Quyển 10 - Chương 102
Nhĩ Nhã
24/08/2016
Trong hình ảnh đẫm máu, mọi người nhìn cũng không mấy rõ ràng, trên
TV hiện ra một tấm hình y như trong tiểu thuyết, trong rừng, có một hồn
ma màu trắng, đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài, thần tình quỷ dị.
Bạch Lâu mở cuốn sách ra xem, phát hiện tấm hình chụp lại không giống như thế, phải nói là tương tự nhưng chi tiết lại khác — Hồn ma trong sách là cúi đầu, trầm mặc, không tỏa ra khí quỷ dị…
“Là có hai tấm hình hay là nó tự thay đổi?” Khiết Liêu nhíu mày, mọi người tiếp tục nhìn lên TV.
Tấm ảnh xuất hiện một hồi, có người đưa tay tới nhặt tấm ảnh lên.
Nhìn cỡ tay và màu da… Cảm giác là tay của một cô gái trẻ, nhưng không nhìn thấy người… Thông qua ánh mắt xuyên qua màn hình, bàn tay đó cũng chính là của Nhiêu Anh, nói như vậy là bà nhặt?
Tiếp theo, hoàn cảnh xung quanh rõ ràng hơn, màn hình cũng xa dần. Đó là thư viện, trên giá sách để vài cuốn sách, nằm dưới đất là một người phụ nữ trung niên, thân thể cứng ngắc nằm thẳng tắp, hai mắt mở trừng trừng, trên trán có một vết thương đang chảy máu ào ạt. Trên vách tường có máu văng trúng, người đó đã chết.
Trong tay bà cầm một quyển sách, trang sách mở nằm dưới đất, tên cuốn sách mờ mờ nhưng vẫn thấy rõ — Tàn ảnh.
Mọi người nhìn nhau, không rõ lắm, trong tiểu thuyết không hề nhắc tới.
“Cô Lưu?” Lúc này, có một người lên tiếng.
Đôi tay kia, cũng chính là của Nhiêu Anh, đang đẩy đẩy người chết.
“Cô Lưu chết rồi! Cô Lưu chết rồi!”
Đồng thời, phía sau vang lên tiếng hét chói tai.
Nhiêu Anh xoay đầu lại, hình ảnh cũng thay đổi, phía sau còn có mấy nữ sinh đi theo. Bọn họ mặc đồng phục, trông rất trẻ, thoạt nhìn chỉ mới mười bảy mười tám tuổi.
Những nữ sinh kia hét lên rồi chạy nhanh ra ngoài, một người trong đó có mái tóc rối ngoắc Nhiêu Anh, “A Anh mau qua đây, chúng ta đi gọi người, cô Lưu bị giết rồi!”
“Ừ.” Nhiêu Anh gật đầu, đại khái vì sợ, cầm tấm ảnh chạy theo, đồng thời len lén nhét tấm ảnh vào túi.
“Đây là thứ thuộc hiện trường, không được cầm đi.” Bạch Lâu nhíu mày, “Tại sao phải giấu tấm ảnh?”
Mọi người đều lắc đều không rõ.
“Tiểu Liên, cô Lưu hình như bị chém chết.” Chạy ra ngoài, Nhiêu Anh cầm tay cô gái có mái tóc rối, nói, “Nhưng mà thư viện vừa mới mở… Chẳng lẽ chết tối qua? Nhưng máu còn chưa khô, hung thủ có khi nào còn trong thư viện không?”
“Vậy thì càng đáng sợ!” Một cô gái khác từ bên kia đi tới, cô để tóc ngắn, khuôn mặt trẻ con, mập mạp, nghiêm túc nói, “Nếu hung thủ còn ở bên trong, oa! Hắn ác như vậy, chúng ta sao có thể đánh lại!”
“Đúng vậy.” Tiểu Liên gật đầu, “A Anh, tớ biết cô Lưu bình thường rất tốt với cậu, nhưng nhớ lát nữa đừng nói gì nhiều biết không? Càng nói càng sai!”
“Nhưng mà…”
“Nhưng cái gì mà nhưng, cậu coi chừng cảnh sát bắt đó! Ngàn vạn lần đừng nói mình và cô Lưu là bạn tốt, chỉ cần nói mọi người đều quen biết bình thường là được rồi!” Mấy nữ sinh đều dặn Nhiêu Anh như vậy, Nhiêu Anh gật đầu.
Sau đó, hình ảnh xoay chuyển, thời gian biến thành buổi tối, bốn phía không có ánh sáng.
Nhiêu Anh lúc này nằm trên giường, cô cầm tấm hình xuất thần, con ma trong ảnh chụp lại thay đổi, vẫn âm trầm như trước, nhưng đang cười, cười đến mức làm người ta nổi da gà.
Mọi người đột nhiên rất nghi hoặc, Nhiêu Anh lúc này có biểu tình gì, tại sao một nữ sinh trước khi đi ngủ lại xem mấy cái này?!
Lúc này, bên ngoài đột nhiên có tia sáng, rất nhanh liền có tiếng còi cứu hỏa vang lên.
Hình ảnh chuyển xuống dưới, Lam Minh bọn họ đoán đây là phòng ngủ của học sinh. Trong phòng có bốn người, Nhiêu Anh nằm ở tầng trên, bên dưới là Tiểu Liên.
Tiểu Liên đại khái nghe thấy tiếng còi, leo xuống giường ra cửa sổ nhìn, kêu lớn, “Thư viện cháy rồi!”
Mọi người đều bật dậy, chạy ra cửa sổ nhìn, chỉ thấy thư viện ở đằng xa đang cháy hừng hực.
“Cháy căn phòng lầu hai ở phía đông!” Nữ sinh mập mạp có tên là Vương Nguyệt nói, mở to mắt tỏ vẻ thần bí, “Là phòng của cô Lưu đã chết…”
“Có người phóng hỏa?”
“Có phải là oan hồn của cô Lưu không?”
Nói tới đây, mấy cô gái càng nghĩ càng sợ, lại cảm thấy rất ly kỳ, hô lên.
“Rầm rầm rầm!”
Lúc này có người đập cửa, có thể là trưởng ký túc xá phụ trách kiểm tra, “Không được nói chyện ầm ĩ, xe cứu hỏa đang dập lửa, toàn bộ về giường ngủ!”
Sau đó, phòng bên cạnh cũng bị gõ, câu nói được lặp lại… Phụ trách kiểm tra gõ cửa từng phòng để trấn an mọi người, duy trì trật tự.
Nhiêu Anh bọn họ không thể làm gì khác hơn là leo lên giường lại, nhỏ giọng thảo luận, con gái có chút nhiều chuyện, nói từ chuyện ma cho tới nguyên nhân cái chết của cô Lưu, nghe nói là chết vì tình.
Nhiêu Anh nằm trên giường, lại lấy tấm ảnh ra xem…
“Ê.”
Sishir kêu môt tiếng, “Biểu tình của con ma lại thay đổi.”
“Ừ.” Lam Minh nhíu mày, “Nụ cười rõ hơn.”
Nhiêu Anh kẹp tấm ảnh vào quyển nhật ký, đặt bên cạnh gối đầu, đắp chăn ngủ.
Mọi người nhìn nhau, thấy thật khó tin.
Bạch Lâu vuốt cằm, “Đây là hành vi của một cô gái bình thường?!”
“Không thể.” Khiết Liêu lắc đầu, “Đừng nói là con người, cho dù là thần ma cũng không biến thái để cái thứ quỷ dị đó kế bên rồi ngủ!”
Lam Minh nhìn Cổ Lỗ Y bên cạnh, “Cổ Lỗ Y, đi tìm xem có thấy quyển nhật ký không.”
“Cục!” Cổ Lỗ Y lập tức bay tới giá sách tìm, Fanny cũng nhảy ra ngoài, phụ Cổ Lỗ Y tìm.
Hình ảnh vẫn còn tiếp tục, rất nhanh chuyển đến trong hội trường lớn, hiệu trưởng lớn tuổi đứng trên bục, chúc mừng mọi người tốt nghiệp, mọi người đều chúc mừng học sinh tốt nghiệp trung học, thăng lên đại học.
Thì ra ký ức lúc bắt đầu là ở trung học.
“Chuyện này và trong sách viết hoàn toàn khác!” Bạch Lâu lật sách, “Trong sách khi là bắt đầu từ đại học, tóm tắt một đoạn này, tấm hình kia cũng là do bà ta ngẫu nhiên phát hiện trong một cuốn sách ở thư viện.”
Mọi người đều thấy lạ, Nhiêu Anh che giấu điều gì? Tại sao lại muốn giấu diếm? Mà càng làm người ta nghi ngờ chính là những hành vi trước đó của bà.
Hình ảnh lại mau chóng chuyển sang cuộc sống đại học, ngoại trừ đồng phục thay đổi ra thì còn lại đều y như cũ, ngay cả thành viên trong ký túc xá cũng chẳng thay đổi.
Trong phòng của Nhiêu Anh còn có ba cô gái khác, là Tiểu Liên, Vương Nguyệt và một cô gái vô cùng yên lặng tên là Dư Giai Giai, là ủy viên học tập của lớp, thành tích vô cùng tốt, có rất nhiều hình ảnh đều là mọi người tới nhờ cô chỉ bài.
Thời gian lại mau chóng thay đổi, vào thu… trên lịch biểu thị giờ là tháng chín.
“Nhưng mà trong sách viết tháng bảy mà.” Cảnh Diệu Phong nhíu mày, “Tại sao cả thời gian cũng rối loạn?”
“Nhưng mà, lúc cô Lưu kia chết, chắc là tháng bảy đi?” Sishir nói, “Mấy nữ sinh đều mặc quần ngắn.”
“Là mùa hè, chắc chắn không sai!” Khiết Liêu gật đầu, mọi người tiếp tục xem.
Cuộc sống đại học buồn chán mà yên ả, chỉ là Nhiêu Anh có lẽ đã tập thành thói quen, bình thường cũng lấy tấm ảnh ra xem mấy lần, mà con ma trong bức ảnh, cũng thường thay đổi, tựa như có hỉ nộ ái ố, có thể giao lưu cùng Nhiêu Anh.
Mọi người càng nghĩ càng thấy lạ.
“Ai da…” Bạch Lâu lầm bầm, “Đây là ảnh chụp của quỷ.”
“Nó là gì?” Mọi người không hiểu.
“Nói ví dụ như có người nhìn thấy hồn ma, sau đó chụp cho nó một tấm hình, hồn ma có thể mượn tấm hình làm nơi nương tựa, sinh hoạt trong tấm ảnh.” Bạch Lâu nói, “Tình huống này rất bình thường, nói ví dụ như trong một căn nhà cũ kỹ hoặc một chiếc gương, đều thường xuyên có hồn ma, nhưng cần có một điều kiện đặc biệt.”
“Kiểu sống nhờ này, hầu hết đều cần dụng cụ của người chết?” Sishir hỏi, “Giống như chết trên thuyền, con thuyền sẽ biến thành thuyền ma, chết trên giường, giường biến thành giường ma.”
Bạch Lâu gật đầu.
“Tấm hình kia nằm cạnh thi thể của cô Lưu.” Khiết Liêu đột nhiên nói, “Có khi nào…”
“Hồn ma của cô Lưu?” Mọi người đều nhíu mày.
“Có lẽ liên quan tới cái chết của cô Lưu.” Lam Minh ngẩng đầu suy nghĩ, “Ký ức ban đầu chúng ta tìm thấy, hình như không phải ngọn nguồn đầu tiên.”
“Ừ.” Mọi người gật đầu, nghĩ phía trước đã để sót một đoạn, trước đây Nhiêu Anh có thấy tấm hình này chưa, vẫn không nói rõ được.
“Do Tiêu Bắc không tìm được đúng vị trí?”
“Có lẽ có người cố gắng giấu diếm.” Bạch Lâu lắc đầu, “Nói ví dụ như thần chú bảo vệ một đoạn ký ức.”
Lam Minh lập tức nhớ tới quả cầu trong rừng… Nghĩ có thể có chút liên quan, có người cố tình phong tỏa ký ức.
Mọi người giữ lại nghi hoặc trong lòng, tiếp tục xem.
Cuộc sống hằng ngày của Nhiêu Anh ngày càng nhạt nhẽo, mỗi ngày đều xem tấm ảnh đó, mãi cho tới một ngày, một người xuất hiện phá vỡ sự nặng nề.
Nam sinh nọ là thành viên của đội bóng chuyền, năm đó đội bóng chuyền của trường đoạt được giải quán quân, cho nên rất được yêu thích. Nam sinh đó là đội trưởng, tên là Lưu Thần, trông rất cao to anh tuấn. Nhiêu Anh nằm trong nhóm hậu cần của đội bóng rổ, cũng tương tự như cổ động viên bây giờ, thường bưng trà rót nước, lúc tranh tài sẽ đứng hai bên cổ vũ, hai người mới tiếp xúc mấy ngày đã có cảm tình… Rất nhanh rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.
Thời điểm đó, tình yêu của con nít rất đơn giản, mặc dù nói yêu thương nhưng cũng chỉ là cùng nhau đi học, đạp xe đi hóng mát, lâu lâu đi xem phim, tình yêu tuổi học trò trong sáng.
“Có phát hiện gì không?” Lam Minh hỏi, “Từ lúc Nhiêu Anh yêu đương, bắt đầu không xem tấm ảnh đó nữa!”
Mọi người gật đầu, dự cảm con ma trong tấm ảnh sẽ có chút ý kiến.
Hôm đó, Nhiêu Anh sắp xếp đồ vật, mọi người nhìn thấy Nhiêu Anh lấy tấm ảnh trong nhật ký ra xem… Biểu tình của con ma — Phẫn nộ và bất mãn.
“Rồi xong.” Sishir nói, “Con ma này chắc chắn rất giận!”
“Nó là bạn của Nhiêu Anh?” Bạch Lâu lắc đầu, “Bạn bè chính là vậy, dễ tan khó hợp, không quen thì thôi, chẳng giận hờn, một khi đã quen, chỉ cần hơi nơi lỏng chút xíu đã thấy bị phản bội.”
“Ai cũng không muốn bị phản bội.” Khiết Liêu lắc đầu, “Sao nãy giờ không thấy Tiêu Bắc nói gì, hắn ở hiện trường chắc đang là cảm giác của Nhiêu Anh nhỉ? Chắc không phải yêu đương gì anh đội trưởng đội bóng chuyền đi?”
Lời vừa nói xong, mọi người đều trầm mặc.
Một lát sau, mọi người cùng ngăn cản Lam Minh, “Xem xong đoạn này đã!”
“Đúng đó!” Bạch Lâu mau chóng giải thích, “Bắc Bắc là bàng quan không có nhập vô thân thể người ta!” Vừa nói vừa đạp Khiết Liêu — Bớt nói bậy!
…
Vất vả lắm mới chế phục được Lam Minh, mọi người tiếp tục xem màn hình.
Nhiêu Anh hơi do dự, cất tấm ảnh vào trong, rồi mang tư liệu laptop, kể cả quyển nhật ký bỏ vào thùng, đóng gói lại. Cô ôm thùng xuống lầu, mang tới một khu thu giấy phế liệu, bỏ thùng này lên cân bán.
Đổi lấy tiền xong, Nhiêu Anh mua len và hai cây kim đan, bắt đầu đan khăn… Nhìn kiểu dáng là nam, có lẽ là đan cho Lưu Thần.
“Trông như là có sự phản bội nào đó rồi.” Khiết Liêu lắc đầu.
“Ừ.” Mọi người đều gật đầu, “Hơn nữa đối với hồn ma mà nói, không nên bị đối xử như thế.”
Nhiêu Anh mau chóng đan xong khăn choàng, đưa cho Lưu Thần, Lưu Thần rất vui.
Tình cảm của hai người ngày càng mặn nồng, bắt đầu thỉnh thoảng bàn đến chuyện kết hôn. Khăn choàng kia Lưu Thần không mang mà chỉ cất trong hộp, Nhiêu Anh luôn chê cười hắn, hư thì sẽ đan cái khác.
Lưu Thần cười dịu dàng, luôn nói tới mùa đông sẽ mang.
Hai người tình nồng ý thắm, có thể nhìn ra tình cảm vô cùng tốt.
Lam Minh vừa rồi hoàn toàn không có cảm giác gì, nhưng bây giờ bắt đầu thấy không được tự nhiên, tìm điều khiển từ xa, “Để tôi vào đó! Tôi phải vào!”
Lại qua vài ngày, trong trường của Nhiêu Anh bắt đầu có tin đồn — Nói có người nhìn thấy một hồn ma màu trắng trong rừng.
Còn có người nói có người mất tích, rồi mèo chó trên đường chết nhiều… Càng đồn càng quỷ dị, thầy cô trong trường phải phát loa bác bỏ tin đồn, có người mang chuyện cô Lưu chết vô cớ năm đó ra nói… Có người còn nói vụ đó chưa được phá.
Hôm đó Nhiêu Anh tan học, kéo Lưu Thần cùng về nhà. Thoáng nhìn vào trong rừng, quả nhiên nhìn thấy hồn ma đang nhìn mình chằm chằm, trang phục cử chỉ… Giống y như đúc tấm hình, chỉ là biểu tình tràn đầy oán niệm.
“A!” Nhiêu Anh hét một tiếng lui ra sau, lao vào người Lưu Thần.
Lưu Thần vội vàng ôm lấy, hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“A…” Nhiêu Anh ngẩng đầu lên, không thấy gì nữa, thở chậm lại, nói, “Không… chắc em nhìn nhầm.”
Lưu Thần chỉ mỉm cười, “Em nghe người ta đồn trong rừng có ma phải không?”
“Ừ…”
“Đi, chúng ta vào xem.” Lưu Thần chọc.
“Anh điên hả!” Nhiêu Anh lập tức ngăn cản, căng thẳng nói, “Sau này cũng không được đi, cho dù thế nào cũng không được vào đó, có nghe không!”
Lưu Thần thấy Nhiêu Anh căng thẳng như vậy, cũng có chút bất đắc dĩ, gật đầu đồng ý.
Lúc quay về kí túc xá, Nhiêu Anh vẫn thấy bất an, vào phòng thì nghe Tiểu Liên và Vương Nguyệt đang bàn về chuyện kì lạ gần đây: Chuyện ma ở thư viện, sau đó là trong rừng cũng có ma…
…
Cổ Lỗ Y vẫn còn đang bận lục tìm, Lam Minh nói, “Cổ Lỗ Y, đừng tìm nữa, bị bà ta bán rồi…”
Nói còn chưa dứt lời đã thấy Cổ Lỗ Y ngẩng đầu xoay người lại, hưng phấn cầm quyển sổ bay tới, “Cục cục!”
“Tìm được rồi?” Bạch Lâu vươn tay cầm lấy, đúng là quyển nhật ký nọ, giống y như đúc trong màn hình.
“Sao lại có?!” Mọi người đều giật mình.
Đồng thời cũng nghe thấy tiếng Nhiêu Anh hét lên trong TV.
Mọi người xoay đầu nhìn, chỉ thấy Nhiêu Anh leo lên giường, bên cạnh gối đầu là quyển nhật ký đã bị cô vứt đi.
“A!” Nhiêu Anh hét thất thanh, dọa ba cô gái cùng phòng nhảy dựng, hỏi, “A Anh, có chuyện gì!”
Nhiêu Anh mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, lắc đầu, “Không… không có gì.”
“Nói dối, rốt cuộc là có chuyện gì?” Mấy cô gái không tin, quan tâm hỏi Nhiêu Anh.
“À… Tớ sợ, lúc nãy đi ngang qua khu rừng, hình như tớ nhìn thấy ma.” Nhiêu Anh tìm đại cớ thoái thác, tay lật quyển nhật ký, nhưng tấm ảnh đã không còn.
Bạch Lâu và Cổ Lỗ Y bọn họ cũng mở quyển nhật ký ra xem, phát hiện nó y như đúc trong TV, cũng chẳng có tấm ảnh.
Bạch Lâu mở cuốn sách ra xem, phát hiện tấm hình chụp lại không giống như thế, phải nói là tương tự nhưng chi tiết lại khác — Hồn ma trong sách là cúi đầu, trầm mặc, không tỏa ra khí quỷ dị…
“Là có hai tấm hình hay là nó tự thay đổi?” Khiết Liêu nhíu mày, mọi người tiếp tục nhìn lên TV.
Tấm ảnh xuất hiện một hồi, có người đưa tay tới nhặt tấm ảnh lên.
Nhìn cỡ tay và màu da… Cảm giác là tay của một cô gái trẻ, nhưng không nhìn thấy người… Thông qua ánh mắt xuyên qua màn hình, bàn tay đó cũng chính là của Nhiêu Anh, nói như vậy là bà nhặt?
Tiếp theo, hoàn cảnh xung quanh rõ ràng hơn, màn hình cũng xa dần. Đó là thư viện, trên giá sách để vài cuốn sách, nằm dưới đất là một người phụ nữ trung niên, thân thể cứng ngắc nằm thẳng tắp, hai mắt mở trừng trừng, trên trán có một vết thương đang chảy máu ào ạt. Trên vách tường có máu văng trúng, người đó đã chết.
Trong tay bà cầm một quyển sách, trang sách mở nằm dưới đất, tên cuốn sách mờ mờ nhưng vẫn thấy rõ — Tàn ảnh.
Mọi người nhìn nhau, không rõ lắm, trong tiểu thuyết không hề nhắc tới.
“Cô Lưu?” Lúc này, có một người lên tiếng.
Đôi tay kia, cũng chính là của Nhiêu Anh, đang đẩy đẩy người chết.
“Cô Lưu chết rồi! Cô Lưu chết rồi!”
Đồng thời, phía sau vang lên tiếng hét chói tai.
Nhiêu Anh xoay đầu lại, hình ảnh cũng thay đổi, phía sau còn có mấy nữ sinh đi theo. Bọn họ mặc đồng phục, trông rất trẻ, thoạt nhìn chỉ mới mười bảy mười tám tuổi.
Những nữ sinh kia hét lên rồi chạy nhanh ra ngoài, một người trong đó có mái tóc rối ngoắc Nhiêu Anh, “A Anh mau qua đây, chúng ta đi gọi người, cô Lưu bị giết rồi!”
“Ừ.” Nhiêu Anh gật đầu, đại khái vì sợ, cầm tấm ảnh chạy theo, đồng thời len lén nhét tấm ảnh vào túi.
“Đây là thứ thuộc hiện trường, không được cầm đi.” Bạch Lâu nhíu mày, “Tại sao phải giấu tấm ảnh?”
Mọi người đều lắc đều không rõ.
“Tiểu Liên, cô Lưu hình như bị chém chết.” Chạy ra ngoài, Nhiêu Anh cầm tay cô gái có mái tóc rối, nói, “Nhưng mà thư viện vừa mới mở… Chẳng lẽ chết tối qua? Nhưng máu còn chưa khô, hung thủ có khi nào còn trong thư viện không?”
“Vậy thì càng đáng sợ!” Một cô gái khác từ bên kia đi tới, cô để tóc ngắn, khuôn mặt trẻ con, mập mạp, nghiêm túc nói, “Nếu hung thủ còn ở bên trong, oa! Hắn ác như vậy, chúng ta sao có thể đánh lại!”
“Đúng vậy.” Tiểu Liên gật đầu, “A Anh, tớ biết cô Lưu bình thường rất tốt với cậu, nhưng nhớ lát nữa đừng nói gì nhiều biết không? Càng nói càng sai!”
“Nhưng mà…”
“Nhưng cái gì mà nhưng, cậu coi chừng cảnh sát bắt đó! Ngàn vạn lần đừng nói mình và cô Lưu là bạn tốt, chỉ cần nói mọi người đều quen biết bình thường là được rồi!” Mấy nữ sinh đều dặn Nhiêu Anh như vậy, Nhiêu Anh gật đầu.
Sau đó, hình ảnh xoay chuyển, thời gian biến thành buổi tối, bốn phía không có ánh sáng.
Nhiêu Anh lúc này nằm trên giường, cô cầm tấm hình xuất thần, con ma trong ảnh chụp lại thay đổi, vẫn âm trầm như trước, nhưng đang cười, cười đến mức làm người ta nổi da gà.
Mọi người đột nhiên rất nghi hoặc, Nhiêu Anh lúc này có biểu tình gì, tại sao một nữ sinh trước khi đi ngủ lại xem mấy cái này?!
Lúc này, bên ngoài đột nhiên có tia sáng, rất nhanh liền có tiếng còi cứu hỏa vang lên.
Hình ảnh chuyển xuống dưới, Lam Minh bọn họ đoán đây là phòng ngủ của học sinh. Trong phòng có bốn người, Nhiêu Anh nằm ở tầng trên, bên dưới là Tiểu Liên.
Tiểu Liên đại khái nghe thấy tiếng còi, leo xuống giường ra cửa sổ nhìn, kêu lớn, “Thư viện cháy rồi!”
Mọi người đều bật dậy, chạy ra cửa sổ nhìn, chỉ thấy thư viện ở đằng xa đang cháy hừng hực.
“Cháy căn phòng lầu hai ở phía đông!” Nữ sinh mập mạp có tên là Vương Nguyệt nói, mở to mắt tỏ vẻ thần bí, “Là phòng của cô Lưu đã chết…”
“Có người phóng hỏa?”
“Có phải là oan hồn của cô Lưu không?”
Nói tới đây, mấy cô gái càng nghĩ càng sợ, lại cảm thấy rất ly kỳ, hô lên.
“Rầm rầm rầm!”
Lúc này có người đập cửa, có thể là trưởng ký túc xá phụ trách kiểm tra, “Không được nói chyện ầm ĩ, xe cứu hỏa đang dập lửa, toàn bộ về giường ngủ!”
Sau đó, phòng bên cạnh cũng bị gõ, câu nói được lặp lại… Phụ trách kiểm tra gõ cửa từng phòng để trấn an mọi người, duy trì trật tự.
Nhiêu Anh bọn họ không thể làm gì khác hơn là leo lên giường lại, nhỏ giọng thảo luận, con gái có chút nhiều chuyện, nói từ chuyện ma cho tới nguyên nhân cái chết của cô Lưu, nghe nói là chết vì tình.
Nhiêu Anh nằm trên giường, lại lấy tấm ảnh ra xem…
“Ê.”
Sishir kêu môt tiếng, “Biểu tình của con ma lại thay đổi.”
“Ừ.” Lam Minh nhíu mày, “Nụ cười rõ hơn.”
Nhiêu Anh kẹp tấm ảnh vào quyển nhật ký, đặt bên cạnh gối đầu, đắp chăn ngủ.
Mọi người nhìn nhau, thấy thật khó tin.
Bạch Lâu vuốt cằm, “Đây là hành vi của một cô gái bình thường?!”
“Không thể.” Khiết Liêu lắc đầu, “Đừng nói là con người, cho dù là thần ma cũng không biến thái để cái thứ quỷ dị đó kế bên rồi ngủ!”
Lam Minh nhìn Cổ Lỗ Y bên cạnh, “Cổ Lỗ Y, đi tìm xem có thấy quyển nhật ký không.”
“Cục!” Cổ Lỗ Y lập tức bay tới giá sách tìm, Fanny cũng nhảy ra ngoài, phụ Cổ Lỗ Y tìm.
Hình ảnh vẫn còn tiếp tục, rất nhanh chuyển đến trong hội trường lớn, hiệu trưởng lớn tuổi đứng trên bục, chúc mừng mọi người tốt nghiệp, mọi người đều chúc mừng học sinh tốt nghiệp trung học, thăng lên đại học.
Thì ra ký ức lúc bắt đầu là ở trung học.
“Chuyện này và trong sách viết hoàn toàn khác!” Bạch Lâu lật sách, “Trong sách khi là bắt đầu từ đại học, tóm tắt một đoạn này, tấm hình kia cũng là do bà ta ngẫu nhiên phát hiện trong một cuốn sách ở thư viện.”
Mọi người đều thấy lạ, Nhiêu Anh che giấu điều gì? Tại sao lại muốn giấu diếm? Mà càng làm người ta nghi ngờ chính là những hành vi trước đó của bà.
Hình ảnh lại mau chóng chuyển sang cuộc sống đại học, ngoại trừ đồng phục thay đổi ra thì còn lại đều y như cũ, ngay cả thành viên trong ký túc xá cũng chẳng thay đổi.
Trong phòng của Nhiêu Anh còn có ba cô gái khác, là Tiểu Liên, Vương Nguyệt và một cô gái vô cùng yên lặng tên là Dư Giai Giai, là ủy viên học tập của lớp, thành tích vô cùng tốt, có rất nhiều hình ảnh đều là mọi người tới nhờ cô chỉ bài.
Thời gian lại mau chóng thay đổi, vào thu… trên lịch biểu thị giờ là tháng chín.
“Nhưng mà trong sách viết tháng bảy mà.” Cảnh Diệu Phong nhíu mày, “Tại sao cả thời gian cũng rối loạn?”
“Nhưng mà, lúc cô Lưu kia chết, chắc là tháng bảy đi?” Sishir nói, “Mấy nữ sinh đều mặc quần ngắn.”
“Là mùa hè, chắc chắn không sai!” Khiết Liêu gật đầu, mọi người tiếp tục xem.
Cuộc sống đại học buồn chán mà yên ả, chỉ là Nhiêu Anh có lẽ đã tập thành thói quen, bình thường cũng lấy tấm ảnh ra xem mấy lần, mà con ma trong bức ảnh, cũng thường thay đổi, tựa như có hỉ nộ ái ố, có thể giao lưu cùng Nhiêu Anh.
Mọi người càng nghĩ càng thấy lạ.
“Ai da…” Bạch Lâu lầm bầm, “Đây là ảnh chụp của quỷ.”
“Nó là gì?” Mọi người không hiểu.
“Nói ví dụ như có người nhìn thấy hồn ma, sau đó chụp cho nó một tấm hình, hồn ma có thể mượn tấm hình làm nơi nương tựa, sinh hoạt trong tấm ảnh.” Bạch Lâu nói, “Tình huống này rất bình thường, nói ví dụ như trong một căn nhà cũ kỹ hoặc một chiếc gương, đều thường xuyên có hồn ma, nhưng cần có một điều kiện đặc biệt.”
“Kiểu sống nhờ này, hầu hết đều cần dụng cụ của người chết?” Sishir hỏi, “Giống như chết trên thuyền, con thuyền sẽ biến thành thuyền ma, chết trên giường, giường biến thành giường ma.”
Bạch Lâu gật đầu.
“Tấm hình kia nằm cạnh thi thể của cô Lưu.” Khiết Liêu đột nhiên nói, “Có khi nào…”
“Hồn ma của cô Lưu?” Mọi người đều nhíu mày.
“Có lẽ liên quan tới cái chết của cô Lưu.” Lam Minh ngẩng đầu suy nghĩ, “Ký ức ban đầu chúng ta tìm thấy, hình như không phải ngọn nguồn đầu tiên.”
“Ừ.” Mọi người gật đầu, nghĩ phía trước đã để sót một đoạn, trước đây Nhiêu Anh có thấy tấm hình này chưa, vẫn không nói rõ được.
“Do Tiêu Bắc không tìm được đúng vị trí?”
“Có lẽ có người cố gắng giấu diếm.” Bạch Lâu lắc đầu, “Nói ví dụ như thần chú bảo vệ một đoạn ký ức.”
Lam Minh lập tức nhớ tới quả cầu trong rừng… Nghĩ có thể có chút liên quan, có người cố tình phong tỏa ký ức.
Mọi người giữ lại nghi hoặc trong lòng, tiếp tục xem.
Cuộc sống hằng ngày của Nhiêu Anh ngày càng nhạt nhẽo, mỗi ngày đều xem tấm ảnh đó, mãi cho tới một ngày, một người xuất hiện phá vỡ sự nặng nề.
Nam sinh nọ là thành viên của đội bóng chuyền, năm đó đội bóng chuyền của trường đoạt được giải quán quân, cho nên rất được yêu thích. Nam sinh đó là đội trưởng, tên là Lưu Thần, trông rất cao to anh tuấn. Nhiêu Anh nằm trong nhóm hậu cần của đội bóng rổ, cũng tương tự như cổ động viên bây giờ, thường bưng trà rót nước, lúc tranh tài sẽ đứng hai bên cổ vũ, hai người mới tiếp xúc mấy ngày đã có cảm tình… Rất nhanh rơi vào tình yêu cuồng nhiệt.
Thời điểm đó, tình yêu của con nít rất đơn giản, mặc dù nói yêu thương nhưng cũng chỉ là cùng nhau đi học, đạp xe đi hóng mát, lâu lâu đi xem phim, tình yêu tuổi học trò trong sáng.
“Có phát hiện gì không?” Lam Minh hỏi, “Từ lúc Nhiêu Anh yêu đương, bắt đầu không xem tấm ảnh đó nữa!”
Mọi người gật đầu, dự cảm con ma trong tấm ảnh sẽ có chút ý kiến.
Hôm đó, Nhiêu Anh sắp xếp đồ vật, mọi người nhìn thấy Nhiêu Anh lấy tấm ảnh trong nhật ký ra xem… Biểu tình của con ma — Phẫn nộ và bất mãn.
“Rồi xong.” Sishir nói, “Con ma này chắc chắn rất giận!”
“Nó là bạn của Nhiêu Anh?” Bạch Lâu lắc đầu, “Bạn bè chính là vậy, dễ tan khó hợp, không quen thì thôi, chẳng giận hờn, một khi đã quen, chỉ cần hơi nơi lỏng chút xíu đã thấy bị phản bội.”
“Ai cũng không muốn bị phản bội.” Khiết Liêu lắc đầu, “Sao nãy giờ không thấy Tiêu Bắc nói gì, hắn ở hiện trường chắc đang là cảm giác của Nhiêu Anh nhỉ? Chắc không phải yêu đương gì anh đội trưởng đội bóng chuyền đi?”
Lời vừa nói xong, mọi người đều trầm mặc.
Một lát sau, mọi người cùng ngăn cản Lam Minh, “Xem xong đoạn này đã!”
“Đúng đó!” Bạch Lâu mau chóng giải thích, “Bắc Bắc là bàng quan không có nhập vô thân thể người ta!” Vừa nói vừa đạp Khiết Liêu — Bớt nói bậy!
…
Vất vả lắm mới chế phục được Lam Minh, mọi người tiếp tục xem màn hình.
Nhiêu Anh hơi do dự, cất tấm ảnh vào trong, rồi mang tư liệu laptop, kể cả quyển nhật ký bỏ vào thùng, đóng gói lại. Cô ôm thùng xuống lầu, mang tới một khu thu giấy phế liệu, bỏ thùng này lên cân bán.
Đổi lấy tiền xong, Nhiêu Anh mua len và hai cây kim đan, bắt đầu đan khăn… Nhìn kiểu dáng là nam, có lẽ là đan cho Lưu Thần.
“Trông như là có sự phản bội nào đó rồi.” Khiết Liêu lắc đầu.
“Ừ.” Mọi người đều gật đầu, “Hơn nữa đối với hồn ma mà nói, không nên bị đối xử như thế.”
Nhiêu Anh mau chóng đan xong khăn choàng, đưa cho Lưu Thần, Lưu Thần rất vui.
Tình cảm của hai người ngày càng mặn nồng, bắt đầu thỉnh thoảng bàn đến chuyện kết hôn. Khăn choàng kia Lưu Thần không mang mà chỉ cất trong hộp, Nhiêu Anh luôn chê cười hắn, hư thì sẽ đan cái khác.
Lưu Thần cười dịu dàng, luôn nói tới mùa đông sẽ mang.
Hai người tình nồng ý thắm, có thể nhìn ra tình cảm vô cùng tốt.
Lam Minh vừa rồi hoàn toàn không có cảm giác gì, nhưng bây giờ bắt đầu thấy không được tự nhiên, tìm điều khiển từ xa, “Để tôi vào đó! Tôi phải vào!”
Lại qua vài ngày, trong trường của Nhiêu Anh bắt đầu có tin đồn — Nói có người nhìn thấy một hồn ma màu trắng trong rừng.
Còn có người nói có người mất tích, rồi mèo chó trên đường chết nhiều… Càng đồn càng quỷ dị, thầy cô trong trường phải phát loa bác bỏ tin đồn, có người mang chuyện cô Lưu chết vô cớ năm đó ra nói… Có người còn nói vụ đó chưa được phá.
Hôm đó Nhiêu Anh tan học, kéo Lưu Thần cùng về nhà. Thoáng nhìn vào trong rừng, quả nhiên nhìn thấy hồn ma đang nhìn mình chằm chằm, trang phục cử chỉ… Giống y như đúc tấm hình, chỉ là biểu tình tràn đầy oán niệm.
“A!” Nhiêu Anh hét một tiếng lui ra sau, lao vào người Lưu Thần.
Lưu Thần vội vàng ôm lấy, hỏi, “Có chuyện gì vậy?”
“A…” Nhiêu Anh ngẩng đầu lên, không thấy gì nữa, thở chậm lại, nói, “Không… chắc em nhìn nhầm.”
Lưu Thần chỉ mỉm cười, “Em nghe người ta đồn trong rừng có ma phải không?”
“Ừ…”
“Đi, chúng ta vào xem.” Lưu Thần chọc.
“Anh điên hả!” Nhiêu Anh lập tức ngăn cản, căng thẳng nói, “Sau này cũng không được đi, cho dù thế nào cũng không được vào đó, có nghe không!”
Lưu Thần thấy Nhiêu Anh căng thẳng như vậy, cũng có chút bất đắc dĩ, gật đầu đồng ý.
Lúc quay về kí túc xá, Nhiêu Anh vẫn thấy bất an, vào phòng thì nghe Tiểu Liên và Vương Nguyệt đang bàn về chuyện kì lạ gần đây: Chuyện ma ở thư viện, sau đó là trong rừng cũng có ma…
…
Cổ Lỗ Y vẫn còn đang bận lục tìm, Lam Minh nói, “Cổ Lỗ Y, đừng tìm nữa, bị bà ta bán rồi…”
Nói còn chưa dứt lời đã thấy Cổ Lỗ Y ngẩng đầu xoay người lại, hưng phấn cầm quyển sổ bay tới, “Cục cục!”
“Tìm được rồi?” Bạch Lâu vươn tay cầm lấy, đúng là quyển nhật ký nọ, giống y như đúc trong màn hình.
“Sao lại có?!” Mọi người đều giật mình.
Đồng thời cũng nghe thấy tiếng Nhiêu Anh hét lên trong TV.
Mọi người xoay đầu nhìn, chỉ thấy Nhiêu Anh leo lên giường, bên cạnh gối đầu là quyển nhật ký đã bị cô vứt đi.
“A!” Nhiêu Anh hét thất thanh, dọa ba cô gái cùng phòng nhảy dựng, hỏi, “A Anh, có chuyện gì!”
Nhiêu Anh mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại, lắc đầu, “Không… không có gì.”
“Nói dối, rốt cuộc là có chuyện gì?” Mấy cô gái không tin, quan tâm hỏi Nhiêu Anh.
“À… Tớ sợ, lúc nãy đi ngang qua khu rừng, hình như tớ nhìn thấy ma.” Nhiêu Anh tìm đại cớ thoái thác, tay lật quyển nhật ký, nhưng tấm ảnh đã không còn.
Bạch Lâu và Cổ Lỗ Y bọn họ cũng mở quyển nhật ký ra xem, phát hiện nó y như đúc trong TV, cũng chẳng có tấm ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.