Quyển 13 - Chương 126
Nhĩ Nhã
28/08/2016
Vẻ mặt của Tiểu Nguyệt nói không rõ có bao nhiêu dữ tợn, trông như bị kích động rất lớn.
“Cũng bởi vì câu nói của Sishir nên không nhịn được nữa?” Lam Minh cũng nhận ra điểm mấu chốt, “Câu nói đó có gì lạ đâu?”
“Ừm… Ý của Sishir là chuẩn bị từ bỏ.” Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, “Có thể… Tiểu Nguyệt rất nhạy cảm với chữ từ bỏ?”
Lam Minh bật cười, nghĩ cô gái này nhạy cảm hơi quá rồi, bảo Miêu Tiêu Bắc nghe tiếp.
“Dùng tình yêu… cứu rỗi đi.” Nét mặt của Tiểu Nguyệt hợp với câu nói kia, đúng là làm người ta nổi da gà, Miêu Tiêu Bắc giờ mới hiểu, thì ra nói vào mic lời chúc phúc, cũng có thể xuất hiện vẻ mặt ác độc như vậy.
Tiếng nói vừa dứt, hai người liền thấy trong miệng Tiểu Nguyệt, có một vật bán trong suốt ánh huỳnh quang xanh bay ra, theo cửa sổ bay ra ngoài… Bay về phương xa, tốc độ rất nhanh.
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh nhìn nhau, lập tức đuổi theo nó. Một đường xuyên qua thành phố, cuối cùng phát hiện nó bay về EX, xông thẳng vào Sishir.
Bạch Lâu vươn tay bắt lấy nó. jongwookislove.wordpress.com
Vật kia giãy dụa vài cái, sau đó dần nằm im… Ngưng kết thành một tinh thể thủy tinh phát sáng.
Long Tước cầm một cái rương thủy tinh có chú văn tới, nghe nói dùng để bịt kín ma lực.
Sau khi bỏ tinh thể phát sáng vào, đậy lại, chỉ lát sau, vật kia liền mềm ra, biến thành thể khí màu xanh, phân tán ra xung quanh, thoạt nhìn rất yêu dị.
Lam Minh gật đầu với Sishir, Sishir mới phản ứng, lập tức nói với Tiểu Nguyệt bên kia, “Tôi hiểu rồi, cám ơn Tiểu Nguyệt.”
Sau đó cúp điện thoại.
“Lời nguyền đúng là ác ý!” Bạch Lâu cầm rương lên quan sát vật khí hóa bên trong, “Là chú ngữ khiến người ta cảm thấy cực đoan! Bây giờ có thể khẳng định, những người có suy nghĩ cực đoan dẫn đến tự tử đều có liên quan tới Tiểu Nguyệt! Kiểu nguyền rủa này rất mạnh, có không ít người yếu ớt vô tội bị ảnh hưởng, giống như Tiểu Thất vậy.”
Mọi người gật đầu, hiểu rõ có chuyện gì xảy ra.
“Giờ phải làm sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Nếu nhân chứng bằng chứng đều có, có thể trực tiếp bắt cô ta không?”
“Nhưng mà Tiểu Nguyệt có vẻ không phải thần ma!” Lam Minh đưa ra ý kiến bất đồng, “Tôi đã nhìn rồi, hoàn toàn không giống ác ma hay cái gì, là con người thuần túy.”
“Đúng vậy!” Mọi người cũng nghĩ tới điều này, hơn nữa vận dụng những thứ có trong tay, đều không thể đoán được cô rốt cuộc là thứ gì.
“Cũng không phải ác ma bình thường.” Bạch Lâu lắc đầu, “Hoàn toàn không rõ cô ta tồn tại thuộc dạng nào.”
Nếu nói xử quyết một ác ma thì rất dễ, chỉ cần đem nó xuống địa ngục là xong, bởi vì ác ma thì không có cách nào che giấu hành vi phạm tội của mình, chỉ cần làm sẽ có ghi lại, sau đó bị xử phạt. Còn con người thì khác, nếu như con người phạm tội, chỉ có thể tiếp nhận hình phạt của pháp luật, đây là điều khác biệt nhất giữa con người và ác ma, cũng là quy tắc cơ bản để vận hành hai xã hội khác nhau. Mặc dù Lam Minh bọn họ là thần ma cấp cao, cũng không thể thay đổi quy tắc, dùng hình phạt riêng xử phạt một người bình thường.
“Con người sẽ có linh lực như vậy sao?” Sishir không hiểu nổi, “Đây là dùng miệng để hạ lời nguyền, vì vậy con người bình thường chắc chắn không thể làm được, thậm chí ác ma bình thường cũng không làm được!”
“Trừ khi…” Long Tước bắt lại Đao Đao đang bú bình, giờ đã có thể bay tới bay lui, lẩm bẩm, “Trừ khi là hỗn huyết.”
Mọi người cũng nhíu mày — Hỗn huyết giữa con người và thần ma? Không thể nghi ngờ chắc chắn là một bi kịch, Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh… Hắn không lên tiếng.
“Chúng ta bàn kế sách tiếp theo đi.” Cảnh Diệu Phong nói, “Lát nữa chúng ta đến tòa nhà của đài phát thanh theo dõi, chờ Tiểu Nguyệt kia tan ca, theo dõi cô ta xem thế nào. Sáng ngày mai mới quyết định.”
Mọi người thấy cách này cũng được, vì vậy nghiên cứu xem theo dõi thế nào… Mọi người nhìn nhau.
Cổ Lỗ Y ngáp một cái, buồn ngủ dựa vào Miêu Tiêu Bắc, ý như nói — Không đi đâu!
Miêu Tiêu Bắc hôm qua ngủ không đủ, lúc này cũng buồn ngủ muốn chết.
“Khụ khụ.” Lam Minh ho khan, “Lâu rồi tôi không gặp mẹ, cho nên…” Hắn kéo Miêu Tiêu Bắc lên lầu, chạy lẹ.
Khiết Liêu đứng lên, mọi người ôm hy vọng nhìn hắn, không nghĩ tới hắn lại ôm Tiểu Thất trên sô pha lên, mang theo đám sói con, kéo Tiêu Hoa lên phòng, vừa đi vừa nói, “Vết thương của anh sao rồi, còn đau không? Coi chừng bị nhiễm trùng.”
Tiêu Hoa không lên tiếng, lên lầu nghỉ ngơi. jongwookislove.wordpress.com
Phong Tiểu Vũ đã ngủ từ lâu, Đa Mị ôm hắn lên lầu. Phong Danh Vũ là con người, căn bản không trông cậy được gì.
Chỉ còn lại Cảnh Diệu Phong, Bạch Lâu, Long Tước và Sishir. Đao Đao dù sao cũng phải bay về phòng ngủ với ba mẹ, nó chỉ nửa đêm đói bụng xuống kiếm đồ ăn thôi.
“Ừm…” Cảnh Diệu Phong vừa định mở miệng, chợt nghe Sishir kéo Long Tước nói, “Long Tước… lúc nãy chơi nông trại vui ghê ha!”
Long Tước đỡ hắn đứng dậy, “Đi, chúng ta đi ngủ, cậu còn đang trưởng thành, giấc ngủ rất quan trọng, công việc thì để cho người lớn làm.”
Nghe vậy, Bạch Lâu và Cảnh Diệu Phong cũng nhịn không được giật khóe miệng.
Cuối cùng ai cũng đi hết, trong phòng khách lớn, chỉ còn Cảnh Diệu Phong, Bạch Lâu, còn có Sphinx ôm Tiểu Fanny đã ngủ.
Thở dài, Cảnh Diệu Phong nhìn Bạch Lâu, “Tiểu Lâu, hay chúng ta đi đi?”
Bạch Lâu không nói lời nào.
“Anh đi một mình vậy.” Cảnh Diệu Phong đứng lên, “Em ngủ sớm…”
Nhưng hắn còn chưa nói xong, Bạch Lâu đã đứng lên đi ra ngoài, cầm chìa khóa, giống như muốn khóa cửa.
Cảnh Diệu Phong ngẩn người, Bạch Lâu đã đứng trước cửa, không nhịn được liếc hắn một cái, Cảnh Diệu Phong lập tức xông ra ngoài, đứng bên cạnh Bạch Lâu, Bạch Lâu khóa cửa lại, xoay người ra xe, Cảnh Diệu Phong giúp hắn mở cửa, trông rất ân cần. Cùng Bạch Lâu theo dõi, nghĩa là ở cạnh nhau cả đêm… Cảnh Diệu Phong cho tới bây giờ, chưa bao giờ nghĩ theo dõi lại kích thích như vậy.
Dưới lầu truyền lên tiếng xe khởi động lái đi mất.
Lam Minh xoay người, hỏi Miêu Tiêu Bắc đang dỗ Cổ Lỗ Y ngủ, “Cậu đoán coi cuối cùng là ai đi với ai?”
Miêu Tiêu Bắc trùm mền, “Bạch Lâu với Cảnh Diệu Phong đi. Chắc thế…”
“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.” Lam Minh dán sát vào hắn, ôm lấy.
“Bỏ tay ra!” Miêu Tiêu Bắc giãy dụa, đánh lên tay hắn.
“Ngủ vậy ấm hơn!” Lam Minh ôm chặt không buông, Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ tắt đèn ngủ.
Trong lúc ngủ say, Miêu Tiêu Bắc mơ màng đi vào một cảnh trong mơ.
Mặc dù nói là đang nằm mơ, nhưng ý thức của hắn rất thanh tỉnh, biết mình là đang ngủ, hơn nữa còn bước vào một cảnh trong mơ, nghi hoặc — Lâu lắm rồi không nằm mơ, sao tự nhiên lại thấy, chẳng lẽ lại có ai để gặp? Bắc Bắc có chút bận tâm, chẳng lẽ là chuyện gì không tốt?
Ban đầu, Miêu Tiêu Bắc bước rất chậm bên trong đường hầm tối om rất dài, phía trước có ánh sáng, chợt nghe thấy có ai gọi hắn.
Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu, men theo âm thanh đi thẳng, mãi cho đến khi ra khỏi đường hầm, bước ra thế giới ngoài ánh sáng, chỉ thấy bản thân bị vây trong sương mù, ở trước mặt có vật gì đó đang phát sáng… rất sáng, rất rất sáng.
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, và một loại hấp dẫn không rõ, Miêu Tiêu Bắc không tự chủ đi đến. Sương mù dày đặc dần tan, ở phía xa có thứ gì đó.
Cẩn thận nhìn lại, Miêu Tiêu Bắc mới phát hiện — Thì ra là một khối thủy tinh rất lớn. Còn là hình dạng kết tinh nguyên thạch, ở giữa có vật gì đó.
Miêu Tiêu Bắc có thể cảm giác được, có lẽ vật kia đang gọi mình… đến gần, phía trước không có đường đi, nhiệt độ xung quanh tăng không ít! Miêu Tiêu Bắc phát hiện xung quanh thủy tinh có suối nước nóng, nước sôi sùng sục nổi bọt nước.
Nhìn kỹ lại, xung quanh thủy tinh có xiềng xích màu đỏ, Miêu Tiêu Bắc bắt đầu tưởng tượng trong đầu, xiềng xích chắc là rất nóng, bên trong thủy tinh có cái gì?
Hắn híp mắt lại nhìn, mới phát hiện bên trong thủy tinh có hình người, người đó trông rất quen, tuy rằng hắn nhìn không rõ lắm.
Mặc kệ Miêu Tiêu Bắc nhìn bao lâu, hình dạng người nọ vẫn cong cong quẹo quẹo, chỉ có thể nhìn tới đầu gối, giống như bào thai hoặc người trưởng thành đang nằm, cho dù thế nào cũng không nhìn rõ mặt.
Miêu Tiêu Bắc có chút nóng nảy, càng ngày càng sốt ruột… Cứ thế, Miêu Tiêu Bắc bắt đầu giãy dụa.
Miêu Tiêu Bắc cũng không rõ mình nóng ruột vì cái gì, mà hắn càng cố sức, cảnh tượng trước mắt càng mơ hồ. Đang nôn nóng, dòng nước nóng hổi đột nhiên phun lên, trước mắt Miêu Tiêu Bắc hình thành bức tường nước. Bức tường nước bắt đầu hình thành thành cột nước, khóa chặt lấy khối thủy tinh, đồng thời trên mặt nước xuất hiện rất nhiều chữ Ấn. Cùng loại với thần chú — Miêu Tiêu Bắc lập tức hiểu ra, người này bị phong ấn! Thần chú này, hình như hắn đã thấy trong vũ dạ tập rồi… Nhưng không nhớ ra là cái gì.
Muốn vươn tay đẩy cột nước, lại nghe người bên trong khối thủy tinh lên tiếng, “Về đi!”
Miêu Tiêu Bắc ngẩn người, người kia còn nói, “Đừng bao giờ quay lại đây!”
Miêu Tiêu Bắc không hiểu, chẳng qua cảm thấy giọng nói rất quen, vô cùng quen, giống như biết người này rất lâu rồi.
Đúng lúc này, chợt nghe phía sau có người lên tiếng, “Bắc Bắc, đừng căng thẳng.”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt — Bởi vì giọng nói đó là Lam Minh!
Sau câu nói đó, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên cảm giác có một sức mạnh rất lớn túm hắn kéo về. Cảnh tượng trước mắt càng ngày càng không rõ, mãi đến khi hắn trở về bóng tối.
Chờ Miêu Tiêu Bắc tỉnh lại, hắn nghe thấy tiếng chim hót, cùng với tiếng ồn ào đô thị vào mỗi buổi sáng.
“A?” Miêu Tiêu Bắc không rõ, chỉ cảm thấy đau lưng, giấc mơ kia vẫn hiện rõ mồn một trong đầu.
Theo bản năng xoa xoa cái cổ đau nhức, Miêu Tiêu Bắc cảm giác má bị nhéo hai cái, theo kích cỡ bàn tay và độ mạnh, chắc là Cổ Lỗ Y.
Mở mắt ra… Quả nhiên trời sáng choang, Miêu Tiêu Bắc khẽ thở dài — Quả nhiên là mơ, giấc mơ quái dị!
“Mới sáng sớm đã than thở rồi?” Lam Minh xuất hiện bên cạnh, theo thường ngày, hắn nhéo nhéo lỗ tai Miêu Tiêu Bắc, “Dậy đi…”
“Ui da!” Miêu Tiêu Bắc bỗng nhiên thấy lỗ tai rất đau, đau đến tâm can, cứng ngắc tại chỗ không nhúc nhích nổi.
“Bắc Bắc?” Lam Minh cả kinh, Cổ Lỗ Y bay tới đấm hắn một cái.
Lam Minh xoa xoa má bị Cổ Lỗ Y đánh, nói, “Ta không có cố ý!”
Bàn tay Cổ Lỗ Y cũng đau, cùng Lam Minh cẩn thận vén tóc Miêu Tiêu Bắc lên, nhìn ra sau tai.
Vừa nhìn lập tức cả kinh — Sau tai Miêu Tiêu Bắc xuất hiện một vết bỏng, mà vết thương lúc trước bị vết bỏng bao trùm.
“Bắc Bắc?” Lam Minh kinh ngạc nhìn vết thương sau tai Miêu Tiêu Bắc — Không thể nào!
“Đau quá.” Miêu Tiêu Bắc che lỗ tai lại, “Thứ gì vậy?”
“Cục cục!” Cổ Lỗ Y nói với hắn — Có một cái bọc lớn!
“Có thể bị côn trùng gì cắn nên sưng rồi!” Lam Minh nói lấy lệ, ra ngoài gọi Bạch Lâu, “Bạch Lâu! Bạch Lâu!”
Không lâu sau, Bạch Lâu chạy tới, “Mới sáng sớm có cần lớn tiếng vậy không!”
Lam Minh nháy mắt với hắn, Bạch Lâu sửng sốt, dựa theo chỉ thị của LamMinh, hắn đi tới chỗ Miêu Tiêu Bắc, xem ấn ký sau tai.
Bạch Lâu ngây ra. jongwookislove.wordpress.com
Lúc này Long Tước cũng lên tới, hắn là người dậy sớm nhất để chuẩn bị đồ ăn sáng, thấy ấn ký sau tai của Miêu Tiêu Bắc cũng nhíu mày. Để lại Bạch Lâu xử lý vết bỏng, Long Tước kéo Lam Minh ra ngoài, hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Lam Minh nhún vai, “Không biết, mới dậy đã vậy rồi!”
“Đó là dấu hôn của thần.” Long Tước mới nói xong, Lam Minh liền nhảy dựng, “Ai không muốn sống, nhân lúc tôi ngủ hôn Bắc Bắc!”
“Hừ…” Long Tước hận rèn sắt không thành thép, liếc hắn, “Anh còn nằm mơ cái gì nữa? Nụ hôn của thần chỉ dùng để loại trừ tất cả thần chú, phong ấn tất cả ma lực!”
Lam Minh ngẩn người, “Thần chú bị niêm phong kia? Chẳng lẽ muốn dừng việc Bắc Bắc thức tỉnh?”
“Đúng vậy, xem ra có người không muốn Bắc Bắc thức tỉnh.” Long Tước gật đầu, “Còn là cao nhân.”
“Suy nghĩ của cao nhân đó giống tôi, tôi cũng không muốn Bắc Bắc thức tỉnh, khúc gỗ kia chẳng thú vị gì cả, bây giờ tốt biết bao!” Lam Minh nghe xong còn rất vui vẻ, “Ai mà hiểu lòng người quá vậy?”
“Có thể niêm phong tất cả nguyền rủa cất vào kho chỉ có một, anh còn không biết hả?” Long Tước trừng mắt.
Nét cười trên mặt Lam Minh biến mất, “Là hắn…”
“Ừ.” jongwookislove.wordpress.com
“Tại sao hắn không muốn Bắc Bắc thức tỉnh?” Lam Minh hỏi ngược lại, “Phong ấn Bắc Bắc chẳng khác nào phong ấn chính mình, một ngàn năm bị nhốt trong bóng tối không hề dễ chịu.”
“Hắn nhất định có lý do riêng, nói chung họa phúc khó lường, cậu lo chăm sóc Bắc Bắc cho tốt đi.” Long Tước vỗ vai hắn, ý bảo mình xuống lầu trước, để Lam Minh cẩn thận hành động.
Trong phòng, sau khi vết thương được bôi thuốc lạnh, Miêu Tiêu Bắc không thấy đau nữa, thở một hơi, Cổ Lỗ Y đút một miếng chocolate cho hắn, Miêu Tiêu Bắc nhai nhai, giờ quá tỉnh táo luôn rồi.
“Không sao chứ?” Bạch Lâu hỏi.
“Không sao, côn trùng ở đâu ra vậy?” Miêu Tiêu Bắc nghe Lam Minh nói là côn trùng cắn, hắn theo bản năng run lên, lòng nói không biết có nguy hiểm không, không biết nó có độc không.
“Không sao, nó cắn chỉ đau thôi, không có nguy hiểm gì, chắc là máu của cậu có sức hút quá.” Bạch Lâu theo ý Lam Minh lừa Miêu Tiêu Bắc, hắn cũng đã nhìn ra, là dấu hôn của thần.
Chỉ có duy nhất Cổ Lỗ Y nghiêng đầu nhìn mọi người, lòng nói không đúng nha! Có sâu nó phải biết chứ, sẽ giúp Bắc Bắc đuổi đi mới đúng.
“À.” Miêu Tiêu Bắc hồi phục tinh thần, “Tối hôm qua theo dõi thế nào?”
Bạch Lâu nhớ lại chuyện tối qua Cảnh Diệu Phong động tay động chân trong xe, nhịn không được đen mặt, “Không có gì hết!”
Miêu Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y lè lưỡi — Xem ra tâm trạng rất không tốt nha!
“Rất kì lạ.” Bạch Lâu thở dài, “Tối qua Tiểu Nguyệt về nhà, thẳng tới sáng, đèn trong phòng vẫn sáng. Sáng hôm nay, cô ta ra ngoài mua đồ ăn, tinh thần rất tốt. Bây giờ đổi cho Khiết Liêu bọn họ theo dõi, mới gọi điện về, nói sáng mua đồ ăn xong thì về nhà, rồi ra ngoài dạo phố.”
“Cô ta không buồn ngủ?” Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ, “Sao có tinh lực nhiều vậy?”
Bạch Lâu nhún vai, “Không biết, buổi chiều sẽ đổi với Sishir bọn họ, nếu như còn chưa đi ngủ, vậy thì quá lạ rồi!”
Đang nói chuyện, Lam Minh từ ngoài bước vào, “Cảnh Diệu Phong gọi điện tới, lại có vụ tự tử!”
“Hả?!” Miêu Tiêu Bắc kinh ngạc — Không đúng! Tối hôm qua ngoại trừ chúng ta, đâu có ai bị nguyền rủa nữa đâu?!
“Là do bị lây?” Bạch Lâu hỏi. jongwookislove.wordpress.com
Lam Minh lắc đầu, “Cảnh Diệu Phong nói người này không gọi điện tới đài phát thanh, nhà hắn cũng không có radio.”
Miêu Tiêu Bắc mở to mắt, “Chẳng lẽ chúng ta nghi ngờ nhầm đối tượng? Nhưng hôm qua rõ ràng nhìn thấy Tiểu Nguyệt phun ra chú ngữ mà!”
“Lý do chỉ có một.” Lam Minh mỉm cười, “Sự việc so với tưởng tượng của chúng ta phức tạp hơn nhiều.”
“Cũng bởi vì câu nói của Sishir nên không nhịn được nữa?” Lam Minh cũng nhận ra điểm mấu chốt, “Câu nói đó có gì lạ đâu?”
“Ừm… Ý của Sishir là chuẩn bị từ bỏ.” Miêu Tiêu Bắc suy nghĩ một chút, “Có thể… Tiểu Nguyệt rất nhạy cảm với chữ từ bỏ?”
Lam Minh bật cười, nghĩ cô gái này nhạy cảm hơi quá rồi, bảo Miêu Tiêu Bắc nghe tiếp.
“Dùng tình yêu… cứu rỗi đi.” Nét mặt của Tiểu Nguyệt hợp với câu nói kia, đúng là làm người ta nổi da gà, Miêu Tiêu Bắc giờ mới hiểu, thì ra nói vào mic lời chúc phúc, cũng có thể xuất hiện vẻ mặt ác độc như vậy.
Tiếng nói vừa dứt, hai người liền thấy trong miệng Tiểu Nguyệt, có một vật bán trong suốt ánh huỳnh quang xanh bay ra, theo cửa sổ bay ra ngoài… Bay về phương xa, tốc độ rất nhanh.
Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh nhìn nhau, lập tức đuổi theo nó. Một đường xuyên qua thành phố, cuối cùng phát hiện nó bay về EX, xông thẳng vào Sishir.
Bạch Lâu vươn tay bắt lấy nó. jongwookislove.wordpress.com
Vật kia giãy dụa vài cái, sau đó dần nằm im… Ngưng kết thành một tinh thể thủy tinh phát sáng.
Long Tước cầm một cái rương thủy tinh có chú văn tới, nghe nói dùng để bịt kín ma lực.
Sau khi bỏ tinh thể phát sáng vào, đậy lại, chỉ lát sau, vật kia liền mềm ra, biến thành thể khí màu xanh, phân tán ra xung quanh, thoạt nhìn rất yêu dị.
Lam Minh gật đầu với Sishir, Sishir mới phản ứng, lập tức nói với Tiểu Nguyệt bên kia, “Tôi hiểu rồi, cám ơn Tiểu Nguyệt.”
Sau đó cúp điện thoại.
“Lời nguyền đúng là ác ý!” Bạch Lâu cầm rương lên quan sát vật khí hóa bên trong, “Là chú ngữ khiến người ta cảm thấy cực đoan! Bây giờ có thể khẳng định, những người có suy nghĩ cực đoan dẫn đến tự tử đều có liên quan tới Tiểu Nguyệt! Kiểu nguyền rủa này rất mạnh, có không ít người yếu ớt vô tội bị ảnh hưởng, giống như Tiểu Thất vậy.”
Mọi người gật đầu, hiểu rõ có chuyện gì xảy ra.
“Giờ phải làm sao?” Miêu Tiêu Bắc hỏi, “Nếu nhân chứng bằng chứng đều có, có thể trực tiếp bắt cô ta không?”
“Nhưng mà Tiểu Nguyệt có vẻ không phải thần ma!” Lam Minh đưa ra ý kiến bất đồng, “Tôi đã nhìn rồi, hoàn toàn không giống ác ma hay cái gì, là con người thuần túy.”
“Đúng vậy!” Mọi người cũng nghĩ tới điều này, hơn nữa vận dụng những thứ có trong tay, đều không thể đoán được cô rốt cuộc là thứ gì.
“Cũng không phải ác ma bình thường.” Bạch Lâu lắc đầu, “Hoàn toàn không rõ cô ta tồn tại thuộc dạng nào.”
Nếu nói xử quyết một ác ma thì rất dễ, chỉ cần đem nó xuống địa ngục là xong, bởi vì ác ma thì không có cách nào che giấu hành vi phạm tội của mình, chỉ cần làm sẽ có ghi lại, sau đó bị xử phạt. Còn con người thì khác, nếu như con người phạm tội, chỉ có thể tiếp nhận hình phạt của pháp luật, đây là điều khác biệt nhất giữa con người và ác ma, cũng là quy tắc cơ bản để vận hành hai xã hội khác nhau. Mặc dù Lam Minh bọn họ là thần ma cấp cao, cũng không thể thay đổi quy tắc, dùng hình phạt riêng xử phạt một người bình thường.
“Con người sẽ có linh lực như vậy sao?” Sishir không hiểu nổi, “Đây là dùng miệng để hạ lời nguyền, vì vậy con người bình thường chắc chắn không thể làm được, thậm chí ác ma bình thường cũng không làm được!”
“Trừ khi…” Long Tước bắt lại Đao Đao đang bú bình, giờ đã có thể bay tới bay lui, lẩm bẩm, “Trừ khi là hỗn huyết.”
Mọi người cũng nhíu mày — Hỗn huyết giữa con người và thần ma? Không thể nghi ngờ chắc chắn là một bi kịch, Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh… Hắn không lên tiếng.
“Chúng ta bàn kế sách tiếp theo đi.” Cảnh Diệu Phong nói, “Lát nữa chúng ta đến tòa nhà của đài phát thanh theo dõi, chờ Tiểu Nguyệt kia tan ca, theo dõi cô ta xem thế nào. Sáng ngày mai mới quyết định.”
Mọi người thấy cách này cũng được, vì vậy nghiên cứu xem theo dõi thế nào… Mọi người nhìn nhau.
Cổ Lỗ Y ngáp một cái, buồn ngủ dựa vào Miêu Tiêu Bắc, ý như nói — Không đi đâu!
Miêu Tiêu Bắc hôm qua ngủ không đủ, lúc này cũng buồn ngủ muốn chết.
“Khụ khụ.” Lam Minh ho khan, “Lâu rồi tôi không gặp mẹ, cho nên…” Hắn kéo Miêu Tiêu Bắc lên lầu, chạy lẹ.
Khiết Liêu đứng lên, mọi người ôm hy vọng nhìn hắn, không nghĩ tới hắn lại ôm Tiểu Thất trên sô pha lên, mang theo đám sói con, kéo Tiêu Hoa lên phòng, vừa đi vừa nói, “Vết thương của anh sao rồi, còn đau không? Coi chừng bị nhiễm trùng.”
Tiêu Hoa không lên tiếng, lên lầu nghỉ ngơi. jongwookislove.wordpress.com
Phong Tiểu Vũ đã ngủ từ lâu, Đa Mị ôm hắn lên lầu. Phong Danh Vũ là con người, căn bản không trông cậy được gì.
Chỉ còn lại Cảnh Diệu Phong, Bạch Lâu, Long Tước và Sishir. Đao Đao dù sao cũng phải bay về phòng ngủ với ba mẹ, nó chỉ nửa đêm đói bụng xuống kiếm đồ ăn thôi.
“Ừm…” Cảnh Diệu Phong vừa định mở miệng, chợt nghe Sishir kéo Long Tước nói, “Long Tước… lúc nãy chơi nông trại vui ghê ha!”
Long Tước đỡ hắn đứng dậy, “Đi, chúng ta đi ngủ, cậu còn đang trưởng thành, giấc ngủ rất quan trọng, công việc thì để cho người lớn làm.”
Nghe vậy, Bạch Lâu và Cảnh Diệu Phong cũng nhịn không được giật khóe miệng.
Cuối cùng ai cũng đi hết, trong phòng khách lớn, chỉ còn Cảnh Diệu Phong, Bạch Lâu, còn có Sphinx ôm Tiểu Fanny đã ngủ.
Thở dài, Cảnh Diệu Phong nhìn Bạch Lâu, “Tiểu Lâu, hay chúng ta đi đi?”
Bạch Lâu không nói lời nào.
“Anh đi một mình vậy.” Cảnh Diệu Phong đứng lên, “Em ngủ sớm…”
Nhưng hắn còn chưa nói xong, Bạch Lâu đã đứng lên đi ra ngoài, cầm chìa khóa, giống như muốn khóa cửa.
Cảnh Diệu Phong ngẩn người, Bạch Lâu đã đứng trước cửa, không nhịn được liếc hắn một cái, Cảnh Diệu Phong lập tức xông ra ngoài, đứng bên cạnh Bạch Lâu, Bạch Lâu khóa cửa lại, xoay người ra xe, Cảnh Diệu Phong giúp hắn mở cửa, trông rất ân cần. Cùng Bạch Lâu theo dõi, nghĩa là ở cạnh nhau cả đêm… Cảnh Diệu Phong cho tới bây giờ, chưa bao giờ nghĩ theo dõi lại kích thích như vậy.
Dưới lầu truyền lên tiếng xe khởi động lái đi mất.
Lam Minh xoay người, hỏi Miêu Tiêu Bắc đang dỗ Cổ Lỗ Y ngủ, “Cậu đoán coi cuối cùng là ai đi với ai?”
Miêu Tiêu Bắc trùm mền, “Bạch Lâu với Cảnh Diệu Phong đi. Chắc thế…”
“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy.” Lam Minh dán sát vào hắn, ôm lấy.
“Bỏ tay ra!” Miêu Tiêu Bắc giãy dụa, đánh lên tay hắn.
“Ngủ vậy ấm hơn!” Lam Minh ôm chặt không buông, Miêu Tiêu Bắc bất đắc dĩ tắt đèn ngủ.
Trong lúc ngủ say, Miêu Tiêu Bắc mơ màng đi vào một cảnh trong mơ.
Mặc dù nói là đang nằm mơ, nhưng ý thức của hắn rất thanh tỉnh, biết mình là đang ngủ, hơn nữa còn bước vào một cảnh trong mơ, nghi hoặc — Lâu lắm rồi không nằm mơ, sao tự nhiên lại thấy, chẳng lẽ lại có ai để gặp? Bắc Bắc có chút bận tâm, chẳng lẽ là chuyện gì không tốt?
Ban đầu, Miêu Tiêu Bắc bước rất chậm bên trong đường hầm tối om rất dài, phía trước có ánh sáng, chợt nghe thấy có ai gọi hắn.
Miêu Tiêu Bắc ngẩng đầu, men theo âm thanh đi thẳng, mãi cho đến khi ra khỏi đường hầm, bước ra thế giới ngoài ánh sáng, chỉ thấy bản thân bị vây trong sương mù, ở trước mặt có vật gì đó đang phát sáng… rất sáng, rất rất sáng.
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, và một loại hấp dẫn không rõ, Miêu Tiêu Bắc không tự chủ đi đến. Sương mù dày đặc dần tan, ở phía xa có thứ gì đó.
Cẩn thận nhìn lại, Miêu Tiêu Bắc mới phát hiện — Thì ra là một khối thủy tinh rất lớn. Còn là hình dạng kết tinh nguyên thạch, ở giữa có vật gì đó.
Miêu Tiêu Bắc có thể cảm giác được, có lẽ vật kia đang gọi mình… đến gần, phía trước không có đường đi, nhiệt độ xung quanh tăng không ít! Miêu Tiêu Bắc phát hiện xung quanh thủy tinh có suối nước nóng, nước sôi sùng sục nổi bọt nước.
Nhìn kỹ lại, xung quanh thủy tinh có xiềng xích màu đỏ, Miêu Tiêu Bắc bắt đầu tưởng tượng trong đầu, xiềng xích chắc là rất nóng, bên trong thủy tinh có cái gì?
Hắn híp mắt lại nhìn, mới phát hiện bên trong thủy tinh có hình người, người đó trông rất quen, tuy rằng hắn nhìn không rõ lắm.
Mặc kệ Miêu Tiêu Bắc nhìn bao lâu, hình dạng người nọ vẫn cong cong quẹo quẹo, chỉ có thể nhìn tới đầu gối, giống như bào thai hoặc người trưởng thành đang nằm, cho dù thế nào cũng không nhìn rõ mặt.
Miêu Tiêu Bắc có chút nóng nảy, càng ngày càng sốt ruột… Cứ thế, Miêu Tiêu Bắc bắt đầu giãy dụa.
Miêu Tiêu Bắc cũng không rõ mình nóng ruột vì cái gì, mà hắn càng cố sức, cảnh tượng trước mắt càng mơ hồ. Đang nôn nóng, dòng nước nóng hổi đột nhiên phun lên, trước mắt Miêu Tiêu Bắc hình thành bức tường nước. Bức tường nước bắt đầu hình thành thành cột nước, khóa chặt lấy khối thủy tinh, đồng thời trên mặt nước xuất hiện rất nhiều chữ Ấn. Cùng loại với thần chú — Miêu Tiêu Bắc lập tức hiểu ra, người này bị phong ấn! Thần chú này, hình như hắn đã thấy trong vũ dạ tập rồi… Nhưng không nhớ ra là cái gì.
Muốn vươn tay đẩy cột nước, lại nghe người bên trong khối thủy tinh lên tiếng, “Về đi!”
Miêu Tiêu Bắc ngẩn người, người kia còn nói, “Đừng bao giờ quay lại đây!”
Miêu Tiêu Bắc không hiểu, chẳng qua cảm thấy giọng nói rất quen, vô cùng quen, giống như biết người này rất lâu rồi.
Đúng lúc này, chợt nghe phía sau có người lên tiếng, “Bắc Bắc, đừng căng thẳng.”
Miêu Tiêu Bắc sửng sốt — Bởi vì giọng nói đó là Lam Minh!
Sau câu nói đó, Miêu Tiêu Bắc đột nhiên cảm giác có một sức mạnh rất lớn túm hắn kéo về. Cảnh tượng trước mắt càng ngày càng không rõ, mãi đến khi hắn trở về bóng tối.
Chờ Miêu Tiêu Bắc tỉnh lại, hắn nghe thấy tiếng chim hót, cùng với tiếng ồn ào đô thị vào mỗi buổi sáng.
“A?” Miêu Tiêu Bắc không rõ, chỉ cảm thấy đau lưng, giấc mơ kia vẫn hiện rõ mồn một trong đầu.
Theo bản năng xoa xoa cái cổ đau nhức, Miêu Tiêu Bắc cảm giác má bị nhéo hai cái, theo kích cỡ bàn tay và độ mạnh, chắc là Cổ Lỗ Y.
Mở mắt ra… Quả nhiên trời sáng choang, Miêu Tiêu Bắc khẽ thở dài — Quả nhiên là mơ, giấc mơ quái dị!
“Mới sáng sớm đã than thở rồi?” Lam Minh xuất hiện bên cạnh, theo thường ngày, hắn nhéo nhéo lỗ tai Miêu Tiêu Bắc, “Dậy đi…”
“Ui da!” Miêu Tiêu Bắc bỗng nhiên thấy lỗ tai rất đau, đau đến tâm can, cứng ngắc tại chỗ không nhúc nhích nổi.
“Bắc Bắc?” Lam Minh cả kinh, Cổ Lỗ Y bay tới đấm hắn một cái.
Lam Minh xoa xoa má bị Cổ Lỗ Y đánh, nói, “Ta không có cố ý!”
Bàn tay Cổ Lỗ Y cũng đau, cùng Lam Minh cẩn thận vén tóc Miêu Tiêu Bắc lên, nhìn ra sau tai.
Vừa nhìn lập tức cả kinh — Sau tai Miêu Tiêu Bắc xuất hiện một vết bỏng, mà vết thương lúc trước bị vết bỏng bao trùm.
“Bắc Bắc?” Lam Minh kinh ngạc nhìn vết thương sau tai Miêu Tiêu Bắc — Không thể nào!
“Đau quá.” Miêu Tiêu Bắc che lỗ tai lại, “Thứ gì vậy?”
“Cục cục!” Cổ Lỗ Y nói với hắn — Có một cái bọc lớn!
“Có thể bị côn trùng gì cắn nên sưng rồi!” Lam Minh nói lấy lệ, ra ngoài gọi Bạch Lâu, “Bạch Lâu! Bạch Lâu!”
Không lâu sau, Bạch Lâu chạy tới, “Mới sáng sớm có cần lớn tiếng vậy không!”
Lam Minh nháy mắt với hắn, Bạch Lâu sửng sốt, dựa theo chỉ thị của LamMinh, hắn đi tới chỗ Miêu Tiêu Bắc, xem ấn ký sau tai.
Bạch Lâu ngây ra. jongwookislove.wordpress.com
Lúc này Long Tước cũng lên tới, hắn là người dậy sớm nhất để chuẩn bị đồ ăn sáng, thấy ấn ký sau tai của Miêu Tiêu Bắc cũng nhíu mày. Để lại Bạch Lâu xử lý vết bỏng, Long Tước kéo Lam Minh ra ngoài, hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
Lam Minh nhún vai, “Không biết, mới dậy đã vậy rồi!”
“Đó là dấu hôn của thần.” Long Tước mới nói xong, Lam Minh liền nhảy dựng, “Ai không muốn sống, nhân lúc tôi ngủ hôn Bắc Bắc!”
“Hừ…” Long Tước hận rèn sắt không thành thép, liếc hắn, “Anh còn nằm mơ cái gì nữa? Nụ hôn của thần chỉ dùng để loại trừ tất cả thần chú, phong ấn tất cả ma lực!”
Lam Minh ngẩn người, “Thần chú bị niêm phong kia? Chẳng lẽ muốn dừng việc Bắc Bắc thức tỉnh?”
“Đúng vậy, xem ra có người không muốn Bắc Bắc thức tỉnh.” Long Tước gật đầu, “Còn là cao nhân.”
“Suy nghĩ của cao nhân đó giống tôi, tôi cũng không muốn Bắc Bắc thức tỉnh, khúc gỗ kia chẳng thú vị gì cả, bây giờ tốt biết bao!” Lam Minh nghe xong còn rất vui vẻ, “Ai mà hiểu lòng người quá vậy?”
“Có thể niêm phong tất cả nguyền rủa cất vào kho chỉ có một, anh còn không biết hả?” Long Tước trừng mắt.
Nét cười trên mặt Lam Minh biến mất, “Là hắn…”
“Ừ.” jongwookislove.wordpress.com
“Tại sao hắn không muốn Bắc Bắc thức tỉnh?” Lam Minh hỏi ngược lại, “Phong ấn Bắc Bắc chẳng khác nào phong ấn chính mình, một ngàn năm bị nhốt trong bóng tối không hề dễ chịu.”
“Hắn nhất định có lý do riêng, nói chung họa phúc khó lường, cậu lo chăm sóc Bắc Bắc cho tốt đi.” Long Tước vỗ vai hắn, ý bảo mình xuống lầu trước, để Lam Minh cẩn thận hành động.
Trong phòng, sau khi vết thương được bôi thuốc lạnh, Miêu Tiêu Bắc không thấy đau nữa, thở một hơi, Cổ Lỗ Y đút một miếng chocolate cho hắn, Miêu Tiêu Bắc nhai nhai, giờ quá tỉnh táo luôn rồi.
“Không sao chứ?” Bạch Lâu hỏi.
“Không sao, côn trùng ở đâu ra vậy?” Miêu Tiêu Bắc nghe Lam Minh nói là côn trùng cắn, hắn theo bản năng run lên, lòng nói không biết có nguy hiểm không, không biết nó có độc không.
“Không sao, nó cắn chỉ đau thôi, không có nguy hiểm gì, chắc là máu của cậu có sức hút quá.” Bạch Lâu theo ý Lam Minh lừa Miêu Tiêu Bắc, hắn cũng đã nhìn ra, là dấu hôn của thần.
Chỉ có duy nhất Cổ Lỗ Y nghiêng đầu nhìn mọi người, lòng nói không đúng nha! Có sâu nó phải biết chứ, sẽ giúp Bắc Bắc đuổi đi mới đúng.
“À.” Miêu Tiêu Bắc hồi phục tinh thần, “Tối hôm qua theo dõi thế nào?”
Bạch Lâu nhớ lại chuyện tối qua Cảnh Diệu Phong động tay động chân trong xe, nhịn không được đen mặt, “Không có gì hết!”
Miêu Tiêu Bắc và Cổ Lỗ Y lè lưỡi — Xem ra tâm trạng rất không tốt nha!
“Rất kì lạ.” Bạch Lâu thở dài, “Tối qua Tiểu Nguyệt về nhà, thẳng tới sáng, đèn trong phòng vẫn sáng. Sáng hôm nay, cô ta ra ngoài mua đồ ăn, tinh thần rất tốt. Bây giờ đổi cho Khiết Liêu bọn họ theo dõi, mới gọi điện về, nói sáng mua đồ ăn xong thì về nhà, rồi ra ngoài dạo phố.”
“Cô ta không buồn ngủ?” Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ, “Sao có tinh lực nhiều vậy?”
Bạch Lâu nhún vai, “Không biết, buổi chiều sẽ đổi với Sishir bọn họ, nếu như còn chưa đi ngủ, vậy thì quá lạ rồi!”
Đang nói chuyện, Lam Minh từ ngoài bước vào, “Cảnh Diệu Phong gọi điện tới, lại có vụ tự tử!”
“Hả?!” Miêu Tiêu Bắc kinh ngạc — Không đúng! Tối hôm qua ngoại trừ chúng ta, đâu có ai bị nguyền rủa nữa đâu?!
“Là do bị lây?” Bạch Lâu hỏi. jongwookislove.wordpress.com
Lam Minh lắc đầu, “Cảnh Diệu Phong nói người này không gọi điện tới đài phát thanh, nhà hắn cũng không có radio.”
Miêu Tiêu Bắc mở to mắt, “Chẳng lẽ chúng ta nghi ngờ nhầm đối tượng? Nhưng hôm qua rõ ràng nhìn thấy Tiểu Nguyệt phun ra chú ngữ mà!”
“Lý do chỉ có một.” Lam Minh mỉm cười, “Sự việc so với tưởng tượng của chúng ta phức tạp hơn nhiều.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.