn sơ, mọi người thậm chí còn nghi ngờ là bà sinh hoạt thế nào, chắc chắn là rất bất tiện.
“A, tôi sống cũng không tệ lắm.” Nhiêu Anh phát hiện thần tình mọi người nhìn mình có chút khổ sở, nở nụ cười, xem ra đều là những thằng bé biết thông cảm, vội vàng nói, “Bình thường biên tập có tới đây giúp tôi vài chuyện, mỗi ngày cũng có bảo mẫu tới… Ít ra, nếu tôi chết ở nhà, hôm sau nhất định đã được phát hiện.”
Lúc Nhiêu Anh nói lời này, trông rất vui vẻ, lại làm mọi người khó chịu… Bà lão không còn mong muốn gì hơn, cảm giác đã sắp thăng đến cực lạc.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Nhiêu Anh có vẻ còn muốn châm trà, Bạch Lâu liền chạy tới giúp.
Lam Minh đặt cuốn sách lên bàn, hỏi bà, “Trong sách bà ghi, có ác ma hại chết những người bên cạnh bà… Chỉ vì một tấm hình?”
“Tôi chỉ có thể nghĩ tới một lý do duy nhất là tấm hình đó.” Nhiêu Anh nói, đưa tay chỉ tấm ảnh chụp một con ma màu trắng quỷ dị, “Cô ta còn là con ma đó, qua nhiều năm vẫn đi theo tôi âm hồn không tan, cho tới bây giờ vẫn không thoát được.”
Lam Minh bọn họ nhìn nhau, đều có chút nghi hoặc… Căn phòng này rất nhỏ, nếu quả thật có gì không phải người, mọi người hẳn đã sớm cảm nhận ra. Bạch Lâu gần như không thể cảm nhận có sinh vật phi nhân loại nào tồn tại trong mấy dặm trở lại đây… Chẳng lẽ họ bị che mắt?
“Cô ta vẫn ở đây?” Lam Minh hỏi.
“Đúng vậy, đêm nào cũng tới chúc ngủ ngon, bình thường thì hoạt động trong rừng. Ban đầu tôi bị dọa sợ chết khiếp, nhưng giờ thì hết rồi, gần như có thể quên sự tồn tại của cô ta, xem ra cô ta muốn quấn lấy tôi cả đời.”
Mọi người xem số tuổi và tình trạng của Nhiêu Anh, càng thêm tin tưởng là hiểu lầm, do Nhiêu Anh bị ảo tưởng sinh ra nhiều điều kì hoặc… Gần đây căn bản không có quỷ, điều này là chắc chắn.
“Có thể kể lại cụ thể chuyện năm đó không?” Lam Minh nhẫn nại hỏi.
“Năm đó…” Bà lão suy nghĩ, “Phải bắt đầu từ đâu đây.”
Bà lớn tuổi, thân thể cũng không được khỏe lắm, nói một câu đã thở dốc, mọi người lo cho sức khỏe thay cho bà, Lam Minh hối hận vì không kéo Miêu Tiêu Bắc theo!
…
Mà lúc này, trong hậu trường nhà hát, Miêu Tiêu Bắc vừa tập xong, đang ngồi nghỉ.
“Bắc Bắc ~ Bắc Bắc ~”
Điện thoại của Miêu Tiêu Bắc rung lên, mang theo giọng nói của Cổ Lỗ Y, đây là tiếng chuông tin nhắn.
Mở ra xem, là Cổ Lỗ Y nhắn tin — Bắc Bắc, anh có tới không? Địa chỉ nè.
Cổ Lỗ Y nhắn địa chỉ nhà Nhiêu Anh cho Miêu Tiêu Bắc.
Miêu Tiêu Bắc gõ cằm, rất muốn đi nhưng mà còn phải tập.
“Tiêu Bắc.”
Lão Dương cầm quyển biên đạo cuối cùng bước tới, “Kế tiếp là phần của vai phụ và quần chúng, con xem giúp chú.”
“Dạ.” Miêu Tiêu Bắc cầm lấy, điện thoại lại vang lên.
“Bắc Bắc, vụ án này rất thú vị nha.”
Cổ Lỗ Y ngồi trong balo nhắn tin, miệng ngáp nghe bà lão dùng trật tự vô cùng hỗn loạn kể về chuyện năm đó, nói một câu thở mười câu.
Khiết Liêu đã bắt đầu mệt, mọi người đều có một suy nghĩ trong đầu, nếu Miêu Tiêu Bắc ở đây thì tốt rồi, có thể dùng TV chiếu thẳng hình ảnh, cùng lắm thì coi như xem phim kinh dị, ít ra còn mạch lạc rõ ràng.
Miêu Tiêu Bắc thấy tin nhắn lại đung đưa một hồi.
Cuối cùng, Cổ Lỗ Y nhắn tin nhắn thứ ba — Bắc Bắc mau tới nha! Nhiều bí mật lắm.
Miêu Tiêu Bắc thật sự không nhịn nổi tò mò, đứng dậy, làm lão Dương bên cạnh giật mình, “Lão Dương… con đi một chút được không?”
“Haha.” Lão Dương mỉm cười, “Vốn chú cũng không định để con tập tiếp, về nghỉ ngơi đi, tối mai diễn đừng tới trễ là được.”
“Dạ!” Miêu Tiêu Bắc đeo balo lên lưng, cầm chìa khóa xe xông ra ngoài, Phong Tiểu Vũ bọn họ còn phải tập, cho nên chỉ có mình hắn thôi.
Miêu Tiêu Bắc dựa theo địa chỉ Cổ Lỗ Y đưa, lái xe tới nhà Nhiêu Anh. Hướng hắn đi hoàn toàn khác với hướng của Lam Minh bọn họ, bởi vậy Lam Minh bọn họ nhìn thấy rừng cây phía xa, Miêu Tiêu Bắc thì từ rừng cây băng qua vườn trường.
Ven đường, hàng rào sắt che chắn từng hàng cây tụm lại, Miêu Tiêu Bắc có chút không rõ, chưa thấy khu rừng nào mà còn cần hàng rào bao xung quanh, cũng đâu có nuôi dã thú.
Lúc xe dừng chờ đèn đỏ, Miêu Tiêu Bắc cảm thấy luồng gió lạnh từ cửa sổ thổi vào… Phảng phất đến từ rừng cây.
Miêu Tiêu Bắc ngẩn người, nhìn chằm chằm rừng cây… Mơ hồ, thấy bóng trắng bên trong di chuyển.
Miêu Tiêu Bắc nhíu mày, lấy camera ra muốn chụp, nhưng bóng trắng lóe lên không thấy nữa, đang tìm thì chiếc xe phía sau nhấn còi. Xoay đầu lại, đèn xanh rồi, Miêu Tiêu Bắc không thể làm gì khác hơn là lái tiếp, vòng qua rừng cây, lâu lâu lại liếc nhìn… Cũng không thấy bóng trắng xuất hiện.
Nhưng Miêu Tiêu Bắc cảm giác nếu đó không phải ảo giác, vậy đúng là nhìn thấy ma, con ma đó giống như trong tấm hình của cuốn tiểu thuyết nọ… Ma cũng không thay đổi gì sao?
Miêu Tiêu Bắc đã có hiểu biết về ma quỷ, oan hồn này phần lớn đều vì oán hận hoặc lưu luyến gì đó mà tồn tại. Ở trong rừng lâu như vậy không chịu đi… Là do nguyên nhân gì?
Suy nghĩ miên man, xe rốt cuộc cũng dừng lại bên cạnh xe của Lam Minh bọn họ.
Mọi người trên lầu vừa nghe tiếng xe liền mừng rỡ, không cần nghe bà lão niệm kinh nữa, thật tốt!
Lam Minh đứng dậy chạy ra hành lang xem, định ngoắc tay gọi Miêu Tiêu Bắc… Trong nháy mắt đó, Lam Minh chú ý, trong rừng cây có cái bóng lóe lên. Một quả cầu màu đen thoáng cái rụt vào, quả cầu năng lượng màu đen… Cũng vì quả cầu năng lượng chặn linh lực cho nên không cảm giác ma vật tồn tại? Quả cầu năng lượng này cần rất nhiều chú ngữ và trình tự phức tạp mới có thể làm ra, một du hồn không có khả năng làm được, thần ma cấp cao sao lại bố trí quả cầu ở đây? Chẳng lẽ muốn che giấu cái gì?
Lam Minh nhíu mày nhìn kỹ, rừng cây cũng đã khôi phục hình dạng ban đầu — Kì lạ.
Miêu Tiêu Bắc lên lầu, hắn đã thay áo sơmi trắng, tóc còn ươn ướt. Lam Minh hít một hơi thật sâu, không hổ là linh lực của Đại Tế Ti, ở bên cạnh Miêu Tiêu Bắc vô cùng thoải mái, nhất là sau khi hắn vận động xong.
Nghĩ tới đây, Lam Minh hỏi, “Bắc Bắc, cảm giác thử, gần đây có linh lực nào không.”
“A…” Miêu Tiêu Bắc nhắm mắt lại, vừa bước vào cảm giác thử, gật đầu, “Có! Ở phía tây bắc có một quả cầu.”
Lam Minh nhướn mày — Quả nhiên!
“Anh bị sao vậy?” Miêu Tiêu Bắc bước tới.
Lam Minh cúi đầu nhìn mắt hắn, không hiểu sao lại nhớ tới vài chuyện không mấy đứng đắn… Và lời hứa của Cổ Lỗ Y!
“Ê.” Bắc Bắc búng tay một cái.
Lam Minh lúc này mới quay lại thực tại, Cổ Lổ Y đạp hắn một cái — Lưu manh! Miêu Tiêu Bắc bật cười.
Lam Minh xoa xoa ót, hỏi Cổ Lỗ Y, “Cổ Lỗ Y, ngươi biết thuật đọc tâm?”
Cổ Lỗ Y chỉ chỉ mặt hắn, cục cục nói hai tiếng rồi bay lên vai Miêu Tiêu Bắc, chọc cho Miêu Tiêu Bắc cười ha ha.
Lam Minh không hiểu vụ gì đang xảy ra, Miêu Tiêu Bắc nói với Lam Minh — Cổ Lỗ Y nói, đồ ngốc thì nghĩ gì viết hết trên mặt rồi.
Lam Minh tức giận muốn đánh vào mông nó.
Hai người bước vào trong, Khiết Liêu đưa bà lão tới trước TV, ngồi đối diện sô pha, đóng cửa tắt đèn, chuẩn bị xem phim kinh dị.
Bà lão không rõ mọi người muốn làm gì lắm, Lam Minh nhìn vào mắt bà… Bà liền ngồi yên bất động.
“Anh làm vậy, bà có bị rối loạn không?” Miêu Tiêu Bắc lo lắng hỏi.
“Yên tâm, nếu như thấy trong đầu mình có hình ảnh gì đó, có lẽ là tái hiện sự việc kinh khủng năm đó, nói không chừng sẽ sợ mà chết luôn, dù sao cũng lớn tuổi rồi.” Lam Minh nói xong, đẩy xe lăn qua cạnh bàn TV, Miêu Tiêu Bắc ngồi xuống, đặt tay lên vai bà, tay kia đặt lên TV, tìm về ký ức năm xưa, một câu chuyện thất lạc đã lâu.
Bước vào bóng tối, cảnh tượng trước mắt như chạy lùi về sau, Miêu Tiêu Bắc đợi ký ức chạy tới điểm ban đầu.
Lam Minh bọn họ ngồi nhìn TV có chút choáng váng, mặc dù nhanh, nhưng hầu hết hình ảnh đều có thể nhìn ra, nhiều năm trôi qua nhưng bà lão chỉ sống một mình, con ma kia thật sự thường xuyên đến thăm bà, hầu như lần nào cũng làm bà sợ tới thét chói tai, sau đó thì bỏ đi… Không làm bất cứ thương tổn nào.
“Đúng là đêm nào cũng tới!” Bạch Lâu bước tới trước TV, nhìn chằm chằm con ma.
“Có chút giống Sadako.” Sishir rất quen thuộc vong hồn, thấy thế nào cũng đều là loại bình thường.
Miêu Tiêu Bắc vận chuyển trí nhớ rất nhanh, tìm được điểm bắt đầu… Dừng lại, thấy được vườn trường năm đó. Mà mọi người ở ngoài xem TV, lại như đang xem một cuộn phim cũ kỹ.
Hình ảnh đột nhiên đen thui, xuất hiện một câu — Nội dung sau đây có khả năng không hợp cho người bị bệnh tim, xin cẩn thận khi xem.
Quả nhiên sau màn đen là hình người máu văng tứ tung. Nhưng không phải kiểu ướt át mà là cảnh sát nhân máu chảy lênh láng, văng khắp nơi. Giữa dòng chảy của máu là một tấm ảnh cũ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.