Vũ Dạ Kỳ Đàm

Quyển 13 - Chương 127

Nhĩ Nhã

28/08/2016

Trải qua điều tra cẩn thận, có thể chứng minh mấy người chết cũng không có thói quen nghe radio, càng không thể nghe chương trình tối qua.

Cuối cùng, manh mối vất vả lắm mới tháo được giờ lại rối mù.

Miêu Tiêu Bắc bọn họ ngồi trong phòng khách phát rầu, chuyện này là sao? Chẳng lẽ còn có người khác hạ lời nguyền? Nhưng Tiểu Nguyệt có tình nghi rất lớn!

Đến tối, Khiết Liêu gọi điện thoại tới, nói kết quả theo dõi Tiểu Nguyệt, buổi chiều sau khi về nhà thì đi ngủ.

Mọi người rốt cuộc cũng thăm dò được thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cô, thì ra mỗi buổi chiều đi ngủ, tới nửa đêm dậy đi làm, thức tới ban ngày.

“Mặc dù có chút kì lạ, nhưng cũng không thể nói là sai được!” Bạch Lâu thay băng cho Tiểu Thất, hỏi Miêu Tiêu Bắc, “Tối hôm đó hai người thấy vẻ mặt cô ta rất dữ tợn phải không?”

Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh đồng thời gật đầu — Đúng vậy! Tuy rằng không thể hình dung có bao nhiêu dữ tợn, nhưng chắc chắn rất dọa người, chắc chắn rất tức giận!

“Nếu không, tối nay chúng ta tiếp tục theo dõi cô ta?” Miêu Tiêu Bắc nghĩ đây cũng là cách.

“Quá bị động.” Lam Minh không mấy hứng thú với phương pháp này, “Có khi nào những người đó dùng cách khác để tiếp xúc với cô ta?”

Lam Minh đưa ra câu hỏi, Miêu Tiêu Bắc bỗng nhiên vỗ tay một cái, “Đúng rồi! Có thể kiểm tra điện thoại của Tiểu Nguyệt, xem thử những người đó có liên lạc với cô ta không, hay từng gặp nhau ở chỗ nào!”

Cảnh Diệu Phong lập tức sắp xếp người đi điều ra, quả nhiên — Hai người này từng tiếp xúc với Tiểu Nguyệt, một người vào sáng sớm gọi cho cô. Còn một người thì sáng sớm đi siêu thị mua đồ, chỗ đó cũng là nhà của Tiểu Nguyệt.

Bằng chứng vô cùng xác thực, có thể thấy những người này chết là do Tiểu Nguyệt!

“Chỉ là.” Miêu Tiêu Bắc nâng cằm, “Chúng ta trực tiếp đi tìm cô ta? Các anh cũng nói cô ta là con người, sao có thể làm được?”

“Hay là sản phẩm mới của thần ma!” Lam Minh không mấy hứng thú, “Gần đây không phải lâu lâu cứ lại có vài thứ hết hồn nhảy ra sao?”

“Không đúng.” Cảnh Diệu Phong lấy xấp tài liệu ra, “Cấp dưới của tôi tra được toàn bộ tư liệu của Tiểu Nguyệt, cuộc đời cô ta cũng không trôi chảy.”

“Thật không?” Miêu Tiêu Bắc nhận lấy tư liệu xem. Cuộc đời của Tiểu Nguyệt, đúng là có thể khái quát rất đơn giản, không trôi chảy!

Tên đầy đủ của Tiểu Nguyệt là Lạc Nguyệt, cái tên đầy ý thơ, cuộc sống thì không được như ý.

Cô mất cha từ nhỏ, mẹ tái giá, cả ngày bị cha kế đánh đập. Mười sáu tuổi cô trốn nhà đi, nhưng đi với bạn trai đến thành phố rồi thì xém xíu bị bán làm gái. Vất vả lắm mới trốn được, lúc không còn nhà để về thì đành phải ngủ dưới mái hiên người ta, sau đó đi nhặt ve chai và đi làm công kiếm tiền sống qua ngày, tự học thi vào ngành phát thanh viên. Sau đó kết hôn với một giáo viên dạy trong hệ phát thanh, nhưng kết hôn mới một tháng, liền phát hiện chồng mình đi trêu hoa ghẹo nguyệt. Sau đó còn bị bạo lực gia đình, tự sát mấy lần, cuối cùng mắc chứng uất ức và tâm thần phân liệt nhẹ, đến bệnh viện sống hai năm. Sau khi hồi phục xuất viện, được hiệu trưởng trường ngày xưa giới thiệu tới đài phát thanh làm việc. Chính cô tự đề xuất chương trình , không nghĩ tới hiệu quả vô cùng tốt, vì vậy trải qua hai năm cố gắng, đã trở thành DJ chính thức của đài phát thanh, có rất nhiều fan hâm mộ.

Miêu Tiêu Bắc bọn họ nghe xong, cũng cau mày, số mạng cũng tệ quá rồi! Chuyện xui gì cũng có, nếu như lần này còn bị vướng vào vụ án, ông trời cũng quá bất công rồi.

Cổ Lỗ Y rút khăn giấy lau nước mắt.

Miêu Tiêu Bắc có chút dở khóc dở cười, Cổ Lỗ Y rất dễ khóc, nhắc tới cũng thấy lạ, trong nhà phần lớn là nam, dạy sao cho nó thành đứa trẻ đa sầu đa cảm hay quá vậy?

“Thẳng thắn tìm cô ta nói chuyện đi.” Lam Minh ngồi không yên, đứng lên, kéo cánh tay Miêu Tiêu Bắc, “Đi, Bắc Bắc, chúng ta đi xem Tiểu Nguyệt kia, nói không chừng cả chính cô ta cũng chẳng biết gì!”

Lúc hai người lái xe tới nhà Tiểu Nguyệt, chỉ thấy Tiêu Hoa đang ngồi trong xe với Khiết Liêu.

Bởi vì hôm qua Tiêu Hoa bị thương nên hôm nay không đi làm, ở nhà buồn chán nên đi với Khiết Liêu tới đây theo dõi, vết thương trên tay cũng lành đi nhiều. Nghe nói hôm qua lúc đi ngủ, lang vương đã dùng một cách rất hạ lưu để giúp hắn chữa trị vết thương… Cụ thể là cách gì, Miêu Tiêu Bắc hỏi cả buổi Tiêu Hoa cũng không chịu nói. Nhưng Lam Minh thì rất nhanh mồm, “Cách trị thương của chó chỉ có liếm thôi!”

“Hai người sao lại tới?” Khiết Liêu nhìn đồng hồ, “Chẳng phải nói tới nửa đêm mới đổi sao?!” Khiết Liêu thoạt nhìn không vui, đại khái là ngại bọn họ quấy rầy hai người ở chung.

Miêu Tiêu Bắc nói lại toàn bộ, Tiêu Hoa thấy cách này không tệ, Khiết Liêu bĩu môi, “Tôi nghĩ lời con nhỏ đó nói chưa chắc không xài được.”

Miêu Tiêu Bắc và Lam Minh đều hiểu, lời hôm đó Tiểu Nguyệt nói với Khiết Liêu, thật ra có xúc động rất lớn với hắn, hơn nữa còn trực tiếp đưa quan hệ giữa hắn và Tiêu Hoa tiến một bước! Nếu như không có tình nghi có hành vi giết người, Tiểu Nguyệt đúng là rất giỏi làm DJ.

“Đi hỏi đi.” Tiêu Hoa nhìn sắc mặt Khiết Liêu, thoải mái, “Có thể cô ta cũng không biết mình có năng lực đó, nói không chừng bị thần ma lợi dụng!”

“Đúng đúng!” Cổ LỗY chui đầu ra ra sức gật gật, nói thích Tiểu Nguyệt một cô gái vươn lên khỏi số phận!

Mọi người dựa theo địa chỉ Cảnh Diệu Phong cung cấp, lên lầu, nhấn chuông cửa nhà Tiểu Nguyệt.

Bấm ba cái, không có ai ra mở cửa.

Mọi người nghĩ lại thấy cũng đúng, Tiểu Nguyệt đang ngủ mà.

“Mở đại đi vô luôn đi.” Lam Minh muốn đạp cửa, Miêu Tiêu Bắc hung hăng trừng mắt, đẩy hắn ra, tiếp tục bấm chuông.

Chuông reo chừng mười phút, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng người lê dép đi ra, nghe tiếng bước chân có thể biết đối phương vô cùng tức giận.

Quả nhiên, cửa bị mở rất thô bạo, Tiểu Nguyệt mặc đồ ngủ, đầu tóc rối bù vẻ mặt tức giận rống lên, “Là ai! Mẹ nó!”

Mọi người kinh ngạc nhảy dựng, cái giọng này với giọng dịu dàng ôn nhu trong radio đúng là quá khác nhau.

Cẩn thận nhìn lại, phát hiện là người mình không quen biết, Tiểu Nguyệt hỏi, “Mấy người là ai? Đừng nói là đi nhầm, bà sẽ làm thịt mấy người!”

Mọi người giật khóe miệng… Quả nhiên, nhìn người không thể dựa vào bề ngoài và giọng nói.

“Chúng tôi là thính giả…” Miêu Tiêu Bắc đáp.

Tiểu Nguyệt trừng mắt, nhìn chằm chằm Miêu Tiêu Bắc một lúc, “Đồ điên!” mắng một câu rồi định đóng cửa.

Lam Minh chặn lại, “Chờ đã, có chuyện muốn hỏi cô.”



“Mấy người là ai?!” Nét giận dữ trên mặt Tiểu Nguyệt càng tăng lên, nhưng kì lạ là, ngoài giận dữ ra không hề có sợ hãi. Giống như cô gái độc thân thấy mấy người đàn ông gõ cửa nhà mình còn không cho đóng, phải sợ mới đúng chứ, hay là do trời sinh tính cách đã hung hãn như thế rồi?

“Là thế này, chúng tôi…” Miêu Tiêu Bắc còn muốn khách sáo giải thích, chỉ tiếc Tiểu Nguyệt quá nóng nảy, mắng to, “Tôi không rảnh, rất buồn ngủ! Không đi nữa thì tôi báo cảnh sát!”

“Báo cảnh sát?” Lam Minh kéo Miêu Tiêu Bắc ra sau, lòng nói sao con nhỏ này dữ quá vậy, coi chừng làm Miêu Tiêu Bắc bị thương, “Cô hại chết nhiều người như vậy rồi còn dám báo cảnh sát?”

“Cái gì?!” Tiểu Nguyệt ngây ra, “Ai hại chết người?”

“Cô đó!” Tiêu Hoa lấy bút ghi âm ra mở lên, là Cảnh Diệu Phong đưa cho hắn để mở cho Tiểu Nguyệt nghe, đó là đoạn đối thoại giữa cô và người chết.

Tiểu Nguyệt nhíu mày, “Vậy thì sao? Đó chỉ là lời đầu môi trót lưỡi thôi.”

“Có thể vào nhà nói không?” Lam Minh hỏi.

Tiểu Nguyệt suy nghĩ một chút, “Vậy các anh nói rõ ràng trước đi, mấy người chết đó là sao?”

Miêu Tiêu Bắc giơ ảnh chụp hiện trường cho Tiểu Nguyệt xem, “Cô bảo bọn họ dùng tình yêu cứu rỗi, kết quả bọn họ giết vợ rồi tự sát.”

“Đậu má!” Vẻ mặt Tiểu Nguyệt đông cứng, chỗ nào mang hình dạng thục nữ, Miêu Tiêu Bắc muốn cười lại cười không nỗi, cúi đầu liền thấy Cổ Lỗ Y hai mắt hình ngôi sao, lăn lăn rất hài lòng với hình dạng của Tiểu Nguyệt.

Cô mở cửa, để mọi người vào, Tiểu Nguyệt lấy bao thuốc rút một điếu ra hút.

Vào trong, mọi người mới phát hiện, thì ra Tiểu Nguyệt này là một trạch nữ khoa trương, trong phòng có rất nhiều CD và sách, đồ ăn vặt và quần áo ném lung tung — Vừa bẩn vừa lộn xộn!

Nhìn sắc mặt của mọi người, Tiểu Nguyệt gãi đầu, “Chưa từng thấy trạch nữ bao giờ à, mấy người lúc nãy các anh nói đều chết hết?”

“Ừ!” Miêu Tiêu Bắc bọn họ đều gật đầu.

“Sao có thể như vậy?!” Tiểu Nguyệt không hiểu ngồi xuống sô pha, ôm lấy con mèo lông trắng mập mạp.

Con mèo trắng như tuyết, dễ thương mượt mà, nhìn không ra là giống nào, chỉ là vô cùng dễ thương cũng rất cao quý. Nó có vẻ mới tỉnh lại, ngáp một cái, thân thiết chà chà Tiểu Nguyệt, nằm trên đùi cô liếm lông.

“Có có từng để ý, lúc cô nói câu ‘dùng tình yêu cứu rỗi’ với bọn họ, trên mặt là biểu tình gì không?” Miêu Tiêu Bắc vào thẳng vấn đề.

Tiểu Nguyệt ngây ra, sau đó mỉm cười, ngậm điếu thuốc, “Chắc chắn sẽ không dễ nhìn…”

Mọi người ngồi xuống, Tiểu Nguyệt lấy mấy lon cocacola ném qua, cũng không có ý định châm trà, mình thì khui một lon bia, vừa uống vừa đút cho mèo ăn, “Nếu không phải để sống, tôi cũng không che đi lương tâm thật sự để đi an ủi bọn họ.”

“Không phải chứ…” Khiết Liêu hỏi, “Những câu đó là chỉ đáp cho có lệ? Tôi còn tưởng cô nói từ nội tâm.”

“Haha!” Tiểu Nguyệt cười thành tiếng, “Cậu cũng quá dễ gạt! Nói cho các anh biết, tôi đối với tình cảm đã sớm phai nhạt rồi, gọi điện tới kể khổ, chỉ có hai loại, một là không biết yêu, hai là không có tư cách.”

“Cách nói rất thú vị.” Lam Minh thấy hứng thú hỏi, “Hai loại người này làm sao để phân biệt?”

“Rất đơn giản.” Tiểu Nguyệt thả con mèo xuống, để nó ra chậu cát ngoài ban công đi vệ sinh, bắt chéo chân chậm rãi nói, “Những kẻ không dám bảy tỏ, lo được lo mất, hầu hết đều chưa từng yêu hoặc không biết yêu… Dựa theo cách an ủi bình thường là có thể khuyên bọn họ. Mà loại thứ hai gọi điện tới, nói hết cái này tới cái khác chỉ để trốn tránh trách nhiệm, muốn phản bội, loại này căn bản không có tư cách yêu. Những người từng làm tổn thương tôi cũng giống họ, tôi không có tâm trạng để đáp. Nhưng tôi cũng mới nói, để giữ chén cơm tôi không thể chửi ầm lên, vì vậy không thể làm gì khác là chịu đựng, nói một câu dùng tình yêu cứu rỗi để đuổi bọn họ. Ai biết bọn họ lại chạy đi giết người chứ!”

Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, muốn nghe ý kiến của hắn, nhưng Lam Minh lại chỉ nhìn chằm chằm ra ban công.

Miêu Tiêu Bắc nhìn theo hắn, chỉ thấy ngoài đó, con mèo trắng ngồi chồm hổm, nhìn vào trong phòng, mở to đôi mắt xanh.

“Con mèo này ở đâu ra vậy?”

Người hỏi là Khiết Liêu, Miêu Tiêu Bắc xoay đầu nhìn hắn, Khiết Liêu bị dị ứng với mèo, không hề có hứng thú với họ nhà mèo, dĩ nhiên sẽ chủ động hỏi lai lịch của nó.

“Lúc tôi bị bệnh, ngẫu nhiên nhặt được trong bệnh viện tâm thần… Không nói dối mấy anh, có nó căn bệnh của tôi mới mau hết.” Tiểu Nguyệt cười nhạt, “Lúc đó tôi nghĩ cả thế giới không ai cần tôi, cho nên tinh thần suy sụp. Khi nhặt được nó, nó bị thương, rất yếu. Sau khi tôi băng bó cho nó, nó là vật duy nhất không sợ tôi, còn rất thích sống gần tôi. Lâu ngày, tôi cũng ít phát bệnh… Cho nên nửa đời sau quyết định cùng nó sống nương tựa lẫn nhau.”

Miêu Tiêu Bắc khẽ nhíu mày, Cổ Lỗ Y trong balo bắt đầu thút thít, bất đắc dĩ hắn lấy khăn giấy bỏ vào balo.

Lam Minh đứng lên, “Không sao… Chuyện này không liên quan gì đến cô, quấy rầy rồi.”

Tiểu Nguyệt trở tay không kịp, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, trông như đang nhìn bốn kẻ thần kinh.

Tiêu Hoa cũng không hiểu, nhưng Khiết Liêu đã đứng lên kéo hắn ra cửa.

Tiểu Nguyệt đi ra đóng cửa, Khiết Liễu bỗng nhiên nói, “À.”

“Hử?” Tiểu Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, “Có chuyện gì?”

“Kiến nghị của cô… Thật ra vẫn dùng được.” Khiết Liêu nhìn đi chỗ khác.

“Thật sao?” Tiểu Nguyệt mỉm cười, “Thật không nghĩ tới.”

“Giúp tôi giải quyết rất nhiều vấn đề.” Khiết Liêu đút hai tay vào túi, “Cô thi vào nghành phát thanh, cũng là vì yêu thích nghề này đi?”

Tiểu Nguyệt hơi khựng lại, cười thờ ơ, “Quên mất rồi.”

“Đừng ngại thả lỏng bản thân, nếu cô quả thật thích, thì cũng không thể chịu đựng những người cô không thích cả đời được.” Khiết Liêu mỉm cười, “Nên mắng thì cứ mắng.”

Nghe Khiết Liêu nói xong, Lam Minh và Miêu Tiêu Bắc đều ngây người, Tiêu Hoa thì càng kinh ngạc mở to mắt, thiếu niên bất lương Khiết Liêu lại đang khuyên bảo người khác!

Sau khi tạm biệt, mọi người xuống lầu.



“Chuyện gì vậy?” Miêu Tiêu Bắc kéo Lam Minh.

“Lát nữa cậu sẽ biết.” Lam Minh nhẹ nhàng phất tay, kéo Miêu Tiêu Bắc đến một con hẻm nhỏ gần đó, hỏi hắn, “Cậu có biết, trên đời này ngoài người sói còn có người mèo không?”

“Hả…” Miêu Tiêu Bắc chớp mắt, “Tôi có biết miêu nữ… Trong Harry Potter.”

“Ngọc trai đen, thương chị cool ngầu nhất!” Cổ Lỗ Y mãnh liệt nhào ra, Miêu Tiêu Bắc đè nó lại vào balo, hỏi Lam Minh, “Sau đó thì sao? Liên quan gì tới quyết định đột nhiên ra về?”

“Tất nhiên là có liên quan.” Khiết Liêu sờ mũi, “Bởi vì thấy kẻ không muốn thấy.”



“Không nên nói thế, bạn cũ.” Lúc này, phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói.

Miêu Tiêu Bắc ngẩn người, xoay đầu lại xem, chỉ thấy ở đầu ngõ có một người đàn ông.

Hắn trông khoảng hai mươi, rất trẻ. Có đôi mắt rất đẹp, tướng mạo tương đối anh tuấn. Chỉ là tuy tuổi trẻ nhưng tóc bạc trắng, đôi mắt màu xanh lá… Mặc áo da màu trắng.

Miêu Tiêu Bắc cẩn thận nhớ lại, “A!”

Hắn đột nhiên kêu lên, bởi vì trên cổ người nọ có đeo chiếc chuông giống như con mèo trắng trong nhà Tiểu Nguyệt, hơn nữa phía sau hắn còn có cái đuôi phe phẩy.

“Mèo… mèo…”

“Ây dô, Lam Minh, lâu rồi không gặp, nhưng mà trước đây tôi có nghe anh đã được thả, chúc mừng.” Người nọ vừa nói vừa liếm ngón tay, móng tay rất nhọn, khiến Miêu Tiêu Bắc thêm một lần xác định — Đây không phải con người.

“Hắn là ai vậy?” Tiêu Hoa hỏi Khiết Liêu.

“Miêu vương…” Khiết Liêu cong khóe miệng, Miêu Tiêu Bắc và Tiêu Hoa lại giật giật khóe miệng, trong đầu xuất hiện miêu vương Presley mặc áo sơmi trắng quần ống loe… Thấy chuyện cười này có chút nhạt nhẽo.

“Cho nên mới nói kiến thức của con người thật hạn hẹp.” Lỗ tai của ‘miêu vương’ kia giật giật.

Miêu Tiêu Bắc nhìn lỗ tai mèo xù lông — Bị giết trong nháy mắt!

Lam Minh kéo hắn, “Nghĩ cái gì thế?!”

Miêu Tiêu Bắc nhìn Lam Minh, lòng nói nếu Lam Minh cũng có tai xù như Đa Mị thì vui rồi, tai mèo so với tai chó còn dễ thương hơn… Nghĩ nghĩ, hắn xoay đầu nhìn miêu vương, thật muốn nhéo tai hắn!

“Hắn tên là Tra Phổ.” Khiết Liêu thấp giọng nói với Tiêu Hoa, “Cũng không phải miêu vương, mà là vương giả họ mèo, cũng giống chúng tôi là thần ma, hơn nữa còn là thần ma cấp vua chúa, tương đối cao. Sphinx cũng phải thừa nhận vị trí của hắn, gọi hắn một tiếng vua.”

“Ố ồ?” Tra Phổ thoáng cái đã vui vẻ, “Sphinx chú em cũng tới? Tôi còn tưởng là nó bị giết rồi, quả nhiện là sống dai, lúc rảnh tôi muốn gặp nó trò chuyện, nó vẫn giữ hình dáng sư tử?”

“Những người đó là do cậu giết?” Lam Minh không trả lời, đi thẳng vào trọng tâm, thẩm vấn.

Tra Phổ nhún vai, “Làm sao có thể… Tôi cũng không rõ Âm ma đang làm chuyện gì.”

“Âm ma gì?!” Khiết Liêu nhíu mày.

“Mới xuất hiện gần đây, tôi muốn bắt chúng từ chỗ Tiểu Nguyệt, nhưng chúng lại ký sinh ở sóng âm và radio, đuổi thế nào cũng không đi, giống như có lời nguyền, hoặc kiểu khí tràng không ổn định.” Tra Phổ nói, quan sát Tiêu Hoa, “Ừm… Khiết Liêu, tôi vẫn cho là cậu thích kiểu Laury, không nghĩ tới lại thích kiểu lạnh lùng xinh đẹp, có mắt nhìn đó.”

“Anh… tại sao lại ở bên cạnh Tiểu Nguyệt?” Miêu Tiêu Bắc giật mình.

Tra Phổ nhún vai, “Chuyện dài lắm, cậu chắc chắn muốn nghe?”

“Nói ngắn gọn đi.” Lam Minh đề nghị.

“Tôi yêu cô ấy.” Tra Phổ cực kì ngắn gọn khái quát, mọi người đều hiểu… Cuối cùng cũng là một chuyện không tệ.

“Vậy mấy người chết này?” Khiết Liêu hỏi, “Còn có điện thoại tối qua…”

“À, tối hôm qua có tên khốn kiếp gọi điện quấy rầy Tiểu Nguyệt, còn cái tên đụng trúng sáng nay là một thằng âm binh muốn làm quen!” Tra Phổ bất mãn nói, “Nhưng mà Tiểu Nguyệt cứ nhịn cơn giận, sau đó những âm hồn không tan liền đi hại người, tôi có thể giết chết chúng, nhưng không triệt để!”

“Tiểu Nguyệt có biết thân phận của anh không?” Miêu Tiêu Bắc hiếu kỳ hỏi.

“Làm sao có thể! Cô ấy bị bệnh, tôi cũng không muốn làm cổ sợ.” Tra Phổ cười tủm tỉm liếm ngón tay, “Không thể nói ra, dù sao tôi có thời gian, có thể theo cô ấy rất lâu, từ từ sẽ đến.”

“Bệnh của cô ta tốt lên là do anh cắn phải không?” Khiết Liêu thoáng hiểu ra, “Anh trả lại cho cô ta trái tim máu? Vợ của vương tộc dù là con người cũng sẽ trường sinh bất lão, hơn nữa còn không bao giờ bị ốm đau bệnh vặt.”

“Ừ.” Tra Phổ gật đầu, “Đúng vậy, tôi tranh thủ lúc cô ấy ngủ, làm chút chuyện mờ ám.”

“Anh không hỏi ý cô ta?” Khiết Liêu nhíu mày, “Anh không sợ cô ta không muốn sao?”

Tra Phổ ngây ra, lập tức liếc nhìn Tiêu Hoa bên cạnh Khiết Liêu, cười lắc đầu, “Cậu nghĩ con người có bao nhiêu thời gian để lãng phí… hả?”

Khiết Liêu không phản đối, tựa như đã lĩnh ngộ.

Miêu Tiêu Bắc kéo nhẹ Lam Minh, xem thái độ của Tra Phổ với bọn họ, người này là người tốt!

Lam Minh cũng mang vẻ mặt bất đắc dĩ — Không nghĩ tới sự việc lại phát triển theo hướng này, nhưng có thể khẳng định, hai người này không liên quan tới án mạng, mà là do Âm ma ký sinh.

“Được rồi.” Tra Phổ nói, “Các cậu tới vừa đúng lúc… Về đám Âm ma ký sinh điên khùng này, tôi nghi ngờ có liên quan tới những chuyện Tiểu Nguyệt đã từng trải qua, có thể có ai đó hạ lời nguyền trên người cô ấy. Tôi không biết nhiều về mặt này, Đại Tế Ti tới đây chính là cơ hội trời ban, phiền cậu mau cứu giúp bảo bối tâm can của tôi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vũ Dạ Kỳ Đàm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook